Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 192
Chương 192
Trong tấm ảnh đó là một đôi đang triền miên, quấn quýt trên giường.
Người phụ nữ là Diệp Mai Nhung, mà người đàn ông là một người có gương mặt trẻ tuổi.
Vu Thúy Bình cũng nhìn thấy những tấm ảnh này, mắt bà trợn trừng, Diệp Mai Nhung quỳ trên mặt đất liều mạng mà nhặt hết những tấm ảnh kia lên.
Diệp Văn Quân cũng nhặt một tấm ảnh lên, sau khi ông nhìn rõ, sắc mặt không khỏi đỏ bừng, tức giận đùng đùng, một tát văng ra, mạnh mẽ tát vào mặt của Diệp Mai Nhung.
Diệp Mai Nhung thét lên một tiếng, cơ thể bị ngã sang một bên, khóc lóc sướt mướt kêu lên: “Không phải con, là, là do tên đàn ông đó quyến rũ con! Hu hu hu, bố ơi, không phải lỗi của con đâu, hu hu hu..”
Vu Thúy Bình hận sắt không thành thép trừng mắt với Diệp Mai Nhung, bà ta tức giận nói: “Con, con đã làm cái gì!”
Diệp Mai Nhung luống cuống, bắt lấy ảnh chụp, liều mạng giải thích: “Mẹ! Mẹ! Mẹ nghe con nói! Không phải con! Là tên đó quyến rũ con! Chỉ là con không cẩn thận trúng kế của anh †a thôi! Đúng! Chắc chắn là do Diệp Mai Hoa kia đã cố ý tìm người để hãm hại con đấy!”
Diệp Mai Nhung chỉ vào Diệp Mai Hoa, dứt khoát hắt hết vũng nước bẩn của mình lên trên người của cô.
Ông Diệp nhìn đứa con gái đang hoảng loạn của mình, lại nhìn về phía đứa con gái lớn đang cúi đầu im lặng, ông ta nói: “Mai Hoa, là con làm sao?”
Diệp Mai Hoa nghe thấy những lời này, cô suýt nữa thì quên cả thở, một tia hy vọng mỏng manh kia cuối cùng cũng bị chặt đứt.
Thấy ông Diệp tin tưởng mình, Diệp Mai Nhung càng thêm càn quấy hét lên: “Đúng! Là chị ta! Chính là chị ta tìm người đến để hãm hại con đấy! Bố, mẹ, Minh Thành, không phải lỗi của con đâu! Đều là lỗi của Diệp Mai Hoa cả! Chị ta vẫn luôn ghen ghét con có thể trở thành con dâu nhà họ Tạ, để có thể cưới người đàn ông của con! Chị ta mới hãm hại con như vậy!”
Ông Diệp thấy Diệp Mai Hoa vẫn luôn không nói gì, ông càng cảm thấy là do cô đang chột dạ, tức giận quát: “Mai Hoa, tốt nhất là mày hãy giải thích chuyện này cho rõ ràng, tại sao mày lại hãm hại Mai Nhung như thế hả?!”
Rất nhanh, Diệp Mai Hoa cuối cùng cũng mở miệng nói.
“Ông Diệp, chúng ta hãy cắt đứt quan hệ bố con đi”
Câu nói này, tự như quả bom nổ dưới lòng nước, khiến mặt nước yên ả bị nổ tung.
Diệp Văn Quân cứ ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào Diệp Mai Hoa, giọng nói dường như bị chặn lại trong cổ họng, một lúc sau mới thốt lên được một câu: “Mai Hoa, con đang nói cái gì đấy?”
Nhìn vào vẻ mặt khó có thể tin nổi của bố mình, Diệp Mai Hoa theo bản năng lại mềm lòng, nhưng sự đau đớn vẫn còn vô cùng rõ rệt phía sau lưng cô, cô lại lần nữa cứng rắn nói: “Nếu như bố không tin tưởng con, vậy thì hãy cắt đứt quan hệ bố con đi, con sẽ không làm mất mặt nhà họ Diệp nữa”
Diệp Văn Quân tức đến mức cả người run rẩy, cả giận nói: “Còn chỉ bởi vì những chuyện này đã từ bỏ quan hệ bố con sao? Diệp Mai Hoa! Trong mắt con có còn người bố như bố không! Những năm này bố chăm sóc nuôi nấng con đều là cho chó chắc!”
Diệp Mai Hoa rất bình tĩnh lắng nghe, chỉ là, cô còn tưởng rằng bản thân mình sẽ đau đớn cả vạn phần, nhưng vẫn may, chỉ là một cơn đau nhẹ mà thôi.
Trái tim cô ơ giây phút cây gia pháp đánh xuống, đã bị rách nát hết rồi.
Trong mắt Vu Thúy Bình lóe lên sự vui mừng như điên, bà †a đang ước gì Diệp Mai Hoa rời khỏi nhà họ Diệp, nhưng mà bây giờ bà không thể biểu hiện ra quá vui vẻ, bà ta liền giả vờ giả vịt nói: “Mai Hoa à, sao con lại có thể nói những lời đại nghịch bất đạo thế được chứ?”
Diệp Mai Hoa nhếch khóe môi khinh bỉ, nhìn thẳng vào Vu Thúy Bình, cười như không cười nói: “dì Vu à, theo ý dì mong muốn rồi”
Vu Thúy Bình hoảng hốt, nói: “Mai Hoa, con đang nói linh tinh cái gì thết”
Diệp Mai Nhung có chút khẩn trương, một khi thấy Diệp Mai Hoa sẽ cắt đứt quan hệ với nhà họ Diệp, vậy thì sau này bố cũng sẽ không thể quản được chị ta nữa, bản thân cô ta sao có thể cướp Tạ Minh Thành lại được đây?
Trong tấm ảnh đó là một đôi đang triền miên, quấn quýt trên giường.
Người phụ nữ là Diệp Mai Nhung, mà người đàn ông là một người có gương mặt trẻ tuổi.
Vu Thúy Bình cũng nhìn thấy những tấm ảnh này, mắt bà trợn trừng, Diệp Mai Nhung quỳ trên mặt đất liều mạng mà nhặt hết những tấm ảnh kia lên.
Diệp Văn Quân cũng nhặt một tấm ảnh lên, sau khi ông nhìn rõ, sắc mặt không khỏi đỏ bừng, tức giận đùng đùng, một tát văng ra, mạnh mẽ tát vào mặt của Diệp Mai Nhung.
Diệp Mai Nhung thét lên một tiếng, cơ thể bị ngã sang một bên, khóc lóc sướt mướt kêu lên: “Không phải con, là, là do tên đàn ông đó quyến rũ con! Hu hu hu, bố ơi, không phải lỗi của con đâu, hu hu hu..”
Vu Thúy Bình hận sắt không thành thép trừng mắt với Diệp Mai Nhung, bà ta tức giận nói: “Con, con đã làm cái gì!”
Diệp Mai Nhung luống cuống, bắt lấy ảnh chụp, liều mạng giải thích: “Mẹ! Mẹ! Mẹ nghe con nói! Không phải con! Là tên đó quyến rũ con! Chỉ là con không cẩn thận trúng kế của anh †a thôi! Đúng! Chắc chắn là do Diệp Mai Hoa kia đã cố ý tìm người để hãm hại con đấy!”
Diệp Mai Nhung chỉ vào Diệp Mai Hoa, dứt khoát hắt hết vũng nước bẩn của mình lên trên người của cô.
Ông Diệp nhìn đứa con gái đang hoảng loạn của mình, lại nhìn về phía đứa con gái lớn đang cúi đầu im lặng, ông ta nói: “Mai Hoa, là con làm sao?”
Diệp Mai Hoa nghe thấy những lời này, cô suýt nữa thì quên cả thở, một tia hy vọng mỏng manh kia cuối cùng cũng bị chặt đứt.
Thấy ông Diệp tin tưởng mình, Diệp Mai Nhung càng thêm càn quấy hét lên: “Đúng! Là chị ta! Chính là chị ta tìm người đến để hãm hại con đấy! Bố, mẹ, Minh Thành, không phải lỗi của con đâu! Đều là lỗi của Diệp Mai Hoa cả! Chị ta vẫn luôn ghen ghét con có thể trở thành con dâu nhà họ Tạ, để có thể cưới người đàn ông của con! Chị ta mới hãm hại con như vậy!”
Ông Diệp thấy Diệp Mai Hoa vẫn luôn không nói gì, ông càng cảm thấy là do cô đang chột dạ, tức giận quát: “Mai Hoa, tốt nhất là mày hãy giải thích chuyện này cho rõ ràng, tại sao mày lại hãm hại Mai Nhung như thế hả?!”
Rất nhanh, Diệp Mai Hoa cuối cùng cũng mở miệng nói.
“Ông Diệp, chúng ta hãy cắt đứt quan hệ bố con đi”
Câu nói này, tự như quả bom nổ dưới lòng nước, khiến mặt nước yên ả bị nổ tung.
Diệp Văn Quân cứ ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào Diệp Mai Hoa, giọng nói dường như bị chặn lại trong cổ họng, một lúc sau mới thốt lên được một câu: “Mai Hoa, con đang nói cái gì đấy?”
Nhìn vào vẻ mặt khó có thể tin nổi của bố mình, Diệp Mai Hoa theo bản năng lại mềm lòng, nhưng sự đau đớn vẫn còn vô cùng rõ rệt phía sau lưng cô, cô lại lần nữa cứng rắn nói: “Nếu như bố không tin tưởng con, vậy thì hãy cắt đứt quan hệ bố con đi, con sẽ không làm mất mặt nhà họ Diệp nữa”
Diệp Văn Quân tức đến mức cả người run rẩy, cả giận nói: “Còn chỉ bởi vì những chuyện này đã từ bỏ quan hệ bố con sao? Diệp Mai Hoa! Trong mắt con có còn người bố như bố không! Những năm này bố chăm sóc nuôi nấng con đều là cho chó chắc!”
Diệp Mai Hoa rất bình tĩnh lắng nghe, chỉ là, cô còn tưởng rằng bản thân mình sẽ đau đớn cả vạn phần, nhưng vẫn may, chỉ là một cơn đau nhẹ mà thôi.
Trái tim cô ơ giây phút cây gia pháp đánh xuống, đã bị rách nát hết rồi.
Trong mắt Vu Thúy Bình lóe lên sự vui mừng như điên, bà †a đang ước gì Diệp Mai Hoa rời khỏi nhà họ Diệp, nhưng mà bây giờ bà không thể biểu hiện ra quá vui vẻ, bà ta liền giả vờ giả vịt nói: “Mai Hoa à, sao con lại có thể nói những lời đại nghịch bất đạo thế được chứ?”
Diệp Mai Hoa nhếch khóe môi khinh bỉ, nhìn thẳng vào Vu Thúy Bình, cười như không cười nói: “dì Vu à, theo ý dì mong muốn rồi”
Vu Thúy Bình hoảng hốt, nói: “Mai Hoa, con đang nói linh tinh cái gì thết”
Diệp Mai Nhung có chút khẩn trương, một khi thấy Diệp Mai Hoa sẽ cắt đứt quan hệ với nhà họ Diệp, vậy thì sau này bố cũng sẽ không thể quản được chị ta nữa, bản thân cô ta sao có thể cướp Tạ Minh Thành lại được đây?