Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 177
Chương 177
Tạ Bách An và Trúc Nhã thế nào cũng không chịu ngủ trước mà nhất định phải đợi mẹ trở về, bởi vì mỗi đêm mẹ đều kể cho bọn trẻ nghe chuyện còn hôn chúc ngủ ngon bọn trẻ.
Chú Chung nhìn đồng hồ nhiều lần, đã nửa đêm hơn mười một giờ rồi nhưng cô Mai Hoa vẫn không trở về.
“Cậu chủ nhỏ, cô chủ nhỏ, các cháu phải đi ngủ rồi”
Trẻ con không nên thức khuya, chú Chung sốt ruột lại không dám đuổi bọn họ đi ngủ.
Trúc Nhã bướng bỉnh nhìn ra cửa, chép miệng, nói: “Anh ơi, mẹ tối nay không về sao?”
Tạ Bách An an ủi em gái mình: “Không, mẹ sẽ sớm trở lại.”
Trúc Nhã nghiêm túc gật đầu, tiếp tục chờ đợi.
Khi cánh cửa được mở ra, đôi mắt của hai đứa trẻ sáng lên cùng một lúc.
Tạ Minh Thành vừa mới đẩy cửa tiến vào đối mặt với hai đôi mắt giống như hai bóng đèn nhỏ đang nhanh chóng ảm đạm xuống, giờ khắc này, anh dường như có cảm giác mình không được chờ mong.
Anh cau mày, nhìn đồng hồ nói: “Chú Chung, đưa hai đứa nhỏ đi ngủ, sao muộn rồi còn ngồi đây?”
Chú Chung tràn ngập áy náy nói: “Cậu chủ, cô Mai Hoa còn chưa trở về. Cậu chủ nhỏ cùng cô chủ nhỏ đang chờ cô Mai Hoa”
Tạ Minh Thành nhíu mày, giọng nói trầm thấp xuống, nói: “Cô ấy còn chưa trở về sao? Điện thoại di động đâu? Chú đã gọi chưa?”
“Tôi gọi rồi nhưng tắt máy và không thể liên lạc được”
Tâm trạng Tạ Minh Thành trong nháy mắt trở nên tồi tệ hơn, anh cho phép cô hôm nay đi ra ngoài nhưng thật không ngờ cô lại phóng túng đến mức như thế này!
“Đưa hai đứa nhỏ đi ngủ đi”
Nói xong Tạ Minh Thành xoay người muốn rời đi.
Trúc Nhã vội vàng kêu lên: “Bố! Bố đi tìm mẹ sao?”
Sắc mặt Tạ Minh Thành nhu hòa một chút, nói: “Ừm, Trúc Nhã đi ngủ trước, không thể thức khuya, đối với cơ thể không tốt”
Trúc Nhã khẩn trương kêu lên: “Vậy bố nhất định phải mang mẹ về!”
“Được rồi, được rồi! Ngoan, đi ngủ đi, Bách An, đưa em gái về phòng”
“Bố, một lời đã định!”
Tạ Bách An cũng vội vàng nói: “Bố, bố phải nhanh chóng đi †ìm mẹ trở về! Quá muộn mẹ sẽ gặp nguy hiểm! Đừng lo lắng cho con và em gái conl”
Tạ Minh Thành vội vàng ra khỏi nhà, thậm chí ngay cả thời gian ngồi xuống cũng không có.
Anh vừa lái xe vừa thử gọi điện thoại cho Diệp Mai Hoa, quả nhiên tắt máy, sắc mặt anh âm trầm đến cực điểm.
Gặp người yêu đến tận giờ này ngay cả con cái cũng không để ý sao?
Diệp Mai Hoa, cô được lắm!
Chiếc xe Maybach màu đen ra khỏi trang viên rẽ vào đường cao tốc, nhưng lái xe không bao lâu đã thấy một bóng dáng gầy yếu đang đi trên ven đường, một cước sâu một cước, bước đi không vững.
Diệp Mai Hoa cắn răng nhịn xuống đau nhức, mắt cá chân phải đã sưng lên, đó là do lúc cô nhảy cửa sổ bị ngã xuống, hiện tại sưng to, mỗi bước đi đều giống như giãm lên đầu dao.
Quần áo phía sau dính vết thương, mỗi khi chuyển động lại đau nhức.
Diệp Mai Hoa sắp đi không được nhưng không thể dừng lại, Bách An và Trúc Nhã còn chờ cô trở về.
Ví và điện thoại di động của cô đã bị thu lại, bố cô đã nhốt cô trong phòng, thậm chí không có thức ăn và nước uống.
Cô không có cách nào chỉ có thể nhảy cửa sổ chạy trốn, may mắn nhớ đường trở về trang viên.
Tạ Bách An và Trúc Nhã thế nào cũng không chịu ngủ trước mà nhất định phải đợi mẹ trở về, bởi vì mỗi đêm mẹ đều kể cho bọn trẻ nghe chuyện còn hôn chúc ngủ ngon bọn trẻ.
Chú Chung nhìn đồng hồ nhiều lần, đã nửa đêm hơn mười một giờ rồi nhưng cô Mai Hoa vẫn không trở về.
“Cậu chủ nhỏ, cô chủ nhỏ, các cháu phải đi ngủ rồi”
Trẻ con không nên thức khuya, chú Chung sốt ruột lại không dám đuổi bọn họ đi ngủ.
Trúc Nhã bướng bỉnh nhìn ra cửa, chép miệng, nói: “Anh ơi, mẹ tối nay không về sao?”
Tạ Bách An an ủi em gái mình: “Không, mẹ sẽ sớm trở lại.”
Trúc Nhã nghiêm túc gật đầu, tiếp tục chờ đợi.
Khi cánh cửa được mở ra, đôi mắt của hai đứa trẻ sáng lên cùng một lúc.
Tạ Minh Thành vừa mới đẩy cửa tiến vào đối mặt với hai đôi mắt giống như hai bóng đèn nhỏ đang nhanh chóng ảm đạm xuống, giờ khắc này, anh dường như có cảm giác mình không được chờ mong.
Anh cau mày, nhìn đồng hồ nói: “Chú Chung, đưa hai đứa nhỏ đi ngủ, sao muộn rồi còn ngồi đây?”
Chú Chung tràn ngập áy náy nói: “Cậu chủ, cô Mai Hoa còn chưa trở về. Cậu chủ nhỏ cùng cô chủ nhỏ đang chờ cô Mai Hoa”
Tạ Minh Thành nhíu mày, giọng nói trầm thấp xuống, nói: “Cô ấy còn chưa trở về sao? Điện thoại di động đâu? Chú đã gọi chưa?”
“Tôi gọi rồi nhưng tắt máy và không thể liên lạc được”
Tâm trạng Tạ Minh Thành trong nháy mắt trở nên tồi tệ hơn, anh cho phép cô hôm nay đi ra ngoài nhưng thật không ngờ cô lại phóng túng đến mức như thế này!
“Đưa hai đứa nhỏ đi ngủ đi”
Nói xong Tạ Minh Thành xoay người muốn rời đi.
Trúc Nhã vội vàng kêu lên: “Bố! Bố đi tìm mẹ sao?”
Sắc mặt Tạ Minh Thành nhu hòa một chút, nói: “Ừm, Trúc Nhã đi ngủ trước, không thể thức khuya, đối với cơ thể không tốt”
Trúc Nhã khẩn trương kêu lên: “Vậy bố nhất định phải mang mẹ về!”
“Được rồi, được rồi! Ngoan, đi ngủ đi, Bách An, đưa em gái về phòng”
“Bố, một lời đã định!”
Tạ Bách An cũng vội vàng nói: “Bố, bố phải nhanh chóng đi †ìm mẹ trở về! Quá muộn mẹ sẽ gặp nguy hiểm! Đừng lo lắng cho con và em gái conl”
Tạ Minh Thành vội vàng ra khỏi nhà, thậm chí ngay cả thời gian ngồi xuống cũng không có.
Anh vừa lái xe vừa thử gọi điện thoại cho Diệp Mai Hoa, quả nhiên tắt máy, sắc mặt anh âm trầm đến cực điểm.
Gặp người yêu đến tận giờ này ngay cả con cái cũng không để ý sao?
Diệp Mai Hoa, cô được lắm!
Chiếc xe Maybach màu đen ra khỏi trang viên rẽ vào đường cao tốc, nhưng lái xe không bao lâu đã thấy một bóng dáng gầy yếu đang đi trên ven đường, một cước sâu một cước, bước đi không vững.
Diệp Mai Hoa cắn răng nhịn xuống đau nhức, mắt cá chân phải đã sưng lên, đó là do lúc cô nhảy cửa sổ bị ngã xuống, hiện tại sưng to, mỗi bước đi đều giống như giãm lên đầu dao.
Quần áo phía sau dính vết thương, mỗi khi chuyển động lại đau nhức.
Diệp Mai Hoa sắp đi không được nhưng không thể dừng lại, Bách An và Trúc Nhã còn chờ cô trở về.
Ví và điện thoại di động của cô đã bị thu lại, bố cô đã nhốt cô trong phòng, thậm chí không có thức ăn và nước uống.
Cô không có cách nào chỉ có thể nhảy cửa sổ chạy trốn, may mắn nhớ đường trở về trang viên.