-
Chương 41
Chương 42
Mạc Mặc dừng bước, tim đập thình thịch, hít một hơi thật sâu, sau khi bình tĩnh mới quay đầu lại.
Mạc Mặc thấy một bàn tay băng bó đặt lên vai mình. Cô thở phào nhưng tâm trạng lập tức lại căng như dây đàn, cảnh giác nhìn kẻ đó.
Người này là Vân Chử, hắn buông tay ra khỏi vai Mạc Mặc, nhìn Nhược Nhất hỏi: “Ta có việc muốn hỏi cô nương”.
Nhược Nhất thấy kỳ lạ, nói: “Chuyện gì?”.
“Thiên Tố…”. Vân Chử hơi cau mày. “Cô có biết Thiên Tố bây giờ ở đâu không?”.
Vân Chử vừa dứt lời, không những Thái Phùng lộ vẻ không tán đồng, mà ngay cả Quý Tử Hiên cũng khẽ nhướng mày. Chuyện tình của tiên và yêu vốn là điều cấm kỵ, bây giờ ở trước mặt Quý Tử Hiên mà Vân Chử lại nhắc tới Thiên Tố, xem ra hắn đang rất lo lắng. Nhưng Thiên Tố lại…
Nhược Nhất im lặng hồi lâu, không biết nói thế nào, cô nên làm theo ý của Thiên Tố tiếp tục giấu giếm chuyện này hay là nói hết mọi chuyện cho Vân Chử biết đây? Mạc Mặc kéo tay Nhược Nhất, tỏ ý phải mau chóng rời đi.
Nhược Nhất nhìn Thái Phùng và Quý Tử Hiên, cuối cùng nói: “Thiên Tố… đi rồi”.
“Nàng có nói là đi đâu không?”. Cầu Nại Hà, đường Hoàng Tuyền, vãng sinh luân hồi… Nhược Nhất lắc đầu, nuốt những lời này vào bụng.
Ánh mắt Vân Chử trở nên u ám.
“Nhưng Thiên Tố nói, hy vọng sau này ngươi sống vui vẻ. Thực ra…”. Nhược Nhất nhớ tới cảnh tượng tối hôm ấy khi Vân Chử đâm kiếm vào tim Thiên Tố, cô không khỏi thở dài, “Trong lòng ngươi chắc cũng hiểu, như thế là tốt nhất”.
Nghe Nhược Nhất nói vậy, Vân Chử gượng cười, nói một tiếng cảm ơn rồi không nói thêm gì nữa.
Mạc Mặc kéo Nhược Nhất vội vàng đi về phía Thương Tiêu.
Thái Phùng nhìn theo bóng Nhược Nhất rời đi, hắn nói với Vân Chử: “Ngươi vẫn lưu luyến tiểu hồ yêu ấy sao?”.
Vân Chử lắc đầu, Thái Phùng hừ lạnh một tiếng, đang định nói gì đó thì Quý Tử Hiên nói: “Thái Phùng, thôi đi. Chữ ‘tình’ vốn đã không phải là thứ mà bản thân mỗi người có thể làm chủ được. Huống hồ, bây giờ tiểu hồ yêu đó đã bỏ đi, Vân Chử là người hiểu đại nghĩa, nên làm thế nào thì cũng không cần ngươi nhiều lời”. Câu nói này vô cùng chắc chắn, thấu tình đạt lý, khiến Vân Chử không còn gì để nói. Quý Tử Hiên nói tiếp: “Cái tên hộ vệ bên cạnh Nhan Nhược Nhất… Thái Phùng, ngươi nói cho ta xem trông hắn thế nào”.
Thái Phùng nói: “Thanh niên cường tráng, cao ráo, sắc mặc thanh tú, mặc đồ đen, ăn vận như kiếm khách”.
“Thanh niên cường tráng?”, Quý Tử Hiên lẩm bẩm, lại hỏi: “Trước kia đã từng gặp ở yêu tộc chưa?”.
“Hình như là chưa, có điều những năm gần đây binh sĩ của yêu tộc tăng lên rất nhiều. Không biết chừng thuộc hạ gặp người này rồi nhưng lại quên mất”.
Quý Tử Hiên gật đầu như nghĩ ngợi điều gì.
“Chúa thượng, hôm nay có tìm nữa không?”.
Quý Tử Hiên im lặng một hồi, cau mày, rồi đột nhiên nói: “Thái Phùng, vì sao ta phải đích thân tới Anh Lương tìm kiếm nữ nhân cổ quái ấy?”.
Thái Phùng sững người trước câu hỏi của Quý Tử Hiên: “Dĩ nhiên là vì ả lấy trộm thiên thư trong cung, lại còn với chúa thượng…”. Thái Phùng cân nhắc câu chữ, “Giở thủ đoạn hiểm độc với chúa thượng. Đương nhiên phải bị trừng phạt”.
“Vậy sao?”. Quý Tử Hiên cũng nghĩ như vậy, khi nào bắt được Mạc Mặc, nhất định hắn sẽ khiến ả nếm thử nỗi đau xẻ thịt róc xương. Nhưng trong đầu hắn lại vang lên giọng nói hung hăng hống hách: “Hiên Hiên, tối nay chàng hãy chiều ta đi”. Nữ tử có giọng nói đó, hắn đột nhiên không nỡ cắt lưỡi nàng nữa.
Nếu hắn bắt nàng về, hắn cũng không nỡ trừng phạt, vậy thì vì sao phải dốc hết tâm tư để bắt được nàng? Còn về thiên thư… những gì cần biết hắn đã biết gần hết, bây giờ cho dù là thiên thư bị mất hay được trả lại yêu tộc thì cũng không có gì quan trọng. Hơn nữa, bây giờ tiên tộc đang có rất nhiều việc cần xử lý: một là phải chống lại yêu tộc, hai là phải lấy lòng tin của nhân tộc, ba là phải trừ bỏ quái vật do ma khí ngưng tụ thành. Quả thực hắn không nên lãng phí thời gian dò hỏi khắp Anh Lương, tìm kiếm nữ tử đã khiến hắn khó xử để đòi lại thể diện của hắn nữa.
Chuyện để lỡ việc chính, bận tâm chuyện nhỏ như vậy không giống với tính cách của hắn chút nào. Quý Tử Hiên nghĩ: Vậy thì tha cho Mạc Mặc đi.
“Chúa thượng, hôm nay có tìm tiếp không?”.
Khi nghe Thái Phùng hỏi như vậy, Quý Tử Hiên im lặng một hồi, cuối cùng lại thốt ra một tiếng “Tìm” mà chính hắn cũng không ngờ tới.
Thái Phùng kính cẩn đáp vâng. Quý Tử Hiên lại nói: “Nếu hôm nay không tìm thấy thì quay về”. Mạc Mặc, coi như ả là tên trộm tới Tầm Thường cung trộm đồ. Quý Tử Hiên không biết rằng, lúc này Nhược Nhất cũng coi Mạc Mặc là tên trộm tới Tầm Thường cung ăn trộm, chỉ là…
***
“Kẻ đánh cắp trái tim!”. Nhược Nhất lắc đầu cảm thán. Mạc Mặc bĩu môi, vì Thương Tiêu và Tử Đàn đều đang có mặt ở đây nên cô ấy không đáp lời.
Thương Tiêu liếc nhìn Nhược Nhất: “Nàng đã nói những gì với hắn?”. “Hắn” ở đây dĩ nhiên là chỉ Quý Tử Hiên.
“Ta và hắn có thể nói cái gì chứ, chẳng qua chỉ khách sáo vài câu rồi mỉa mai nhau một hồi, đánh nhau không nổi. Nhưng cái tay Vân Chử ấy, ta tưởng người của tiên tộc đều tu thành chính quả, không còn nhân tính, không ngờ vẫn còn kẻ si tình đến vậy”.
Thương Tiêu nhướng mày, nhớ tới tiểu hồ yêu đã nhả nội đan cho Vân Chử, hắn hứng thú hỏi: “Hắn đã biết rồi sao?”.
Nhược Nhất lắc đầu: “Quý Tử Hiên và cái tay Thái Phùng tính tình quái gở ấy cũng ở đó nên ta không dám nói”.
“Cho dù nàng không nói thì hắn cũng có thể cảm nhận được”, Thương Tiêu nói: “Nội đan của yêu quái ở trong người hắn, hơi thở và tiên thuật hắn tu luyện đều không giống trước đây, bây giờ hắn chưa lành vết thương nên không thể cảm nhận được, chẳng bao lâu nữa… nàng cứ đợi hắn tới tìm nàng đi”.
Nhược Nhất thở dài, cô bỗng nhớ tới điều gì đó, ghé sát Thương Tiêu hỏi: “Tiêu hồ ly, chàng nói Quý Tử Hiên có biết yêu không?”.
Thương Tiêu liền tỏ vẻ mặt vô cùng khinh thường. Mạc Mặc vểnh tai nghe, Tử Đàn ở bên cạnh thì chỉ ăn kẹo hồ lô.
Nhược Nhất nhìn vẻ mặt của Thương Tiêu, cô cau mày nói: “Không biết sao? Nhưng tảng núi băng như chàng cũng biết yêu rồi, vì sao hắn lại không?”.
Nhược Nhất thẳng thừng nói vậy khiến Thương Tiêu đỏ cả tai. Tử Đàn nuốt viên kẹo hồ lô trong miệng rồi nói: “Tiêu Nhi là ‘hồ lô không miệng’(*), tính cách luôn lạnh lùng, không giống với con cháu nhà cửu vĩ hồ ly chúng ta, nhưng tay Quý Tử Hiên đó rất có khí phách của cửu vĩ bạch hồ, mạnh mẽ mà anh tuấn, lại còn rất cuốn hút, ăn nói cũng dễ nghe”.
“Đàn Nhi…”. Thương Tiêu bất lực ôm trán.
(*) Ví với người không khéo ăn nói hoặc người có tính cách lạnh lùng, ít nói.
Tử Đàn không thèm bận tâm tới Thương Tiêu, nói tiếp: “Nhược Nhất, muội có biết những thứ Quý Tử Hiên có vừa là ưu điểm vừa là khuyết điểm của cửu vĩ bạch hồ không? Bởi vì vô cùng cuốn hút, mê hoặc người khác cũng mê hoặc chính mình, khiến bản thân đắm chìm trong cõi trần mà không thể thoát ra được. Đây cũng là nguyên nhân cửu vĩ bạch hồ không thể độ hết kiếp số. Còn sự lạnh lùng của Tiêu Nhi khiến nó có thể chuyên tâm nghiên cứu phép thuật, nó có thể độ qua tám mươi kiếp trước đó, linh lực lớn mạnh là một nguyên nhân, nguyên nhân quan trọng hơn là nó có thể chuyên tâm”.
Nhược Nhất gật đầu nửa hiểu nửa không, Tử Đàn nói như vậy có nghĩa là khuyết điểm về mặt tính cách của Thương Tiêu lại trở thành yếu tố giúp hắn thành công? Nhược Nhất huých khuỷu tay vào cánh tay Thương Tiêu, nói: “Tiêu hồ ly, chàng may mắn thật đó”.
Thương Tiêu cười khổ, cũng khẽ nói: “Trước khi gặp nàng có lẽ đúng là vậy”.
Nhược Nhất hằm hằm nhìn Thương Tiêu nhưng không suy nghĩ hàm ý sâu xa trong câu ấy, cô nói với Tử Đàn: “Nhưng điều đó có liên quan gì tới việc Quý Tử Hiên có biết yêu hay không?”.
“Ồ, hắn đã cắt đứt tình căn của mình rồi”.
Nhược Nhất và Mạc Mặc nghe vậy đều sững người, Mạc Mặc tranh hỏi trước: “Vì sao?”.
“Ai mà biết được! Có lẽ hắn muốn bắt kịp bước chân của Thương Tiêu”. Tử Đàn ngậm kẹo hồ lô, nói mập mờ, nhưng ngữ khí vẫn bình thản, “Nếu khi Quý Tử Hiên được sinh ra mà không có sự tồn tại của Tiêu Nhi, có lẽ hắn cũng sẽ trở thành một bá vương vô cùng ưu tú của tộc cửu vĩ bạch hồ”.
Mạc Mặc cụp mắt im lặng.
Quý Tử Hiên luôn kém cạnh anh mình, có thể tưởng tượng khi ấy Quý Tử Hiên sống ở U Đô cũng chẳng dễ chịu gì. Cho dù hắn nỗ lực thế nào thì vẫn luôn có một người có sức mạnh trời cho ưu tú hơn hắn và lấy đi tất cả hào quang. Vì thế… cuối cùng vì không chịu đựng được nên hắn mới phản bội sao…
Mọi người đều im lặng. Một lúc lâu sau, Nhược Nhất hỏi: “Nếu… ừm, ta nói là nếu, nếu Quý Tử Hiên có con, con hắn cũng là một cửu vĩ bạch hồ, vậy yêu tộc có chấp nhận đứa con ấy không? Chàng thấy đấy, chẳng phải con cháu của tộc cửu vĩ bạch hồ luôn ít…”.
“Nhan Nhược Nhất”, Thương Tiêu lạnh lùng nói: “Yêu tộc từ trước tới nay không chấp nhận bất kỳ sự phản bội nào, tất nhiên con cháu của kẻ phản bội cũng không được chấp nhận”.
Sắc mặt của Mạc Mặc tái đi.
Thương Tiêu nói tiếp: “Hơn nữa, nếu Quý Tử Hiên có con, hắn sẽ giết chết đứa bé ấy trước ta”.
Nhược Nhất run rẩy hỏi: “Vì sao? Chẳng phải đứa bé là con của hắn sao?”.
“Tiên tộc không cho phép một đứa trẻ của yêu tộc sống trong Tầm Thường cung, càng không cho phép một cửu vĩ bạch hồ làm tộc trưởng. Vì thế Quý Tử Hiên chắc chắn sẽ trừ cỏ tận gốc”.
Lời nói của Thương Tiêu vô cùng lạnh lùng khiến Nhược Nhất nghe mà rùng mình, cô quay đầu nhìn Mạc Mặc nhưng thấy nét mặt của Mạc Mặc không hề biến đổi, như thể những gì họ vừa nói không liên quan tới cô ấy vậy. Nhược Nhất cũng không dám chắc, Mạc Mặc bây giờ rốt cuộc đang ngụy trang hay là thật sự không bận tâm tới đứa trẻ trong bụng mình, càng không bận tâm tới Quý Tử Hiên?
Nhược Nhất cúi đầu, lẩm bẩm: “Nhưng,a vẫn nghĩ hắn đã yêu rồi…”.
***
Quay về Anh Lương, Thương Tiêu và Tử Đàn vừa đi khỏi, Nhược Nhất liền túm lấy Mạc Mặc, khẽ hỏi: “Bây giờ cô định thế nào?”.
Mạc Mặc nhìn Nhược Nhất chằm chằm, ánh mắt không do dự: “Bỏ đứa bé thì sẽ chết. Không bỏ đứa bé, sau khi tôi sinh nó ra thì cũng chết. Dù gì kết quả giống nhau, dĩ nhiên tôi sẽ chọn cách chết như ý. Tóm lại, cho dù cách chết như thế nào, tôi cũng không thể để kẻ khác được như ý”.
Nhược Nhất nghe mà run rẩy, những lúc thế này cũng chỉ có Mạc Mặc mới có thể nói ra những lời như vậy, Nhược Nhất bất lực hỏi: “Vì thế nên?”.
“Tôi quyết định tìm một nơi nào đó để sinh đứa bé ra, sau đó ném cái thứ khốn kiếp này vào Tầm Thường cung, tôi sẽ thi triển phép thuật và quay trở về. Kệ cha nó”.
“Cô… cô muốn bỏ chồng bỏ con sao? Như thế… như thế…”.
“Tôi là Mạc Mặc, làm như vậy cũng là lẽ đương nhiên”.
Nhược Nhất im lặng một lúc, cho rằng lý do “Tôi là Mạc Mặc” thật tuyệt diệu. “Nhưng bây giờ cô chỉ còn nửa tháng, làm sao kịp sinh đứa bé ra”.
“Nhan Nhược Nhất, cô đừng nhầm, nửa tháng chỉ là thời gian tôi có thể bình yên vô sự ở thế giới này, nửa tháng sau, tôi có thể tạo ình một kết giới, nhưng mỗi ngày tôi sẽ bị hao tổn một chút linh lực. Tôi không tin chuyện sinh một đứa bé ở thế giới này có thể làm khó được tôi!”.
Mạc Mặc dừng bước, tim đập thình thịch, hít một hơi thật sâu, sau khi bình tĩnh mới quay đầu lại.
Mạc Mặc thấy một bàn tay băng bó đặt lên vai mình. Cô thở phào nhưng tâm trạng lập tức lại căng như dây đàn, cảnh giác nhìn kẻ đó.
Người này là Vân Chử, hắn buông tay ra khỏi vai Mạc Mặc, nhìn Nhược Nhất hỏi: “Ta có việc muốn hỏi cô nương”.
Nhược Nhất thấy kỳ lạ, nói: “Chuyện gì?”.
“Thiên Tố…”. Vân Chử hơi cau mày. “Cô có biết Thiên Tố bây giờ ở đâu không?”.
Vân Chử vừa dứt lời, không những Thái Phùng lộ vẻ không tán đồng, mà ngay cả Quý Tử Hiên cũng khẽ nhướng mày. Chuyện tình của tiên và yêu vốn là điều cấm kỵ, bây giờ ở trước mặt Quý Tử Hiên mà Vân Chử lại nhắc tới Thiên Tố, xem ra hắn đang rất lo lắng. Nhưng Thiên Tố lại…
Nhược Nhất im lặng hồi lâu, không biết nói thế nào, cô nên làm theo ý của Thiên Tố tiếp tục giấu giếm chuyện này hay là nói hết mọi chuyện cho Vân Chử biết đây? Mạc Mặc kéo tay Nhược Nhất, tỏ ý phải mau chóng rời đi.
Nhược Nhất nhìn Thái Phùng và Quý Tử Hiên, cuối cùng nói: “Thiên Tố… đi rồi”.
“Nàng có nói là đi đâu không?”. Cầu Nại Hà, đường Hoàng Tuyền, vãng sinh luân hồi… Nhược Nhất lắc đầu, nuốt những lời này vào bụng.
Ánh mắt Vân Chử trở nên u ám.
“Nhưng Thiên Tố nói, hy vọng sau này ngươi sống vui vẻ. Thực ra…”. Nhược Nhất nhớ tới cảnh tượng tối hôm ấy khi Vân Chử đâm kiếm vào tim Thiên Tố, cô không khỏi thở dài, “Trong lòng ngươi chắc cũng hiểu, như thế là tốt nhất”.
Nghe Nhược Nhất nói vậy, Vân Chử gượng cười, nói một tiếng cảm ơn rồi không nói thêm gì nữa.
Mạc Mặc kéo Nhược Nhất vội vàng đi về phía Thương Tiêu.
Thái Phùng nhìn theo bóng Nhược Nhất rời đi, hắn nói với Vân Chử: “Ngươi vẫn lưu luyến tiểu hồ yêu ấy sao?”.
Vân Chử lắc đầu, Thái Phùng hừ lạnh một tiếng, đang định nói gì đó thì Quý Tử Hiên nói: “Thái Phùng, thôi đi. Chữ ‘tình’ vốn đã không phải là thứ mà bản thân mỗi người có thể làm chủ được. Huống hồ, bây giờ tiểu hồ yêu đó đã bỏ đi, Vân Chử là người hiểu đại nghĩa, nên làm thế nào thì cũng không cần ngươi nhiều lời”. Câu nói này vô cùng chắc chắn, thấu tình đạt lý, khiến Vân Chử không còn gì để nói. Quý Tử Hiên nói tiếp: “Cái tên hộ vệ bên cạnh Nhan Nhược Nhất… Thái Phùng, ngươi nói cho ta xem trông hắn thế nào”.
Thái Phùng nói: “Thanh niên cường tráng, cao ráo, sắc mặc thanh tú, mặc đồ đen, ăn vận như kiếm khách”.
“Thanh niên cường tráng?”, Quý Tử Hiên lẩm bẩm, lại hỏi: “Trước kia đã từng gặp ở yêu tộc chưa?”.
“Hình như là chưa, có điều những năm gần đây binh sĩ của yêu tộc tăng lên rất nhiều. Không biết chừng thuộc hạ gặp người này rồi nhưng lại quên mất”.
Quý Tử Hiên gật đầu như nghĩ ngợi điều gì.
“Chúa thượng, hôm nay có tìm nữa không?”.
Quý Tử Hiên im lặng một hồi, cau mày, rồi đột nhiên nói: “Thái Phùng, vì sao ta phải đích thân tới Anh Lương tìm kiếm nữ nhân cổ quái ấy?”.
Thái Phùng sững người trước câu hỏi của Quý Tử Hiên: “Dĩ nhiên là vì ả lấy trộm thiên thư trong cung, lại còn với chúa thượng…”. Thái Phùng cân nhắc câu chữ, “Giở thủ đoạn hiểm độc với chúa thượng. Đương nhiên phải bị trừng phạt”.
“Vậy sao?”. Quý Tử Hiên cũng nghĩ như vậy, khi nào bắt được Mạc Mặc, nhất định hắn sẽ khiến ả nếm thử nỗi đau xẻ thịt róc xương. Nhưng trong đầu hắn lại vang lên giọng nói hung hăng hống hách: “Hiên Hiên, tối nay chàng hãy chiều ta đi”. Nữ tử có giọng nói đó, hắn đột nhiên không nỡ cắt lưỡi nàng nữa.
Nếu hắn bắt nàng về, hắn cũng không nỡ trừng phạt, vậy thì vì sao phải dốc hết tâm tư để bắt được nàng? Còn về thiên thư… những gì cần biết hắn đã biết gần hết, bây giờ cho dù là thiên thư bị mất hay được trả lại yêu tộc thì cũng không có gì quan trọng. Hơn nữa, bây giờ tiên tộc đang có rất nhiều việc cần xử lý: một là phải chống lại yêu tộc, hai là phải lấy lòng tin của nhân tộc, ba là phải trừ bỏ quái vật do ma khí ngưng tụ thành. Quả thực hắn không nên lãng phí thời gian dò hỏi khắp Anh Lương, tìm kiếm nữ tử đã khiến hắn khó xử để đòi lại thể diện của hắn nữa.
Chuyện để lỡ việc chính, bận tâm chuyện nhỏ như vậy không giống với tính cách của hắn chút nào. Quý Tử Hiên nghĩ: Vậy thì tha cho Mạc Mặc đi.
“Chúa thượng, hôm nay có tìm tiếp không?”.
Khi nghe Thái Phùng hỏi như vậy, Quý Tử Hiên im lặng một hồi, cuối cùng lại thốt ra một tiếng “Tìm” mà chính hắn cũng không ngờ tới.
Thái Phùng kính cẩn đáp vâng. Quý Tử Hiên lại nói: “Nếu hôm nay không tìm thấy thì quay về”. Mạc Mặc, coi như ả là tên trộm tới Tầm Thường cung trộm đồ. Quý Tử Hiên không biết rằng, lúc này Nhược Nhất cũng coi Mạc Mặc là tên trộm tới Tầm Thường cung ăn trộm, chỉ là…
***
“Kẻ đánh cắp trái tim!”. Nhược Nhất lắc đầu cảm thán. Mạc Mặc bĩu môi, vì Thương Tiêu và Tử Đàn đều đang có mặt ở đây nên cô ấy không đáp lời.
Thương Tiêu liếc nhìn Nhược Nhất: “Nàng đã nói những gì với hắn?”. “Hắn” ở đây dĩ nhiên là chỉ Quý Tử Hiên.
“Ta và hắn có thể nói cái gì chứ, chẳng qua chỉ khách sáo vài câu rồi mỉa mai nhau một hồi, đánh nhau không nổi. Nhưng cái tay Vân Chử ấy, ta tưởng người của tiên tộc đều tu thành chính quả, không còn nhân tính, không ngờ vẫn còn kẻ si tình đến vậy”.
Thương Tiêu nhướng mày, nhớ tới tiểu hồ yêu đã nhả nội đan cho Vân Chử, hắn hứng thú hỏi: “Hắn đã biết rồi sao?”.
Nhược Nhất lắc đầu: “Quý Tử Hiên và cái tay Thái Phùng tính tình quái gở ấy cũng ở đó nên ta không dám nói”.
“Cho dù nàng không nói thì hắn cũng có thể cảm nhận được”, Thương Tiêu nói: “Nội đan của yêu quái ở trong người hắn, hơi thở và tiên thuật hắn tu luyện đều không giống trước đây, bây giờ hắn chưa lành vết thương nên không thể cảm nhận được, chẳng bao lâu nữa… nàng cứ đợi hắn tới tìm nàng đi”.
Nhược Nhất thở dài, cô bỗng nhớ tới điều gì đó, ghé sát Thương Tiêu hỏi: “Tiêu hồ ly, chàng nói Quý Tử Hiên có biết yêu không?”.
Thương Tiêu liền tỏ vẻ mặt vô cùng khinh thường. Mạc Mặc vểnh tai nghe, Tử Đàn ở bên cạnh thì chỉ ăn kẹo hồ lô.
Nhược Nhất nhìn vẻ mặt của Thương Tiêu, cô cau mày nói: “Không biết sao? Nhưng tảng núi băng như chàng cũng biết yêu rồi, vì sao hắn lại không?”.
Nhược Nhất thẳng thừng nói vậy khiến Thương Tiêu đỏ cả tai. Tử Đàn nuốt viên kẹo hồ lô trong miệng rồi nói: “Tiêu Nhi là ‘hồ lô không miệng’(*), tính cách luôn lạnh lùng, không giống với con cháu nhà cửu vĩ hồ ly chúng ta, nhưng tay Quý Tử Hiên đó rất có khí phách của cửu vĩ bạch hồ, mạnh mẽ mà anh tuấn, lại còn rất cuốn hút, ăn nói cũng dễ nghe”.
“Đàn Nhi…”. Thương Tiêu bất lực ôm trán.
(*) Ví với người không khéo ăn nói hoặc người có tính cách lạnh lùng, ít nói.
Tử Đàn không thèm bận tâm tới Thương Tiêu, nói tiếp: “Nhược Nhất, muội có biết những thứ Quý Tử Hiên có vừa là ưu điểm vừa là khuyết điểm của cửu vĩ bạch hồ không? Bởi vì vô cùng cuốn hút, mê hoặc người khác cũng mê hoặc chính mình, khiến bản thân đắm chìm trong cõi trần mà không thể thoát ra được. Đây cũng là nguyên nhân cửu vĩ bạch hồ không thể độ hết kiếp số. Còn sự lạnh lùng của Tiêu Nhi khiến nó có thể chuyên tâm nghiên cứu phép thuật, nó có thể độ qua tám mươi kiếp trước đó, linh lực lớn mạnh là một nguyên nhân, nguyên nhân quan trọng hơn là nó có thể chuyên tâm”.
Nhược Nhất gật đầu nửa hiểu nửa không, Tử Đàn nói như vậy có nghĩa là khuyết điểm về mặt tính cách của Thương Tiêu lại trở thành yếu tố giúp hắn thành công? Nhược Nhất huých khuỷu tay vào cánh tay Thương Tiêu, nói: “Tiêu hồ ly, chàng may mắn thật đó”.
Thương Tiêu cười khổ, cũng khẽ nói: “Trước khi gặp nàng có lẽ đúng là vậy”.
Nhược Nhất hằm hằm nhìn Thương Tiêu nhưng không suy nghĩ hàm ý sâu xa trong câu ấy, cô nói với Tử Đàn: “Nhưng điều đó có liên quan gì tới việc Quý Tử Hiên có biết yêu hay không?”.
“Ồ, hắn đã cắt đứt tình căn của mình rồi”.
Nhược Nhất và Mạc Mặc nghe vậy đều sững người, Mạc Mặc tranh hỏi trước: “Vì sao?”.
“Ai mà biết được! Có lẽ hắn muốn bắt kịp bước chân của Thương Tiêu”. Tử Đàn ngậm kẹo hồ lô, nói mập mờ, nhưng ngữ khí vẫn bình thản, “Nếu khi Quý Tử Hiên được sinh ra mà không có sự tồn tại của Tiêu Nhi, có lẽ hắn cũng sẽ trở thành một bá vương vô cùng ưu tú của tộc cửu vĩ bạch hồ”.
Mạc Mặc cụp mắt im lặng.
Quý Tử Hiên luôn kém cạnh anh mình, có thể tưởng tượng khi ấy Quý Tử Hiên sống ở U Đô cũng chẳng dễ chịu gì. Cho dù hắn nỗ lực thế nào thì vẫn luôn có một người có sức mạnh trời cho ưu tú hơn hắn và lấy đi tất cả hào quang. Vì thế… cuối cùng vì không chịu đựng được nên hắn mới phản bội sao…
Mọi người đều im lặng. Một lúc lâu sau, Nhược Nhất hỏi: “Nếu… ừm, ta nói là nếu, nếu Quý Tử Hiên có con, con hắn cũng là một cửu vĩ bạch hồ, vậy yêu tộc có chấp nhận đứa con ấy không? Chàng thấy đấy, chẳng phải con cháu của tộc cửu vĩ bạch hồ luôn ít…”.
“Nhan Nhược Nhất”, Thương Tiêu lạnh lùng nói: “Yêu tộc từ trước tới nay không chấp nhận bất kỳ sự phản bội nào, tất nhiên con cháu của kẻ phản bội cũng không được chấp nhận”.
Sắc mặt của Mạc Mặc tái đi.
Thương Tiêu nói tiếp: “Hơn nữa, nếu Quý Tử Hiên có con, hắn sẽ giết chết đứa bé ấy trước ta”.
Nhược Nhất run rẩy hỏi: “Vì sao? Chẳng phải đứa bé là con của hắn sao?”.
“Tiên tộc không cho phép một đứa trẻ của yêu tộc sống trong Tầm Thường cung, càng không cho phép một cửu vĩ bạch hồ làm tộc trưởng. Vì thế Quý Tử Hiên chắc chắn sẽ trừ cỏ tận gốc”.
Lời nói của Thương Tiêu vô cùng lạnh lùng khiến Nhược Nhất nghe mà rùng mình, cô quay đầu nhìn Mạc Mặc nhưng thấy nét mặt của Mạc Mặc không hề biến đổi, như thể những gì họ vừa nói không liên quan tới cô ấy vậy. Nhược Nhất cũng không dám chắc, Mạc Mặc bây giờ rốt cuộc đang ngụy trang hay là thật sự không bận tâm tới đứa trẻ trong bụng mình, càng không bận tâm tới Quý Tử Hiên?
Nhược Nhất cúi đầu, lẩm bẩm: “Nhưng,a vẫn nghĩ hắn đã yêu rồi…”.
***
Quay về Anh Lương, Thương Tiêu và Tử Đàn vừa đi khỏi, Nhược Nhất liền túm lấy Mạc Mặc, khẽ hỏi: “Bây giờ cô định thế nào?”.
Mạc Mặc nhìn Nhược Nhất chằm chằm, ánh mắt không do dự: “Bỏ đứa bé thì sẽ chết. Không bỏ đứa bé, sau khi tôi sinh nó ra thì cũng chết. Dù gì kết quả giống nhau, dĩ nhiên tôi sẽ chọn cách chết như ý. Tóm lại, cho dù cách chết như thế nào, tôi cũng không thể để kẻ khác được như ý”.
Nhược Nhất nghe mà run rẩy, những lúc thế này cũng chỉ có Mạc Mặc mới có thể nói ra những lời như vậy, Nhược Nhất bất lực hỏi: “Vì thế nên?”.
“Tôi quyết định tìm một nơi nào đó để sinh đứa bé ra, sau đó ném cái thứ khốn kiếp này vào Tầm Thường cung, tôi sẽ thi triển phép thuật và quay trở về. Kệ cha nó”.
“Cô… cô muốn bỏ chồng bỏ con sao? Như thế… như thế…”.
“Tôi là Mạc Mặc, làm như vậy cũng là lẽ đương nhiên”.
Nhược Nhất im lặng một lúc, cho rằng lý do “Tôi là Mạc Mặc” thật tuyệt diệu. “Nhưng bây giờ cô chỉ còn nửa tháng, làm sao kịp sinh đứa bé ra”.
“Nhan Nhược Nhất, cô đừng nhầm, nửa tháng chỉ là thời gian tôi có thể bình yên vô sự ở thế giới này, nửa tháng sau, tôi có thể tạo ình một kết giới, nhưng mỗi ngày tôi sẽ bị hao tổn một chút linh lực. Tôi không tin chuyện sinh một đứa bé ở thế giới này có thể làm khó được tôi!”.