-
Chương 15
Chương 16
Ngày hôm sau.
Lúc Nhược Nhất tỉnh dậy thì trời đã sáng bạch. Mặc dù tối qua trải qua một số chuyện, nhưng cô ngủ say một cách bất ngờ. Giống như nằm ngủ trên một chiếc giường ấm áp, không mơ chút nào. Đã rất lâu không ngủ say như vậy, khiến Nhược Nhất có chút không quen. Cô quay sang nhìn Thiên Tố vẫn yếu ớt, hôn mê. Bị thương nặng như vậy, muốn hóa thành hình người xem ra cần một thời gian. May mà thiếu hiệp áo đen này hảo tâm đưa thuốc cầm máu trị thương mà hắn vẫn mang theo người ra, nếu không, với vết thương máu me đầm đìa này Nhược Nhất thật không biết nên làm thế nào.
Nhắc tới thiếu hiệp áo đen, lúc này hắn vẫn đang ngủ! Dựa vào thân cây, ôm kiếm, động tác vẫn hệt như lúc hắn tới hôm qua. Không phải đều nói “hiệp khách lúc đến không hình bóng mà lúc đi cũng không một dấu vết” hay sao? Cô vốn tưởng rằng sáng nay vừa mở mắt ra sẽ không nhìn thấy bóng dáng của hắn nữa. Nhược Nhất hiếu kỳ ngắm nghía hắn, trông không giống tu tiên, càng không giống yêu quái. Trẻ tuổi như vậy, có thể dựa vào võ công mà xông pha giang hồ, chắc chắn là có thân thủ phi phàm. Hơn nữa, hắn lại còn đồng ý giúp cô cứu một yêu quái. Cửu Châu bây giờ, người như thế này chắc là rất hiếm…
Dường như nhận thấy có người đang ngắm nhìn mình, bỗng nhiên thiếu hiệp mở mắt, không có vẻ lơ mơ như vừa tỉnh, đôi mắt đen sáng trong veo. Hắn tóm được ánh nhìn của Nhược Nhất, nhìn cô giống như chim ưng nhìn con mồi. Nhược Nhất sững người, có chút khó xử nhìn đi chỗ khác: “Thiếu hiệp… tỉnh rồi. Vậy thì chúng ta từ biệt ở đây. Hồ yêu này ta mang đi, trước đây ta cũng từng nuôi hồ ly, khá hiểu tập tính của chúng, không gây thêm phiền phức cho thiếu hiệp nữa. Cảm ơn thuốc trị thương của ngươi hôm qua”. Nói rồi cô tự sắp xếp đồ đạc, cẩn thận bế Thiên Tố bỏ đi.
Từ đầu đến cuối, thiếu hiệp vẫn không nói một câu. Nhược Nhất vốn tưởng rằng mình và thiếu hiệp áo đen giống như hai hạt cát không cẩn thận bị thổi vào một chỗ trong sa mạc, sau hồi giao thiệp ngắn ngủi, cả đời này sẽ không gặp lại. Nhưng không ngờ… Nhược Nhất không kìm được lại nhìn ra sau. Hắn vẫn đi theo Nhược Nhất, khoảng cách không dài không ngắn, giống như một người xa lạ đi chung đường. Nhược Nhất suy đi nghĩ lại một hồi, cuối cùng vẫn không kìm được bước chậm lại, từ từ từ từ nhích tới bên cạnh hắn.
“Thiếu hiệp”. Giọng nói có ý nịnh bợ quá rõ rệt, Nhược Nhất không khỏi khẽ ho một tiếng và nói: “Đi từ sáng đến giờ, có thể thấy chúng ta đi chung một con đường, xem ra, hai chúng ta rất có duyên! Cái này… xin hỏi thiếu hiệp muốn đi tới đâu?”.
Hắn khẽ cau mày, im lặng.
Nhược Nhất lập tức giải thích: “Ta không có ý thăm dò hành tung của thiếu hiệp! Chỉ là… thiếu hiệp thấy đấy, nếu chúng ta cùng đi về một hướng, vậy thì sao không kết bạn cùng đi, chăm sóc lẫn nhau cũng tốt. Dù sao thân cô thế cô, đi trên đường cũng rất bất tiện”.
Hắn vẫn không trả lời. Nhược Nhất nói tiếp: “Ta tuyệt đối không có ý muốn làm phiền ngươi! Ta…”.
“Cô nương đi đâu?”. Thiếu hiệp ngắt lời cô, lạnh lùng hỏi.
Hỏi như vậy là có cửa rồi, Nhược Nhất lập tức nói: “Anh Lương sơn”.
Hắn im lặng một lúc rồi nói: “Cùng đi là được”.
Nhược Nhất vốn định thuyết phục thêm, không ngờ hắn đồng ý nhanh như vậy. Giờ thì tốt rồi, trên đường đi không cần lo lắng chuyện nhóm lửa, buổi tối ngủ bên ngoài cũng không cần lo dã thú. Cô không kìm được vui sướng trong lòng, nắm tay hoan hô “YES!” giống như nhận được một đơn hàng lớn.
Ánh triều dương chiếu lên khuôn mặt tươi vui hớn hở của Nhược Nhất, gió nhẹ thổi tới, cuốn tung những cánh hoa màu trắng trong rừng. Thiếu hiệp liếc nhìn dáng vẻ vui mừng của Nhược Nhất, trong đôi mắt đen cũng thoáng một nụ cười. Bình tĩnh lại, dường như Nhược Nhất nhớ ra điều gì đó, điều chỉnh vị trí của hồ yêu trên tay, chắp tay cúi người rồi nói: “Ta tên là Nhan Nhược Nhất, ‘Nhan’ là chữ ‘ngạn’ với chữ ‘diệp’, ‘Nhược Nhất’ trong ‘Như nhược duy nhất’. Xin hỏi đại danh thiếu hiệp?”.
Thiếu hiệp khẽ sững người, cụp mắt không nói. Nhược Nhất thấy dáng vẻ ấy, tưởng là hắn có điều gì khó nói, nhất thời có chút bối rối bĩu môi, bí mật của cậu chàng này thật là nhiều. “Nếu không tiện…”.
“Tử Ly”. Hắn lạnh lùng mở miệng.
Tử Ly, Nhược Nhất mơ hồ cảm thấy cái tên này dường như mình đã nghe thấy ở đâu rồi nhưng nhất thời không nhớ ra được: “Vậy thì, Tử Ly, trên đường đi nhờ thiếu hiệp chăm sóc! Dĩ nhiên, ta sẽ cố gắng không làm phiền thiếu hiệp. Nếu thiếu hiệp muốn ta giúp điều gì, chắc chắn ta sẽ không từ chối!”.
“Đừng làm ồn nữa”.
“Được…”.
***
Tầm Thường cung.
Tầm Thường cung có bốn tòa điện chính, hơn mười tòa điện phụ. Được thiên thần thượng cổ chúc phúc, bốn điện chính ngày ngày đều có thiên quang chiếu sáng, vàng son lộng lẫy. Nhìn từ xa lấp lánh như mặt trời, vì thế người đời còn ca tụng nơi ấy là cung điện mặt trời. Nhưng bây giờ, một nữ tử không biết từ đâu chui ra đã hủy hoại ba tòa, quả thực khiến người ta vô cùng kinh ngạc.
Nhưng điều khiến các giáo chúng không thể hiểu được là cung chủ từ trước tới nay thưởng phạt phân minh lần này lại “thủ hạ lưu tình” với nữ tử ấy. Hắn không những “thủ hạ lưu tình”, mà còn cho cô nương ấy ăn uống tử tế, ngày ngày thăm nom, quả thực là có phần ưu ái! Trước sự chất vấn của giáo chúng, Quý Tử Hiên chỉ lạnh lùng nói trên đại điện: “Nếu trong chúng khanh có ai cũng có thể chọc thủng kết giới thần linh ban tặng trên Tầm Thường cung, vậy thì chắc chắn ta cũng sẽ cung phụng người đó ăn uống no say”.
Từ đó về sau, không còn lời xì xào bàn tán nào nữa.
Dĩ nhiên Mạc Mặc không biết những tranh luận ấy, cô đang nghĩ mình đến thế giới này đã là ngày thứ năm rồi. Ngọc Tuyền Khôi mà cô mang trên người nhiều nhất chỉ có thể bảo vệ cô bình an vô sự trong hai tháng. Lần này Mạc Mặc đến khác hoàn toàn so với lần trước đến đón Nhan Nhược Nhất. Để tránh xuất hiện tình huống chỉ có thể đứng một bên lo lắng giống như lần trước, Mạc Mặc quyết định rơi xuống thế giới này bằng chân thân. Điều đó có nghĩa là Mạc Mặc có thể làm người khác bị thương, có thể đánh người, đồng thời cũng sẽ bị người khác đánh, thậm chí sẽ chết ở đây.
Cô không giống với Nhan Nhược Nhất. Cô là phù thủy, trong người mang theo linh lực của một thế giới khác, không ăn nhập với khí trường của thế giới này. Ở đây càng lâu thì tổn hại tới cơ thể càng lớn. May mà Mạc Mặc còn nhớ trước đây đã từng thắng được một viên đá quý trong cuộc thi pháp thuật, có thể hộ thân liễm khí, tạm thời bảo vệ cô bình an trong một thời gian. Nếu không Mạc Mặc thật không dám ngang nhiên phá vỡ kết giới thời không, rơi xuống thế gian này bằng chân thân như vậy.
Cô phải nhanh chóng tìm được Nhan Nhược Nhất, sau đó lôi Nhược Nhất về đánh ột trận! Ngặt nỗi, bây giờ Mạc Mặc bị một tên cung chủ mù lòa lạ hoắc giam trong một căn phòng lớn cũng lạ lẫm không kém. Người ngoài nhìn vào thì tưởng cô được đối xử trọng hậu, nhưng thực chất đó chỉ là biến tướng của sự giam cầm.
Tên cung chủ mù này nhìn thì có vẻ yếu ớt đẩy một cái là ngã, khuôn mặt vạn năm chỉ có thể làm “thụ”, nhưng thực chất là quái vật thân tàng bất lộ, linh lực phép thuật mạnh mẽ vô cùng. Năm ngày nay Mạc Mặc đã thử chạy trốn vô số lần, lần nào cũng bị bắt về. Mạc Mặc biết, ở Tầm Thường cung ngoài tên Quý cung chủ này trấn áp được mình, những kẻ khác hoàn toàn không có cách gì để đối phó với cô, bao gồm cả tứ tướng gì gì đó.
Vì thế hôm nay, Mạc Mặc mỉm cười bí hiểm, cô định thay đổi cách khác… Đang nghĩ thì một trong tứ tướng là Khuynh Nguyệt xách hộp thức ăn đi vào, đặt cộp hộp thức ăn lên bàn, lạnh lùng nói: “Cô nương, dùng bữa”. Từ sau khi biết Mạc Mặc trêu ghẹo các tiểu tiên mang cơm tới, Quý Tử Hiên liền đổi người đưa cơm là Khuynh Nguyệt. Nhưng Khuynh Nguyệt thân là một trong tứ tướng, làm chuyện này đương nhiên thấy vô cùng khó chịu.
Tính khí của Mạc Mặc sắc bén hơn Nhược Nhất nhiều, rất nhiều chuyện Nhược Nhất lùi một bước biển rộng trời cao, chỉ cần không động đến giới hạn của cô, đa phần cô sẽ nhún nhường. Còn Mạc Mặc thì khác, tất cả những người chọc vào cô, cô chắc chắn sẽ đối đầu với họ, tới mức một mất một còn.
Lúc này nhìn thấy dáng vẻ khó chịu và miệt thị của Khuynh Nguyệt, Mạc Mặc cười: “Dọn đi, nhìn cái bộ dạng chết mà chưa được chôn của ngươi là ta đã no rồi”.
Khuynh Nguyệt từ nhỏ xuất thân cao quý, thiên chất thông minh khiến ả học cái gì đều nhanh hơn người thường rất nhiều, về sau lại trở thành tứ tướng của Tầm Thường cung, từ trước tới nay người khác đều kính trọng ả, đâu có ai nói như vậy trước mặt ả, hai mắt ả liền trở nên sắc lẹm, sát khí bừng bừng.
Mạc Mặc lại nói: “Sao? Ngươi không chịu được người khác nói sự thật sao?”.
“Mạc cô nương, ta kính trọng cô nương là khách, cô nương đừng có mà không biết tốt xấu!”.
“Ta không định làm khách của các ngươi, ngươi cũng đừng nghiêm mặt nặng lời ở đây, cứ như chưa chết mà bị chôn vậy”.
“Cô…”. Khuynh Nguyệt đập bàn, tay đặt trên hông định rút kiếm ra khỏi bao. Lúc này, một bóng người lướt vào cửa, Quý Tử Hiên khẽ đập tay Khuynh Nguyệt, chậm rãi bước lên trước: “Mạc cô nương nói như thế là muốn oán trách ta?”.
Mạc Mặc nhướn mày, lão đại của họ tới rồi nên không thể trêu đùa được nữa, lập tức ngoan ngoãn đi tới bên bàn, cầm bát lên và bắt đầu ăn.
“Ngươi lui xuống trước đi”. Quý Tử Hiên nói. Người mà trong lòng Khuynh Nguyệt kính phục nhất là Quý Tử Hiên. Hắn đã mở miệng, dĩ nhiên ả ta sẽ không so đo, gườm gườm nhìn Mạc Mặc một cái rồi lui xuống.
Mạc Mặc ngậm một miệng cơm, nói: “Đám người chàng nuôi, tính khí khó ưa, nếu ai cũng giỏi nhẫn nhịn như chàng, không biết chừng ta sẽ yêu nơi này”.
Quý Tử Hiên cười lắc đầu: “Mạc cô nương, thực bất ngôn, tẩm bất ngữ(*). Cũng đừng dùng đũa để gắp ngọc bội của ta”.
“Ta chỉ hiếu kỳ vì sao ngày nào chàng cũng thay cái mới”. Mạc Mặc hậm hực rụt tay, nuốt cơm trong miệng, “Rốt cuộc chàng có bị mù không, vì sao cái gì cũng nhìn thấy”.
“Trong tâm có mắt, tự nhiên cái gì cũng nhìn thấy”.
(*) Không nói trong khi ăn và ngủ.
Mạc Mặc bĩu môi. Ăn cơm xong, Mạc Mặc nhớ ra kế hoạch của mình, kéo tay Quý Tử Hiên, kéo hắn đi vào giường trong, vừa đi vừa nói: “Ta biết những người nho nhã như chàng đều thích âm nhạc, vì thế ta muốn chiều theo sở thích của chàng”.
Quý Tử Hiên nhướn mày, không nói gì. Mạc Mặc ấn Quý Tử Hiên ngồi xuống giường, sau đó lấy ra cái túi vẫn mang theo bên mình. Cái túi này vô cùng bình thường, nó giống như kiểu túi càn khôn, bên ngoài nhìn rất nhỏ, nhưng thực chất bên trong có thể đựng hàng ngàn hàng vạn thứ. Mạc Mặc nhìn bên trong rất lâu, cuối cùng mỉm cười, mở cái túi, miệng lẩm nhẩm đọc vài câu chú, một chiếc dương cầm màu đen liền xuất hiện trong phòng.
Quý Tử Hiên khẽ cau mày, lúc nãy hắn cảm nhận gió nổi lên, luồng khí quanh người có biến động khác thường, rõ ràng là có người đang thi triển phép thuật. Nhưng sức mạnh ấy khá kỳ quái, giống như không khí tự nhiên bị thủng một lỗ. Chưa kịp nghĩ nhiều, hắn liền nghe thấy Mạc Mặc nói như dâng vật quý: “Nghe cho kỹ nhé, muốn khiến tiểu thư Mạc Mặc ta đây đích thân diễn tấu không phải là chuyện dễ dàng đâu”.
Chắc là nữ tử này lại biến ra thứ gì hay ho đây. Hắn yên lặng ngồi đó, đợi Mạc Mặc tạo bất ngờ. Mạc Mặc ấn phím đàn đầu tiên, âm điệu không giống với bất kỳ nhạc khí nào ở thế gian này lập tức thu hút Quý Tử Hiên. Hắn bất giác ngồi nghe điệu nhạc một cách say mê. Mạc Mặc chơi bản nhạc đấu bò của Tây Ban Nha. Làn điệu mạnh mẽ, khá sôi động, ồn ào giống như cô vậy, khiến người khác khó mà điều khiển được. Quý Tử Hiên yên lặng lắng nghe, khóe môi hé nụ cười.
Kết thúc một bản nhạc, Mạc Mặc thở phào và hỏi: “Thế nào?”.
Quý Tử Hiên im lặng: “Khúc nhạc này vô cùng mạnh mẽ, toàn là đấu khí, sát khí cũng như ẩn chứa trong đó, Mạc cô nương chơi khúc nhạc này cho ta nghe là có ý gì?”.
Mạc Mặc mỉm cười hài lòng. Nếu cô là người của thế giới này, không biết chừng sẽ thật sự thích nam tử đầy trí tuệ và mạnh mẽ này, chỉ đáng tiếc… Mạc Mặc kìm nén tâm tư thiếu trong sáng của mình xuống, nói: “Quý Tử Hiên đại cung chủ, ta muốn quyến rũ chàng, muốn để chàng bò… ờ, dưới gấu váy của ta. Cái này, chỉ là khúc dạo đầu để tuyên chiến mà thôi”.
“Vậy sao?”. Quý Tử Hiên tỏ ra rất hờ hững, “Mạc cô nương có hứng thú với Quý mỗ từ khi nào vậy?”.
“Chính là lúc nãy. Bản nhạc này của ta có khiến chàng thích thú?”.
Quý Tử Hiên đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt Mạc Mặc, cười nói: “Mạc cô nương đâu cần tốn tâm tư như thế”. Hắn vòng tay ôm Mạc Mặc vào lòng. Mạc Mặc sững người, không ngờ người này lại mạnh mẽ và chủ động đến vậy. Mạc Mặc bất giác muốn đẩy hắn ra, nhưng không ngờ Quý Tử Hiên lại ôm rất chặt. Một tay hắn ghì chặt đầu Mạc Mặc, áp môi cô về phía mình. Khoảnh khắc môi kề môi, Mạc Mặc loáng thoáng nghe thấy hắn nói: “Nàng chỉ cần nói một tiếng là được”.
Ngày hôm sau.
Lúc Nhược Nhất tỉnh dậy thì trời đã sáng bạch. Mặc dù tối qua trải qua một số chuyện, nhưng cô ngủ say một cách bất ngờ. Giống như nằm ngủ trên một chiếc giường ấm áp, không mơ chút nào. Đã rất lâu không ngủ say như vậy, khiến Nhược Nhất có chút không quen. Cô quay sang nhìn Thiên Tố vẫn yếu ớt, hôn mê. Bị thương nặng như vậy, muốn hóa thành hình người xem ra cần một thời gian. May mà thiếu hiệp áo đen này hảo tâm đưa thuốc cầm máu trị thương mà hắn vẫn mang theo người ra, nếu không, với vết thương máu me đầm đìa này Nhược Nhất thật không biết nên làm thế nào.
Nhắc tới thiếu hiệp áo đen, lúc này hắn vẫn đang ngủ! Dựa vào thân cây, ôm kiếm, động tác vẫn hệt như lúc hắn tới hôm qua. Không phải đều nói “hiệp khách lúc đến không hình bóng mà lúc đi cũng không một dấu vết” hay sao? Cô vốn tưởng rằng sáng nay vừa mở mắt ra sẽ không nhìn thấy bóng dáng của hắn nữa. Nhược Nhất hiếu kỳ ngắm nghía hắn, trông không giống tu tiên, càng không giống yêu quái. Trẻ tuổi như vậy, có thể dựa vào võ công mà xông pha giang hồ, chắc chắn là có thân thủ phi phàm. Hơn nữa, hắn lại còn đồng ý giúp cô cứu một yêu quái. Cửu Châu bây giờ, người như thế này chắc là rất hiếm…
Dường như nhận thấy có người đang ngắm nhìn mình, bỗng nhiên thiếu hiệp mở mắt, không có vẻ lơ mơ như vừa tỉnh, đôi mắt đen sáng trong veo. Hắn tóm được ánh nhìn của Nhược Nhất, nhìn cô giống như chim ưng nhìn con mồi. Nhược Nhất sững người, có chút khó xử nhìn đi chỗ khác: “Thiếu hiệp… tỉnh rồi. Vậy thì chúng ta từ biệt ở đây. Hồ yêu này ta mang đi, trước đây ta cũng từng nuôi hồ ly, khá hiểu tập tính của chúng, không gây thêm phiền phức cho thiếu hiệp nữa. Cảm ơn thuốc trị thương của ngươi hôm qua”. Nói rồi cô tự sắp xếp đồ đạc, cẩn thận bế Thiên Tố bỏ đi.
Từ đầu đến cuối, thiếu hiệp vẫn không nói một câu. Nhược Nhất vốn tưởng rằng mình và thiếu hiệp áo đen giống như hai hạt cát không cẩn thận bị thổi vào một chỗ trong sa mạc, sau hồi giao thiệp ngắn ngủi, cả đời này sẽ không gặp lại. Nhưng không ngờ… Nhược Nhất không kìm được lại nhìn ra sau. Hắn vẫn đi theo Nhược Nhất, khoảng cách không dài không ngắn, giống như một người xa lạ đi chung đường. Nhược Nhất suy đi nghĩ lại một hồi, cuối cùng vẫn không kìm được bước chậm lại, từ từ từ từ nhích tới bên cạnh hắn.
“Thiếu hiệp”. Giọng nói có ý nịnh bợ quá rõ rệt, Nhược Nhất không khỏi khẽ ho một tiếng và nói: “Đi từ sáng đến giờ, có thể thấy chúng ta đi chung một con đường, xem ra, hai chúng ta rất có duyên! Cái này… xin hỏi thiếu hiệp muốn đi tới đâu?”.
Hắn khẽ cau mày, im lặng.
Nhược Nhất lập tức giải thích: “Ta không có ý thăm dò hành tung của thiếu hiệp! Chỉ là… thiếu hiệp thấy đấy, nếu chúng ta cùng đi về một hướng, vậy thì sao không kết bạn cùng đi, chăm sóc lẫn nhau cũng tốt. Dù sao thân cô thế cô, đi trên đường cũng rất bất tiện”.
Hắn vẫn không trả lời. Nhược Nhất nói tiếp: “Ta tuyệt đối không có ý muốn làm phiền ngươi! Ta…”.
“Cô nương đi đâu?”. Thiếu hiệp ngắt lời cô, lạnh lùng hỏi.
Hỏi như vậy là có cửa rồi, Nhược Nhất lập tức nói: “Anh Lương sơn”.
Hắn im lặng một lúc rồi nói: “Cùng đi là được”.
Nhược Nhất vốn định thuyết phục thêm, không ngờ hắn đồng ý nhanh như vậy. Giờ thì tốt rồi, trên đường đi không cần lo lắng chuyện nhóm lửa, buổi tối ngủ bên ngoài cũng không cần lo dã thú. Cô không kìm được vui sướng trong lòng, nắm tay hoan hô “YES!” giống như nhận được một đơn hàng lớn.
Ánh triều dương chiếu lên khuôn mặt tươi vui hớn hở của Nhược Nhất, gió nhẹ thổi tới, cuốn tung những cánh hoa màu trắng trong rừng. Thiếu hiệp liếc nhìn dáng vẻ vui mừng của Nhược Nhất, trong đôi mắt đen cũng thoáng một nụ cười. Bình tĩnh lại, dường như Nhược Nhất nhớ ra điều gì đó, điều chỉnh vị trí của hồ yêu trên tay, chắp tay cúi người rồi nói: “Ta tên là Nhan Nhược Nhất, ‘Nhan’ là chữ ‘ngạn’ với chữ ‘diệp’, ‘Nhược Nhất’ trong ‘Như nhược duy nhất’. Xin hỏi đại danh thiếu hiệp?”.
Thiếu hiệp khẽ sững người, cụp mắt không nói. Nhược Nhất thấy dáng vẻ ấy, tưởng là hắn có điều gì khó nói, nhất thời có chút bối rối bĩu môi, bí mật của cậu chàng này thật là nhiều. “Nếu không tiện…”.
“Tử Ly”. Hắn lạnh lùng mở miệng.
Tử Ly, Nhược Nhất mơ hồ cảm thấy cái tên này dường như mình đã nghe thấy ở đâu rồi nhưng nhất thời không nhớ ra được: “Vậy thì, Tử Ly, trên đường đi nhờ thiếu hiệp chăm sóc! Dĩ nhiên, ta sẽ cố gắng không làm phiền thiếu hiệp. Nếu thiếu hiệp muốn ta giúp điều gì, chắc chắn ta sẽ không từ chối!”.
“Đừng làm ồn nữa”.
“Được…”.
***
Tầm Thường cung.
Tầm Thường cung có bốn tòa điện chính, hơn mười tòa điện phụ. Được thiên thần thượng cổ chúc phúc, bốn điện chính ngày ngày đều có thiên quang chiếu sáng, vàng son lộng lẫy. Nhìn từ xa lấp lánh như mặt trời, vì thế người đời còn ca tụng nơi ấy là cung điện mặt trời. Nhưng bây giờ, một nữ tử không biết từ đâu chui ra đã hủy hoại ba tòa, quả thực khiến người ta vô cùng kinh ngạc.
Nhưng điều khiến các giáo chúng không thể hiểu được là cung chủ từ trước tới nay thưởng phạt phân minh lần này lại “thủ hạ lưu tình” với nữ tử ấy. Hắn không những “thủ hạ lưu tình”, mà còn cho cô nương ấy ăn uống tử tế, ngày ngày thăm nom, quả thực là có phần ưu ái! Trước sự chất vấn của giáo chúng, Quý Tử Hiên chỉ lạnh lùng nói trên đại điện: “Nếu trong chúng khanh có ai cũng có thể chọc thủng kết giới thần linh ban tặng trên Tầm Thường cung, vậy thì chắc chắn ta cũng sẽ cung phụng người đó ăn uống no say”.
Từ đó về sau, không còn lời xì xào bàn tán nào nữa.
Dĩ nhiên Mạc Mặc không biết những tranh luận ấy, cô đang nghĩ mình đến thế giới này đã là ngày thứ năm rồi. Ngọc Tuyền Khôi mà cô mang trên người nhiều nhất chỉ có thể bảo vệ cô bình an vô sự trong hai tháng. Lần này Mạc Mặc đến khác hoàn toàn so với lần trước đến đón Nhan Nhược Nhất. Để tránh xuất hiện tình huống chỉ có thể đứng một bên lo lắng giống như lần trước, Mạc Mặc quyết định rơi xuống thế giới này bằng chân thân. Điều đó có nghĩa là Mạc Mặc có thể làm người khác bị thương, có thể đánh người, đồng thời cũng sẽ bị người khác đánh, thậm chí sẽ chết ở đây.
Cô không giống với Nhan Nhược Nhất. Cô là phù thủy, trong người mang theo linh lực của một thế giới khác, không ăn nhập với khí trường của thế giới này. Ở đây càng lâu thì tổn hại tới cơ thể càng lớn. May mà Mạc Mặc còn nhớ trước đây đã từng thắng được một viên đá quý trong cuộc thi pháp thuật, có thể hộ thân liễm khí, tạm thời bảo vệ cô bình an trong một thời gian. Nếu không Mạc Mặc thật không dám ngang nhiên phá vỡ kết giới thời không, rơi xuống thế gian này bằng chân thân như vậy.
Cô phải nhanh chóng tìm được Nhan Nhược Nhất, sau đó lôi Nhược Nhất về đánh ột trận! Ngặt nỗi, bây giờ Mạc Mặc bị một tên cung chủ mù lòa lạ hoắc giam trong một căn phòng lớn cũng lạ lẫm không kém. Người ngoài nhìn vào thì tưởng cô được đối xử trọng hậu, nhưng thực chất đó chỉ là biến tướng của sự giam cầm.
Tên cung chủ mù này nhìn thì có vẻ yếu ớt đẩy một cái là ngã, khuôn mặt vạn năm chỉ có thể làm “thụ”, nhưng thực chất là quái vật thân tàng bất lộ, linh lực phép thuật mạnh mẽ vô cùng. Năm ngày nay Mạc Mặc đã thử chạy trốn vô số lần, lần nào cũng bị bắt về. Mạc Mặc biết, ở Tầm Thường cung ngoài tên Quý cung chủ này trấn áp được mình, những kẻ khác hoàn toàn không có cách gì để đối phó với cô, bao gồm cả tứ tướng gì gì đó.
Vì thế hôm nay, Mạc Mặc mỉm cười bí hiểm, cô định thay đổi cách khác… Đang nghĩ thì một trong tứ tướng là Khuynh Nguyệt xách hộp thức ăn đi vào, đặt cộp hộp thức ăn lên bàn, lạnh lùng nói: “Cô nương, dùng bữa”. Từ sau khi biết Mạc Mặc trêu ghẹo các tiểu tiên mang cơm tới, Quý Tử Hiên liền đổi người đưa cơm là Khuynh Nguyệt. Nhưng Khuynh Nguyệt thân là một trong tứ tướng, làm chuyện này đương nhiên thấy vô cùng khó chịu.
Tính khí của Mạc Mặc sắc bén hơn Nhược Nhất nhiều, rất nhiều chuyện Nhược Nhất lùi một bước biển rộng trời cao, chỉ cần không động đến giới hạn của cô, đa phần cô sẽ nhún nhường. Còn Mạc Mặc thì khác, tất cả những người chọc vào cô, cô chắc chắn sẽ đối đầu với họ, tới mức một mất một còn.
Lúc này nhìn thấy dáng vẻ khó chịu và miệt thị của Khuynh Nguyệt, Mạc Mặc cười: “Dọn đi, nhìn cái bộ dạng chết mà chưa được chôn của ngươi là ta đã no rồi”.
Khuynh Nguyệt từ nhỏ xuất thân cao quý, thiên chất thông minh khiến ả học cái gì đều nhanh hơn người thường rất nhiều, về sau lại trở thành tứ tướng của Tầm Thường cung, từ trước tới nay người khác đều kính trọng ả, đâu có ai nói như vậy trước mặt ả, hai mắt ả liền trở nên sắc lẹm, sát khí bừng bừng.
Mạc Mặc lại nói: “Sao? Ngươi không chịu được người khác nói sự thật sao?”.
“Mạc cô nương, ta kính trọng cô nương là khách, cô nương đừng có mà không biết tốt xấu!”.
“Ta không định làm khách của các ngươi, ngươi cũng đừng nghiêm mặt nặng lời ở đây, cứ như chưa chết mà bị chôn vậy”.
“Cô…”. Khuynh Nguyệt đập bàn, tay đặt trên hông định rút kiếm ra khỏi bao. Lúc này, một bóng người lướt vào cửa, Quý Tử Hiên khẽ đập tay Khuynh Nguyệt, chậm rãi bước lên trước: “Mạc cô nương nói như thế là muốn oán trách ta?”.
Mạc Mặc nhướn mày, lão đại của họ tới rồi nên không thể trêu đùa được nữa, lập tức ngoan ngoãn đi tới bên bàn, cầm bát lên và bắt đầu ăn.
“Ngươi lui xuống trước đi”. Quý Tử Hiên nói. Người mà trong lòng Khuynh Nguyệt kính phục nhất là Quý Tử Hiên. Hắn đã mở miệng, dĩ nhiên ả ta sẽ không so đo, gườm gườm nhìn Mạc Mặc một cái rồi lui xuống.
Mạc Mặc ngậm một miệng cơm, nói: “Đám người chàng nuôi, tính khí khó ưa, nếu ai cũng giỏi nhẫn nhịn như chàng, không biết chừng ta sẽ yêu nơi này”.
Quý Tử Hiên cười lắc đầu: “Mạc cô nương, thực bất ngôn, tẩm bất ngữ(*). Cũng đừng dùng đũa để gắp ngọc bội của ta”.
“Ta chỉ hiếu kỳ vì sao ngày nào chàng cũng thay cái mới”. Mạc Mặc hậm hực rụt tay, nuốt cơm trong miệng, “Rốt cuộc chàng có bị mù không, vì sao cái gì cũng nhìn thấy”.
“Trong tâm có mắt, tự nhiên cái gì cũng nhìn thấy”.
(*) Không nói trong khi ăn và ngủ.
Mạc Mặc bĩu môi. Ăn cơm xong, Mạc Mặc nhớ ra kế hoạch của mình, kéo tay Quý Tử Hiên, kéo hắn đi vào giường trong, vừa đi vừa nói: “Ta biết những người nho nhã như chàng đều thích âm nhạc, vì thế ta muốn chiều theo sở thích của chàng”.
Quý Tử Hiên nhướn mày, không nói gì. Mạc Mặc ấn Quý Tử Hiên ngồi xuống giường, sau đó lấy ra cái túi vẫn mang theo bên mình. Cái túi này vô cùng bình thường, nó giống như kiểu túi càn khôn, bên ngoài nhìn rất nhỏ, nhưng thực chất bên trong có thể đựng hàng ngàn hàng vạn thứ. Mạc Mặc nhìn bên trong rất lâu, cuối cùng mỉm cười, mở cái túi, miệng lẩm nhẩm đọc vài câu chú, một chiếc dương cầm màu đen liền xuất hiện trong phòng.
Quý Tử Hiên khẽ cau mày, lúc nãy hắn cảm nhận gió nổi lên, luồng khí quanh người có biến động khác thường, rõ ràng là có người đang thi triển phép thuật. Nhưng sức mạnh ấy khá kỳ quái, giống như không khí tự nhiên bị thủng một lỗ. Chưa kịp nghĩ nhiều, hắn liền nghe thấy Mạc Mặc nói như dâng vật quý: “Nghe cho kỹ nhé, muốn khiến tiểu thư Mạc Mặc ta đây đích thân diễn tấu không phải là chuyện dễ dàng đâu”.
Chắc là nữ tử này lại biến ra thứ gì hay ho đây. Hắn yên lặng ngồi đó, đợi Mạc Mặc tạo bất ngờ. Mạc Mặc ấn phím đàn đầu tiên, âm điệu không giống với bất kỳ nhạc khí nào ở thế gian này lập tức thu hút Quý Tử Hiên. Hắn bất giác ngồi nghe điệu nhạc một cách say mê. Mạc Mặc chơi bản nhạc đấu bò của Tây Ban Nha. Làn điệu mạnh mẽ, khá sôi động, ồn ào giống như cô vậy, khiến người khác khó mà điều khiển được. Quý Tử Hiên yên lặng lắng nghe, khóe môi hé nụ cười.
Kết thúc một bản nhạc, Mạc Mặc thở phào và hỏi: “Thế nào?”.
Quý Tử Hiên im lặng: “Khúc nhạc này vô cùng mạnh mẽ, toàn là đấu khí, sát khí cũng như ẩn chứa trong đó, Mạc cô nương chơi khúc nhạc này cho ta nghe là có ý gì?”.
Mạc Mặc mỉm cười hài lòng. Nếu cô là người của thế giới này, không biết chừng sẽ thật sự thích nam tử đầy trí tuệ và mạnh mẽ này, chỉ đáng tiếc… Mạc Mặc kìm nén tâm tư thiếu trong sáng của mình xuống, nói: “Quý Tử Hiên đại cung chủ, ta muốn quyến rũ chàng, muốn để chàng bò… ờ, dưới gấu váy của ta. Cái này, chỉ là khúc dạo đầu để tuyên chiến mà thôi”.
“Vậy sao?”. Quý Tử Hiên tỏ ra rất hờ hững, “Mạc cô nương có hứng thú với Quý mỗ từ khi nào vậy?”.
“Chính là lúc nãy. Bản nhạc này của ta có khiến chàng thích thú?”.
Quý Tử Hiên đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt Mạc Mặc, cười nói: “Mạc cô nương đâu cần tốn tâm tư như thế”. Hắn vòng tay ôm Mạc Mặc vào lòng. Mạc Mặc sững người, không ngờ người này lại mạnh mẽ và chủ động đến vậy. Mạc Mặc bất giác muốn đẩy hắn ra, nhưng không ngờ Quý Tử Hiên lại ôm rất chặt. Một tay hắn ghì chặt đầu Mạc Mặc, áp môi cô về phía mình. Khoảnh khắc môi kề môi, Mạc Mặc loáng thoáng nghe thấy hắn nói: “Nàng chỉ cần nói một tiếng là được”.