-
Quyển 2 - Chương 77
Buổi tối, Thẩm Sơ Hàn tới rất muộn, Mạc Yên Nhiên lại vẫn chờ, nàng dựa vào ghế dài, thấy hắn vào cũng không đứng lên chỉ liếc mắt nhìn sang, Thẩm Sơ Hàn đương nhiên biết chuyện ban ngày giữa nàng và Lục Thanh Vu, chẳng qua gần đây hắn hơi bận nên vẫn để đó.
Nay nhìn bảo bối nhà hắn dường như không có ý định bỏ qua, muộn như vậy còn chờ hắn tới, hiển nhiên vô cùng không vui.
Hắn hiểu rõ nhưng trên mặt không thể hiện, nói thẳng, “Muộn như vậy Khanh Khanh còn chưa ngủ à? Chẳng phải đã nói không cần chờ trẫm, nàng mệt thì ngủ trước hay sao? Trẫm không biết giờ nào mới trở về, nàng chờ không vất vả sao?”
Trên tay Mạc Yên Nhiên còn cầm một quyển sách, là một quyển dã sử quái đàm để giết thời gian thôi, nghe hắn nói vậy cũng không giận, thản nhiên ném sách, vươn tay ra, “Ôm.”
Thẩm Sơ Hàn không còn cách nào, đành phải đi tới trước ôm nàng, nhưng không bế lên, “Trẫm đi thay quần áo trước rồi qua nhé? Quần áo bên ngoài không sạch sẽ.”
Nàng lập tức đẩy hắn ra, vẻ mặt làm như ghét bỏ lắm, “Đi đi, đi đi, mau đi đi.”
Hắn bật cười. Khi trở lại Mạc Yên Nhiên đã ngồi dựa vào đầu giường, hắn đi tới nằm xuống hỏi nàng, “Chuyện hôm nay Khanh Khanh muốn làm thế nào?” Trong giọng nói tràn ngập cảm giác bó tay.
Cố tình lúc này Mạc Yên Nhiên không thích nghe ngữ khí này nhất, nàng xoay người nghiêng mình nhìn hắn, “Dáng vẻ lang quân là đang nghĩ ta cố tình gây sự?” Nàng nhăn mày, “Nếu lang quân cảm thấy ta không nên dây vào Lục Phi thì cứ việc nói, cần gì hỏi ta muốn làm thế nào. Ta có thể làm thế nào, nếu lang quân không giúp ta, không theo ta, ta sẽ như người ta mong chờ, mất đi sự sủng ái của lang quân còn có thể thế nào, chỉ là một phi tử vừa mới leo lên cửu tần mặc người ta đắn đo thôi.”
Lời nói của nàng kịch liệt, vốn Thẩm Sơ Hàn nên tức giận, thậm chí nàng còn nói mất sủng ái gì đó, rõ ràng hắn đã bày tỏ nỗi lòng với nàng rõ ràng đến vậy, đôi khi hắn còn cảm thấy bản thân đã dâng cả trái tim tới trước mặt nàng xin nàng thương xót, nhưng nàng giống như không cảm nhận được chút nào, còn nói những lời đâm vào tim hắn. Nhưng hắn cảm thấy mình không có cách nào, nghe giọng nói của nàng tuy rất ngang ngạnh nhưng luôn có cái gì đó khiến hắn đau lòng, làm hắn thật sự không còn biện pháp nào.
Giống như ngay cả tức giận cũng là lỗi của mình.
Hắn chỉ có thể ôm lấy nàng, dù nàng còn từ chối một chút nhưng hắn vẫn cố chấp ôm lấy, “Khanh Khanh đừng giận, đều là lỗi của ta.”
Nàng chậm rãi yên tĩnh lại, môi Thẩm Sơ Hàn nhẹ nhàng chạm vào trán nang, nàng đột nhiên rơi lệ, “Sao chàng lại xấu như vậy, chàng hung dữ với ta vì Lục Thanh Vu, chàng thích nàng ta thì đi tìm nàng ta đi, dù sao đàn ông cổ đại các chàng đều như vậy, tam thê tứ thiếp đều cảm thấy không quan trọng, ta có lỗi gì, chàng nói chàng thích ta lại không giúp ta, thế mà cũng gọi là thích à, chàng chỉ biết lừa gạt ta thôi.”
Thẩm Sơ Hàn hoàn toàn không hiểu cổ đại gì đó là thế nào, thấy nàng khóc cũng chỉ biết dỗ nàng, “Đều là lỗi của ta, Khanh Khanh đừng khóc.” Hắn cúi xuống hôn lên đôi mắt hồng hồng của nàng, lại bị nàng đẩy ra, “Ta cứ thích nàng, nàng biết rõ ta chỉ thích Khanh Khanh.”
Dường như hắn thở dài một hơi, lại tràn đầy ý cười, “Ta cho rằng ta đã bảy tỏ tâm ý của mình rõ ràng, nàng còn luôn không tin ta, nàng nói tam thê tứ thiếp cái gì, biết nàng không thích chẳng phải ta đã sớm theo ý nàng hay sao. Ta không thích người khác, bây giờ ta chỉ thích Khanh Khanh.”
Nàng hừ một tiếng, tiếng nói đầy giọng mũi, “Bây giờ? Vậy là sau này nói không chừng sẽ không thích ta nữa?”
Hắn nào chịu nổi nàng bắt lỗi lời nói mình như thế, hơn nữa nàng còn là người trong lòng hắn, hắn chỉ biết dỗ nàng, “Nào có, luôn luôn, vĩnh viễn đều thích Khanh Khanh. Chỉ thích Khanh Khanh.” Hắn cười một tiếng, “Ai biết được nàng đột nhiên không chịu nổi đùa, lúc trước có vậy đâu.” Thấy nàng trừng mắt hắn lại vội nói, “Được rồi, làm sao trẫm không muốn giúp nàng được, trẫm thích giúp nàng nhất, trẫm ước gì nàng đắc tội hết tất cả mọi người, không nơi nào nương tựa, chỉ có thể leo lên trẫm, như vậy trẫm mới thấy vui.”
Mạc Yên Nhiên dụi mắt, “Nay ta còn chưa phải chỉ dựa vào lang quân hay sao, nói không chừng chớp mắt một cái Mạc gia sẽ rớt đài, ta còn có thể dựa vào ai? Ngay cả lúc Mạc gia còn ta cũng chỉ một lòng dựa vào lang quân.” Nàng hừ một tiếng, “Tại vừa rồi ngữ khí của lang quân giống như ta tùy hứng lắm vậy, đâu có phải lỗi của ta, rõ ràng tại Lục Thanh Vu, ở trước mặt Hiền Phi nói Mạc Yên Nhiên thế này thế kia, còn nói ta không đẹp bằng nàng ta, ta tới trước mặt nàng ta còn bắt ta quỳ hai canh giờ nữa.”
Ánh mắt Thẩm Sơ Hàn tối xuống, hắn đương nhiên biết rõ ràng, nay nghe nàng nói lại chỉ cảm thấy càng thêm tức giận, “Chịu ấm ức?”
Nàng à một tiếng, “Cũng không phải, ta mới không ngốc như thế, nàng ta là ai cơ chứ, bảo ta quỳ ta liền quỳ à? Bây giờ chỉ có lang quân và Hoàng Hậu bảo ta quỳ ta mới nể mặt.” Nàng cười hì hì trốn vào lòng hắn, “Ai bảo bây giờ ta là người trong tim lang quân cơ, đi ra ngoài hỏi một câu ai cũng biết, tình nguyện đắc tội bệ hạ cũng không muốn đắc tội Di Chiêu Nghi.”
Nét mặt Thẩm Sơ Hàn cũng giãn ra một chút, hắn ừ một tiếng, chợt nghe nàng nói tiếp, “Thật ra ta cũng không muốn thế nào cả, Lục Thanh Vu nàng ta mới thăng chức thôi, phụ thân nàng ta lại được lang quân trọng dụng, dù sao cũng không tiện trở mặt. Chỉ là cảm thấy nàng ta bất kính với Hiền Phi, tỷ tỷ nhà ta chí ít cũng cao hơn nàng ta một cấp, nói ta không biết quy củ, bản thân cũng thế cả thôi.”
Nàng kéo tay hắn, “Lang quân nho nhỏ phạt nàng ta một chút là được, nhưng không thể không phạt, không phạt ta sẽ khó chịu, đắc tội ta làm gì có ai toàn thân trở ra.”
Hắn bật cười, ôm nàng chậm rãi nằm xuống, “Cho nên mới nói, Khanh Khanh vốn tự có suy tính rồi, trẫm hỏi một câu cũng có sai đâu, nàng còn khóc một trận.” Thấy nàng lại tức giận muốn ngồi dậy, hắn vội đè nàng lại, “Được, được, được, là lỗi của trẫm, nàng không khóc, chỉ giận một chút thôi.”
Nhất thời yên tĩnh lại, một lúc sau giọng nói hơi buồn ngủ của Mạc Yên Nhiên mới vang lên, “Ta đã thương lượng với Hoàng Hậu nương nương rồi, ta không lung tung quyết định, ta không xúi giục lang quân.”
Thẩm Sơ Hàn chậm rãi vỗ lưng nàng “Trẫm biết.” Một lát sau hơi thở của Mạc Yên Nhiên dường như chậm rãi đều đặn, “Xúi giục thì cũng có gì đâu.”
Khi Lục Thanh Vu bị cấm túc, Mạc Yên Nhiên gặp Vương Quan Sinh, hắn mặt mày như ngọc, khi bước đi tay áo tung bay theo gió, hắn giống như theo gió mà đến, Mạc Yên Nhiên nhất thời nhìn ngẩn người.
“Thỉnh an Di Chiêu Nghi nương nương.’
“Vương đại nhân mau đứng dậy đi.” Nàng bảo tiểu nha hoàn phía sau lui xuống rồi mới mở miệng, “Gần đây biểu ca có khỏe không?”
Mặc dù sắc mặt hắn không tệ nhưng trong ánh mắt luôn có chút sầu muộn, “Làm phiền nương nương hỏi thăm, thần hết thảy khỏe mạnh, chỉ mong hai vị nương nương ở trong cung cũng vạn an.”
Nàng hiểu ý hắn, khẽ than một tiếng, “Biểu ca, huynh cũng biết ta không quá thích quản chuyện nàng ta.”
Vương Quan Sinh gật đầu, “Ta hiểu ý của muội, ta cũng đại khái đoán được cuộc sống của nàng sẽ không dễ chịu.” Hắn nhìn về phía xa xa, “Khi còn nhỏ ta luôn gúp đỡ muội, nghĩ rằng Yên Nhiên biểu muội yếu đuối nhất, cần người ngày ngày che chở chăm sóc, vì thế luôn có phần hà khắc với Bình U. Nay nhìn lại mới thấy Yên Nhiên cần nâng trong lòng bàn tay đã mạnh mẽ đến vậy, đủ để bảo vệ chính mình.” Hắn hơi nâng tay như muốn chạm vào tóc nàng, cuối cùng vẫn không.
Hắn không biết, cho dù Yên Nhiên nay đang mạnh mẽ trong mắt hắn cũng nhờ có Thẩm Sơ Hàn nâng trên lòng bàn tay.
“Tính tình Bình U từ nhỏ đã cứng rắn, nay gặp chuyện này chỉ sợ sẽ không đi cầu xin người khác, ta đoán nàng đã từng nhờ cậy muội vì chuyện của dượng phải không?”
Mạc Yên Nhiên gật đầu, hắn nói tiếp, “Ta phần nào hy vọng muội nhớ tình nghĩa tỷ muội mà giúp nàng, từ nhỏ nàng được che chở lớn lên, dượng chỉ có một mình hòn ngọc quý là nàng…” Hắn thoáng ngừng, lại nhìn nàng, “Yên Nhiên, muội cũng biết, nàng là tỷ tỷ ruột thịt của muội, tỷ muội ruột thịt nào có thù cách đêm…”
Mạc Yên Nhiên như bị sét đánh.
Tỷ muội ruột… ruột thịt? Tỷ muội ruột thịt gì cơ, Mạc Bình U nhà ngươi không phải con gái của bác trai ta sao, làm thế nào lại thành chị em ruột của ta?
Nàng bị hoảng sợ, nhưng nàng không thể biểu hiện ra ngoài, vì Mạc Yên Nhiên trước kia dường như đã biết chuyện, nếu không Vương Quan Sinh sẽ không nói với nàng những lời này. Nàng nhịn cơn run rẩy, khống chế chính mình đừng cắn vào lưỡi, “Biểu ca, lời này không thể nói lung tung trong đại nội…”
Vương Quan Sinh nhìn nàng một cái, lắc đầu, “Lâu như vậy muội vẫn không tha thứ cho bọn họ, nếu không có lá thư của muội trước khi muội tiến cung, ta cũng không biết muội đã biết chuyện này, còn biết lâu như vậy, ta nên nghĩ tới mới đúng.” Hắn thở dài một hơi, “Nhưng dù là vậy, nàng là tỷ tỷ ruột của muội, muội thật sự nhẫn tâm nhìn nàng chịu ấm ức hay sao? Muội mềm lòng và lương thiện nhất, ta biết.”
Hắn thật sự giơ tay lên xoa đầu nàng giống như khi còn nhỏ, giống như quen thuộc từ nhiều năm trước, “Yên Nhiên, bất kể thế nào muội cũng đừng để bản thân chịu ấm ức, muội yên bình mới là quan trọng nhất.” Hắn chậm rãi buông tay, sau đó chắp tay sau lưng nhìn về phía xa xa một lát, “Chuyện của dượng chỉ sợ đã không còn đường cứu vãn. Chỗ bệ hạ muội cũng đừng đi nói, hậu cung không được tham dự chính sự, muội nên tránh hiềm nghi.”
Mạc Yên Nhiên ừ một tiếng, hiện giờ trong lòng nàng gần như đang nổ mạnh, nàng vội vàng nói một câu, “Biểu ca, ta đột nhiên nhớ ra trong cung của ta còn có việc, có gì lần sau gặp rồi nói được không.”
Tuy biết không còn lần sau, tiền thần và hậu phi gặp mặt một lúc thế này đã là đứng trên mũi đao, nào dễ dàng đơn giản như nàng nói.
Nhưng hắn vẫn nở nụ cười với nàng, sau đó nói, “Vậy muội đi nhanh đi, ngày khác biểu ca lại đến thăm muội.”
Nay nhìn bảo bối nhà hắn dường như không có ý định bỏ qua, muộn như vậy còn chờ hắn tới, hiển nhiên vô cùng không vui.
Hắn hiểu rõ nhưng trên mặt không thể hiện, nói thẳng, “Muộn như vậy Khanh Khanh còn chưa ngủ à? Chẳng phải đã nói không cần chờ trẫm, nàng mệt thì ngủ trước hay sao? Trẫm không biết giờ nào mới trở về, nàng chờ không vất vả sao?”
Trên tay Mạc Yên Nhiên còn cầm một quyển sách, là một quyển dã sử quái đàm để giết thời gian thôi, nghe hắn nói vậy cũng không giận, thản nhiên ném sách, vươn tay ra, “Ôm.”
Thẩm Sơ Hàn không còn cách nào, đành phải đi tới trước ôm nàng, nhưng không bế lên, “Trẫm đi thay quần áo trước rồi qua nhé? Quần áo bên ngoài không sạch sẽ.”
Nàng lập tức đẩy hắn ra, vẻ mặt làm như ghét bỏ lắm, “Đi đi, đi đi, mau đi đi.”
Hắn bật cười. Khi trở lại Mạc Yên Nhiên đã ngồi dựa vào đầu giường, hắn đi tới nằm xuống hỏi nàng, “Chuyện hôm nay Khanh Khanh muốn làm thế nào?” Trong giọng nói tràn ngập cảm giác bó tay.
Cố tình lúc này Mạc Yên Nhiên không thích nghe ngữ khí này nhất, nàng xoay người nghiêng mình nhìn hắn, “Dáng vẻ lang quân là đang nghĩ ta cố tình gây sự?” Nàng nhăn mày, “Nếu lang quân cảm thấy ta không nên dây vào Lục Phi thì cứ việc nói, cần gì hỏi ta muốn làm thế nào. Ta có thể làm thế nào, nếu lang quân không giúp ta, không theo ta, ta sẽ như người ta mong chờ, mất đi sự sủng ái của lang quân còn có thể thế nào, chỉ là một phi tử vừa mới leo lên cửu tần mặc người ta đắn đo thôi.”
Lời nói của nàng kịch liệt, vốn Thẩm Sơ Hàn nên tức giận, thậm chí nàng còn nói mất sủng ái gì đó, rõ ràng hắn đã bày tỏ nỗi lòng với nàng rõ ràng đến vậy, đôi khi hắn còn cảm thấy bản thân đã dâng cả trái tim tới trước mặt nàng xin nàng thương xót, nhưng nàng giống như không cảm nhận được chút nào, còn nói những lời đâm vào tim hắn. Nhưng hắn cảm thấy mình không có cách nào, nghe giọng nói của nàng tuy rất ngang ngạnh nhưng luôn có cái gì đó khiến hắn đau lòng, làm hắn thật sự không còn biện pháp nào.
Giống như ngay cả tức giận cũng là lỗi của mình.
Hắn chỉ có thể ôm lấy nàng, dù nàng còn từ chối một chút nhưng hắn vẫn cố chấp ôm lấy, “Khanh Khanh đừng giận, đều là lỗi của ta.”
Nàng chậm rãi yên tĩnh lại, môi Thẩm Sơ Hàn nhẹ nhàng chạm vào trán nang, nàng đột nhiên rơi lệ, “Sao chàng lại xấu như vậy, chàng hung dữ với ta vì Lục Thanh Vu, chàng thích nàng ta thì đi tìm nàng ta đi, dù sao đàn ông cổ đại các chàng đều như vậy, tam thê tứ thiếp đều cảm thấy không quan trọng, ta có lỗi gì, chàng nói chàng thích ta lại không giúp ta, thế mà cũng gọi là thích à, chàng chỉ biết lừa gạt ta thôi.”
Thẩm Sơ Hàn hoàn toàn không hiểu cổ đại gì đó là thế nào, thấy nàng khóc cũng chỉ biết dỗ nàng, “Đều là lỗi của ta, Khanh Khanh đừng khóc.” Hắn cúi xuống hôn lên đôi mắt hồng hồng của nàng, lại bị nàng đẩy ra, “Ta cứ thích nàng, nàng biết rõ ta chỉ thích Khanh Khanh.”
Dường như hắn thở dài một hơi, lại tràn đầy ý cười, “Ta cho rằng ta đã bảy tỏ tâm ý của mình rõ ràng, nàng còn luôn không tin ta, nàng nói tam thê tứ thiếp cái gì, biết nàng không thích chẳng phải ta đã sớm theo ý nàng hay sao. Ta không thích người khác, bây giờ ta chỉ thích Khanh Khanh.”
Nàng hừ một tiếng, tiếng nói đầy giọng mũi, “Bây giờ? Vậy là sau này nói không chừng sẽ không thích ta nữa?”
Hắn nào chịu nổi nàng bắt lỗi lời nói mình như thế, hơn nữa nàng còn là người trong lòng hắn, hắn chỉ biết dỗ nàng, “Nào có, luôn luôn, vĩnh viễn đều thích Khanh Khanh. Chỉ thích Khanh Khanh.” Hắn cười một tiếng, “Ai biết được nàng đột nhiên không chịu nổi đùa, lúc trước có vậy đâu.” Thấy nàng trừng mắt hắn lại vội nói, “Được rồi, làm sao trẫm không muốn giúp nàng được, trẫm thích giúp nàng nhất, trẫm ước gì nàng đắc tội hết tất cả mọi người, không nơi nào nương tựa, chỉ có thể leo lên trẫm, như vậy trẫm mới thấy vui.”
Mạc Yên Nhiên dụi mắt, “Nay ta còn chưa phải chỉ dựa vào lang quân hay sao, nói không chừng chớp mắt một cái Mạc gia sẽ rớt đài, ta còn có thể dựa vào ai? Ngay cả lúc Mạc gia còn ta cũng chỉ một lòng dựa vào lang quân.” Nàng hừ một tiếng, “Tại vừa rồi ngữ khí của lang quân giống như ta tùy hứng lắm vậy, đâu có phải lỗi của ta, rõ ràng tại Lục Thanh Vu, ở trước mặt Hiền Phi nói Mạc Yên Nhiên thế này thế kia, còn nói ta không đẹp bằng nàng ta, ta tới trước mặt nàng ta còn bắt ta quỳ hai canh giờ nữa.”
Ánh mắt Thẩm Sơ Hàn tối xuống, hắn đương nhiên biết rõ ràng, nay nghe nàng nói lại chỉ cảm thấy càng thêm tức giận, “Chịu ấm ức?”
Nàng à một tiếng, “Cũng không phải, ta mới không ngốc như thế, nàng ta là ai cơ chứ, bảo ta quỳ ta liền quỳ à? Bây giờ chỉ có lang quân và Hoàng Hậu bảo ta quỳ ta mới nể mặt.” Nàng cười hì hì trốn vào lòng hắn, “Ai bảo bây giờ ta là người trong tim lang quân cơ, đi ra ngoài hỏi một câu ai cũng biết, tình nguyện đắc tội bệ hạ cũng không muốn đắc tội Di Chiêu Nghi.”
Nét mặt Thẩm Sơ Hàn cũng giãn ra một chút, hắn ừ một tiếng, chợt nghe nàng nói tiếp, “Thật ra ta cũng không muốn thế nào cả, Lục Thanh Vu nàng ta mới thăng chức thôi, phụ thân nàng ta lại được lang quân trọng dụng, dù sao cũng không tiện trở mặt. Chỉ là cảm thấy nàng ta bất kính với Hiền Phi, tỷ tỷ nhà ta chí ít cũng cao hơn nàng ta một cấp, nói ta không biết quy củ, bản thân cũng thế cả thôi.”
Nàng kéo tay hắn, “Lang quân nho nhỏ phạt nàng ta một chút là được, nhưng không thể không phạt, không phạt ta sẽ khó chịu, đắc tội ta làm gì có ai toàn thân trở ra.”
Hắn bật cười, ôm nàng chậm rãi nằm xuống, “Cho nên mới nói, Khanh Khanh vốn tự có suy tính rồi, trẫm hỏi một câu cũng có sai đâu, nàng còn khóc một trận.” Thấy nàng lại tức giận muốn ngồi dậy, hắn vội đè nàng lại, “Được, được, được, là lỗi của trẫm, nàng không khóc, chỉ giận một chút thôi.”
Nhất thời yên tĩnh lại, một lúc sau giọng nói hơi buồn ngủ của Mạc Yên Nhiên mới vang lên, “Ta đã thương lượng với Hoàng Hậu nương nương rồi, ta không lung tung quyết định, ta không xúi giục lang quân.”
Thẩm Sơ Hàn chậm rãi vỗ lưng nàng “Trẫm biết.” Một lát sau hơi thở của Mạc Yên Nhiên dường như chậm rãi đều đặn, “Xúi giục thì cũng có gì đâu.”
Khi Lục Thanh Vu bị cấm túc, Mạc Yên Nhiên gặp Vương Quan Sinh, hắn mặt mày như ngọc, khi bước đi tay áo tung bay theo gió, hắn giống như theo gió mà đến, Mạc Yên Nhiên nhất thời nhìn ngẩn người.
“Thỉnh an Di Chiêu Nghi nương nương.’
“Vương đại nhân mau đứng dậy đi.” Nàng bảo tiểu nha hoàn phía sau lui xuống rồi mới mở miệng, “Gần đây biểu ca có khỏe không?”
Mặc dù sắc mặt hắn không tệ nhưng trong ánh mắt luôn có chút sầu muộn, “Làm phiền nương nương hỏi thăm, thần hết thảy khỏe mạnh, chỉ mong hai vị nương nương ở trong cung cũng vạn an.”
Nàng hiểu ý hắn, khẽ than một tiếng, “Biểu ca, huynh cũng biết ta không quá thích quản chuyện nàng ta.”
Vương Quan Sinh gật đầu, “Ta hiểu ý của muội, ta cũng đại khái đoán được cuộc sống của nàng sẽ không dễ chịu.” Hắn nhìn về phía xa xa, “Khi còn nhỏ ta luôn gúp đỡ muội, nghĩ rằng Yên Nhiên biểu muội yếu đuối nhất, cần người ngày ngày che chở chăm sóc, vì thế luôn có phần hà khắc với Bình U. Nay nhìn lại mới thấy Yên Nhiên cần nâng trong lòng bàn tay đã mạnh mẽ đến vậy, đủ để bảo vệ chính mình.” Hắn hơi nâng tay như muốn chạm vào tóc nàng, cuối cùng vẫn không.
Hắn không biết, cho dù Yên Nhiên nay đang mạnh mẽ trong mắt hắn cũng nhờ có Thẩm Sơ Hàn nâng trên lòng bàn tay.
“Tính tình Bình U từ nhỏ đã cứng rắn, nay gặp chuyện này chỉ sợ sẽ không đi cầu xin người khác, ta đoán nàng đã từng nhờ cậy muội vì chuyện của dượng phải không?”
Mạc Yên Nhiên gật đầu, hắn nói tiếp, “Ta phần nào hy vọng muội nhớ tình nghĩa tỷ muội mà giúp nàng, từ nhỏ nàng được che chở lớn lên, dượng chỉ có một mình hòn ngọc quý là nàng…” Hắn thoáng ngừng, lại nhìn nàng, “Yên Nhiên, muội cũng biết, nàng là tỷ tỷ ruột thịt của muội, tỷ muội ruột thịt nào có thù cách đêm…”
Mạc Yên Nhiên như bị sét đánh.
Tỷ muội ruột… ruột thịt? Tỷ muội ruột thịt gì cơ, Mạc Bình U nhà ngươi không phải con gái của bác trai ta sao, làm thế nào lại thành chị em ruột của ta?
Nàng bị hoảng sợ, nhưng nàng không thể biểu hiện ra ngoài, vì Mạc Yên Nhiên trước kia dường như đã biết chuyện, nếu không Vương Quan Sinh sẽ không nói với nàng những lời này. Nàng nhịn cơn run rẩy, khống chế chính mình đừng cắn vào lưỡi, “Biểu ca, lời này không thể nói lung tung trong đại nội…”
Vương Quan Sinh nhìn nàng một cái, lắc đầu, “Lâu như vậy muội vẫn không tha thứ cho bọn họ, nếu không có lá thư của muội trước khi muội tiến cung, ta cũng không biết muội đã biết chuyện này, còn biết lâu như vậy, ta nên nghĩ tới mới đúng.” Hắn thở dài một hơi, “Nhưng dù là vậy, nàng là tỷ tỷ ruột của muội, muội thật sự nhẫn tâm nhìn nàng chịu ấm ức hay sao? Muội mềm lòng và lương thiện nhất, ta biết.”
Hắn thật sự giơ tay lên xoa đầu nàng giống như khi còn nhỏ, giống như quen thuộc từ nhiều năm trước, “Yên Nhiên, bất kể thế nào muội cũng đừng để bản thân chịu ấm ức, muội yên bình mới là quan trọng nhất.” Hắn chậm rãi buông tay, sau đó chắp tay sau lưng nhìn về phía xa xa một lát, “Chuyện của dượng chỉ sợ đã không còn đường cứu vãn. Chỗ bệ hạ muội cũng đừng đi nói, hậu cung không được tham dự chính sự, muội nên tránh hiềm nghi.”
Mạc Yên Nhiên ừ một tiếng, hiện giờ trong lòng nàng gần như đang nổ mạnh, nàng vội vàng nói một câu, “Biểu ca, ta đột nhiên nhớ ra trong cung của ta còn có việc, có gì lần sau gặp rồi nói được không.”
Tuy biết không còn lần sau, tiền thần và hậu phi gặp mặt một lúc thế này đã là đứng trên mũi đao, nào dễ dàng đơn giản như nàng nói.
Nhưng hắn vẫn nở nụ cười với nàng, sau đó nói, “Vậy muội đi nhanh đi, ngày khác biểu ca lại đến thăm muội.”