-
Quyển 2 - Chương 52
Hứa Nam Phong lại gõ mặt bàn, “Linh lăng hương?” Hắn liếc nàng một cái, “Làm sao ngươi biết?”
Nàng cứng họng nói, “Tóm lại là ta biết.” Giọng nói lại chậm rãi thấp xuống, “Vì vậy chính ta biết ta không thể nào mang thai, thế nhưng viện sĩ Thái Y Viện lại nói ta có.”
“Ừ, ngươi không mang thai.” Giọng nói của hắn vừa bay bổng vừa chắc chắn.
Nàng vội nhìn lên, “Ngươi chẩn ra ta không mang thai?”
Có vẻ như hắn nở nụ cười, thế nhưng quá nhẹ nên Mạc Yên Nhiên không quá khẳng định, “Ta không chẩn ra.” Nhìn ánh mắt kinh ngạc của nàng hắn mới thực sự nhếch môi, “Ta thật sự bắt được mạch hoạt của ngươi. Tuy không rõ nhưng có thể xem ra đã hơn một tháng, cũng khó trách Chu Thừa Ân cho rằng ngươi có thai. Tuy mạch tượng quả thực hơi kỳ quái nhưng bắt được vẫn là bắt được.”
“Vậy sao ngươi lại nói ta không có thai?”
“Chính ngươi nói mà, treo linh lăng hương làm sao có thai được.”
Mạc Yên Nhiên bị hắn chẹn họng nói không ra lời, một lúc lâu sau mới đáp lại một câu, “Chẳng may linh lăng hương mất hiệu lực thì sao?”
Hắn đang định nói gì thì đột nhiên nhíu mày, “Ngươi châm hương gì vậy?”
“Hử?” Nàng thấy hắn chuyển chủ đề rất nhanh, một lúc sau mới phản ứng lại, ngửi một cái rồi đáp, “À, là cửu hòa mộng di.” Nàng nở nụ cười, “Hương khác ta ngửi không quen, cái này còn tạm được nên thường xuyên châm cái này.”
Hắn nhìn nàng, “Trước đây ngươi từng ngửi mùi của cửu hòa mộng di chưa?”
Nàng a một tiếng, “Bao lâu trước? Cái này hình như là cống phẩm, bệ hạ ban xuống, trước đây hẳn là không có cơ hội ngửi được.”
“Vậy thì chẳng trách.” Hắn đi hai bước về hướng lò hương, lại ngửi một chút, “Vậy Hoàng Thượng trước cũng không thường xuyên ngửi mùi hương này?”
Nàng gật đầu, “Hình như cho ta cả, chính hắn không châm mùi này.”
Hắn nở nụ cười, “Vì vậy các ngươi đều không ngửi ra hương này có vấn đề.” Vẻ mặt hắn trầm xuống, “Trước kia ta từng ngửi mùi cửu hòa mộng di, không khác cái này nhiều lắm, đáng tiếc hương của ngươi hình như bị bỏ thêm thứ gì đó.”
Nàng mở to mắt, ngay cả Sơ Ảnh và Thanh Thiển cũng sợ đến mức muốn tắt hương đi, lại bị hắn ngăn cản, “Lấy một ít vào khăn gấm cho ta, ta mang về kiểm tra rồi lại tới gặp ngươi.”
“Vậy cần bao lâu?” Mạc Yên Nhiên chắc chắn đây không phải điều chính nàng muốn nói, Hứa Nam Phong thì không có vẻ ngạc nhiên chút nào, “Khoảng một, hai ngày. Lần sau tới hẳn đã có đáp án.”
“Vậy hương này ta vẫn cứ châm à?” Nàng sờ sờ tay mình rồi nhìn sang phía hắn.
“Tùy ngươi. Thích châm thì châm, không thích thì thôi.”
“Nếu, ta nói là nếu...” Nàng thoáng ngừng, “Nếu cái này thật sự là nguyên nhân gây ra mạch tượng khác thường, ngừng sẽ hết chứ?”
Hắn cười nhạt, “Ta còn tưởng nhiều năm qua ngươi sẽ thông minh hơn một chút, không ngờ vẫn ngốc như trước.” Nghe hắn nói mình ngốc, nàng không tức giận như mình tưởng, chỉ có chút xấu hổ buồn bực, “Nếu đơn giản như vậy thì ta cần gì mang về kiểm nghiệm, cứ dừng hai ngày rồi để Thái Y chẩn lại cho ngươi là được.”
Nàng à một tiếng, “Vậy ta vẫn cứ châm đi.” Rồi nàng lại nhìn thoáng qua hắn, “Lần sau ngươi vẫn đến đây thế này à?”
Người kia đã đi ra bên ngoài, “Đến lúc đó ngươi sẽ biết.”
Nàng không nhìn thấy bóng dáng hắn nữa, nhắm mắt lại nói, “Thanh Thiển, Sơ Ảnh, các ngươi còn chưa nói thật với ta.”
Hai người vội vàng quỳ xuống, “Chủ tử, lời nô tỳ nói đều là nói thật mà.”
Nàng hừ một tiếng, “Hứa Nam Phong này các ngươi giấu thật là kín, không lộ ra chút nào.”
Sắc mặt Sơ Ảnh trắng bệch, không dám hé răng, nàng không thể nào ngờ rằng đại phu mà biểu thiếu gia tìm tới lại là Hứa đại phu. Thanh Thiển thì khe khẽ khóc ra tiếng, “Chủ tử, chúng nô tỳ không phải không nói thật, là không dám nói.” Nàng nức nở, “Chủ tử đã là nương nương, Hứa đại phu đã là chuyện quá khứ, chủ tử không nhớ rõ thì thôi. Huống hồ dường như Hứa đại phu cũng không có ý kia, chúng nô tỳ nghĩ không phải chuyện lớn nên không nhắc tới.”
Mạc Yên Nhiên lại bực mình lên, “Không phải chuyện lớn? Có phải chuyện lớn hay không các ngươi quyết định được à? Thật to gan.” Nàng ngừng một thoáng, hít sâu hai lần mới nói, “Tới bây giờ còn không nói thật?”
Sơ Ảnh còn chưa mở miệng Thanh Thiển đã dập đầu khóc, “Thưa chủ tử, nô tỳ không dám. Chỉ là chúng nô tỳ thật sự không biết nhiều, chúng nô tỳ chỉ là nha hoàn, chuyện của tiểu thư nào dám hỏi, Chỉ biết tiểu thư đối với Hứa đại phu... đối với hắn...”
Tuy nàng ta không nói hết lời nhưng Mạc Yên Nhiên không còn gì không hiểu nữa, sắc mặt nàng trắng bệch, mu bàn tay vắt lên trán, “Suýt chút nữa bị các ngươi hại chết.”
Đến lúc này ngay cả Sơ Ảnh cũng dập đầu xuống đất, thân thể hơi run run. Mạc Yên Nhiên thở dài, “Rõ ràng biết ta không biết gì cả lại không nhắc nhở, các ngươi có nghĩ sẽ nghiêm trọng đến mức nào hay không.”
Thanh Thiển nước mắt đầy mặt, “Thế nhưng chủ tử dường như...”
Nàng nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới mở miệng, “Không phải ta.”
Thanh Thiển và Sơ Ảnh cảm thấy gió lạnh thổi tới, toàn thân càng lạnh toát.
Chủ tớ Mạc Yên Nhiên đang nói về Hứa Nam Phong, không biết Hứa Nam Phong đi theo phía sau tiểu Thái Y cũng đang nghĩ tới chuyện của Mạc Yên Nhiên. Hắn cảm thấy nàng có chút khác thường, có điều ngẫm lại thấy cũng đúng, dù sao đã qua rất nhiều năm rồi, nàng đã biến thành đại cô nương duyên dáng yêu kiều, còn trở thành sủng phi, đương nhiên không còn là tiểu cô nương năm đó, xa lạ với mình một chút cũng là phải thôi. Hắn không khỏi nghĩ tới lúc hắn đặt tay lên mạch nàng, nàng bất giác run run gọi một tiếng “Nam Phong”.
Lúc đó khiến hắn cảm thấy nàng vẫn là tiểu cô nương nho nhỏ năm đó, mà không phải một vị nương nương cười rộ lên nói với hắn “trong cung rất nhiều người xấu”. Hắn nhếch môi nở nụ cười, cảm thấy mình đang suy nghĩ không đâu, đột nhiên có phần khinh bỉ bản thân. Hắn tập trung tư tưởng không nghĩ tiếp nữa, đảo mắt nhìn tường cung đỏ thắm, tường cung vây quanh Mạc Yên Nhiên.
Hứa Nam Phong quay lại rất nhanh, quả nhiên mới chỉ một, hai ngày hắn đã xuất hiện. Lần này vẫn tới cùng tiểu Thái Y lần trước, hắn vừa vào liền ngồi xuống, “Có vẻ không phải vấn đề của hương.” Hắn nhíu mày, “Hình như lư hương của ngươi có vấn đề.”
Nàng lại càng giật mình, “Chuyện này ngươi cũng nghiệm ra được?”
Hắn liếc nàng một cái, “Cung nữ của ngươi cẩn thận hơn ngươi nhiều, không chỉ gói cho ta một túi tro mà cả hương chưa đốt cũng gói một ít. Hương chưa đốt không có vấn đề gì, nhưng tro thì có chuyện.” Hắn thoáng ngừng, hàm hồ hỏi nàng, “Nguyệt sự của ngươi...”
Thái Y khác hỏi thì thôi, cố tình lại là hắn. Mạc Yên Nhiên đỏ mặt, nói lại với hắn như Thư Nhu đã nói, hắn cũng bình thường lại rất nhanh, yên lặng nhẩm hai con số này, “Mạch của ngươi e là có nguyên do từ lư hương, sau này đừng châm nữa. Nhưng chuyện nguyệt sự của ngươi bị chậm lại...” Hắn nhíu mày suy nghĩ một lát rồi lại hỏi, “Ta đoán có người động tay trong đồ ăn của ngươi.”
Hắn đột nhiên nở nụ cười, “Cũng đúng, dù sao ngươi không thực sự sinh ra được cái gì, chỉ cần Thái Y nói đã chẩn đoán chính xác thì ngươi coi như ở trên lưng ngựa rồi. Ta không hiểu nhiều lắm nhưng các ngươi luôn rõ ràng, gọi là cái gì nhỉ...”
Mạc Yên Nhiên cũng cười nhạt, “Khi quân.” Nàng bình tĩnh lại, “Vậy làm sao bây giờ, ta không thể...” Nàng cắn môi, “Có giải dược không?”
Hắn nhướng mày, “Đương nhiên có, nếu không hôm nay ta tới đây làm gì.” Hắn thò tay móc hai cái chai ra, “Ta đã đại khái đoán được tình hình của ngươi, cái chai màu trắng có thể khiến mạch tượng của ngươi biến mất, cái chai màu đỏ...” Hắn khụ một tiêng, “Có thể thúc giục nguyệt sự của ngươi.”
Lúc này Mạc Yên Nhiên rất nghiêm túc, “Thúc giục? Khoảng bao lâu? Ta ăn vào là tới ngay?”
Hắn nở nụ cười, “Có rồi ngươi sẽ cảm thấy.” Hắn xoa cái chai màu đỏ kia nói, “Ăn vào cần hai canh giờ sau mới có phản ứng, nếu không...” Tiếng nói của hắn bất giác thấp xuống, “Uống nước lạnh, trong nửa khắc nhất định sẽ tới.” Hắn nhìn nàng một cái, “Lần này sẽ đau một chút, nếu không nhịn được...” Hắn ngồi xuống trước giấy bút được chuẩn bị sẵn, lưu loát viết một tờ, “Sắc cái này để uống, có thể bớt một chút đau nhức. Có điều nhất định đừng để người của Thái Y Viện nhìn thấy.” Hắn nhướng mày nói, “Đây là phương thuốc vừa nhìn đã biết không phải chữa xảy thai.”
Khiến hắn hiểu được mình muốn làm gì nàng đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, không nhịn được hỏi ra, “Vậy ngươi cảm thấy ta làm vậy có đê tiện không? Ta thậm chí còn không thể xác định người hạ độc ta là ai...”
Hắn đứng dậy chuẩn bị đi, “Chuyện của ngươi ta không quản được.” Hắn cất bước định đi ra, khi sắp không thấy bóng người Mạc yên Nhiên lại đứng bật dậy chạy ra, “Ngươi còn tới gặp ta chứ?”
Nàng cảm thấy nước mắt mình chậm rãi lăn xuống, nhỏ từ cằm xuống, thế nhưng đầu óc nàng rất tỉnh táo, thậm chí nàng biết câu nói vừa rồi không phải nàng nói.
Hứa Nam Phong chậm rãi xoay người lại nhìn gương mặt đầy nước mắt của nàng, không biết phải nói gì, ngẩn ra một lúc mới lấy lại tinh thần, may mà nô tài trong viện đã bị Thư Nhu đuổi về phía hậu viện, đám Thanh Thiển cũng không dám đi ra theo. Lúc này tiền viện chỉ có hai bọn họ, thế nhưng cửa viện rộng mở là chuyện rất nguy hiểm, hắn và nàng một sủng phi một bình dân, xa xa nhìn nhau thế này chỉ cần Thẩm Sơ Hàn nhìn thấy thì không tránh nổi một chữ chết.
Nàng biết, nhưng nàng không khống chế được thân thể mình; hắn không biết, có lẽ hắn biết thì cũng không sợ.
Nàng thấy hắn mấp máy môi như muốn nói gì, cuối cùng lại xoay người rời đi không nói một lời. Mạc Yên Nhiên giống như mất hết sức lực, ngồi xuống trên mặt đất. Hiện giờ nàng đang “có thai”, mọi việc phải cẩn thận, ngã mạnh xuống như vậy ngay cả Thanh Thiển và Sơ Ảnh ở trong phòng cũng sợ hết hồn. Bọn họ chạy tới cạnh cửa muốn nâng nàng dậy, lại thấy Mạc Yên Nhiên ngồi ngoài cửa, chậm rãi cong đầu gối lên, vùi đầu xuống, ôm lấy đầu gối khóc thành tiếng.
Vai nàng co vào liên tục, tiếng khóc bi thương tới cực điểm, giống như đã đánh mất cái gì. Cây trâm để cố định búi tóc trượt xuống, tóc Mạc Yên Nhiên vốn mềm mượt, lúc này tóc tan xuống. Nàng ngồi, tóc dài uốn lượn tản xuống đầu vai giống như bao phủ lấy toàn thân nàng, làm cho nàng càng có vẻ nhỏ bé. Từ khi tiến cung tới nay, lúc trước dù bị trách phạt nhưng sau đó luôn được Thẩm Sơ Hàn nâng niu trên tay, tuy kiêu căng ngang ngạnh nhưng làm việc vẫn có chừng có mực. Khóc không có hình tượng cũng không sợ người ta cười cợt thế này là lần đầu tiên, có lẽ cũng là lần cuối cùng.
Nước mắt của Thanh Thiển và Sơ Ảnh bỗng dưng cũng rơi xuống.
Nàng cứng họng nói, “Tóm lại là ta biết.” Giọng nói lại chậm rãi thấp xuống, “Vì vậy chính ta biết ta không thể nào mang thai, thế nhưng viện sĩ Thái Y Viện lại nói ta có.”
“Ừ, ngươi không mang thai.” Giọng nói của hắn vừa bay bổng vừa chắc chắn.
Nàng vội nhìn lên, “Ngươi chẩn ra ta không mang thai?”
Có vẻ như hắn nở nụ cười, thế nhưng quá nhẹ nên Mạc Yên Nhiên không quá khẳng định, “Ta không chẩn ra.” Nhìn ánh mắt kinh ngạc của nàng hắn mới thực sự nhếch môi, “Ta thật sự bắt được mạch hoạt của ngươi. Tuy không rõ nhưng có thể xem ra đã hơn một tháng, cũng khó trách Chu Thừa Ân cho rằng ngươi có thai. Tuy mạch tượng quả thực hơi kỳ quái nhưng bắt được vẫn là bắt được.”
“Vậy sao ngươi lại nói ta không có thai?”
“Chính ngươi nói mà, treo linh lăng hương làm sao có thai được.”
Mạc Yên Nhiên bị hắn chẹn họng nói không ra lời, một lúc lâu sau mới đáp lại một câu, “Chẳng may linh lăng hương mất hiệu lực thì sao?”
Hắn đang định nói gì thì đột nhiên nhíu mày, “Ngươi châm hương gì vậy?”
“Hử?” Nàng thấy hắn chuyển chủ đề rất nhanh, một lúc sau mới phản ứng lại, ngửi một cái rồi đáp, “À, là cửu hòa mộng di.” Nàng nở nụ cười, “Hương khác ta ngửi không quen, cái này còn tạm được nên thường xuyên châm cái này.”
Hắn nhìn nàng, “Trước đây ngươi từng ngửi mùi của cửu hòa mộng di chưa?”
Nàng a một tiếng, “Bao lâu trước? Cái này hình như là cống phẩm, bệ hạ ban xuống, trước đây hẳn là không có cơ hội ngửi được.”
“Vậy thì chẳng trách.” Hắn đi hai bước về hướng lò hương, lại ngửi một chút, “Vậy Hoàng Thượng trước cũng không thường xuyên ngửi mùi hương này?”
Nàng gật đầu, “Hình như cho ta cả, chính hắn không châm mùi này.”
Hắn nở nụ cười, “Vì vậy các ngươi đều không ngửi ra hương này có vấn đề.” Vẻ mặt hắn trầm xuống, “Trước kia ta từng ngửi mùi cửu hòa mộng di, không khác cái này nhiều lắm, đáng tiếc hương của ngươi hình như bị bỏ thêm thứ gì đó.”
Nàng mở to mắt, ngay cả Sơ Ảnh và Thanh Thiển cũng sợ đến mức muốn tắt hương đi, lại bị hắn ngăn cản, “Lấy một ít vào khăn gấm cho ta, ta mang về kiểm tra rồi lại tới gặp ngươi.”
“Vậy cần bao lâu?” Mạc Yên Nhiên chắc chắn đây không phải điều chính nàng muốn nói, Hứa Nam Phong thì không có vẻ ngạc nhiên chút nào, “Khoảng một, hai ngày. Lần sau tới hẳn đã có đáp án.”
“Vậy hương này ta vẫn cứ châm à?” Nàng sờ sờ tay mình rồi nhìn sang phía hắn.
“Tùy ngươi. Thích châm thì châm, không thích thì thôi.”
“Nếu, ta nói là nếu...” Nàng thoáng ngừng, “Nếu cái này thật sự là nguyên nhân gây ra mạch tượng khác thường, ngừng sẽ hết chứ?”
Hắn cười nhạt, “Ta còn tưởng nhiều năm qua ngươi sẽ thông minh hơn một chút, không ngờ vẫn ngốc như trước.” Nghe hắn nói mình ngốc, nàng không tức giận như mình tưởng, chỉ có chút xấu hổ buồn bực, “Nếu đơn giản như vậy thì ta cần gì mang về kiểm nghiệm, cứ dừng hai ngày rồi để Thái Y chẩn lại cho ngươi là được.”
Nàng à một tiếng, “Vậy ta vẫn cứ châm đi.” Rồi nàng lại nhìn thoáng qua hắn, “Lần sau ngươi vẫn đến đây thế này à?”
Người kia đã đi ra bên ngoài, “Đến lúc đó ngươi sẽ biết.”
Nàng không nhìn thấy bóng dáng hắn nữa, nhắm mắt lại nói, “Thanh Thiển, Sơ Ảnh, các ngươi còn chưa nói thật với ta.”
Hai người vội vàng quỳ xuống, “Chủ tử, lời nô tỳ nói đều là nói thật mà.”
Nàng hừ một tiếng, “Hứa Nam Phong này các ngươi giấu thật là kín, không lộ ra chút nào.”
Sắc mặt Sơ Ảnh trắng bệch, không dám hé răng, nàng không thể nào ngờ rằng đại phu mà biểu thiếu gia tìm tới lại là Hứa đại phu. Thanh Thiển thì khe khẽ khóc ra tiếng, “Chủ tử, chúng nô tỳ không phải không nói thật, là không dám nói.” Nàng nức nở, “Chủ tử đã là nương nương, Hứa đại phu đã là chuyện quá khứ, chủ tử không nhớ rõ thì thôi. Huống hồ dường như Hứa đại phu cũng không có ý kia, chúng nô tỳ nghĩ không phải chuyện lớn nên không nhắc tới.”
Mạc Yên Nhiên lại bực mình lên, “Không phải chuyện lớn? Có phải chuyện lớn hay không các ngươi quyết định được à? Thật to gan.” Nàng ngừng một thoáng, hít sâu hai lần mới nói, “Tới bây giờ còn không nói thật?”
Sơ Ảnh còn chưa mở miệng Thanh Thiển đã dập đầu khóc, “Thưa chủ tử, nô tỳ không dám. Chỉ là chúng nô tỳ thật sự không biết nhiều, chúng nô tỳ chỉ là nha hoàn, chuyện của tiểu thư nào dám hỏi, Chỉ biết tiểu thư đối với Hứa đại phu... đối với hắn...”
Tuy nàng ta không nói hết lời nhưng Mạc Yên Nhiên không còn gì không hiểu nữa, sắc mặt nàng trắng bệch, mu bàn tay vắt lên trán, “Suýt chút nữa bị các ngươi hại chết.”
Đến lúc này ngay cả Sơ Ảnh cũng dập đầu xuống đất, thân thể hơi run run. Mạc Yên Nhiên thở dài, “Rõ ràng biết ta không biết gì cả lại không nhắc nhở, các ngươi có nghĩ sẽ nghiêm trọng đến mức nào hay không.”
Thanh Thiển nước mắt đầy mặt, “Thế nhưng chủ tử dường như...”
Nàng nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới mở miệng, “Không phải ta.”
Thanh Thiển và Sơ Ảnh cảm thấy gió lạnh thổi tới, toàn thân càng lạnh toát.
Chủ tớ Mạc Yên Nhiên đang nói về Hứa Nam Phong, không biết Hứa Nam Phong đi theo phía sau tiểu Thái Y cũng đang nghĩ tới chuyện của Mạc Yên Nhiên. Hắn cảm thấy nàng có chút khác thường, có điều ngẫm lại thấy cũng đúng, dù sao đã qua rất nhiều năm rồi, nàng đã biến thành đại cô nương duyên dáng yêu kiều, còn trở thành sủng phi, đương nhiên không còn là tiểu cô nương năm đó, xa lạ với mình một chút cũng là phải thôi. Hắn không khỏi nghĩ tới lúc hắn đặt tay lên mạch nàng, nàng bất giác run run gọi một tiếng “Nam Phong”.
Lúc đó khiến hắn cảm thấy nàng vẫn là tiểu cô nương nho nhỏ năm đó, mà không phải một vị nương nương cười rộ lên nói với hắn “trong cung rất nhiều người xấu”. Hắn nhếch môi nở nụ cười, cảm thấy mình đang suy nghĩ không đâu, đột nhiên có phần khinh bỉ bản thân. Hắn tập trung tư tưởng không nghĩ tiếp nữa, đảo mắt nhìn tường cung đỏ thắm, tường cung vây quanh Mạc Yên Nhiên.
Hứa Nam Phong quay lại rất nhanh, quả nhiên mới chỉ một, hai ngày hắn đã xuất hiện. Lần này vẫn tới cùng tiểu Thái Y lần trước, hắn vừa vào liền ngồi xuống, “Có vẻ không phải vấn đề của hương.” Hắn nhíu mày, “Hình như lư hương của ngươi có vấn đề.”
Nàng lại càng giật mình, “Chuyện này ngươi cũng nghiệm ra được?”
Hắn liếc nàng một cái, “Cung nữ của ngươi cẩn thận hơn ngươi nhiều, không chỉ gói cho ta một túi tro mà cả hương chưa đốt cũng gói một ít. Hương chưa đốt không có vấn đề gì, nhưng tro thì có chuyện.” Hắn thoáng ngừng, hàm hồ hỏi nàng, “Nguyệt sự của ngươi...”
Thái Y khác hỏi thì thôi, cố tình lại là hắn. Mạc Yên Nhiên đỏ mặt, nói lại với hắn như Thư Nhu đã nói, hắn cũng bình thường lại rất nhanh, yên lặng nhẩm hai con số này, “Mạch của ngươi e là có nguyên do từ lư hương, sau này đừng châm nữa. Nhưng chuyện nguyệt sự của ngươi bị chậm lại...” Hắn nhíu mày suy nghĩ một lát rồi lại hỏi, “Ta đoán có người động tay trong đồ ăn của ngươi.”
Hắn đột nhiên nở nụ cười, “Cũng đúng, dù sao ngươi không thực sự sinh ra được cái gì, chỉ cần Thái Y nói đã chẩn đoán chính xác thì ngươi coi như ở trên lưng ngựa rồi. Ta không hiểu nhiều lắm nhưng các ngươi luôn rõ ràng, gọi là cái gì nhỉ...”
Mạc Yên Nhiên cũng cười nhạt, “Khi quân.” Nàng bình tĩnh lại, “Vậy làm sao bây giờ, ta không thể...” Nàng cắn môi, “Có giải dược không?”
Hắn nhướng mày, “Đương nhiên có, nếu không hôm nay ta tới đây làm gì.” Hắn thò tay móc hai cái chai ra, “Ta đã đại khái đoán được tình hình của ngươi, cái chai màu trắng có thể khiến mạch tượng của ngươi biến mất, cái chai màu đỏ...” Hắn khụ một tiêng, “Có thể thúc giục nguyệt sự của ngươi.”
Lúc này Mạc Yên Nhiên rất nghiêm túc, “Thúc giục? Khoảng bao lâu? Ta ăn vào là tới ngay?”
Hắn nở nụ cười, “Có rồi ngươi sẽ cảm thấy.” Hắn xoa cái chai màu đỏ kia nói, “Ăn vào cần hai canh giờ sau mới có phản ứng, nếu không...” Tiếng nói của hắn bất giác thấp xuống, “Uống nước lạnh, trong nửa khắc nhất định sẽ tới.” Hắn nhìn nàng một cái, “Lần này sẽ đau một chút, nếu không nhịn được...” Hắn ngồi xuống trước giấy bút được chuẩn bị sẵn, lưu loát viết một tờ, “Sắc cái này để uống, có thể bớt một chút đau nhức. Có điều nhất định đừng để người của Thái Y Viện nhìn thấy.” Hắn nhướng mày nói, “Đây là phương thuốc vừa nhìn đã biết không phải chữa xảy thai.”
Khiến hắn hiểu được mình muốn làm gì nàng đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, không nhịn được hỏi ra, “Vậy ngươi cảm thấy ta làm vậy có đê tiện không? Ta thậm chí còn không thể xác định người hạ độc ta là ai...”
Hắn đứng dậy chuẩn bị đi, “Chuyện của ngươi ta không quản được.” Hắn cất bước định đi ra, khi sắp không thấy bóng người Mạc yên Nhiên lại đứng bật dậy chạy ra, “Ngươi còn tới gặp ta chứ?”
Nàng cảm thấy nước mắt mình chậm rãi lăn xuống, nhỏ từ cằm xuống, thế nhưng đầu óc nàng rất tỉnh táo, thậm chí nàng biết câu nói vừa rồi không phải nàng nói.
Hứa Nam Phong chậm rãi xoay người lại nhìn gương mặt đầy nước mắt của nàng, không biết phải nói gì, ngẩn ra một lúc mới lấy lại tinh thần, may mà nô tài trong viện đã bị Thư Nhu đuổi về phía hậu viện, đám Thanh Thiển cũng không dám đi ra theo. Lúc này tiền viện chỉ có hai bọn họ, thế nhưng cửa viện rộng mở là chuyện rất nguy hiểm, hắn và nàng một sủng phi một bình dân, xa xa nhìn nhau thế này chỉ cần Thẩm Sơ Hàn nhìn thấy thì không tránh nổi một chữ chết.
Nàng biết, nhưng nàng không khống chế được thân thể mình; hắn không biết, có lẽ hắn biết thì cũng không sợ.
Nàng thấy hắn mấp máy môi như muốn nói gì, cuối cùng lại xoay người rời đi không nói một lời. Mạc Yên Nhiên giống như mất hết sức lực, ngồi xuống trên mặt đất. Hiện giờ nàng đang “có thai”, mọi việc phải cẩn thận, ngã mạnh xuống như vậy ngay cả Thanh Thiển và Sơ Ảnh ở trong phòng cũng sợ hết hồn. Bọn họ chạy tới cạnh cửa muốn nâng nàng dậy, lại thấy Mạc Yên Nhiên ngồi ngoài cửa, chậm rãi cong đầu gối lên, vùi đầu xuống, ôm lấy đầu gối khóc thành tiếng.
Vai nàng co vào liên tục, tiếng khóc bi thương tới cực điểm, giống như đã đánh mất cái gì. Cây trâm để cố định búi tóc trượt xuống, tóc Mạc Yên Nhiên vốn mềm mượt, lúc này tóc tan xuống. Nàng ngồi, tóc dài uốn lượn tản xuống đầu vai giống như bao phủ lấy toàn thân nàng, làm cho nàng càng có vẻ nhỏ bé. Từ khi tiến cung tới nay, lúc trước dù bị trách phạt nhưng sau đó luôn được Thẩm Sơ Hàn nâng niu trên tay, tuy kiêu căng ngang ngạnh nhưng làm việc vẫn có chừng có mực. Khóc không có hình tượng cũng không sợ người ta cười cợt thế này là lần đầu tiên, có lẽ cũng là lần cuối cùng.
Nước mắt của Thanh Thiển và Sơ Ảnh bỗng dưng cũng rơi xuống.