Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 57
Rời khỏi Cô Nhi Viện, mọi người về đến nhà Tĩnh Di, Minh Tâm cũng chuyển đến đây ở tạm.
- Anh Thiên à, em nghĩ nên đưa Minh Tâm vào [ Vận Mệnh ] thử xem, có khi cô bé có thể nhìn trở lại đó.
Trên bàn cơm, Phiêu Tuyết đưa ra đề nghị.
- Ừ nhỉ, sao chúng ta lại không nghĩ ra cái này sớm hơn!
Mộ Dung Tiểu Thiên vui mừng như điên.
Mọi người đều trầm trồ, khả năng thành công không phải không có, nếu như được thì đây sẽ là bước ngoặt lớn nha.
Nhanh chóng phân công, Tiểu Thiên và Dương Tùng đi mua máy dưỡng sinh, Tĩnh Di Phiêu Tuyết mua đồ đồ dùng thiết yếu hàng ngày. Trường Phong ở lại giảng giải cho Minh Tâm những tri thức liên quan về [ Vận Mệnh ].
Mấy giờ sau, tất cả đều đã chuẩn bị thỏa đáng, Minh Tâm đăng ký tài khoản rồi log out thông báo nơi sinh – Thôn Tân Thủ 568.
- Tĩnh Di, Minh Tâm hiện giờ phiền em chiếu cố, chờ anh mua được nhà sẽ đón về.
- Tiểu Thiên, con nói những lời đó làm gì, nhà chúng ta có được như bây giờ đều là nhờ con cả.
Mẹ Tĩnh Di hơi bực:
- Con cũng thật quá khách khí, cứ yên tâm, cô nhất định đối đãi với Minh Tâm như con đẻ!
- Cô, cảm ơn cô.
Mộ Dung Tiểu Thiên cảm kích:
- Con đây cũng đành giao Minh Tâm cho cô vậy.
- Đứa nhỏ này, buồn cười chưa kìa, không giao cho cô thì còn giao cho ai nữa?
Mẹ Tĩnh Di cười ấm áp.
Tách ra rồi, Tiểu Thiên vội vã chạy về nhà, nhóm Vô Phong cũng trở về Niệm Thiên.
Vào game chạy đến truyền tống trận, tới Thôn Tân Thủ 568, mọi người đã đến đầy đủ.
- Sao rồi, có nhìn được không?
Mộ Dung Tiểu Thiên mong chờ nhìn về phía Minh Tâm.
Cô bé lắc đầu.
Vẻ mặt Vô Phong, Phiêu Tuyết, Tĩnh Di, Dương Tùng đều rất nghiêm túc.
Tiểu Thiên bị vứt từ lò lửa sang hầm băng, thất vọng vô cùng.
- Nhưng mà …
Minh Tâm lao vào vòng tay của gã trai, ôm lấy cổ hắn, trên mặt nàng nở một nụ cười tỏa sáng:
- Nhưng mà, em học được một skill quan sát, mắt không thấy được nhưng có thể cảm nhận được, trong phạm vi 150 mét có thể xác định tất cả mọi vật, chi tiết đến từng chiếc lá mầm cây.
Bọn người đứng bên không kìm được phì cười.
- Được, không ngờ dám đùa giỡn ta.
Mộ Dung Tiểu Thiên vui vẻ trong lòng lại muốn khóc:
- Minh Viễn thấy không? Minh Tâm muội muội cười rồi, cuối cùng nàng cũng có thể nhìn thấy trời xanh, mây trắng, cuối cùng cũng thấy được ánh sáng mặt trời.
- Em nha, lại cùng huề với bọn chúng trêu đùa anh.
Tiểu Thiên từ ái vỗ vỗ đầu nhỏ. Sau đó quay sang nói với những người còn lại:
- Đi nào, đến thành Phượng Hoàng xem phủ Đệ Nhất Trộm của ta.
Chỉ ngoài Tĩnh Di đã từng đến, những người khác đều phải kinh ngạc trước khí khái của Tặc Phủ.
- Võ Đại, Võ Đạiiii!
- Anh Thiên đừng gọi nữa, giờ này Võ Đại chắc ở Thiên Hạ Đệ Nhất Trộm Tửu Lâu, nơi đó nha, mỹ nữ thành đàn!
Tĩnh Di cười tủm tỉm.
- Mỹ nữ thành đàn là sao???
Mộ Dung Tiểu Thiên không hiểu.
- Anh đi rồi sẽ biết.
Mấy người muốn đi Tửu Lâu cần tìm đến khu phố phồn hoa bậc nhất Phượng Hoàng thành.
Còn chưa đến nơi, cảnh tượng đã đủ làm cho vị chủ nhân trợn mắt há mồm. Phía dưới tấm biển Thiên Hạ Đệ Nhất Tửu Lâu có 4 cô bé người chơi xinh đẹp, toàn bộ mặc mini-zip, áo ngắn có thêu kí hiệu của liên minh thương nghiệp Đệ Nhất Kẻ Trộm. Các cô cầm hoa tươi vui vẻ chào đón khách hàng.
- Hoan nghênh đã đến tửu lâu của chúng em, các anh đến uống rượu ở tầng 1 hay là thuê phòng ạ?
- Bọn mình à một … không … uống rượu, hai... không thuê phòng, là tìm Võ Đại, cô gọi hắn đến đây đi.
Cô bé xinh đẹp đánh giá Mộ Dung Tiểu Thiên, gã này mặc bạch trang bị, đã thế lại còn lấm lem không chịu giặt. Dĩ nhiên phải bất mãn với Mộ Dung Tiểu Thiên:
- Cậu nghĩ cậu là ai? Rõ ràng là nhà quê mới lên tỉnh, còn muốn gọi chủ cửa hàng nhà ta ra gặp? Chưa đủ tuổi đâu!
Mộ Dung Tiểu Thiên ngây ngẩn, tay sờ sờ cái sống mũi. Nhóm Vô Phong ở bên thì cứ bụm miệng mà cười.
- Hay, hay lắm, chủ của các cô đúng là tai to mặt lớn nha.
Mộ Dung Tiểu Thiên bực quá hóa cười:
- Như vậy thì phiền cô nói vị trí của hắn ra để tự ta đến gặp vậy!
- Chủ của chúng tôi đang nghỉ ngơi trên lầu, cậu không có việc gì thì đừng làm phiền.
Cô bé kia ngăn Mộ Dung Tiểu Thiên lại.
Lần này Tiểu Thiên là giận điên rồi, mở máy quát to:
- Mịa thằng Võ Đại, mày nhanh lăn ra đây cho ông …
Quyển 1: Thương Mang
- Anh Thiên à, em nghĩ nên đưa Minh Tâm vào [ Vận Mệnh ] thử xem, có khi cô bé có thể nhìn trở lại đó.
Trên bàn cơm, Phiêu Tuyết đưa ra đề nghị.
- Ừ nhỉ, sao chúng ta lại không nghĩ ra cái này sớm hơn!
Mộ Dung Tiểu Thiên vui mừng như điên.
Mọi người đều trầm trồ, khả năng thành công không phải không có, nếu như được thì đây sẽ là bước ngoặt lớn nha.
Nhanh chóng phân công, Tiểu Thiên và Dương Tùng đi mua máy dưỡng sinh, Tĩnh Di Phiêu Tuyết mua đồ đồ dùng thiết yếu hàng ngày. Trường Phong ở lại giảng giải cho Minh Tâm những tri thức liên quan về [ Vận Mệnh ].
Mấy giờ sau, tất cả đều đã chuẩn bị thỏa đáng, Minh Tâm đăng ký tài khoản rồi log out thông báo nơi sinh – Thôn Tân Thủ 568.
- Tĩnh Di, Minh Tâm hiện giờ phiền em chiếu cố, chờ anh mua được nhà sẽ đón về.
- Tiểu Thiên, con nói những lời đó làm gì, nhà chúng ta có được như bây giờ đều là nhờ con cả.
Mẹ Tĩnh Di hơi bực:
- Con cũng thật quá khách khí, cứ yên tâm, cô nhất định đối đãi với Minh Tâm như con đẻ!
- Cô, cảm ơn cô.
Mộ Dung Tiểu Thiên cảm kích:
- Con đây cũng đành giao Minh Tâm cho cô vậy.
- Đứa nhỏ này, buồn cười chưa kìa, không giao cho cô thì còn giao cho ai nữa?
Mẹ Tĩnh Di cười ấm áp.
Tách ra rồi, Tiểu Thiên vội vã chạy về nhà, nhóm Vô Phong cũng trở về Niệm Thiên.
Vào game chạy đến truyền tống trận, tới Thôn Tân Thủ 568, mọi người đã đến đầy đủ.
- Sao rồi, có nhìn được không?
Mộ Dung Tiểu Thiên mong chờ nhìn về phía Minh Tâm.
Cô bé lắc đầu.
Vẻ mặt Vô Phong, Phiêu Tuyết, Tĩnh Di, Dương Tùng đều rất nghiêm túc.
Tiểu Thiên bị vứt từ lò lửa sang hầm băng, thất vọng vô cùng.
- Nhưng mà …
Minh Tâm lao vào vòng tay của gã trai, ôm lấy cổ hắn, trên mặt nàng nở một nụ cười tỏa sáng:
- Nhưng mà, em học được một skill quan sát, mắt không thấy được nhưng có thể cảm nhận được, trong phạm vi 150 mét có thể xác định tất cả mọi vật, chi tiết đến từng chiếc lá mầm cây.
Bọn người đứng bên không kìm được phì cười.
- Được, không ngờ dám đùa giỡn ta.
Mộ Dung Tiểu Thiên vui vẻ trong lòng lại muốn khóc:
- Minh Viễn thấy không? Minh Tâm muội muội cười rồi, cuối cùng nàng cũng có thể nhìn thấy trời xanh, mây trắng, cuối cùng cũng thấy được ánh sáng mặt trời.
- Em nha, lại cùng huề với bọn chúng trêu đùa anh.
Tiểu Thiên từ ái vỗ vỗ đầu nhỏ. Sau đó quay sang nói với những người còn lại:
- Đi nào, đến thành Phượng Hoàng xem phủ Đệ Nhất Trộm của ta.
Chỉ ngoài Tĩnh Di đã từng đến, những người khác đều phải kinh ngạc trước khí khái của Tặc Phủ.
- Võ Đại, Võ Đạiiii!
- Anh Thiên đừng gọi nữa, giờ này Võ Đại chắc ở Thiên Hạ Đệ Nhất Trộm Tửu Lâu, nơi đó nha, mỹ nữ thành đàn!
Tĩnh Di cười tủm tỉm.
- Mỹ nữ thành đàn là sao???
Mộ Dung Tiểu Thiên không hiểu.
- Anh đi rồi sẽ biết.
Mấy người muốn đi Tửu Lâu cần tìm đến khu phố phồn hoa bậc nhất Phượng Hoàng thành.
Còn chưa đến nơi, cảnh tượng đã đủ làm cho vị chủ nhân trợn mắt há mồm. Phía dưới tấm biển Thiên Hạ Đệ Nhất Tửu Lâu có 4 cô bé người chơi xinh đẹp, toàn bộ mặc mini-zip, áo ngắn có thêu kí hiệu của liên minh thương nghiệp Đệ Nhất Kẻ Trộm. Các cô cầm hoa tươi vui vẻ chào đón khách hàng.
- Hoan nghênh đã đến tửu lâu của chúng em, các anh đến uống rượu ở tầng 1 hay là thuê phòng ạ?
- Bọn mình à một … không … uống rượu, hai... không thuê phòng, là tìm Võ Đại, cô gọi hắn đến đây đi.
Cô bé xinh đẹp đánh giá Mộ Dung Tiểu Thiên, gã này mặc bạch trang bị, đã thế lại còn lấm lem không chịu giặt. Dĩ nhiên phải bất mãn với Mộ Dung Tiểu Thiên:
- Cậu nghĩ cậu là ai? Rõ ràng là nhà quê mới lên tỉnh, còn muốn gọi chủ cửa hàng nhà ta ra gặp? Chưa đủ tuổi đâu!
Mộ Dung Tiểu Thiên ngây ngẩn, tay sờ sờ cái sống mũi. Nhóm Vô Phong ở bên thì cứ bụm miệng mà cười.
- Hay, hay lắm, chủ của các cô đúng là tai to mặt lớn nha.
Mộ Dung Tiểu Thiên bực quá hóa cười:
- Như vậy thì phiền cô nói vị trí của hắn ra để tự ta đến gặp vậy!
- Chủ của chúng tôi đang nghỉ ngơi trên lầu, cậu không có việc gì thì đừng làm phiền.
Cô bé kia ngăn Mộ Dung Tiểu Thiên lại.
Lần này Tiểu Thiên là giận điên rồi, mở máy quát to:
- Mịa thằng Võ Đại, mày nhanh lăn ra đây cho ông …
Quyển 1: Thương Mang