Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ta Là Hàn Vũ Thiên - Chương 39: Thanh Thản.
Hàn Vũ Thiên tóc trắng tung bay nhìn âm thanh truyền vào khắp thành:
"Quay trở về đi."
Một đám người nhanh chóng nghe theo không ai dám cãi lệnh của vị cung chủ thần bí này, bởi hắn đang nắm quyền sinh tử của bọn họ.
Hàn Vũ Thiên đã chiếm được Bát Quan thành, còn thu được 7 vạn tàn quân trong cuộc chiến vừa rồi, 10 vị tướng lĩnh tu vi thấp nhất là Thiên Cảnh trung giai.
Hàn Vũ Thiên đưa một quyển trận pháp cho lão già lúc trước là người đầu tiên quy phục hắn nói:
"Đây là binh trận mà bản cung chủ đã chuẩn bị từ trước, hãy cùng các binh sĩ tập luyện đi."
"Đã rõ."
Lão già cung kính nhận lấy quyển sách, Hàn Vũ Thiên ở phủ thành chủ cầm lên ấn thành chủ hơi nhìn qua nhìn lại một chút.
Hắn cầm bút trong tay viết lên một cáo lệnh, sau đó dùng ấn thành chủ ấn vào.
"Thành chủ có chỉ, Bát Quan thành không cần thiết tồn tại tông môn, toàn bộ đệ tử sẽ được chuyển tới Vạn Niên cung rèn luyện, các vị tông chủ sẽ được thăng chức làm quản sự Vạn Niên cung."
Mấy người thông báo đọc vang lệnh này khắp thành, khiến mấy tông môn lớn nhỏ trong Bát Quan thành đều bất mãn.
Nhưng tới cuối cùng bọn họ vẫn phải ngoan ngoãn làm theo, cũng chỉ vì mạng sống của mình mà thôi.
Bát Quan thành đã được bố trí kĩ lưỡng hơn trước, giờ đây đã có thêm máy bắn nỏ, một lần bắn có thể bắn ra 70 mũi tiễn.
"Cung chủ, Liên Ly tông giải quyết thế nào đây?"
Hàn Vũ Thiên nhìn ở phương xa thản nhiên nói:
"Liên Ly tông hao tổn đại giới, thời gian khôi phục ít nhất là 5 năm, chúng ta không cần lo lắng bị tập kích, mà hãy nhớ dạy dỗ đám thủ hạ mới tới thật tốt."
Hàn Vũ Thiên vung lên một quyển pháp môn rơi vào tay Mạch Liên đang quỳ một chân trên đất.
Mạch Liên lại có chút ngơ ngác nhìn quyển pháp môn này, Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:
"Đây là pháp môn của Vạn Niên cung, có một không hai, công thủ toàn diện, còn có thể lập trận vây khốn."
Mạch Liên nhận quyển pháp môn liền cung kính rời đi, Hàn Vũ Thiên kích hoạt trận pháp bế quan ở phủ thành chủ, hắn ngồi ở chủ vị nhắm mắt chìm vào trong tu luyện.
"Âm Sát Thất Hồn lợi hãi tới ta cũng có chút sợ hãi."
Hàn Vũ Thiên thở dài vô cùng nặng nề, hắn giờ tự mình điều khiển bộ công pháp mới thấy được uy lực thực sự của nó.
Giao lão quay trở về Hàn gia để làm một số bố trí mà Hàn Vũ Thiên dặn dọ, sau khi toàn bộ đả an bài xong thì lão ngồi tu luyện ở một góc nhỏ Hàn gia.
Tiêu Hạo cũng là ngồi ở trong Đoạn Tình viện tu luyện, Hỷ, Nộ, Ai, Ố thì xuống mất thật tu luyện.
Chỉ có Mạch Liên, Hồng Thiên, Luân Chi và Thải Thuận Nhi là được giao phó nhiệm vụ chỉ dạy mấy thuộc hạ mới được điều từ Bát Quan tới Vạn Niên cung.
Tiêu Nhiên vẫn là mở quán đón khách như thường ngày, nhưng không khí quán lúc này lại khác hoàn toàn so với ngày thường, chỉ là một màu u ám và trầm lặng, mặc cho hương trà kích thích lòng người, mặc cho miệng liên tục thúc giục bàn chuyện trên trời dưới đất.
Mấy vị khách quen vẫn cứ yên lặng như một bức tượng, tới lúc trà đã không còn bốc lên khói thì một lão già thở dài nói:
"Kiếp sống tự do nay đã hết, giờ trở thành nô bộc tới suốt đời, lão phu thật không còn gì tiếc nuối ở cái thế giới này, cần gì sống tiếp làm nô bộc cho kẻ khác?"
"Cảm ơn cô nương đã cho mấy lão già bọn ta thưởng thức những vị trà độc lạ."
Một lão giác khác nâng ly về phía Tiêu Nhiên, mấy lão già kia cũng là làm theo như vậy, một ngụm uống xong liền tự mình đoạn tuyệt kinh mạch mà chết.
Bọn họ chết với vẻ mặt thanh thản không còn tiếc nuối, cái tiếc nuối duy nhất chắc là chưa uống hết vị trà ở Đoạn Tình viện.
Từng cái xác người ngồi ngay ngắn ở bàn trà, có người vẫn còn giữ thế uống trà, có người nâng quân cờ trong tay chưa kịp hạ xuống, có người nhìn trời nhìn đất, còn có người cầm bút viết đoạn thơ còn dang dỡ, đặc biệt nhất là một lão già ôm đàn vẫn chưa ngân xong ca khúc mình tự sáng tác.
Điểm chung của tất cả bọn họ chính là có một viên linh thạch bên cạnh, chính là trả tiền trà cho Tiêu Nhiên, một vị trà cuối cùng mà bọn họ được uống, có tên là Thanh Thản giống như bọn họ lúc này vậy.
Tiêu Nhiên chậm rãi mỉm cười thu lấy từng viên linh thạch, mỗi viên đều đựng vào một cái bình sứ có khắc tên từng vị khách quen ở đây.
"Cảm ơn các vị đã tới Đoạn Tình viện."
Tiêu Nhiên cúi người thi lễ với mấy vị khách của mình, nàng bước vào trong Đoạn Tình viện đặt từng cái bình sứ nhỏ lên trên kệ.
Có một người đứng ở trong góc tối chậm rãi dùng Huyền Ảnh thạch ghi lại hình ảnh này, hắn chậm rãi xoay người rời khỏi.
Tiêu Nhiên nhìn mấy bình sứ trong mặt có chút ướt lệ, phía sau đã có một luồng gió đen thổi tới, toàn bộ những cái xác ngồi ở bàn trà đều biến mất.
"Quay trở về đi."
Một đám người nhanh chóng nghe theo không ai dám cãi lệnh của vị cung chủ thần bí này, bởi hắn đang nắm quyền sinh tử của bọn họ.
Hàn Vũ Thiên đã chiếm được Bát Quan thành, còn thu được 7 vạn tàn quân trong cuộc chiến vừa rồi, 10 vị tướng lĩnh tu vi thấp nhất là Thiên Cảnh trung giai.
Hàn Vũ Thiên đưa một quyển trận pháp cho lão già lúc trước là người đầu tiên quy phục hắn nói:
"Đây là binh trận mà bản cung chủ đã chuẩn bị từ trước, hãy cùng các binh sĩ tập luyện đi."
"Đã rõ."
Lão già cung kính nhận lấy quyển sách, Hàn Vũ Thiên ở phủ thành chủ cầm lên ấn thành chủ hơi nhìn qua nhìn lại một chút.
Hắn cầm bút trong tay viết lên một cáo lệnh, sau đó dùng ấn thành chủ ấn vào.
"Thành chủ có chỉ, Bát Quan thành không cần thiết tồn tại tông môn, toàn bộ đệ tử sẽ được chuyển tới Vạn Niên cung rèn luyện, các vị tông chủ sẽ được thăng chức làm quản sự Vạn Niên cung."
Mấy người thông báo đọc vang lệnh này khắp thành, khiến mấy tông môn lớn nhỏ trong Bát Quan thành đều bất mãn.
Nhưng tới cuối cùng bọn họ vẫn phải ngoan ngoãn làm theo, cũng chỉ vì mạng sống của mình mà thôi.
Bát Quan thành đã được bố trí kĩ lưỡng hơn trước, giờ đây đã có thêm máy bắn nỏ, một lần bắn có thể bắn ra 70 mũi tiễn.
"Cung chủ, Liên Ly tông giải quyết thế nào đây?"
Hàn Vũ Thiên nhìn ở phương xa thản nhiên nói:
"Liên Ly tông hao tổn đại giới, thời gian khôi phục ít nhất là 5 năm, chúng ta không cần lo lắng bị tập kích, mà hãy nhớ dạy dỗ đám thủ hạ mới tới thật tốt."
Hàn Vũ Thiên vung lên một quyển pháp môn rơi vào tay Mạch Liên đang quỳ một chân trên đất.
Mạch Liên lại có chút ngơ ngác nhìn quyển pháp môn này, Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:
"Đây là pháp môn của Vạn Niên cung, có một không hai, công thủ toàn diện, còn có thể lập trận vây khốn."
Mạch Liên nhận quyển pháp môn liền cung kính rời đi, Hàn Vũ Thiên kích hoạt trận pháp bế quan ở phủ thành chủ, hắn ngồi ở chủ vị nhắm mắt chìm vào trong tu luyện.
"Âm Sát Thất Hồn lợi hãi tới ta cũng có chút sợ hãi."
Hàn Vũ Thiên thở dài vô cùng nặng nề, hắn giờ tự mình điều khiển bộ công pháp mới thấy được uy lực thực sự của nó.
Giao lão quay trở về Hàn gia để làm một số bố trí mà Hàn Vũ Thiên dặn dọ, sau khi toàn bộ đả an bài xong thì lão ngồi tu luyện ở một góc nhỏ Hàn gia.
Tiêu Hạo cũng là ngồi ở trong Đoạn Tình viện tu luyện, Hỷ, Nộ, Ai, Ố thì xuống mất thật tu luyện.
Chỉ có Mạch Liên, Hồng Thiên, Luân Chi và Thải Thuận Nhi là được giao phó nhiệm vụ chỉ dạy mấy thuộc hạ mới được điều từ Bát Quan tới Vạn Niên cung.
Tiêu Nhiên vẫn là mở quán đón khách như thường ngày, nhưng không khí quán lúc này lại khác hoàn toàn so với ngày thường, chỉ là một màu u ám và trầm lặng, mặc cho hương trà kích thích lòng người, mặc cho miệng liên tục thúc giục bàn chuyện trên trời dưới đất.
Mấy vị khách quen vẫn cứ yên lặng như một bức tượng, tới lúc trà đã không còn bốc lên khói thì một lão già thở dài nói:
"Kiếp sống tự do nay đã hết, giờ trở thành nô bộc tới suốt đời, lão phu thật không còn gì tiếc nuối ở cái thế giới này, cần gì sống tiếp làm nô bộc cho kẻ khác?"
"Cảm ơn cô nương đã cho mấy lão già bọn ta thưởng thức những vị trà độc lạ."
Một lão giác khác nâng ly về phía Tiêu Nhiên, mấy lão già kia cũng là làm theo như vậy, một ngụm uống xong liền tự mình đoạn tuyệt kinh mạch mà chết.
Bọn họ chết với vẻ mặt thanh thản không còn tiếc nuối, cái tiếc nuối duy nhất chắc là chưa uống hết vị trà ở Đoạn Tình viện.
Từng cái xác người ngồi ngay ngắn ở bàn trà, có người vẫn còn giữ thế uống trà, có người nâng quân cờ trong tay chưa kịp hạ xuống, có người nhìn trời nhìn đất, còn có người cầm bút viết đoạn thơ còn dang dỡ, đặc biệt nhất là một lão già ôm đàn vẫn chưa ngân xong ca khúc mình tự sáng tác.
Điểm chung của tất cả bọn họ chính là có một viên linh thạch bên cạnh, chính là trả tiền trà cho Tiêu Nhiên, một vị trà cuối cùng mà bọn họ được uống, có tên là Thanh Thản giống như bọn họ lúc này vậy.
Tiêu Nhiên chậm rãi mỉm cười thu lấy từng viên linh thạch, mỗi viên đều đựng vào một cái bình sứ có khắc tên từng vị khách quen ở đây.
"Cảm ơn các vị đã tới Đoạn Tình viện."
Tiêu Nhiên cúi người thi lễ với mấy vị khách của mình, nàng bước vào trong Đoạn Tình viện đặt từng cái bình sứ nhỏ lên trên kệ.
Có một người đứng ở trong góc tối chậm rãi dùng Huyền Ảnh thạch ghi lại hình ảnh này, hắn chậm rãi xoay người rời khỏi.
Tiêu Nhiên nhìn mấy bình sứ trong mặt có chút ướt lệ, phía sau đã có một luồng gió đen thổi tới, toàn bộ những cái xác ngồi ở bàn trà đều biến mất.