Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ta Là Hàn Vũ Thiên - Chương 28: Hỷ, Nộ, Ai, Ố.
Thời gian trôi qua như gió thổi, 2 năm trôi qua Hàn Vũ Thiên tóc trắng tung bay trong gió tuyết, hắn giờ đã cao hơn và khuôn mặt đã lộ ra từng đường nét đẹp của nam nhân.
Hắn đứng ngoài hang động quan sát một công trình xa hoa rộng lớn chỉ các mình 200 trượng, một tòa cung điện lớn bao phủ cả một ngọn núi, chỗ hang động của Hàn Vũ Thiên chính là sân sau của tòa cung điện rộng lớn này.
"Tòa cung điện này kì thật rất vừa ý ta."
Hàn Vũ Thiên nhìn tới tòa cung điện cười gật đầu, Mạnh Lang lão không biết từ đâu xuất hiện cười nói:
"Đại trận mà ngươi phân phối quả thật rất kì diệu, lão phu cũng thật ngưỡng mộ người tạo ra trận pháp này."
Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng thản nhiên nói:
"Chỉ là một cái đại trận hộ sơn thôi, Vạn Niên cung cung chủ sẽ còn làm nhiều cái hay ho hơn nữa."
Mạnh Lang lão nhìn Hàn Vũ Thiên, chỉ thấy ý cười trên miệng vô cùng sâu xa.
"Lão phu cũng thật mong chờ Vạn Niên cung tương lai sẽ phát triển ra sao."
Hàn Vũ Thiên lấy ra túi trữ vật, bên trong là 300 vạn linh thạch đưa cho Mạnh Lang lão, hắn hơi ngưng lại một chút nói:
"Vạn Niên cung cần tu sửa lâu hơn, kĩ hơn và đẹp hơn."
Mạnh Lang lão hiểu ra ý tứ của Hàn Vũ Thiên cũng gật gật đầu đã hiểu ý, Hàn Vũ Thiên chậm chậm bước vào trong động phủ rồi biến mất.
Hàn Vũ Thiên trong hai năm không chỉ dành thời gian để tu luyện, mà còn đi thu phục nhân tâm.
Hắn truyền tống tới một nơi khác, nơi này là ở trong Bát Quan thành, một đạo mật thất phía dưới Đoạn Tình viện.
Đoạn Tình viện là viện chuyên thu nhận trẻ em mồ côi hoặc người bị gia tộc ruồng bỏ vì trở thành phế nhân, nó cũng chỉ mới hình thành gần đây bởi Hàn Vũ Thiên.
Dưới mật đạo này đã có tám người cung kính quỳ một chân trên đất đồng thành nói:
"Cung chủ."
Hàn Vũ Thiên lướt ngang qua tám người hỏi:
"Hồng Thiên, ngươi luyện khí đã tới đâu rồi?"
Một lão già tóc dài ngang vai cung kính nói:
"Thuộc hạ luyện khí vẫn còn nông cạn, chỉ có thể chế tạo ra binh khí cấp Thiên Cảnh."
Hồng Thiên là một luyện khí sư, ban đầu hắn không phục nhận Hàn Vũ Thiên làm chủ, sau khi so tài luyện khí thì Hồng Thiên mới cam tâm tình nguyên, còn được Hàn Vũ Thiên chỉ điểm về mặt luyện khí.
Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu cũng nhìn về một lão già khác toàn thân thanh bào hỏi:
"Còn ngươi thì sao? Mạch Liên."
Người tên Mạch Liên cung kính trả lời:
"Thuộc hạ đã học được phương thức luyện Tẩy Tủy đan và Hồng Mệnh dịch, chỉ chờ cung chủ soi đường dẫn lối."
Hàn Vũ Thiên mỉm cười hài lòng nhìn một thanh niên nói:
"Luân Chi, Quan Di thuật của ngươi trình độ đã tới đâu rồi?"
Thanh niên tên Luân Chi vẻ mặt hứng thú vui vẻ nói:
"Thuộc hạ đã có thể quan sát thiên địa xung quanh 8 dặm rồi."
"Rất tốt, ta về sau sẽ cho người phương pháp giảm tiêu hao pháp lực khi dùng Quan Di."
Hàn Vũ Thiên cười cười nói với Luân Chi, hắn chuyện tầm mắt về một nữ tử hỏi:
"Thải Thuận Nhi, ngươi đã học được Quan Linh thuật tới đâu rồi?"
"Thuận Nhi đã có thể cảm nhận được khí tức xung quanh 5 dặm rồi."
Thải Thuận Nhi ôn nhu cười nói.
Quan Linh thuật là thuật có thể cảm nhận được khí tức của vạn vật xung quanh, Quan Di chỉ có thể quan sát chứ không thể cảm nhận, Quan Linh thì có thể cảm nhận chứ không thể quan sát.
Cả hai thuật này bổ trợ nhau ở trên chiến trường sẽ giúp phát hiện ra kẻ địch và kế sách của bọn chúng.
"Bốn người các ngươi sẽ là lực lượng Vạn Niên cung cần trong tương lai, hãy tiếp tục phát huy tài năng của mình đi."
Hàn Vũ Thiên vung lên bốn quyển sách, mỗi quyển riêng biệt chia đều cho bốn ngươi.
"Hỷ, Nộ, Ái, Ố, bốn người các ngươi đại diện cho cảm xúc của con người, bản cung chủ cần dùng tới các ngươi rất nhiều, nên đừng làm ta thất vọng."
Hàn Vũ Thiên nhìn vào hai nam tử và hai nữ tử quỳ gối phía sau nói.
Nam tử tóc đỏ bên má phải xăm một chữ nộ, nam tử tóc xanh má bên trái xăm chữ hỷ.
Nữ tử tóc đen xăm một chữ ái ở trên mu bàn tay phải, nữ tử tóc nâu xăm một chữ ố ở mu bàn tay phải.
"Thuộc hạ tuân chỉ."
Bốn người đồng thanh phát ra, Hàn Vũ Thiên vung tay liền có bốn túi linh thạch rơi ở trước mặt bốn người.
Hỷ, Nộ, Ai, Ố cúi người nhận lấy túi linh thạch, Hàn Vũ Thiên xoay người đã truyền tống trở lại hang động.
Hắn đứng ngoài hang động quan sát một công trình xa hoa rộng lớn chỉ các mình 200 trượng, một tòa cung điện lớn bao phủ cả một ngọn núi, chỗ hang động của Hàn Vũ Thiên chính là sân sau của tòa cung điện rộng lớn này.
"Tòa cung điện này kì thật rất vừa ý ta."
Hàn Vũ Thiên nhìn tới tòa cung điện cười gật đầu, Mạnh Lang lão không biết từ đâu xuất hiện cười nói:
"Đại trận mà ngươi phân phối quả thật rất kì diệu, lão phu cũng thật ngưỡng mộ người tạo ra trận pháp này."
Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng thản nhiên nói:
"Chỉ là một cái đại trận hộ sơn thôi, Vạn Niên cung cung chủ sẽ còn làm nhiều cái hay ho hơn nữa."
Mạnh Lang lão nhìn Hàn Vũ Thiên, chỉ thấy ý cười trên miệng vô cùng sâu xa.
"Lão phu cũng thật mong chờ Vạn Niên cung tương lai sẽ phát triển ra sao."
Hàn Vũ Thiên lấy ra túi trữ vật, bên trong là 300 vạn linh thạch đưa cho Mạnh Lang lão, hắn hơi ngưng lại một chút nói:
"Vạn Niên cung cần tu sửa lâu hơn, kĩ hơn và đẹp hơn."
Mạnh Lang lão hiểu ra ý tứ của Hàn Vũ Thiên cũng gật gật đầu đã hiểu ý, Hàn Vũ Thiên chậm chậm bước vào trong động phủ rồi biến mất.
Hàn Vũ Thiên trong hai năm không chỉ dành thời gian để tu luyện, mà còn đi thu phục nhân tâm.
Hắn truyền tống tới một nơi khác, nơi này là ở trong Bát Quan thành, một đạo mật thất phía dưới Đoạn Tình viện.
Đoạn Tình viện là viện chuyên thu nhận trẻ em mồ côi hoặc người bị gia tộc ruồng bỏ vì trở thành phế nhân, nó cũng chỉ mới hình thành gần đây bởi Hàn Vũ Thiên.
Dưới mật đạo này đã có tám người cung kính quỳ một chân trên đất đồng thành nói:
"Cung chủ."
Hàn Vũ Thiên lướt ngang qua tám người hỏi:
"Hồng Thiên, ngươi luyện khí đã tới đâu rồi?"
Một lão già tóc dài ngang vai cung kính nói:
"Thuộc hạ luyện khí vẫn còn nông cạn, chỉ có thể chế tạo ra binh khí cấp Thiên Cảnh."
Hồng Thiên là một luyện khí sư, ban đầu hắn không phục nhận Hàn Vũ Thiên làm chủ, sau khi so tài luyện khí thì Hồng Thiên mới cam tâm tình nguyên, còn được Hàn Vũ Thiên chỉ điểm về mặt luyện khí.
Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu cũng nhìn về một lão già khác toàn thân thanh bào hỏi:
"Còn ngươi thì sao? Mạch Liên."
Người tên Mạch Liên cung kính trả lời:
"Thuộc hạ đã học được phương thức luyện Tẩy Tủy đan và Hồng Mệnh dịch, chỉ chờ cung chủ soi đường dẫn lối."
Hàn Vũ Thiên mỉm cười hài lòng nhìn một thanh niên nói:
"Luân Chi, Quan Di thuật của ngươi trình độ đã tới đâu rồi?"
Thanh niên tên Luân Chi vẻ mặt hứng thú vui vẻ nói:
"Thuộc hạ đã có thể quan sát thiên địa xung quanh 8 dặm rồi."
"Rất tốt, ta về sau sẽ cho người phương pháp giảm tiêu hao pháp lực khi dùng Quan Di."
Hàn Vũ Thiên cười cười nói với Luân Chi, hắn chuyện tầm mắt về một nữ tử hỏi:
"Thải Thuận Nhi, ngươi đã học được Quan Linh thuật tới đâu rồi?"
"Thuận Nhi đã có thể cảm nhận được khí tức xung quanh 5 dặm rồi."
Thải Thuận Nhi ôn nhu cười nói.
Quan Linh thuật là thuật có thể cảm nhận được khí tức của vạn vật xung quanh, Quan Di chỉ có thể quan sát chứ không thể cảm nhận, Quan Linh thì có thể cảm nhận chứ không thể quan sát.
Cả hai thuật này bổ trợ nhau ở trên chiến trường sẽ giúp phát hiện ra kẻ địch và kế sách của bọn chúng.
"Bốn người các ngươi sẽ là lực lượng Vạn Niên cung cần trong tương lai, hãy tiếp tục phát huy tài năng của mình đi."
Hàn Vũ Thiên vung lên bốn quyển sách, mỗi quyển riêng biệt chia đều cho bốn ngươi.
"Hỷ, Nộ, Ái, Ố, bốn người các ngươi đại diện cho cảm xúc của con người, bản cung chủ cần dùng tới các ngươi rất nhiều, nên đừng làm ta thất vọng."
Hàn Vũ Thiên nhìn vào hai nam tử và hai nữ tử quỳ gối phía sau nói.
Nam tử tóc đỏ bên má phải xăm một chữ nộ, nam tử tóc xanh má bên trái xăm chữ hỷ.
Nữ tử tóc đen xăm một chữ ái ở trên mu bàn tay phải, nữ tử tóc nâu xăm một chữ ố ở mu bàn tay phải.
"Thuộc hạ tuân chỉ."
Bốn người đồng thanh phát ra, Hàn Vũ Thiên vung tay liền có bốn túi linh thạch rơi ở trước mặt bốn người.
Hỷ, Nộ, Ai, Ố cúi người nhận lấy túi linh thạch, Hàn Vũ Thiên xoay người đã truyền tống trở lại hang động.