Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ta Là Hàn Vũ Thiên - Chương 214: Thôn Thiên Thạch Hầu
"Ta đã nói, Phong Bằng Thiên Vu tộc kia không làm nổi chuyện lớn, chỉ xuất thủ chưa tới một canh giờ đã bị đánh trọng thương, quá yếu đuối, hắc hắc."
Một cơn lốc xoáy xuất hiện rồi tiêu tán, một nhóm yêu tộc trăm vạn khác lại xuất hiện trên mặt biển, kẻ lên tiếng là một yêu hầu trẻ tuổi với bộ lông màu xanh biển óng mượt.
"Thôn Thiên Thạch Hầu, một con yêu hầu huyết mạch tổ thần."
Phùng Càn Dương vừa nhìn đã nhận ra kẻ tới không tầm thường, trong hầu tộc thì chỉ duy Thôn Thiên Thạch Hầu được xem là tổ thần huyết mạch, vì vạn yêu ngàn hầu chỉ xuất hiện một con Thôn Thiên Thạch Hầu mà thôi, số lượng phải nói chưa đến trăm người.
Mà kẻ trước mắt lại còn đạt được truyền thừa thần linh hoàn chỉnh của thần linh Thôn Thiên Thạch Hầu lưu lại, hắn còn mạnh hơn Phong Mộc rất nhiều.
"Ngươi là con hải xà liên tục quấy nhiễu việc yêu tộc truy giết nhân ngư tộc mấy trăm năm qua?"
Yêu hầu thiếu niên gãi gãi mặt ánh mắt hứng thú nhìn Phùng Càn Dương, kẻ này tên Mao Hy, thủ lĩnh của hầu tộc.
Mao Hy nhìn thì tuổi trẻ cao ngạo, nhưng hắn đã sống hơn ngàn năm rồi, lại còn từng bày mưu làm cho một nhất mạch trong yêu tộc bị suy tàn tới đáng thương, đưa hầu tộc lên thay thế vị trí của chi nhất mạch kia.
Mao Hy còn là chủ mưu cho việc để Phong Bằng Thiên Vu tộc xuất thủ trước, bởi vì khi nhận được tin Phong Cẩn bị phái đi lên bờ thì không còn trở lại nữa.
Hắn đã phái người thăm dò và biết được một chút thông tin là Phong Cẩn đã theo phe nhân tộc, dựa vào tin tức này cộng thêm Phong Mộc và Phong Cẩn trước giờ như nước với lửa.
Nhất định khi nhận được tin tức này thì Phong Mộc sẽ dẫn Phong Bằng Thiên Vu tộc động thủ trước, chí ít để một mạch này suy yếu đi một chút.
Nhưng không ngờ thu hoạch ngoài dự tính chính là Phong Bằng Thiên Vu xảy ra cả nội chiến, tiền nhiệm tộc trưởng Phong Lữ Nha chết, sáu vị thượng kì Thánh Tông khác cũng bỏ mạng, Phong Mộc thì trọng thương khó bảo toàn.
Phong Bằng Thiên Vu tộc lần này thiệt hại có thể nói là động tới tận xương cốt, không thể nào tránh được việc bị rớt khỏi nhất lưu trong yêu tộc, Mao Hy quả thật đỡ tốn công phí sức để gạt bỏ Phong Bằng Thiên Vu tộc.
"Tới tận bây giờ nhân ngư tộc mới kẻ có truyền thừa thần linh hoàn chỉnh, e là đã muộn rồi."
Mao Hy phất tay ra hiệu cho yêu hầu đại quân bắt đầu tấn công, yêu hầu nhanh nhẹn bay nhảy trên không hướng tới Hải Cung mà đánh giết.
Phùng Càn Dương trầm mặc hít một hơi khí lạnh vào thân, cơ thể bắt đầu tản ra độc khí ăn mòn cực mạnh, phất tay liền đẩy độc khí bay tới chỗ đám yêu hầu.
"Hỏa Long Chi Nộ!"
Một thanh huyết long thương cắt ngang giữa chiến trường tạo thành một bức tường lửa ngăn cách hai phe.
Tiêu Hạo lơ lửng ở không trung vẻ mặt không chút biến sắc nhìn Mao Hy nói:
"Ngươi còn muốn chiến?"
Mao Hy nét mắt vẫn là cười đùa vui vẻ nói:
"Sao lại không? Ngươi nghĩ bản thân có thể một mình ngăn trận chiến giữa hai tộc à?"
Tiêu Hao lắc đầu thản nhiên nói:
"Chiến tranh là điều không thể tránh khỏi từ vạn cổ tới nay, nhưng chỉ với một mình hầu tộc các ngươi thì không đủ."
Nói xong một hư ảnh hỏa long huyết sắc xuất hiện phía sau Tiêu Hạo, long uy cùng hỏa diễm tản ra làm cho Mao Hy khiếp sợ không thôi.
"Long tộc!"
Mao Hy lui về sau đã có dáng vẻ khiếp sợ trước uy thế bức người này, long từ khởi nguyên tới hiện tại chính là tồn tại ở trên đỉnh kim tự tháp, không kẻ nào có thể đứng trước sức mạnh tuyệt đối của long tộc.
Mao Hy vẻ mặt đã ngưng trọng hơn trước ôm quyền nói:
"Người của long tộc vì sao lại muốn ngăn trở chiến tranh giữa yêu và nhân?"
Tiêu Hạo thật không ngờ tới đối phương lại nghĩ mình chính là long tộc, cũng chỉ đành mượn gió đẩy thuyền nói:
"Bởi vì long tộc bọn ta không thể khoanh tay đứng nhìn sinh linh đồ thán, dù thắng hay bại cũng đều dẫn đến thương vong vô số, khuyên yêu tộc các ngươi biết khó mà lui, đừng gieo thêm nghiệp báo."
Mao Hy nhướng mày đảo mắt một chút hắc hắc cười nói:
"Yêu tộc bọn ta không tin vào nghiệp báo, vậy mà long tộc cao cao tại thượng lại tin à, thật là buồn cười làm sao."
Mao Hy toàn thân tản ra yêu khí kèm theo là hư ảnh một thạch hầu ngàn trượng vỗ ngực gào rú, hư ảnh Thôn Thiên Thạch Hầu bày ra trước mắt làm ai cũng kinh sợ.
"Tên giả mạo ngu ngốc, xem bổn hầu xé xác ngươi."
Mao Hy sau khi thăm dò một chút liền nhận ra đối phương không phải long tộc, chỉ là khí tức có phần giống nhau mà thôi, Tiêu Hạo cười nhạt nói:
"Nếu không thuyết phục được, vậy chiến một trận thôi."
Đối phương đã muốn đánh thì Tiêu Hạo cũng không muốn nhiều lời, trực tiếp dùng thực lực để áp đảo đối phương là được.
"Hỏa Long Quyền!"
"Thôn Thiên Quyền!"
Tiêu Hạo và Mao Hy dùng quyền đối quyền cực kì uy vũ, hai nấm đấm va chạm làm cho pháp tắc nổ vang, không gian xung quanh đã bắt đầu xuất hiện rạn nứt.
Chỉ một lần công kích của hai vị Thánh Tông đã làm không gian rạn nứt, điều này chỉ có Tam Kiếm Phong Hào trong truyền thuyết làm được điều này, không gian phá toái cần lực lượng cường đại mới có thể làm được, dù Thánh Tông cũng rất ít kẻ làm được điều này.
Mao Hy lui ra sau vài trượng nét mặt đã có chút kiên kỵ, lực lượng đối phương bày ra không thể phủ nhận là mạnh mẽ hơn hắn rất nhiều.
"Ngươi chưa tới viên mãn, không lẽ là có được truyền thừa thần linh?"
Mao Hy thu lại nét mặt kì quái lại thản nhiên hỏi, Tiêu Hạo lắc đầu cười nói:
"Ta tu luyện là độc môn bí pháp của một tuyệt thế cường giả truyền thụ, thần linh không thể sánh bằng."
Mao Hy ngửa đầu cười hắc hắc nói:
"Không phải thần linh thì dù là pháp môn bí kỹ gì cũng chỉ là phàm vật, tiếp chiêu, Thôn Thiên Nha!"
Mười bảy cái răng nanh dài trăm trượng hiển hóa ra, theo tay của Mao Hy điều khiển đã công kích tới Tiêu Hạo.
"Hải Viêm Trấn Ngục!"
Hai tay Tiêu Hạo hóa thành long trảo chốp vào không trung kéo về, một luồng khí nóng bốc lên kèm theo đó là hỏa diễm thiêu dốt, theo một kéo này xung quanh đã trở thành biển lửa.
Thôn Thiên Nha của Mao Hy cũng theo đó mà bị chôn vùi, cùng lúc đó chính là hàng vạn hầu yêu chìm trong viêm hải thiêu đốt.
"Ngươi dám!"
Mao Hy đôi mắt xích hồng không ngờ tới đối phương lại dùng ra thủ đoạn này, Tiêu Hạo chấp tay sau lưng thản nhiên nói:
"Chiến đấu giữa ngươi và ta lan ra những kẻ yếu là điều không thể tránh."
Mao Hy vỗ ngực toàn thân hóa cao ngàn trượng, lớp da ngưng kết tựa như bàng thạch, bộ lông xanh biển óng mượt lại trở nên thô rát.
Chân thân Thôn Thiên Thạch Hầu của Mao Hy đã hiển hóa ra, Tiêu Hạo toàn thân bốc lên huyết hỏa cười nói:
"Muốn đấu kiểu cự thú, vậy ta sẽ đấu với ngươi, Hỏa Long Chân Thân!"
Viêm trụ phóng cao tận trời xanh, từ bên trong chui ra một đầu hỏa long huyết sắc hai ngàn trượng, bản thể to lớn cự đại hơn cả Thôn Thiên Thạch Hầu trước mặt.
"Tiêu thúc thúc, chỉ mới thôn phệ hai đầu long chủng của tiên tộc, vẫn còn một đầu chưa thôn phệ xong, e là do Tiểu Bảo phái thúc ấy tới."
Hàn Diệp thấy hình thể của huyết long cao hai ngàn trượng thì biết Tiêu Hạo vẫn chưa bế quan xong đã xuất thủ.
"Hầu tử, mấy lão già ta tới giúp một tay."
Bảy thân ảnh lóe lên cũng hóa thành những con yêu hầu hình thể to lớn, nhưng cả bảy cự hầu cũng không to quá sáu trăm trượng.
"Đừng làm phiền bọn họ."
Phùng Càn Dương lóe lên hóa thành hải xa bảy trăm trượng quấn lấy một đầu yêu hầu.
Nhưng chỉ vỏn vẹn quấn lấy một đầu yêu hầu, cơ bản không ảnh hưởng tới toàn cục của ván đấu, Mao Hy ngước nhìn Tiêu Hạo vẻ mặt vẫn điềm nhiên.
Toàn bộ pháp tắc năm trăm dặm xung quanh lại hóa thành lĩnh vực màu xanh biển, mơ hồ lại còn truyền tới một cổ hấp lực kinh người, như có thể thôn phệ vạn vật thế gian.
"Khí Vực à, trò trẻ con."
Tiêu Hạo bùng nổ Khí Vực bao phủ ngàn dặm hóa thành huyết sắc, hỏa diễm xuất hiện lưu chuyển như mây trên trời, Khí Vực của Mao Hy vậy mà bị triệt để phong cấm.
"Làm sao có thể?"
Mao Hy sắc mặt tràn đầy kinh hoảng không nghĩ tới lại có chuyện như vậy xảy ra, Thánh Tông bị phong cấm Khí Vực, không khác gì võ sư bị cụt mất một tay, chiến đấu gian nan vô cùng.
"Phong Cấm Khí Vực, Chí Thánh thành Tông, nhận được thiên đạo ban phúc Phong Cấm Khí Vực trong truyền thuyết?"
Mao Hy vốn có hiểu biết sâu rộng với những gì tổ tiên lưu lại, đương nhiên biết một ít thông tin liên quan tới Phong Cấm Khí Vực.
"Thế giới này vẫn còn có Chí Thánh tồn tại sao?"
Mao Hy lui về sau không dám đối diện với huyết long hai ngàn trượng này, không chỉ hình thể to lớn hơn hắn gấp hai lần, ngay cả không gian Khí Vực hoạt động cũng rộng lớn hơn.
"Hầu yêu rút lui, mau rút!"
Mao Hy không ngu ngốc khi đối diện trước mặt một tên Thánh Tông có Phong Cấm Khí Vực trong truyền thuyết, quyết đoán cho tộc nhân lui về không dám gây chiến tiếp.
Tiêu Hạo cũng không có đuổi theo mà dần dần thu lại Khí Vực của bản thân, vừa mới đột phá trung vị Thánh Tông cũng không cần cố sức duy trì phạm vi Khí Vực rộng lớn như vậy.
Thôn phệ ba đầu hậu duệ long tộc của tiên tộc đã làm cho long huyết của Tiêu Hạo thuần khiết hơn vài phần, hiện tại chỉ còn một đầu là chưa thôn phệ được.
Mượn nhờ thời gian yêu tộc rút quân này để tiến hành thôn phệ thêm đầu cuối cùng kia, ắt hẳn sẽ mang tới cải biến vô cùng lớn.
Tiêu Hạo trở lại nhân hình không chút để ý xung quanh liền bay về quân doanh bế quan tu luyện.
Cùng lúc đó một đoàn huyết khí hạ xuống quân doanh nhân tộc, một kẻ bí ẩn quấn vải khắp người, cơ thể nhỏ nhắn đang nhảy chân sáo dạo quanh đây.
"Có kẻ đột nhập!"
Lính canh lập tức phát giác ra được một kẻ kì lạ liền hô lớn, những mũi thương chỉ về phía Như Ý.
"Đừng vô lễ như vậy chứ, ta không ưa kẻ khác chỉa mũi nhọn vào mình đâu."
Một con ngươi bên trái màu đỏ ngầu liếc qua những lính canh xung quanh, mắt thấy bọn chúng không biết khó mà lui, liền nhẹ nhàng nâng tay lên, chậm rãi nắm lại liền thấy mười mấy tên lính bị huyết khí cắt đầu.
Như Ý bắt lấy một cái đầu liền há miệng hứng lấy từng ngụm máu từ thủ cấp chảy ra, tựa như đang uống nước từ một trái dừa vậy.
"Tà đạo, chịu chết đi."
Không đợi Như Ý uống hết máu tươi đã thấy hai vị quản sự Vạn Niên cung lao tới, một người nhất cước quét ngang cắt dứt hai chân, người còn lại một quyền nện vào ngực của Như Ý.
Cứ tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây thì Như Ý lại ngước mắt nhìn hai vị quản sự, bàn tay nâng lên vừa định kết thúc sinh mệnh hai tên ruồi nhặn này.
Nhưng không biết từ đâu một dòng thủy lưu lướt tới quật bay đầu của Như Ý, kế đó là một đoàn hỏa diễm kéo hai vị quản sự ra.
"Thải Thuận Nhi trưởng lão."
"Luân Chi trưởng lão."
Hai vị quản sự thật không ngờ tới chỉ một tên tà đạo lại phải để hai vị trưởng lão xuất thủ.
"Kẻ vừa tới không tầm thường, nếu vừa chậm một giây thì hai ngươi đã chết rồi."
Thải Thuận Nhi thản nhiên nói, nàng ta nhìn về thi thể quỳ gối ở kia thì trợn mắt kinh sợ, thủ cấp bị quất bay vậy mà được một đoàn huyết khí từ cổ giữ lại, rồi từ từ nối cổ và đầu lại nguyên vẹn.
"Huyết Quỷ..."
Như Ý còn định xuất chiêu thì một thanh kiếm ghim vào lưng xuyên quan ngực định trụ nàng ở dưới đất, Hàn Diệp vẻ mặt có chút khó coi từ không trung hạ xuống, hắn vừa trở về đã thấy một mớ hỗn loạn này.
Hàn Diệp liếc nhìn Như Ý thản nhiên nói:
"Ai để ngươi tới đây?"
Như Ý ngước đầu nhìn thấy tân cung chủ liền thay đổi sắc mặt cung kính nói:
"Thuộc hạ thấy tu vi trì trệ cần một lượng lớn huyết thực để bước tiếp, nên mới tới chiến trường Nam Hải tìm một ít huyết thực yêu tộc."
Hàn Diệp nghe xong cũng là đầy sự bất đắc dĩ, một đội quân bán quỷ mà phụ thân làm ra, thật khiến có chút không yên tâm, dùng huyết nhục sinh linh bồi bổ không khác nào tà đạo.
Làm cung chủ thì mọi bí mật của Vạn Niên cung đều được Tiểu Bảo tiết lộ với hắn, nhưng chỉ duy một việc phục sinh mấy người Hàn Vũ Đạo là không được biết.
Hàn Diệp thở dài nói:
"Được rồi, chờ yêu tộc có động thái tiếp theo thì ngươi có thể thoải mái giết chóc, nhưng không được tổn hại nhân tộc, tinh linh tộc và nhân ngư tộc, còn về phần những người bị ngươi giết, thì."
Hàn Diệp vung kiếm chém đứt một tay của Như Ý nói:
"Ngươi không được phép khôi phục cánh tay đó, khi chưa có lệnh của bản cung chủ."
Hắn lạnh lùng quay lưng bước vào lều trại, thi thể của lính canh cũng được an tán tử tế, còn Như Ý thì được sắp xếp một cái lều nhỏ ở ngoài quân doanh.
Vì tu luyện huyết khí, nên không nhân tộc nào nguyện ý cho nàng ta ở trong quân doanh, sợ bị huyết khí ảnh hướng tới bản thân.
Như Ý nhìn tay trái bị cụt vẫn không chút bận tâm, nàng ta bước ra khỏi lều bay về phía Nam Hải rồi chui sâu xuống lòng biển.
"Cung chủ, tên tu luyện huyết khí tà dị kia là ai?"
Thải Thuận Nhi cau mày có chút không hiểu hỏi, nàng không ngờ tới Vạn Niên cung lại có một tồn tại như thế này, dù là Thiên Thánh cũng thể giết được kẻ kia.
"Đó là một bán quỷ."
Hàn Diệp thản nhiên nói, những cao tầng Vạn Niên cung ánh mắt khó hiểu nhìn nhau, Hàn Diệp vẫn là bình thản giải thích nói:
"Trận chiến Tây Phỉ lúc trước thương vong quá nhiều, lão cung chủ mới quyết định tạo ra một đội quân bán quỷ, bán quỷ là những nhân tộc được cung chủ đưa vào trong cơ thể huyết thanh của quỷ tộc, bán quỷ có sức chiến đấu và khôi phục cường đại, nhưng hiện tại số lượng và thực lực còn yếu nên chưa thể xuất hiện."
"Dùng người để luyện thành bán quỷ, chủ nhân chưa bao giờ làm điều tàn nhẫn như vậy, những người đó."
Luân Chi trong mắt có chút thất thố tựa như tượng đài trong mắt hắn sắp sụp đổ, Hàn Diệp mỉm cười giải thích nói:
"Nếu bản cung chủ nói, phụ thân dùng những kẻ có tội ác không thể tha thứ để biến chúng thành bán quỷ, thì ngươi có cảm thấy phụ thân làm sai không?"
Luân Chi yên lặng không nói, còn Thải Thuận Nhi thì suy tư cũng là trầm mặc, Hàn Diệp nhìn lên trần nhà thở dài nói:
"Chuyện này chỉ những người ở đây biết, không cần phải thông báo cho bất kì ai."
"Rõ."
Cao tầng Vạn Niên Cung ôm quyền rời khỏi lều của Hàn Diệp, ai nấy cũng mang từng khung bậc cảm xúc khác nhau.
Ở ngoài quân doanh vài dặm có một đầu yêu thú bị quẳng lên từ dưới biển, cơ thể trăm trượng bị vô số vết cắt sâu đến tận xương.
Huyết ảnh từ mặt nước bay lên đứng trên thi thể của yêu thú vừa mới bắt được, Như Ý vừa định hóa thành quỷ để thôn phệ yêu thú thì âm thanh của Hàn Diệp truyền tới:
"Không được hóa quỷ ở đây, ngươi làm như vậy sẽ gây không ít phiền phức tới."
Như Ý nghe vậy cũng chỉ đành dùng cơ thể con người nhỏ bé này, từng ngụm cắn lấy thịt tươi trên thân yêu thú.
Một đầu thượng vị Thánh Nhân yêu thú bị huyết quỷ nhân đánh giết dễ dàng, còn đang bắt đầu ăn tươi nuốt sống nó, đã gây ra sự chú ý của những người trong doanh trại.
Một cơn lốc xoáy xuất hiện rồi tiêu tán, một nhóm yêu tộc trăm vạn khác lại xuất hiện trên mặt biển, kẻ lên tiếng là một yêu hầu trẻ tuổi với bộ lông màu xanh biển óng mượt.
"Thôn Thiên Thạch Hầu, một con yêu hầu huyết mạch tổ thần."
Phùng Càn Dương vừa nhìn đã nhận ra kẻ tới không tầm thường, trong hầu tộc thì chỉ duy Thôn Thiên Thạch Hầu được xem là tổ thần huyết mạch, vì vạn yêu ngàn hầu chỉ xuất hiện một con Thôn Thiên Thạch Hầu mà thôi, số lượng phải nói chưa đến trăm người.
Mà kẻ trước mắt lại còn đạt được truyền thừa thần linh hoàn chỉnh của thần linh Thôn Thiên Thạch Hầu lưu lại, hắn còn mạnh hơn Phong Mộc rất nhiều.
"Ngươi là con hải xà liên tục quấy nhiễu việc yêu tộc truy giết nhân ngư tộc mấy trăm năm qua?"
Yêu hầu thiếu niên gãi gãi mặt ánh mắt hứng thú nhìn Phùng Càn Dương, kẻ này tên Mao Hy, thủ lĩnh của hầu tộc.
Mao Hy nhìn thì tuổi trẻ cao ngạo, nhưng hắn đã sống hơn ngàn năm rồi, lại còn từng bày mưu làm cho một nhất mạch trong yêu tộc bị suy tàn tới đáng thương, đưa hầu tộc lên thay thế vị trí của chi nhất mạch kia.
Mao Hy còn là chủ mưu cho việc để Phong Bằng Thiên Vu tộc xuất thủ trước, bởi vì khi nhận được tin Phong Cẩn bị phái đi lên bờ thì không còn trở lại nữa.
Hắn đã phái người thăm dò và biết được một chút thông tin là Phong Cẩn đã theo phe nhân tộc, dựa vào tin tức này cộng thêm Phong Mộc và Phong Cẩn trước giờ như nước với lửa.
Nhất định khi nhận được tin tức này thì Phong Mộc sẽ dẫn Phong Bằng Thiên Vu tộc động thủ trước, chí ít để một mạch này suy yếu đi một chút.
Nhưng không ngờ thu hoạch ngoài dự tính chính là Phong Bằng Thiên Vu xảy ra cả nội chiến, tiền nhiệm tộc trưởng Phong Lữ Nha chết, sáu vị thượng kì Thánh Tông khác cũng bỏ mạng, Phong Mộc thì trọng thương khó bảo toàn.
Phong Bằng Thiên Vu tộc lần này thiệt hại có thể nói là động tới tận xương cốt, không thể nào tránh được việc bị rớt khỏi nhất lưu trong yêu tộc, Mao Hy quả thật đỡ tốn công phí sức để gạt bỏ Phong Bằng Thiên Vu tộc.
"Tới tận bây giờ nhân ngư tộc mới kẻ có truyền thừa thần linh hoàn chỉnh, e là đã muộn rồi."
Mao Hy phất tay ra hiệu cho yêu hầu đại quân bắt đầu tấn công, yêu hầu nhanh nhẹn bay nhảy trên không hướng tới Hải Cung mà đánh giết.
Phùng Càn Dương trầm mặc hít một hơi khí lạnh vào thân, cơ thể bắt đầu tản ra độc khí ăn mòn cực mạnh, phất tay liền đẩy độc khí bay tới chỗ đám yêu hầu.
"Hỏa Long Chi Nộ!"
Một thanh huyết long thương cắt ngang giữa chiến trường tạo thành một bức tường lửa ngăn cách hai phe.
Tiêu Hạo lơ lửng ở không trung vẻ mặt không chút biến sắc nhìn Mao Hy nói:
"Ngươi còn muốn chiến?"
Mao Hy nét mắt vẫn là cười đùa vui vẻ nói:
"Sao lại không? Ngươi nghĩ bản thân có thể một mình ngăn trận chiến giữa hai tộc à?"
Tiêu Hao lắc đầu thản nhiên nói:
"Chiến tranh là điều không thể tránh khỏi từ vạn cổ tới nay, nhưng chỉ với một mình hầu tộc các ngươi thì không đủ."
Nói xong một hư ảnh hỏa long huyết sắc xuất hiện phía sau Tiêu Hạo, long uy cùng hỏa diễm tản ra làm cho Mao Hy khiếp sợ không thôi.
"Long tộc!"
Mao Hy lui về sau đã có dáng vẻ khiếp sợ trước uy thế bức người này, long từ khởi nguyên tới hiện tại chính là tồn tại ở trên đỉnh kim tự tháp, không kẻ nào có thể đứng trước sức mạnh tuyệt đối của long tộc.
Mao Hy vẻ mặt đã ngưng trọng hơn trước ôm quyền nói:
"Người của long tộc vì sao lại muốn ngăn trở chiến tranh giữa yêu và nhân?"
Tiêu Hạo thật không ngờ tới đối phương lại nghĩ mình chính là long tộc, cũng chỉ đành mượn gió đẩy thuyền nói:
"Bởi vì long tộc bọn ta không thể khoanh tay đứng nhìn sinh linh đồ thán, dù thắng hay bại cũng đều dẫn đến thương vong vô số, khuyên yêu tộc các ngươi biết khó mà lui, đừng gieo thêm nghiệp báo."
Mao Hy nhướng mày đảo mắt một chút hắc hắc cười nói:
"Yêu tộc bọn ta không tin vào nghiệp báo, vậy mà long tộc cao cao tại thượng lại tin à, thật là buồn cười làm sao."
Mao Hy toàn thân tản ra yêu khí kèm theo là hư ảnh một thạch hầu ngàn trượng vỗ ngực gào rú, hư ảnh Thôn Thiên Thạch Hầu bày ra trước mắt làm ai cũng kinh sợ.
"Tên giả mạo ngu ngốc, xem bổn hầu xé xác ngươi."
Mao Hy sau khi thăm dò một chút liền nhận ra đối phương không phải long tộc, chỉ là khí tức có phần giống nhau mà thôi, Tiêu Hạo cười nhạt nói:
"Nếu không thuyết phục được, vậy chiến một trận thôi."
Đối phương đã muốn đánh thì Tiêu Hạo cũng không muốn nhiều lời, trực tiếp dùng thực lực để áp đảo đối phương là được.
"Hỏa Long Quyền!"
"Thôn Thiên Quyền!"
Tiêu Hạo và Mao Hy dùng quyền đối quyền cực kì uy vũ, hai nấm đấm va chạm làm cho pháp tắc nổ vang, không gian xung quanh đã bắt đầu xuất hiện rạn nứt.
Chỉ một lần công kích của hai vị Thánh Tông đã làm không gian rạn nứt, điều này chỉ có Tam Kiếm Phong Hào trong truyền thuyết làm được điều này, không gian phá toái cần lực lượng cường đại mới có thể làm được, dù Thánh Tông cũng rất ít kẻ làm được điều này.
Mao Hy lui ra sau vài trượng nét mặt đã có chút kiên kỵ, lực lượng đối phương bày ra không thể phủ nhận là mạnh mẽ hơn hắn rất nhiều.
"Ngươi chưa tới viên mãn, không lẽ là có được truyền thừa thần linh?"
Mao Hy thu lại nét mặt kì quái lại thản nhiên hỏi, Tiêu Hạo lắc đầu cười nói:
"Ta tu luyện là độc môn bí pháp của một tuyệt thế cường giả truyền thụ, thần linh không thể sánh bằng."
Mao Hy ngửa đầu cười hắc hắc nói:
"Không phải thần linh thì dù là pháp môn bí kỹ gì cũng chỉ là phàm vật, tiếp chiêu, Thôn Thiên Nha!"
Mười bảy cái răng nanh dài trăm trượng hiển hóa ra, theo tay của Mao Hy điều khiển đã công kích tới Tiêu Hạo.
"Hải Viêm Trấn Ngục!"
Hai tay Tiêu Hạo hóa thành long trảo chốp vào không trung kéo về, một luồng khí nóng bốc lên kèm theo đó là hỏa diễm thiêu dốt, theo một kéo này xung quanh đã trở thành biển lửa.
Thôn Thiên Nha của Mao Hy cũng theo đó mà bị chôn vùi, cùng lúc đó chính là hàng vạn hầu yêu chìm trong viêm hải thiêu đốt.
"Ngươi dám!"
Mao Hy đôi mắt xích hồng không ngờ tới đối phương lại dùng ra thủ đoạn này, Tiêu Hạo chấp tay sau lưng thản nhiên nói:
"Chiến đấu giữa ngươi và ta lan ra những kẻ yếu là điều không thể tránh."
Mao Hy vỗ ngực toàn thân hóa cao ngàn trượng, lớp da ngưng kết tựa như bàng thạch, bộ lông xanh biển óng mượt lại trở nên thô rát.
Chân thân Thôn Thiên Thạch Hầu của Mao Hy đã hiển hóa ra, Tiêu Hạo toàn thân bốc lên huyết hỏa cười nói:
"Muốn đấu kiểu cự thú, vậy ta sẽ đấu với ngươi, Hỏa Long Chân Thân!"
Viêm trụ phóng cao tận trời xanh, từ bên trong chui ra một đầu hỏa long huyết sắc hai ngàn trượng, bản thể to lớn cự đại hơn cả Thôn Thiên Thạch Hầu trước mặt.
"Tiêu thúc thúc, chỉ mới thôn phệ hai đầu long chủng của tiên tộc, vẫn còn một đầu chưa thôn phệ xong, e là do Tiểu Bảo phái thúc ấy tới."
Hàn Diệp thấy hình thể của huyết long cao hai ngàn trượng thì biết Tiêu Hạo vẫn chưa bế quan xong đã xuất thủ.
"Hầu tử, mấy lão già ta tới giúp một tay."
Bảy thân ảnh lóe lên cũng hóa thành những con yêu hầu hình thể to lớn, nhưng cả bảy cự hầu cũng không to quá sáu trăm trượng.
"Đừng làm phiền bọn họ."
Phùng Càn Dương lóe lên hóa thành hải xa bảy trăm trượng quấn lấy một đầu yêu hầu.
Nhưng chỉ vỏn vẹn quấn lấy một đầu yêu hầu, cơ bản không ảnh hưởng tới toàn cục của ván đấu, Mao Hy ngước nhìn Tiêu Hạo vẻ mặt vẫn điềm nhiên.
Toàn bộ pháp tắc năm trăm dặm xung quanh lại hóa thành lĩnh vực màu xanh biển, mơ hồ lại còn truyền tới một cổ hấp lực kinh người, như có thể thôn phệ vạn vật thế gian.
"Khí Vực à, trò trẻ con."
Tiêu Hạo bùng nổ Khí Vực bao phủ ngàn dặm hóa thành huyết sắc, hỏa diễm xuất hiện lưu chuyển như mây trên trời, Khí Vực của Mao Hy vậy mà bị triệt để phong cấm.
"Làm sao có thể?"
Mao Hy sắc mặt tràn đầy kinh hoảng không nghĩ tới lại có chuyện như vậy xảy ra, Thánh Tông bị phong cấm Khí Vực, không khác gì võ sư bị cụt mất một tay, chiến đấu gian nan vô cùng.
"Phong Cấm Khí Vực, Chí Thánh thành Tông, nhận được thiên đạo ban phúc Phong Cấm Khí Vực trong truyền thuyết?"
Mao Hy vốn có hiểu biết sâu rộng với những gì tổ tiên lưu lại, đương nhiên biết một ít thông tin liên quan tới Phong Cấm Khí Vực.
"Thế giới này vẫn còn có Chí Thánh tồn tại sao?"
Mao Hy lui về sau không dám đối diện với huyết long hai ngàn trượng này, không chỉ hình thể to lớn hơn hắn gấp hai lần, ngay cả không gian Khí Vực hoạt động cũng rộng lớn hơn.
"Hầu yêu rút lui, mau rút!"
Mao Hy không ngu ngốc khi đối diện trước mặt một tên Thánh Tông có Phong Cấm Khí Vực trong truyền thuyết, quyết đoán cho tộc nhân lui về không dám gây chiến tiếp.
Tiêu Hạo cũng không có đuổi theo mà dần dần thu lại Khí Vực của bản thân, vừa mới đột phá trung vị Thánh Tông cũng không cần cố sức duy trì phạm vi Khí Vực rộng lớn như vậy.
Thôn phệ ba đầu hậu duệ long tộc của tiên tộc đã làm cho long huyết của Tiêu Hạo thuần khiết hơn vài phần, hiện tại chỉ còn một đầu là chưa thôn phệ được.
Mượn nhờ thời gian yêu tộc rút quân này để tiến hành thôn phệ thêm đầu cuối cùng kia, ắt hẳn sẽ mang tới cải biến vô cùng lớn.
Tiêu Hạo trở lại nhân hình không chút để ý xung quanh liền bay về quân doanh bế quan tu luyện.
Cùng lúc đó một đoàn huyết khí hạ xuống quân doanh nhân tộc, một kẻ bí ẩn quấn vải khắp người, cơ thể nhỏ nhắn đang nhảy chân sáo dạo quanh đây.
"Có kẻ đột nhập!"
Lính canh lập tức phát giác ra được một kẻ kì lạ liền hô lớn, những mũi thương chỉ về phía Như Ý.
"Đừng vô lễ như vậy chứ, ta không ưa kẻ khác chỉa mũi nhọn vào mình đâu."
Một con ngươi bên trái màu đỏ ngầu liếc qua những lính canh xung quanh, mắt thấy bọn chúng không biết khó mà lui, liền nhẹ nhàng nâng tay lên, chậm rãi nắm lại liền thấy mười mấy tên lính bị huyết khí cắt đầu.
Như Ý bắt lấy một cái đầu liền há miệng hứng lấy từng ngụm máu từ thủ cấp chảy ra, tựa như đang uống nước từ một trái dừa vậy.
"Tà đạo, chịu chết đi."
Không đợi Như Ý uống hết máu tươi đã thấy hai vị quản sự Vạn Niên cung lao tới, một người nhất cước quét ngang cắt dứt hai chân, người còn lại một quyền nện vào ngực của Như Ý.
Cứ tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây thì Như Ý lại ngước mắt nhìn hai vị quản sự, bàn tay nâng lên vừa định kết thúc sinh mệnh hai tên ruồi nhặn này.
Nhưng không biết từ đâu một dòng thủy lưu lướt tới quật bay đầu của Như Ý, kế đó là một đoàn hỏa diễm kéo hai vị quản sự ra.
"Thải Thuận Nhi trưởng lão."
"Luân Chi trưởng lão."
Hai vị quản sự thật không ngờ tới chỉ một tên tà đạo lại phải để hai vị trưởng lão xuất thủ.
"Kẻ vừa tới không tầm thường, nếu vừa chậm một giây thì hai ngươi đã chết rồi."
Thải Thuận Nhi thản nhiên nói, nàng ta nhìn về thi thể quỳ gối ở kia thì trợn mắt kinh sợ, thủ cấp bị quất bay vậy mà được một đoàn huyết khí từ cổ giữ lại, rồi từ từ nối cổ và đầu lại nguyên vẹn.
"Huyết Quỷ..."
Như Ý còn định xuất chiêu thì một thanh kiếm ghim vào lưng xuyên quan ngực định trụ nàng ở dưới đất, Hàn Diệp vẻ mặt có chút khó coi từ không trung hạ xuống, hắn vừa trở về đã thấy một mớ hỗn loạn này.
Hàn Diệp liếc nhìn Như Ý thản nhiên nói:
"Ai để ngươi tới đây?"
Như Ý ngước đầu nhìn thấy tân cung chủ liền thay đổi sắc mặt cung kính nói:
"Thuộc hạ thấy tu vi trì trệ cần một lượng lớn huyết thực để bước tiếp, nên mới tới chiến trường Nam Hải tìm một ít huyết thực yêu tộc."
Hàn Diệp nghe xong cũng là đầy sự bất đắc dĩ, một đội quân bán quỷ mà phụ thân làm ra, thật khiến có chút không yên tâm, dùng huyết nhục sinh linh bồi bổ không khác nào tà đạo.
Làm cung chủ thì mọi bí mật của Vạn Niên cung đều được Tiểu Bảo tiết lộ với hắn, nhưng chỉ duy một việc phục sinh mấy người Hàn Vũ Đạo là không được biết.
Hàn Diệp thở dài nói:
"Được rồi, chờ yêu tộc có động thái tiếp theo thì ngươi có thể thoải mái giết chóc, nhưng không được tổn hại nhân tộc, tinh linh tộc và nhân ngư tộc, còn về phần những người bị ngươi giết, thì."
Hàn Diệp vung kiếm chém đứt một tay của Như Ý nói:
"Ngươi không được phép khôi phục cánh tay đó, khi chưa có lệnh của bản cung chủ."
Hắn lạnh lùng quay lưng bước vào lều trại, thi thể của lính canh cũng được an tán tử tế, còn Như Ý thì được sắp xếp một cái lều nhỏ ở ngoài quân doanh.
Vì tu luyện huyết khí, nên không nhân tộc nào nguyện ý cho nàng ta ở trong quân doanh, sợ bị huyết khí ảnh hướng tới bản thân.
Như Ý nhìn tay trái bị cụt vẫn không chút bận tâm, nàng ta bước ra khỏi lều bay về phía Nam Hải rồi chui sâu xuống lòng biển.
"Cung chủ, tên tu luyện huyết khí tà dị kia là ai?"
Thải Thuận Nhi cau mày có chút không hiểu hỏi, nàng không ngờ tới Vạn Niên cung lại có một tồn tại như thế này, dù là Thiên Thánh cũng thể giết được kẻ kia.
"Đó là một bán quỷ."
Hàn Diệp thản nhiên nói, những cao tầng Vạn Niên cung ánh mắt khó hiểu nhìn nhau, Hàn Diệp vẫn là bình thản giải thích nói:
"Trận chiến Tây Phỉ lúc trước thương vong quá nhiều, lão cung chủ mới quyết định tạo ra một đội quân bán quỷ, bán quỷ là những nhân tộc được cung chủ đưa vào trong cơ thể huyết thanh của quỷ tộc, bán quỷ có sức chiến đấu và khôi phục cường đại, nhưng hiện tại số lượng và thực lực còn yếu nên chưa thể xuất hiện."
"Dùng người để luyện thành bán quỷ, chủ nhân chưa bao giờ làm điều tàn nhẫn như vậy, những người đó."
Luân Chi trong mắt có chút thất thố tựa như tượng đài trong mắt hắn sắp sụp đổ, Hàn Diệp mỉm cười giải thích nói:
"Nếu bản cung chủ nói, phụ thân dùng những kẻ có tội ác không thể tha thứ để biến chúng thành bán quỷ, thì ngươi có cảm thấy phụ thân làm sai không?"
Luân Chi yên lặng không nói, còn Thải Thuận Nhi thì suy tư cũng là trầm mặc, Hàn Diệp nhìn lên trần nhà thở dài nói:
"Chuyện này chỉ những người ở đây biết, không cần phải thông báo cho bất kì ai."
"Rõ."
Cao tầng Vạn Niên Cung ôm quyền rời khỏi lều của Hàn Diệp, ai nấy cũng mang từng khung bậc cảm xúc khác nhau.
Ở ngoài quân doanh vài dặm có một đầu yêu thú bị quẳng lên từ dưới biển, cơ thể trăm trượng bị vô số vết cắt sâu đến tận xương.
Huyết ảnh từ mặt nước bay lên đứng trên thi thể của yêu thú vừa mới bắt được, Như Ý vừa định hóa thành quỷ để thôn phệ yêu thú thì âm thanh của Hàn Diệp truyền tới:
"Không được hóa quỷ ở đây, ngươi làm như vậy sẽ gây không ít phiền phức tới."
Như Ý nghe vậy cũng chỉ đành dùng cơ thể con người nhỏ bé này, từng ngụm cắn lấy thịt tươi trên thân yêu thú.
Một đầu thượng vị Thánh Nhân yêu thú bị huyết quỷ nhân đánh giết dễ dàng, còn đang bắt đầu ăn tươi nuốt sống nó, đã gây ra sự chú ý của những người trong doanh trại.