Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ta Là Hàn Vũ Thiên - Chương 213: Phong Thiên Bằng
Bờ Nam Hải, Hải Cung xảy ra biến đổi cực kì quái dị làm cho yêu tộc phải kiện kỵ rút quân, từ nơi sâu nhất trong Hải Cung lại từ từ xuất hiện thân ảnh công chúa nhân ngư tộc.
Du Bách Nhiên công chúa mắt nhắm chặt, hai tay đan vào nhau, hư ảnh nhân ngư thần linh khổng lồ hiển hóa ngay sau lưng nàng ấy.
Nhân ngư thần linh Du Võng Nguyệt sau mấy chục vạn năm, chính thức có được người kế hoàn chỉnh Thủy Lạc Thần Hoàng quyết.
Tu vi Du Bách Nhiên vốn là Thánh Tông trung kì đỉnh phong, nhưng sau khi nhận hoàn chỉnh truyền thừa lại cải biến thành thượng kì đỉnh phong, tàn hồn thần linh cuối cùng cũng tiêu tán khỏi thế gian, truyền thừa đã gieo không còn hối tiếc.
Du Bách Nhiên đôi mắt chậm rãi mở ra, sóng yên biển lặng, bàn tay ngọc giơ lên bắt lấy Trần Thủy trượng, sóng biển khởi phát dấy lên gió xoáy giữa hải dương rộng lớn.
Yêu tộc rút quân không dám manh động trước sức mạnh kinh khủng này, Du Bách Nhiên hiện tại không khác gì Hải Hoàng Chi Chủ, toàn bộ hải vực chịu sự chi phối của nàng ta.
"Mạo phạm nhân ngư tộc, sát hại nhân tộc, tội đáng muôn chết!"
Du Bách Nhiên nâng trưởng quét ngang tạo ra sóng thần cao vạn trượng, yêu tộc chi chít trên mặt biển sắc mặt trắng bệch không dám chống cự.
Trị Công là Thánh Tông thượng kì đỉnh phong, cũng không dám chính diện chống đỡ mà hóa thành chân thân núp trong mai rùa.
"Truyền thừa thần linh, đâu phải chỉ một mình nhân ngư tộc các ngươi có chứ?"
Một âm thanh cao ngạo từ trong tầng mây bùng nổ mà ra, cuồng phong hội tụ hóa thành một đầu ưng giang rộng đôi cánh ngăn trở sóng thần.
Trời cao xuất hiện mười bóng người đều là bộ dáng nhân tộc, khác biệt ở chỗ hai bên má lại có lông vũ che phủ, hai đôi cánh ưng màu bạc lập lánh hào quang.
"Phong Bằng Thiên Vu tộc?"
Hàn Diệp ở bờ Nam Hải thấy những người trên trời khá giống với Phong Cẩn của mình.
Nhưng có một người trong đó lại là sáu cánh màu vàng đất, tản ra khí tức không kém so với Du Bách Nhiên, ngược lại còn nhỉnh hơn một chút.
"Phong Mộc vậy mà đã nhận được hoàn chỉnh truyền thừa thần linh, tiến hóa thành Phong Thiên Bằng nhất mạch."
Phong Cẩn đôi mắt tràn đầy kích động không thể che giấu, đây chính là mục tiêu mà hắn hướng tới, tiến hóa huyết mạch để mang vang danh thiên hạ.
Nhưng hắn không ngờ chỉ mới vài tháng ngắn ngủi mà đối thủ của hắn, Phong Mộc đã đạt được hoàn chỉnh truyền thừa, chính thức trở thành thủ lĩnh chân chính của Phong Bằng Thiên Vu tộc.
Phong Cần vừa giận vừa hận nhìn lão Phong Bằng Thiên Vu tộc bên cạnh Phong Mộc, nếu không phải lão ra lệnh cho hắn tới Vạn Niên cung thăm dò, thì Phong Cẩn rất có thể đang cùng với Phong Mộc tranh đua làm người kế vị.
Thiên phú hai người cơ bản là ngang nhau, nếu tranh đấu công bằng thì Phong Cẩn chưa chắc sẽ bại, nhưng đáng tiếc lại chính là Phong Mộc có thế lực chống lưng, còn hắn thì không.
"Phong Thiên Bằng, không tệ chút nào, nhưng so với Tiêu thúc thúc thì kém một chút."
Hàn Diệp đánh giá một chút về Phong Mộc, hắn tựa hồ chỉ là gợi lên một chút hứng thú mà thôi, không xem Phong Mộc là sự uy hiếp.
"Chủ nhân, Phong Thiên Bằng lợi hại hơn Phong Bằng Thiên Vu rất nhiều, nếu có thể xin ngài hãy rời đi, nếu không sẽ gặp nguy hiểm."
Phong Cẩn dù sao cũng đã ngồi chung một chiếc thuyền với Hàn Diệp, nên mới nhắc nhở hắn không được khinh xuất, càng không thể xem thường Phong Mộc.
Phong Mộc đang chạm ánh mắt với Du Bách Nhiên thì có một yêu tộc loại cầm đến bên cạnh thầm thì điều gì.
Phong Mộc nhướng mày đưa mắt nhìn về phía Phong Cẩn, quả nhiên cả hai lập tức va chạm ánh mắt với nhau, Phong Mộc nở ra một nụ cười đắc ý nói:
"Phong Cẩn, ngươi vậy mà dám phản bội yêu tộc, cụp đuôi làm chó săn cho nhân tộc sao?"
Phong Cẩn cau mày vẻ mặt tràn đầy sát ý nói:
"Phong Mộc, nếu không phải ngươi dùng thủ đoạn để lừa ta ra ngoài, rồi độc chiếm truyền thừa thì chưa chắc hiện tại ngươi được vệnh váo như bây giờ."
Phong Mộc ngửa đầu cười lớn, ba đôi ưng dực vỗ mạnh tạo ra cương phong, âm thanh quanh quẩn trời đất nói:
"Phong Cẩn, dù ngươi có hay không cùng ta tranh đoạt truyền thừa, thì Phong Mộc ta vẫn sẽ là người được chọn, bởi vì yêu tổ linh hồn có nói ta chính là người kế thừa hoàn mỹ, ngươi chỉ là phí công vô ích."
Phong Cẩn nắm chặt nấm đấm hai đôi ưng dực xòe ra bay vụt thẳng lên hướng Phong Mộc, một trảo mang theo toàn lực vung ra.
"Dù hoàn mỹ truyền thừa thì thế nào? Bỉ ổi vô sỉ có được thần linh truyền thừa cũng không khá hơn là mấy!"
"Phong Ưng Thiên Trảo!"
Phong Cẩn một trảo hướng tới thủ cấp của Phong Mộc mà đánh tới, nhưng Phong Mộc chỉ một cái đập cánh đã đánh hắn trở về mặt đất, một cú va chạm cực mạnh vào lòng đất toàn thân thương tích.
Phong Cẩn từ trong lòng đất chui lên miệng liên tục phun ra máu tươi, hắn ánh mắt bình tĩnh nhìn Phong Mộc cười khinh nói:
"Ta nói ngươi không có bản lĩnh quả không sai, vừa rồi vẫy cánh có chút chậm chạp đấy."
Phong Mộc kinh ngạc không ngờ tới đối phương lại nói ra lời thế này, Phong Cẩn đứng dậy nói:
"Tiến hóa thành Phong Thiên Bằng rồi, kỹ năng dùng điều khiển cánh của người vẫn yếu kém như cũ, chậm mất một nhịp."
Phong Mộc như bị ai đó ghim một nhát dao vào tim đau đớn khó dứt, đây chính là khuyết điểm lớn nhất của hắn, kỹ năng bay lượn của hắn chậm hơn một nhịp so với những tộc nhân trong tộc, dù đã tiến hóa cũng không thể cải thiện được chút nào.
"Tên khốn! Thua cuộc thì mãi mãi thua cuộc, đừng có mà vấy bẩn bản thần!"
Phong Mộc triệt để tức giận vỗ cánh bay thẳng tới Phong Cẩn, Phong Cẩn nở ra một nụ cười có chút giễu cợt nói:
"Ngươi có truyền thừa thần linh, mạnh hơn so với ta rất nhiều, nhưng ta không hề sợ hãi mà còn muốn tự tay giết ngươi, Phong Mộc."
Lời nói uy nghiêm làm cho ai nấy cũng rùng mình, khí tức trên người Phong Cẩn thay đổi chống mặt, một thân kim quang chói mắt hưng thịnh tới cực điểm.
Đôi cánh thứ ba từ từ mọc ra tạo thành thần uy trấn áp toàn bộ người của Phong Bằng Thiên Vu tộc, mi tâm xuất hiện ấn ký lốc xoáy màu vàng kim.
"Phong Ưng Hoàng Trảo!"
Kim ưng cự trảo phóng ra đánh bậc Phong Mộc văng trở lại bầu trời, mấy vị cao tầng của Phong Bằng Thiên Vu tộc lập tức chạy tới đỡ lấy.
"Là Phong Ưng Hoàng Trảo, ngươi không có nhận được truyền thừa, như thế nào lại có thể thức tỉnh được huyết mạch tổ thần, còn tiếp cận với Hoàng Thiên Bằng."
Phong Lữ Nha là tộc trưởng đời trước trợn mắt kinh ngạc nhìn Phong Cẩn, điều này từ trước tới nay chưa từng xuất hiện, chỉ có tộc nhân tiếp nhận truyền thừa thần linh mới có thể thức tỉnh tổ thần huyết mạch.
Phong Cẩn không có truyền thừa lại có thể thức tỉnh huyết mạch, chính là dựa Hoàng Thiên Cốt trong cơ thể hắn.
Hoàng Thiên Cốt trăm vạn năm chỉ xuất hiện một lần của Hoàng Thiên Băng thái cổ nhất tộc, người sinh ra có Hoàng Thiên Cốt trú định tương lai thành Thần Hoàng dẫn dắt tộc nhân đạp lên đỉnh tiêm.
Thời thái cổ tựa hồ cổ xưa hơn cả thương cổ, Hoàng Thiên Cốt của Hoàng Thiên Bằng tộc được coi là một trong Tứ Đại Thần Cốt.
Danh xưng Chí Tôn Thần Cốt đệ tam, thời thái cổ tộc nhân có được Hoàng Thiên Cốt sẽ lập tức kích phát từ khi mới sinh ra, đem tới tiềm lực vô hạn cho kẻ sở hữu.
Thế nhưng hiện tại thiên đạo thay đổi, pháp tắc so với thượng cổ còn không bằng một phần mười, Phong Cẩn sở hữu Hoàng Thiên Cốt trong Tứ Đại Thần Cốt thì cũng xem như vật trang trí.
Nhưng hiện tại nhờ vào Phong Mộc mà kích phát sức mạnh ngủ say của Phong Cẩn, Hoàng Thiên Cốt thức tỉnh sẽ tạo ra thay đổi cực lớn.
"Phong Cẩn, bây giờ ngươi có thức tỉnh huyết mạch cũng muộn rồi, tu vi so với ta còn kém xa, chết đi!"
Phong Mộc tàn nhẫn quyết đoán, thấy đối phương kích phát tiềm lực còn lớn hơn mình, liền toàn lực thôi động Phong Man Bán Nguyệt Trảm.
Sáu cánh ưng như lưỡi đao liên tục chém ra từng đạo đao phong hình bán nguyệt, dù là Thánh Tông viên mãn chưa chắc có thể đỡ nổi một kích này.
"Không được!"
Phong Lữ Nha là tộc trưởng đời trước nhất định sẽ không để hai thiên tài vạn cổ có một này chém giết lẫn nhau, nhưng khi hắn vừa định ra tay thì bị mấy lão cao tầng ngăn lại.
"Tộc trưởng, chuyện này là việc của thế hệ trẻ, cứ để chúng giải quyết."
"Phải, Phong Bằng Thiên Vu tộc không thể xuất hiện cùng lúc hai vị tuyệt thế thiên tài, nếu không thì tài nguyên sẽ không đủ chia cho cả hai người."
"Kẻ mạnh mới có thể dẫn dắt, kẻ yếu thì chịu kết cục rơi vào tử lộ."
Từng lão già trong tộc đều đứng ra ngăn cản không chút nể nan, kì thật cái gọi là hai thiên tài không thể xuất hiện trong cùng thế hệ chỉ là cái cớ để họ giết Phong Cẩn mà thôi.
Các lão già này đã đứng chung một thuyền với Phong Mộc, triệt tiêu kẻ thù từ khi còn là một mầm non để tránh họa sau này.
"Các ngươi phản sao?"
Phong Lữ Nha toàn thân run rẩy vẻ mặt đỏ bừng không thể tin được, những kẻ cũng được xem là tổ là tông trong tộc, lại nhao nhao dồn ép một thiên tài trong tộc vào con đường chết.
Không phải là vô sỉ thì là những tên ác ma tới từ cửu u địa ngục, Phong Lữ Nha đôi mắt xích hồng ngửa đầu gào thét nói:
"Tổ thần trên cao xin hãy ban phước, cho ta sức mạnh tiêu diệt phản đồ trong tộc, tiêu diệt những kẻ cản bước Phong Bằng Thiên Vu tộc quật khởi."
Cơ thể Phong Lữ Nha bùng cháy, hiến tế một thân Thánh Tông thượng kì cho thiên địa để đổi lấy lực lượng mạnh hơn.
Tu vi ngươi càng cao thì khi hiến tế lại càng nhận được nhiều sức mạnh hơn, Phong Lữ Nha đốt cháy tu vi đã đạt được Thánh Tông viên mãn.
Một cái phất tay trực tiếp gạt bỏ sáu vị cao tầng trong tộc thành tro bụi, thượng kì dù mạnh nhưng đứng trước viên mãn không khác gì sâu kiến, chỉ đơn giản một cái phất tay có thể tùy tiện gạt bỏ.
"Phong Mộc, tên phản đồ!"
Phong Lữ Nha đập cánh trong phút chốc xuất hiện ngăn trước mặt Phong Cẩn, cũng dùng ra Phong Man Bán Nguyệt Trảm để chặn lại một đòn của Phong Mộc.
"Phong Lữ Nha, đừng nghĩ mình là tiền nhiệm tộc trưởng thì muốn làm gì thì làm, cản đường ta ắt phải chết!"
Phong Mộc một đòn Phong Ưng Thiên Trảo vung ra khiến pháp tắc rối loạn, Phong Lữ Nha cũng dùng đòn tương tự để đối cứng, nhưng bị đánh cho thổ huyết lui ra sau.
Dù sao thì Phong Mộc đã nhận được truyền thừa thần linh, còn tiến hóa thành Phong Thiên Bằng, ở tu vi thượng kì Thánh Tông đã có thể dễ dàng đánh giết viên mãn Thánh Tông.
"Phong Cẩn, chạy đi, núi non còn đó, sợ gì không có củi đốt, tộc trưởng giúp ngươi chạy."
Phong Lữ Nha biết mình sẽ chiến bại lập tức một chưởng đánh bay Phong Cẩn không chút do dự.
"Muốn chạy?"
Phong Mộc cười nhạt đập cánh muốn đuổi theo, nhưng không ngờ tới Phong Lữ Nha đã ôm chặt lấy hắn không buông.
"Ngươi đang làm gì?"
Phong Mộc đôi mắt tràn đầy sợ hãi không thể giấu giếm, Phong Lữ Nha tràn đầy hận ý nói:
"Tiêu diệt phản tộc."
Ầm một tiếng hắn đã tự bạo, lực lượng quét ngang đẩy bay rất nhiều người, Phong Lữ Nha thiêu đốt tu vi đã cường đại còn thêm cả tự bạo uy lực mạnh hơn cả ngàn lần, dù Phong Mộc có mạnh cũng khó mà đỡ nổi.
"Phong Lữ Nha, xong chuyện này thì vợ con của ngươi sẽ phải chết!"
Từ trong khói đen Phong Mộc tràn đầy tức giận lại làm ra từ thế giương cung.
Hàn Diệp híp mắt lại một cổ sức mạnh phong cấm cường đại nhắm thẳng vào Phong Mộc hội tụ tới, làm cho đòn tấn công của hắn trì trệ không thôi.
Du Bách Nhiên vung tay đánh ra một quyền kinh người hướng thẳng Phong Mộc.
"Phong Thần Thiên Không Tiễn!"
Phong Mộc mặc kệ tất cả vung ra sát chiêu cuối cùng của hắn, nhất định phải giết được Phong Cẩn, nếu không sẽ là đại họa tương lại của hắn.
Một tiễn phong ra bay xa ngàn dặm hướng tới tim của Phong Cẩn rất chuẩn xác, nhưng một đạo ảnh lửa từ dưới mặt đất gần phóng lên đánh vào thần tiễn.
Thế nhưng chỉ làm lệch hướng thần tiễn, Phong Cẩn bị đâm xuyên người suýt chút nữa đã trúng vào tim, hắn trọng thương thân hình rơi xuống hốc đá.
Nhưng hốc đá kia vặn vèo kì lạ, khi Phong Cẩn mất đi ý thức rơi xuống đã bị truyền tống tới một vùng không gian khác.
Xích Diễm Mã đang cưỡi một người chạy tới bờ Nam Hải, Tiêu Hạo cưỡi trên chiến mã cau mày nhìn về không trung, mũi tiễn kia bị công kích hắn đánh trung lại không hề tiêu tán, hẳn là một đòn toàn lực của cao thủ thượng vị giả.
Trị Công lập tức biến ra hình thể che phía trước Phong Mộc, cơ thể ô quy to lớn bị một quyền nện vào lại rung lắc dữ dội.
"Nhân ngư công chúa, chờ ta khôi phục thương thế sẽ chơi với ngươi."
Phong Mộc vẻ mặt tràn đầy đắc ý nghĩ rằng mình đã giết được Phong Cẩn, hắn ôm thân thương thế cùng với yêu tộc đại quân rút đi.
"Nghỉ ngơi lấy sức, bọn chúng sẽ còn quay lại."
Hoàng Công Sơn ra lệnh cho nhân tộc rút về bờ để dưỡng thương, thời gian mấy tháng đấu tranh đã làm ai cũng mệt mỏi.
Từ phía xa Tiêu Hạo đã chạy tới quân trại của nhân tộc, hắn xuống ngựa nhìn về phía Hàn Diệp ôm quyền nói:
"Cung chủ đã xảy ra chuyện gì?"
Hàn Diệp cũng cúi đầu thi lễ vãn bối nói:
"Yêu tộc vừa rồi xuất hiện cao thủ có được truyền thừa thần linh, suýt nữa là không ổn rồi."
Tiêu Hạo nhướng mày có một chút kinh ngạc nói:
"Vẫn còn có tộc lưu lại truyền thừa thần linh, theo như Vũ Thiên nói thì chỉ có chủng tộc từng có trên mười vị thần linh, mới có thể lưu lại truyền thừa tới tận bây giờ mới không đứt đoạn."
Hắn suy tư một lúc lâu thì cau mày nói:
"Phong Bằng Thiên Vu, quả là một tộc không thể xem thường, hiện tại kẻ đó ở đâu?"
Hàn Diệp thở ra một hơi nhẹ nhỏm nói:
"Vừa rồi bọn chúng xảy ra nội chiến, tên Phong Mộc có được truyền thừa nhận lấy công kích tự bạo của người kia đã trọng thương rút lui, ta nghĩ trong vòng vài năm thì yêu tộc không thể tiến công."
Tiêu Hạo lắc đầu thản nhiên nói:
"Yêu tộc cổ lão không kém nhân tộc, không chắc sẽ không xuất hiện kẻ có thần linh truyền thừa thứ hai."
Lời này của Tiêu Hạo làm cho mọi người đang thả lỏng bổng nhiên căng cứng như dây đàn, yêu tộc quả thật là cổ lão đại tộc xưa nay khó dò ra sâu cạn, dù là thượng cổ cũng chẳng biết được.
Nhân tộc thần linh xuất hiện lớp lớp lại không lưu lại một chút truyền thừa nào trên thế gian, dù là tin tức nhỏ nhoi cũng không thể nào tìm ra được, chỉ có truyền thừa Thánh Tông và những bí thư bọn họ lưu lại có chút thông tin mơ hồ.
Hiện tại nếu tránh đấu mà không có nhân ngư tộc và tinh linh tộc trợ giúp thì nhân tộc sẽ dàng bại trận trước yêu tộc, dù sao thì không có truyền thừa thần linh và có truyền thừa là hai khái niệm riêng biệt.
Du Bách Nhiên công chúa mắt nhắm chặt, hai tay đan vào nhau, hư ảnh nhân ngư thần linh khổng lồ hiển hóa ngay sau lưng nàng ấy.
Nhân ngư thần linh Du Võng Nguyệt sau mấy chục vạn năm, chính thức có được người kế hoàn chỉnh Thủy Lạc Thần Hoàng quyết.
Tu vi Du Bách Nhiên vốn là Thánh Tông trung kì đỉnh phong, nhưng sau khi nhận hoàn chỉnh truyền thừa lại cải biến thành thượng kì đỉnh phong, tàn hồn thần linh cuối cùng cũng tiêu tán khỏi thế gian, truyền thừa đã gieo không còn hối tiếc.
Du Bách Nhiên đôi mắt chậm rãi mở ra, sóng yên biển lặng, bàn tay ngọc giơ lên bắt lấy Trần Thủy trượng, sóng biển khởi phát dấy lên gió xoáy giữa hải dương rộng lớn.
Yêu tộc rút quân không dám manh động trước sức mạnh kinh khủng này, Du Bách Nhiên hiện tại không khác gì Hải Hoàng Chi Chủ, toàn bộ hải vực chịu sự chi phối của nàng ta.
"Mạo phạm nhân ngư tộc, sát hại nhân tộc, tội đáng muôn chết!"
Du Bách Nhiên nâng trưởng quét ngang tạo ra sóng thần cao vạn trượng, yêu tộc chi chít trên mặt biển sắc mặt trắng bệch không dám chống cự.
Trị Công là Thánh Tông thượng kì đỉnh phong, cũng không dám chính diện chống đỡ mà hóa thành chân thân núp trong mai rùa.
"Truyền thừa thần linh, đâu phải chỉ một mình nhân ngư tộc các ngươi có chứ?"
Một âm thanh cao ngạo từ trong tầng mây bùng nổ mà ra, cuồng phong hội tụ hóa thành một đầu ưng giang rộng đôi cánh ngăn trở sóng thần.
Trời cao xuất hiện mười bóng người đều là bộ dáng nhân tộc, khác biệt ở chỗ hai bên má lại có lông vũ che phủ, hai đôi cánh ưng màu bạc lập lánh hào quang.
"Phong Bằng Thiên Vu tộc?"
Hàn Diệp ở bờ Nam Hải thấy những người trên trời khá giống với Phong Cẩn của mình.
Nhưng có một người trong đó lại là sáu cánh màu vàng đất, tản ra khí tức không kém so với Du Bách Nhiên, ngược lại còn nhỉnh hơn một chút.
"Phong Mộc vậy mà đã nhận được hoàn chỉnh truyền thừa thần linh, tiến hóa thành Phong Thiên Bằng nhất mạch."
Phong Cẩn đôi mắt tràn đầy kích động không thể che giấu, đây chính là mục tiêu mà hắn hướng tới, tiến hóa huyết mạch để mang vang danh thiên hạ.
Nhưng hắn không ngờ chỉ mới vài tháng ngắn ngủi mà đối thủ của hắn, Phong Mộc đã đạt được hoàn chỉnh truyền thừa, chính thức trở thành thủ lĩnh chân chính của Phong Bằng Thiên Vu tộc.
Phong Cần vừa giận vừa hận nhìn lão Phong Bằng Thiên Vu tộc bên cạnh Phong Mộc, nếu không phải lão ra lệnh cho hắn tới Vạn Niên cung thăm dò, thì Phong Cẩn rất có thể đang cùng với Phong Mộc tranh đua làm người kế vị.
Thiên phú hai người cơ bản là ngang nhau, nếu tranh đấu công bằng thì Phong Cẩn chưa chắc sẽ bại, nhưng đáng tiếc lại chính là Phong Mộc có thế lực chống lưng, còn hắn thì không.
"Phong Thiên Bằng, không tệ chút nào, nhưng so với Tiêu thúc thúc thì kém một chút."
Hàn Diệp đánh giá một chút về Phong Mộc, hắn tựa hồ chỉ là gợi lên một chút hứng thú mà thôi, không xem Phong Mộc là sự uy hiếp.
"Chủ nhân, Phong Thiên Bằng lợi hại hơn Phong Bằng Thiên Vu rất nhiều, nếu có thể xin ngài hãy rời đi, nếu không sẽ gặp nguy hiểm."
Phong Cẩn dù sao cũng đã ngồi chung một chiếc thuyền với Hàn Diệp, nên mới nhắc nhở hắn không được khinh xuất, càng không thể xem thường Phong Mộc.
Phong Mộc đang chạm ánh mắt với Du Bách Nhiên thì có một yêu tộc loại cầm đến bên cạnh thầm thì điều gì.
Phong Mộc nhướng mày đưa mắt nhìn về phía Phong Cẩn, quả nhiên cả hai lập tức va chạm ánh mắt với nhau, Phong Mộc nở ra một nụ cười đắc ý nói:
"Phong Cẩn, ngươi vậy mà dám phản bội yêu tộc, cụp đuôi làm chó săn cho nhân tộc sao?"
Phong Cẩn cau mày vẻ mặt tràn đầy sát ý nói:
"Phong Mộc, nếu không phải ngươi dùng thủ đoạn để lừa ta ra ngoài, rồi độc chiếm truyền thừa thì chưa chắc hiện tại ngươi được vệnh váo như bây giờ."
Phong Mộc ngửa đầu cười lớn, ba đôi ưng dực vỗ mạnh tạo ra cương phong, âm thanh quanh quẩn trời đất nói:
"Phong Cẩn, dù ngươi có hay không cùng ta tranh đoạt truyền thừa, thì Phong Mộc ta vẫn sẽ là người được chọn, bởi vì yêu tổ linh hồn có nói ta chính là người kế thừa hoàn mỹ, ngươi chỉ là phí công vô ích."
Phong Cẩn nắm chặt nấm đấm hai đôi ưng dực xòe ra bay vụt thẳng lên hướng Phong Mộc, một trảo mang theo toàn lực vung ra.
"Dù hoàn mỹ truyền thừa thì thế nào? Bỉ ổi vô sỉ có được thần linh truyền thừa cũng không khá hơn là mấy!"
"Phong Ưng Thiên Trảo!"
Phong Cẩn một trảo hướng tới thủ cấp của Phong Mộc mà đánh tới, nhưng Phong Mộc chỉ một cái đập cánh đã đánh hắn trở về mặt đất, một cú va chạm cực mạnh vào lòng đất toàn thân thương tích.
Phong Cẩn từ trong lòng đất chui lên miệng liên tục phun ra máu tươi, hắn ánh mắt bình tĩnh nhìn Phong Mộc cười khinh nói:
"Ta nói ngươi không có bản lĩnh quả không sai, vừa rồi vẫy cánh có chút chậm chạp đấy."
Phong Mộc kinh ngạc không ngờ tới đối phương lại nói ra lời thế này, Phong Cẩn đứng dậy nói:
"Tiến hóa thành Phong Thiên Bằng rồi, kỹ năng dùng điều khiển cánh của người vẫn yếu kém như cũ, chậm mất một nhịp."
Phong Mộc như bị ai đó ghim một nhát dao vào tim đau đớn khó dứt, đây chính là khuyết điểm lớn nhất của hắn, kỹ năng bay lượn của hắn chậm hơn một nhịp so với những tộc nhân trong tộc, dù đã tiến hóa cũng không thể cải thiện được chút nào.
"Tên khốn! Thua cuộc thì mãi mãi thua cuộc, đừng có mà vấy bẩn bản thần!"
Phong Mộc triệt để tức giận vỗ cánh bay thẳng tới Phong Cẩn, Phong Cẩn nở ra một nụ cười có chút giễu cợt nói:
"Ngươi có truyền thừa thần linh, mạnh hơn so với ta rất nhiều, nhưng ta không hề sợ hãi mà còn muốn tự tay giết ngươi, Phong Mộc."
Lời nói uy nghiêm làm cho ai nấy cũng rùng mình, khí tức trên người Phong Cẩn thay đổi chống mặt, một thân kim quang chói mắt hưng thịnh tới cực điểm.
Đôi cánh thứ ba từ từ mọc ra tạo thành thần uy trấn áp toàn bộ người của Phong Bằng Thiên Vu tộc, mi tâm xuất hiện ấn ký lốc xoáy màu vàng kim.
"Phong Ưng Hoàng Trảo!"
Kim ưng cự trảo phóng ra đánh bậc Phong Mộc văng trở lại bầu trời, mấy vị cao tầng của Phong Bằng Thiên Vu tộc lập tức chạy tới đỡ lấy.
"Là Phong Ưng Hoàng Trảo, ngươi không có nhận được truyền thừa, như thế nào lại có thể thức tỉnh được huyết mạch tổ thần, còn tiếp cận với Hoàng Thiên Bằng."
Phong Lữ Nha là tộc trưởng đời trước trợn mắt kinh ngạc nhìn Phong Cẩn, điều này từ trước tới nay chưa từng xuất hiện, chỉ có tộc nhân tiếp nhận truyền thừa thần linh mới có thể thức tỉnh tổ thần huyết mạch.
Phong Cẩn không có truyền thừa lại có thể thức tỉnh huyết mạch, chính là dựa Hoàng Thiên Cốt trong cơ thể hắn.
Hoàng Thiên Cốt trăm vạn năm chỉ xuất hiện một lần của Hoàng Thiên Băng thái cổ nhất tộc, người sinh ra có Hoàng Thiên Cốt trú định tương lai thành Thần Hoàng dẫn dắt tộc nhân đạp lên đỉnh tiêm.
Thời thái cổ tựa hồ cổ xưa hơn cả thương cổ, Hoàng Thiên Cốt của Hoàng Thiên Bằng tộc được coi là một trong Tứ Đại Thần Cốt.
Danh xưng Chí Tôn Thần Cốt đệ tam, thời thái cổ tộc nhân có được Hoàng Thiên Cốt sẽ lập tức kích phát từ khi mới sinh ra, đem tới tiềm lực vô hạn cho kẻ sở hữu.
Thế nhưng hiện tại thiên đạo thay đổi, pháp tắc so với thượng cổ còn không bằng một phần mười, Phong Cẩn sở hữu Hoàng Thiên Cốt trong Tứ Đại Thần Cốt thì cũng xem như vật trang trí.
Nhưng hiện tại nhờ vào Phong Mộc mà kích phát sức mạnh ngủ say của Phong Cẩn, Hoàng Thiên Cốt thức tỉnh sẽ tạo ra thay đổi cực lớn.
"Phong Cẩn, bây giờ ngươi có thức tỉnh huyết mạch cũng muộn rồi, tu vi so với ta còn kém xa, chết đi!"
Phong Mộc tàn nhẫn quyết đoán, thấy đối phương kích phát tiềm lực còn lớn hơn mình, liền toàn lực thôi động Phong Man Bán Nguyệt Trảm.
Sáu cánh ưng như lưỡi đao liên tục chém ra từng đạo đao phong hình bán nguyệt, dù là Thánh Tông viên mãn chưa chắc có thể đỡ nổi một kích này.
"Không được!"
Phong Lữ Nha là tộc trưởng đời trước nhất định sẽ không để hai thiên tài vạn cổ có một này chém giết lẫn nhau, nhưng khi hắn vừa định ra tay thì bị mấy lão cao tầng ngăn lại.
"Tộc trưởng, chuyện này là việc của thế hệ trẻ, cứ để chúng giải quyết."
"Phải, Phong Bằng Thiên Vu tộc không thể xuất hiện cùng lúc hai vị tuyệt thế thiên tài, nếu không thì tài nguyên sẽ không đủ chia cho cả hai người."
"Kẻ mạnh mới có thể dẫn dắt, kẻ yếu thì chịu kết cục rơi vào tử lộ."
Từng lão già trong tộc đều đứng ra ngăn cản không chút nể nan, kì thật cái gọi là hai thiên tài không thể xuất hiện trong cùng thế hệ chỉ là cái cớ để họ giết Phong Cẩn mà thôi.
Các lão già này đã đứng chung một thuyền với Phong Mộc, triệt tiêu kẻ thù từ khi còn là một mầm non để tránh họa sau này.
"Các ngươi phản sao?"
Phong Lữ Nha toàn thân run rẩy vẻ mặt đỏ bừng không thể tin được, những kẻ cũng được xem là tổ là tông trong tộc, lại nhao nhao dồn ép một thiên tài trong tộc vào con đường chết.
Không phải là vô sỉ thì là những tên ác ma tới từ cửu u địa ngục, Phong Lữ Nha đôi mắt xích hồng ngửa đầu gào thét nói:
"Tổ thần trên cao xin hãy ban phước, cho ta sức mạnh tiêu diệt phản đồ trong tộc, tiêu diệt những kẻ cản bước Phong Bằng Thiên Vu tộc quật khởi."
Cơ thể Phong Lữ Nha bùng cháy, hiến tế một thân Thánh Tông thượng kì cho thiên địa để đổi lấy lực lượng mạnh hơn.
Tu vi ngươi càng cao thì khi hiến tế lại càng nhận được nhiều sức mạnh hơn, Phong Lữ Nha đốt cháy tu vi đã đạt được Thánh Tông viên mãn.
Một cái phất tay trực tiếp gạt bỏ sáu vị cao tầng trong tộc thành tro bụi, thượng kì dù mạnh nhưng đứng trước viên mãn không khác gì sâu kiến, chỉ đơn giản một cái phất tay có thể tùy tiện gạt bỏ.
"Phong Mộc, tên phản đồ!"
Phong Lữ Nha đập cánh trong phút chốc xuất hiện ngăn trước mặt Phong Cẩn, cũng dùng ra Phong Man Bán Nguyệt Trảm để chặn lại một đòn của Phong Mộc.
"Phong Lữ Nha, đừng nghĩ mình là tiền nhiệm tộc trưởng thì muốn làm gì thì làm, cản đường ta ắt phải chết!"
Phong Mộc một đòn Phong Ưng Thiên Trảo vung ra khiến pháp tắc rối loạn, Phong Lữ Nha cũng dùng đòn tương tự để đối cứng, nhưng bị đánh cho thổ huyết lui ra sau.
Dù sao thì Phong Mộc đã nhận được truyền thừa thần linh, còn tiến hóa thành Phong Thiên Bằng, ở tu vi thượng kì Thánh Tông đã có thể dễ dàng đánh giết viên mãn Thánh Tông.
"Phong Cẩn, chạy đi, núi non còn đó, sợ gì không có củi đốt, tộc trưởng giúp ngươi chạy."
Phong Lữ Nha biết mình sẽ chiến bại lập tức một chưởng đánh bay Phong Cẩn không chút do dự.
"Muốn chạy?"
Phong Mộc cười nhạt đập cánh muốn đuổi theo, nhưng không ngờ tới Phong Lữ Nha đã ôm chặt lấy hắn không buông.
"Ngươi đang làm gì?"
Phong Mộc đôi mắt tràn đầy sợ hãi không thể giấu giếm, Phong Lữ Nha tràn đầy hận ý nói:
"Tiêu diệt phản tộc."
Ầm một tiếng hắn đã tự bạo, lực lượng quét ngang đẩy bay rất nhiều người, Phong Lữ Nha thiêu đốt tu vi đã cường đại còn thêm cả tự bạo uy lực mạnh hơn cả ngàn lần, dù Phong Mộc có mạnh cũng khó mà đỡ nổi.
"Phong Lữ Nha, xong chuyện này thì vợ con của ngươi sẽ phải chết!"
Từ trong khói đen Phong Mộc tràn đầy tức giận lại làm ra từ thế giương cung.
Hàn Diệp híp mắt lại một cổ sức mạnh phong cấm cường đại nhắm thẳng vào Phong Mộc hội tụ tới, làm cho đòn tấn công của hắn trì trệ không thôi.
Du Bách Nhiên vung tay đánh ra một quyền kinh người hướng thẳng Phong Mộc.
"Phong Thần Thiên Không Tiễn!"
Phong Mộc mặc kệ tất cả vung ra sát chiêu cuối cùng của hắn, nhất định phải giết được Phong Cẩn, nếu không sẽ là đại họa tương lại của hắn.
Một tiễn phong ra bay xa ngàn dặm hướng tới tim của Phong Cẩn rất chuẩn xác, nhưng một đạo ảnh lửa từ dưới mặt đất gần phóng lên đánh vào thần tiễn.
Thế nhưng chỉ làm lệch hướng thần tiễn, Phong Cẩn bị đâm xuyên người suýt chút nữa đã trúng vào tim, hắn trọng thương thân hình rơi xuống hốc đá.
Nhưng hốc đá kia vặn vèo kì lạ, khi Phong Cẩn mất đi ý thức rơi xuống đã bị truyền tống tới một vùng không gian khác.
Xích Diễm Mã đang cưỡi một người chạy tới bờ Nam Hải, Tiêu Hạo cưỡi trên chiến mã cau mày nhìn về không trung, mũi tiễn kia bị công kích hắn đánh trung lại không hề tiêu tán, hẳn là một đòn toàn lực của cao thủ thượng vị giả.
Trị Công lập tức biến ra hình thể che phía trước Phong Mộc, cơ thể ô quy to lớn bị một quyền nện vào lại rung lắc dữ dội.
"Nhân ngư công chúa, chờ ta khôi phục thương thế sẽ chơi với ngươi."
Phong Mộc vẻ mặt tràn đầy đắc ý nghĩ rằng mình đã giết được Phong Cẩn, hắn ôm thân thương thế cùng với yêu tộc đại quân rút đi.
"Nghỉ ngơi lấy sức, bọn chúng sẽ còn quay lại."
Hoàng Công Sơn ra lệnh cho nhân tộc rút về bờ để dưỡng thương, thời gian mấy tháng đấu tranh đã làm ai cũng mệt mỏi.
Từ phía xa Tiêu Hạo đã chạy tới quân trại của nhân tộc, hắn xuống ngựa nhìn về phía Hàn Diệp ôm quyền nói:
"Cung chủ đã xảy ra chuyện gì?"
Hàn Diệp cũng cúi đầu thi lễ vãn bối nói:
"Yêu tộc vừa rồi xuất hiện cao thủ có được truyền thừa thần linh, suýt nữa là không ổn rồi."
Tiêu Hạo nhướng mày có một chút kinh ngạc nói:
"Vẫn còn có tộc lưu lại truyền thừa thần linh, theo như Vũ Thiên nói thì chỉ có chủng tộc từng có trên mười vị thần linh, mới có thể lưu lại truyền thừa tới tận bây giờ mới không đứt đoạn."
Hắn suy tư một lúc lâu thì cau mày nói:
"Phong Bằng Thiên Vu, quả là một tộc không thể xem thường, hiện tại kẻ đó ở đâu?"
Hàn Diệp thở ra một hơi nhẹ nhỏm nói:
"Vừa rồi bọn chúng xảy ra nội chiến, tên Phong Mộc có được truyền thừa nhận lấy công kích tự bạo của người kia đã trọng thương rút lui, ta nghĩ trong vòng vài năm thì yêu tộc không thể tiến công."
Tiêu Hạo lắc đầu thản nhiên nói:
"Yêu tộc cổ lão không kém nhân tộc, không chắc sẽ không xuất hiện kẻ có thần linh truyền thừa thứ hai."
Lời này của Tiêu Hạo làm cho mọi người đang thả lỏng bổng nhiên căng cứng như dây đàn, yêu tộc quả thật là cổ lão đại tộc xưa nay khó dò ra sâu cạn, dù là thượng cổ cũng chẳng biết được.
Nhân tộc thần linh xuất hiện lớp lớp lại không lưu lại một chút truyền thừa nào trên thế gian, dù là tin tức nhỏ nhoi cũng không thể nào tìm ra được, chỉ có truyền thừa Thánh Tông và những bí thư bọn họ lưu lại có chút thông tin mơ hồ.
Hiện tại nếu tránh đấu mà không có nhân ngư tộc và tinh linh tộc trợ giúp thì nhân tộc sẽ dàng bại trận trước yêu tộc, dù sao thì không có truyền thừa thần linh và có truyền thừa là hai khái niệm riêng biệt.