Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42 - Một Khúc
Nàng đang vui mừng, bỗng nhiên lại cảm thấy có chỗ nào đó đúng.
Vị tiền bối này mới vừa nói chính là: "Thu hai người các ngươi làm đồ đệ"?
Hai người?
Nàng phản ứng lại, bỗng nhiên trong lòng lộp bộp một tiếng.
Đây là tình huống gì đây. . .
Nàng nhất thời khẩn trương, có chút run rẩy, nói: "Tiền, tiền bối. . . Ngài mới vừa nói, thu, thu hai người chúng ta?"
Lý Phàm gật đầu nói: " Đúng."
Nam Phong nhất thời có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng nói: "Tiền bối, vãn bối tu luyện là cầm đạo. . ."
Vị tiền bối này là lấy họa đạo nhập thánh, mình đi theo không có cách nào học tập, chẳng lẽ phải chuyển sang họa đạo?
Lý Phàm nhìn một cái liền biết cô nàng này là lo lắng mình không có chuyên ngành!
Hắn không khỏi lộ ra vẻ mỉm cười, nói: "Có thể khảy một bản để cho ta nghe một chút hay không?"
Nam Phong không dám không tuân theo, lúc này gật đầu, lấy tiêu vĩ trên lưng xuống.
Lúc này nàng ngồi xuống, ngón tay thon dài như ngọc đặt ở trên dây đàn.
Hít sâu một hơi, nàng gảy dây đàn!
Tiếng đàn réo rắt nhất thời vang lên, tựa như có gió mát truyền tới, thanh âm tính tang như suối nguồn, nhất thời làm cho người ta cảm nhận được kỳ ảo linh hoạt kỳ ảo trong nội tâm.
Tựa như tiếng chim hoàng anh truyền tới từ núi xa đến trong cốc với làn nước xanh biếc phía dưới, lại tựa như nước suối róc rách chảy qua vách núi. . .
Đến Lý Phàm cũng hơi gật đầu một cái, tiếng đàn của nha đầu này có sự biến ảo khôn lường, đúng là rất có ngộ tính về phương diện cầm đạo.
Nhưng, hắn cũng nghe được rất nhiều chỗ khuyết điểm nhỏ nhặt!
Hồi lâu sau, Nam Phong rốt cuộc cũng gảy đàn xong, nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, giương mắt nhìn về phía Lý Phàm, nói: "Tiền bối, ta đàn xong rồi."
Vẻ mặt Tử Lăng đầy say sưa nói: "Nam Phong, tỷ đàn thật hay!"
Lý Phàm chỉ cười một cái, nói: "Căn cơ của ngươi cũng không tệ lắm."
"Nhưng, ngươi quá câu nệ với chỉ pháp, vi hình phế thần, đây là sai lầm to lớn."
Nói xong, hắn đi tới, nói: "Lại dùng đàn của ngươi biểu diễn thử."
Nam Phong nhất thời ngoài ý muốn, vị tiền bối này. . . Không chỉ hiểu vẽ mà còn có nghiên cứu về cầm đạo?
Nhưng nàng nhất thời lại có chút nghi ngờ, lúc ở Tam tuyệt thánh địa, sư tôn đã nói, chỉ pháp của mình không đủ thuần thục và tiêu chuẩn, cho nên còn cần phải tiếp tục củng cố chỉ pháp, làm sao vị tiền bối này lại nói mình bị chỉ pháp có hạn. . .
Nhưng nàng không do dự, nhất thời đứng dậy, cung kính đưa đàn cho Lý Phàm.
Lý Phàm nhận lấy đàn, ngồi xuống, tiện tay khảy đàn một cái.
Nhất thời, một đạo sóng âm nhu hòa vô hình, uyển như nước chảy vang lên!
Tiện tay khảy đàn mà kỳ âm đã động lòng người!
Chỉ là một đạo tiếng đàn, trong nháy mắt đã làm cho Tử Lăng cùng Nam Phong đều mở to đôi mắt xinh đẹp!
Tiếng đàn này rõ ràng uyển như gió xuân vậy, mát mẽ thấm lòng người, giống như là linh hồn cũng bị thức tỉnh!
Lý Phàm không có dừng tay, tay tiếp tục gảy dây đàn.
Trong nháy mắt, tựa như thanh âm từ trên chín tầng trời mây vang lên!
Tiếng đàn giống như là một đạo thánh tuyền, từ trong động tiên chảy ra, xuyên qua mây trắng, bay lên ở giữa sương lá, lơ lửng như thần, cực kỳ thanh nhã!
Đạo vận tung bay!
Nam Phong tựa như gặp sét đánh, nàng gắt gao nhìn Lý Phàm, ở trong mắt nàng, rõ ràng thấy thủ pháp của Lý Phàm không hạn chế nhưng lại có từng đạo vận hóa thành diều hâu, theo sóng âm phiêu tán khắp nơi!
Đàn đã nhập đạo!
Chỉ là nghe tiếng đàn này, nàng cũng đã cảm giác được toàn thân run sợ, đó là tất cả tế bào đều bị thức tỉnh, linh hồn ngủ say hoàn toàn hồi phục!
Đạo tắc ngưng tụ trong cơ thể nàng được cảm ngộ mà đang dần thăng hoa, khí tức đang chợt tăng lên!
Trong nháy mắt, nàng giống như tiến vào cảnh giới ngộ đạo thần diệu!
Còn bên cạnh, Tử Lăng cũng nhìn mà ngây dại, nàng không hề có thể cảm nhận được ảo diệu chân chính nhưng ở trong mắt nàng, thời khắc này Lý Phàm tựa như một bức họa!
Cùng đàn hợp làm một thể, phiêu dật, tự nhiên, nho nhã hiền lành nhưng lại phong độ trang nghiêm. . .
Trên cây đào, quả đào bóng loáng mê người kia liền có vẻ như chín thêm một chút, mùi hương càng thơm nức mũi, cành đào không gió tự rũ xuống tựa như đang ngủ. . .
Lý Phàm rốt cuộc cũng đàn xong một khúc.
Hắn giương mắt nhìn về phía Nam Phong, lại thấy Nam Phong nhắm chặc hai mắt, tựa hồ đang hiểu ra, đang giác ngộ. . .
Vị tiền bối này mới vừa nói chính là: "Thu hai người các ngươi làm đồ đệ"?
Hai người?
Nàng phản ứng lại, bỗng nhiên trong lòng lộp bộp một tiếng.
Đây là tình huống gì đây. . .
Nàng nhất thời khẩn trương, có chút run rẩy, nói: "Tiền, tiền bối. . . Ngài mới vừa nói, thu, thu hai người chúng ta?"
Lý Phàm gật đầu nói: " Đúng."
Nam Phong nhất thời có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng nói: "Tiền bối, vãn bối tu luyện là cầm đạo. . ."
Vị tiền bối này là lấy họa đạo nhập thánh, mình đi theo không có cách nào học tập, chẳng lẽ phải chuyển sang họa đạo?
Lý Phàm nhìn một cái liền biết cô nàng này là lo lắng mình không có chuyên ngành!
Hắn không khỏi lộ ra vẻ mỉm cười, nói: "Có thể khảy một bản để cho ta nghe một chút hay không?"
Nam Phong không dám không tuân theo, lúc này gật đầu, lấy tiêu vĩ trên lưng xuống.
Lúc này nàng ngồi xuống, ngón tay thon dài như ngọc đặt ở trên dây đàn.
Hít sâu một hơi, nàng gảy dây đàn!
Tiếng đàn réo rắt nhất thời vang lên, tựa như có gió mát truyền tới, thanh âm tính tang như suối nguồn, nhất thời làm cho người ta cảm nhận được kỳ ảo linh hoạt kỳ ảo trong nội tâm.
Tựa như tiếng chim hoàng anh truyền tới từ núi xa đến trong cốc với làn nước xanh biếc phía dưới, lại tựa như nước suối róc rách chảy qua vách núi. . .
Đến Lý Phàm cũng hơi gật đầu một cái, tiếng đàn của nha đầu này có sự biến ảo khôn lường, đúng là rất có ngộ tính về phương diện cầm đạo.
Nhưng, hắn cũng nghe được rất nhiều chỗ khuyết điểm nhỏ nhặt!
Hồi lâu sau, Nam Phong rốt cuộc cũng gảy đàn xong, nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, giương mắt nhìn về phía Lý Phàm, nói: "Tiền bối, ta đàn xong rồi."
Vẻ mặt Tử Lăng đầy say sưa nói: "Nam Phong, tỷ đàn thật hay!"
Lý Phàm chỉ cười một cái, nói: "Căn cơ của ngươi cũng không tệ lắm."
"Nhưng, ngươi quá câu nệ với chỉ pháp, vi hình phế thần, đây là sai lầm to lớn."
Nói xong, hắn đi tới, nói: "Lại dùng đàn của ngươi biểu diễn thử."
Nam Phong nhất thời ngoài ý muốn, vị tiền bối này. . . Không chỉ hiểu vẽ mà còn có nghiên cứu về cầm đạo?
Nhưng nàng nhất thời lại có chút nghi ngờ, lúc ở Tam tuyệt thánh địa, sư tôn đã nói, chỉ pháp của mình không đủ thuần thục và tiêu chuẩn, cho nên còn cần phải tiếp tục củng cố chỉ pháp, làm sao vị tiền bối này lại nói mình bị chỉ pháp có hạn. . .
Nhưng nàng không do dự, nhất thời đứng dậy, cung kính đưa đàn cho Lý Phàm.
Lý Phàm nhận lấy đàn, ngồi xuống, tiện tay khảy đàn một cái.
Nhất thời, một đạo sóng âm nhu hòa vô hình, uyển như nước chảy vang lên!
Tiện tay khảy đàn mà kỳ âm đã động lòng người!
Chỉ là một đạo tiếng đàn, trong nháy mắt đã làm cho Tử Lăng cùng Nam Phong đều mở to đôi mắt xinh đẹp!
Tiếng đàn này rõ ràng uyển như gió xuân vậy, mát mẽ thấm lòng người, giống như là linh hồn cũng bị thức tỉnh!
Lý Phàm không có dừng tay, tay tiếp tục gảy dây đàn.
Trong nháy mắt, tựa như thanh âm từ trên chín tầng trời mây vang lên!
Tiếng đàn giống như là một đạo thánh tuyền, từ trong động tiên chảy ra, xuyên qua mây trắng, bay lên ở giữa sương lá, lơ lửng như thần, cực kỳ thanh nhã!
Đạo vận tung bay!
Nam Phong tựa như gặp sét đánh, nàng gắt gao nhìn Lý Phàm, ở trong mắt nàng, rõ ràng thấy thủ pháp của Lý Phàm không hạn chế nhưng lại có từng đạo vận hóa thành diều hâu, theo sóng âm phiêu tán khắp nơi!
Đàn đã nhập đạo!
Chỉ là nghe tiếng đàn này, nàng cũng đã cảm giác được toàn thân run sợ, đó là tất cả tế bào đều bị thức tỉnh, linh hồn ngủ say hoàn toàn hồi phục!
Đạo tắc ngưng tụ trong cơ thể nàng được cảm ngộ mà đang dần thăng hoa, khí tức đang chợt tăng lên!
Trong nháy mắt, nàng giống như tiến vào cảnh giới ngộ đạo thần diệu!
Còn bên cạnh, Tử Lăng cũng nhìn mà ngây dại, nàng không hề có thể cảm nhận được ảo diệu chân chính nhưng ở trong mắt nàng, thời khắc này Lý Phàm tựa như một bức họa!
Cùng đàn hợp làm một thể, phiêu dật, tự nhiên, nho nhã hiền lành nhưng lại phong độ trang nghiêm. . .
Trên cây đào, quả đào bóng loáng mê người kia liền có vẻ như chín thêm một chút, mùi hương càng thơm nức mũi, cành đào không gió tự rũ xuống tựa như đang ngủ. . .
Lý Phàm rốt cuộc cũng đàn xong một khúc.
Hắn giương mắt nhìn về phía Nam Phong, lại thấy Nam Phong nhắm chặc hai mắt, tựa hồ đang hiểu ra, đang giác ngộ. . .