-
Chương 7 END
Ta vừa chuyển ánh mắt lên đỉnh đầu hắn, ai ngờ hắn lại nói tiếp: "Hắn là con trai của thượng cấp cũ của ta. Trước đây phụ thân hắn đã giúp đỡ ta rất nhiều, nhưng sau đó ông không may qua đời trên chiến trường. Thân mẫu của hắn khi mang thai hắn đã quá lo lắng, sinh ra hắn rồi cũng mất."
Giọng hắn đầy đau thương, không có vẻ giả tạo, nhưng ta vẫn không kìm được mà hỏi:
"Sao trước đây ngài không nói?"
Bùi Sóc nghĩ một lúc rồi nghiêm túc trả lời: "Trước đây nàng chưa từng hỏi."
"Với lại, ta cũng không thể tưởng tượng nổi chuyện bên ngoài đồn rằng ta bất lực trong chuyện phu thê ân ái, lại có con riêng từ khi mười hai tuổi."
Hắn nói cũng có lý.
Ta ngẫm nghĩ kỹ, bị Bùi Sóc thuyết phục: "Đúng là suy đoán của ta chẳng hợp lý chút nào."
Đã nói đến đây, ta nhắc tới cô gái yếu đuối, lại đang mang thai mà Bùi Hoài mang về ngày đó, rồi bĩu môi: "Còn cô gái đó thì sao?"
Bùi Sóc: "Cũng là góa phụ."
Ta: "?"
Không phải chứ, hai cha con họ trên chiến trường còn làm cả việc buôn bán nhân khẩu sao?
Trùng hợp vậy à?
"Nếu là góa phụ thì sao không nói ra?" Ta là một độc phụ nóng tính, giờ ta có phần không tin tưởng Bùi Sóc, giọng nói lộ vẻ bực bội, khó chịu hỏi.
Đích tỷ là một tiểu thư khuê các điển hình, chắc chắn sẽ cảm thông và hiểu cho tình huống này.
Bùi Sóc giọng điệu hòa nhã, dỗ dành ta, giải thích rõ ràng:
"Thứ nhất, hắn vừa về nhà, vừa nói được một câu thì đã bị ta dùng gia pháp đánh ngất xỉu.
"Thứ hai, thân phận cô gái đó thực sự đặc biệt."
Cô gái đó là thanh mai trúc mã với một tướng sĩ dưới trướng Bùi Hoài, nhưng gia cảnh nghèo khó, không thể cưới nàng, chỉ có thể nhìn nàng bị bán vào thanh lâu.
Sau đó tướng sĩ đó ch.ết.
Hắn ch.ết để che chắn cho Bùi Hoài, nguyện vọng duy nhất trước khi ch.ết là mong Bùi Hoài có thể dùng số tiền tích góp bấy lâu để chuộc cô gái đó ra.
"Khi cô gái đó được chuộc ra, nếu không phải đang mang đứa con của tướng sĩ kia, có lẽ đã tự sát theo hắn." Bùi Sóc luồn tay vào tóc ta, xoa nhẹ, "Vì vậy Bùi Hoài không dám nói thẳng với nàng, định sẽ nói riêng với chúng ta sau."
Đến đây, hiểu lầm coi như được giải quyết, Bùi Sóc hỏi ta: "Phu nhân bây giờ có thể cho ta một cơ hội không hòa ly nữa không? Ta nhất định sẽ chuộc lại lỗi lầm."
Trong lòng ta đã cảm thấy thoải mái, nhưng miệng vẫn cứng rắn, ra vẻ: "Xem biểu hiện của ngài."
Bùi Sóc cong đôi mày đẹp nhưng sắc bén của hắn, lặp lại "Xem biểu hiện của ta".
Sau đó, ánh mắt dần tối lại, giọng điệu nguy hiểm: "Ta nhất định sẽ biểu hiện thật tốt."
Ngày hôm sau, khi ta tỉnh dậy, những binh lính canh gác trong sân đã rút đi hết, ánh nắng mùa hè chói chang và rực rỡ.
Ở đầu giường ta, đích tỷ đang ngồi, mắt lim dim vì buồn ngủ, trông nàng mệt mỏi giống như ta.
Bộ váy lụa mỏng không che được những dấu vết chi chít trên xương quai xanh trắng muốt của nàng, ta hiểu ra và hỏi:
"Tỷ và Bùi Hoài đã làm hòa rồi?"
Đích tỷ đỏ mặt, như uống phải rượu ngon, khẽ nói: "Ừ, làm hòa rồi."
"Tỷ cảm thấy thế nào?"
Ý ta là hỏi đích tỷ có còn định chạy trốn không, để ta còn sớm lên kế hoạch.
Ai ngờ, nàng nói ra những lời khiến ta, một độc phụ, cũng phải kinh ngạc: "Có chút sung sướng."
Ta: "?"
Được rồi, ta hủy bỏ kế hoạch chạy trốn.
Quay về phủ Bùi, cuộc sống trở lại bình thường, chỉ là mỗi khi đến giờ sáng chiều thăm hỏi, Bùi Sóc và Bùi Hoài lại giả vờ ngồi thư giãn hay chơi cờ trong đình ngoài nhà, dựng tai lên nghe ngóng.
Miệng họ nói những câu chuyện vu vơ—
Bùi Sóc: "Con trai, trời hôm nay đẹp quá nhỉ."
Bùi Hoài: "Vâng, phụ thân, hồ này thật là hồ*."
(*Hồ này thật là hồ: nhằm nhấn mạnh sự vô nghĩa và hài hước, khi Bùi Hoài chỉ nói ra một điều hiển nhiên và không mang ý nghĩa cụ thể, đơn giản chỉ để có cớ ngồi đó và nghe lén.)
Là những võ tướng, năm giác quan của họ rất nhạy bén, sự chú ý hoàn toàn tập trung vào sân nhà ta, vừa đủ để nghe được những cuộc trò chuyện hằng ngày giữa ta và đích tỷ, từ chuyện cãi vã, cáo buộc đến soi mói lẫn nhau.
Cuối cùng, ta khô miệng hỏi đích tỷ: "Vậy tỷ có hòa ly không?"
Đích tỷ lắc đầu: "Thôi, không hòa ly nữa."
Ta gật đầu: "Được, tỷ không hòa ly thì ta cũng không."
Hai người không xa đó, cùng thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhau cười, nâng chén chạm nhau: "Thoát nạn rồi."
Ăn mừng lần nữa thoát khỏi việc trở thành góa phụ trong cuộc trò chuyện của hai tỷ muội.
Hết.
Giọng hắn đầy đau thương, không có vẻ giả tạo, nhưng ta vẫn không kìm được mà hỏi:
"Sao trước đây ngài không nói?"
Bùi Sóc nghĩ một lúc rồi nghiêm túc trả lời: "Trước đây nàng chưa từng hỏi."
"Với lại, ta cũng không thể tưởng tượng nổi chuyện bên ngoài đồn rằng ta bất lực trong chuyện phu thê ân ái, lại có con riêng từ khi mười hai tuổi."
Hắn nói cũng có lý.
Ta ngẫm nghĩ kỹ, bị Bùi Sóc thuyết phục: "Đúng là suy đoán của ta chẳng hợp lý chút nào."
Đã nói đến đây, ta nhắc tới cô gái yếu đuối, lại đang mang thai mà Bùi Hoài mang về ngày đó, rồi bĩu môi: "Còn cô gái đó thì sao?"
Bùi Sóc: "Cũng là góa phụ."
Ta: "?"
Không phải chứ, hai cha con họ trên chiến trường còn làm cả việc buôn bán nhân khẩu sao?
Trùng hợp vậy à?
"Nếu là góa phụ thì sao không nói ra?" Ta là một độc phụ nóng tính, giờ ta có phần không tin tưởng Bùi Sóc, giọng nói lộ vẻ bực bội, khó chịu hỏi.
Đích tỷ là một tiểu thư khuê các điển hình, chắc chắn sẽ cảm thông và hiểu cho tình huống này.
Bùi Sóc giọng điệu hòa nhã, dỗ dành ta, giải thích rõ ràng:
"Thứ nhất, hắn vừa về nhà, vừa nói được một câu thì đã bị ta dùng gia pháp đánh ngất xỉu.
"Thứ hai, thân phận cô gái đó thực sự đặc biệt."
Cô gái đó là thanh mai trúc mã với một tướng sĩ dưới trướng Bùi Hoài, nhưng gia cảnh nghèo khó, không thể cưới nàng, chỉ có thể nhìn nàng bị bán vào thanh lâu.
Sau đó tướng sĩ đó ch.ết.
Hắn ch.ết để che chắn cho Bùi Hoài, nguyện vọng duy nhất trước khi ch.ết là mong Bùi Hoài có thể dùng số tiền tích góp bấy lâu để chuộc cô gái đó ra.
"Khi cô gái đó được chuộc ra, nếu không phải đang mang đứa con của tướng sĩ kia, có lẽ đã tự sát theo hắn." Bùi Sóc luồn tay vào tóc ta, xoa nhẹ, "Vì vậy Bùi Hoài không dám nói thẳng với nàng, định sẽ nói riêng với chúng ta sau."
Đến đây, hiểu lầm coi như được giải quyết, Bùi Sóc hỏi ta: "Phu nhân bây giờ có thể cho ta một cơ hội không hòa ly nữa không? Ta nhất định sẽ chuộc lại lỗi lầm."
Trong lòng ta đã cảm thấy thoải mái, nhưng miệng vẫn cứng rắn, ra vẻ: "Xem biểu hiện của ngài."
Bùi Sóc cong đôi mày đẹp nhưng sắc bén của hắn, lặp lại "Xem biểu hiện của ta".
Sau đó, ánh mắt dần tối lại, giọng điệu nguy hiểm: "Ta nhất định sẽ biểu hiện thật tốt."
Ngày hôm sau, khi ta tỉnh dậy, những binh lính canh gác trong sân đã rút đi hết, ánh nắng mùa hè chói chang và rực rỡ.
Ở đầu giường ta, đích tỷ đang ngồi, mắt lim dim vì buồn ngủ, trông nàng mệt mỏi giống như ta.
Bộ váy lụa mỏng không che được những dấu vết chi chít trên xương quai xanh trắng muốt của nàng, ta hiểu ra và hỏi:
"Tỷ và Bùi Hoài đã làm hòa rồi?"
Đích tỷ đỏ mặt, như uống phải rượu ngon, khẽ nói: "Ừ, làm hòa rồi."
"Tỷ cảm thấy thế nào?"
Ý ta là hỏi đích tỷ có còn định chạy trốn không, để ta còn sớm lên kế hoạch.
Ai ngờ, nàng nói ra những lời khiến ta, một độc phụ, cũng phải kinh ngạc: "Có chút sung sướng."
Ta: "?"
Được rồi, ta hủy bỏ kế hoạch chạy trốn.
Quay về phủ Bùi, cuộc sống trở lại bình thường, chỉ là mỗi khi đến giờ sáng chiều thăm hỏi, Bùi Sóc và Bùi Hoài lại giả vờ ngồi thư giãn hay chơi cờ trong đình ngoài nhà, dựng tai lên nghe ngóng.
Miệng họ nói những câu chuyện vu vơ—
Bùi Sóc: "Con trai, trời hôm nay đẹp quá nhỉ."
Bùi Hoài: "Vâng, phụ thân, hồ này thật là hồ*."
(*Hồ này thật là hồ: nhằm nhấn mạnh sự vô nghĩa và hài hước, khi Bùi Hoài chỉ nói ra một điều hiển nhiên và không mang ý nghĩa cụ thể, đơn giản chỉ để có cớ ngồi đó và nghe lén.)
Là những võ tướng, năm giác quan của họ rất nhạy bén, sự chú ý hoàn toàn tập trung vào sân nhà ta, vừa đủ để nghe được những cuộc trò chuyện hằng ngày giữa ta và đích tỷ, từ chuyện cãi vã, cáo buộc đến soi mói lẫn nhau.
Cuối cùng, ta khô miệng hỏi đích tỷ: "Vậy tỷ có hòa ly không?"
Đích tỷ lắc đầu: "Thôi, không hòa ly nữa."
Ta gật đầu: "Được, tỷ không hòa ly thì ta cũng không."
Hai người không xa đó, cùng thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhau cười, nâng chén chạm nhau: "Thoát nạn rồi."
Ăn mừng lần nữa thoát khỏi việc trở thành góa phụ trong cuộc trò chuyện của hai tỷ muội.
Hết.