-
Chương 13
Sao lại phải hôn chứ?
Đang nói chuyện chính sự tự nhiên lại chuyển sang hôn ta là sao?
Hóa ra tâm tình của điện hạ không hề tốt như ta tưởng!
*
Ta không dám động thủ là bởi sợ sẽ lật thuyền, từ đây đến bờ còn khá xa, cho dù có lớn tiếng kêu cứu chưa chắc đã có người nghe thấy, mà bơi vào được đến nơi thì cũng là kì tích.
Bộ dạng ngày hôm nay của Sở Tịnh Quân với ngày hôm đó khác một trời một vực.
Ngày hôm đó chàng như một con sói dữ tợn hoàn toàn chỉ hành động theo bản năng, đó là một việc vừa đau đớn vừa khó chịu, không có chút lưu luyến, bịn rịn nào mà chỉ có sự s.ợ h.ãi, u.y h.iếp và s.át ý. Nhưng người đàn ông đang hôn ta lúc này, đôi mắt đào hoa trong veo lấp lánh, cánh môi mềm mỏng còn có chút ngòn ngọt của miếng bánh điểm tâm lúc nãy, những ngón tay thon thả, dịu dàng mon men đến nút thắt đai lưng của ta…
“Đợi đã… thanh thiên bạch nhật, Sở Tịnh Quân chàng định làm gì???”
Ta vừa dùng lực đẩy chàng ra thì thân thuyền liền bắt đầu chao đảo, khiến ta giật mình ôm lấy đối phương, Sở Tịnh Quân cũng rất tự nhiên ôm ta, khiến cả mặt ta có thể rúc vào trong lòng chàng ấy.
“Nàng không biết bơi?”
“Ta biết nhưng ta sợ cảnh tượng “con thuyền chao đảo”.”
“Vậy sao còn đồng ý cùng ta chèo thuyền.”
“Chèo thuyền bình thường thì làm sao mà chao đảo được chứ?”
Ta ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn chàng nhưng lại va phải ánh mắt dịu dàng đó, lần này Sở Tịnh Quân hôn lên trán ta, nụ hôn của chàng dừng ở đó một hồi lâu, trong khoảnh khắc ta đã chầm chậm nhắm mắt lại.
*
Được thôi, ta thừa nhận ta thích Sở Tịnh Quân rồi!
*
Một công tử anh tuấn nhã nhặn ngày nào cũng ân cần hỏi han, cùng ta dạo phố, mua sách cho ta, biết ta thích ăn món gì, biết được thân phận thực sự của ta thì không có lấy nửa lời chê trách, ngược lại còn quan tâm đến an nguy của ta. Trái tim của ta cũng đâu phải sắt đá, mưa dầm thấm lâu có cảm tình với chàng là chuyện hết sức thường tình.
Nếu như ta không thích chàng thì đêm hôm đó ta hoàn toàn có thể đánh ngất chàng rồi giao người cho Trạch Hy là được rồi. Làm như vậy sở dĩ là ta muốn nhân cơ hội chàng trúng xuân dược thuận nước đẩy thuyền mà thôi, bình thường ôn nhu là thế vậy mà đột nhiên lại dùng chất giọng đó để gọi tên ta, nhất thời kích động ta liền không suy nghĩ gì nữa, có điều nhìn bộ dạng ăn năn tự trách rồi còn nói muốn chịu trách nhiệm của chàng, lòng ta lại trở nên nguội lạnh.
Sở Tịnh Quân không thích ta, ta cũng không cần sự ăn năn hay hứa hẹn của chàng.
Hơn nữa, vận đào hoa của chàng quả thực không thể đùa được, ta không muốn rước thêm phiền phức cho mình, chỉ cần công việc trong tay và đại hôn của Thái tử xong xuôi ta sẽ hòa ly với Sở Tịnh Quân, sau đó trở về Tây Vực để sống những ngày tháng an nhàn.
*
Cho nên, Hiền Vương điện hạ, chàng hà cớ phải quan tâm ta…
*
Châu Ngọc làm việc rất nhanh gọn, đến lúc ta trở về tiểu viện thì ngài ấy đã có mặt ở đó rồi, có tới mấy tên tâm phúc cũng đã bị bắt khiến kẻ địch không khỏi rối bời, nhìn chúng gấp gáp như thế ắt hẳn đang muốn nhân lúc Quân thượng còn ở hành cung sớm ngày hành động.
“Hội s.ăn b.ắt mùa thu tổ chức ngày 18 tháng sau, ta nghĩ người nên xuất hiện với thân phận Vương phi, sẽ dễ dàng hành động hơn”, Châu Ngọc nói kế hoạch chi tiết cho ta nghe một lần, không đợi ta nói gì, ngài ấy lại tiếp, “Người tốt nhất chỉ nên xuất hiện vào lúc thẩm vấn, những kẻ gặp được người quá nhiều rồi, bị bó buộc bên cạnh Quân thượng với thân phận của một chỉ huy sứ chi bằng dùng thân phận của Hiền Vương phi để mặc sức tung hoành?”
Ta ngoài việc đồng ý ra còn có thể nói gì thêm nữa?
Châu đại nhân, ngài là tâm phúc của Sở Tịnh Quân đúng không, hai người làm sao mà lại đồng lòng muốn “Tô Sắc Sắc” trở về như thế?
*
Ban ngày ta vừa mới từ chối Sở Tịnh Quân, buổi tối lại mặt dày đến nói rằng ta muốn trở lại thân phận của một Vương phi, may mà Hiền Vương điện hạ lúc nào cũng dịu dàng bình tĩnh, nếu không chắc ta quay về chỗ Châu Ngọc luôn quá.
Mặc dù nói đã nói với Sở Tịnh Quân thời gian ta sẽ trở về, nhưng chàng ấy mới sáng tinh mơ đã trực ở hành cung rồi, tận tâm tận lực vào vai của một phu quân yêu vợ mình sâu sắc. Ta thì cảm rất phát rầu với sự phối hợp này, lần nào cũng phải nhắc nhở bản thân rằng đây chỉ là một vở kịch thôi, không được tự mình đa tình, thế nhưng mỗi lần trái tim nhìn thấy Sở Tịnh Quân thì lại đập kịch liệt. Ánh nắng ban mai khiến cho khung cảnh càng thêm vài phần lãng mạn, Sở Tịnh Quân sải bước lớn đi về phía ta, ánh mắt trìu mến của chàng khiến ta trở nên căng thẳng, cùng với tiếng kinh hô của mọi người, ta được chàng bế vào trong xe ngựa rồi ôm chặt vào lòng.
“Sắc Sắc, ta nhớ nàng quá.”
Thanh âm khàn đặc khiến tai ta nóng ran, ta không nhịn được mà phản bác (ở trong lòng :>) “nhớ cái gì mà nhớ, vừa mới gặp mặt tối hôm kia…”
“Điện hạ, được rồi, xả vai được rồi.”
Ta ghé sát vào tai chàng thì thầm, Sở Tịnh Quân nghe xong thì vẫn cười hiền, “Sắc Sắc, nếu như nàng không yên tâm, trở về có thể kiểm tra.”
Không yên tâm? Kiểm tra? Chúng ta đang nói về cái gì vậy?
Ta ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, bàn tay thì bị Sở Tịnh Quân kéo vào Vương phủ, ai nấy nhìn thấy thì vừa cung kính hành lễ vừa không giấu được sử hốt hoảng.
Sao mặt bọn họ đều đỏ lên thế???
*
Mọi thứ lại trở về êm đềm như ngày trước, tựa như không có gì xảy ra cả.
Mỗi buổi sáng ta sẽ cùng Sở Tịnh Quân dùng bữa sáng với Hoàng hậu, sau đó tùy tâm trạng mà đến rừng trúc, lên thuyền hoa hoặc là trở về tiểu viện để nghe chàng luyện đàn, ăn xong bữa trưa Sở Tịnh Quân sẽ đến thư phòng để xử lý công sự ở Quang Lộc ty, ta chỉ đành đọc truyện một mình, không ngại xa thì có thể đến chỗ tàu ngựa của Thất Tịch để “tết tóc” cho nó, bữa tối thì phần lớn là ăn một mình, đến lúc muộn quá Sở Tịnh Quân sẽ thúc giục ta đi ngủ, bởi vì hôm sau còn phải dậy sớm để dùng bữa với Hoàng hậu nữa.
Chỉ có vài lần trốn được bởi vì tối hôm trước là cung yến, Thái tử chạy đến chỗ ta làm trò, ta chỉ đành kéo chàng ta ngồi xuống để nói chuyện.
Ta cuối cùng cũng nhìn thấy Tào tiểu thư, Tào Trân Trân, khác với những gì ta nghĩ, nàng ấy có một đôi mắt trong veo, hai má lúm đồng tiền không nổi rõ lắm, tóm lại là một tiểu cô nương rất đáng yêu. Mỗi lần thấy ta và Thái tử cao hứng u.ống r.ượu thì đều lon ton chạy tới để hóng hớt, nhìn thái độ sùng bái của nàng, mũi ta nở to bự, nàng ta nhận được cái xoa đầu cổ vũ của ta thì liền cười hihi chạy sang chăm sóc cho Thái Tử đang nôn thốc nôn tháo đằng xa.
Sao lại có người đáng yêu thế cơ chứ!
Hoàng hậu nương nương nói không sai, ta quả nhiên rất thích nàng ấy.
Có một thê tử đáng yêu, hoạt bát như thế, vậy mà Thái tử lúc nào cũng càm rà càm ràm, ta hết sức bực mình, mỗi lần cung yến đều uống cho chàng ấy lên bờ xuống ruộng.
*
Nói đến Thái tử thì cũng không thể bỏ qua Trần Uyển Quân.
Nàng ta mặc dù là cháu gái của Đức phi nhưng không đủ phẩm cấp để ngồi chung một chiếu với ta, Thái tử lúc đầu còn đứng ngồi không yên, đợi đến lúc yến tiệc diễn ra được quá nửa thì lẻn ra ngoài đi tìm nàng ấy. Kết quả lại nhìn thấy Sở Tịnh Quân không màng thế sự, nhiệt tình bóc tôm cho ta, còn tự tay đút cho ta ăn thì liền đùng đùng chạy tới đòi so tửu lượng với ta.
Và đương nhiên, chàng ta lại thua thảm hại.
Kể từ đó về sau, bất kể là ta chủ động hay là Thái tử ngứa đòn đến khiêu chiến, hầu như lần nào chàng ta cũng bỏ Trần Uyển Quân ở lại phía sau, một lòng một dạ muốn chiến thắng ta. Mặc dù hết lần này đến lần khác được Trân Trân và một đoàn tùy tùng đưa về, thế nhưng chàng ta vẫn không hề nản chí, tinh thần này quả khiến người khác phải ngả mũ thán phục, ngoại trừ ta, ta chỉ cảm thấy con gấu này ngây thơ quá, phải cho chàng ta vào đời, ă.n v.ài c.ú v.ả, may ra mới khá lên được.
*
Ta nằm trong bồn tắm, ngẩn ngơ nhìn trần nhà hồi lâu sau đó mới chậm rãi tắm rửa, thay y phục, lau khô tóc tai và trở về phòng ngủ, Sở Tịnh Quân khoác áo choàng ngồi uống trà trên hành lang, chàng chỉ dùng một chiếc băng đô để cố định mái tóc dài, ánh sáng mờ ảo khiến chàng tựa như tiên nhân từ đâu tới ghé thăm nơi này vậy.
“Ta tắm xong rồi, chàng đi đi.”
Sở Tịnh Quân quay đầu về phía ta vẫy tay, ta hoài nghi bước tới, chàng đột nhiên đứng dậy đưa một ly nước gì đó vào miệng ta.
“Đắng quá!”
Ta ho hai tiếng rồi định bụng chạy trốn, Sở Tịnh Quân nhanh chóng ôm lấy eo ta không cho ta đi đâu cả, nụ cười dịu dàng của chàng lúc này khiến ta không rét mà run.
“Biết trà giải r.ượu đắng sao còn uống nhiều như thế?”
“Chàng thấy đó, ta còn có thể tự mình tắm rửa, hôm nay không uống nữa là được chứ gì.”
Ta dùng thái độ biết điều để thương lượng với hi vọng sẽ qua được ải này.
“Lần trước ai đau đau đầu đến mức không dậy nổi?”
“Là ta, nhưng ta không muốn uống đâu, đắng lắm…”
Ta mặc dù đuối lý nhưng vẫn cực lực từ chối, sau đó ta thấy chàng khẽ chau mày đưa ly thuốc lên miệng.
“Điện hạ, hà tất phải như thế?”
Ta hoang mang lao tới muốn cản chàng lại, thì Sở Tịnh Quân bất ngờ quay người hẳn lại, đối diện với ta, ý thức được chuyện chẳng lành ta liền bịt miệng nghiêng người ra phía sau muốn cách chàng xa một chút. Ta đơ người nhìn yết hầu của chàng không ngừng chuyển động, giữa chừng Sở Tịnh Quân còn khẽ liếm khóe môi mình.
“Nàng sợ gì chứ?”
“... Chàng thắng rồi, ta uống.”
*
Đây chính là một sự u/y h/iếp không hề giấu diếm!
*
Sở Tịnh Quân cuối cùng cũng thả ta ra, chàng lại rót thêm một ly trà nữa, ta hít một hơi thật sâu sau đó nhắm mắt uống vào.
Aaaaaaaaaaa!!!
Cho tới nửa cân Hoàng Liên hay sao mà đắng vậy???
Ta nhăn mặt đi tìm nước uống, lúc này Sở Tịnh Quân đột nhiên đưa tay ra đỡ lấy ót ta, gương mặt anh tuấn càng lúc càng gần, bờ môi ấm nóng, cs một miếng kẹo liên tử được đẩy vào trong miệng ta.
Ta tránh được việc phải uống trà thuốc “gián tiếp”, nhưng lại không tránh được việc ăn kẹo “gián tiếp”???
Sở Tịnh Quân! Tiểu tử dám cả gan bẫy ta!
Chàng nhắm mắt, hai cặp mi dày khẽ động, cả người chàng đều đang đổ về phía ta, một cánh tay khác thì lúng túng không biết đặt ở đâu.
Ta đáng sợ như thế ư? Ta cũng đâu có làm phiền chàng.
Khẽ thở dài, ta chủ động vòng tay qua ôm lấy chàng, Sở Tịnh Quân hình như rất bất ngờ, lần này ta đã nhắm mắt lại rồi.
*
Hiền Vương ôn nhu của mọi khi lần này lại trở nên dây dưa, da diết, môi ta bị lưỡi của chàng làm cho tê tái, hô hấp cũng bắt đầu gấp gáp hơn, vậy mà cánh tay ôm lấy ta của chàng dường như càng dùng sức hơn nữa, dường như muốn hòa ta với chàng làm một, nhưng cũng lại sợ sẽ làm ta bị thương. Sao lại có sự đau khổ của sinh ly tử biệt ở đây chứ, ta không thể hiểu một nụ hôn thôi có cần phải bi thương như vậy không, Sở Tịnh Quân có lẽ cảm nhận được thái độ của ta, chầm chậm kết thúc nụ hôn này, nhưng lại hôn lên cánh một ta một cái nữa rồi mới chịu rời đi.
“Sắc Sắc, ta có lời này muốn nói với nàng.”
Ta thấy chàng cắn môi, tầm mắt thì không biết đang đặt ở nơi nào, cánh tay đặt trên eo ta vì căng thẳng mà bám chặt vào dây thắt.
“Ừm, chàng nói ta nghe, nhưng nếu chàng còn dùng lực nữa thì dây thắt lưng của ta sẽ đứt mất đó.”
Ta vừa dứt lời, chàng liền nắm lấy hai vai ta, ánh mắt sắc bén tựa như đang muốn tiêu diệt kẻ địch không bằng vậy.
“Tô Cẩm Sắc, ta thích nàng!”
Giọng nói của chàng vừa gấp gáp vừa khàn đục, thấy ta ngơ ngác chớp chớp mắt, chàng liền đằng hắng mấy cái để làm thanh giọng rồi nói tiếp.
“Ta thích nàng, một mình nàng thôi, trước kia ta không hề thích ai và bây giờ cũng không có suy nghĩ sẽ lấy thêm người khác. Tô Cẩm Sắc nàng chính là thê tử duy nhất trong cuộc đời này của ta!”
Ta ngại ngùng dùng tay quạt quạt lên mặt, cũng đằng hắng một cái để lấy dũng khí rồi nhìn thẳng vào mắt chàng.
“... Ta, ta cũng thích chàng!”
“Cái gì?”
Đôi mắt xinh đẹp của Sở Tịnh Quân mở to hết cỡ, như thế không tin nổi vào tai mình.
“Ta nói, ta cũng thích chàng!”
Vừa nói xong ta liền thấy hối hận, bởi vì Tiểu Trúc đang bê hoa quả lên và cách chúng ta một đoạn không xa, biểu cảm của muội ấy chuyển từ bất ngờ sang thành “đã nhìn thấu hồng trần”...
“Tiểu Trúc, muội…”
“Muội không nhìn thấy gì cả.”
Nói rồi thì liền đặt đĩa hoa quả xuống rồi chạy đi!
*
“Sắc Sắc, lời nàng nói là thật ư? Nàng cũng… thích ta ư?”
“Thích, sắp được một tháng rồi.”
Ta tự ti đáp, vậy mà vừa nói xong Sở Tịnh Quân đột nhiên bế ta lên xoay mấy vòng, ta bám vào vai chàng, liên tục mắng, “Làm gì vậy, mau thả ta xuống! Chóng mặt quá!”
“Xin lỗi nàng, ta vui quá.”
Sở Tịnh Quân bối rối đặt ra xuống, lúc này chàng trông chẳng khác nào một đứa trẻ mới lên năm, má đỏ hây, mắt sáng rực.
“Tô Cẩm Sắc, ta thích nàng, thích nàng rất rất lâu rồi, ta tưởng rằng cả cuộc đời này sẽ không nhận được hồi đáp, ta thật sự…”
“Được rồi, được rồi, ta biết rồi, chàng mau chóng đi tắm đi.”
“Được!”
Sở Tịnh Quân hôn trộm ta thêm một cái nữa rồi mới chạy như bay vào phòng tắm, ta vuốt ve cánh môi mình, đứng nửa ngày mới lấy lại được bình tĩnh, CÔNG TỬ MÀ TA THÍCH, CŨNG THÍCH TA! Ta vừa đi trên hành lang vừa liên tục đưa tay lên quạt, đột nhiên ta nhớ ra, Sở Tịnh Quân nói thích ta rất lâu, rất lâu rồi?
Ta và chàng ấy mới quen biết hai tháng nay thôi mà.
*
Tiểu Trúc làm việc thực nhanh nhẹn, vốn dĩ ta và Sở Tịnh Quân ngủ riêng giường, chính là kiểu nước sông và nước giếng đó, vậy mà bây giờ muội ấy lại lấy đi chăn đệm cũ, rồi rải một lượt chăn đệm mới lên giường của Sở Tịnh Quân.
To nhỏ gì cũng ngủ được hai người.
Ta tìm kiếm khắp nơi mà không tìm thêm được một bộ nào ở trong phòng, tiểu nha đầu này thật chẳng khác nào mẹ chồng ta. Bất lực ta chỉ đành khoác một chiếc áo choàng ra ngoài hỏi xem muội ấy rốt cuộc đã giấu chăn gối ở đâu. Thế nhưng vừa mới quay người lại thì Sở Tịnh Quân đã bước vào rồi, chàng nhìn ta rồi lại nghiêng đầu nhìn chăn đệm mới, “Muộn như vậy sao còn chưa ngủ?”
“Chàng ngủ trước đi, ta đi tìm một bộ chăn đệm khác,”
“Tại sao?”
Sở Tịnh Quân chớp mắt, tỏ vẻ khó hiểu.
“Chàng còn hỏi tại sao, mới có một bộ thôi làm sao mà ngủ được.”
Nói rồi ta định tiếp tục đi luôn, Sở Tịnh Quân nắm lấy tay ta, lại là nụ cười rất đỗi dịu dàng đó.
“Chúng ta là phu thê, ngủ chung một giường chẳng phải là lẽ đương nhiên?”
Hiền Vương điện hạ, chàng muốn làm gì?
*
Hiền Vương khi tỉnh táo thật đáng sợ quá!
Khi đó ta tiếp nhận chàng nửa là bởi vì chàng là người mà ta thích, nửa là bởi vì khi đó đầu óc đã mất đi sự tỉnh táo, tóm lại chính là: Nhịn một chút là xong rồi, dù sao cũng là người mà mình thích, không được đ.ánh chàng ấy. Tựa như khi chịu đựng sự nghịch ngợm và gia trưởng của Thái tử vậy, không một chút ngại ngùng. Nhưng chúng ta của hiện tại hoàn toàn không giống như thế, đôi mắt hoa đào như có một dòng thủy triều trực dâng trào, chan chứa những cảm xúc nồng nhiệt khiến ta say đắm, động tác của chàng vô cùng to gan, còn hết lần này đến lần khác dùng chất giọng đó để gọi tên ta, nói những lời âu yếm, ngọt ngào.
Từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên trong đời ta vì xấu hổ mà muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
“Sở… Sở Tịnh Quân… chàng im miệng ngay, bớt nói vài câu đi.”
Ta không nhịn được nữa liền nắm lấy vai chàng, đè người xuống dưới, chau mày ngắm nhìn nam nhân có nụ cười đẹp như hoa trước mặt.
“Ta chỉ là quá vui mừng”, Sở Tịnh Quân một tay đỡ eo ta, tay khác thì cầm bàn tay ta đặt lên mặt chàng ấy, “Cảm giác như một giấc mơ vậy/”
“Chàng còn nhiều lời nữa thì tốt nhất nằm mơ cả đời đi.”
Sở Tịnh Quân đột nhiên ngồi dậy, ta theo bản năng lùi về phía sau nhưng lại bị Sở Tịnh Quân kéo lại, chàng rúc mặt vào lòng ta luôn rồi.
“Chàng làm gì đấy…”
Hơi thở nhè nhẹ phảng phất nơi ngực ta, hai cơ thể trần trụi đang cùng truyền cho nhau hơi ấm. Ta xấu hổ không chịu được liền đẩy chàng ra, nhưng câu nói tiếp theo của Sở Tịnh Quân khiến động tác của ta phải dừng lại giữa chừng.
“Nhưng 10 năm quá lâu, ta có quá nhiều điều muốn nói với nàng.”
“10 năm?”