-
Chương 9
*
Hoàng hậu thấy ta bình an vô sự thì yên tâm rời đi, ta vừa ăn tiếp vừa cười tít mắt, Sở Tịnh Quân đẩy đĩa bánh lại gần rồi hỏi ta, “Nàng rất thích Mẫu hậu?”
“Hoàng hậu xinh đẹp như thế ai mà không thích chứ?”
Sở Tịnh Quân đột nhiên ghé sát lại gần ta, đôi mắt tinh anh chợt trở nên nghiêm túc, “Ta có đối tốt với nàng không?”
“Tốt!”
“Tốt như thế nào?”
“Ừm… cùng ta dạo phố, mua truyện cho ta, cho ta ăn đồ ăn ngon.”
Ta tranh thủ làm miếng dưa hấu mát lạnh nữa.
“Còn nữa không?”
“Anh tuấn, lương thiện, đi ra ngoài cùng chàng cảm giác rất tự hào!”
“Hết rồi?”
“Vẫn chưa đủ ư? Còn có gì nữa ạ?”
“7 lần 1 đêm không trùng tư thế!”
Hụ hụ hụ … ta suýt nữa thì sặc nước dưa hấu, nhưng vẫn không khỏi hoảng hốt nhìn chàng.
Hiền vương điện hạ, hãy nghe ta giải thích!
*
Sở Tịnh Quân nhè nhẹ vỗ vào lưng ta, khó khăn lắm ta mới bình thường trở lại thì chàng lại cười hihi hỏi tiếp, “Nàng làm sao biết được?”
“Ta sai rồi! Ta nói càn nói bậy, xin chàng đừng tức giận, ta sẽ nghĩ cách để ém tin đồn này lại!”
Ta nghiêm túc tuyên bố.
“Không cần, ta không tức giận.”
Đến cả đôi mắt xinh đẹp của chàng dường như cũng cười lên rồi.
Nếu như chàng không tức giận thì phiền phức rồi, phiền phức rồi…
Sở Tịnh Quân từ phía sau càng lúc càng sát lại hơn nữa, nụ cười của chàng khi đó càng thật sự nguy hiểm, “Hay là chúng ta thử xem?”
Giữa thanh thiên bạch nhật, chàng muốn thử cái gì?
“Ta cảm thấy không chỉ dừng lại ở 7 lần đâu.”
*
Hoàng hậu nương nương ơi, con trai của người là đồ lưu manh!!!
*
Trong lúc mất khống chế ta đã úp nguyên nửa quả dưa lên đầu chàng.
Ta xin lỗi, ta không cố ý đâu, ai bảo chàng dọa người quá đáng!
Đợi đến khi ta bình tĩnh trở lại thì phát hiện mình không biết đang ở nơi nào giữa hành cung rộng lớn rồi, có thể là chạy vội quá, cũng có thể là thời tiết nóng quá, mặt ta nóng phừng phừng. Nghĩ lại quả dưa trên đầu Sở Tịnh Quân lúc đó, ta đột nhiên lại thấy run người.
Không ổn rồi, ta sắp xong rồi!
Hay là, về nhà trốn mấy hôm?
*
Đang vào lúc ta hết sức buồn phiền thì bỗng nhiên nghe thấy từ xa có tiếng xì xào truyền tới.
Lúc ta đến gần thì đã không thấy bóng người nữa rồi, ta áp sát mặt đất cẩn thận tìm kiếm thì quả nhiên tìm được mấy vết chân. Có lẽ là phát hiện ra ta nên mới vội vã rời đi, bọn họ đã nói những gì chứ? Ở một nơi vắng vẻ của hành cung để bàn bạc, hẳn không phải là chuyện quang minh chính đại gì.
Nói cách khác, chính là một chuyện không mấy tốt lành.
*
Phiền phức rồi đây.
*
Ta thử lần theo mấy bước chân mờ nhạt ở dưới đất để xem có tìm thêm được manh mối nào không. Không biết kẻ này là người như thế nào nhưng hắn không trực tiếp rời khỏi mà dám đi đường vòng để tránh mặt đoàn tuần tra của hành cung và thị vệ của Vũ Đức ty. Nếu đã biết đến đây rồi, xem ra nhất định không thể bỏ qua!
Nhưng mà, ta hiện tại đang mang trên mình thân phận của một Vương phi, chuyện này hình như không thuộc quyền quản lý của ta thì phải.
Đứng im một lúc giữa tiểu viện không một bóng người, ta bỗng cảm thấy bản thân mình hơi nhiều chuyện rồi, đang định gọi người của Vũ Đức ty đến làm nốt phần còn lại thì một con d.ao g.ăm sắc bén bất ngờ lao tới.
Nếu như ngươi đã muốn đụng thì ta phải chạm thôi!
Suy nghĩ an phận thủ thường vào giờ phút này đã hoàn toàn biến mất, sau khi nhanh nhẹn né được sự t.ấn c.ông của đối phương, ta tháo dây thắt lưng ra rồi khẽ vặn khóa, chiếc thắt lưng tưởng như mềm mỏng trong phút chốc liền biến thành một thanh đoản đao dài 2 thước.
Ép ta làm Vương phi ư?
Hại ta phải trao trả quyền lực và gia huy ư?
Khiến ta phải loanh quanh ở cái Thành Tân An nhạt nhẽo này, không cho ta về Tây Vực ư?
Ta không thể t.ẩn Quân thượng, nhưng ngươi thì khác!
*
Cảm xúc lúc này thật là sảng khoái!
*
Đáng tiếc mới giao đấu được 2 chiêu, Quân thượng và người của Vũ Đức ty đã tới.
Cũng phải, nếu như để đến nửa canh đồng hồ nữa mà họ vẫn chưa đến thì năng lực của Vũ Đức ty quả thật quá kém.
Thấy lực lượng chênh lệnh quá lớn, hắn liền dùng một quả bom khói để thoái lui, ta rút vội cây trâm ngọc trên đầu phi tới, khi khói đen tản đi gần hết, hắn đã bị hộ vệ khống chế rồi, dưới chân vẫn còn cây trâm tinh xảo của ta.
“Tô nhi!”
Quân thượng nhàn nhạt mở miệng, ta khuỵu gối hành lễ rồi vô thức nhận ra cuộc theo đuôi này đã được báo cáo sơ bộ, có thể biết được được lộ trình của đoàn hộ về rồi âm thầm bố trí canh phòng, tên nội gián này quả nhiên không phải một kẻ tầm thường.
“Bẩm Quân thượng, trong miệng của người này không có th,uốc đ.ộc, trên người cũng không có vật phẩm đáng nghi nào, đây là tất cả v.ũ kh.í mà hắn sử dụng ạ.”
Hộ vệ lấy ra một con d.ao g.ăm, ta nhận lấy rồi chuẩn bị dâng lên, nhưng lúc nhìn thấy những hoa văn đặc biệt được khắc ở trên đó, ta không muốn đưa cho Quân thượng nữa.
*
“Đại nhân, người bình tĩnh đi ạ!”
Sao xung quanh lại ồn ào như thế?
“Mau, mau ngăn ngài ấy lại!”
“Còn thở, mau đưa đi, đừng để hắn ta c.hết!”
Mấy người làm gì mà hoang mang như thế???
*
“Ngươi chắc không?”
Giọng nói trầm thấp của Quân thượng vang lên đưa ta về với thực tại, ta vẫn còn đang khuỵu gối trước mặt người, trong tay cầm chắc c.on d.ao g.ăm còn vương m.áu/”
M.áu? Từ đâu ra vậy?
“Thần khẳng định c.on d.ao này và c.on d.ao năm đó là của cùng một người.”
Ta đứng thẳng dậy, Quân thượng ra hiệu cho hộ vệ đứng ở bên cạnh đón lấy h.ung kh.í, mặc dù không tình nguyện nhưng ta chỉ đành giao ra.
“Tô nhi!”
“Có thần.”
“Chuyện này giao cho Châu Ngọc giải quyết, con đừng liều lĩnh.”
“Đã rõ.”
*
Châu Ngọc là một trong 3 người đứng đầu Vũ Đức ty, lần này xuất cung nghỉ mát, ngài ấy luôn túc trực bên Quân thượng, ta ít có cơ hội tiếp xúc, có điều người này cũng xem như là một người tốt, làm việc với ngài ấy cũng khiến ta thêm muộn phiền.
Bởi vì đặc thù công việc, nên những người trong đó đều là h.oạn qu.an, từ xưa đến nay đều rất được Quân thượng trọng dụng.
Có điều Châu Ngọc không phải h.oạn q.uan, ngài ấy là đứa trẻ duy nhất còn lại của Châu Thị, năm nay đã 27 tuổi nhưng vẫn chưa có ý định thành gia lập thất. Trước kia nghe nói là người của Đô Sát Viện, còn trẻ đã được lên hàng tứ phẩm, tiền đồ rộng mở, sau đó không biết đã cản trở con đường phú quý của vị quan nào đó mà bị đưa v.ào ng.ục, không gia thế, không hậu đài, đã cách cái c.hết khong bao xa. Đột nhiên được Vũ Đức ty yêu cầu điều tra lại, cuối cùng rửa được oan rồi vào đó làm việc luôn, bây giờ đã trở thành cánh tay phải của Quân thượng rồi.
Cuộc đời đúng là nhiều sóng gió.
*
Vừa suy nghĩ ta vừa quay đầu tìm đường trở về tiểu viện của mình, về đến nơi mới nhớ ra Hiền Vương mới bị ta úp một nửa qua dưa lên đầu lúc nãy.
Đang do dự không biết có nên tránh mặt tiếp hay không thì cửa phòng tắm mở ra, Sở Tịnh Quân mặc một chiếc áo cánh mỏng, vừa xoa tóc vừa bước ra, tà áo lỏng lẻo khiến cơ ngực vừa trắng trẻo vừa khỏe khoắn của chàng lộ ra, dưới ánh mặt trời dường như càng thêm phần hút mắt, vì vừa mới tắm xong nên mặt chàng còn ửng hồng nữa chứ, sự xuất hiện của ta rõ ràng là một sự cố khiến chính chàng cũng không khỏi có chút sững sờ.
Cuộc sống, đúng là kít thít quá mà.
“Ban nãy là ta không đúng, nhưng không cố ý, thật sự xin lỗi chàng.”
Ta muối mặt khom lưng nói lời xin lỗi, đến lúc ngẩng đầu dậy thì Sở Tịnh Quân đã vấn tóc lên rồi, dịu dàng cười nói với ta, “Người nên xin lỗi là ta, quá lỗ mãng nên đã dọa đến nàng.”
“Không có, không có, chàng cũng đâu có làm gì ta, là ta phản ứng thái quá, không làm chàng bị thương chứ?”
Sở Tịnh Quân vừa cười vừa lắc đầu.
“Không sao cả.”
Ta tiếc nửa quả dưa hấu mát lạnh nhưng không dám nói ra, cũng may Hiền Vương không tính toán, haizz…
*
Kít thít đi qua, kinh hỷ liền đến.