Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69+70
Chương 69:
Nhà hát Oprea lần này không cần nói cũng biết là một lần hẹn hò thất bại.
Minh Khinh Khinh cảm giác được sau khi Achilles lại một lần nữa tắt rụi trên tay cô, Phó Tuyết Thâm càng trở nên lo được lo mất.
Hai ngày nay sau khi cho chó ăn xong, cô vừa quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm của anh. Hoặc thỉnh thoảng đứng dậy xuống hầm rượu lấy rượu, anh cũng sẽ lập tức đứng dậy đi theo cô xuống tầng hầm. Béo Béo tới ngồi bên cạnh cô, anh liền nghiêng người qua chuyển Béo Béo lên ghế sô pha, còn bản thân thì ôm đầu gối ngồi bên cạnh cô, làm cho Béo Béo nổi cơn thịnh nộ điên cuồng.
Sắp phải chia xa nên anh càng lo lắng bất an hơn, giống như cảm giác miệng lưỡi khô khốc khi da thịt gần kề vậy, anh phải ở bên cạnh cô mới có thể bình tĩnh trở lại.
Minh Khinh Khinh cũng có thể hiểu được. Đổi lại là cô gặp phải chuyện này —— đối phương rõ ràng nói thích mình, nhưng Achilles chi hoàn tượng trưng cho tình yêu đích thực lại không thể sáng lên trên tay cô, nếu là cô thì cô cũng sẽ hoài nghi nhân sinh.
Bởi vậy nên cô phải nói lời tỏ tình lại hai lần, cố gắng khiến anh cảm thấy yên tâm hơn.
Cũng không biết Phó Tuyết Thâm có tin hay không, nhưng tâm trạng của anh vẫn y hệt như cũ, không hề giảm bớt.
Cảm nhận được Minh Khinh Khinh đang cố gắng an ủi mình, Phó Tuyết Thâm cũng an tâm phần nào. Anh cũng nhận ra tâm trạng của mình có chút bất ổn, hình như hơi hoảng loạn thái quá, nên anh đành kiềm chế bản thân lại, tự nhủ với mình phải cho Minh Khinh Khinh thêm một chút thời gian.
Cứ như vậy, hai ngày sau, mưa to như trút nước.
Jormungandr tàng hình lơ lửng trên không gian Trái đất, mọi thứ đã sẵn sàng để trở lại địa điểm xuất phát.
Hai ngày qua hai người vẫn luôn ở trong biệt thự, không đi ra ngoài, quấn quít bên nhau không rời một tấc. Nhưng đến ngày nhóm người ngoài hành tinh lên đường trở về, Minh Khinh Khinh vẫn không khỏi thở dài, thời gian bên nhau thực sự quá ngắn ngủi.
Hứa hẹn rồi lại hứa hẹn, ôm ấp rồi lại ôm ấp. Thời điểm Minh Khinh Khinh cầm ô tiễn Phó Tuyết Thâm lên phi thuyền, Phó Tuyết Thâm vẫn nhíu chặt đôi mày.
Nhóm kỹ thuật viên đã vận chuyển xong mười mấy chiếc rương tư liệu có liên quan đến Trái đất lên Jormungandr.
Nhóm võ sĩ cuối cùng cũng đã lần lượt lên phi thuyền.
Nhìn lại một lần nữa, tọa độ di chuyển của vương tử điện hạ vẫn là con số 0 —— điện hạ vẫn còn đứng ở cửa biệt thự, nắm tay lưu luyến chia xa với vương tử phi điện hạ.
Không một ai dám thúc giục.
Nếu là trước đây, khi người vương tử điện hạ muốn theo đuổi là một giống cái tầm thường Trái đất, đám người của đảng cầm quyền trong nội bộ hoàng tộc chắc chắn sẽ có người soi mói đôi ba câu, nhưng bây giờ, từ khi giống cái Trái đất biến thành người định mệnh của vương tử điện hạ, việc vương tử điện hạ theo đuổi cô đã không còn là chuyện riêng tư cá nhân nữa, mà đã trở thành chuyện quốc gia thu hút nhiều sự chú ý.
Bây giờ ai mà dám đến quấy rầy, tội danh cũng tương tự như cản trở người thi hành công vụ vậy.
Nhóm người ngoài hành tinh chỉ còn cách gửi gắm ánh mắt trông đợi vào vị hạm trưởng vẫn chưa lên thuyền.
Hạm trưởng nhịn không được ‘khụ khụ’ hai tiếng, cầm chiếc ô đen đi về hướng Phó Tuyết Thâm và Minh Khinh Khinh đang đứng cách đó không xa, nhắc nhở: “Điện hạ, nếu còn không lên nữa sẽ lỡ mất thời gian bay đã dự định đấy ạ. Đêm nay chỉ e là sẽ có bão tuyết, ảnh hưởng đến chuyến đi.”
Phó Tuyết Thâm có rất nhiều điều muốn nói nhưng không thốt ra lời, vẫn nắm chặt đôi bàn tay mềm mại của Minh Khinh Khinh.
Mặc dù trong lòng Minh Khinh Khinh cũng không muốn rời xa, nhưng cô da mặt mỏng, bị mọi người nhìn như thế không khỏi xấu hổ, vì vậy thấp giọng nói: “Được rồi, mọi người đều đang chờ anh đấy, đi nhanh đi.”
Ngón tay thon gầy của Phó Tuyết Thâm càng dùng thêm sức: “Để cho bọn họ đợi thêm một lát nữa cũng không sao.”
Minh Khinh Khinh liếc mắt nhìn Marites đang khoanh tay đứng cách đó không xa, nói: “Chị của anh cũng đang nhìn sang bên này đấy, mất công cô ấy lại nghĩ em là hồng nhan họa thủy nữa.”
Phó Tuyết Thâm rũ mắt nhìn chằm chằm Minh Khinh Khinh, lòng bàn tay xoa nhẹ lên cổ tay cô, sầu muộn nói: “Em chỉ muốn anh đi sớm hơn một chút thôi.”
“Em không muốn.” Minh Khinh Khinh nhanh chóng phủ nhận: “Em không hề muốn anh đi, nhưng chẳng phải lần này anh quay về vì chính sự sao? Em không thể làm chậm trễ việc chính sự của anh được.”
Phó Tuyết Thâm nhìn Minh Khinh Khinh, sắp chia xa một tháng làm anh thực sự rất bất an, thiếu chút nữa xúc động mà nói ra câu ‘Em có nguyện ý cùng anh trở về Claflin không’. Nhưng lời nói đã tới bên miệng, cuối cùng vẫn nuốt ngược trở lại.
Đây không chỉ đơn giản là khoảng cách từ thành phố H đến Bắc Kinh. Anh không đủ tư cách để yêu cầu Minh Khinh Khinh đi theo mình chỉ vì nỗi lo được lo mất của bản thân. Một khi đã nói ra, tất yếu sẽ khiến Minh Khinh Khinh khó xử. Huống hồ vẫn còn rất nhiều chuyện đang đợi anh giải quyết, anh cũng không tiện mang theo một người Trái đất yếu ớt như cô.
Lồng ngực như có một trăm nỗi thôi thúc sắp bộc phát toàn bộ, nhưng cuối cùng vẫn bị Phó Tuyết Thâm dùng lý trí dập tắt.
Đôi mắt xanh lam của anh nhìn Minh Khinh Khinh đầy lưu luyến, cuối cùng từ trong ngực lại móc ra một thứ đồ vật bằng kim loại khảm hoa văn. Món đồ này Minh Khinh Khinh đã từng nhìn thấy trước đây, là thiết bị liên lạc 3D của Claflin.
Không đợi Phó Tuyết Thâm mở miệng, Minh Khinh Khinh đã nhận lấy: “Em sẽ gọi cho anh, một ngày ít nhất một lần.”
Thấy Minh Khinh Khinh tích cực như vậy, tâm tình của Phó Tuyết Thâm rốt cuộc cũng tươi sáng hơn một chút. Anh nói: “Anh sẽ sớm quay lại.”
“Được.” Minh Khinh Khinh gật đầu.
Phó Tuyết Thâm dừng lại mấy giây rồi lại yếu ớt cất tiếng: “Sau khi anh đi….”
Còn chưa dứt câu, Minh Khinh Khinh đã nắm lấy tay anh, trịnh trọng hứa hẹn: “Anh cứ yên tâm, sau khi anh đi, em sẽ không qua lại với người khác, cũng sẽ không liên lạc nhiều với Bùi Hồng Trác.”
“….Anh không có nói cái này, anh đâu có ghen tuông như vậy.” Phó Tuyết Thâm thẹn thùng nói: “Có điều, nếu em đã chủ động hứa hẹn rồi thì nhớ giữ lời đấy.”
Minh Khinh Khinh nghẹn lời: “Vậy mà bảo anh không ghen?”
Phó Tuyết Thâm đáp: “Điều anh muốn nói là, sau khi anh rời đi, em phải chăm sóc bản thân mình thật tốt, mỗi ngày nhớ dậy sớm để ăn sáng.”
Minh Khinh Khinh nhất thời cũng có chút ưu sầu. Trước đây mỗi lúc quay phim, thời gian một tháng trôi qua nhanh như bay, nhưng sắp đến lúc phải chia xa, bỗng nhiên cảm thấy một tháng sao quá dài, dài đến mức chờ hoài vẫn không thấy điểm cuối.
Cô nặng nề gật đầu: “Em biết rồi. Em sẽ chờ anh trở về.”
Lời nên nói đều đã nói xong, nhưng Phó Tuyết Thâm vẫn không nỡ buông tay Minh Khinh Khinh ra.
Không biết qua bao lâu sau, nhóm võ sĩ cuối cùng cũng đã bị hạm trưởng đuổi hết lên phi thuyền. Hạm trưởng lại một lần nữa đến thỉnh cầu vương tử điện hạ trở về điểm xuất phát: “Điện hạ, lộ trình bay đã mất hiệu lực, nếu ngài còn không lên nữa, Jormungandr không thể nào xác nhận được lộ trình sau khi đã thay đổi đâu ạ.”
Phó Tuyết Thâm lúc này mới nhẹ nhàng buông đầu vai của Minh Khinh Khinh ra: “Vậy anh đi nhé.”
Minh Khinh Khinh nhịn không được lại ôm anh một cái: “Em chờ anh.”
Phó Tuyết Thâm cuối cùng cũng cất từng bước lưu luyến đến phi thuyền.
Trong cơn mưa nặng hạt, tà áo khoác đen của anh tung bay phấp phới, mái tóc đen ngắn cũng bị thổi rối tung, thỉnh thoảng quay lại nhìn Minh Khinh Khinh, đôi mắt xanh biếc đó tựa như một bức tranh phong cảnh nhuốm màu u ám hoài niệm.
Hạm trưởng kiễng chân che dù cho anh, nhưng bởi vì anh quá cao và thường xuyên quay đầu nhìn lại phía sau, thế nên một nửa vai anh đã ướt sũng.
Minh Khinh Khinh đứng dưới mái hiên nhà, nhìn bóng lưng của Phó Tuyết Thâm càng lúc càng xa, cảm giác khó khăn chia xa trong lòng cũng càng ngày càng mãnh liệt, cô nhịn không được cầm ô đuổi theo hai bước tới bãi cỏ.
Phi thuyền phát ra tiếng kêu vù vù, cánh quạt bắt đầu nâng lên.
Marites lúc này mới không nhanh không chậm đi về hướng một chiếc phi thuyền khác cách đó không xa. Thời điểm đi lướt qua Minh Khinh Khinh, ánh mắt cô ta mang theo đầy ẩn ý dừng lại trên đầu vai Minh Khinh Khinh, lẩm bẩm một câu: “Vỏ trứng cấp bậc thần lực của lão Cửu đúng là tốt thật.”
Minh Khinh Khinh thoáng chút sửng sốt, theo bản năng nhìn lại bả vai mình. Trời đang mưa rất to, gió lớn khiến chiếc ô trên tay cô nghiêng ngã, nhưng bờ vai cô lại không hề dính ướt.
Minh Khinh Khinh lại ngẩng đầu lên, hai chiếc phi thuyền đã cất cánh trong cơn mưa nặng hạt.
Cô từ dưới tán ô thò tay ra, lại kinh ngạc phát hiện, đầu ngón tay không biết từ lúc nào đã hình thành một lớp vỏ bảo vệ, dù mưa to lạnh buốt cũng không thể chạm vào.
Không, không chỉ là một đầu ngón tay, cả người cô dường như cũng được bao bọc trong một lớp vỏ bảo vệ vô hình kỳ diệu.
Chương 70:
Cách đây không lâu Minh Khinh Khinh cũng đã cảm thấy cơ thể mình hình như có gì đó thay đổi.
Ví dụ như, khi tiếp xúc với ánh nắng mặt trời da sẽ không quá nóng rát như trước kia nữa; hoặc vào ban đêm khi nhiệt độ không khí giảm xuống, cơ thể cô giống như có chức năng tự động làm ấm, sẽ không dễ dàng bị nhiễm lạnh và cảm mạo.
Tóm lại là khả năng điều tiết của cơ thể đã mạnh hơn trước rất nhiều.
Nhưng Minh Khinh Khinh cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ cho rằng vì gần tới lúc đóng máy, bản thân làm việc và nghĩ ngơi đã hình thành quy luật, thế nên thể lực cũng dần tăng lên.
Nhưng giờ phút này được Marites nhắc nhở, Minh Khinh Khinh mới bàng hoàng phát hiện, thì ra cơ thể cô còn nhiều hơn cả sự thay đổi đó. Nước mưa từ trên trời xối xả rớt xuống, nhưng khi lướt ngang qua mu bàn tay đang nhô ra khỏi tán ô của cô lại uyển chuyển tránh sang một bên.
Minh Khinh Khinh ngây người ra như phỗng, lập tức ném chiếc ô xuống đất, trực tiếp ngâm mình dưới màn mưa, sau đó cô phát hiện…. khắp người từ trên xuống dưới dù chỉ là một sợi tóc cũng không hề bị ướt.
Nước mưa trước khi chạm vào cô đều trở nên trong suốt, ở trong không khí biến thành một làn hơi nước mờ mịt như sương trắng.
Nếu để người khác nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng kỳ quái, nhưng sau khi Minh Khinh Khinh phản ứng lại, cô khẳng định chuyện này có liên quan đến Tiểu Phó.
Cô không thể không suy nghĩ, lỡ như sau này cô muốn quay cảnh dưới mưa thì phải làm sao? Rồi lỡ như cô chỉ muốn đắm mình trong màn mưa thì phải thế nào?
Ngay khi ý niệm này vừa lướt qua trong đầu, bỗng nhiên, lớp vỏ bảo vệ vô hình trong suốt trên người cô ngoan ngoãn biến mất, cơn mưa tầm tã lập tức đổ xuống người Minh Khinh Khinh không chút cản trở.
Minh Khinh Khinh nháy mắt như gà rớt vào nồi canh: “….”
Tóc dài và váy của Minh Khinh Khinh đều bị ướt sũng, cô hoảng hốt nhặt ô chạy vào biệt thự. Lớp bảo vệ đó giống như không rõ là cô rốt cuộc có muốn cản nước mưa hay không, dừng một chút rồi lại hình thành một lớp bảo vệ trên đỉnh đầu cô.
Minh Khinh Khinh vọt vào phòng tắm, kéo chiếc khăn tắm để lau khô tóc.
Vì động tác quá vội vàng nên cô xém chút nữa đã ngã sấp mặt, đầu gối đập vào mép móc áo sắc nhọn, tuy nhiên, cơn đau như trong tưởng tượng lại không hề truyền đến, như thể có thứ gì đó đã tạo thành một lớp đệm, bảo vệ hoàn hảo cho đầu gối của cô.
Là cái gì? Tiểu Phó đã để lại trên người cô từ lúc nào?
Minh Khinh Khinh nhịn không được lại muốn thử một lần nữa, đưa tay ra gõ mu bàn tay vào mép móc áo.
“Ui da.” Mu bàn tay vẫn có cảm giác đau nhức.
Nhưng cơn đau lại giống hệt như cú té ngã vừa nãy, sự đau đớn và chấn thương vốn dĩ là 100% thì nay chỉ còn dưới 10%.
Minh Khinh Khinh biết, nhất định là Phó Tuyết Thâm đã để lại cho cô thứ gì đó có thể bảo vệ cơ thể cô, nhưng, còn anh thì sao? Câu nói thì thầm kia của Marites có nghĩa là gì? Hiện tại trên người cô là vỏ trứng của Tiểu Phó?
Minh Khinh Khinh sờ soạng quanh người, nhưng cô không cảm thấy trên da có gì đó bất thường.
Không phải vỏ trứng là một bộ phận thiết yếu trên cơ thể những sinh vật trứng như bọn họ sao? Tại sao lại chạy đến trên người cô?
Vậy anh phải làm sao bây giờ?
Minh Khinh Khinh không biết phải làm sao, chỉ cảm thấy có chút ruột gan rối bời.
Sau khi Phó Tuyết Thâm rời đi, cả căn biệt thự bỗng chốc trở nên trống rỗng. Minh Khinh Khinh ra ngoài cho Béo Béo và Đản Đản ăn xong, ôm một chó một mèo ngồi xuống sô pha, lắng nghe tiếng sấm sét bên ngoài, trong lòng tràn ngập nỗi nhớ nhung và lo lắng.
Cô chợt nhớ ra đợt trước Tiểu Phó có kêu một vị chuyên gia lịch sử rãnh rỗi không có việc gì làm trong biệt thự dịch một cuốn《Bách khoa toàn thư về Claflin》cho cô đọc, mà cô lại chưa có thời gian để nghiên cứu kỹ lưỡng.
Minh Khinh Khinh tới thư phòng tìm cuốn sách dày cộp đó.
Có lẽ là do mệnh lệnh của vương tử điện hạ, thế nên đối phương không dám từ chối, còn dịch rất cẩn thận, các mục lục được chú thích bằng cả tiếng Trung và tiếng Anh ở bên cạnh.
Chỉ là ngữ pháp thường xuyên bị viết sai và đảo trật tự từ, khiến người khác phải nặn óc lý giải.
Cũng may là Minh Khinh Khinh tương đối kiên nhẫn, thời gian gần đây đã khá quen với cách nói chuyện của người Claflin, thế nên miễn cưỡng vẫn có thể đọc hiểu được một chút.
Trước tiên cô tìm kiếm qua một lượt, lật đến phần giới thiệu về vỏ trứng của người Claflin.
“Claflin là một trong những chủng tộc cao quý và xinh đẹp nhất trong vũ trụ, được biểu hiện cụ thể qua lớp vỏ trứng nhẵn nhụi và đẹp đẽ…”
Minh Khinh Khinh đã biết vì sao cuốn bách khoa toàn thư này lại dày như vậy rồi, nội việc kiêu ngạo giống như khổng tước xòe đuôi tự tâng bốc mình cũng đã ngốn hết mấy chục trang rồi còn đâu.
Cô lật rào rào về phía sau.
“Các chức năng chính của vỏ trứng có thể chia thành nhiều loại: Phòng vệ, điều tiết nhiệt độ, giảm xóc, đổi lấy tiền mặt, phân chia huyết thống… Trong đó, phần lớn người Claflin đều là những quả trứng đá hoa màu trắng, chỉ có những người mang huyết thống hoàng tộc thuần khiết mới là màu vàng. Huyết thống càng thuần khiết, màu sắc càng ít lẫn tạp chất hơn. Thần lực càng cường đại, công năng của vỏ trứng cũng càng mạnh hơn.”
Vị sử gia còn ghi chú một câu bên cạnh: “Phát hiện mới sau khi đến Trái đất một thời gian: Ba lớp lông trên cơ thể chim cánh cụt của Trái đất có cùng chức năng chống rét như vỏ trứng của người Claflin, trong đó, chim cánh cụt Hoàng đế của Nam Cực cũng có truyền thống giống đực nuôi dạy con cái như người Claflin, nghi ngờ rằng chim cánh cụt Hoàng Đế Nam Cực của Trái đất có một phần huyết thống của Claflin, đợi điều tra kiểm chứng.”
Minh Khinh Khinh: “…..”
“Nếu mất đi vỏ trứng thì phải làm sao?”
“Đem vỏ trứng cho người khác thì phải làm sao?”
“Vỏ trứng bị bóc ra có nguy hiểm gì không?”
“Vỏ trứng có thể tái tạo được không?”
“Làm thế nào để vỏ trứng phát triển trở lại?”
Minh Khinh Khinh bắt đầu tìm kiếm những thông tin này từ trong rừng chữ li ti dày đặc.
Sau khi lật khoảng một giờ đồng hồ, đến nỗi đầu váng mắt hoa cô mới tìm được lời giải thích có chút xíu liên quan.
“Vỏ trứng của người Claflin sau khi bị bóc ra có thể tái sinh.”
Nhìn thấy hàng chữ này, Minh Khinh Khinh thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Cô tiếp tục nhìn xuống dưới.
“Nhưng sau khi mất đi vỏ trứng, sẽ có một khoảng thời gian rất dài bị suy nhược; kỳ suy nhược này rất dễ bị kẻ địch hoặc kỳ mẫn cảm xâm lấn. Vì vậy, hãy nhớ rằng vỏ trứng là áo giáp của bổn tộc, không được tùy ý phá hỏng.”
Trái tim Minh Khinh Khinh nháy mắt lại treo ngược.
Cô nghĩ, vậy thời kỳ phục hồi sinh trưởng thì sao?
Tuy nhiên, lật qua mấy chục trang kế tiếp, đã hết phần giới thiệu về vỏ trứng của người Claflin, nhưng vẫn chưa thấy giới thiệu về thời kỳ phục hồi sau khi mất đi vỏ trứng.
Đại khái là theo ý kiến của người biên soạn, chẳng có kẻ nào ngớ ngẩn tới mức chủ động đem vỏ trứng cho người khác cả.
Minh Khinh Khinh lúc này mới cẩn thận suy ngẫm lại, hình như Phó Tuyết Thâm có một khoảng thời gian thoạt nhìn rất thiếu năng lượng và vô cùng uể oải, bỗng nhiên không thích ra ngoài tắm nắng nữa mà chỉ ru rú trong góc nhà tối tăm.
Ngày chuyển nhà hôm đó, anh còn trùm một chiếc chăn lông màu nâu, trên đầu đội một chiếc mũ rộng vành, khác xa với thần thái sáng láng của ngày thường —— nhưng lúc đó cô không hề để ý.
Mà thực tế là cô cũng rất khó phát hiện được những thay đổi của anh.
Lúc anh đang rơi vào cuộc bạo loạn thần lực trong kỳ mẫn cảm đầu tiên với tư cách là một tiểu zombie, đáng ra cô nên để ý đến anh nhiều hơn, truy hỏi cho cặn kẽ mới phải, nhưng cô lại không làm điều đó.
Lúc anh đang rầu rĩ chán nản vì Achilles, không dám dùng Achilles để kiểm tra sự thật lòng của cô, cô cũng không hề nhận ra.
Dường như cô không để tâm quá nhiều đến tâm trạng buồn vui giận hờn của Phó Tuyết Thâm.
Nói thì có vẻ vô tư, nhưng thực chất trong lòng Minh Khinh Khinh biết rõ rằng bản thân cô cũng giống hệt như anh, cũng chưa học được cách giữ lại và cho đi khi yêu một người.
Khó trách Phó Tuyết Thâm luôn cảm thấy không an toàn, lo được lo mất, đặc biệt là mấy ngày trước còn xảy ra chuyện kia —— Achilles tắt ngúm trên tay cô.
Cô đã biết mở rộng lòng mình, đã cố gắng quên đi tất cả những bóng mờ tâm lý mà gia đình tạo ra cho cô, và bắt đầu học những thứ có liên quan đến hai chữ ‘tình yêu’. Nhưng khi cô nhìn vào chỗ va chạm không hề để lại vết thâm máu, mu bàn tay được lớp vỏ trứng của anh bảo vệ hoàn hảo, thì vẫn vô cùng ảo não. Đã lâu như vậy rồi, đáng ra cô không nên còn tập tễnh học bước mà phải bắt kịp với bước chân anh mới đúng.
Mặc dù Phó Tuyết Thâm không cảm thấy mệt mỏi, vẫn không từ bỏ chờ đợi cô, nhưng cô không nỡ để anh phải trả giá quá nhiều về phương diện kia.
Hai ngày sau khi cuộc hẹn hò thất bại và Achilles tắt rụi đến nay, Minh Khinh Khinh vẫn luôn nghĩ cách loại bỏ nỗi lo lắng của Phó Tuyết Thâm.
Thậm chí là theo như lời hạm trưởng nói, muốn giải tỏa giai đoạn phát sốt phải làm chuyện kia, cô cũng sẵn sàng cùng anh thực hiện.
Nhưng cô không tài nào mở miệng được. Một lý do là cô sợ mất mặt, cảm thấy xấu hổ, đó hoàn toàn không phải là điều cô sẽ làm.
Một lý do khác là cô đợi anh mở miệng trước, vì suy cho cùng, chẳng phải loại chuyện này ở trên Trái đất đều là đàn ông chủ động trước sao?
Nhưng Minh Khinh Khinh đã bắt đầu hiểu được tình cảm của Phó Tuyết Thâm, có lẽ anh cũng không muốn dùng kỳ mẫn cảm để ép buộc cô.
Tầm mắt của Minh Khinh Khinh rơi xuống dòng chữ ‘Vỏ trứng là áo giáp của bổn tộc, không được tùy tiện phá hỏng’, trong lòng lại bỗng nhiên dâng trào một nỗi chua xót và xúc động.
Cô nhớ anh.
Đúng vậy, mặc dù chỉ mới chia xa vài giờ đồng hồ.
Nhưng cô rất nhớ anh.
Thích một người thì nên lao đến từ hai phía, và phải để cho đối phương cảm nhận được điều đó. Anh có thể vì cô xa xôi vạn dặm đến Trái đất để định cư, như vậy thì cô cũng có thể vì anh mà bước lên một hành tinh xa lạ khác. Anh có thể âm thầm dành bộ phận quan trọng nhất của cuộc sống cho cô, vậy thì cô không nên chỉ đặt mỗi chiếc tổ trứng dệt tay ‘có hoa không có quả’ vào tay anh như vậy. Anh có thể tôn trọng sự lựa chọn của cô, giữ im lặng về các chiến lược đối phó với giai đoạn phát sốt, vậy thì cô cũng có thể vì một bước đó của anh mà chủ động hứa hẹn về tương lai của hai người.
Minh Khinh Khinh bỗng nhiên có rất nhiều điều muốn nói với người đàn ông đang ở xa kia.
Cô không biết bây giờ anh đã tới nơi nào rồi, tâm trạng cứ thấp thỏm lo âu, bèn lấy thiết bị liên lạc 3D ra gọi cho anh.
Sau một chuỗi âm thanh điện tử ồn ào kéo dài, trên không trung rốt cuộc cũng loáng thoáng xuất hiện một bóng người.
Thế nhưng người tiếp nhận thiết bị liên lạc lại không phải là Phó Tuyết Thâm, mà là hạm trưởng.
“Sao lại là ông?” Minh Khinh Khinh giật mình.
Hạm trưởng đang bận đến sứt đầu mẻ trán, không kịp cùng Minh Khinh Khinh hàn huyên: “Điện hạ vừa về tới Jormungandr thì kỳ mẫn cảm thứ hai liền phát tác, hiện tại đang ở trong phòng từ trường có thể kiểm soát được kỳ mẫn cảm. Ngài ấy đang rơi vào trạng thái mê man nên không thể nào trả lời ngài được. Jormungandr bởi vì cuộc bạo loạn thần lực của ngài ấy quá mức lợi hại nên vẫn đang lơ lửng nửa đường, chưa hoàn toàn rời khỏi không phận của Trái đất.”
Minh Khinh Khinh lập tức đứng bật dậy, trái tim gần như thắt lại: “Tình huống thế nào rồi, sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Tôi cũng không biết.” Hạm trưởng nhíu mày, nói đúng sự thật: “Phòng kiểm soát từ trường loại nhỏ trên chiến hạm dù sao cũng không tốt bằng phòng kiểm soát từ trường khổng lồ trên Claflin, mà hiện tại Jormungandr vẫn đang lơ lửng, một ổ trục giữa còn bị thần lực của ngài ấy phá hủy, đang được sửa chữa khẩn cấp, trong thời gian ngắn không thể trở lại Claflin.”
“Không còn cách nào khác sao?”
Hạm trưởng cười khổ đáp: “Vương tử điện hạ cũng khá là xui xẻo, hai kỳ mẫn cảm mãnh liệt nhất sau khi trưởng thành đều phát tác ở bên ngoài Claflin, lần này cũng chỉ có thể dựa vào bản thân ngài ấy để vượt qua như lần trước thôi…”
Minh Khinh Khinh nhớ lại những đau khổ mà lần trước Phó Tuyết Thâm phải chịu đựng khi vẫn còn là tiểu zombie, sắc mặt cô liền có chút tái nhợt.
“Nếu,” Cô lấy lại bình tĩnh, “Nếu tôi đi thì sao? Tình hình có thể giảm bớt không?”
“Ngài sẵn lòng?” Hạm trưởng trố mắt nhìn Minh Khinh Khinh, sắc mặt lộ vẻ vui mừng.
Minh Khinh Khinh phát hiện trong mắt hạm trưởng và những người khác, việc cô nguyện ý đến Jormungandr vì Phó Tuyết Thâm hóa ra lại là chuyện khiến người khác kinh ngạc như vậy, cô quả thực không khỏi có chút xấu hổ.
“Tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp máy bay và phi thuyền đến đón ngài. Sẽ có người chuẩn bị thủ tục cho ngài cất cánh. Ngài chỉ cần ở nhà chờ là được rồi.”
Minh Khinh Khinh không chút do dự đáp: “Được.”
*
Nửa giờ sau, Minh Khinh Khinh ký gởi một chó một mèo cho Tiểu Chu.
Vào một đêm mưa lớn, giống hệt như ngày Phó Tuyết Thâm rơi xuống Trái đất, cô cũng dũng cảm dấn thân vào một cuộc hành trình không rõ tương lai.