Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39+40
Chương 39:
Trên bầu trời đêm mênh mông, một con tàu tuần tra chiến đầu dài khoảng 984.25 feet đang qua lại như thoi đưa giữa các vì sao lấp lánh, che giấu mọi dấu vết hồng ngoại, từ từ tiến vào Trái đất, theo kế hoạch một giờ sau sẽ đáp cánh.
Trong lúc này, nội bộ hạm tinh đang rất bận rộn.
Các nhà khoa học trong bộ quần áo bảo hộ màu trắng xách theo cái rương đi lui đi tới, lấy một ít đĩa petri và ống nghiệm bỏ vào đó, chuẩn bị đến Trái đất lấy mẫu.
Hạm trưởng đang bàn giao các thủ tục liên quan với một số hạm trưởng phó. Nhận được mật lệnh của quốc vương bệ hạ, ông ấy không thể không đồng hành cùng vương tử điện hạ, bảo vệ sự an toàn cho vương tử điện hạ trong suốt chuyến đi này.
Đi cùng vương tử điện hạ đến Trái đất lần này có tổng cộng bảy người, bao gồm hạm trưởng, tư lệnh Lu Kager, nhân viên vệ sinh Raymond, ba nhà khoa học hàng đầu và đội trưởng ‘Tinh Ba’ của đội cận vệ, do đích thân quốc vương bệ hạ phái đến.
Những nhân viên còn lại sẽ ở lại hạm tinh, chờ một tháng sau vương tử điện hạ quay lại.
Đội trưởng đội cận vệ ‘Tinh Ba’ là người duy nhất trong toàn bộ Claflin bước chân vào hoàng thất bằng chính sức mạnh của mình, chứ không hề dựa vào huyết thống.
Mặc dù trên người ông ta không chảy dòng máu hoàng tộc, nhưng điều kỳ lạ là thần lực của ông ta lại đột biến lên cấp S, và lập được rất nhiều chiến công hiển hách.
Đúng như tên gọi, con người ông ta cứng rắn và máu lạnh hệt như một tên sát thủ lạnh lùng.
Người làm về chính trị như hạm trưởng và tư lệnh Lu Kager đều có chút e dè ông ấy, cả hai đều cho rằng, chắc chắn Tinh Ba là được quốc vương bệ hạ cử đến giám sát vương tử điện hạ.
Có điều, những suy nghĩ đang hoạt động trong đầu hai người lại hoàn toàn khác nhau. Hạm trưởng thì vô cùng ảo não, ông ấy vốn tưởng chuyến đi đến Trái đất lần này có thể hưởng thụ chi phí công, nhưng giờ lại có Tinh Ba ở đây, ai còn lòng dạ đâu để thư giãn tâm tình nữa? Còn trong đầu tư lệnh Lu Kager có mặt mũi giống chuột già kia thì toàn là những âm mưu chia rẽ vương tử điện hạ và quốc vương bệ hạ, vì gia tộc Kager lập công.
Trong phòng quan sát tổng.
Phó Tuyết Thâm đứng trước cửa sổ bằng kính kim loại heli có độ chịu lực cao, chắp tay sau lưng nhìn về phía Trái đất xa xa. Từ khoảng cách này đã có thể lờ mờ nhìn thấy một số đại dương, sông núi, đồng ruộng và ao hồ trên Trái đất.
Những đám mây lơ lửng bất định bao trùm lên cảnh vật.
Hiện tại theo giờ Bắc Kinh đã là bốn giờ sáng, mặt trời đang chầm chậm ló dạng từ phía đông, phủ lên những đám mây một sắc tím huyền ảo.
Sau lưng anh là một hàng sĩ quân đứng im thin thít, thấy vương tử điện hạ khẽ nhíu đôi mày thanh tú, đám người không dám phát ra âm thanh.
Phó Tuyết Thâm lấy Achilles chi hoàn từ trong túi quần quân phục thẳng thớm bằng vải nỉ màu xanh lục ra, cụp mi xuống, nhíu mày khẽ nghịch nó, sâu sắc nhận ra mọi chuyện đã trở nên phức tạp.
Anh đã mang đến rắc rối cho Minh Khinh Khinh. Đảng cầm quyền chắc chắn sẽ mượn chuyện này để thừa gió bẻ măng. Khi trở về có nhận hình phạt hay xét xử thẩm vấn gì đó anh cũng không quan tâm, nhưng điều anh lo nhất là Đảng cầm quyền sẽ thật sự phái người đến gây khó dễ cho Minh Khinh Khinh.
Đám người bảo thủ kia không từ bất cứ việc xấu nào, chưa kể đến còn có sự hỗ trợ của pháp luật, bọn họ tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội lần này để chèn ép hoàng tộc Claflin.
Chỉ có một cách duy nhất, là trong vòng một tháng phải giữ cho thứ đồ vật có tên gọi Achilles chi hoàn này không được phát sáng.
Nếu thứ trong tay này từ đầu đến cuối không phát sáng, anh hoàn toàn có thể bịt miệng được mấy lão già trong Đảng cầm quyền.
Nhưng trước đây Phó Tuyết Thâm chưa bao giờ đụng vào thứ này, anh chỉ từng nói nghe đến nó trong lịch sử của Claflin, rằng đây là đồ vật mà Claflin thứ II đã tặng cho hoàng hậu, dùng ‘Ngôi sao Achilles sáng vĩnh cửu’ này chứng minh tình yêu vĩnh hằng của ông.
Thế nên, Phó Tuyết Thâm không hiểu được cơ chế hoạt động của loại đồ vật này ——Nếu bất cứ lúc nào cũng có thể phát sáng, vậy há chẳng phải phụ vương đã gài bẫy anh rồi sao?
“Ta nhớ trên tàu có một đôi tình nhân vừa đính hôn.” Phó Tuyết Thâm đột nhiên cất tiếng.
Anh không quay đầu lại, nhưng âm thanh anh phát ra đủ để làm cho hàng ngũ sĩ quan đều rùng mình, người đội trưởng đứng đầu nhanh chóng đứng ra: “Bẩm vương tử điện hạ, đúng vậy, trên tàu có một đôi sắp kết hôn, tên họ là…”
“Đưa bọn họ đến đây.”
Chưa đến vài giây sau, một đôi nam nữ trẻ tuổi mặc đồng phục lao động màu đen đã được đưa đến đây.
Cả hai đều làm việc ở bộ phận hậu cần, thường ăn uống sinh hoạt ở tầng thấp nhất của hạm tinh, chịu trách nhiệm vệ sinh đường ống, ngay cả mặt mũi của hạm trưởng cũng chưa từng thấy qua, huống hồ là vương tử điện hạ.
Vừa bị mang đến, cả hai liền run lên bần bật, lo lắng nhìn hai vị sĩ quan bên cạnh.
Vương tử điện hạ xoay người lại, dùng đôi mắt xanh xinh đẹp không chút kiêng dè đánh giá bọn họ.
Hai người này là tự do yêu đương.
Luật Claflin về ‘Chỉ được kết hôn với người định mệnh’ chỉ áp dụng với những người mang huyết thống hoàng thất, với mục đích kéo dài huyết thống ưu tú và quý hiếm.
Còn đối với một số dân thường, hoặc là những thứ phẩm có huyết thống không ưu tú, họ được phép tự do yêu đương.
Phó Tuyết Thâm có chút hâm mộ những người đó.
Đôi vợ chồng sắp cưới thiếu chút nữa quỳ sụp xuống.
“Ngươi yêu cô ấy sao?” Vương tử điện hạ đột nhiên hỏi.
Người thanh niên sợ mình đã làm gì đó sai trái, xúc phạm đến vương tử điện hạ, lập tức kéo tay vị hôn thê của mình, dập đầu xuống đất: “Bẩm vương tử điện hạ, tại hạ xin thề, cả đời này đối với Marie quyết chí không thay đổi.”
“Vậy là yêu rồi.” Vương tử điện hạ đã hiểu, anh lại quét mắt nhìn về hàng ngũ sĩ quan. Hàng ngũ sĩ quan đó liền run lên bần bật. Thế là anh lại nói: “Không cần sợ, ta chỉ hỏi mấy vấn đề đơn giản thôi. Các ngươi cảm thấy lời hắn nói có thật không?”
Không ai dám tùy tiện tiếp lời vương tử điện hạ, phải biết rằng cách đây không lâu, khi hạm tinh buộc phải quay đầu, cần phải có người vào phòng điều khiển để xoay chuyển tọa độ, điều này đòi hỏi một thần lực rất lớn. Đối với người điều khiển mà nói, mức độ nguy hiểm này không thua kém gì đang khiêu vũ trên lớp băng mỏng.
Trước đây đều là do hạm trưởng và hạm trưởng phó làm công việc này. Sau khi hoàn thành công việc, hạm trưởng và hạm trưởng phó sẽ nghĩ ngơi một thời gian rất lâu để phục hồi thể lực, nhưng lần này lại đích thân vương tử điện hạ đến làm.
Anh vào chưa tới năm phút đã bước ra, thần lực không những không bị hao hụt mà ngay cả quần áo cũng không có lấy một nếp nhăn.
Đều này chứng tỏ thần lực của vương tử điện hạ mạnh mẽ đến khủng khiếp, hạm trưởng hay tư lệnh căn bản đều không cùng một đẳng cấp.
Chỉ có vị sĩ quan đứng đầu mạnh dạn trả lời: “Thuộc hạ có thể làm chứng, hai người bọn họ là thực sự yêu nhau. Chúng tôi thường xuyên nhìn thấy Ryan khuân vác vật nặng thay Marie, không để Marie làm công việc nặng nhọc, và mỗi lần hạ cánh xuống hành tinh khác, Ryan đều mang quà về cho Marie.”
“Đúng vậy.” Sau khi người sĩ quân đứng đầu lên tiếng, cuối cùng cũng có người thứ hai dám nói chuyện với vương tử điện hạ: “Thuộc hạ cũng có thể làm chứng, từ lúc bước lên hạm tinh đến nay hai người bọn họ chưa từng cãi nhau.”
Thế là sau đó, tình yêu quyết chí không thay đổi của cặp vợ chồng sắp cưới lần lượt được mọi người công nhận.
Phó Tuyết Thâm khẽ gật gù, đưa Achilles chi hoàn trong tay cho người thanh niên: “Được rồi, hãy lập lại những gì ngươi vừa nói.”
Mọi người đều biết rằng đó là Achilles chi hoàn, mặc dù chưa từng nhìn thấy tận mắt, nhưng bất kỳ ai đã đọc qua lịch sử của Claflin cũng từng được nghe nói về đồ vật thần thánh này.
Thế là trong chốc lát, tầm mắt của mọi người liền đổ dồn vào nó, kinh ngạc cảm thán trước ánh vàng nhàn nhạt nhưng rực rỡ mà nó phát ra.
Người sĩ quân đứng đầu khom người, kính cẩn dùng hai tay nhận lấy từ Phó Tuyết Thâm rồi đưa cho người thanh niên.
Người thanh niên xoa xoa mồ hôi trong lòng bàn tay, lo lắng tiếp nhận, lặp lại những gì vừa nói theo yêu cầu của vương tử điện hạ: “Tại thề xin thề, cả đời này đối với Marie quyết chí không đổi.”
Trong phòng quan sát bỗng im lặng như tờ.
Sắc mặt của vị hôn thê bên cạnh liền trở nên khó coi, nhìn chằm chằm hắn ta.
Bởi vì, Achilles chi hoàn không hề sáng lên.
Hắn tái mặt liếc nhìn người vợ sắp cưới của mình, sau đó hiếu kỳ nhìn vương tử điện hạ, mồ hôi bỗng túa ra tắm, nâng Achilles cao hơn đỉnh đầu rồi lớn tiếng lặp lại: “Tôi yêu Marei, cả đời này đối với Marie quyết chí không thay đổi!”
“……..”
Achilles chi hoàn vẫn không phát sáng.
“Được rồi, ta biết rồi.” Phó Tuyết Thâm phất phất tay, cho hai người bọn họ ra ngoài.
Achilles chi hoàn lại trở về tay Phó Tuyết Thâm.
Sau khi đôi vợ chồng sắp cưới rời khỏi phòng quan sát, bên ngoài liền truyền đến tiếng khóc nức nở của Marie và tiếng cãi vã gay gắt giữa hai người bọn họ.
Thế nhưng, mọi người lại nhìn thấy nụ cười đã mất từ lâu của vương tử điện hạ lại xuất hiện trên môi anh. Bọn họ nghĩ thầm trong bụng, quá đáng thật chứ, nhìn không ra vương tử điện hạ còn có sở thích sung sướng trên nỗi đau của người khác nữa cơ đấy.
Phó Tuyết Thâm lại cất Achilles chi hoàn vào túi. Hiện tại, ít nhất anh đã xác nhận được một điều, đó là thứ này không hề sáng lên một cách tùy tiện.
Đôi vợ chồng chưa cưới tưởng chừng tình cảm rất nồng thắm, thế nhưng Achilles chi hoàn vẫn không phát sáng —— nói không chừng đồ vật này lâu năm quá nên đã hỏng.
Nói tóm lại, chuyện này làm Phó Tuyết Thâm nhẹ nhõm hơn một chút.
*
Theo yêu cầu của quốc vương bệ hạ, Tinh Ba đáp xuống Trái đất trước để sắp xếp mọi thứ, bao gồm hành cung của vương tử điện hạ*, cũng là nơi ở của Phó Tuyết Thâm.
(*Hành cung: cung vua xây ở các tỉnh ngoài để nghĩ khi đi tuần thú)
Trước khi hạ cánh xuống Trái đất lần này, Phó Tuyết Thâm cùng hạm trưởng, tư lệnh và các nhân viên khoa học kỹ thuật đều cài ‘áo ngụy trang’.
Đúng như tên gọi của nó, thứ này là một viên pha lê siêu nhỏ khảm vào trong cơ thể, lúc vừa phát minh ra chỉ chuyên dùng cho thời kỳ chiến tranh, để che giấu hơi thở lẻn vào nước địch.
Sau đó, theo sự phát triển của nền văn minh công nghệ trên Claflin, với yêu cầu của Claflin là đi khám phá các hành tinh khác —— để không gây sự sợ hãi cho các dạng sống trên hành tinh khác, đồ vật này lại được cải tiến vô số lần.
Giờ đây, nó có thể can thiệp vào khả năng nhận biết và phân biệt của mọi sinh vật, để người dân trên Trái đất xem những người ngoài hành tinh như bọn họ thành đồng loại.
Nếu lần đầu tiên lưu lạc đến Trái đất mà trên người Phó Tuyết Thâm có thứ này trên người, có lẽ cũng không cần phải lẩn đông trốn tay như vậy.
Máy bay tàng hình hạ cánh.
Lúc Phó Tuyết Thâm từ trên máy bay bước xuống, cảm thấy xung quanh quen thuộc đến không ngờ, sân golf rộng rãi, triền núi trập trùng, cánh rừng bị phá hủy cách đó không xa vẫn chưa được phục hồi hoàn toàn ——
Sắc mặt Phó Tuyết Thâm có chút thay đổi.
Anh chợt hiểu ra câu nói ‘Ta sẽ đưa con đi gặp cô ấy’ của phụ vương có nghĩa là gì.
Nơi ở mà Tinh Ba đã sắp xếp nằm ngay đối diện với nhà của Minh Khinh Khinh, căn biệt thự từng được rao bán trên mạng.
Căn biệt thự này có giá lên đến hai trăm triệu nhân dân tệ, phụ vương chẳng ngần ngại vung tay mua đứt.
Ba nhân viên khoa học kỹ thuật dưới sự chỉ đạo của hạm trưởng, vừa đáp xuống Trái đất đã chia ra đi nghiên cứu địa lý, nhân văn, khoa học kỹ thuật và phân loại dữ liệu. Trong biệt thự bỗng chốc chỉ còn lại vương tử điện hạ và ba người khác, lão cáo già đáng ghét Lu Kager, Raymond ngốc nghếch và sát thủ lạnh lùng đội trưởng đội cận vệ Tinh Ba.
Đúng lúc giữa trưa đầy nắng, vì không đủ nhân lực nên tư lệnh cũng trở thành nô lệ, còn Tinh Ba thì đang trưng ra bộ mặt lạnh lùng chỉ huy bọn họ vận chuyển đồ đạc.
Phó Tuyết Thâm lên lầu ba, kéo cửa sổ sát sàn ra, nhìn về hướng căn nhà quen thuộc. Trong nhà không có ai. Có lẽ ban ngày Minh Khinh Khinh ra ngoài, trong gara cũng không có xe.
Phó Tuyết Thâm lại nhìn lên nóc nhà của cô, nơi mà anh đã ở lại rất nhiều lần.
Trong lòng bỗng trào dâng một cảm xúc bồn chồn nặng trĩu.
*
Đã gần hai tháng kể từ khi tiểu zombie rời đi.
Bộ phim cổ trang của Minh Khinh Khinh và Âu Dương Hạo đã hoàn thành, thậm chí buổi họp mặt đóng máy cuối cùng cũng đã kết thúc, và cũng không có gì ngạc nhiên khi bộ phim được phát sóng trên đài truyền hình. Nhưng tiểu zombie lại không bao giờ xuất hiện nữa.
Đôi khi Minh Khinh Khinh kết thúc công việc trở về nhà, cầm chìa khóa đứng ở cửa biệt thự, trước khi mở cửa sẽ hít một hơi thật sâu, tự hỏi rằng, liệu ngay khi mở cửa ra cô còn bắt gặp đôi mắt xanh xám quen thuộc kia nữa không.
Nhưng không, khi cô cẩn thận mở cửa ra, đằng sau cánh cửa luôn là một khoảng không vắng lặng.
Rồi thỉnh thoảng cô lại lên ban công thủy tinh trên tầng bốn nhìn về phía mái nhà, hy vọng có thể nhìn thấy dấu vết gì đó của một số sinh vật đến trú ngụ trên mái nhà để lại.
Nhưng cũng không có, ngoại trừ một vài phiến lá mùa xuân rơi rụng trên mái nhà và mấy con chim chết ra, mái nhà hoàn toàn không xuất hiện bất kỳ dấu vết gì.
Thậm chí, ban đêm cô còn ngủ chập chờn, một khi có tiếng động nào đó sẽ lập tức ngồi bật dậy, lắng tai nghe xem có phải tiểu zombie đã trở lại hay không.
Nhưng không, tiểu zombie không bao giờ trở lại nữa.
Lúc đầu, Minh Khinh Khinh còn tưởng tiểu zombie giận dỗi bỏ đi là vì cô chưa hỏi rõ ràng đã đổ tội cho cậu làm chuyện xấu. Lấy tính cách rụt rè dễ thương của tiểu zombie, bỏ nhà đi mấy ngày chắc sẽ đỏ mắt quay lại ngay.
Nhưng không ngờ, mấy ngày trôi qua, rồi lại mấy ngày trôi qua.
Nhoáng một cái đã gần hai tháng, tiểu zombie cũng không thể quay lại.
Cho đến lúc này Minh Khinh Khinh mới bừng tỉnh, tiểu zombie có lẽ không bỏ đi vì giận dỗi, mà hẳn là cậu đã quay về quê hương thật rồi. Hơn nữa, rất có khả năng là cậu sẽ không trở lại đây nữa.
Minh Khinh Khinh hậu tri hậu giác cảm thấy buồn bã.
Ngoài ra, còn rất cô đơn.
Nuôi dưỡng một thói quen rất khó, nhưng một khi đã quen rồi, phải cưỡng chế bỏ đi cũng khó khăn không kém.
Cô lục lọi tủ lạnh, nhưng không hề tìm thấy các loại bánh ngọt đầu thỏ đuôi khủng long kỳ quặc mà trước đây tiểu zombie đã làm. Bởi vì lúc đó cô cảm thấy khó ăn, nên thừa dịp tiểu zombie không chú ý đã lặng lẽ đem tất cả ném ra ngoài.
Nhưng bây giờ muốn tìm lại để hoài niệm cũng không tìm được miếng nào.
Ngoài căn phòng nơi tiểu zombie từng sống ra, trong biệt thự không còn nơi nào sót lại dấu vết tiểu zombie từng tồn tại.
Thậm chí có đôi khi Minh Khinh Khinh còn cảm thấy, phải chăng mọi thứ trong ba tháng kia chỉ là giấc mơ mà cô đã tưởng tượng ra.
Có lẽ vì không chịu nỗi sự quạnh quẽ trong căn nhà thêm lần nữa, sau hai tháng tiểu zombie rời đi, Minh Khinh Khinh đã mua về một con chó.
Một con chó thuộc giống Golden Retriever, thân hình cân đối, mạnh mẽ, hoạt bát, cá tính, nhiệt tình và thân thiện. Béo Béo tất nhiên không chấp nhận việc trong nhà có thêm một con chó, nhưng có vẻ khoảng thời gian này tâm tình của Minh Khinh Khinh không được tốt, nó đành phải nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, cho con chó tiểu tam kia vào nhà.
Minh Khinh Khinh đặt cho chú chó Golden này cái tên là ‘Đản Đản.’
Chú chó Golden rất nhiệt tình và hoạt bát, nhất là khi Minh Khinh Khinh trở về, nó liền quấn lấy cô, lôi ra bên ngoài bãi cỏ chơi ném bóng.
Bây giờ đang là tháng Năm, ngày nào cũng có nắng đẹp. Trang phục của Minh Khinh Khinh đã đổi từ áo bành tô bằng vải nỉ, sang áo khoác len mỏng sáng màu và váy dài. Có thêm chú chó Golden này, cô cảm thấy cuộc sống cũng có thêm nhiều màu sắc hơn.
Hai ngày gần đây, nghe nói căn biệt thự đối diện đã có hộ gia đình mới chuyển vào.
Bùi Hồng Trác lần trước hẳn là đã bị tiểu zombie dọa sợ, cảm thấy căn nhà có ma ám nên không thấy nhắc lại chuyện mua căn biệt thự đối diện nữa. Không ngờ căn biệt thự giá cao như vậy lại bán rất nhanh, chẳng mấy chốc đã có chủ mới dọn vào. Hơn nữa, nghe nói đối phương còn rất giàu có, móc ra mấy ngàn vạn đô la Mỹ thanh toán trong một lần.
Bộ phim mới của Minh Khinh Khinh bởi vì có cảnh múa ba lê, nên gần đây phải đi sớm về muộn để đến công ty tập luyện vũ đạo, cũng chưa lần nào tiếp xúc với những người ở biệt thự đối diện. Chỉ nghe Tiểu Chu nói lúc dừng xe nhìn qua, bên đó toàn là mấy người mặc quân phục bằng vải nỉ màu xanh lục thêu viền vàng đi vào đi ra, giống như mấy vị quan chức cấp cao từ Mỹ trở về vậy.
Tóm lại là rất bí ẩn.
Tuy nhiên, người có thể sống trong khu dân cư này không giàu sang thì cũng quyền quý, Minh Khinh Khinh cũng không có hứng thú đi thăm dò hàng xóm.
Ngoài trừ một điều khiến cô cảm thấy kỳ lạ—— là mỗi lần cô chơi đùa với con chó Golden trên bãi cỏ và kêu ‘Đản Đản’, sống lưng lại có chút ớn lạnh.
Ví dụ như bây giờ, cô lại vô cớ hắt hơi một cách không giải thích được.
Cùng lúc đó, Raymond bước lên lầu ba, dè dặt gõ cánh cửa phòng cuối hành lang: “Điện hạ, thức ăn đã chuẩn bị xong, bây giờ đẩy vào cho ngài hay sao ạ?”
Vương tử điện hạ ở trong phòng ngay cả mí mắt cũng không động đậy, cửa liền tự động mở ra.
Raymond lập tức ngẩng đầu lên, tâm tình vô cùng hốt hoảng.
Trong mắt cậu ấy, vương tử điện hạ oai phong lẫm liệt, phong độ hiên ngang, rộng rãi độ lượng, không thể nghi ngờ là một vị vương tử có thần lực mạnh nhất, và là thế lực trẻ đầy triển vọng nhất trong lịch sử Claflin. Cậu ấy rất biết ơn vì được làm việc dưới trướng của anh, nhưng nhất định phải hành sự cẩn thận.
Cậu ấy hít một hơi thật sâu, sau đó đẩy chiếc xe đồ ăn với món bít tết thượng hạng và rượu vang đỏ vào trong.
Vừa bước vào đã nhìn thấy vương tử điện hạ đang đứng bên cạnh cửa sổ, đôi mắt xanh biếc của anh như bắn ra lửa, nhìn chòng chọc về phía——
Ợ….
Nhìn con chó đang nằm phơi nắng trên bãi cỏ đối diện.
“Tốt lắm, mình vừa đi là cô ấy đã có người thay thế rồi.” Phó Tuyết Thâm ‘rộng rãi độ lượng’ tiếp tục kéo cửa sổ chớp một cách chua chát, nhìn chằm chằm con chó phía đối diện.
Chương 40:
Ngày hôm sau, lịch trình của Minh Khinh Khinh được trống một ngày, vừa sáng sớm là cô đã rời giường. Tiểu Chu xách theo bữa sáng chạy qua, đợi Minh Khinh Khinh ăn sáng xong, anh ấy xuống gara lái xe ra ngoài, Minh Khinh Khinh mang theo Đản Đản xuống lầu. Hôm nay trời nắng đẹp, Minh Khinh Khinh định đưa con chó Golden đi tiêm phòng.
“Mấy chuyện vặt vãnh này để anh làm là được rồi. Em đến bệnh viện thú cưng chắc chắn sẽ bị vây quanh cho xem.” Trong lúc lùi xe, Tiểu Chu liếc nhìn chiếc nón vành tròn và cặp kính mát màu đen của Minh Khinh Khinh, có thể nói là ‘vũ trang đầy đủ’.
Nhưng cho dù có dùng khẩu trang hay kính râm để che kín khuôn mặt, thì chiếc cằm trắng nõn và cái gáy xinh đẹp, cùng dáng người cao gầy của cô vẫn rất hút mắt.
Không cần nhìn mặt cũng biết cô là một đại mỹ nhân với khí chất cao ngạo, bất cứ ai cũng muốn nhìn lại vài lần.
Minh Khinh Khinh đang ngồi xổm trên mặt đất, kiên nhẫn gỡ cỏ dính trên móng chân con chó, không quan tâm nói: “Vây lại nhìn thì cứ để họ nhìn đi, đưa chó đi tiêm phòng chứ đâu phải làm chuyện thiên thương hại lý gì? Chẳng lẽ sao nữ thì không thể nuôi thú cưng? Sao vậy, hay là anh có hẹn với vị kia nhà anh?”
Tiểu Chu cười nói: “Làm gì có. Mà cho dù có đi nữa thì chuyện của một trợ lý như anh cũng đâu quan trọng bằng chuyện của bà chủ em đây? Chỉ là cảm giác gần đây em tốn khá nhiều thời gian cho thú cưng thôi.”
Động tác của Minh Khinh Khinh thoáng khựng lại.
Tiểu Chu lại nói tiếp: “Lần trước con Golden này bị táo bón, em cũng xin nghĩ một ngày để đưa nó đi khám. Mấy việc lặt vặt này để anh làm được rồi, em làm vậy là tính đuổi việc anh sao?”
Minh Khinh Khinh bỗng nhiên nói: “Trước kia đã dành quá ít thời gian.”
Tiểu Chu nghe không hiểu: “Hử?”
Minh Khinh Khinh đứng lên, dắt chó nhường đường cho xe của Tiểu Chu chạy ra, nói: “Dù sao hôm nay em cũng rãnh rỗi, tiêm phòng xong tiện thể đưa con chó ra biển đi dạo luôn.”
Trước đây Minh Khinh Khinh không thích ra ngoài. Sở thích của cô chỉ là trồng hoa, uống trà và đọc kịch bản, gần đây cô còn thường xuyên dắt chó ra ngoài đi dạo, Tiểu Chu có thể nhận ra cô rất thích con chó này —— một con thú cưng mới trong căn biệt thự, bèn hùa theo tâm tình của cô, đáp lại một tiếng: “Được rồi. Hôm nay là ngày trong tuần, có mấy bãi biển rất vắng người.”
Tiểu Chu đậu xe trên bãi cỏ, mở cửa ghế sau ra, phụ Minh Khinh Khinh đưa con chó lên.
Đản Đản được Minh Khinh Khinh nuôi rất khá, tầm lứa tuổi này mà có vóc dáng to béo như nó là đã vượt tiêu chuẩn cân nặng rồi. Tiểu Chu đẩy mông con chó, dùng hết sức của chín trâu mười hổ mới nhét được một nửa con chó Golden vào trong xe.
Golden có chút hoảng hốt, không ngừng giãy giụa. Đại khái chắc là nó vẫn còn ám ảnh chuyện táo bón lần trước, cũng ngồi lên chiếc xe này rồi chạy thẳng tới bệnh viện thú cưng, bị mấy người mặc áo blouse trắng thọc vào cúc hoa.
“Đi thôi. Đi hóng gió chứ không phải đi tiêm đâu.” Minh Khinh Khinh vuốt ve cái đầu mượt mà của con Golden, dỗ dành một câu.
Golden như cảm nhận được sự an ủi, nức nở hai tiếng rồi mới miễn cưỡng leo lên xe.
“Nó nghe lời em thật đấy.” Tiểu Chu cười nói.
Minh Khinh Khinh bỗng nhiên hắt xì một cái.
“Sao thế? Bị cảm à?” Tiểu Chu lo lắng hỏi.
“Không.” Minh Khinh Khinh rút khăn giấy ra lau mũi, cảm giác kỳ lạ trong lòng lại ập đến.
Cô lên xe, một tay vỗ về đầu chú chó Golden đang bất mãn nằm dài trên ghế để trấn an nó, một tay hạ cửa kính xe nhìn ra ngoài.
Tầm mắt của Minh Khinh Khinh vô thức rơi vào căn biệt thự đối diện. Nơi này trước kia là một nhà tài phiệt người Hong Kong sinh sống, không hề xảy ra mâu thuẫn gì với các chủ nhà khác, lúc rãnh rỗi thường ra sân golf bên ngoài để đánh golf giải trí.
Nhưng từ mấy ngày trước, sau khi ở đây đổi chủ mới, Minh Khinh Khinh không hiểu sao cứ cảm thấy căn biệt thự giống như một toà lâu đài này trở nên vô cùng bí ẩn.
Các cửa chớp trên một số tầng lầu đều được kéo xuống, người ngoài không thể nhìn thấy được bên trong.
Chính bởi vì như vậy, ánh sáng mặt trời cũng không thể lọt vào, khiến nó trở nên cực kỳ yên tĩnh, như thể đang chìm vào giấc ngủ sâu.
Trừ điều này ra, trên nóc nhà còn dựng một thứ gì đó như tấm thép hợp kim nhôm nhìn rất lạ mắt, phản chiếu ánh sáng mặt trời và liên tục hấp thụ các chất trong không khí.
Minh Khinh Khinh không hiểu lắm về các mẫu xe hơi hay sản phẩm công nghệ, bèn hỏi Tiểu Chu đó là gì.
Kết quả, Tiểu Chu cho rằng đó là một chiếc máy lọc không khí.
Minh Khinh Khinh: “……” Ai đời lại đi đặt máy lọc không khí ở bên ngoài, chẳng lẽ định lọc không khí trong trời đất hay gì?
Minh Khinh Khinh nhìn ra ngoài cửa sổ, thảo luận với Tiểu Chu về chủ nhân của căn biệt thự này: “Anh ra vào thường xuyên như vậy mà cũng chưa bao giờ nhìn thấy sao?”
“Chưa.” Tiểu Chu cầm vô lăng, đáp: “Lúc bọn họ chuyển nhà là anh đã cảm thấy kỳ kỳ rồi. Toàn là đàn ông không, chẳng có lấy một người phụ nữ. Mà anh thấy, bọn họ nhìn giống cấp dưới hay giúp việc gì đó thì đúng hơn là vào đó sinh sống, chắc không phải là chủ nhà thực sự.”
Với lại, anh ấy cũng chưa từng giao lưu với đám người mặc quân phục thêu màu xanh lục kỳ quái đó, bởi vì đối phương rất bận rộn, hoàn toàn coi anh ấy như không khí, không bao giờ đến quá gần chỗ anh ấy.
Minh Khinh Khinh: “Phải rồi, lần trước anh nói người dọn đến là người Mỹ?”
Tiểu Chu ngẫm nghĩ rồi đáp: “Anh đoán thôi. Anh thấy màu mắt của mấy người đó không giống người Trung Quốc, còn cụ thể là nước nào thì quả thực không đoán được.”
“Mắt màu gì?” Minh Khinh Khinh hỏi: “Màu xanh?”
“Không.” Tiểu Chu lắc đầu, nói: “Nhạt hơn màu hổ phách, cũng có pha một ít màu xanh, nhưng dưới ánh mắt trời anh không nhìn thấy rõ.”
Tiểu Chu qua kính chiếu hậu liếc nhìn Minh Khinh Khinh, thấy cô cụp mắt xuống, chẳng hiểu sao anh ấy lại cảm giác cô có vẻ hơi thất vọng.
“Làm sao vậy? Say xe à?”
“Không có gì.”
Đúng lúc này, chiếc xe tình cờ phóng nhanh qua con đường bên hông căn biệt thự.
Minh Khinh Khinh ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ tầng ba, cô bỗng nhiên sửng sốt.
Lá cây xanh mát thấp thoáng che cửa sổ hình vòm. Cửa sổ này vẫn luôn đóng chặt, có thể thấy được rèm cửa bên trong là màu vàng nhạt, vẫn là màu sắc rèm cửa trước đây. Xem ra, chủ nhân hiện tại sau khi dọn vào cũng không tốn quá nhiều tâm tư để trang hoàng lại căn nhà.
Ánh mặt trời hôm nay vô cùng chói chang, từ kẽ hở giữa những tán lá xanh, có thể mang máng nhìn thấy một hình dáng nhập nhòa chợt lóe lên rồi biến mất bên cạnh bàn làm việc cạnh cửa sổ.
Một bóng dáng yên tĩnh, cao ráo và phong độ thấp thoáng lướt qua.
Nháy mắt, trong lòng Minh Khinh Khinh lại dâng lên một cảm giác khác lạ.
Cô vắt tay lên cửa kính xe, quay đầu nhìn lại.
Nhưng bóng dáng kia như nhận ra đã bị phát hiện, lập tức bỏ đi, bên cạnh cửa sổ thoáng chốc chỉ còn lại bóng cây loang lổ.
Tốc độ lái xe của Tiểu Chu quá nhanh, chẳng mấy chốc những tán lá cây rậm rạp đã che khuất tầm mắt của Minh Khinh Khinh, cô không còn nhìn thấy gì nữa.
Thoáng cái, xe đã đến chân núi.
Minh Khinh Khinh đè nén cảm giác không thể giải thích được trong lòng, đột nhiên hỏi: “Hình như sau cốp xe vẫn còn mấy hộp bánh quy handmade đúng không?”
“Còn bốn hộp.” Tiểu Chu đáp: “Bánh của New Zealand rất khó mua, đạo diễn tính ra cũng có rất tâm. Em chưa nếm thử sao?”
Minh Khinh Khinh lại nói: “Hàng xóm mới chuyển đến, theo lý mà nói có phải nên tặng một chút quà handmade để tỏ ý chào mừng không?”
Tiểu Chu: “Sao?”
Minh Khinh Khinh hạ quyết định: “Quay xe lại đi.”
Tiểu Chu mặc dù không rõ đầu cua tai mèo gì, nhưng vẫn nghe lời lùi xe lại. Con chó Golden vốn dĩ đang rũ tai buồn bã, thấy xe lái ngược lại, tưởng đâu không cần tiêm vắc xin nữa, liền hưng phấn sủa gâu gâu, dùng mũi ủn vào lòng bàn tay Minh Khinh Khinh.
Chiếc xe nhanh chóng quay đầu, lái đến gần căn nhà ‘hàng xóm’ của Minh Khinh Khinh.
Minh Khinh Khinh xuống xe, lấy mấy hộp bánh quy handmade ra, còn Tiểu Chu thì cầm dây dắt chó, kéo Đản Đản từ trên xe xuống.
Hai người một chó đi về phía bãi cỏ trước căn biệt thự này.
Minh Khinh Khinh đứng bên ngoài cánh cửa sắt chạm trổ, kéo vòng sắt gõ cửa, thử thăm dò: “Có ai không?”
Vừa rồi còn nhìn thấy trên tầng ba có bóng người, hẳn là nhà hàng xóm đang có người ở nhà.
Nhưng phải đến khi Minh Khinh Khinh nhấc chiếc vòng lên gõ lần thứ ba, cánh cửa lớn đằng kia mới từ từ mở ra.
Bước ra là một cậu thanh niên thấp bé với làn da trắng bệch, trên người còn đang mặc tạp dề, trong tay cầm dao nĩa —— chẳng lẽ đây này là đầu bếp của gia đình này?
Người này còn chưa kịp bước qua bãi cỏ để đi tới đây, thì bỗng nhiên từ đâu, trước cánh cổng sắt chạm trổ xuất hiện một người đàn ông mặc quân phục, cao gần hai mét, trên trán có một vết sẹo dài đến khóe miệng, giống như một bức tường chắn ngang tầm mắt của bọn cô.
Cái bóng phủ qua đỉnh đầu.
Người đàn ông giống hệt kỵ binh này tóm lấy tay vịn của cánh cổng sắt chạm trổ, lạnh lùng nhìn xuống Tiểu Chu và Minh Khinh Khinh: “Làm gì?”
Tiểu Chu sợ tới mức xém đột tử, kéo Minh Khinh Khinh lùi ra sau một bước.
Anh ấy nói thầm vào tai Minh Khinh Khinh: “Vãi thật, ông ta từ đâu chui ra vậy?”
Minh Khinh Khinh cũng không nhìn rõ, động tác di chuyển của người đàn ông mặt sẹo này thực sự quá nhanh, như thể vẫn luôn đứng bên cạnh cánh cổng sắt, chỉ là bọn họ không phát hiện ra mà thôi.
Chú chó Golden cũng cuộn người lại, sợ hãi núp sau lưng Minh Khinh Khinh.
So với cậu thanh niên thấp bé, khí chất mạnh mẽ toát ra từ người đàn ông mặt sẹo này rõ ràng càng giống chủ nhân của ngôi nhà này hơn.
Dưới ánh mắt sắc bén như hổ rình mồi của ông ta, Minh Khinh Khinh không biết lấy can đảm từ đâu, mạnh dạn đưa hộp bánh cookie trong tay cho ông ta: “Xin chào, hoan nghênh mọi người đã chuyển đến. Đây là chút quà gặp mặt nho nhỏ.”
Thế nhưng, ông ta vẫn trưng ra khuôn mặt vô cảm đánh giá cô, không hề có ý định đưa tay tiếp nhận.
Hơn nữa, vẻ mặt của ông ta cũng khiến Minh Khinh Khinh cảm thấy rất khó chịu, nó không giống như ánh mắt đánh giá con người, mà là đang đánh giá một con thỏ yếu đuối nào đó.
“Không cần.” Người đàn ông mặt sẹo lạnh lùng mở miệng.
Nói xong, ông ta buông tay vịn của cánh cổng sắt ra, Minh Khinh Khinh và Tiểu Chu tái mặt phát hiện nơi vừa bị ông ta nắm chặt đã méo mó sắp gãy.
Sau đó, cậu đầu bếp thấp bé đang đổ mồ hôi nhễ nhãi, vất vả lắm mới chạy ra tới đây bị người đàn ông mặt sẹo xách cổ áo lên, động tác của ông ta nhẹ nhàng như đang xách một con gấu bông, xoay người đi về phía cửa biệt thự.
Tiểu Chu lại thì thầm bên tai Minh Khinh Khinh: “Gia đình này quái gở thật đấy, ăn mặc cũng kỳ lạ, giống như tổ chức sát thủ vậy.”
Nhưng sau khi người đàn ông mặt sẹo đi được ba bước, đầu gối của ông ta đột nhiên mềm ra —— đúng vậy, cứ thế mềm nhũn một cách khó hiểu.
Như thể trên vai đang có một chiếc kiềng ngàn cân đè lên, đồng thời hung hăn nhấn ông ta xuống bùn đất, còn đá vào đầu gối ông ta một cái.
Khuôn mặt dữ tợn của ông ta có ý đồ giãy giụa, vươn năm ngón tay nắm vào không khí một cách vô vọng, nhưng chiếc kiềng vô hình trên vai lại càng lúc càng nặng nề, thẳng thừng nhấn một chân ông ta xuống bãi cỏ.
Người đàn ông mặt sẹo lảo đảo về phía trước, ngã một cú sấp mặt.
Thân hình cao gần hai mét lập tức ngã rạp xuống bãi cỏ, nói là làm trời rung núi lở cũng không ngoa tí nào.
Cậu thanh niên thấp bé bên cạnh cũng bị liên lụy, mặt đập thẳng xuống đất.
Bụi đất bay tung tóe.
Minh Khinh Khinh: “……”
Tiểu Chu: “……”
???
Hoảng sợ biến thành nghẹn lời.
Hai người này là diễn viên hí kịch từ nước ngoài về ư? Sao giống như đang diễn cơn bão tố của Shakespeare vậy?
Một lát sau, cậu thanh niên từ dưới đất bò dậy, bùn đất dính đầy mặt từng cục từng cục rớt xuống, lăn lê bò trườn chạy đến nhận hộp bánh cookie từ trong tay Minh Khinh Khinh, sau đó chạy về, ra sức kéo người đàn ông mặt sẹo đã bất tỉnh nhân sự vào nhà.
Minh Khinh Khinh và Tiểu Chu: “…….”
Như sực nhớ ra gì đó, cậu đầu bếp thấp bé rõ ràng lịch sự hơn người đàn ông mặt sẹo, quay đầu lại nói với Minh Khinh Khinh: “Tổ, tổ sẽ chuyển đến cho ‘củ nhân’.”
Chủ nhân?
Đúng như dự đoán, hai người này không phải là chủ nhân của căn biệt thự, mà chủ nhân của biệt thự là một người khác.
“Tôi có thể chào hỏi chủ nhân ngôi nhà này một chút được không?” Minh Khinh Khinh ở sau lưng cậu ấy hỏi với.
Như vừa nghe được chuyện gì đó rất kinh khủng, cậu đầu bếp thấp bé đầu cũng không quay lại, mồ hôi càng túa ra nhiều hơn. Sau khi kéo người đàn ông mặt sẹo vào nhà, cậu ấy khẩn trương đóng cửa lại.
“……”
Minh Khinh Khinh và Tiểu Chu dẫn chó trở về xe, tiếp tục đi tiêm phòng. Đến cửa khu biệt thự dưới chân núi, Minh Khinh Khinh tháo kính râm xuống, lấy lý do lo lắng hàng xóm mới không hòa thuận để hỏi thăm tình hình căn biệt thự kia. Từ dịch vụ quản gia, cô được biết chủ nhân mới của căn biệt thự là một thanh niên còn rất trẻ.
Có thể mua nhà ở đây một cái rụp như vậy, lẽ nào là phú nhị đại? Phú tam đại?
Thông thường, thế hệ giàu có đời thứ hai này có cuộc sống về đêm rất phong phú, buổi tối lý ra sẽ thường xuyên mở party quẩy tưng bừng mới đúng. Thế nhưng nhà đối diện đã dọn vào được ba bốn hôm, vậy mà Minh Khinh Khinh lại chưa từng nghe thấy bên kia có động tĩnh quá lớn. Mỗi khi đêm về đều vô cùng yên tĩnh.
Minh Khinh Khinh nâng cửa kính lên, có chút đăm chiêu.
Tiểu Chu nghĩ tới vẫn còn sợ: “Theo anh nghĩ thì em nên dọn nhà đi. Nơi này hình như phong thủy không được tốt cho lắm. Tự nhiên đang yên đang lành lại xảy ra một số chuyện kì lạ, còn xuất hiện một hộ gia đình quái gở nữa chứ?”
“Anh cũng cảm thấy kỳ lạ?” Minh Khinh Khinh hỏi.
Tiểu Chu mở to hai mắt: “Có thể không lạ sao? Em là một nữ minh tinh xinh đẹp nổi tiếng, đi đến đâu mà chẳng bị người khác nhìn chằm chằm? Vậy mà hai người kia đến liếc nhìn em một cái cũng không nhìn, hơn nữa người đàn ông cao gần hai mét kia trên mặt còn có vết sẹo, e là xã hội đen gì ấy chứ…..”
Minh Khinh Khinh ngắt lời anh ấy: “Ý em là cách nói chuyện của người đầu bếp kia kìa?”
“?” Tiểu Chu chưa tiêu hóa kịp: “Không phải chỉ nói lắp với dùng phương ngữ thôi sao?”
Ánh mắt của Minh Khinh Khinh chợt sáng rực lên.
“Đôi mắt của hai người này quả thực có pha chút màu xanh, nhưng cũng không trong trẻo như một người anh từng thấy.”
*
Raymond hộc hơi kéo Tinh Ba vừa bị thần lực của vương tử điện hạ đánh ngất vào nhà, chợt thấy vương tử điện hạ đang từ trên cầu thang chậm rãi bước xuống.
Raymond ngẩng đầu lên nhìn.
Đột nhiên trừng to hai mắt, há hốc mồm miệng.
‘Bịch’ một tiếng, cậu ấy lập tức buông cổ áo của Tinh Ba ra, trán Tinh Ba liền đập xuống gạch men, làm cho nền gạch men lủng một cái hố lớn.
Tinh Ba đầu rơi máu chảy, còn Raymond thì hoảng loạn nói: “Điện, điện hạ!”
Tiểu Phó cúi đầu nhìn về hướng Raymond đang chỉ, thì ra là Achilles chi hoàn đang nằm trên ngực áo anh ——phát sáng.
Đồ vật thần thánh này vốn dĩ có màu vàng nhạt, nhưng lúc này lại tỏa ra một thứ ánh sáng rực rỡ, vừa giống như một ngọn nến màu vàng, lại vừa giống như đôi mắt của Chúc Long*, thắp lên ngọn lửa không thể nào dập tắt đến từ thời cổ đại.
(Chúc Long: (Chúc Âm, Trác Long) là một vị thần cực kì cổ xưa trong thần thoại Trung Quốc. Ông đã ở đó từ thuở Bàn Cổ khai thiên lập địa. Ông có thân rồng mặt người, dài hàng nghìn trượng, vảy đỏ rực, mắt sáng trưng, miệng ngậm một cây đuốc. Thời sơ khai, Chúc Long chính là vị thần duy trì thế gian – nguồn: Google.)
Sắc mặt của Tiểu Phó liền trở nên khó coi.
Anh giơ tay lên, cố gắng che đi ánh sáng của ngọn lửa, nhưng ánh sáng đó vẫn xuyên qua kẽ tay anh, chiếu sáng toàn bộ đại sảnh.
Tiểu Phó đột nhiên tháo Achilles chi hoàn xuống, từ trên cầu thang vung tay ném ra ngoài, nhưng kết quả là bức tường lại bị xuyên thủng thành một cái lỗ to bằng nắm tay, xung quanh tan nát tung tóe!
Achilles chi hoàn mang theo tư thế không gì phá vỡ nổi khảm vào trong bức tường, nhưng không hề bị hư hại một phân nào.
Ngọn lửa vẫn không thể dập tắt.
Raymond sợ đến choáng váng, trước đây cậu ấy chỉ được thấy vật thần thánh Achilles này trong lịch sử của Claflin, chứ chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy ngoài đời, không ngờ truyền thuyết lại có thật. Nó thực sự có thể phát sáng!
Nhưng vấn đề trước mắt tất nhiên không phải điều này, mà là vương tử điện hạ —— chỉ ba ngày sau khi đáp xuống Trái đất, Achilles chi hoàn đã phát sáng một lần, vậy thì hai mươi bảy ngày còn lại làm thế nào để trải qua đây? Liệu vương tử điện hạ còn có thể vượt qua thử thách của quốc vương bệ hạ và Đảng cầm quyền hay không?
Raymond dùng ngôn ngữ của Claflin thấp giọng lẩm bẩm: “Điện hạ, đây là ngài còn chưa gặp mặt đấy, nếu gặp nhau nữa thì phải làm thế nào bây giờ? Achilles chắc sẽ trở thành bóng đèn chiếu sáng 10.000w mất thôi.”
Phó Tuyết Thâm: “……”
“Không nói chuyện không ai bảo ngươi câm.” Phó Tuyết Thâm tức giận bỏ lên lầu.
Anh vừa quay người lại, bốn hộp bánh quy trên tay Raymond lập tức biến mất, một giây sau rơi vào tay anh. Anh ôm bốn hộp bánh quy lên lầu.