Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36+37
CHƯƠNG 36:
Còn chưa qua ngày hôm sau, tin tức Bùi Hồng Trác gặp tai nạn đã leo lên hot search.
Đêm hôm khuya khoắt nhưng trên mạng vẫn bùng nổ sôi sục, Weibo tắc nghẽn.
Theo tin tức chính thức thì Bùi Hồng Trác đã được đưa đến bệnh viện, nhưng các tài khoản mạng lại lan truyền rằng anh ấy phải cấp cứu trên xe cứu thương, cuối cùng lại thành ra là Bùi Hồng Trác bị nguy hiểm tới tính mạng, đang nằm trong ICU.
Fans hâm mộ của Bùi Hồng Trác khóc lóc rất thảm thiết, ra sức cầu phúc và chiến đấu, trong khi anti-fan thì lại được một trận hả hê.
Có người còn lôi những minh tinh đã tham gia vào buổi lễ trao giải đêm hôm đó ra phân tích những biểu cảm nhỏ xíu trên mặt họ. Nếu sau vụ tai nạn mà vẫn còn cười cợt được, họ sẽ bị gán là cho là ‘vô nhân tính’.
Minh Khinh Khinh và Bùi Hồng Trác cùng lúc rời khỏi buổi lễ trao giải, có phóng viên chụp được hình ảnh hai người đứng nói chuyện ở lối ra vào.
Bùi Hồng Trác gặp nạn, Minh Khinh Khinh lại may mắn đi trước một bước, bình an vô sự.
Suốt một đêm, trên Weibo của Minh Khinh Khinh không có bất cứ hành động gì, điều này càng khiến cho fans của Bùi Hồng Trác bất mẫn, âm dương quái khí mà nói bóng gió vài câu về bụng dạ của những người trong showbiz.
Sức chiến đấu của fan đại hoa Minh Khinh Khinh đương nhiên cũng không kém, thế là chẳng mấy chốc, giữa các fans cuồng lại nổ ra một trận tranh cãi hỗn loạn.
Tóm lại, có lẽ là vì sức ảnh hưởng của Bùi Hồng Trác quá lớn, cho nên đêm nay cánh phóng viên và báo đài không mấy ai ngủ được, tất cả đều lũ lượt chạy đến bệnh viện, chực chờ trước cổng bệnh viện để hóng tình hình mới nhất.
Cho đến ngày hôm sau, hot search #Bùi Hồng Trác gặp nạn# với hai màu đen đỏ đã đứng đầu bảng xếp hạng.
Minh Khinh Khinh cũng không nghĩ ngơi được mấy tiếng, thậm chí còn chưa tẩy trang.
Buổi triển lãm phim vẫn diễn ra như thường lệ, thiếu đi một khách mời Bùi Hồng Trác, thay vào đó là một vị đạo diễn phim điện ảnh tài ba khác.
Đây được xem là buổi triển lãm lớn nhất của ngành điện ảnh nước nhà, hai năm tổ chức một lần. Những năm trước giới nghệ sĩ còn nháo nhào chuẩn bị mấy ngày mấy đêm, nhưng năm nay, sự chú ý của cư dân mạng lại đổ dồn vào chuyện Bùi Hồng Trác bị đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Suốt hai ngày diễn ra buổi triễn lãm, trời Bắc Kinh mưa xuân liên tục.
Tin tức Bùi Hồng Trác đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng vẫn chưa được đăng tải lên mạng, nhưng đã truyền tới tai Minh Khinh Khinh.
Bệnh viện nơi Bùi Hồng Trác nằm lại phong tỏa rất nghiêm ngặt, nhưng được sự đồng ý của Bùi Hồng Trác, buổi chiều, Minh Khinh Khinh đã vào bệnh viện thăm anh ấy với tư cách là một người bạn.
Bởi vì lúc xảy ra sự cố, anh ấy đang ngồi ghế sau của chiếc Cayenne, nên vết thương nghiêm trọng hơn tài xế. Góc lông mày may ba mũi, cánh tay trái may bảy mũi, phần lưng may mười ba mũi. Hiện tại vẫn đang nằm trên giường bệnh, không tiện di chuyển.
Tuy nhiên, tình trạng tinh thần vẫn rất tốt, bác sĩ cũng nói anh ấy khá may mắn, không bị nội thương, đều là vết thương ngoài da do kính gây ra, nghĩ ngơi đầy đủ sẽ nhanh lành lặn, hơn nữa sau khi hồi phục còn không để lại sẹo.
Bùi Hồng Trác cần được nghĩ ngơi, nên Minh Khinh Khinh cũng không ngồi quá lâu.
Minh Khinh Khinh vẫn luôn bận tâm đến nguyên nhân xảy ra vụ tai nạn này.
Tới buổi tối, bên phía chị Kim báo cho cô biết đã có kết quả điều tra.
Bởi vì gần đây trời mưa nhiều, lẽ ra tòa nhà phải tiến hành đại tu công trình, nhưng nhân viên bảo trì lại lười biếng. Kết quả, không ngờ đúng lúc đó, lượng mưa đọng lại trên giá sắt quá nhiều, cộng thêm ốc vít của tấm biển quảng cáo vốn đã han gỉ, không chịu nổi trọng lực liền bung ra và rớt xuống đất.
Chỉ là Bùi Hồng Trác khá xui xẻo, vừa vặn lại rơi trúng vào người anh ấy.
Nhưng ngay cả khi không phải anh ấy, tối đó chắc chắn cũng có một nghệ sĩ xui xẻo khác gặp chuyện này.
“Cũng may là em đi nhanh.” Chị Kim nghĩ lại vẫn còn sợ, vỗ ngực nói: “Nếu em nán lại dưới tấm biển quảng cáo đó thêm một lúc, nói không chừng người bị nạn lại là em ấy chứ.”
“Không phải do con người gây ra sao?” Minh Khinh Khinh kinh ngạc hỏi đầu dây bên kia.
“Làm sao có chuyện đó được? Chẳng lẽ có ai đó tính toán được thời gian Bùi Hồng Trác rời khỏi buổi lễ, rồi trèo ra bên ngoài tòa nhà đẩy tấm biển quảng cáo xuống?” Chị Kim bật cười, “Em đọc quá nhiều thuyết âm mưu trên mạng rồi đúng không? Có vài nhóm fans của Bùi Hồng Trác còn nói là người đối diện cố tình hãm hại Bùi Hồng Trác nữa đấy, mấy loại chuyện tào lao như vậy mà em cũng tin được sao?”
“Không phải, ý em không phải vậy.” Minh Khinh Khinh khẽ nhíu mày: “Ý em là chắc chắn khung sắt tự han gỉ mà rớt xuống chứ?”
“Chắc chắn. Đây là kết quả điều tra của cảnh sát đã công bố mà. Chắc là tối nay các phương tiện truyền thông sẽ phát thông cáo báo chí thôi.” Chị Kim nói, “Văn phòng làm việc của Bùi Hồng Trác rất tức giận, đã đệ đơn lên Cơ quan Bất động sản yêu cầu bồi thường. Chuyến này mà bồi thường chắc cũng phải mấy ngàn vạn, thậm chí còn lên tới hàng trăm triệu!”
Tiểu Chu bên cạnh chen vào một câu: “Phải anh, anh còn cảm thấy bồi thường như vậy cũng chưa đủ. Mấy công ty xây dựng bây giờ toàn ăn bớt ăn xén nguyên liệu vật, công trình bả đậu nào cũng dám hoàn thành hạng mục. Trong bức ảnh mà người đại diện của Bùi Hồng Trác gửi đến, đinh ốc đều sắp bị ăn mòn cả rồi….”
Những câu kế tiếp của chị Kim và Tiểu Chu, Minh Khinh Khinh hoàn toàn không có tâm tư để nghe tiếp.
…….
Tiểu zombie không hề lừa cô, quả nhiên không phải do cậu làm, chuyện này thật sự chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn.
Là cô chưa hỏi rõ ngọn ngành đã trách móc cậu.
Ngẫm lại cũng đúng, tuy rằng cậu có thể đùa dai, nhưng chưa từng làm hại người khác. Cô dựa vào cái gì mà sau khi xảy ra sự cố, phản ứng đầu tiên lại cho rằng có liên quan đến cậu?
Chẳng lẽ sau này người bên cạnh cô gặp tai nạn, cô đều đổ hết tội lỗi lên đầu cậu?
Xét đến cùng, vẫn là vì bản thân cô chưa hoàn toàn tin tưởng cậu —— hoặc là vì cô vẫn chưa thể xem cậu như một con người mà đối đãi.
Từ đêm qua đến giờ, lồng ngực của Minh Khinh Khinh như đang chìm trong nước lạnh, trong lòng tràn ngập cảm giác áy náy với Bùi Hồng Trác. Bây giờ cô đã biết chuyện này không liên quan đến tiểu zombie, cả người như trút được gánh nặng.
Giống như được vớt từ dưới nước lên, cuối cùng cũng lấy lại được hô hấp.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Minh Khinh Khinh cảm thấy kiệt sức. Cô cởi bỏ búi tóc dài, lật người sang một bên, nằm ngã ra ghế sau của chiếc xe, sau đó gập đôi chân dài mượt mà lại, đưa hai tay xoa xoa khuôn mặt.
Kiếm tiền thật mệt mỏi. Minh Khinh Khinh sắp không muốn làm việc trong giới giải trí này nữa rồi.
Tiểu Chu tắt cuộc gọi thoại, từ ghế lái phụ quay đầu lại, hỏi: “Ngày mai vẫn còn một sự kiện nữa, nhưng bây giờ Bùi Hồng Trác không thể tham dự, vốn dĩ định đổi cho em một khách nam khác, nhưng vừa rồi chị Kim có đề nghị, hay là nhân cơ hội này em cũng nghĩ ngơi hai ngày, ngày mai cũng không cần tham dự nữa? Dù sao thì hai lộ trình quan trọng cũng đã hoàn thành rồi.”
Minh Khinh Khinh hiểu ý của chị Kim. Trong danh sách khách mời mà chương trình công bố, cô và Bùi Hồng Trác là một đôi, nhưng hiện tại Bùi Hồng Trác đã xảy ra chuyện, nếu cô một mình tham gia chương trình, khó tránh khỏi sẽ bị hỏi những vấn đề liên quan, chi bằng dứt khoát không tham gia cho khỏe.
“Em sao cũng được, các anh cứ sắp sếp đi.” Minh Khinh Khinh nói.
Tiểu Chu liền dùng điện thoại gửi tin nhắn cho nhóm tổ chức chương trình, đồng thời hỏi Minh Khinh Khinh: “Nếu không tham gia nữa thì hai ngày tới em sẽ được nghĩ. Em muốn về nhà trước hay là nán lại đây hai ngày?”
Minh Khinh Khinh quay đầu nhìn màn mưa bên ngoài cửa sổ xe, nghĩ ngợi rồi đáp: “Cứ bay theo chuyến bay dự kiến ban đầu đi.”
Tiểu Chu: “Vậy bây giờ?”
“Về khách sạn.”
“Được.” Tiểu Chu liền chỉ đạo chuyển hướng.
Minh Khinh Khinh im lặng một chút rồi lại nói: “Đợi đã. Ghé vào nhà hàng Duyên Ký phía trước giùm em.”
Một lát sau, Tiểu Chu và Tiểu Trình cầm ô, xách theo bao lớn bao nhỏ nóng hổi quay lại. Tất cả đều là đồ ăn vặt kinh điển, bánh bơ chiên, súp dê, bánh nhân thịt Môn Đinh, đậu Hà Lan vàng, chè bột mì, hoa quả trộn đường…ba tầng của hộp giữ nhiệt đều được đựng đầy nhóc. Hai người bọn họ cho dù ướt đẫm cả người cũng không dám để những món đồ mà Minh Khinh Khinh thích ăn bị ướt mưa.
“Nhiều thế này em ăn có hết không?” Tiểu Chu thu ô, leo lên xe rồi đóng cửa lại.
“Nhiều ư?” Minh Khinh Khinh ngồi dậy, nhận đồ ăn đặt sang một bên, nhẩm đếm khẩu phần, cộng lại chắc cũng không quá hai ba cân thịt bò, với sức ăn của tiểu zombie thì chắc chắn cậu sẽ ăn sạch sẽ, “Không nhiều lắm đâu.”
Tiểu Chu không dám tin: “Em còn muốn giảm cân nữa không vậy?”
Minh Khinh Khinh ậm ờ đáp: “Chỉ là nếm thử thôi.”
“Lãng phí.” Tiểu Chu vươn cánh tay dài ra, định lấy phần bánh nhân thịt: “Em không thích ăn cái này đâu, để anh nhét vào bụng cho.”
Ai ngờ còn chưa đụng tới hộp đồ ăn đã bị Minh Khinh Khinh vỗ vào mu bàn tay: “Đừng chạm vào, của em.”
Tiểu Chu liếc nhìn Minh Khinh Khinh với ánh mắt kỳ lạ. Nếu không phải anh ấy biết Minh Khinh Khinh thanh tâm quả dục, không có hứng thú với giống sinh vật mang tên đàn ông, thì anh ấy còn cho rằng Minh Khinh Khinh đã nhặt được một anh chàng hoang dã háu ăn nào đó rồi đem giấu vào khách sạn.
Anh ấy có thể cảm nhận được, tâm trạng của Minh Khinh Khinh dường như đã tốt lên rất nhiều so với vẻ mặt nặng nề lúc sáng.
*
Đang giờ cao điểm tan tầm.
Một giờ sau, Minh Khinh Khinh về tới khách sạn.
Tối hôm qua sau khi ăn xong bữa khuya, Minh Khinh Khinh đã đặt một căn phòng khác. Dù sao thì lúc ở nhà, tuy rằng cô và tiểu zombie ở chung với nhau, nhưng trong căn nhà mấy tầng lầu đến mấy chục phòng đó, hai người lại ngủ rất xa nhau. Bây giờ ra ngoài công tác, đột nhiên phải ngủ cùng một gian phòng, trong lòng cô vẫn còn chút nhút nhát. Cộng thêm hai sự việc tối qua cũng khiến cô tâm tình hỗn loạn, thế nên cô càng không muốn quay lại căn phòng có tiểu zombie.
Lúc này, cô xách theo hộp giữ nhiệt thơm lừng đứng trước cửa phòng, mới sực nhớ ra là tối qua lúc bỏ đi không lấy thẻ phòng theo.
Minh Khinh Khinh nhìn thoáng qua hành lang.
Hành lang không có ai.
“Cốc cốc cốc.”
Minh Khinh Khinh khẽ gõ cửa, thấp giọng nói: “Tôi về rồi đây.”
Hơn nửa buổi trôi qua vẫn không thấy ai ra mở cửa.
Trong phòng yên lặng như tờ, chỉ còn sót lại cảm giác trống rỗng sau khi người đi, ngoài ra không có bất kỳ động tĩnh nào khác.
Minh Khinh Khinh lại gọi một tiếng, “Tiểu Phó?”
Năm phút sau, vẫn không có động tĩnh gì.
Tiểu zombie giận dỗi?
Minh Khinh Khinh lại tăng thêm lực gõ cửa, gõ thêm vài lần nữa vẫn không thấy tiểu zombie ra mở cửa.
Minh Khinh Khinh có chút không muốn hạ mình xin lỗi.
“Không chịu mở cửa nữa là tôi mặc kệ cậu đấy”, cô đặt hộp giữ nhiệt trước cửa phòng, định xoay người bỏ đi.
Nhưng vừa bước được vài bước, cô lại nhịn không được quay đầu —— căn phòng phía sau vẫn yên ắng, tiểu zombie cũng không ấm ức ló đầu ra, kéo hộp giữ nhiệt vào phòng giống như trong tưởng tượng của cô, trong lòng cô liền có chút hoài nghi.
Nếu cậu vẫn giận dỗi không chịu mở cửa ra lấy, đồ ăn ngon cô mang về sẽ bị nguội hết.
Hơn nữa, không hiểu vì sao, trong lòng Minh Khinh Khinh lại xuất hiện một linh cảm chẳng lành.
Ngập ngừng một lúc, cô nhíu mày, xoay người đi xuống lầu.
Một lúc sau, cô nhận tấm thẻ phòng từ quầy lễ tân.
Minh Khinh Khinh mở cửa ra, cảm giác đầu tiên là nhiệt độ của toàn bộ căn phòng thấp như hầm băng, dù hệ thống sưởi hơi vẫn đang bật, nhưng trên cửa sổ phòng tắm vẫn còn đọng lại một vài vệt nước giống như tuyết vừa tan.
Đèn vẫn đang sáng. Hành lý được đặt ngay ngắn trong góc tường. Bàn ghế, sữa tắm gội vẫn chưa bị động vào. Mọi thứ đều giống hệt như lúc Minh Khinh Khinh rời đi tối qua.
Chỉ có một điểm khác biệt duy nhất là —— tiểu zombie đã biến mất.
Minh Khinh Khinh bước vào phòng tắm, xốc chăn lên, mở tủ lạnh ra, khuỵa gối nhìn xuống gầm ghế sô pha.
Cô bỗng nhiên có một cảm giác rất hụt hẫng.
Từ sau khi cô mang tiểu zombie về nhà, đây là lần đầu tiên mở cửa ra mà không nhìn thấy bóng dáng tiểu zombie đâu.
Minh Khinh Khinh đã quen với việc, bất kể khi nào cô trở về, mở bất kỳ một cánh cửa nào ra cũng sẽ thấy tiểu zombie đang đứng đằng sau cánh cửa đó, dùng ánh mắt trong trẻo mà chân thành sốt sắng dõi theo cô. Cho nên, giờ phút này khi thói quen bị đánh vỡ, trong nháy mắt cô chưa thể quen được.
Mà đâu chỉ là không quen, khoảnh khắc đó trong lòng cô còn cảm thấy rất trống rỗng.
Là có việc ra ngoài sao?
Minh Khinh Khinh mở cửa sổ, vô thức kiểm tra xem cậu có phải vì giận dỗi mà trốn trên điều hòa ở bên ngoài không.
Vừa mở cửa sổ ra, gió lạnh liền đập vào mặt. Mái tóc dài xõa trên cầu vai của Minh Khinh Khinh bay lượn phấp phới, cô cúi đầu, bỗng nhiên phát hiện một góc khóa kéo vali của mình vẫn chưa đóng lại, có một phong thư nhỏ được nhét vào đó.
Minh Khinh Khinh hơi chần chừ, lấy phong thư ra.
Bên ngoài phong thư là một con nai sừng tấm vô cùng đẹp mắt, được cắt từ một miếng vàng lá. Trời chạng vạng tối, dưới ánh đèn neon hắt qua cửa sổ, ánh vàng càng trở nên óng ánh và rực rỡ hơn, lấp lánh từng dải ánh sáng từ vàng nhạt tới vàng hồng, khiến cho mọi thứ đều trở nên ảo mộng.
Giấy viết thư lạnh lẽo với hai dòng thư đơn giản được viết bởi tiểu zombie. Sau thời gian dài ở trên Trái đất, cuối cùng cậu cũng đã học được hầu hết các phông chữ tiếng Trung đơn giản.
“Minh Khinh Khinh, cảm ơn cô.”
“Tôi đi đây.”
Minh Khinh Khinh thừ người đọc hai dòng chữ đơn giản này hết lần này tới lần khác.
Ý cậu là sao? Là về nhà rồi?
Không quay lại nữa?
Phải nói cho rõ ràng chứ.
Minh Khinh Khinh lật đến mặt sau của tờ giấy viết thư, nhưng ngoài hai dòng chữ này, trên tờ giấy viết thư không còn thứ gì khác nữa.
Cổ họng cô thắt lại, vội vàng chạy đến những chỗ có thể cất thư khác để tìm kiếm, nhưng hình như tiểu zombie chỉ để lại một bức thư duy nhất. Những nơi khác đều trống rỗng, như chưa hề có dấu vết.
Minh Khinh Khinh đứng ở giữa phòng, tay cầm tờ giấy viết thư buông thỏng xuống.
Cứ như vậy năm phút trôi qua, dòng suy nghĩ của cô liên tục quay cuồng.
Cô cứ cho rằng mình chỉ tạm thời thu nhận tiểu zombie, chờ đến khi cậu tìm được cách trở về, cô sẽ không chút do dự giúp cậu trở về. Suy cho cùng, để cậu ở lại nơi con người sinh sống, đối với con người là một mối đe dọa, mà đối với cậu cũng không không phải giải pháp lâu dài.
Với lại, cô vẫn luôn cảm thấy rằng ngày này sẽ đến, thế nên cũng không mấy thiết tha.
Tuy rằng trong vài tháng ngắn ngủi đã nảy sinh tình cảm gia đình, nhưng chẳng qua nó chỉ giống như việc gửi một con chó đến nơi tốt hơn, bản thân cô cũng chỉ vui thay cho cậu.
Nhưng vào chính lúc này, Minh Khinh Khinh lại phát hiện mọi chuyện không hề giống như cô từng nghĩ.
Bị gió lạnh xộc vào mắt, không biết tại sao cô lại ——
Có một xúc động muốn khóc.
*
Tiểu zombie cứ như vậy mà rời đi, ngay sau khi Minh Khinh Khinh chưa hỏi rõ trắng đen đã buộc cho cậu tội danh hành hung người khác.
Đêm qua, Minh Khinh Khinh mặc kệ đôi mắt đỏ hoe của cậu, cũng không thực hiện nguyện vọng mà cậu đã viết trên tờ giấy note, không cùng cậu đi dã ngoại, không nấu cho cậu một bữa cơm, không dành cho cậu một khoảng thời gian nào hoàn chỉnh. Càng không hề giúp cậu tìm lại gia đình như lời đã hứa trước đó.
Mãi cho đến khi cậu rời đi, Minh Khinh Khinh cũng không hề biết vỏ trứng kim loại trên người cậu đã thiếu đi ba mảnh. Cậu đã làm rất nhiều, rất nhiều việc, còn những chuyện mà Minh Khinh Khinh làm được chỉ ít trên đầu ngón tay.
Như một giấc mơ mang theo màu sắc kỳ lạ và đẹp đẽ, cậu thiếu niên xuất hiện trong đêm mưa, rồi lại biến mất trong đêm mưa.
Mọi thứ cứ như vậy mà kết thúc.
Qua một thời gian rất lâu sau đó, Minh Khinh Khinh cũng không còn gặp lại cậu thiếu niên giống như chú chó con đó nữa.
Chương 37:
Raymond là một nhân viên vệ sinh trên tàu tuần tra chiến đấu giữa các hành tinh của Claflin.
Mặc dù cậu ấy cũng là người trong hoàng thất, nhưng do tổ tiên của cậu ấy chỉ giữ một tước vị nho nhỏ, đến thế hệ của cậu ấy thì đã bị rớt xuống tầng lớp hạ đẳng trong hoàng thất.
Vì thế nên gien năng lực của cậu ấy cũng rất kém, trừ tuổi thọ cao ra thì gần như không còn năng lực gì khác. Công việc tốt nhất mà cậu ấy có thể nhận được trong hoàng thất là vào hạm tinh quét sàn, lau kính, rửa dọn đĩa petri* và vật lộn với nón giáp sắt của rô bốt.
(Đĩa petri: là một loại đĩa bằng thủy tinh hoặc chất dẻo hình trụ có nắp đậy mà các nhà sinh vật học sử dụng để nuôi cấy tế bào hay những cây rêu nhỏ – nguồn: Google.)
Nhưng dù vậy, công việc của cậu ấy cũng được rất nhiều con cháu thuộc tầng lớp hạ đẳng trong hoàng thất hâm mộ.
—— Kia chính là hạm tinh chiến đấu khổng lồ mang tên ‘Jormungandr’ của Claflin.
Con tàu tuần tra chiến đấu này có độ cao khoảng 984.25 feet, giống hệt như một con rồng thép đen khổng lồ, hiên ngang ngạo nghễ trong vũ trụ bao la!
Nó sở hữu công nghệ điều hướng với vận tốc ánh sáng đáng tự hào, khả năng nhảy lỗ sâu không gian* và công nghệ tàng hình tuyệt đối. Với năng lực công nghệ của hầu hết các hành tinh, hoàn toàn không thể kiểm tra đo lường được sự tồn tại của nó.
(Lỗ sâu không gian (có tên tiếng anh là Wormhole, hay còn gọi là lỗ giun) là thuật ngữ thiên văn chỉ những điểm dị thường, đóng vai trò ‘cánh cửa thần kỳ’, giúp các vật thể vận chuyển xuyên không trong thời gian tích tắc. – nguồn: Google.)
Vì thế mà hoàng thất Claflin vô cùng tự hào, trang bị cho nó đến hơn 90.000 điểm sáng và đại bác laser có thể chiếu sáng cả vũ trụ, đủ để bảo vệ Claflin trong hàng nghìn năm.
Hơn ba ngàn ngày trước khi có mặt ở Trái đất, vai trò của chiếc hạm tinh này vẫn là tấn công và phòng thủ quân sự, bảo vệ không gian vũ trụ của Claflin và tiện thể do thám một số hành tinh chưa biết.
Tìm kiếm người định mệnh để giảm bớt đau đớn trong thời kỳ mẫn cảm cho một số con cháu thanh niên của hoàng thất, chỉ là nhiệm vụ tiện tay của nó mà thôi.
Tuy nhiên, ngay sau khi mất đi vị vương tử điện hạ có gien năng lực vượt trội cấp SSS duy nhất trong lịch sử hoàng thất, hoàng thất đã rất chấn động, cả nước từ trên xuống dưới đều hoảng hốt bi thương, thế là tác dụng của chiếc hạm tinh này đã hoàn toàn biến thành một con tàu tìm kiếm người!
Hạm tinh di chuyển trong vũ trụ, bắt đầu một cuộc tìm kiếm lâu dài vị vương tử điện hạ chưa phá xác.
Nếu không phải sợ tin tức bị rò rỉ, tạo điều kiện cho kẻ thù của hành tinh tập kích, chỉ e là bệ hạ đã in ấn hàng trăm triệu thông báo để tìm người, đích thân vào Jormungandr phát thông báo tìm con trai đến tất cả các hành tinh trong dải ngân hà!
Mà Raymond lại có linh cảm, hình như cậu ấy sắp được thăng chức và tăng lương.
Bởi vì ba ngày trước, trong lúc phụ trách lau buồng kính cảm ứng, cậu ấy đã vô tình phát hiện ra, trên tấm kính của máy thăm dò cảm biến năng lực xuất hiện một vết nứt nhỏ —— điều này đồng nghĩa với việc trong phạm vi đường kính 900.000 feet, xuất hiện một sự biến động năng lực cực lớn.
Và sự biến động năng lực này chắc chắn không phải do một con quái vật bình thường như Godzilla gây ra. Lời giải thích có khả năng nhất là tung tích của điện hạ đã xuất hiện.
Tìm kiếm đã nhiều năm như vậy, tất cả các sĩ quan trên hạm tinh, từ tổng tư lệnh cho đến nhân viên vệ sinh, đều áp lực đến nỗi buộc đầu vào cạp quần, sợ sẽ không tìm thấy gì sau một cuộc tìm kiếm dài đằng đẵng, hoặc là tìm kiếm được thi thể của vương tử điện hạ. Đến lúc đó, vừa trở lại Claflin, bọn họ chắc chắn sẽ bị tống vào tù vì tội thất trách.
Bất luận sự biến động năng lượng này có liên quan đến vương tử điện hạ hay không, bọn họ cũng phải xem ngựa chết như ngựa sống mà chữa trị, ba chân bốn cẳng chạy lại xem.
Thế là vài giây sau, hạm tinh sốt sắng nhảy lên một độ cao vài nghìn feet để tới một hành tinh mang tên Trái đất.
Chính vào khoảnh khắc đó, Raymond đã được chứng kiến một cảnh tượng kỳ vĩ và đáng sợ chưa từng thấy trong đời.
Nơi năng lượng phát sinh biến động là một ngọn núi hoang trên Trái đất, đang mưa rền gió dữ.
Những tia năng lượng mỏng như lụa trắng giống như một trận bão cát, lấy bóng đen đang nằm trên mặt đất làm trung tâm, cuốn theo thần lực màu xanh lam hóa thành một cột ánh sáng xoay tròn hướng lên trên, mãnh mẽ phá tan bầu không khí thành hai mảnh.
Phần trụ xoay tròn mang theo tiếng gào rít vô thanh, giống như cự thần viễn cổ xuất hiện, sắp cắt vụn và nuốt chửng mọi thứ vào bụng.
Phần còn lại bên ngoài là bóng tối dày đặc, như thể đã bị hấp thụ hết ánh sáng, hoàn toàn rơi vào màn đêm tĩnh lặng.
Đây là cuộc bạo loạn thần lực mà chỉ những người mang dòng máu hoàng thất Claflin mới có thể nhìn thấy.
Mới xảy ra bạo loạn mà đã nghiêm trọng đến vậy sao?
Như vậy thì gien cấp SSS trong truyền thuyết còn mạnh đến mức nào nữa?
Raymond run lẩy bẩy, hai chân gần như mềm nhũn ngã phịch xuống đất.
Tất cả những người trên hạm tinh đều đã bị ảnh hưởng bởi cuộc bạo loạn thần lực đó. Có những nhân viên cấp G bởi vì gien năng lực quá yếu, chưa kịp có phản ứng thì khoang mũi đã xuất huyết, trực tiếp hôn mê bất tỉnh trong cabin.
May mắn là hạm trưởng, tư lệnh và một số sĩ quan điều hành đều có gien cấp bậc tương đối mạnh, vẫn có thể gượng gạo sống sót. Có mấy người còn vớ lấy hộp thuốc tiêm ức chế bạo loạn thần lực, mang theo tâm thế xem thường cái chết chui thẳng vào khoang thoát hiểm, ngược gió lao đến áp sát ngọn núi hoang vu kia!
Raymond không biết chuyện gì đã xảy ra tiếp theo, ánh mắt của cậu ấy trở nên trống rỗng , ngã sõng soài, rơi vào trạng thái hôn mê.
Chờ đến khi cậu ấy tỉnh lại, bầu không khí trên toàn bộ hạm tinh giống như đang có lễ hội, không còn vẻ nặng nề như lúc trước nữa, mà đã trở nên hết sức phấn chấn.
Máy quay đĩa đang phát bài hát ‘Mùa xuân đang ở nơi đâu’ của Trái đất, ly rượu vang đỏ của tư lệnh được đổ đầy Vodka và đá viên, các quan chức của hạm đội cũng nhập gia tùy tục học theo cách vừa múa vừa hát của con người Trái đất.
Là nhân viên đầu tiên phát hiện ra máy thăm dò cảm biến bất thường, Raymond được khen thưởng một công việc vặt mới, đó là đến phòng của hạm trưởng chờ đợi, hỗ trợ dọn dẹp ‘khoang ức chế bạo loạn tinh thần’ bất cứ lúc nào.
‘Khoang ức chế bạo loạn tinh thần’ là một cabin bảo vệ có thể di chuyển được do Claflin phát minh trong những năm gần đây, được làm bằng vật liệu kim loại trong suốt, bên trong mô phỏng theo từ trường của căn cứ quân sự ở Claflin, có thể làm giảm bớt hệ lụy của kỳ mẫn cảm.
Đúng vậy, nghe nói lúc bọn họ tìm được vương tử điện hạ, ngài ấy đang trải qua thời kỳ mẫn cảm đầu tiên sau khi trưởng thành.
Vô cùng thê thảm.
Nhưng vương tử điện hạ đã dựa vào ý chí ngoan cường để chống đỡ, khiến cả hạm tinh đều ngã mũ thán phục. Xét cho cùng, người có thể sống sót qua thời kỳ mẫn cảm đầu tiên mà không cần dựa vào ngoại vật, trừ Claflin thứ II ra thì tuyệt đối không có ai.
Lúc này vương tử điện hạ vẫn còn hôn mê, việc Raymond cần làm là lau khoang ức chế bạo loạn tinh thần một ngày hai lần, cho đến khi vương tử điện hạ tỉnh lại.
Hạm trưởng vốn sợ vương tử điện hạ xảy ra chuyện bất trắc, vì thế đã đích thân cùng với hai cận vệ đặc nhiệm do bệ hạ phái đến, thay phiên nhau canh giữ trong phòng. Bên ngoài là hai đội binh lính đứng canh gác, xếp hàng ngay ngắn trên hành lang.
Raymond chưa từng gặp vương tử điện hạ, ngay cả hạm trưởng cũng chưa từng gặp ngài ấy. Vì xét cho cùng, lúc vương tử điện hạ rớt khỏi tàu tuần tra, ngài ấy vẫn chưa phá xác. Nhưng sau khi tận mắt chứng kiến cuộc bạo loạn tinh thần chưa từng có trong lịch sử, mọi người hoàn toàn có thể xác định được thân phận của vương tử điện hạ.
Khi Raymond đang dọn dẹp trong khoang ức chế, vì không kiềm chế được sự tò mò của mình, cậu ấy đã lén đưa mắt đánh giá ngoại hình nam thanh niên đang nằm trong khoang kia.
Đây là một người thanh niên được gọi là quý như vàng ngọc. Tuy rằng đang nhắm chặt mắt, tóc mái ướt đẫm che đi vầng trán, nhưng ngũ quan tinh xảo, khôi ngô tuấn tú đó vẫn khiến người đối điện không thể rời mắt.
Vùng giữa hai lông mày có một cảm giác quyền lực của người trẻ tuổi trong gia tộc Claflin. Bờ môi của anh không còn chút huyết sắc, rõ ràng là đã mất hết thần lực, hiện tại đang trong quá trình hồi phục.
Trên người anh đang mặc bộ quần áo rẻ tiền của Trái đất, không phải là bộ quân phục vải nỉ màu xanh lục của hạm tinh, nhưng điều này cũng không thể che được những đường cong cơ bắp gợi cảm của anh.
Quanh cổ tay của anh có một số vết tiêm nhỏ chi chít, các bác sĩ đang cố gắng hồi phục lại sức khỏe cho anh.
Hạm trưởng đang đứng trước cửa sổ, cung kính báo cáo tình hình cho bệ hạ qua video.
(Các đoạn hội thoại sau đều được dịch tự động sang tiếng Trung.)
“Năm đó, thời điểm điện hạ rớt xuống Trái đất vẫn chưa hoàn thành nghi thức phá xác trưởng thành, dẫn đến một phần hệ thần kinh của ngài ấy chưa phát triển đầy đủ, đặc biệt là tiểu não, nơi kiểm soát dây thần kinh vận động. Đúng vậy, vô cùng xin lỗi, là thần không làm tròn bổn phận.”
Nghi thức phá xác tương đương với quá trình cuối cùng của người trưởng thành trong hoàng thất.
Bởi vì những người thuộc dòng máu hoàng thất sở hữu gien năng lực cực kỳ mạnh, thuộc về giống sinh vật thông minh bậc cao và có thời kỳ sinh trưởng tương đối dài, cho nên phải mất một trăm năm mới có thể phá xác.
Nếu chưa hoàn thiện mà đã phá xác, cũng giống như một con vật nhỏ bị cưỡng ép lôi ra khỏi bụng mẹ, không được phát triển toàn diện, dẫn đến các triệu chứng như sa sút trí tuệ, tuy duy chậm chạp, thể trạng ốm yếu.
Vậy là, trong khoảng thời gian vương tử điện hạ ở Trái đất, ngài ấy đã phải sống trong hình dạng của một kẻ ngốc không biết đi đứng sao?
Raymond khó có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó, suýt chút nữa còn nhịn không được mà bật cười.
“Đáng lẽ ra phải quay về Claflin để tổ chức nghi lễ phá xác trưởng thành cho vương tử điện hạ, nhưng thời điểm chúng tôi tìm được ngài ấy, ngài ấy vẫn đang vật lộn với cơn bạo loạn tinh thần trong thời kỳ mẫn cảm. Nếu không ổn định sức khỏe trước, chỉ e là ngài ấy sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Vì không thể quan tâm được nhiều như vậy, chúng tôi đành phải cử hành nghi thức cho ngài ấy trước.”
“Vâng, vâng, là ti chức có tội, đã để cho vương tử điện hạ ở ngoài hành tinh chịu nhiều vất vả, nhưng các dấu hiệu sống của vương tử điện hạ đã có xu hướng ổn định, chắc sẽ sớm tỉnh lại thôi.”
Hạm trưởng trung thành và tận tâm liên tục xin lỗi, sau đó quay người lại, hướng video về phía vương tử điện hạ đang ngủ say.
Raymond vội vàng tránh sang một bên.
Vì đã hoàn thành xong công việc của mình, Raymond liền được một vị quan điều hành mời ra ngoài.
Bởi vì vương tử điện hạ vẫn đang hôn mê, không thích hợp để nhảy không gian, thế nên trong suốt ba ngày tiếp theo, tàu tuần tra Jormungandr vẫn đang lơ lửng trên không gian cách Trái đất một khoảng cách không xa.
Ba ngày sau, khi Raymond thức giấc rời khỏi giường, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy mọi người chạy tới chạy lui trên hàng lang, giống như sắp tập họp về phía đại sảnh bên kia vậy. Trong lòng cậu ấy chợt bừng tỉnh, xem ra vương tử điện hạ đã tỉnh lại!
Người của hạm tinh được đào tạo rất bài bản, chẳng mấy chốc đã có tổng cộng một trăm ba mươi tám vị sĩ quan và nhân viên xếp ngay ngắn thành một ma trận vuông, mặc quân phục, hướng về đại sảnh chào theo nghi thức quân đội.
Sau khi chứng kiến cuộc bạo loạn thần lực đáng sợ đó, hầu hết mọi người đều không dám ngẩng đầu lên, dù chỉ là một cái liếc mắt nhìn vương tử điện hạ. Chỉ có Raymond là dè dặt ngẩng đầu lên.
Vị vương tử điện hạ ba ngày trước vẫn còn nằm trong khoang ức chế, lúc này đã thay sang một bộ quân phục thêu màu xanh lục, trước ngực cài một huân chương vàng.
Vương tử điện hạ tuy mới trưởng thành nhưng dáng người đã cao dong dỏng, anh tuấn phong độ, khí chất còn mạnh hơn rất nhiều so với hạm trưởng đang đứng bên cạnh.
Mái tóc đen nhánh của anh được chải ngược gọn gàng, lộ ra vầng trán cao rộng bóng loáng, dưới hàng lông mày kiếm đen đậm là đôi mắt màu xanh lam trong veo.
Anh không nhìn ai, nhưng vùng giữa hai hàng lông mày trời sinh đã có khí chất sát phạt quyết đoán của dòng máu hoàng thất.
Vương tử điện hạ hình như nhận ra mình đang bị nhìn chằm chằm, tầm mắt đột nhiên đảo qua.
Raymond không dám đối mặt, vội vàng cúi đầu.
Trong lòng cậu ấy thầm hoảng sợ, ánh mắt vừa rồi của mình lẽ nào đã tiết lộ chuyện mình biết vương tử điện hạ sau khi rơi xuống Trái đất đã biến thành một kẻ ngốc rồi ư!?
Liệu rằng vương tử điện hạ có vì che đậy gièm pha mà giết mình diệt khẩu không?
Nào ngờ, vương tử điện hạ chỉ lãnh đạm nhìn sang chỗ khác.
Hạm trưởng giới thiệu ngắn gọn cho Phó Tuyết Thâm nghe quá trình sau khi anh rơi xuống Trái đất, hạm tinh đã tìm kiếm anh như thế nào. Sau đó mô tả chi tiết việc triển khai chiếc lược của hạm tinh hiện tại.
Ông ấy cũng bàn giao cho anh rất nhiều tài liệu của các bộ phận lớn như Cục Tình báo Bí mật, Cục Công nghệ hay Bộ phận hành pháp.
Điều này đồng nghĩa với việc, người quyền lực nhất trên hạm tinh đã trở thành Cửu vương tử Phó Tuyết Thâm.
Đây là sự sắp xếp của bệ hạ.
Trên thực tế, trước khi vương tử điện hạ chưa rơi xuống Trái đất, anh đã từng tham chính với hình hài là một quả trứng, lúc đó anh tương đương với khâm sai đại thần của hoàng thất.
Bệ hạ vốn định sẽ bàn giao hạm tinh cho anh sau khi anh phá xác, nhưng không ngờ lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn.
Tiểu Phó tùy tay ném đống tài liệu mà hạm trưởng vừa giao cho vị sĩ quan đang đứng phía sau: “Ta hiểu rồi. Lát nữa ta sẽ xem sau.”
Trong đầu anh vẫn còn chút hỗn loạn, nhưng cũng đại khái hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Trước khi rơi xuống Trái đất, anh chưa hoàn thành nghi lễ phá xác.
Sau vài năm ngủ li bì ở huyện Lăng trên Trái đất, anh đã tự mình phá xác một cách miễn cưỡng, điều này khiến cho tính cách, hệ thống ngôn ngữ và hệ thống hành động của anh bị khiếm khuyết ở một mức độ nhất định.
Còn hiện tại, sau khi đã hoàn thành xong nghi thức, anh mới chân chính được coi là trưởng thành.
Anh không chết, anh không hề chết trong thời kỳ mẫn cảm.
Vậy, Minh Khinh Khinh thì sao?
Có lẽ cô đã từ Bắc Kinh trở về rồi.
Vấn đề đầu tiên mà Phó Tuyết Thâm nghĩ đến là chuyện này, anh cau mày, ngắt lời vị hạm trưởng đang thao thao bất tuyệt, hỏi câu đầu tiên sau khi tỉnh táo: “Bây giờ là lúc nào?”
“Hử? Giữa trưa rồi, điện hạ đói bụng sao?”
“Ta không phải có ý này, ta hỏi ngày tháng.”
Hạm trưởng đáp: “11 giờ 30 phút trưa, ngày mồng 2, tháng 34, năm AF52.”
Phó Tuyết Thâm liếc nhìn lịch điện tử cách đó không xa: “Còn giờ Trái đất thì sao? Ý là, giờ Bắc Kinh?”
Hạm trưởng liền nghệt mặt ra, vị tư lệnh béo lùn đứng bên cạnh lập tức cúi đầu đáp: “Bẩm điện hạ, hiện tại là 11 giờ 23 phút khuya, ngày 20 tháng 4 năm 2021 theo giờ Bắc Kinh.”
Hạ tuần tháng Tư rồi.
Đơn vị đo thời gian ở trên cao khác với ở Trái đất.
Nói cách khác, anh đã rời đi gần được một tháng?
Thấy vương tử điện hạ nhíu mày, người của hạm tinh không dám nhúc nhích.
Ở một độ cao như vậy, mỗi người đều phải treo bên hông một thiết bị loại nhỏ có tác dụng thay đổi thân nhiệt và trọng lực, thế nhưng trên người vương tử điện hạ lại không có, chứng tỏ anh căn bản không cần. Điều này càng khiến cho các sĩ quân chưa rõ tính khí của vương tử điện hạ sau khi phá xác càng thêm khiếp sợ, hoàn toàn không dám tạo ra tạp âm.
Sau đó, bọn họ nghe thấy vương tử điện hạ nhàn nhạt ra lệnh: “Trở về địa điểm xuất phát, về Trái đất.”
Tư lệnh hoài nghi hỏi lại: “Về Trái đất??”
Vương tử điện hạ: “Lỗ tai của ngài nhìn vẫn còn lành lặn mà.”
Hạm trưởng cả kinh nói: “Nhưng ba ngày trước bệ hạ đã ra lệnh, yêu cầu ngài sau khi tỉnh dậy thì lập tức trở về Claflin. Nếu bây giờ quay lại Trái đất, chẳng khác nào đang làm trái lệnh của bệ hạ cả.”
“Ta còn chút đồ bỏ quên ở đó. Là ta làm trái lệnh, không liên quan đến các người, trở về ta sẽ tự mình nói rõ mọi chuyện.”
Vương tử điện hạ phớt lờ hạm trưởng, khăng khăng làm theo ý mình, đi thẳng tới bàn điều khiển chính.
Đôi mắt anh quét qua ba vị sĩ quan đang ngồi trên bàn điều khiển. Dưới ánh mắt đầy sự ép buộc của anh, ba vị sĩ quan đó không thể không làm theo lời anh nói. Hơn nữa, đầu còn không dám ngẩng cao, tầm mắt chỉ dừng lại trên ống quần thẳng thớm của anh.
Dưới khí thế mạnh mẽ của Phó Tuyết Thâm, đội hình không tự chủ được phải mở đường theo ý anh.
Hạm trưởng và tư lệnh đưa mắt nhìn nhau, trán đổ mồ hôi lạnh.
“Chờ đã, điện hạ.” Tư lệnh đuổi theo, nói: “Trước khi làm theo lệnh của ngài, ngài có thể giải thích tình hình cho bệ hạ trước được không? Như vậy đến lúc chúng tôi trở về cũng dễ dàng giải thích.”
Nói rồi hạm trưởng vội vàng bật thiết bị liên lạc 3D và đưa cho anh.
Phó Tuyết Thâm cũng không có ý định làm bọn họ khó xử, anh không nói không rằng cầm lấy thiết bị liên lạc, xoay người vào phòng họp bên cạnh.
Hạm trưởng và tư lệnh cũng lật đật theo sau.
Ba người vừa mới bước vào, một họng súng lạnh lẽo đã nhắm thẳng vào trán Phó Tuyết Thâm.
Thiết bị liên lạc 3D cho phép hình ảnh của người đối diện chiếu qua video, hơn nữa còn lập thể hóa.
Phát súng này đến từ đội trưởng đội cận vệ bên cạnh bệ hạ, ông ta đang lạnh lùng nhìn về hướng Phó Tuyết Thâm.
Tất nhiên, viên đạn không thể nào xuyên qua thiết bị liên lạc 3D, nhưng như vậy cũng đủ để thể hiện sự cảnh cáo và răn đe.
Bầu không khí lập tức ngưng tụ thành băng.
Hạm trưởng đuổi theo phía sau suýt chút nữa mềm nhũn hai chân, vị tư lệnh chiến lược thì vẫn còn bình tĩnh, nhưng không dám tiến lên trước.
Chỉ có vương tử điện hạ là vẫn lãnh đạm đón nhận họng súng, sắc mặt không hề thay đổi.
Anh nhìn chằm chằm vào họng súng của đội trưởng đội cận vệ, nhếch môi mỉm cười: “Phụ vương, nghi thức chào đón của Người thật có chút sinh động.”
“Đừng tưởng rằng ta không biết con muốn về đó làm gì.” Quốc vương bệ hạ nghiêm khắc ra lệnh cho cậu con trai út: “Con đừng quên quy tắc của Claflin. Lập tức trở về cho ta!”