Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 936-940
Chương 936:
"Tôi là thành viên của hội đồng quản trị của Đầu Tư Tài Chính, công ty tổ chức cuộc họp hội đồng quản trị, chẳng lẽ tôi không được xuất hiện ở đây sao?" Viên Chi Am ngồi trên ghế, bắt chéo chân rồi bắt đầu nhếch miệng nói.
Sắc mặt Lý Sương vô cùng ảm đạm, nhưng cô ta biết là cô gái này không dễ chọc, hơn nữa cô ta rất trung thành với chủ nhân của mình.
Lý Sương hừ lạnh một tiếng, bỏ qua chuyện này, thay vào đó ngồi ở vị trí đầu tiên, nhẹ giọng nói: "Chư vị, ta cũng không muốn che dấu mục đích của mình khi tới đây! Ta muốn công ty Đầu Tư Tài Chính này, các ngươi có ý kiến gì hay không?"
Mọi người có mặt nhìn nhau 1 cái rồi cúi đầu xuống.
"Hừ. . ." Lý Sương khịt mũi 1 cái sau đó nói: "Xem ra các ngươi biết là Đường gia sắp sụp đỏ, cho nên cả đám đều bắt đầu tìm bến đỗ mới rồi hả?"
Tất cả mọi người vẫn im lặng, không ai mở miệng nói chuyện.
"Chyện này cũng có thể hiểu được, chim khôn biết chọn cây mà đậu, bản chất của thế giới này chính là như vậy!" Lý Sương lười biếng dựa lưng vào trên ghế, khoé miệng lộ ra cực kỳ giễu cợt "Nếu không ai có ý kiến gì, thì nhìn qua hợp đồng của ta đi, sau đó ký tên rồi chuyển cổ quyền cho ta. . ."
Vừa nói xong, Lý Sương trực tiếp đem hợp đồng trên tay mình rồi ném lên mặt bàn.
Đám người nhìn nhau 1 cái, cuối cùng vẫn lấy hợp đồng rồi xem qua 1 cái.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, tất cả đều giật mình.
Giá cổ quyền trên hợp đồng này đã bị ép thấp tới mức cực điểm.
Đám người lại nhìn nhau 1 cái, lần lượt đặt hợp đồng trên bàn, sắc mặt trầm xuống.
"Thế nào?" Lý Sương giễu cợt một tiếng rồi châm chọc nói: "Nếu như chuyển nhượng cổ quyền vào tay của ta, ta sẽ không đối xử tệ với các ngươi. Chờ tới khi Vu gia đem Đầu Tư Tài Chính đưa lên 1 tầm cao mới, ta sẽ không quên những gì các ngươi làm bây giờ!"
"Không vấn đề gì!" Viên Chi Am buông hợp đồng xuống, khóe miệng mang theo nụ cười trào phúng.
"Ồ?" Lý Sương không ngờ rằng, người đầu tiên đồng ý lại là Viên Chi Am, khóe miệng lập tức nở ra nụ cười, "Quả nhiên, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt! Các ngươi thức thời như thế, cũng bớt cho ta 1 chút rắc rối!"
Bùi Nhược chỉ là mỉm cười, không có suy nghĩ nào khác.
"Các ngươi thì sao? Có muốn chuyển nhượng không?" Lý Sương dò hỏi.
"Được!"
"Được!"
Đám người lần lượt gật đầu, trong lòng đều cảm thất có chút mất mát, nhưng thời điểm này cũng không phải là lúc lấy cứng đối cứng với Lý Sương. Đường gia hiện tại đang phải đối mặt với chuyện nằm ngoài sức tưởng tượng của đám người này.
"Vậy là tốt rồi! Nếu không ai có ý kiến gì thì ký tên đi. . ." Lý Sương mỉm cười, "Lúc đầu còn tưởng rằng sẽ phải đối mặt với 1 đám cứng đầu, không ngờ là không có ai! Thật sự là cảm thấy buồn thay cho Đường gia!"
Tất cả mọi người có thể nghe ra được sự chế giễu của Lý Sương. Nhưng mà không ai để ý đến, rốt cuộc thì đứng dưới mái hiên vẫn phải cúi đầu.
Sau khi ký tên lên hợp đồng, những thành viên quản trị của Đầu Tư Tài Chính này lần lượt đứng lên rồi đi ra ngoài.
Tất cả mọi người đều không muốn nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo của Lý Sương, vì vậy họ lựa chọn ký tên rồi rời đi.
Khi trong phòng họp lớn này chỉ còn lại Viên Chi Am và Lý Sương, Lý Sương hơi nhíu mày, cười lạnh nói: "Làm sao? Còn không đi sao? Ngươi muốn nói vài lời độc ác với ta trước khi đi hay sao?"
Viên Chi Am đứng lên, lắc đầu, cười cười, "Người không biết gì luôn kiếm 1 cái cớ cho sự thiếu hiểu biết của mình!"
"Ngươi nói cái gì?" trên mặt Lý Sương hiện lên 1 tia tức giận.
Viên Chi Am cười cười, lắc đầu rồi quay người đi ra ngoài, đáy lòng cảm thấy có chút thương hại cho Lý Sương. Trong trò chơi này, bao nhiêu lợi ích có thể kiếm được không phải là điều quan trọng nhất.
Quan trọng nhất là nắm bắt thông tin.
Nếu không nắm bắt được thông tin, cho dù hiện tại kiếm được 1 ít lợi ích, e là sau này cũng phải đổ đi.
Sự tình trên Vương Ốc Sơn, Viên Chi Am đã nắm được thông tin từ Sơn Tuyết Trì. Cô biết Triệu gia đã sụp đổ, cũng biết Từ gia đã thành gia tộc vô chủ, sụp đổ chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Lý Sương này đi theo phía sau người khác muốn kiếm 1 miếng canh, còn muốn xé thêm 1 miếng thịt trên người của Đường gia, nhưng lại không nắm bắt được thông tin nhanh chóng.
Tất cả điều này, sợ rằng nó sẽ trở thành một thảm họa.
Lúc này, tin tức Vương Ốc Sơn bị sụp đổ đã theo 1 số kênh thông tin rồi truyền ra ngoài.
Rất nhiều người thông qua đủ loại tin tức đã tiến hành đầy đủ chuẩn bị, nhưng những tin tức thực sự dưới núi Vương Ốc Sơn thì không ai biết được.
Bùi Nhược cuối cùng vẫn không lựa chọn rời đi, mà là thu xếp Đông Phương Thịnh mang theo đứa bé rồi lên máy bay đi tới Cửu Long Tuyết Sơn.
Trước khi Đông Phương Thịnh rời đi thì cũng đã thông báo cho người của Đông Phương gia rồi, khi máy bay này tới Cửu Long Tuyết Sơn thì người của Đông Phương gia sẽ lập tức đi lên máy bay rồi bay tới Đường Đảo.
Bùi Nhược chẳng những không rời đi mà còn điều phối các tổ chức khác nhau.
Khi quái vật trên núi Vương Ốc Sơn đi xuống, quân đội cũng lập tức phản ứng khẩn cấp.
Một số lượng lớn người dân bắt đầu di tản ra ngoài thành phố..
Thành phố nhỏ này bỗng trở nên sôi sục. Các phương tiện trên phố nối đuôi nhau lao vào phía xa với tốc độ cực nhanh.
Hàng chục xe quân sự đã được khởi động, lao thẳng về phía chân núi Vương Ốc Sơn với tốc độ nhanh nhất.
Dưới chân núi Vương Ốc Sơn, Đường Ân đứng ở bên bờ sông, sắc mặt tái nhợt lên.
Con sông này bao quanh thành phố nhỏ, ngày bình thường sẽ có 1 số người tới dòng sông này để ngâm mình 1 chút.
Đường Ân đứng ở bờ sông, tất cả những gì anh muốn làm là dẫn quái vật này xuống sông. Về phần hiệu quả như thế nào, Đường Ân cũng chưa biết được. Bởi vì cho dù là quái vật ở Vương Ốc Sơn hay là ở hồ nước Châu Phi thì đều sống ở dưới nước.
Nếu có thể dẫn nó vào trong nước được thì có khi sẽ ngăn được thứ này làm hại tới nhiều người khác.
Khi con quái vật này xuống núi, Đường Ân rốt cuộc cũng cảm thấy áp lực to lớn. Mấy chục cái xúc tu nhanh như chớp bay về phía Đường Ân.
Một tay Đường Ân cầm trường kiếm, đối mặt với đám xúc tu này, anh bắt đầu vung kiếm rồi chém ra.
Đám xúc tu này nhanh như chớp, nhưng tốc độ của Đường Ân cũng không chậm, anh bay xuyên qua 2 cái xúc tu rồi nhanh chóng chém đứt 2 cái này, trường kiếm trong tay cũng rung lên.
Những xúc tu bị chém rơi xuống đất liền mọc ra cái mới, hơn nữa còn có nhiều xúc tu phóng tới Đường Ân.
"Đường Ân. . ." Triệu Du ngồi trên thân con quái vật này, sắc mặt cực kỳ u ám "E rằng ngươi chưa bao giờ nhìn thấy được sự đáng sợ của yêu thú phải không?"
Đường Ân không hiểu ngẩng đầu lên liền cảm thấy không khí xung quanh phun trào lên, trời đất như đang chìm trong bóng tối vậy.
Chương 937:
Sắc mặt Đường Ân thay đổi, nhìn quái vật này đanh giương nanh múa vuốt, trong lòng có chút hồi hộp.
Con quái vật này, Triệu gia đã nuôi dưỡng nó ở sau Vương Ốc Sơn được mấy trăm năm, chắc chắn là rất hiểu rõ nó. Huống hồ, lúc trước cần 3 cao thủ Nhập Thánh mới có thể trấn áp nó được, hiện tại Đường Ân đang phải đối mặt 1 mình, trong lòng cũng có chút căng thẳng.
Ầm ầm. . .
vietwriter.vn
Lúc này, trên bầu trời nổi lên từng đợt sấm sét.
Đường Ân kinh ngạc ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi.
Bùm. . .
Một tiếng vang thật lớn, mây đen trên trời va vào nhau rồi 1 tia sét lập tức đánh xuống.
Đường Ân đột nhiên rút lui về sau, cơ thể phi lên trên không, tia sẽ kia lập tức đánh vào dưới chân của Đường Ân.
Bùm. . .
Chỗ Đường Ân vừa đứng, lập tức bị nổ thành 1 hố đen, dòng điện vẫn còn đang lấp loé trong đó. Nếu không phải Đường Ân hành động nhanh, thì tia sét vừa rồi có thể đánh chết Đường Ân.
"Đường Ân, ngươi vĩnh viễn cũng không biết được, thế giới này là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. . ." Triệu Du cắn răng, thống hận nói: "Hôm nay, ta để ngươi mở mang kiến thức một chút, để ngươi chết ở chỗ này!"
Vừa nói xong, trên bầu trời truyền đến tiếng vang ầm ầm, vô số mây đen đụng vào nhau, sấm sét giống như 1 con rắn điện liên tiếp đánh xuống.
"Đường Ân!"
Đông Phương Yên cuối cùng cũng đã tới, khi nhìn thấy thiên địa dị tượng này, cô lập tức giật nảy cả mình.
"Đi đi!" Đường Ân gào lên, nhưng đã quá muộn, anh nhìn thấy khu vực sấm sét kia đã bao trùm lấy Đông Phương Yên.
Trong nháy mắt này, Đường Ân không suy nghĩ được nhiều, anh phi thân 1 cái rồi nhanh chóng ôm lấy Đông Phương Yên, hai người lập tức rơi xuống dưới dòng sông.
Phù phù một tiếng.
Ầm ầm. . .
Vô số tia sét trực tiếp đánh xuống mặt sông.
Sóng điện cực mạnh nổ tung trên sông, mà cơ thể Đường Ân cũng lập tức bị cứng đờ lại.
Nước có tính dẫn điện, Đường Ân tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng. Mặc dù chỉ ngắn ngủi trong 1 nháy mắt nhưng Đường Ân lập tức bị trọng thương, máu thịt trên người nổ bung ra.
Đông Phương Yên run lên, ôm thật chặt Đường Ân.
"Ha ha ha. . ."
Triệu Du đứng ở trên mặt đất, ngửa mặt lên trời phá lên cười, "Ai dám đối địch với Triệu gia, vậy thì kẻ đó phải chết. . ."
"Khai hỏa!"
Lúc này, Bùi Nhược rốt cục nhịn không được, lập tức hét lên 1 tiếng đầy thê lương
Ngay khi Đường Ân cùng Đông Phương Yên rơi xuống nước, Bùi Nhược cảm thấy trong lòng nhói lên 1 cái, nước mắt trào ra ngoài.
Bằng bằng bằng. . .
Lúc này, vô số viên đạn trút ra ngoài.
Bùi Nhược thực ra không có quyền chỉ huy, nhưng người chỉ huy thực sự cũng nhìn ra cơ hội này. Sau khi Đường Ân cùng Đông Phương Yên rơi xuống nước, trên bờ chỉ còn lại Triệu Du cùng quái vật kia.
Lúc này nổ súng, sẽ không cần phải lo lắng người của mình bị thương nữa.
Bùm. . .
Viên đạn bắn tỉa khổng lồ đi thẳng vào cơ thể con quái vật, và sau khi xuyên qua ba xúc tu, nó trực tiếp đâm vào cơ thể con quái vật.
Ngao ngao. . .
Trong nháy mắt, cơ thể con quái vật này không biết đã bị găm bao nhiêu viên đạn, nó lập tức đau đớn gầm lên.
"Lớn mật!" Triệu Du quay đầu lại, mạnh mẽ quát những người phía sau.
Ầm ầm. . .
Mây đen trên trời lại va vào nhau, sấm sét lại tiếp tục phóng xuống.
Bùi Nhược trợn mắt, cô quay người nhảy 1 cái rồi nhanh chóng trốn xuống dưới cầu. Dưới sự che chắn của cây cầu, cô rốt cuộc cũng đã tránh thoát được đợt sấm sét này, nhưng những người lính trên cầu thì lập tức bị sét đánh cho cháy đen.
Tiếng súng đã ngừng, thay vào đó là những tiếng than khóc vang lên.
Bùi Nhược quay đầu lại, nhìn thấy vô số người bên ngoài đang khóc lóc vì đau đớn.
Sấm sét đánh xuống, ai có thể tránh được chứ?
"Ha ha ha. . ." Triệu Du ngửa mặt lên trời cười to, có chút điên cuồng nói "Ta chính là Triệu gia của Vương Ốc Sơn, sóng gió trong thiện hạ sau này sẽ do Triệu gia điều khiển! Các ngươi dám mưu hại Triệu gia thì sẽ phải chấp nhận sự trừng phạt của Triệu gia. . ."
Tiếng cười lớn này, không biết đã truyền đi bao xa.
Sắc mặt Bùi Nhược thay đổi liên tục, cuối cùng cũng cắn răng xông lên, nhặt 1 cây súng dưới đất rồi nhắm thẳng vào Triệu Du.
Bùm. . .
Lúc này, Bùi Nhược đang suy nghĩ rất nhiều nhưng động tác trên tay vẫn không dừng lại
Khoảnh khắc viên đạn đi ra ngoài, Bùi Nhược liền nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp Đường Ân. Lúc đó chính là ở trong nhà hàng nhỏ của Lâm Sở Sở.
Từ đó về sau, giữa Bùi Nhược cùng Đường Ân dường như đã có thêm 1 sợi tơ duyên.
Sợi tơ duyên này là do Miêu Bách thúc đẩy, nhưng Bùi Nhược lại không kéo lấy sợi dây này để gần Đường Ân hơn. Mặc dù không thể gần hơn, nhưng trong lòng của Bùi Nhược vẫn luôn có bóng dáng của Đường Ân.
Trơ mắt nhìn Đường Ân cùng Đông Phương Yên rơi xuống nước, nhìn nhiều người như vậy chết thảm, Bùi Nhược không lựa chọn sự thờ ơ, mà là bắn ra viên đạn của khẩu súng bắn tỉa này.
Ngao ngao. . .
Ngay khi viên đạn bắn ra, Triệu Du liền phát hiện được, ánh mắt của bà nhìn qua, mười mấy cái xúc tu đã giơ lên chặn đứng viên đạn này.
Bảy, tám cây xúc tu nổ tung, nước nhờn cũng từ bên trong chảy ra.
"Muốn chết!" Sắc mặt Triệu Du trầm xuống, bà nâng cổ tay của mình lên, chỉ nghe được tiếng rắc rắc, thiên địa cũng dường như sáng lên.
Một tia sét từ không trung rơi xuống, bên trong ánh mắt của Bùi Nhược hiện lên sự khiếp sợ, cô cảm thấy 2 mắt tối sầm lại, toàn thân đau đớn kịch liệt.
Máu thịt trên người nổ như pháo nổ, máu cũng lập tức chảy xuống dưới.
Bùi Nhược cắn răng, cánh tay lại run rẩy bóp cò rồi nhắm ngay vào Triệu Du. Sắc mặt của cô có chút biến đen, bộ tóc dài đen nhánh đã biến thành 1 đám cháy đen.
Giờ khắc này, trong lòng Bùi Nhược chỉ có 1 niềm tin duy nhất, đó chính là xử lý Triệu Du. Cho dù vết thương khắp người, cho dù sức lực đã cạn kiệt thì cô vẫn muốn thử 1 chút.
Bùi Nhược biết, Đường Ân cùng Đông Phương Yên rơi xuống nước sẽ không dễ dàng chết được. Hai người kia bây giờ đang rất cần thời gian, cần Bùi Nhược tạo cho họ một cái cơ hội để chạy trốn.
Răng rắc. . .
Súng đã bóp cò, Bùi Nhược có chút mơ màng nhắm vào Triệu Du, viên đạn lập tức bay ra ngoài.
"Ngươi muốn chết!" Triệu Du tức giận nâng tay mình lên, bầu trời lại u ám, sấp sét lại lấp loé lên nhưng còn chưa tạo ra được tia sét thì viên đạn đã bắn tới.
Bùm. . .
Viên đạn cực mạnh xuyên qua vai Triệu Du, trực tiếp đem bờ vai của Triệu Du nổ tung thành 1 đoá hoa máu.
Ngao ngao. . .
Triệu Du lảo đảo lui về sau, suýt chút nữa ngã khỏi người con quái vật.
Bùi Nhược nhìn bộ dáng lúc này của Triệu Du, khóe miệng rốt cục lộ ra một tia nhẹ nhõm, đầu của cô đập vào trên mặt đất, bất tỉnh. (ơ kìa…)
Chương 938:
Ngao ngao. . .
Toàn bộ thành phố dưới núi Vương Ốc Sơn đều bị rung động bởi tiếng gầm rú của con quái vật này.
Triệu Du lảo đảo đứng dậy, mang trên mặt giận dữ, vừa định muốn tiếp tục tạo ra sấm sét thì phát hiện phía xa có tiếng còi cảnh sát.
Càng ngày càng nhiều cỗ xe chạy đến nơi này.
Triệu Du căm hận quay người, bàn tay nhẹ vỗ nhẹ lên người con yêu thú, cả 2 lập tức nhảy vào dòng sông.
vietwriter.vn
Toàn bộ thành phố đã mất đi mối đe doạ này.
Rất đông cảnh sát và nhân viên chiến đấu đã lao đến đây rồi chĩa súng vào giữa sông.
Giữa sông nổi lên rất nhiều bọt khí, những bọt khí này xuôi theo dòng sông cho đến khi không còn thấy gì nữa.
Nhiều nhân viên chiến đấu lau mồ hôi lạnh trên trán, cuối cùng trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù những người này không đến hiện trường đầu tiên, nhưng xét về thương vong tại hiện trường, đó chắc chắn là một cái giá đau đớn.
"Phong tỏa tin tức, lập tức báo cáo. . ." Một thanh niên hơn ba mươi tuổi đi tới, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nước sông 1 lúc lâu, mới vung tay lên, "Lập tức đi cứu người bị thương!"
"Vâng!"
Những người xung quanh bắt đầu hành động ngay lập tức, lần lượt chạy về phía xa và bắt đầu chữa trị cho những người bị thương..
Bùi Nhược cũng được nâng lên và nhanh chóng đưa vào bệnh viện.
Tin tức này giống như được mọc cánh, nhanh chóng bay khắp cả nước.
Vương Lão ngay lập tức đạt được tin tức, mang trên mặt chấn kinh, "Ngươi nói dưới chân núi Vương Ốc Sơn đã bị huỷ hoại trong chốc lát sao?"
"Đúng vậy, đích thật là bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!" Hoàng Đình cúi đầu nói: " Dòng sông bị phá hủy, liên lụy đến người dân hai bên bờ sông, ngay cả nhà cửa trong thành phố cũng bị sập!! Cũng may là có người thông báo tin tức sớm, đại da số người dân đều được di tản, nếu không thì hậu quả còn lớn hơn nữa!"
"Lập tức cho người qua đó kiểm tra, mặt khác, ta muốn biết Đường Ân bây giờ thế nào!" Vương Lão khoát tay.
Hoàng Đình gật đầu, quay người đi ra ngoài.
Vương Lão ngồi lại ghế, xoa xoa lông mày của mình, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm.
Triệu gia Vương Ốc Sơn, dường như đã thực sự đổ xuống!
Đường Ân lần này có phải là thắng thảm không? Nếu đúng là như vậy, thế lực của Vương Ốc Sơn sẽ có thể bị tiêu diệt tận gốc, mà ảnh hưởng của Đường gia ở trong nước cũng sẽ bị giảm xuống đáng kể.
Nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu của Vương Lão, rồi nhanh chóng hình thành, khẳng định suy nghĩ của ông.
Ở một vị trí quan trọng như vậy, năng lự của Vương Lão là điều không thể nghi ngờ. Hiện tại có thể xác định là, Triệu gia thật đã sụp đổ, hơn nữa tin tức Từ gia truyền đến cũng như vậy.
Lá bài tẩy thật lớn!
Vương Lão thở dài, xoay người lấy bút rồi viết ra 1 chút văn kiện, sau đó ký tên của mình lên.
Những văn kiện này đều là liên quan tới thế lực của Triệu gia, mà Triệu gia sụp đổ, như vậy Vương Lão không cần phải kiêng kỵ gì nữa. Tam đại núi có Triệu gia sụp đổ, Cửu Long Tuyết Sơn thì tổn thất Đông Phương gia, lần này, thế lực của ẩn nấp thế gia đã bị tổn hại rất lớn. Hơn nữa, cũng là ẩn nấp thế gia nhưng Chung Nam Sơn đã không còn bước chân vào thế giới này nữa, đây là 1 chuyện vô cùng tốt cho đất nước.
Sau khi ký hết văn kiện, Vương Lão gọi điện thoại cho Hoàng Đình đi vào.
"Đem văn kiện phân phát xuống dưới, để người khác nhanh chóng hành động, không được gây biến động kinh tế. . ."
"Vâng!" Hoàng Đình tiếp nhận văn kiện, quay người đi ra ngoài.
Những văn kiện này đều muốn nhổ cỏ tận gốc thế lực của Triệu gia, chỉ cần văn kiện này được thi hành thì đây sẽ là 1 cuộc cải tổ rất lớn ở trong nước.
Vương Lão ngồi trở lại trên ghế, nhẹ nhàng thở dài rồi sờ sờ lông mày của mình.
Sau khi Hoàng Đình đi ra ngoài, Vương Lão vươn tay lấy 1 văn kiện khác rồi xé đôi ra.
Phần văn kiện này chính là do thuộc hạ của ông soạn ra, dùng để đối phó với Đường gia. Nếu như Đường gia cùng Vương Ốc Sơn tranh đấu, người chiến thắng cuối cùng là Triệu gia, thì Vương Lão phải ký tên lên văn kiện này chứ không phải là văn kiện lúc nãy.
Hai phần văn kiện theo hai hướng sẽ có tác động lớn đến đất nước, nhưng đều hướng đến mục tiêu giảm thiểu tác động xuống tới mức thấp nhất.
Hai văn kiện này cũng sẽ quyết định số phận của 2 gia tộc.
Lần này, Đường gia thắng lợi, như vậy Đường gia tự nhiên sẽ thu hoạch được lợi ích cực kỳ lớn.
Khi tin tức của Vương Ốc Sơn truyền đến tay của Đường Kiến Quốc, thì Đường Kiến Quốc cũng mới vừa đáp xuống Bắc Kinh.
Nhìn qua bầu trời sáng chói của Bắc Kinh, Đường Kiến Quốc trầm mặc thời gian thật dài, sau đó xoay người bước xuống cầu thang.
Sau khi lên xe, hai mắt Đường Kiến Quốc trở nên cuồng bạo "Lần này, tất nhiên phải nhấc lên 1 cơn bão lớn. . ."
Đường Kiến Quốc tiến vào Bắc Kinh, Chu Ninh lại đáp xuống sân bay Vương Ốc Sơn.
Vừa ra khỏi sân bay liền nhìn thấy mây đen đầy trời, sắc mặt Chu Ninh liền trầm xuống.
Một số người của Đường gia cũng đã đuổi tới, khi biết tin Đường Ân mất tích, đám người này lập tức bắt đầu tìm kiếm dọc theo con sôn theo lệnh của Chu Ninh.
Hiện nay, nhất định phải nhanh chóng tìm được Đường Ân.
Lúc này, Đường Ân cùng Đông Phương Yên xuôi theo dòng nước rồi trôi ra xa mấy chục dặm.
Đường Ân đã mất đi thần trí, chỉ có thể xuôi theo dòng nước, còn Đông Phương Yên thì khá hơn một chút.
Khi Đường Ân cùng cô rơi xuống nước, Đường Ân liền bộ phát tất cả nội lực, muốn đem dòng nước đẩy ra. Chỉ là tốc độ của tia sét quá nhanh, cho nên Đường Ân không thể làm được như vậy, chỉ có thể xua tan dòng nước quanh người Đông Phương Yên.
Khi sấm sét rơi xuống, Đường Ân liền bị trọng thương, còn Đông Phương Yên thì lại tốt hơn.
Lúc này, Đông Phương Yên chỉ có thể ôm chặt Đường Ân rồi bơi theo dòng sông
Cuối cùng cũng đã tới bờ sông, Đông Phương Yên mệt mỏi thở hồng hộc, nhưng cô vẫn không dừng lại động tác của mình, cô nhanh chóng nâng Đường Ân đang be bét máu lên, lập tức lao nhanh về phía núi ở 2 bên sông.
Đông Phương Yên biết, sau khi 2 người rơi xuống sông, Triệu Du tất nhiên sẽ xuống nước đuổi theo, nếu bị Triệu Du đuổi theo được, cô cũng không dám chắc là mình với Đường Ân còn có thể sống sót rời đi hay không nữa.
Sau khi chạy hết tốc lực mấy trăm mét, Đông Phương Yên mới đưa Đường Ân buông xuống rồi thở hồng hộc.
Lúc này, hai người trông rất chật vật, nhất là Đường Ân, cơ thể đã bị nổ tung rất nhiều mảnh nhỏ. Toàn thân không có vị trí nào là tốt cả. Xung quanh những vết rách này còn lưu lại những vệt cháy màu đen, những vệt cháy này đều là do dòng điện của tia sét gây ra.
Đông Phương Yên cũng giống như thế, mặc dù trên người không có nhiều vết thương như thế, nhưng tóc tai lại bù xù, cả người ướt nhẹp, trông giống như 1 con phượng hoàng đang gặp rắc rối vậy.
Lúc này, trong dòng sông phía xa truyền đến từng đợt nguyên khí dao động.
Đông Phương Yên biến sắc, vội vàng nín thở, sau đó tiến sát vào người Đường Ân rồi dùng 1 tay của mình che miệng mũi của Đường Ân lại.
Chương 939:
Nguyên khí này trôi theo dòng nước, vừa lúc đi qua nơi này.
Triệu Du trầm mặt ngồi ở trên thân của con yêu thú, mà toàn bộ thân của con yêu thú thì lại chìm ở dưới nước.
Đông Phương Yên hít sâu một hơi, sắc mặt kìm nén đến đỏ bừng, cô biết ở trên sông chắc chắn là Triệu Du, cho nên không dám thở mạnh 1 chút nào.
Sau khi Triệu Du trôi theo dòng sông được 1 đoạn, Đông Phương Yên mới mở miệng mình ra, nhìn dòng rông phía xa đầy kinh hãi rồi thở hổn hển.
Khi xác định Triệu Du đã đi thật xa rồi, Đông Phương Yên mới bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía Đường Ân.
Toàn bộ khuôn mặt của Đường Ân bị cháy đen, nhìn trông rất kinh sợ. Đây là do huyết mạch không thông gây ra, đến mức toàn bộ cơ thể Đường Ân đều lộ ra 1 khí tức như sắp chết.
Đông Phương Yên hơi do dự một chút, trên mặt hiện lên chút ửng hồng, cô lập tức nín thở rồi đưa miệng mình tới miệng của Đường Ân.
Vừa hô hấp nhân tạo, cô vừa ép ngực Đường Ân, khi trong miệng Đường Ân cuối cùng cũng có hơi thở, Đông Phương Yên vui đến phát khóc rồi ngồi xuống kế bên, 1 tay nhẹ nhàng lau nước mắt của mình.
Đường Ân mở mắt ra, cảm giác mi mắt nặng trĩu.
"Đường Ân. . ." Đông Phương Yên không biết phải làm sao, cô dùng tay phải giữ lấy cổ của Đường Ân, sau đó để cơ thể của Đường Ân vào sát người mình.
Đường Ân nôn ra 2 ngụm nước rồi lại tiếp tục hôn mê.
Đông Phương Yên giữ chặt cánh tay của Đường Ân, vận chuyển « Tiên Thần Lục » trong người rồi chuyền sang cơ thể của Đường Ân. Bởi vì hai người đều tu luyện 1 loại công pháp, cho nên Đông Phương Yên không tốn sức chút nào để thôi động công pháp của Đường Ân.
Cả hai gặp nhau, cơ hồ là hoà hợp lại.
« Tiên Thần Lục » vận chuyển trong cơ thể cũng khiến cho hô hấp của Đường Ân trở nên ổn định.
Đông Phương Yên dựa vào 1 cái cây đại thụ rồi ôm Đường Ân trong ngực, một tay ôm lấy cổ của Đường Ân rồi sau đó cầm lấy cánh tay của anh.
Cái tư thế này, cho dù nhìn thế nào thì cũng có chút mập mờ không rõ lắm. Nhất là hai người vừa mới leo lên khỏi nước, cả người vẫn đang ướt sũng, cảm giác như là 2 người đang cởi sạch đồ rồi dính lại với nhau vậy.
Sắc mặt Đông Phương Yên đỏ 1 lúc lâu, cô vẫn dứt khoát không thay đổi tư thế, dù sao thì 2 người cũng giống như là vợ chồng rồi, thậm chí là còn sinh ra một đứa bé nữa, cho nên Đông Phương Yên cũng không còn câu nệ gì nhiều.
Khi 2 người đang dưỡng thương thì dưới núi Vương Ốc Sơn cũng đã trở nên sôi trào.
Chu Ninh đến nơi, như thể gây ra 1 áp lực vô cùng lớn cho thành phố nhỏ dưới núi này vậy. Vô số người của Đường gia được điều động tới, sau đó họ men theo dòng sông để tìm kiếm Đường Ân.
Không chỉ là người của Đường gia, mà còn có những người trong quân chiến đấu cũng đang đi tìm tung tích của Triệu Du.
Quả bom hẹn giờ này đang đi ở dưới mi mắt của mọi người, bọn họ làm sao không lo lắng được chứ? Huống hồ mọi người cũng đã biết, Vương Ốc Sơn đã sụp đổ, cục diện bây giờ giống như tất cả cùng xô đổ 1 bước tường vậy.
Triệu gia chỉ còn lại một mình Triệu Du, nếu có thể tìm được Triệu Du thì Triệu gia sẽ bị xoá bỏ gần như toàn bộ dấu vết trên thế giới này.
Vô số người đang tìm kiếm, cũng có vô số người đang loan tin.
Viên Chi Am đang ở Giang Thành,sau khi biết được Đường Ân cùng Đông Phương Yên mất tích, đáy lòng không khỏi siết chặt lại.
Triệu gia sụp đổ, Đường Ân cùng Đông Phương Yên lại mất tích.
Sắc mặt của Viên Chi Am hiện đầy vẻ ghen tị, cô không tin là Đường Ân sẽ xảy ra vấn đề gì. Điều này là do giác quan của phụ nữ, hơn nữa là do sự tin tưởng mù quáng của Viên Chi Am đối với Đường Ân.
Viên Chi Am ghen tỵ chủ yếu là vì Đông Phương Yên, cô hi vọng lần mất tích tiếp theo là cô và Đường Ân, chứ không phải là Đông Phương Yên.
Lúc này, sau lưng có tiếng bước chân nhẹ.
Viên Chi Am quay đầu lại, nhìn thấy thư ký của Lý Húc Ba đi đến, "Cô Viên, Đầu Tư Tài Chính đã hoàn toàn bị Lý Sương nắm giữ!"
"Thật sao?" khóe miệng Viên Chi Am câu lên, khẽ thở dài rồi lắc đầu. Chỉ mười phút trước, Lý Sương đã tổ chức 1 cuộc họp hội đồng quản trị, đồng thời giành hết cổ quyền trong công ty.
Cho đến bây giờ, Đầu Tư Tài Chính đã hoàn toàn rơi vào tay của Lý Sương.
"Ngu xuẩn!" Viên Chi Am lắc đầu, trong lòng cũng không muốn đưa ra đánh giá như vậy, dù sao thì Lý Sương cũng là mẹ của Kỷ Du Du. Mà Kỷ Du Du lại là một người vô cùng quan trọng đối với Viên Chi Am.
"Ý của cô thế nào?"
Viên Chi Am cong khoé miệng rồi khẽ nói: "Ý của ta là , chờ đợi Lý Húc Ba trở lại rồi tính tiếp! Nếu Đầu Tư Tài Chính không còn nữa, chúng ta đành đi đăng ký công ty khác thôi!"
"Vậy. . . Cô có muốn thông báo với bên ngoài là Đầu Tư Tài Chính đã thay đổi từ sản nghiệp của Đường gia, trở thành sản nghiệp của Vu gia hay không ?" Thư ký dò hỏi.
"Có, làm như thế đi!" Viên Chi Am khoát tay.
Thư ký nhẹ gật đầu, quay người lùi ra ngoài.
Sau 10 phút, Đường gia đã tuyên bố 1 tin tức lan khắp cả Giang Thành.
Đầu Tư Tài Chính từ hôm nay trở đi không còn là sản nghiệp của Đường gia nữa, cũng sẽ không còn 1 tí quan hệ nào với Đường gia nữa.
Tuyên bố này đưa ra đã gây nên một chút rung chuyển, chẳng qua cũng chỉ là 1 chút rung chuyển chứ không nghiêm trọng như nhiều người vẫn nghĩ.
Lý Sương đang ngồi trong văn phòng của Đầu Tư Tài Chính, cơ thể dựa vào ghế, trên mặt hiện lên vẻ dương dương tự đắc.
Công ty Đầu Tư Tài Chính này, có thể nói là Lý Sương nằm mơ cũng muốn có được, hiện tại đã đạt được ước muốn, cô làm sao không hài lòng được chứ? Tâm nguyện trước giờ đã được hoàn thành, trong lòng của cô cảm thấy vô cùng thoải mái.
Lúc này, Vu Chính từ ngoài cửa đi đến, nhìn Lý Sương đang ngồi trên ghế rồi khẽ cau mày, "Vừa rồi Đường gia tuyên bố 1 cái tin tức, nói là Đầu Tư Tài Chính này đã không còn là tài sản của bọn họ nữa!"
"Ha ha. . ." Lý Sương cười lạnh một tiếng, nhếch miệng nói, "Vẫn còn có chút hiểu biết, biết không đấu lại đượcc tôi cho nên mới tuyên bố tin tức ra à? Đám người Đường gia này đúng là thật buồn cười, chẳng lẽ là tung tin để làm giảm giá của Đầu Tư Tài Chính hay sao? Hắn chẳng lẽ không biết là Đường gia đã hết thời rồi sao? Đầu Tư Tài Chính này ở trên tay tôi thì giá cổ phiếu mới có thể ổn định được, nếu ở trong tay bọn hắn thì không biết là đã rơi xuống thê thảm như thế nào rồi!"
Vu Chính ngẩng đầu nhìn thoáng qua, không nói thêm gì.
Lý Sương miễn cưỡng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, từng bước đi đến bên cạnh Vu Chính, cười nói "Thế nào? Tôi có được tính là đang giúp Vu gia bước vào hàng ngũ gia tộc hạng nhất không? Đầu Tư Tài Chính đã nằm trong tay chúng ta, đám người ở Bắc Kinh trước đây coi thường chúng ta, không phải là bây giờ nên nhanh chóng đi bợ đít chúng ta sao?"
Vu Chính vừa định muốn nói chuyện, liền nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập "Không tốt! Không tốt! giá cổ phiếu của Đầu Tư Tài Chính đang nhảy cầu. . ."
"Cái gì?" Lý Sương sững sờ, sắc mặt lập tức thay đổi.
Chương 940:
"Làm sao lại nhảy cầu chứ?" sắc mặt của Vu Chính cũng thay đổi, lập tức đứng lên, "Ngươi có phải nhìn lầm rồi hay không?"
"Đúng, ngươi có phải nhìn lầm rồi hay không? Vu gia vừa mới tiếp nhận Đầu Tư Tài Chính, giá cổ phiếu làm sao lại nhảy cầu chứ? Hiện tại Đường gia đã sụp đổ rồi, Vu gia bây giờ như là mặt trời ban trưa, giá cổ phiếu vì sao lại nhảy cầu được chứ?" sắc mặt Lý Sương trắng bệch.
"Tôi cũng không biết! Nhưng giá cổ phiếu xác thực là đang tụt xuống!"
Lý Sương nghe lời này, vội vàng quay người về phía bàn làm việc, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Bật máy tính lên, nhìn thoáng qua giá cổ phiếu, Lý Sương kém chút bất tỉnh tại chỗ. Lúc này mới qua được mấy phút, giá cổ phiếu Đầu Tư Tài Chính vậy mà giảm mạnh, giảm hơn so với lúc đầu 10%.
"Tại sao có thể như vậy!" mặt mũi Lý Sương tràn đầy vẻ khó tin.
"Hình như. . . Hình như giá cổ phiếu các công ty còn lại của Vu gia cũng đang giảm xuống. . ." Thư ký yếu ớt nói một câu.
"Cái gì?" mắt Lý Sương tối sầm lại, suýt nữa ngất đi.
"Để ta xem 1 chút, chuyện gì đang xảy ra!" Vu Chính đã vọt lên, vội vàng nhìn về phía máy tính.
Quả nhiên, giá cổ phiếu của các công ty khác trong Vu gia cũng đã bắt đầu lao dốc, hơn nữa chúng còn lao dốc với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
"Sao lại thế này?"
Sắc mặt Vu Chính trắng bệch, tức giận nói.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Vu Đan mang theo Vương Lăng từ ngoài cửa đi vào.
"Ngươi tới nơi này làm gì?" sắc mặt Lý Sương nháy mắt trầm xuống, bởi vì khi lựa chọn đối phó với Đường gia, Vu Đan vậy mà không chịu nghe lời của Lý Sương, ngược lại là đi cùng với tên lưu manh Vương Lăng làm chuyện xằng bậy, cái này khiến Lý Sương vô cùng khó chịu.
Lần này đến Giang Thành thu mua Đầu Tư Tài Chính, vợ chồng Vu Chính cũng không mang theo Vu Đan.
Lần này Vu Đan tới, khiến sắc mặt 2 người có chút thay đổi.
"Tôi tới làm gì hả?" Vu Đan cười lạnh một tiếng, chế nhạo nói ra: "Tôi tới để thông báo cho mấy người biết, ngày chết của Vu gia sắp tới rồi!"
"Ngươi có ý gì?" Lý Sương trầm mặt xuống.
"Có ý gì?" Vu Đan chế nhạo, chậm rãi đi đến trước bàn, sau đó chống 2 tay lên bàn rồi nhìn Lý Sương, "Có lẽ cô còn chưa biết, Đường gia cùng Triệu gia tranh đấu, Triệu gia đã bị bại. . ."
"Ngươi nói cái gì?" sắc mặt Lý Sương đại biến, "Chuyện này là không thể! Không phải nói Đường Ân vẫn chưa đi ra sa mạc sao? Không phải nói lão tổ Triệu gia trở về rồi sao? Triệu gia làm sao có thể thất bại chứ?"
"Thật sự là vô tri!" Vương Lăng cũng đi tới, liếc nhìn Lý Sương, "Anh Đường Ân làm sao lại không thể đi ra sa mạc được?"
"Đúng vậy, tại sao Đường Ân lại không thể đi ra sa mạc được chứ? Đây chính là con rể của cô, chẳng lẽ cô không hi vọng cậu ta sẽ đi ra khỏi sa mạc hay sao?" Vu Đan có chút mỉa mai, "Đường Ân không những là đã đi ra khỏi sa mạc, mà còn giết tới cả Triệu gia Vương Ốc Sơn! Vương Ốc Sơn hiện tại chỉ còn là một mảnh hỗn độn, thôn làng đều bị phá huỷ, người của Triệu gia thì không chết cũng bị thương! Từ gia cũng không còn ai nữa, cũng đột ngột sụp đổ xuống. . ."
" Không thể nào! Điều này là không thể!" sắc mặt Vu Chính đại biến, "Cái này sao có thể chứ? Triệu gia làm sao lại thất bại được?"
"Tin hay không là tuỳ mấy người, dù sao thì tất cả cũng đã đạt được tin tức, ngoại trừ vợ chồng mấy người mà thôi. . ." Vu Đan đứng thẳng người lên, mặt mũi tràn đầy đáng thương nhìn hai người, "Có khi mọi người cũng đều đang chờ xem trò cười của 2 vợ chồng mấy người đấy"
"Cô. . ." Lý Sương vỗ bàn một cái, mãnh mẽ đứng lên.
"Không cần sốt ruột, xem 1 chút tin tức mà Đường gia ban bố trước đi!" Vu Đan nhếch miệng, quay người đi ra ngoài cửa.
Lần này tới, Vu Đan chỉ là định nhắc nhở mà thôi, nhưng sau khi nghĩ đến chuyện hai vợ chồng này tự loại mình ra khỏi Vu gia, sâu trong nội tâm của Vu Đan liền có chút khó chịu. Hiện tại có thể nhìn thấy Lý Sương cùng Vu Chính đang lúng túng, điều này khiến cho Vu Đan trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Lý Sương nhìn Vu Đan rời đi, căm hận cắn răng của mình rồi sau đó mở web lên, xem tin tức mà Đường gia ban bố ra.
‘Tập đoàn Đường gia dự định thành lập công ty đầu tư tài chính Giang Thành, người phụ trách là Lý Húc Ba đang trên đường trở về Giang Thành. . .'
‘Tập đoàn Đường gia điều chỉnh chiến lược, sẽ lấy Giang Thành làm trung tâm, Bắc Kinh, Thượng Hải sẽ tích hợp các ngành công nghiệp. . .'
‘Tổng giám đốc Tập đoàn Đường gia, Đường Kiến Quốc đã hạ xuống Bắc Kinh, có lẽ đây chính là tín hiệu toàn diện phản công của Đường gia. . .'
Đủ loại tin tức, cơ hồ tràn ngập tất cả truyền thông.
Lý Sương nhìn cảnh này, cơ thể rung lên 1 cái, suýt chút nữa hôn mê tại chỗ.
Những tin tức này quá rõ ràng, Đường gia giống như là đã thắng trận, hơn nữa Đường gia cũng đã bắt đầu phản công. Điều làm cho Lý Sương kinh hãi nhất chính là, rất nhiều người Liên hiệp hội thương nghiệp Bắc Kinh đang triển khai hợp tác với tập đoàn Đường gia.
Vu Chính cũng run lên, suýt nữa ngã xuống, mà Lý Sương thì lại trực tiếp ngồi lên sofa.
Reng reng reng. . .
Lúc này, chuông điện thoại của Lý Sương vang lên.
Lý Sương tái mét cả mặt bấm nghe điện thoại, trong điện thoại truyền đến giọng của Thạch Trường Hâm.
"Cô Lý, sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng, chúng ta phát hiện ra cô không thích hợp với Liên hiệp hội thương nghiệp Bắc Kinh nữa, cho nên tôi đặc biệt thông báo với cô là Vu gia bị trục xuất khỏi Liên hiệp hội thương nghiệp Bắc Kinh!"
"Ông nói cái gì? Thạch hội trưởng. . . Ông nghe tôi nói, Vu gia vẫn là gia tộc ở Bắc Kinh, chúng ta vẫn là. . ." Lý Sương lo lắng nói.
"Cô Lý, tôi cảm thấy là sau chuyện này, Vu gia coi như vẫn là gia tộc ở Bắc Kinh, nhưng thực lực của Vu gia không còn đủ để tiến vào hội thương nghiệp Bắc Kinh nữa. . ." Thạch Trường Hâm thản nhiên nói.
"Thạch hội trưởng!" Lý Sương hét lên một tiếng, có chút run rẩy nói: "Tôi. . . Tôi vẫn là thông gia của Đường gia, chúng tôi vẫn là thông gia của Đường gia mà, với thân phận như vậy, chúng tôi vẫn còn bị trục xuất sao?"
"Thông gia sao? Cô cảm thấy Đường gia sẽ nhận điều này sao?" Thạch Trường Hâm cười khẽ một tiếng, lập tức cúp điện thoại.
Lý Sương cảm thấy 2 mắt mờ đi, giống như là mất tiêu cự đi vậy. Nếu quả thực bị trục xuất ra khỏi Liên hiệp hội thương nghiệp Bắc Kinh, vậy thì những chuỗi ngày tươi đẹp của Vu gia đã thực sự kết thúc. Rất nhiều tin tức trong hội sẽ không tiết lộ cho Vu gia nữa.
Đây chính là 1 đả kích rất lớn đối với Vu gia.
Hai vợ chồng ngồi ở trong phòng làm việc, vẫn còn chưa ngồi ấm mặt ghế của Đầu Tư Tài Chính, liền cảm thấy được trên mặt ghế này có rất nhiều gai nhọn. Những gai nhọn này đang không ngừng đâm vào máu thịt của họ, khiến họ chảy máu không ngừng.
"Thông gia. . . Chúng ta còn có thông gia mà!"
1 lúc lâu sau, Lý Sương mới đột nhiên tỉnh ngộ rồi vội vàng kéo cánh tay của Vu Chính lại "Chúng ta dù thế nào thì cũng là thông gia của Đường gia, bọn họ sẽ không để chúng ta rơi xuống như thế này phải không? Anh bây giờ gọi điện thoại cho Đường Kiến Quốc đi, nói là. . . nói là Đầu Tư Tài Chính ở trong tay chúng ta rất tốt!"
Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851
"Tôi là thành viên của hội đồng quản trị của Đầu Tư Tài Chính, công ty tổ chức cuộc họp hội đồng quản trị, chẳng lẽ tôi không được xuất hiện ở đây sao?" Viên Chi Am ngồi trên ghế, bắt chéo chân rồi bắt đầu nhếch miệng nói.
Sắc mặt Lý Sương vô cùng ảm đạm, nhưng cô ta biết là cô gái này không dễ chọc, hơn nữa cô ta rất trung thành với chủ nhân của mình.
Lý Sương hừ lạnh một tiếng, bỏ qua chuyện này, thay vào đó ngồi ở vị trí đầu tiên, nhẹ giọng nói: "Chư vị, ta cũng không muốn che dấu mục đích của mình khi tới đây! Ta muốn công ty Đầu Tư Tài Chính này, các ngươi có ý kiến gì hay không?"
Mọi người có mặt nhìn nhau 1 cái rồi cúi đầu xuống.
"Hừ. . ." Lý Sương khịt mũi 1 cái sau đó nói: "Xem ra các ngươi biết là Đường gia sắp sụp đỏ, cho nên cả đám đều bắt đầu tìm bến đỗ mới rồi hả?"
Tất cả mọi người vẫn im lặng, không ai mở miệng nói chuyện.
"Chyện này cũng có thể hiểu được, chim khôn biết chọn cây mà đậu, bản chất của thế giới này chính là như vậy!" Lý Sương lười biếng dựa lưng vào trên ghế, khoé miệng lộ ra cực kỳ giễu cợt "Nếu không ai có ý kiến gì, thì nhìn qua hợp đồng của ta đi, sau đó ký tên rồi chuyển cổ quyền cho ta. . ."
Vừa nói xong, Lý Sương trực tiếp đem hợp đồng trên tay mình rồi ném lên mặt bàn.
Đám người nhìn nhau 1 cái, cuối cùng vẫn lấy hợp đồng rồi xem qua 1 cái.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, tất cả đều giật mình.
Giá cổ quyền trên hợp đồng này đã bị ép thấp tới mức cực điểm.
Đám người lại nhìn nhau 1 cái, lần lượt đặt hợp đồng trên bàn, sắc mặt trầm xuống.
"Thế nào?" Lý Sương giễu cợt một tiếng rồi châm chọc nói: "Nếu như chuyển nhượng cổ quyền vào tay của ta, ta sẽ không đối xử tệ với các ngươi. Chờ tới khi Vu gia đem Đầu Tư Tài Chính đưa lên 1 tầm cao mới, ta sẽ không quên những gì các ngươi làm bây giờ!"
"Không vấn đề gì!" Viên Chi Am buông hợp đồng xuống, khóe miệng mang theo nụ cười trào phúng.
"Ồ?" Lý Sương không ngờ rằng, người đầu tiên đồng ý lại là Viên Chi Am, khóe miệng lập tức nở ra nụ cười, "Quả nhiên, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt! Các ngươi thức thời như thế, cũng bớt cho ta 1 chút rắc rối!"
Bùi Nhược chỉ là mỉm cười, không có suy nghĩ nào khác.
"Các ngươi thì sao? Có muốn chuyển nhượng không?" Lý Sương dò hỏi.
"Được!"
"Được!"
Đám người lần lượt gật đầu, trong lòng đều cảm thất có chút mất mát, nhưng thời điểm này cũng không phải là lúc lấy cứng đối cứng với Lý Sương. Đường gia hiện tại đang phải đối mặt với chuyện nằm ngoài sức tưởng tượng của đám người này.
"Vậy là tốt rồi! Nếu không ai có ý kiến gì thì ký tên đi. . ." Lý Sương mỉm cười, "Lúc đầu còn tưởng rằng sẽ phải đối mặt với 1 đám cứng đầu, không ngờ là không có ai! Thật sự là cảm thấy buồn thay cho Đường gia!"
Tất cả mọi người có thể nghe ra được sự chế giễu của Lý Sương. Nhưng mà không ai để ý đến, rốt cuộc thì đứng dưới mái hiên vẫn phải cúi đầu.
Sau khi ký tên lên hợp đồng, những thành viên quản trị của Đầu Tư Tài Chính này lần lượt đứng lên rồi đi ra ngoài.
Tất cả mọi người đều không muốn nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo của Lý Sương, vì vậy họ lựa chọn ký tên rồi rời đi.
Khi trong phòng họp lớn này chỉ còn lại Viên Chi Am và Lý Sương, Lý Sương hơi nhíu mày, cười lạnh nói: "Làm sao? Còn không đi sao? Ngươi muốn nói vài lời độc ác với ta trước khi đi hay sao?"
Viên Chi Am đứng lên, lắc đầu, cười cười, "Người không biết gì luôn kiếm 1 cái cớ cho sự thiếu hiểu biết của mình!"
"Ngươi nói cái gì?" trên mặt Lý Sương hiện lên 1 tia tức giận.
Viên Chi Am cười cười, lắc đầu rồi quay người đi ra ngoài, đáy lòng cảm thấy có chút thương hại cho Lý Sương. Trong trò chơi này, bao nhiêu lợi ích có thể kiếm được không phải là điều quan trọng nhất.
Quan trọng nhất là nắm bắt thông tin.
Nếu không nắm bắt được thông tin, cho dù hiện tại kiếm được 1 ít lợi ích, e là sau này cũng phải đổ đi.
Sự tình trên Vương Ốc Sơn, Viên Chi Am đã nắm được thông tin từ Sơn Tuyết Trì. Cô biết Triệu gia đã sụp đổ, cũng biết Từ gia đã thành gia tộc vô chủ, sụp đổ chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Lý Sương này đi theo phía sau người khác muốn kiếm 1 miếng canh, còn muốn xé thêm 1 miếng thịt trên người của Đường gia, nhưng lại không nắm bắt được thông tin nhanh chóng.
Tất cả điều này, sợ rằng nó sẽ trở thành một thảm họa.
Lúc này, tin tức Vương Ốc Sơn bị sụp đổ đã theo 1 số kênh thông tin rồi truyền ra ngoài.
Rất nhiều người thông qua đủ loại tin tức đã tiến hành đầy đủ chuẩn bị, nhưng những tin tức thực sự dưới núi Vương Ốc Sơn thì không ai biết được.
Bùi Nhược cuối cùng vẫn không lựa chọn rời đi, mà là thu xếp Đông Phương Thịnh mang theo đứa bé rồi lên máy bay đi tới Cửu Long Tuyết Sơn.
Trước khi Đông Phương Thịnh rời đi thì cũng đã thông báo cho người của Đông Phương gia rồi, khi máy bay này tới Cửu Long Tuyết Sơn thì người của Đông Phương gia sẽ lập tức đi lên máy bay rồi bay tới Đường Đảo.
Bùi Nhược chẳng những không rời đi mà còn điều phối các tổ chức khác nhau.
Khi quái vật trên núi Vương Ốc Sơn đi xuống, quân đội cũng lập tức phản ứng khẩn cấp.
Một số lượng lớn người dân bắt đầu di tản ra ngoài thành phố..
Thành phố nhỏ này bỗng trở nên sôi sục. Các phương tiện trên phố nối đuôi nhau lao vào phía xa với tốc độ cực nhanh.
Hàng chục xe quân sự đã được khởi động, lao thẳng về phía chân núi Vương Ốc Sơn với tốc độ nhanh nhất.
Dưới chân núi Vương Ốc Sơn, Đường Ân đứng ở bên bờ sông, sắc mặt tái nhợt lên.
Con sông này bao quanh thành phố nhỏ, ngày bình thường sẽ có 1 số người tới dòng sông này để ngâm mình 1 chút.
Đường Ân đứng ở bờ sông, tất cả những gì anh muốn làm là dẫn quái vật này xuống sông. Về phần hiệu quả như thế nào, Đường Ân cũng chưa biết được. Bởi vì cho dù là quái vật ở Vương Ốc Sơn hay là ở hồ nước Châu Phi thì đều sống ở dưới nước.
Nếu có thể dẫn nó vào trong nước được thì có khi sẽ ngăn được thứ này làm hại tới nhiều người khác.
Khi con quái vật này xuống núi, Đường Ân rốt cuộc cũng cảm thấy áp lực to lớn. Mấy chục cái xúc tu nhanh như chớp bay về phía Đường Ân.
Một tay Đường Ân cầm trường kiếm, đối mặt với đám xúc tu này, anh bắt đầu vung kiếm rồi chém ra.
Đám xúc tu này nhanh như chớp, nhưng tốc độ của Đường Ân cũng không chậm, anh bay xuyên qua 2 cái xúc tu rồi nhanh chóng chém đứt 2 cái này, trường kiếm trong tay cũng rung lên.
Những xúc tu bị chém rơi xuống đất liền mọc ra cái mới, hơn nữa còn có nhiều xúc tu phóng tới Đường Ân.
"Đường Ân. . ." Triệu Du ngồi trên thân con quái vật này, sắc mặt cực kỳ u ám "E rằng ngươi chưa bao giờ nhìn thấy được sự đáng sợ của yêu thú phải không?"
Đường Ân không hiểu ngẩng đầu lên liền cảm thấy không khí xung quanh phun trào lên, trời đất như đang chìm trong bóng tối vậy.
Chương 937:
Sắc mặt Đường Ân thay đổi, nhìn quái vật này đanh giương nanh múa vuốt, trong lòng có chút hồi hộp.
Con quái vật này, Triệu gia đã nuôi dưỡng nó ở sau Vương Ốc Sơn được mấy trăm năm, chắc chắn là rất hiểu rõ nó. Huống hồ, lúc trước cần 3 cao thủ Nhập Thánh mới có thể trấn áp nó được, hiện tại Đường Ân đang phải đối mặt 1 mình, trong lòng cũng có chút căng thẳng.
Ầm ầm. . .
Ta đây trời sinh tính ngông cuồng
Đọc truyện Ta đây trời sinh tính ngông cuồng-Đường Ân full cập nhật chương nhanh nhất trên Vietwriter.vn Trong suy nghĩ của mỗi chúng ta, thực tế luôn khắc nghiệt và đầy những sự bất ngờ, những kinh ngạc khiến ta không ngờ tới, không có tinh thần chuẩn bị dẫn đến trở tay không kịp. Ngược lại...
Lúc này, trên bầu trời nổi lên từng đợt sấm sét.
Đường Ân kinh ngạc ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi.
Bùm. . .
Một tiếng vang thật lớn, mây đen trên trời va vào nhau rồi 1 tia sét lập tức đánh xuống.
Đường Ân đột nhiên rút lui về sau, cơ thể phi lên trên không, tia sẽ kia lập tức đánh vào dưới chân của Đường Ân.
Bùm. . .
Chỗ Đường Ân vừa đứng, lập tức bị nổ thành 1 hố đen, dòng điện vẫn còn đang lấp loé trong đó. Nếu không phải Đường Ân hành động nhanh, thì tia sét vừa rồi có thể đánh chết Đường Ân.
"Đường Ân, ngươi vĩnh viễn cũng không biết được, thế giới này là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. . ." Triệu Du cắn răng, thống hận nói: "Hôm nay, ta để ngươi mở mang kiến thức một chút, để ngươi chết ở chỗ này!"
Vừa nói xong, trên bầu trời truyền đến tiếng vang ầm ầm, vô số mây đen đụng vào nhau, sấm sét giống như 1 con rắn điện liên tiếp đánh xuống.
"Đường Ân!"
Đông Phương Yên cuối cùng cũng đã tới, khi nhìn thấy thiên địa dị tượng này, cô lập tức giật nảy cả mình.
"Đi đi!" Đường Ân gào lên, nhưng đã quá muộn, anh nhìn thấy khu vực sấm sét kia đã bao trùm lấy Đông Phương Yên.
Trong nháy mắt này, Đường Ân không suy nghĩ được nhiều, anh phi thân 1 cái rồi nhanh chóng ôm lấy Đông Phương Yên, hai người lập tức rơi xuống dưới dòng sông.
Phù phù một tiếng.
Ầm ầm. . .
Vô số tia sét trực tiếp đánh xuống mặt sông.
Sóng điện cực mạnh nổ tung trên sông, mà cơ thể Đường Ân cũng lập tức bị cứng đờ lại.
Nước có tính dẫn điện, Đường Ân tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng. Mặc dù chỉ ngắn ngủi trong 1 nháy mắt nhưng Đường Ân lập tức bị trọng thương, máu thịt trên người nổ bung ra.
Đông Phương Yên run lên, ôm thật chặt Đường Ân.
"Ha ha ha. . ."
Triệu Du đứng ở trên mặt đất, ngửa mặt lên trời phá lên cười, "Ai dám đối địch với Triệu gia, vậy thì kẻ đó phải chết. . ."
"Khai hỏa!"
Lúc này, Bùi Nhược rốt cục nhịn không được, lập tức hét lên 1 tiếng đầy thê lương
Ngay khi Đường Ân cùng Đông Phương Yên rơi xuống nước, Bùi Nhược cảm thấy trong lòng nhói lên 1 cái, nước mắt trào ra ngoài.
Bằng bằng bằng. . .
Lúc này, vô số viên đạn trút ra ngoài.
Bùi Nhược thực ra không có quyền chỉ huy, nhưng người chỉ huy thực sự cũng nhìn ra cơ hội này. Sau khi Đường Ân cùng Đông Phương Yên rơi xuống nước, trên bờ chỉ còn lại Triệu Du cùng quái vật kia.
Lúc này nổ súng, sẽ không cần phải lo lắng người của mình bị thương nữa.
Bùm. . .
Viên đạn bắn tỉa khổng lồ đi thẳng vào cơ thể con quái vật, và sau khi xuyên qua ba xúc tu, nó trực tiếp đâm vào cơ thể con quái vật.
Ngao ngao. . .
Trong nháy mắt, cơ thể con quái vật này không biết đã bị găm bao nhiêu viên đạn, nó lập tức đau đớn gầm lên.
"Lớn mật!" Triệu Du quay đầu lại, mạnh mẽ quát những người phía sau.
Ầm ầm. . .
Mây đen trên trời lại va vào nhau, sấm sét lại tiếp tục phóng xuống.
Bùi Nhược trợn mắt, cô quay người nhảy 1 cái rồi nhanh chóng trốn xuống dưới cầu. Dưới sự che chắn của cây cầu, cô rốt cuộc cũng đã tránh thoát được đợt sấm sét này, nhưng những người lính trên cầu thì lập tức bị sét đánh cho cháy đen.
Tiếng súng đã ngừng, thay vào đó là những tiếng than khóc vang lên.
Bùi Nhược quay đầu lại, nhìn thấy vô số người bên ngoài đang khóc lóc vì đau đớn.
Sấm sét đánh xuống, ai có thể tránh được chứ?
"Ha ha ha. . ." Triệu Du ngửa mặt lên trời cười to, có chút điên cuồng nói "Ta chính là Triệu gia của Vương Ốc Sơn, sóng gió trong thiện hạ sau này sẽ do Triệu gia điều khiển! Các ngươi dám mưu hại Triệu gia thì sẽ phải chấp nhận sự trừng phạt của Triệu gia. . ."
Tiếng cười lớn này, không biết đã truyền đi bao xa.
Sắc mặt Bùi Nhược thay đổi liên tục, cuối cùng cũng cắn răng xông lên, nhặt 1 cây súng dưới đất rồi nhắm thẳng vào Triệu Du.
Bùm. . .
Lúc này, Bùi Nhược đang suy nghĩ rất nhiều nhưng động tác trên tay vẫn không dừng lại
Khoảnh khắc viên đạn đi ra ngoài, Bùi Nhược liền nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp Đường Ân. Lúc đó chính là ở trong nhà hàng nhỏ của Lâm Sở Sở.
Từ đó về sau, giữa Bùi Nhược cùng Đường Ân dường như đã có thêm 1 sợi tơ duyên.
Sợi tơ duyên này là do Miêu Bách thúc đẩy, nhưng Bùi Nhược lại không kéo lấy sợi dây này để gần Đường Ân hơn. Mặc dù không thể gần hơn, nhưng trong lòng của Bùi Nhược vẫn luôn có bóng dáng của Đường Ân.
Trơ mắt nhìn Đường Ân cùng Đông Phương Yên rơi xuống nước, nhìn nhiều người như vậy chết thảm, Bùi Nhược không lựa chọn sự thờ ơ, mà là bắn ra viên đạn của khẩu súng bắn tỉa này.
Ngao ngao. . .
Ngay khi viên đạn bắn ra, Triệu Du liền phát hiện được, ánh mắt của bà nhìn qua, mười mấy cái xúc tu đã giơ lên chặn đứng viên đạn này.
Bảy, tám cây xúc tu nổ tung, nước nhờn cũng từ bên trong chảy ra.
"Muốn chết!" Sắc mặt Triệu Du trầm xuống, bà nâng cổ tay của mình lên, chỉ nghe được tiếng rắc rắc, thiên địa cũng dường như sáng lên.
Một tia sét từ không trung rơi xuống, bên trong ánh mắt của Bùi Nhược hiện lên sự khiếp sợ, cô cảm thấy 2 mắt tối sầm lại, toàn thân đau đớn kịch liệt.
Máu thịt trên người nổ như pháo nổ, máu cũng lập tức chảy xuống dưới.
Bùi Nhược cắn răng, cánh tay lại run rẩy bóp cò rồi nhắm ngay vào Triệu Du. Sắc mặt của cô có chút biến đen, bộ tóc dài đen nhánh đã biến thành 1 đám cháy đen.
Giờ khắc này, trong lòng Bùi Nhược chỉ có 1 niềm tin duy nhất, đó chính là xử lý Triệu Du. Cho dù vết thương khắp người, cho dù sức lực đã cạn kiệt thì cô vẫn muốn thử 1 chút.
Bùi Nhược biết, Đường Ân cùng Đông Phương Yên rơi xuống nước sẽ không dễ dàng chết được. Hai người kia bây giờ đang rất cần thời gian, cần Bùi Nhược tạo cho họ một cái cơ hội để chạy trốn.
Răng rắc. . .
Súng đã bóp cò, Bùi Nhược có chút mơ màng nhắm vào Triệu Du, viên đạn lập tức bay ra ngoài.
"Ngươi muốn chết!" Triệu Du tức giận nâng tay mình lên, bầu trời lại u ám, sấp sét lại lấp loé lên nhưng còn chưa tạo ra được tia sét thì viên đạn đã bắn tới.
Bùm. . .
Viên đạn cực mạnh xuyên qua vai Triệu Du, trực tiếp đem bờ vai của Triệu Du nổ tung thành 1 đoá hoa máu.
Ngao ngao. . .
Triệu Du lảo đảo lui về sau, suýt chút nữa ngã khỏi người con quái vật.
Bùi Nhược nhìn bộ dáng lúc này của Triệu Du, khóe miệng rốt cục lộ ra một tia nhẹ nhõm, đầu của cô đập vào trên mặt đất, bất tỉnh. (ơ kìa…)
Chương 938:
Ngao ngao. . .
Toàn bộ thành phố dưới núi Vương Ốc Sơn đều bị rung động bởi tiếng gầm rú của con quái vật này.
Triệu Du lảo đảo đứng dậy, mang trên mặt giận dữ, vừa định muốn tiếp tục tạo ra sấm sét thì phát hiện phía xa có tiếng còi cảnh sát.
Càng ngày càng nhiều cỗ xe chạy đến nơi này.
Triệu Du căm hận quay người, bàn tay nhẹ vỗ nhẹ lên người con yêu thú, cả 2 lập tức nhảy vào dòng sông.
Ta đây trời sinh tính ngông cuồng
Đọc truyện Ta đây trời sinh tính ngông cuồng-Đường Ân full cập nhật chương nhanh nhất trên Vietwriter.vn Trong suy nghĩ của mỗi chúng ta, thực tế luôn khắc nghiệt và đầy những sự bất ngờ, những kinh ngạc khiến ta không ngờ tới, không có tinh thần chuẩn bị dẫn đến trở tay không kịp. Ngược lại...
Rất đông cảnh sát và nhân viên chiến đấu đã lao đến đây rồi chĩa súng vào giữa sông.
Giữa sông nổi lên rất nhiều bọt khí, những bọt khí này xuôi theo dòng sông cho đến khi không còn thấy gì nữa.
Nhiều nhân viên chiến đấu lau mồ hôi lạnh trên trán, cuối cùng trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù những người này không đến hiện trường đầu tiên, nhưng xét về thương vong tại hiện trường, đó chắc chắn là một cái giá đau đớn.
"Phong tỏa tin tức, lập tức báo cáo. . ." Một thanh niên hơn ba mươi tuổi đi tới, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nước sông 1 lúc lâu, mới vung tay lên, "Lập tức đi cứu người bị thương!"
"Vâng!"
Những người xung quanh bắt đầu hành động ngay lập tức, lần lượt chạy về phía xa và bắt đầu chữa trị cho những người bị thương..
Bùi Nhược cũng được nâng lên và nhanh chóng đưa vào bệnh viện.
Tin tức này giống như được mọc cánh, nhanh chóng bay khắp cả nước.
Vương Lão ngay lập tức đạt được tin tức, mang trên mặt chấn kinh, "Ngươi nói dưới chân núi Vương Ốc Sơn đã bị huỷ hoại trong chốc lát sao?"
"Đúng vậy, đích thật là bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!" Hoàng Đình cúi đầu nói: " Dòng sông bị phá hủy, liên lụy đến người dân hai bên bờ sông, ngay cả nhà cửa trong thành phố cũng bị sập!! Cũng may là có người thông báo tin tức sớm, đại da số người dân đều được di tản, nếu không thì hậu quả còn lớn hơn nữa!"
"Lập tức cho người qua đó kiểm tra, mặt khác, ta muốn biết Đường Ân bây giờ thế nào!" Vương Lão khoát tay.
Hoàng Đình gật đầu, quay người đi ra ngoài.
Vương Lão ngồi lại ghế, xoa xoa lông mày của mình, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm.
Triệu gia Vương Ốc Sơn, dường như đã thực sự đổ xuống!
Đường Ân lần này có phải là thắng thảm không? Nếu đúng là như vậy, thế lực của Vương Ốc Sơn sẽ có thể bị tiêu diệt tận gốc, mà ảnh hưởng của Đường gia ở trong nước cũng sẽ bị giảm xuống đáng kể.
Nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu của Vương Lão, rồi nhanh chóng hình thành, khẳng định suy nghĩ của ông.
Ở một vị trí quan trọng như vậy, năng lự của Vương Lão là điều không thể nghi ngờ. Hiện tại có thể xác định là, Triệu gia thật đã sụp đổ, hơn nữa tin tức Từ gia truyền đến cũng như vậy.
Lá bài tẩy thật lớn!
Vương Lão thở dài, xoay người lấy bút rồi viết ra 1 chút văn kiện, sau đó ký tên của mình lên.
Những văn kiện này đều là liên quan tới thế lực của Triệu gia, mà Triệu gia sụp đổ, như vậy Vương Lão không cần phải kiêng kỵ gì nữa. Tam đại núi có Triệu gia sụp đổ, Cửu Long Tuyết Sơn thì tổn thất Đông Phương gia, lần này, thế lực của ẩn nấp thế gia đã bị tổn hại rất lớn. Hơn nữa, cũng là ẩn nấp thế gia nhưng Chung Nam Sơn đã không còn bước chân vào thế giới này nữa, đây là 1 chuyện vô cùng tốt cho đất nước.
Sau khi ký hết văn kiện, Vương Lão gọi điện thoại cho Hoàng Đình đi vào.
"Đem văn kiện phân phát xuống dưới, để người khác nhanh chóng hành động, không được gây biến động kinh tế. . ."
"Vâng!" Hoàng Đình tiếp nhận văn kiện, quay người đi ra ngoài.
Những văn kiện này đều muốn nhổ cỏ tận gốc thế lực của Triệu gia, chỉ cần văn kiện này được thi hành thì đây sẽ là 1 cuộc cải tổ rất lớn ở trong nước.
Vương Lão ngồi trở lại trên ghế, nhẹ nhàng thở dài rồi sờ sờ lông mày của mình.
Sau khi Hoàng Đình đi ra ngoài, Vương Lão vươn tay lấy 1 văn kiện khác rồi xé đôi ra.
Phần văn kiện này chính là do thuộc hạ của ông soạn ra, dùng để đối phó với Đường gia. Nếu như Đường gia cùng Vương Ốc Sơn tranh đấu, người chiến thắng cuối cùng là Triệu gia, thì Vương Lão phải ký tên lên văn kiện này chứ không phải là văn kiện lúc nãy.
Hai phần văn kiện theo hai hướng sẽ có tác động lớn đến đất nước, nhưng đều hướng đến mục tiêu giảm thiểu tác động xuống tới mức thấp nhất.
Hai văn kiện này cũng sẽ quyết định số phận của 2 gia tộc.
Lần này, Đường gia thắng lợi, như vậy Đường gia tự nhiên sẽ thu hoạch được lợi ích cực kỳ lớn.
Khi tin tức của Vương Ốc Sơn truyền đến tay của Đường Kiến Quốc, thì Đường Kiến Quốc cũng mới vừa đáp xuống Bắc Kinh.
Nhìn qua bầu trời sáng chói của Bắc Kinh, Đường Kiến Quốc trầm mặc thời gian thật dài, sau đó xoay người bước xuống cầu thang.
Sau khi lên xe, hai mắt Đường Kiến Quốc trở nên cuồng bạo "Lần này, tất nhiên phải nhấc lên 1 cơn bão lớn. . ."
Đường Kiến Quốc tiến vào Bắc Kinh, Chu Ninh lại đáp xuống sân bay Vương Ốc Sơn.
Vừa ra khỏi sân bay liền nhìn thấy mây đen đầy trời, sắc mặt Chu Ninh liền trầm xuống.
Một số người của Đường gia cũng đã đuổi tới, khi biết tin Đường Ân mất tích, đám người này lập tức bắt đầu tìm kiếm dọc theo con sôn theo lệnh của Chu Ninh.
Hiện nay, nhất định phải nhanh chóng tìm được Đường Ân.
Lúc này, Đường Ân cùng Đông Phương Yên xuôi theo dòng nước rồi trôi ra xa mấy chục dặm.
Đường Ân đã mất đi thần trí, chỉ có thể xuôi theo dòng nước, còn Đông Phương Yên thì khá hơn một chút.
Khi Đường Ân cùng cô rơi xuống nước, Đường Ân liền bộ phát tất cả nội lực, muốn đem dòng nước đẩy ra. Chỉ là tốc độ của tia sét quá nhanh, cho nên Đường Ân không thể làm được như vậy, chỉ có thể xua tan dòng nước quanh người Đông Phương Yên.
Khi sấm sét rơi xuống, Đường Ân liền bị trọng thương, còn Đông Phương Yên thì lại tốt hơn.
Lúc này, Đông Phương Yên chỉ có thể ôm chặt Đường Ân rồi bơi theo dòng sông
Cuối cùng cũng đã tới bờ sông, Đông Phương Yên mệt mỏi thở hồng hộc, nhưng cô vẫn không dừng lại động tác của mình, cô nhanh chóng nâng Đường Ân đang be bét máu lên, lập tức lao nhanh về phía núi ở 2 bên sông.
Đông Phương Yên biết, sau khi 2 người rơi xuống sông, Triệu Du tất nhiên sẽ xuống nước đuổi theo, nếu bị Triệu Du đuổi theo được, cô cũng không dám chắc là mình với Đường Ân còn có thể sống sót rời đi hay không nữa.
Sau khi chạy hết tốc lực mấy trăm mét, Đông Phương Yên mới đưa Đường Ân buông xuống rồi thở hồng hộc.
Lúc này, hai người trông rất chật vật, nhất là Đường Ân, cơ thể đã bị nổ tung rất nhiều mảnh nhỏ. Toàn thân không có vị trí nào là tốt cả. Xung quanh những vết rách này còn lưu lại những vệt cháy màu đen, những vệt cháy này đều là do dòng điện của tia sét gây ra.
Đông Phương Yên cũng giống như thế, mặc dù trên người không có nhiều vết thương như thế, nhưng tóc tai lại bù xù, cả người ướt nhẹp, trông giống như 1 con phượng hoàng đang gặp rắc rối vậy.
Lúc này, trong dòng sông phía xa truyền đến từng đợt nguyên khí dao động.
Đông Phương Yên biến sắc, vội vàng nín thở, sau đó tiến sát vào người Đường Ân rồi dùng 1 tay của mình che miệng mũi của Đường Ân lại.
Chương 939:
Nguyên khí này trôi theo dòng nước, vừa lúc đi qua nơi này.
Triệu Du trầm mặt ngồi ở trên thân của con yêu thú, mà toàn bộ thân của con yêu thú thì lại chìm ở dưới nước.
Đông Phương Yên hít sâu một hơi, sắc mặt kìm nén đến đỏ bừng, cô biết ở trên sông chắc chắn là Triệu Du, cho nên không dám thở mạnh 1 chút nào.
Sau khi Triệu Du trôi theo dòng sông được 1 đoạn, Đông Phương Yên mới mở miệng mình ra, nhìn dòng rông phía xa đầy kinh hãi rồi thở hổn hển.
Khi xác định Triệu Du đã đi thật xa rồi, Đông Phương Yên mới bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía Đường Ân.
Toàn bộ khuôn mặt của Đường Ân bị cháy đen, nhìn trông rất kinh sợ. Đây là do huyết mạch không thông gây ra, đến mức toàn bộ cơ thể Đường Ân đều lộ ra 1 khí tức như sắp chết.
Đông Phương Yên hơi do dự một chút, trên mặt hiện lên chút ửng hồng, cô lập tức nín thở rồi đưa miệng mình tới miệng của Đường Ân.
Vừa hô hấp nhân tạo, cô vừa ép ngực Đường Ân, khi trong miệng Đường Ân cuối cùng cũng có hơi thở, Đông Phương Yên vui đến phát khóc rồi ngồi xuống kế bên, 1 tay nhẹ nhàng lau nước mắt của mình.
Đường Ân mở mắt ra, cảm giác mi mắt nặng trĩu.
"Đường Ân. . ." Đông Phương Yên không biết phải làm sao, cô dùng tay phải giữ lấy cổ của Đường Ân, sau đó để cơ thể của Đường Ân vào sát người mình.
Đường Ân nôn ra 2 ngụm nước rồi lại tiếp tục hôn mê.
Đông Phương Yên giữ chặt cánh tay của Đường Ân, vận chuyển « Tiên Thần Lục » trong người rồi chuyền sang cơ thể của Đường Ân. Bởi vì hai người đều tu luyện 1 loại công pháp, cho nên Đông Phương Yên không tốn sức chút nào để thôi động công pháp của Đường Ân.
Cả hai gặp nhau, cơ hồ là hoà hợp lại.
« Tiên Thần Lục » vận chuyển trong cơ thể cũng khiến cho hô hấp của Đường Ân trở nên ổn định.
Đông Phương Yên dựa vào 1 cái cây đại thụ rồi ôm Đường Ân trong ngực, một tay ôm lấy cổ của Đường Ân rồi sau đó cầm lấy cánh tay của anh.
Cái tư thế này, cho dù nhìn thế nào thì cũng có chút mập mờ không rõ lắm. Nhất là hai người vừa mới leo lên khỏi nước, cả người vẫn đang ướt sũng, cảm giác như là 2 người đang cởi sạch đồ rồi dính lại với nhau vậy.
Sắc mặt Đông Phương Yên đỏ 1 lúc lâu, cô vẫn dứt khoát không thay đổi tư thế, dù sao thì 2 người cũng giống như là vợ chồng rồi, thậm chí là còn sinh ra một đứa bé nữa, cho nên Đông Phương Yên cũng không còn câu nệ gì nhiều.
Khi 2 người đang dưỡng thương thì dưới núi Vương Ốc Sơn cũng đã trở nên sôi trào.
Chu Ninh đến nơi, như thể gây ra 1 áp lực vô cùng lớn cho thành phố nhỏ dưới núi này vậy. Vô số người của Đường gia được điều động tới, sau đó họ men theo dòng sông để tìm kiếm Đường Ân.
Không chỉ là người của Đường gia, mà còn có những người trong quân chiến đấu cũng đang đi tìm tung tích của Triệu Du.
Quả bom hẹn giờ này đang đi ở dưới mi mắt của mọi người, bọn họ làm sao không lo lắng được chứ? Huống hồ mọi người cũng đã biết, Vương Ốc Sơn đã sụp đổ, cục diện bây giờ giống như tất cả cùng xô đổ 1 bước tường vậy.
Triệu gia chỉ còn lại một mình Triệu Du, nếu có thể tìm được Triệu Du thì Triệu gia sẽ bị xoá bỏ gần như toàn bộ dấu vết trên thế giới này.
Vô số người đang tìm kiếm, cũng có vô số người đang loan tin.
Viên Chi Am đang ở Giang Thành,sau khi biết được Đường Ân cùng Đông Phương Yên mất tích, đáy lòng không khỏi siết chặt lại.
Triệu gia sụp đổ, Đường Ân cùng Đông Phương Yên lại mất tích.
Sắc mặt của Viên Chi Am hiện đầy vẻ ghen tị, cô không tin là Đường Ân sẽ xảy ra vấn đề gì. Điều này là do giác quan của phụ nữ, hơn nữa là do sự tin tưởng mù quáng của Viên Chi Am đối với Đường Ân.
Viên Chi Am ghen tỵ chủ yếu là vì Đông Phương Yên, cô hi vọng lần mất tích tiếp theo là cô và Đường Ân, chứ không phải là Đông Phương Yên.
Lúc này, sau lưng có tiếng bước chân nhẹ.
Viên Chi Am quay đầu lại, nhìn thấy thư ký của Lý Húc Ba đi đến, "Cô Viên, Đầu Tư Tài Chính đã hoàn toàn bị Lý Sương nắm giữ!"
"Thật sao?" khóe miệng Viên Chi Am câu lên, khẽ thở dài rồi lắc đầu. Chỉ mười phút trước, Lý Sương đã tổ chức 1 cuộc họp hội đồng quản trị, đồng thời giành hết cổ quyền trong công ty.
Cho đến bây giờ, Đầu Tư Tài Chính đã hoàn toàn rơi vào tay của Lý Sương.
"Ngu xuẩn!" Viên Chi Am lắc đầu, trong lòng cũng không muốn đưa ra đánh giá như vậy, dù sao thì Lý Sương cũng là mẹ của Kỷ Du Du. Mà Kỷ Du Du lại là một người vô cùng quan trọng đối với Viên Chi Am.
"Ý của cô thế nào?"
Viên Chi Am cong khoé miệng rồi khẽ nói: "Ý của ta là , chờ đợi Lý Húc Ba trở lại rồi tính tiếp! Nếu Đầu Tư Tài Chính không còn nữa, chúng ta đành đi đăng ký công ty khác thôi!"
"Vậy. . . Cô có muốn thông báo với bên ngoài là Đầu Tư Tài Chính đã thay đổi từ sản nghiệp của Đường gia, trở thành sản nghiệp của Vu gia hay không ?" Thư ký dò hỏi.
"Có, làm như thế đi!" Viên Chi Am khoát tay.
Thư ký nhẹ gật đầu, quay người lùi ra ngoài.
Sau 10 phút, Đường gia đã tuyên bố 1 tin tức lan khắp cả Giang Thành.
Đầu Tư Tài Chính từ hôm nay trở đi không còn là sản nghiệp của Đường gia nữa, cũng sẽ không còn 1 tí quan hệ nào với Đường gia nữa.
Tuyên bố này đưa ra đã gây nên một chút rung chuyển, chẳng qua cũng chỉ là 1 chút rung chuyển chứ không nghiêm trọng như nhiều người vẫn nghĩ.
Lý Sương đang ngồi trong văn phòng của Đầu Tư Tài Chính, cơ thể dựa vào ghế, trên mặt hiện lên vẻ dương dương tự đắc.
Công ty Đầu Tư Tài Chính này, có thể nói là Lý Sương nằm mơ cũng muốn có được, hiện tại đã đạt được ước muốn, cô làm sao không hài lòng được chứ? Tâm nguyện trước giờ đã được hoàn thành, trong lòng của cô cảm thấy vô cùng thoải mái.
Lúc này, Vu Chính từ ngoài cửa đi đến, nhìn Lý Sương đang ngồi trên ghế rồi khẽ cau mày, "Vừa rồi Đường gia tuyên bố 1 cái tin tức, nói là Đầu Tư Tài Chính này đã không còn là tài sản của bọn họ nữa!"
"Ha ha. . ." Lý Sương cười lạnh một tiếng, nhếch miệng nói, "Vẫn còn có chút hiểu biết, biết không đấu lại đượcc tôi cho nên mới tuyên bố tin tức ra à? Đám người Đường gia này đúng là thật buồn cười, chẳng lẽ là tung tin để làm giảm giá của Đầu Tư Tài Chính hay sao? Hắn chẳng lẽ không biết là Đường gia đã hết thời rồi sao? Đầu Tư Tài Chính này ở trên tay tôi thì giá cổ phiếu mới có thể ổn định được, nếu ở trong tay bọn hắn thì không biết là đã rơi xuống thê thảm như thế nào rồi!"
Vu Chính ngẩng đầu nhìn thoáng qua, không nói thêm gì.
Lý Sương miễn cưỡng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, từng bước đi đến bên cạnh Vu Chính, cười nói "Thế nào? Tôi có được tính là đang giúp Vu gia bước vào hàng ngũ gia tộc hạng nhất không? Đầu Tư Tài Chính đã nằm trong tay chúng ta, đám người ở Bắc Kinh trước đây coi thường chúng ta, không phải là bây giờ nên nhanh chóng đi bợ đít chúng ta sao?"
Vu Chính vừa định muốn nói chuyện, liền nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập "Không tốt! Không tốt! giá cổ phiếu của Đầu Tư Tài Chính đang nhảy cầu. . ."
"Cái gì?" Lý Sương sững sờ, sắc mặt lập tức thay đổi.
Chương 940:
"Làm sao lại nhảy cầu chứ?" sắc mặt của Vu Chính cũng thay đổi, lập tức đứng lên, "Ngươi có phải nhìn lầm rồi hay không?"
"Đúng, ngươi có phải nhìn lầm rồi hay không? Vu gia vừa mới tiếp nhận Đầu Tư Tài Chính, giá cổ phiếu làm sao lại nhảy cầu chứ? Hiện tại Đường gia đã sụp đổ rồi, Vu gia bây giờ như là mặt trời ban trưa, giá cổ phiếu vì sao lại nhảy cầu được chứ?" sắc mặt Lý Sương trắng bệch.
"Tôi cũng không biết! Nhưng giá cổ phiếu xác thực là đang tụt xuống!"
Lý Sương nghe lời này, vội vàng quay người về phía bàn làm việc, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Bật máy tính lên, nhìn thoáng qua giá cổ phiếu, Lý Sương kém chút bất tỉnh tại chỗ. Lúc này mới qua được mấy phút, giá cổ phiếu Đầu Tư Tài Chính vậy mà giảm mạnh, giảm hơn so với lúc đầu 10%.
"Tại sao có thể như vậy!" mặt mũi Lý Sương tràn đầy vẻ khó tin.
"Hình như. . . Hình như giá cổ phiếu các công ty còn lại của Vu gia cũng đang giảm xuống. . ." Thư ký yếu ớt nói một câu.
"Cái gì?" mắt Lý Sương tối sầm lại, suýt nữa ngất đi.
"Để ta xem 1 chút, chuyện gì đang xảy ra!" Vu Chính đã vọt lên, vội vàng nhìn về phía máy tính.
Quả nhiên, giá cổ phiếu của các công ty khác trong Vu gia cũng đã bắt đầu lao dốc, hơn nữa chúng còn lao dốc với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
"Sao lại thế này?"
Sắc mặt Vu Chính trắng bệch, tức giận nói.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Vu Đan mang theo Vương Lăng từ ngoài cửa đi vào.
"Ngươi tới nơi này làm gì?" sắc mặt Lý Sương nháy mắt trầm xuống, bởi vì khi lựa chọn đối phó với Đường gia, Vu Đan vậy mà không chịu nghe lời của Lý Sương, ngược lại là đi cùng với tên lưu manh Vương Lăng làm chuyện xằng bậy, cái này khiến Lý Sương vô cùng khó chịu.
Lần này đến Giang Thành thu mua Đầu Tư Tài Chính, vợ chồng Vu Chính cũng không mang theo Vu Đan.
Lần này Vu Đan tới, khiến sắc mặt 2 người có chút thay đổi.
"Tôi tới làm gì hả?" Vu Đan cười lạnh một tiếng, chế nhạo nói ra: "Tôi tới để thông báo cho mấy người biết, ngày chết của Vu gia sắp tới rồi!"
"Ngươi có ý gì?" Lý Sương trầm mặt xuống.
"Có ý gì?" Vu Đan chế nhạo, chậm rãi đi đến trước bàn, sau đó chống 2 tay lên bàn rồi nhìn Lý Sương, "Có lẽ cô còn chưa biết, Đường gia cùng Triệu gia tranh đấu, Triệu gia đã bị bại. . ."
"Ngươi nói cái gì?" sắc mặt Lý Sương đại biến, "Chuyện này là không thể! Không phải nói Đường Ân vẫn chưa đi ra sa mạc sao? Không phải nói lão tổ Triệu gia trở về rồi sao? Triệu gia làm sao có thể thất bại chứ?"
"Thật sự là vô tri!" Vương Lăng cũng đi tới, liếc nhìn Lý Sương, "Anh Đường Ân làm sao lại không thể đi ra sa mạc được?"
"Đúng vậy, tại sao Đường Ân lại không thể đi ra sa mạc được chứ? Đây chính là con rể của cô, chẳng lẽ cô không hi vọng cậu ta sẽ đi ra khỏi sa mạc hay sao?" Vu Đan có chút mỉa mai, "Đường Ân không những là đã đi ra khỏi sa mạc, mà còn giết tới cả Triệu gia Vương Ốc Sơn! Vương Ốc Sơn hiện tại chỉ còn là một mảnh hỗn độn, thôn làng đều bị phá huỷ, người của Triệu gia thì không chết cũng bị thương! Từ gia cũng không còn ai nữa, cũng đột ngột sụp đổ xuống. . ."
" Không thể nào! Điều này là không thể!" sắc mặt Vu Chính đại biến, "Cái này sao có thể chứ? Triệu gia làm sao lại thất bại được?"
"Tin hay không là tuỳ mấy người, dù sao thì tất cả cũng đã đạt được tin tức, ngoại trừ vợ chồng mấy người mà thôi. . ." Vu Đan đứng thẳng người lên, mặt mũi tràn đầy đáng thương nhìn hai người, "Có khi mọi người cũng đều đang chờ xem trò cười của 2 vợ chồng mấy người đấy"
"Cô. . ." Lý Sương vỗ bàn một cái, mãnh mẽ đứng lên.
"Không cần sốt ruột, xem 1 chút tin tức mà Đường gia ban bố trước đi!" Vu Đan nhếch miệng, quay người đi ra ngoài cửa.
Lần này tới, Vu Đan chỉ là định nhắc nhở mà thôi, nhưng sau khi nghĩ đến chuyện hai vợ chồng này tự loại mình ra khỏi Vu gia, sâu trong nội tâm của Vu Đan liền có chút khó chịu. Hiện tại có thể nhìn thấy Lý Sương cùng Vu Chính đang lúng túng, điều này khiến cho Vu Đan trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Lý Sương nhìn Vu Đan rời đi, căm hận cắn răng của mình rồi sau đó mở web lên, xem tin tức mà Đường gia ban bố ra.
‘Tập đoàn Đường gia dự định thành lập công ty đầu tư tài chính Giang Thành, người phụ trách là Lý Húc Ba đang trên đường trở về Giang Thành. . .'
‘Tập đoàn Đường gia điều chỉnh chiến lược, sẽ lấy Giang Thành làm trung tâm, Bắc Kinh, Thượng Hải sẽ tích hợp các ngành công nghiệp. . .'
‘Tổng giám đốc Tập đoàn Đường gia, Đường Kiến Quốc đã hạ xuống Bắc Kinh, có lẽ đây chính là tín hiệu toàn diện phản công của Đường gia. . .'
Đủ loại tin tức, cơ hồ tràn ngập tất cả truyền thông.
Lý Sương nhìn cảnh này, cơ thể rung lên 1 cái, suýt chút nữa hôn mê tại chỗ.
Những tin tức này quá rõ ràng, Đường gia giống như là đã thắng trận, hơn nữa Đường gia cũng đã bắt đầu phản công. Điều làm cho Lý Sương kinh hãi nhất chính là, rất nhiều người Liên hiệp hội thương nghiệp Bắc Kinh đang triển khai hợp tác với tập đoàn Đường gia.
Vu Chính cũng run lên, suýt nữa ngã xuống, mà Lý Sương thì lại trực tiếp ngồi lên sofa.
Reng reng reng. . .
Lúc này, chuông điện thoại của Lý Sương vang lên.
Lý Sương tái mét cả mặt bấm nghe điện thoại, trong điện thoại truyền đến giọng của Thạch Trường Hâm.
"Cô Lý, sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng, chúng ta phát hiện ra cô không thích hợp với Liên hiệp hội thương nghiệp Bắc Kinh nữa, cho nên tôi đặc biệt thông báo với cô là Vu gia bị trục xuất khỏi Liên hiệp hội thương nghiệp Bắc Kinh!"
"Ông nói cái gì? Thạch hội trưởng. . . Ông nghe tôi nói, Vu gia vẫn là gia tộc ở Bắc Kinh, chúng ta vẫn là. . ." Lý Sương lo lắng nói.
"Cô Lý, tôi cảm thấy là sau chuyện này, Vu gia coi như vẫn là gia tộc ở Bắc Kinh, nhưng thực lực của Vu gia không còn đủ để tiến vào hội thương nghiệp Bắc Kinh nữa. . ." Thạch Trường Hâm thản nhiên nói.
"Thạch hội trưởng!" Lý Sương hét lên một tiếng, có chút run rẩy nói: "Tôi. . . Tôi vẫn là thông gia của Đường gia, chúng tôi vẫn là thông gia của Đường gia mà, với thân phận như vậy, chúng tôi vẫn còn bị trục xuất sao?"
"Thông gia sao? Cô cảm thấy Đường gia sẽ nhận điều này sao?" Thạch Trường Hâm cười khẽ một tiếng, lập tức cúp điện thoại.
Lý Sương cảm thấy 2 mắt mờ đi, giống như là mất tiêu cự đi vậy. Nếu quả thực bị trục xuất ra khỏi Liên hiệp hội thương nghiệp Bắc Kinh, vậy thì những chuỗi ngày tươi đẹp của Vu gia đã thực sự kết thúc. Rất nhiều tin tức trong hội sẽ không tiết lộ cho Vu gia nữa.
Đây chính là 1 đả kích rất lớn đối với Vu gia.
Hai vợ chồng ngồi ở trong phòng làm việc, vẫn còn chưa ngồi ấm mặt ghế của Đầu Tư Tài Chính, liền cảm thấy được trên mặt ghế này có rất nhiều gai nhọn. Những gai nhọn này đang không ngừng đâm vào máu thịt của họ, khiến họ chảy máu không ngừng.
"Thông gia. . . Chúng ta còn có thông gia mà!"
1 lúc lâu sau, Lý Sương mới đột nhiên tỉnh ngộ rồi vội vàng kéo cánh tay của Vu Chính lại "Chúng ta dù thế nào thì cũng là thông gia của Đường gia, bọn họ sẽ không để chúng ta rơi xuống như thế này phải không? Anh bây giờ gọi điện thoại cho Đường Kiến Quốc đi, nói là. . . nói là Đầu Tư Tài Chính ở trong tay chúng ta rất tốt!"
Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851