Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế - Chương 57
Nhiều ngày sau, khi cánh chim đã mỏi mệt, khi mặt trời đã nhiều lần khuất dạng, khi ánh trăng đã nhiều lần sáng tỏ, rốt cục, Lý Thuần Quân đã tìm đến Trung Vực.
Hắn không nhớ rõ là mình đã phi hành trong bao nhiêu ngày, hắn chỉ nhớ là mình đã ngốc trên phi kiếm rất lâu. Trong trường hợp không có không gian pháp bảo trợ giúp, khoảng cách địa lý thật sự là một cực hình đối với bất cứ ai.
Bất quá, đây cũng không phải lần đầu hắn thể nghiệm cảm giác này. Bởi vì lần trước, khi đơn thân rời khỏi Hoàng Đô, hắn cũng đã từng nhận lấy một cảm giác tương tự.
Tùy tiện chọn một toà thành, Lý Thuần Quân hạ kiếm cuốc bộ. Ngoại hình của hắn cũng không có bao nhiêu thay đổi, vẫn y nguyên là một nam tử rất bình thường mặc một bộ thanh sam cũng bình thường không kém, nhìn qua không có gì nổi bật, rất dễ lầm lẫn với người thường.
Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là ánh mắt của hắn giờ đây đã hiện lên thêm rất nhiều cảm xúc, không còn giống cá chết như nhiều năm trước nữa.
Phi hành đã lâu, tích cốc đan hắn đã sớm ăn đến phát ngán. Thế nên, ngay sau khi vào thành, hắn đã lập tức tìm đến một tửu lâu tương đối xa hoa ngồi ăn uống cho thoả thích.
Không lâu sau, mỹ thực cùng mỹ tửu đã được dọn lên bàn. Lý Thuần Quân tựa như bị Mộ Khuynh Tiên nhập thể, sức ăn đột ngột tăng lớn lên rất nhiều.
Vừa ăn vừa thưởng thức mỹ tửu, tâm tình của hắn cũng được buông lỏng đi không ít. Thật ra, trong những ngày qua, hắn đã phải tự dằn vặt, lo lắng rất nhiều điều.
Sau khi ăn xong, Lý Thuần Quân vẫn ngồi đó uống rượu. Hắn không có ý định uống đến say khướt, mà chỉ định giải toả tâm tính một chút, không cần phải suy nghĩ đến những chuyện nặng nề kia nữa.
Bẵng đến lúc này, một nữ nhân xinh đẹp đột nhiên tiến đến tiếp cận hắn. Nàng rất mỹ lệ, xinh đẹp tựa như một đoá bạch liên nằm trên mặt hồ, vừa thanh khiết vừa dễ gần, trông cũng không giống như có ác ý với Lý Thuần Quân.
Nàng ngồi xuống phía đối diện Lý Thuần Quân, cười tít mắt hỏi: “Công tử uống nhiều như vậy, không sợ không đủ tiền trả sao ?”
Lý Thuần Quân che miệng, lông mày hơi nhíu lại, nhưng chỉ sau một chốc liền giãn ra, biểu lộ như thường: “Tiên tử không cần lo, ta không thiếu tiền”
Vừa nói, trong lòng hắn cũng âm thầm nâng cao cảnh giác. Rõ ràng dáng dấp nữ nhân này trông rất xinh đẹp, rất thánh khiết,… Thế nhưng, chẳng hiểu vì lí do gì mà hắn lại nghe ra mùi thối từ trên người nàng, thậm chí còn suýt chút nôn hết những gì vừa mới ăn vào.
“Nữ nhân này không đơn giản như vẻ bề ngoài” Lý Thuần Quân nội tâm ám đạo.
Nghĩ vậy, Lý Thuần Quân buông cốc rượu xuống, sắc mặt có chút bối rối nói ra: “Tiên tử, không biết tiên tử tiếp cận ta vì lí do gì đây ? Ngươi xinh đẹp như vậy, hạ nhân như ta làm sao dám ăn chung bàn ?”
“Công tử nói đùa, người có thể vào đây ăn uống thì làm sao có thể tầm thường được ? Vả lại, ta cũng không phải tiên tử gì, chỉ cần gọi ta A Lăng là được” Nữ nhân kia khoát tay, cười tủm tỉm đầy thần bí nói tiếp: “Ta biết công tử là người từ xa đến đây, chẳng lẽ công tử cũng đến để tham gia thăm dò địa đồ sao ?”
“Địa đồ ?” Lý Thuần Quân nghi hoặc.
Nữ nhân nhìn hắn một chút, bởi vì phản ứng này của hắn thật sự nằm ngoài dự tính của nàng. Hơn nữa, cũng không giống như đang diễn kịch.
Ánh mắt khẽ loé lên dị sắc, nữ nhân thoáng suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Xem ra là do ta đường đột, xin thứ lỗi”
“Không việc gì”
Hàn huyên thêm vài câu, nữ nhân liền ngồi dậy ôm quyền cáo biệt. Còn Lý Thuần Quân thì vẫn ở đó ngắm nhìn bóng lưng của nàng, sắc mặt dần dần trầm xuống.
“Giấu rất kĩ, hoàn toàn không để lộ một chút tin tức nào… Thậm chí, cái tên A Lăng kia chắc chắn là một cái tên giả” Lý Thuần Quân hơi cúi thấp người, đầu não phi tốc vận chuyển: “Cộng thêm cỗ mùi thối được che kín bởi hương nước hoa kia… Ta có thể kết luận được nàng không phải nhân loại”
“Vậy thì… Nàng là ai ? Trà trộn vào toà thành nhân tộc làm cái gì ? Mục đích đằng sau là gì ?” Lý Thuần Quân càng nghĩ càng tê cả da đầu.
Hắn thật sự hi vọng đằng sau chuyện này sẽ không phải là một âm mưu to lớn.
“Quên hỏi hệ thống, đúng là thất sách” Lý Thuần Quân khẽ lắc đầu, lưng tựa vào ghế mà thở dài: “Bất quá, hệ thống cũng không phải vạn năng, càng không đáng tin cậy. Nó cứ thoắt ẩn thoắt hiện, thật chẳng biết đâu mà lần”
Đánh giá của Lý Thuần Quân dành cho hệ thống là một sao, siêu cấp không đáng tin cậy.
“Có lẽ… Trong mấy ngày này ta liền càng phải toàn lực điệu thấp… Bởi vì nếu suy nghĩ của ta là đúng, những ngày tới kiểu gì cũng sẽ có đại sự diễn ra”
Lý Thuần Quân không thích lo chuyện bao đồng nên không định đi điều tra. Hắn chỉ muốn để mọi thứ diễn ra tự nhiên, bản thân không bị mang vào là được.
Bệnh lười tái phát.
“À khoan đã, vừa nãy nữ nhân kia vừa nhắc tới địa đồ ?” Lý Thuần Quân chợt nhớ ra chuyện gì đó, nhãn tình liền dần dần sáng lên: “Cái này được ! Vừa đúng lúc ta đang cần thứ gì đó xúc tác cho công việc đột phá bình cảnh !”
Không định lo chuyện bao đồng… Nhưng rốt cục, hắn vẫn phải dây vào… Vì một vài nguyên do.
“Đại sự thì đại sự, chỉ cần ta không quá nổi bật là được, từ trước tới giờ ta luôn ưa thích âm thầm hành sự” Lý Thuần Quân nhìn về phương hướng nữ nhân kia vừa rời khoé, khoé miệng nâng nên một vệt ý cười: “Ngoài ra, ta còn muốn xem thử trong sự kiện lần này sẽ có người âm thầm giở trò gì”
Phàm là bất kì chuyện lớn gì diễn ra, chắc chắn sẽ luôn có người đứng sau giở trò, hòng thừa lúc nước đục thả câu, đoạt lấy lợi ích sau cùng.
Ban đầu Lý Thuần Quân cũng không có ý định xen vào chuyện của người khác… Nhưng mà, chỉ cần hắc thủ kia làm gì vi phạm đến chuẩn mực trong lòng hắn, hắn nhất định sẽ ra tay ngăn cản.
Tuy là hắn không phải Thánh Nhân, cũng không phải hạng người luôn luôn thương tiếc thương sinh… Nhưng mà, chỉ cần chuyện đó quá mức thương thiên hại lí, hắn tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
“Hi vọng là ta nghĩ nhiều, không có âm mưu to lớn gì đằng sau”
…
…
Mấy ngày sau, Lý Thuần Quân ngồi bên cửa sổ nơi quán trọ mà hắn đã thuê từ trước, ánh mắt lặng lẽ dõi theo dòng người đang tụ tập về phía quảng trường.
Ở đó có một nhóm người đang đứng trên đài cao, trông có phần giống dong binh đoàn đang liên tục mở miệng thao thao bất tuyệt. Nào là vô tình tìm ra địa đồ bí mật, nào là một mình không làm hết được, nào là muốn sự trợ giúp của mọi người, nào là ai tìm được của thì người đấy hưởng,… Nghe mà phát ngán.
Lý Thuần Quân lười nghe, nhưng cũng hiểu được đại khái. Từ đó, sâu trong thâm tâm hắn dần hiện lên một mối nghi ngờ.
“Cái tấm địa đồ kia… Thật sự là ngẫu nhiên sao ?”
Nhìn sơ qua thì chuyện này có vẻ rất bình thường… Nhưng bản năng thì lại đang mách bảo Lý Thuần Quân rằng chuyện này không phải đơn giản như vậy…
Nói sao nhỉ ? Nó cứ như thể một mối dây nổ liền mạch do ai đó đang âm thầm bố trí trong bóng tối vậy, và chỉ cần một ngòi nổ…
“Không xong rồi, mạch suy nghĩ quá lớn” Lý Thuần Quân lắc lắc đầu: “Suy nghĩ đơn giản lại một chút, nói không chừng đây thật sự chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên”
Nói thì nói vậy, nhưng lòng hắn thì lại không an tâm chút nào. Hắn âm thầm thu xếp một lát rồi lặng lẽ hoà mình vào dòng người bên dưới tìm đến quảng trường, chuẩn bị xác nhận lại một phen.
“Toàn là tu sĩ… Không hổ là Trung Vực” Lý Thuần Quân khẽ than.
Đất lành nhân kiệt chính hiệu nha.
Trà trộn vào dòng người, Lý Thuần Quân cũng phải nghe đám dong binh kia nói liên thiên rất lâu mới bắt đầu vào việc. Họ lấy ra một tấm địa đồ màu cổ đồng giơ ra trước mặt mọi người rồi bắt đầu dẫn đầu đoàn người, từng bước tiến gần đến công trình đã được miêu tả trong địa đồ.
Không lâu sau đó, cả phái đoàn gần mấy trăm người đã đến được dưới chân một toà tiên sơn bát ngát. Theo sự chỉ dẫn của địa đồ, bọn họ mở toang một đôi thạch môn to như thiên môn rồi lần lượt bước vào bên trong thông lộ.
Thông lộ nối thẳng xuống lòng đất, chẳng ai biết nó sẽ dẫn đi đâu. Càng đi, đoàn người lại càng lúc càng cảm thấy bất an, bởi vì dãy bậc thang này giống như vô hạn vậy, không cách nào nhìn thấy điểm cuối của nó cả.
Hơn thế nữa, trong quá trình đi sâu vào trong lòng đất, thi thoảng lại có người đột nhiên nổi điên lao vào đánh giết đồng đội… Mặc dù những người đó đã nhanh chóng bị tập thể giết chết, nhưng chỉ nhiêu đấy thôi đã khiến cho không ít người ở đây phải thấp thỏm sợ hãi.
“Hửm ?”
Đang hoà trong đoàn người, Lý Thuần Quân bỗng nhiên nhìn thấy một bóng hình quen thuộc. Nàng chính là ‘A Lăng’. Lúc này nàng đang đi chung mới một vài người khác, trông giống như một tiểu đoàn đã được lập sẵn từ trước.
Nhưng không giống với nàng, những người bên cạnh nàng lại ngập tràn tà khí, toàn thân quỷ dị sâm nhiên, hoàn toàn không thanh khiết giống như nàng.
Bất quá, ấn tượng ban đầu của Lý Thuần Quân về A Lăng cũng sụp đổ rất nhanh. Bởi vì trong một lần tình cờ, hắn đã nhìn thấy nàng nở một nụ cười rất đáng sợ.
Và nụ cười đó đã xác nhận toàn bộ những giả thuyết của hắn là đúng.
Có âm mưu !
Nghĩ tới đây, Lý Thuần Quân tê cả da đầu. Hắn ước là mình đã không vào trong này, bởi vì cơ bản là chuyện tiến vào đây không khác gì tự chui đầu vào rọ cả.
“Mẹ nó, muốn sống yên ổn cũng khó thật” Lý Thuần Quân âm thầm nguyền rủa hắc thủ đứng sau.
Và đồng thời, một bên khác, hắn cũng âm thầm mặc niệm cho những người tiến vào đây ‘chơi’ cùng.
Tuy là hắn không rõ sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì… Nhưng nếu như đây đang diễn ra đúng với những gì nằm trong kế hoạch của ám thủ… Vậy thì xong rồi, tuyệt đối không phải chuyện gì tốt !
“Nếu ví địa đồ như miếng mồi… Vậy thì ám thủ hẳn đã câu được gần một nghìn con cá” Lý Thuần Quân sống lưng ớn lạnh: “Quả này đúng là… Thôi rồi tổ quốc ta ơi”
Thấy không ? Giang hồ hiểm ác bực nào, chỉ cần không cẩn thận một chút là sập bẫy ngay !
Bất quá, Lý Thuần Quân đây là cố tình nhảy vào bẫy. Hắn không sợ mình bị người khác gài bẫy, bởi vì sở trường của hắn chính là phá bẫy từ bên trong !
“Mọi chuyện dần trở nên thú vị rồi… Hi vọng lần này sẽ không có quá nhiều người chết… Bằng không, ta hẳn là sẽ cảm thấy có lỗi lắm”
Nhãn mục ánh lên dị quang, khoé miệng Lý Thuần Quân chậm chạp nâng lên, hình thành một vầng tà tiếu vốn dĩ không nên xuất hiện trên dung mạo hiền lành này.
Hắn không nhớ rõ là mình đã phi hành trong bao nhiêu ngày, hắn chỉ nhớ là mình đã ngốc trên phi kiếm rất lâu. Trong trường hợp không có không gian pháp bảo trợ giúp, khoảng cách địa lý thật sự là một cực hình đối với bất cứ ai.
Bất quá, đây cũng không phải lần đầu hắn thể nghiệm cảm giác này. Bởi vì lần trước, khi đơn thân rời khỏi Hoàng Đô, hắn cũng đã từng nhận lấy một cảm giác tương tự.
Tùy tiện chọn một toà thành, Lý Thuần Quân hạ kiếm cuốc bộ. Ngoại hình của hắn cũng không có bao nhiêu thay đổi, vẫn y nguyên là một nam tử rất bình thường mặc một bộ thanh sam cũng bình thường không kém, nhìn qua không có gì nổi bật, rất dễ lầm lẫn với người thường.
Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là ánh mắt của hắn giờ đây đã hiện lên thêm rất nhiều cảm xúc, không còn giống cá chết như nhiều năm trước nữa.
Phi hành đã lâu, tích cốc đan hắn đã sớm ăn đến phát ngán. Thế nên, ngay sau khi vào thành, hắn đã lập tức tìm đến một tửu lâu tương đối xa hoa ngồi ăn uống cho thoả thích.
Không lâu sau, mỹ thực cùng mỹ tửu đã được dọn lên bàn. Lý Thuần Quân tựa như bị Mộ Khuynh Tiên nhập thể, sức ăn đột ngột tăng lớn lên rất nhiều.
Vừa ăn vừa thưởng thức mỹ tửu, tâm tình của hắn cũng được buông lỏng đi không ít. Thật ra, trong những ngày qua, hắn đã phải tự dằn vặt, lo lắng rất nhiều điều.
Sau khi ăn xong, Lý Thuần Quân vẫn ngồi đó uống rượu. Hắn không có ý định uống đến say khướt, mà chỉ định giải toả tâm tính một chút, không cần phải suy nghĩ đến những chuyện nặng nề kia nữa.
Bẵng đến lúc này, một nữ nhân xinh đẹp đột nhiên tiến đến tiếp cận hắn. Nàng rất mỹ lệ, xinh đẹp tựa như một đoá bạch liên nằm trên mặt hồ, vừa thanh khiết vừa dễ gần, trông cũng không giống như có ác ý với Lý Thuần Quân.
Nàng ngồi xuống phía đối diện Lý Thuần Quân, cười tít mắt hỏi: “Công tử uống nhiều như vậy, không sợ không đủ tiền trả sao ?”
Lý Thuần Quân che miệng, lông mày hơi nhíu lại, nhưng chỉ sau một chốc liền giãn ra, biểu lộ như thường: “Tiên tử không cần lo, ta không thiếu tiền”
Vừa nói, trong lòng hắn cũng âm thầm nâng cao cảnh giác. Rõ ràng dáng dấp nữ nhân này trông rất xinh đẹp, rất thánh khiết,… Thế nhưng, chẳng hiểu vì lí do gì mà hắn lại nghe ra mùi thối từ trên người nàng, thậm chí còn suýt chút nôn hết những gì vừa mới ăn vào.
“Nữ nhân này không đơn giản như vẻ bề ngoài” Lý Thuần Quân nội tâm ám đạo.
Nghĩ vậy, Lý Thuần Quân buông cốc rượu xuống, sắc mặt có chút bối rối nói ra: “Tiên tử, không biết tiên tử tiếp cận ta vì lí do gì đây ? Ngươi xinh đẹp như vậy, hạ nhân như ta làm sao dám ăn chung bàn ?”
“Công tử nói đùa, người có thể vào đây ăn uống thì làm sao có thể tầm thường được ? Vả lại, ta cũng không phải tiên tử gì, chỉ cần gọi ta A Lăng là được” Nữ nhân kia khoát tay, cười tủm tỉm đầy thần bí nói tiếp: “Ta biết công tử là người từ xa đến đây, chẳng lẽ công tử cũng đến để tham gia thăm dò địa đồ sao ?”
“Địa đồ ?” Lý Thuần Quân nghi hoặc.
Nữ nhân nhìn hắn một chút, bởi vì phản ứng này của hắn thật sự nằm ngoài dự tính của nàng. Hơn nữa, cũng không giống như đang diễn kịch.
Ánh mắt khẽ loé lên dị sắc, nữ nhân thoáng suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Xem ra là do ta đường đột, xin thứ lỗi”
“Không việc gì”
Hàn huyên thêm vài câu, nữ nhân liền ngồi dậy ôm quyền cáo biệt. Còn Lý Thuần Quân thì vẫn ở đó ngắm nhìn bóng lưng của nàng, sắc mặt dần dần trầm xuống.
“Giấu rất kĩ, hoàn toàn không để lộ một chút tin tức nào… Thậm chí, cái tên A Lăng kia chắc chắn là một cái tên giả” Lý Thuần Quân hơi cúi thấp người, đầu não phi tốc vận chuyển: “Cộng thêm cỗ mùi thối được che kín bởi hương nước hoa kia… Ta có thể kết luận được nàng không phải nhân loại”
“Vậy thì… Nàng là ai ? Trà trộn vào toà thành nhân tộc làm cái gì ? Mục đích đằng sau là gì ?” Lý Thuần Quân càng nghĩ càng tê cả da đầu.
Hắn thật sự hi vọng đằng sau chuyện này sẽ không phải là một âm mưu to lớn.
“Quên hỏi hệ thống, đúng là thất sách” Lý Thuần Quân khẽ lắc đầu, lưng tựa vào ghế mà thở dài: “Bất quá, hệ thống cũng không phải vạn năng, càng không đáng tin cậy. Nó cứ thoắt ẩn thoắt hiện, thật chẳng biết đâu mà lần”
Đánh giá của Lý Thuần Quân dành cho hệ thống là một sao, siêu cấp không đáng tin cậy.
“Có lẽ… Trong mấy ngày này ta liền càng phải toàn lực điệu thấp… Bởi vì nếu suy nghĩ của ta là đúng, những ngày tới kiểu gì cũng sẽ có đại sự diễn ra”
Lý Thuần Quân không thích lo chuyện bao đồng nên không định đi điều tra. Hắn chỉ muốn để mọi thứ diễn ra tự nhiên, bản thân không bị mang vào là được.
Bệnh lười tái phát.
“À khoan đã, vừa nãy nữ nhân kia vừa nhắc tới địa đồ ?” Lý Thuần Quân chợt nhớ ra chuyện gì đó, nhãn tình liền dần dần sáng lên: “Cái này được ! Vừa đúng lúc ta đang cần thứ gì đó xúc tác cho công việc đột phá bình cảnh !”
Không định lo chuyện bao đồng… Nhưng rốt cục, hắn vẫn phải dây vào… Vì một vài nguyên do.
“Đại sự thì đại sự, chỉ cần ta không quá nổi bật là được, từ trước tới giờ ta luôn ưa thích âm thầm hành sự” Lý Thuần Quân nhìn về phương hướng nữ nhân kia vừa rời khoé, khoé miệng nâng nên một vệt ý cười: “Ngoài ra, ta còn muốn xem thử trong sự kiện lần này sẽ có người âm thầm giở trò gì”
Phàm là bất kì chuyện lớn gì diễn ra, chắc chắn sẽ luôn có người đứng sau giở trò, hòng thừa lúc nước đục thả câu, đoạt lấy lợi ích sau cùng.
Ban đầu Lý Thuần Quân cũng không có ý định xen vào chuyện của người khác… Nhưng mà, chỉ cần hắc thủ kia làm gì vi phạm đến chuẩn mực trong lòng hắn, hắn nhất định sẽ ra tay ngăn cản.
Tuy là hắn không phải Thánh Nhân, cũng không phải hạng người luôn luôn thương tiếc thương sinh… Nhưng mà, chỉ cần chuyện đó quá mức thương thiên hại lí, hắn tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
“Hi vọng là ta nghĩ nhiều, không có âm mưu to lớn gì đằng sau”
…
…
Mấy ngày sau, Lý Thuần Quân ngồi bên cửa sổ nơi quán trọ mà hắn đã thuê từ trước, ánh mắt lặng lẽ dõi theo dòng người đang tụ tập về phía quảng trường.
Ở đó có một nhóm người đang đứng trên đài cao, trông có phần giống dong binh đoàn đang liên tục mở miệng thao thao bất tuyệt. Nào là vô tình tìm ra địa đồ bí mật, nào là một mình không làm hết được, nào là muốn sự trợ giúp của mọi người, nào là ai tìm được của thì người đấy hưởng,… Nghe mà phát ngán.
Lý Thuần Quân lười nghe, nhưng cũng hiểu được đại khái. Từ đó, sâu trong thâm tâm hắn dần hiện lên một mối nghi ngờ.
“Cái tấm địa đồ kia… Thật sự là ngẫu nhiên sao ?”
Nhìn sơ qua thì chuyện này có vẻ rất bình thường… Nhưng bản năng thì lại đang mách bảo Lý Thuần Quân rằng chuyện này không phải đơn giản như vậy…
Nói sao nhỉ ? Nó cứ như thể một mối dây nổ liền mạch do ai đó đang âm thầm bố trí trong bóng tối vậy, và chỉ cần một ngòi nổ…
“Không xong rồi, mạch suy nghĩ quá lớn” Lý Thuần Quân lắc lắc đầu: “Suy nghĩ đơn giản lại một chút, nói không chừng đây thật sự chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên”
Nói thì nói vậy, nhưng lòng hắn thì lại không an tâm chút nào. Hắn âm thầm thu xếp một lát rồi lặng lẽ hoà mình vào dòng người bên dưới tìm đến quảng trường, chuẩn bị xác nhận lại một phen.
“Toàn là tu sĩ… Không hổ là Trung Vực” Lý Thuần Quân khẽ than.
Đất lành nhân kiệt chính hiệu nha.
Trà trộn vào dòng người, Lý Thuần Quân cũng phải nghe đám dong binh kia nói liên thiên rất lâu mới bắt đầu vào việc. Họ lấy ra một tấm địa đồ màu cổ đồng giơ ra trước mặt mọi người rồi bắt đầu dẫn đầu đoàn người, từng bước tiến gần đến công trình đã được miêu tả trong địa đồ.
Không lâu sau đó, cả phái đoàn gần mấy trăm người đã đến được dưới chân một toà tiên sơn bát ngát. Theo sự chỉ dẫn của địa đồ, bọn họ mở toang một đôi thạch môn to như thiên môn rồi lần lượt bước vào bên trong thông lộ.
Thông lộ nối thẳng xuống lòng đất, chẳng ai biết nó sẽ dẫn đi đâu. Càng đi, đoàn người lại càng lúc càng cảm thấy bất an, bởi vì dãy bậc thang này giống như vô hạn vậy, không cách nào nhìn thấy điểm cuối của nó cả.
Hơn thế nữa, trong quá trình đi sâu vào trong lòng đất, thi thoảng lại có người đột nhiên nổi điên lao vào đánh giết đồng đội… Mặc dù những người đó đã nhanh chóng bị tập thể giết chết, nhưng chỉ nhiêu đấy thôi đã khiến cho không ít người ở đây phải thấp thỏm sợ hãi.
“Hửm ?”
Đang hoà trong đoàn người, Lý Thuần Quân bỗng nhiên nhìn thấy một bóng hình quen thuộc. Nàng chính là ‘A Lăng’. Lúc này nàng đang đi chung mới một vài người khác, trông giống như một tiểu đoàn đã được lập sẵn từ trước.
Nhưng không giống với nàng, những người bên cạnh nàng lại ngập tràn tà khí, toàn thân quỷ dị sâm nhiên, hoàn toàn không thanh khiết giống như nàng.
Bất quá, ấn tượng ban đầu của Lý Thuần Quân về A Lăng cũng sụp đổ rất nhanh. Bởi vì trong một lần tình cờ, hắn đã nhìn thấy nàng nở một nụ cười rất đáng sợ.
Và nụ cười đó đã xác nhận toàn bộ những giả thuyết của hắn là đúng.
Có âm mưu !
Nghĩ tới đây, Lý Thuần Quân tê cả da đầu. Hắn ước là mình đã không vào trong này, bởi vì cơ bản là chuyện tiến vào đây không khác gì tự chui đầu vào rọ cả.
“Mẹ nó, muốn sống yên ổn cũng khó thật” Lý Thuần Quân âm thầm nguyền rủa hắc thủ đứng sau.
Và đồng thời, một bên khác, hắn cũng âm thầm mặc niệm cho những người tiến vào đây ‘chơi’ cùng.
Tuy là hắn không rõ sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì… Nhưng nếu như đây đang diễn ra đúng với những gì nằm trong kế hoạch của ám thủ… Vậy thì xong rồi, tuyệt đối không phải chuyện gì tốt !
“Nếu ví địa đồ như miếng mồi… Vậy thì ám thủ hẳn đã câu được gần một nghìn con cá” Lý Thuần Quân sống lưng ớn lạnh: “Quả này đúng là… Thôi rồi tổ quốc ta ơi”
Thấy không ? Giang hồ hiểm ác bực nào, chỉ cần không cẩn thận một chút là sập bẫy ngay !
Bất quá, Lý Thuần Quân đây là cố tình nhảy vào bẫy. Hắn không sợ mình bị người khác gài bẫy, bởi vì sở trường của hắn chính là phá bẫy từ bên trong !
“Mọi chuyện dần trở nên thú vị rồi… Hi vọng lần này sẽ không có quá nhiều người chết… Bằng không, ta hẳn là sẽ cảm thấy có lỗi lắm”
Nhãn mục ánh lên dị quang, khoé miệng Lý Thuần Quân chậm chạp nâng lên, hình thành một vầng tà tiếu vốn dĩ không nên xuất hiện trên dung mạo hiền lành này.