Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77
Edit: Jung Ad
Vở kịch này vừa ra, mọi người rất nhanh vui vẻ, chờ đến lúc các mỹ nhân ha ha cười xong suy nghĩ một lần nữa, không đúng nha!
Đông Ca: "Niệm Niệm đã không dùng kỹ năng được bao lâu rồi?"
Trần Viên Viên: "Cuối cùng có người chú ý tới, mấy ngày nay ta không có tăng điểm cống hiến."
Phùng Niệm: "Đã dùng nha, một số vầng sáng trụ cột đều mở ra chưa từng đóng lại, những cái khác không có cơ hội mà. Giống như điệu múa Nghê thường vũ y của Hoàn Hoàn, ta đã ngân nga giai điệu cho nhạc sĩ cung đình nghe, chờ bọn họ biên soạn ra. Theo ta được biết bài hát này miêu tả Đường Huyền Tông nhìn về các tiên nga trên thiên cung, viết về chuyện hắn ta gặp gỡ tiên tử trên cung trăng, đúng lúc hai tuần nữa là Trung Thu, thật thích hợp để múa vào lúc ấy."
Dương Ngọc Hoàn: "Còn tưởng rằng muội đã quên đấy."
Phùng Niệm: "Cũng không thể tùy tiện dùng điệu múa tinh diệu như vậy, sáng mai ta nói với Hoàng Thượng một chút, vào tết Trung Thu vẫn nên mời Thái hậu hồi cung, tổ chức gia yến náo nhiệt một chút."
Lữ Trĩ: "Vầng sáng C vị và giọng nói bậc nhất thiên hạ có thể được phát huy tác dụng, Trần Viên Viên sẽ vui mừng rồi."
Trần Viên Viên: "Phải là Hoàn Hoàn mới đúng, điệu múa Nghê thường vũ y nổi danh như vậy, mang ra ngoài chắc chắn nàng ấy kiếm đủ vốn, đến lúc đó đừng quên để cho các họa sĩ cung đình cũng đi xem, có bức vẽ và thi từ văn chương truyền lại đời sau cũng dễ dàng chiêm ngưỡng và khoe khoang."
Ðát Kỷ: "Một mình chủ group múa cũng không được nha, cần phải sắp xếp tất cả phi tần hậu cung lên trên."
Phùng Niệm: "Sắp xếp, nhất định phải sắp xếp."
Biết một thời gian ngắn nữa sẽ có hoạt động, các thành viên vui vẻ, Phùng Niệm nhớ tới Hợp Đức vào group được mấy ngày, rất ít xuất hiện, liền hỏi thăm, hỏi nàng đang làm gì?
Trong lúc đó có bốn năm người trả lời nàng, nói rằng tỷ muội Triệu thị ở cùng nhau mỗi ngày, vội vàng ôn chuyện.
Phùng Niệm: "Tại sao tất cả các người đều biết?"
Hạ Cơ: "Đã đến thăm nhà nha."
Phùng Niệm: "Mọi người đã gặp nhau sao? Tỷ tỷ nào xinh đẹp nhất?"
Ðát Kỷ: "Là thiếp."
Hạ Cơ: "Chưa chắc nha."
Triệu Hợp Đức: "Tỷ tỷ của ta cũng không thua người nào."
Triệu Phi Yến: "Muội muội đừng học hồ ly tinh, chúng ta khiêm tốn một chút."
Ðát Kỷ: "Muội không khiêm tốn vẫn cứ như vậy, da bọc xương khó coi chết đi được!"
Trần Viên Viên: "Tây Thi và Hoàn Hoàn đâu? Đều là mỹ nhân tuyệt sắc nổi danh lưu truyền đến đời sau."
Ðát Kỷ: "Một chân to, một bà mập."
Phan Ngọc Nhi: "Chân bản cung đẹp."
Ðát Kỷ: "Nhìn mặt của muội đã rút lui, người nào mà nhìn chân của muội?"
Phùng Niệm: "Người ta nói nữ nhân tự tin là đẹp nhất, với tiêu chuẩn này, Ðát Kỷ tỷ tỷ quả thật..."
Chủ group thấy tình thế không đúng, muốn nói hai câu hòa giải một chút, kết quả cũng không khuyên được các vị mỹ nhân. Triệu Phi Yến nói Niệm Niệm muội ngậm miệng, cũng @ Ðát Kỷ, thân thiết chào hỏi cả nhà của nàng ta.
Phan Ngọc Nhi còn ác hơn, nàng ta bỏ qua Ðát Kỷ phát hồng bao năm mươi điểm cho các thành viên khác. Người nào chẳng biết nàng ta muốn chọc tức hồ ly tinh? Vì vậy từ Lữ Trĩ dẫn đầu, thành viên trong group xếp hàng cảm tạ Ðát Kỷ tỷ tỷ, cảm tạ nàng tìm đường chết.
Phùng Niệm cười suýt chút nữa nước mắt chảy ra ngoài, sau khi bình thường trở lại mới cầm khăn lau. Bảo Đại bước vào phòng thêm nước trà, thấy được cảnh này, ngạc nhiên nói: "Là có chuyện gì vui vẻ? Khiến nương nương cười thành như vậy."
Phùng Niệm xua tay nói không có gì, nhìn Bảo Đại để chén trà xuống chuẩn bị lui ra ngoài, nàng gọi người lại: "Bảo Cát Tường đi sắp xếp, tìm người truyền lời cho Bảo Âm Công chúa. Nói rằng bản cung không biết nàng ta lại khổ sở như vậy, nói với nàng ta rằng ta thu hồi lời nói của ngày hôm đó, chỉ cần nàng ta còn muốn đến Trường Hi cung này, cũng có thể tới... Thuận tiện nói với nàng ta bản cung muốn chuẩn bị một điệu múa mới, lúc nàng ta rãnh rỗi cũng có thể tới nhìn một chút."
"Nô tỳ đã biết."
Bảo Đại vừa lui ra, Trần ma ma hỏi: "Nương nương lại muốn múa chính à? Bọn nô tỷ cần phải chuẩn bị gì không?"
"Bảo phía dưới tuyển vài vũ cơ có dáng dấp gần giống nhau và học động tác nhanh đến đây, bản cung muốn là dáng người uyển chuyển khi nhảy múa sẽ nhẹ nhàng phiêu dật."
"Muốn mấy người ạ?"
Múa phụ họa mà thôi, tám người là được rồi, Phùng Niệm sợ có người xảy ra sự cố, bảo bà chọn mười sáu người, bất cứ ai cũng có thể thay đổi.
Trần ma ma lập tức đi sắp xếp, còn chưa đi ra đã bị gọi lại: "Gọi người làm y phục múa đến đây, bản cung tự nói với nàng."
Bởi vì chủ tử sẽ múa chính, Trường Hi cung bận rộn trên dưới, hành động lớn như vậy sao Lý Trung Thuận có thể không biết? Nếu đã biết, hắn có thể không nói với Hoàng Thượng sao?
Lúc đầu Bùi Càn muốn đọc thêm sách một hồi, buổi tối thì nghỉ ngơi, nghe nói Quý phi có hành động lớn, y không kìm nén lại đi một chuyến, sang đó vừa hỏi một chút mới biết được Trường Hi cung đang chuẩn bị cho tết Trung Thu.
"Hoàng Thượng không đến thần thiếp cũng dự định đi tìm người, khoảng thời gian này trong cung có hơi buồn bực, gần hai mươi ngày nữa là tết Trung Thu, Hoàng Thượng người xem có nên tổ chức một buổi gia yến náo nhiệt ở trong cung hay không? Cũng mời Thái hậu nương nương trở về cùng đón lễ."
"Trẫm cũng đang suy nghĩ, nếu ái phi đã nói như vậy, cứ làm như thế."
"Vậy thì tốt quá, đã rất lâu rồi thần thiếp không múa cho Hoàng Thượng, đến ngày đó sẽ tặng người một điệu múa mới."
Bùi Càn có một chút hứng thú: "Ái phi lại chuẩn bị điệu múa mới? Tên là gì?"
"Trước đây đọc được từ một quyển sách, gọi là Nghê thường vũ y, thần thiếp đã khôi phục nó dựa vào miêu tả trong sách, đến hôm đó cho Hoàng Thượng xem một chút mới mẻ."
"Ái phi đừng nên nói trước, nàng nói xong trẫm lại bắt đầu nhớ thương từ ngày hôm nay, phải suy nghĩ mỗi ngày."
Phùng Niệm nhíu mày nhìn y: "Thần thiếp chuẩn bị điệu múa khó khăn biết bao, để người chờ mấy ngày thì thế nào?"
Chống lại nàng ánh mắt đó của nàng, trong lòng Bùi Càn đã sợ, y cố gắng kéo căng mặt mũi: "Trẫm cũng không nói gì, tại sao nàng lại mất hứng rồi?"
"Hoàng Thượng không quan tâm đến thần thiếp một chút, không hỏi thần thiếp có đủ người hay chưa, cũng không hỏi thần thiếp khổ cực hay không, chỉ biết bản thân chờ đợi khó chịu."
"Vậy nàng chuẩn bị điệu múa có khổ cực hay không?"
Bùi Càn vừa hỏi xong, nàng cởi giày ra đưa chân lên đặt trên đùi Hoàng đế.
Hỏi nàng có ý gì?
Nàng nói nhảy múa nha, chân hoạt động nhiều, muốn Hoàng Thượng xoa bóp.
Thành thật mà nói... Coi như là chân Quý phi, bởi vì vừa mới lấy ra từ trong giày, dù trên thực tế không có ngửi được mùi đó, trong lòng của y cũng có chướng ngại, do dự mãi cũng không xuống tay được.
Thấy y vươn tay ra lại rụt về, sau đó đưa ra lại rụt về lần nữa, Phùng Niệm che mặt giả vờ khóc với y: "Thần thiếp xoa bóp cho người nhiều lần như vậy, bảo người xoa bóp một lần cũng không vui sao? Miệng nam nhân thật sự là không thể tin tưởng, còn nói thần thiếp là tâm can của người, nói thần thiếp thơm từ đầu đến chân, kết quả tất cả đều là lời dụ dỗ của người."
Cửu ngũ chí tôn cũng có phiền não, chẳng hạn như Bùi Càn, ngay cả Quý phi nhà mình y cũng không giải quyết được.
Vì chặn miệng Quý phi, có thể làm gì? Chỉ có thể cởi vớ bóp chân cho nàng.
Vừa cởi vớ ra, Bùi Càn ngửi thấy thật là thơm.
"Lực đạo của trẫm thế này có phù hợp hay không? Ái phi cảm thấy thoải mái sao?"
"Thoải mái, Hoàng Thượng chính là Hoàng Thượng, luận về thiên phú bóp chân cũng cao hơn người khác."
Người hầu trong phòng đều hận mình không thể mù điếc, đó là là Hoàng Thượng, là vạn tuế, là người đứng đầu thiên hạ! Bình thường chỉ có người khác quỳ y lạy y, hiện tại thì sao, y đang bóp chân cho Quý phi. Bóp chân không nói, còn bóp ra cảm giác ưu việt...
Các cung nữ từng người cúi đầu, không dám nhìn lâu.
Bùi Càn hoàn toàn không để ý đến các nàng, xoa bóp một đôi chân đẹp xong, y nhớ tới lại cảm khái một phen, nói bàn chân này xinh đẹp như khuôn mặt nhưng vẫn phân rõ đẹp xấu. Cho dù chân thiên túc cũng không phải đẹp cả đôi, mặc dù không đến mức ngán Trương Quý nhân và Du Quý nhân, nhưng vẫn kém quá nhiều so với Quý phi.
Trong lòng Phùng Niệm nói thầm đây không phải là ngươi nói nhảm sao?
Ta dùng kỹ năng của Phan phi, Phan phi người ta chính là dựa vào hai chân ăn cơm.
Chẳng qua Bùi Càn cũng không nhiều lần quấn quýt ở trên chân, y lại nhớ tới Phùng Niệm nói rằng phải dốc sức lực và tinh thần sắp xếp tập luyện điệu múa gần đây, chữ sắp xếp này dùng thật tốt. Hai lần trước nàng đều múa một mình, tại sao lần này lại múa nhóm? Bùi Càn sợ múa phụ họa kéo chân sau của Quý phi, quay đầu phân phó Lý Trung Thuận nhìn một chút, người nào dám múa không tốt liền trừng phạt người đó.
Ngày hôm sau, Lý Trung Thuận bảo con nuôi đi dạy dỗ các vũ cơ, cùng lúc đó, Phùng Niệm tìm chủ vị các cung đến đây, nói cho bọn họ biết Hoàng Thượng dự định tổ chức gia yến vào tết Trung Thu, bảo các cung cũng đề cử người tới biểu diễn trợ hứng.
"Trường Hi cung cũng biểu diễn?"
"Bản cung làm then chốt, vì Hoàng Thượng hiến vũ, các muội xem người nào thích hợp mở màn?"
Các phi tần ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, ai cũng không ra mặt.
Hỏi các nàng nhiều người như vậy cũng không có ai lấy ra được tài nghệ?
Phúc tần cười nói: "Đoán trước mở màn cũng phải hiến vũ, ai muốn bêu xấu trước mặt nương nương chứ?"
Tô phi nói: "Nếu không để Bảo Âm Công chúa múa mở màn, nàng ta đính hôn với Nhị Hoàng tử, cũng là tức phụ của hoàng gia, gia yến nên gánh chút trách nhiệm."
Đám người Lệ phi và Náo tần sôi nổi gật đầu, nói rằng quả thật nên có nàng ta, nếu không chẳng phải chỉ có một mình nàng ta trong tết Trung thu?
Phùng Niệm nhìn về phía Mẫn phi, hỏi ý nàng ta.
Mẫn phi đã biết chuyện phía trước là do thân nhi tử của nàng ta làm ra, nàng ta tức chết rồi, mắng Bùi Diễm còn chưa cưới thê tử đã quên nương, mắng hắn bất hiếu, đồng thời ở trong lòng lại nhớ một khoản cho Bảo Âm.
Cũng bởi vì điều này, nàng ta vừa nghe Tô phi tiến cử Bảo Âm cơn tức lại muốn nổi lên.
Vừa chịu đựng vừa nhẫn nại mới không để lộ ra ngoài.
Mẫn phi miễn cưỡng nở nụ cười, cứng rắn trả lời: "Quý phi nương nương lên tiếng, thần thiếp còn có thể nói không?"
"Bản cung nào có bá đạo như vậy? Chẳng qua là, nếu Mẫn phi không vui vẻ để Bảo Âm lên, vậy muội lên đi, dù sao cũng phải có điệu múa mở màn mang lại bầu không khí."
Mẫn phi chỉ biết đánh đàn không biết nhảy múa, vì vậy đã quyết định múa mở màn.
Đây là lần đầu tiên Phùng Niệm tự tay xử lý hoạt động cung đình, ngoại trừ phải chuẩn bị điệu múa của mình, nàng còn tự mình giúp đỡ Bảo Âm, sợ phi tần các cung không tận tâm, còn sử dụng đòn sát thủ, nói chỉ cần có thể giành được vị trí thứ nhất trong gia yến tết Trung Thu lần này, có thể thị tẩm ba ngày.
Sau khi Náo tần nghe được lập tức xoay người đến trước ngự tiền hỏi, hỏi Hoàng Thượng có thật không? Chỉ cần bất kỳ phi tần nào có thể giành vị trí thứ nhất tại bữa tiệc trong tết Trung Thu đều có thể thị tẩm ba ngày?
Sau khi Bùi Càn nghe xong vỗ ngự án một cái: "Người nào nói?"
"Quý, Quý phi nha."
Bùi Càn dừng lại một cách nghi ngờ, lúc này ánh mắt y đối diện với Náo tần, ở trước mặt nữ nhân sao có thể mất mặt chứ? Y thể hiện uy phong của nam tử, trách mắng: "Quý phi này thật sự không thể tưởng tượng nổi, lại dám sắp xếp cho trẫm!"
Vừa dứt lời, Tiểu Triệu Tử đi vào thông báo: "Bẩm Hoàng Thượng, Quý phi nương nương tới."
Khụ: "Náo tần nàng lui ra đi, để cho Quý phi đi vào, ngày hôm nay trẫm phải nói nàng ấy mới được."
Phùng Niệm nghe nói Náo tần ở bên trong, lập tức treo lên cười một tiếng đả kích trí mạng và giọng nói bậc nhất thiên hạ, lúc đi vào trước tiên nở nụ cười với Bùi Càn một cái, tiếp theo kể khổ một phen, nói rằng từ khi nàng lên làm Quý phi lần đầu tiên xử lý hoạt động lễ hội quan trọng như vậy, không chỉ phải tự mình luyện tập, còn phải quản lý tất cả các cung, vô cùng vất vả. Mặc dù như vậy, nàng cũng sợ mọi người không tận tâm, vì cổ vũ phi tần các cung nàng nghĩ ra một cách, mong Hoàng Thượng ủng hộ.
Chịu đả kích trí mạng cẩu Hoàng đế thiếu chút nữa đã ủng hộ, thời khắc mấu chốt y nhớ tới lời nói vừa rồi của Náo tần. [email protected]đ/l~q+đ
"... Thật ra cũng không cần cổ vũ, người nào làm hỏng nàng hạ vị phân nàng ta, ai dám không tận tâm?"
"Như vậy sẽ khiến nhiều người đau lòng thất vọng đấy, mọi người là nữ nhân của người, người không đau lòng sao?"
Không đau lòng, nếu trẫm đau lòng các nàng thì phải thành phần thưởng cho người ta.
Bởi vì biết mối quan hệ từ trước, ngày hôm nay Bùi Càn phá lệ kiên định, Ðát Kỷ cũng đã quét vài lần ở trong group, bảo Phùng Niệm dùng thiếp có một kế.
Phùng Niệm nhất định không dùng! [email protected]đ/l~q+đ
Nàng tủi thân nói: "Nhưng thần thiếp đã thông báo rồi."
"Vậy nàng thương lượng với trẫm cái rắm. Coi như nàng là Quý phi cũng không thể như vậy, trẫm tuyệt đối không đồng ý chuyện này, nếu nàng nhất định phải làm thì tự mình làm phần thưởng đi." [email protected]đ/l~q+đ
"Vậy thần thiếp liền tự mình làm phần thưởng, ai có thể giành vị trí thứ nhất, thiếp để cho nàng ta thị tẩm ba ngày, thần thiếp ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, người đừng ghen tị là được."
Vở kịch này vừa ra, mọi người rất nhanh vui vẻ, chờ đến lúc các mỹ nhân ha ha cười xong suy nghĩ một lần nữa, không đúng nha!
Đông Ca: "Niệm Niệm đã không dùng kỹ năng được bao lâu rồi?"
Trần Viên Viên: "Cuối cùng có người chú ý tới, mấy ngày nay ta không có tăng điểm cống hiến."
Phùng Niệm: "Đã dùng nha, một số vầng sáng trụ cột đều mở ra chưa từng đóng lại, những cái khác không có cơ hội mà. Giống như điệu múa Nghê thường vũ y của Hoàn Hoàn, ta đã ngân nga giai điệu cho nhạc sĩ cung đình nghe, chờ bọn họ biên soạn ra. Theo ta được biết bài hát này miêu tả Đường Huyền Tông nhìn về các tiên nga trên thiên cung, viết về chuyện hắn ta gặp gỡ tiên tử trên cung trăng, đúng lúc hai tuần nữa là Trung Thu, thật thích hợp để múa vào lúc ấy."
Dương Ngọc Hoàn: "Còn tưởng rằng muội đã quên đấy."
Phùng Niệm: "Cũng không thể tùy tiện dùng điệu múa tinh diệu như vậy, sáng mai ta nói với Hoàng Thượng một chút, vào tết Trung Thu vẫn nên mời Thái hậu hồi cung, tổ chức gia yến náo nhiệt một chút."
Lữ Trĩ: "Vầng sáng C vị và giọng nói bậc nhất thiên hạ có thể được phát huy tác dụng, Trần Viên Viên sẽ vui mừng rồi."
Trần Viên Viên: "Phải là Hoàn Hoàn mới đúng, điệu múa Nghê thường vũ y nổi danh như vậy, mang ra ngoài chắc chắn nàng ấy kiếm đủ vốn, đến lúc đó đừng quên để cho các họa sĩ cung đình cũng đi xem, có bức vẽ và thi từ văn chương truyền lại đời sau cũng dễ dàng chiêm ngưỡng và khoe khoang."
Ðát Kỷ: "Một mình chủ group múa cũng không được nha, cần phải sắp xếp tất cả phi tần hậu cung lên trên."
Phùng Niệm: "Sắp xếp, nhất định phải sắp xếp."
Biết một thời gian ngắn nữa sẽ có hoạt động, các thành viên vui vẻ, Phùng Niệm nhớ tới Hợp Đức vào group được mấy ngày, rất ít xuất hiện, liền hỏi thăm, hỏi nàng đang làm gì?
Trong lúc đó có bốn năm người trả lời nàng, nói rằng tỷ muội Triệu thị ở cùng nhau mỗi ngày, vội vàng ôn chuyện.
Phùng Niệm: "Tại sao tất cả các người đều biết?"
Hạ Cơ: "Đã đến thăm nhà nha."
Phùng Niệm: "Mọi người đã gặp nhau sao? Tỷ tỷ nào xinh đẹp nhất?"
Ðát Kỷ: "Là thiếp."
Hạ Cơ: "Chưa chắc nha."
Triệu Hợp Đức: "Tỷ tỷ của ta cũng không thua người nào."
Triệu Phi Yến: "Muội muội đừng học hồ ly tinh, chúng ta khiêm tốn một chút."
Ðát Kỷ: "Muội không khiêm tốn vẫn cứ như vậy, da bọc xương khó coi chết đi được!"
Trần Viên Viên: "Tây Thi và Hoàn Hoàn đâu? Đều là mỹ nhân tuyệt sắc nổi danh lưu truyền đến đời sau."
Ðát Kỷ: "Một chân to, một bà mập."
Phan Ngọc Nhi: "Chân bản cung đẹp."
Ðát Kỷ: "Nhìn mặt của muội đã rút lui, người nào mà nhìn chân của muội?"
Phùng Niệm: "Người ta nói nữ nhân tự tin là đẹp nhất, với tiêu chuẩn này, Ðát Kỷ tỷ tỷ quả thật..."
Chủ group thấy tình thế không đúng, muốn nói hai câu hòa giải một chút, kết quả cũng không khuyên được các vị mỹ nhân. Triệu Phi Yến nói Niệm Niệm muội ngậm miệng, cũng @ Ðát Kỷ, thân thiết chào hỏi cả nhà của nàng ta.
Phan Ngọc Nhi còn ác hơn, nàng ta bỏ qua Ðát Kỷ phát hồng bao năm mươi điểm cho các thành viên khác. Người nào chẳng biết nàng ta muốn chọc tức hồ ly tinh? Vì vậy từ Lữ Trĩ dẫn đầu, thành viên trong group xếp hàng cảm tạ Ðát Kỷ tỷ tỷ, cảm tạ nàng tìm đường chết.
Phùng Niệm cười suýt chút nữa nước mắt chảy ra ngoài, sau khi bình thường trở lại mới cầm khăn lau. Bảo Đại bước vào phòng thêm nước trà, thấy được cảnh này, ngạc nhiên nói: "Là có chuyện gì vui vẻ? Khiến nương nương cười thành như vậy."
Phùng Niệm xua tay nói không có gì, nhìn Bảo Đại để chén trà xuống chuẩn bị lui ra ngoài, nàng gọi người lại: "Bảo Cát Tường đi sắp xếp, tìm người truyền lời cho Bảo Âm Công chúa. Nói rằng bản cung không biết nàng ta lại khổ sở như vậy, nói với nàng ta rằng ta thu hồi lời nói của ngày hôm đó, chỉ cần nàng ta còn muốn đến Trường Hi cung này, cũng có thể tới... Thuận tiện nói với nàng ta bản cung muốn chuẩn bị một điệu múa mới, lúc nàng ta rãnh rỗi cũng có thể tới nhìn một chút."
"Nô tỳ đã biết."
Bảo Đại vừa lui ra, Trần ma ma hỏi: "Nương nương lại muốn múa chính à? Bọn nô tỷ cần phải chuẩn bị gì không?"
"Bảo phía dưới tuyển vài vũ cơ có dáng dấp gần giống nhau và học động tác nhanh đến đây, bản cung muốn là dáng người uyển chuyển khi nhảy múa sẽ nhẹ nhàng phiêu dật."
"Muốn mấy người ạ?"
Múa phụ họa mà thôi, tám người là được rồi, Phùng Niệm sợ có người xảy ra sự cố, bảo bà chọn mười sáu người, bất cứ ai cũng có thể thay đổi.
Trần ma ma lập tức đi sắp xếp, còn chưa đi ra đã bị gọi lại: "Gọi người làm y phục múa đến đây, bản cung tự nói với nàng."
Bởi vì chủ tử sẽ múa chính, Trường Hi cung bận rộn trên dưới, hành động lớn như vậy sao Lý Trung Thuận có thể không biết? Nếu đã biết, hắn có thể không nói với Hoàng Thượng sao?
Lúc đầu Bùi Càn muốn đọc thêm sách một hồi, buổi tối thì nghỉ ngơi, nghe nói Quý phi có hành động lớn, y không kìm nén lại đi một chuyến, sang đó vừa hỏi một chút mới biết được Trường Hi cung đang chuẩn bị cho tết Trung Thu.
"Hoàng Thượng không đến thần thiếp cũng dự định đi tìm người, khoảng thời gian này trong cung có hơi buồn bực, gần hai mươi ngày nữa là tết Trung Thu, Hoàng Thượng người xem có nên tổ chức một buổi gia yến náo nhiệt ở trong cung hay không? Cũng mời Thái hậu nương nương trở về cùng đón lễ."
"Trẫm cũng đang suy nghĩ, nếu ái phi đã nói như vậy, cứ làm như thế."
"Vậy thì tốt quá, đã rất lâu rồi thần thiếp không múa cho Hoàng Thượng, đến ngày đó sẽ tặng người một điệu múa mới."
Bùi Càn có một chút hứng thú: "Ái phi lại chuẩn bị điệu múa mới? Tên là gì?"
"Trước đây đọc được từ một quyển sách, gọi là Nghê thường vũ y, thần thiếp đã khôi phục nó dựa vào miêu tả trong sách, đến hôm đó cho Hoàng Thượng xem một chút mới mẻ."
"Ái phi đừng nên nói trước, nàng nói xong trẫm lại bắt đầu nhớ thương từ ngày hôm nay, phải suy nghĩ mỗi ngày."
Phùng Niệm nhíu mày nhìn y: "Thần thiếp chuẩn bị điệu múa khó khăn biết bao, để người chờ mấy ngày thì thế nào?"
Chống lại nàng ánh mắt đó của nàng, trong lòng Bùi Càn đã sợ, y cố gắng kéo căng mặt mũi: "Trẫm cũng không nói gì, tại sao nàng lại mất hứng rồi?"
"Hoàng Thượng không quan tâm đến thần thiếp một chút, không hỏi thần thiếp có đủ người hay chưa, cũng không hỏi thần thiếp khổ cực hay không, chỉ biết bản thân chờ đợi khó chịu."
"Vậy nàng chuẩn bị điệu múa có khổ cực hay không?"
Bùi Càn vừa hỏi xong, nàng cởi giày ra đưa chân lên đặt trên đùi Hoàng đế.
Hỏi nàng có ý gì?
Nàng nói nhảy múa nha, chân hoạt động nhiều, muốn Hoàng Thượng xoa bóp.
Thành thật mà nói... Coi như là chân Quý phi, bởi vì vừa mới lấy ra từ trong giày, dù trên thực tế không có ngửi được mùi đó, trong lòng của y cũng có chướng ngại, do dự mãi cũng không xuống tay được.
Thấy y vươn tay ra lại rụt về, sau đó đưa ra lại rụt về lần nữa, Phùng Niệm che mặt giả vờ khóc với y: "Thần thiếp xoa bóp cho người nhiều lần như vậy, bảo người xoa bóp một lần cũng không vui sao? Miệng nam nhân thật sự là không thể tin tưởng, còn nói thần thiếp là tâm can của người, nói thần thiếp thơm từ đầu đến chân, kết quả tất cả đều là lời dụ dỗ của người."
Cửu ngũ chí tôn cũng có phiền não, chẳng hạn như Bùi Càn, ngay cả Quý phi nhà mình y cũng không giải quyết được.
Vì chặn miệng Quý phi, có thể làm gì? Chỉ có thể cởi vớ bóp chân cho nàng.
Vừa cởi vớ ra, Bùi Càn ngửi thấy thật là thơm.
"Lực đạo của trẫm thế này có phù hợp hay không? Ái phi cảm thấy thoải mái sao?"
"Thoải mái, Hoàng Thượng chính là Hoàng Thượng, luận về thiên phú bóp chân cũng cao hơn người khác."
Người hầu trong phòng đều hận mình không thể mù điếc, đó là là Hoàng Thượng, là vạn tuế, là người đứng đầu thiên hạ! Bình thường chỉ có người khác quỳ y lạy y, hiện tại thì sao, y đang bóp chân cho Quý phi. Bóp chân không nói, còn bóp ra cảm giác ưu việt...
Các cung nữ từng người cúi đầu, không dám nhìn lâu.
Bùi Càn hoàn toàn không để ý đến các nàng, xoa bóp một đôi chân đẹp xong, y nhớ tới lại cảm khái một phen, nói bàn chân này xinh đẹp như khuôn mặt nhưng vẫn phân rõ đẹp xấu. Cho dù chân thiên túc cũng không phải đẹp cả đôi, mặc dù không đến mức ngán Trương Quý nhân và Du Quý nhân, nhưng vẫn kém quá nhiều so với Quý phi.
Trong lòng Phùng Niệm nói thầm đây không phải là ngươi nói nhảm sao?
Ta dùng kỹ năng của Phan phi, Phan phi người ta chính là dựa vào hai chân ăn cơm.
Chẳng qua Bùi Càn cũng không nhiều lần quấn quýt ở trên chân, y lại nhớ tới Phùng Niệm nói rằng phải dốc sức lực và tinh thần sắp xếp tập luyện điệu múa gần đây, chữ sắp xếp này dùng thật tốt. Hai lần trước nàng đều múa một mình, tại sao lần này lại múa nhóm? Bùi Càn sợ múa phụ họa kéo chân sau của Quý phi, quay đầu phân phó Lý Trung Thuận nhìn một chút, người nào dám múa không tốt liền trừng phạt người đó.
Ngày hôm sau, Lý Trung Thuận bảo con nuôi đi dạy dỗ các vũ cơ, cùng lúc đó, Phùng Niệm tìm chủ vị các cung đến đây, nói cho bọn họ biết Hoàng Thượng dự định tổ chức gia yến vào tết Trung Thu, bảo các cung cũng đề cử người tới biểu diễn trợ hứng.
"Trường Hi cung cũng biểu diễn?"
"Bản cung làm then chốt, vì Hoàng Thượng hiến vũ, các muội xem người nào thích hợp mở màn?"
Các phi tần ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, ai cũng không ra mặt.
Hỏi các nàng nhiều người như vậy cũng không có ai lấy ra được tài nghệ?
Phúc tần cười nói: "Đoán trước mở màn cũng phải hiến vũ, ai muốn bêu xấu trước mặt nương nương chứ?"
Tô phi nói: "Nếu không để Bảo Âm Công chúa múa mở màn, nàng ta đính hôn với Nhị Hoàng tử, cũng là tức phụ của hoàng gia, gia yến nên gánh chút trách nhiệm."
Đám người Lệ phi và Náo tần sôi nổi gật đầu, nói rằng quả thật nên có nàng ta, nếu không chẳng phải chỉ có một mình nàng ta trong tết Trung thu?
Phùng Niệm nhìn về phía Mẫn phi, hỏi ý nàng ta.
Mẫn phi đã biết chuyện phía trước là do thân nhi tử của nàng ta làm ra, nàng ta tức chết rồi, mắng Bùi Diễm còn chưa cưới thê tử đã quên nương, mắng hắn bất hiếu, đồng thời ở trong lòng lại nhớ một khoản cho Bảo Âm.
Cũng bởi vì điều này, nàng ta vừa nghe Tô phi tiến cử Bảo Âm cơn tức lại muốn nổi lên.
Vừa chịu đựng vừa nhẫn nại mới không để lộ ra ngoài.
Mẫn phi miễn cưỡng nở nụ cười, cứng rắn trả lời: "Quý phi nương nương lên tiếng, thần thiếp còn có thể nói không?"
"Bản cung nào có bá đạo như vậy? Chẳng qua là, nếu Mẫn phi không vui vẻ để Bảo Âm lên, vậy muội lên đi, dù sao cũng phải có điệu múa mở màn mang lại bầu không khí."
Mẫn phi chỉ biết đánh đàn không biết nhảy múa, vì vậy đã quyết định múa mở màn.
Đây là lần đầu tiên Phùng Niệm tự tay xử lý hoạt động cung đình, ngoại trừ phải chuẩn bị điệu múa của mình, nàng còn tự mình giúp đỡ Bảo Âm, sợ phi tần các cung không tận tâm, còn sử dụng đòn sát thủ, nói chỉ cần có thể giành được vị trí thứ nhất trong gia yến tết Trung Thu lần này, có thể thị tẩm ba ngày.
Sau khi Náo tần nghe được lập tức xoay người đến trước ngự tiền hỏi, hỏi Hoàng Thượng có thật không? Chỉ cần bất kỳ phi tần nào có thể giành vị trí thứ nhất tại bữa tiệc trong tết Trung Thu đều có thể thị tẩm ba ngày?
Sau khi Bùi Càn nghe xong vỗ ngự án một cái: "Người nào nói?"
"Quý, Quý phi nha."
Bùi Càn dừng lại một cách nghi ngờ, lúc này ánh mắt y đối diện với Náo tần, ở trước mặt nữ nhân sao có thể mất mặt chứ? Y thể hiện uy phong của nam tử, trách mắng: "Quý phi này thật sự không thể tưởng tượng nổi, lại dám sắp xếp cho trẫm!"
Vừa dứt lời, Tiểu Triệu Tử đi vào thông báo: "Bẩm Hoàng Thượng, Quý phi nương nương tới."
Khụ: "Náo tần nàng lui ra đi, để cho Quý phi đi vào, ngày hôm nay trẫm phải nói nàng ấy mới được."
Phùng Niệm nghe nói Náo tần ở bên trong, lập tức treo lên cười một tiếng đả kích trí mạng và giọng nói bậc nhất thiên hạ, lúc đi vào trước tiên nở nụ cười với Bùi Càn một cái, tiếp theo kể khổ một phen, nói rằng từ khi nàng lên làm Quý phi lần đầu tiên xử lý hoạt động lễ hội quan trọng như vậy, không chỉ phải tự mình luyện tập, còn phải quản lý tất cả các cung, vô cùng vất vả. Mặc dù như vậy, nàng cũng sợ mọi người không tận tâm, vì cổ vũ phi tần các cung nàng nghĩ ra một cách, mong Hoàng Thượng ủng hộ.
Chịu đả kích trí mạng cẩu Hoàng đế thiếu chút nữa đã ủng hộ, thời khắc mấu chốt y nhớ tới lời nói vừa rồi của Náo tần. [email protected]đ/l~q+đ
"... Thật ra cũng không cần cổ vũ, người nào làm hỏng nàng hạ vị phân nàng ta, ai dám không tận tâm?"
"Như vậy sẽ khiến nhiều người đau lòng thất vọng đấy, mọi người là nữ nhân của người, người không đau lòng sao?"
Không đau lòng, nếu trẫm đau lòng các nàng thì phải thành phần thưởng cho người ta.
Bởi vì biết mối quan hệ từ trước, ngày hôm nay Bùi Càn phá lệ kiên định, Ðát Kỷ cũng đã quét vài lần ở trong group, bảo Phùng Niệm dùng thiếp có một kế.
Phùng Niệm nhất định không dùng! [email protected]đ/l~q+đ
Nàng tủi thân nói: "Nhưng thần thiếp đã thông báo rồi."
"Vậy nàng thương lượng với trẫm cái rắm. Coi như nàng là Quý phi cũng không thể như vậy, trẫm tuyệt đối không đồng ý chuyện này, nếu nàng nhất định phải làm thì tự mình làm phần thưởng đi." [email protected]đ/l~q+đ
"Vậy thần thiếp liền tự mình làm phần thưởng, ai có thể giành vị trí thứ nhất, thiếp để cho nàng ta thị tẩm ba ngày, thần thiếp ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, người đừng ghen tị là được."