Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 120
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Jung Ad
Chiến tích quá khứ của Hi Quý phi quá huy hoàng, khiến trong lòng mẫu thân các vị nương nương vẫn có một chút không xác định, lo lắng nếu quá trực tiếp ngộ nhỡ không thành sẽ gây họa tới cả nhà. Các nàng lựa chọn thủ đoạn vô cùng ôn hòa, lấy việc thổi phồng làm chủ, đại khái chính là đến miếu bái lạy giả vờ lơ đãng nhắc đến Quý phi nương nương trong cung, để tăng nhân vẩy nước quét nhà hoặc là dẫn đường nghe thấy.
Cũng suy tính đến người xuất gia lục căn thanh tịnh, có thể không giống người bình thường có lòng tò mò nặng như vậy.
Nhưng cho dù mọi người lại thanh tâm quả dục, dù sao nghe được chuyện có liên quan đến mình vẫn sẽ để ý.
Cũng biết trong cung có một vị nương nương trâu bò, dựa vào việc giảng kinh cho người ta thu phục hậu cung, lúc trước cùng nàng không hợp bây giờ đối với nàng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, chuyện như vậy, các tăng nhân biết rồi cũng sẽ muốn trò chuyện.
Hơn nữa còn không phải một người nói.
Cách năm ba ngày nghe được một lần, luôn có lần có thể đạt tới kết quả các nàng mong muốn.
Sự thật chứng minh, tuy hiệu quả chiêu này chậm, nhưng mà có tác dụng.
Trụ trì chùa Hoàng gia truyền lời, hỏi Hoàng Thượng có thể để bọn họ gặp mặt Quý phi một chút hay không. Trụ trì nói thẳng, gần đây ông ta nghe nói trong cung xuất hiện một vị đại năng, trông mong tới giao lưu luận bàn.
Bùi Càn thì buồn bực, người nào có bản lĩnh như thế vậy mà truyền việc này đến trong chùa, chẳng lẽ nói sau hoàng cung, chùa Hoàng gia cũng muốn thất thủ?
Thành thật mà nói, Bùi Càn hoàn toàn không nghĩ tới đây là người trong nhà các vị nương nương có ý đồ cứu vãn nữ nhi nhà mình mà triển khai hành động, còn cảm thấy là tín đồ nào đó của Quý phi muốn làm lớn chuyện khiến đại sư Phật pháp đương thời vì xứng danh đó mà tới.
Y hơi do dự, bởi vì rất nhiều lần trước đây xu thế sự việc khác với dự đoán của y, Bùi Càn khó tránh khỏi có hơi bó tay bó chân, trong chốc lát cũng không xác định nên đồng ý hay là từ chối thì tốt hơn.
Dù sao y cũng là một nam nhân kiên quyết và quyết đoán, chẳng mấy chốc liền nghĩ đến cách giải quyết ――
Đi một chuyến đến Trường Hi cung, hỏi Quý phi một chút.
Dù sao liên quan trực tiếp đến nàng, bỏ qua nàng đồng ý hoặc từ chối cũng đều có thể khiến người ta tức giận, nàng vốn là nữ nhân có tính tình không nhỏ, ý nghĩ cũng thường xuyên khiến người ta đoán không ra.
Vì vậy Bùi Càn sang đó.
Thành thật mà nói, nghe nói "Tài năng" của mình dẫn tới sự chú ý của tăng nhân trong chùa Hoàng gia, Phùng Niệm có cảm giác rất không chân thực, nàng quay đầu nhìn Bùi Càn ngồi ở bên cạnh, hỏi: "Người nói tăng nhân trong chùa muốn giao lưu Phật pháp với ta? Nhưng ta không biết Phật pháp, ta chỉ biết tụng kinh."
"Vậy ái phi nguyện ý tụng một đoạn cho bọn họ nghe không?"
Phùng Niệm nghĩ một lát: "Nếu đồng ý, có phải sẽ tương đối dễ dàng đạt được mong đợi trước đây của Hoàng Thượng đối với thần thiếp hay không? Chẳng qua ta đọc kinh văn thật sự có thể ảnh hưởng đến bọn họ sao? Đến lúc đó ta sợ không có tác dụng mất mặt trước mọi người."
Trong group, Vạn Trinh Nhi an ủi nàng, bảo nàng cần phải tin tưởng sản phẩm xuất ra từ hệ thống, kỹ năng treo lên có thể xác định không có vấn đề.
Triệu Phi Yến: "Cũng hơn hai năm, trong group còn có người thành thật như vậy?"
Triệu Hợp Đức: "..."
Tây Thi: "..."
Ðát Kỷ: "Nàng nói cho thứ chó chết kia nghe muội tin một nửa là được, rõ ràng là giả vờ giả vịt."
Lữ Trĩ: "Dù sao ở chỗ Bùi Càn thiết lập nhân vật của Niệm Niệm là tiên nữ, trời xui đất khiến bị người ta xem như sứ giả Phật quốc mà thôi, trong lòng của nàng phải có một chút lo lắng mới đúng, nói như vậy càng thêm chân thật."
...
Quả nhiên Bùi Càn thật sự ăn bộ này, y nói chắc chắn không có vấn đề, trong cung mọi người từng nghe đều chắc chắn tin tưởng nàng, tăng nhân thì có thể ngoại lệ sao? Không thể nào!
"Ái phi chỉ cần cân nhắc đồng ý hoặc là từ chối là được rồi."
Phùng Niệm nghiêm túc suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên hai mắt sáng lấp lánh nhìn Bùi Càn, nói: "Nếu thần thiếp đồng ý, có phải là có thể cùng người đến chùa đi một vòng? Dù sao tăng nhân không tiện tiến vào hậu cung. Nếu có thể xuất cung, 100% ta đồng ý, lần trước đi ra ngoài cũng chưa tận hứng liền bị ép trở về, ta muốn đi ra ngoài giải sầu một chút."
Bùi Càn nhíu mày: "Ngự hoa viên còn chưa đủ cho nàng giải sầu?"
"Luôn luôn là những khung cảnh đó nhìn cũng nhìn ngán. Chẳng phải chùa miếu đều thích xây ở trên núi? Trên đó phong cảnh nhất định tốt, hiện tại chính là lúc phù hợp ra cửa, gần đây trời nắng, lại không quá nóng."
Nói đến chuyện này Phùng Niệm nhớ lại, nàng đưa tay sờ sờ tay Bùi Càn. Bùi Càn cảm thấy không hiểu, hỏi như thế nào?
"Nhìn người mát mà không lạnh, chẳng phải Hoàng Thượng đồng cam cộng khổ cùng ta sao?" Lời mới vừa ra khỏi miệng nàng nhớ tới đêm giao thừa đó Hoàng đế muốn phong độ không cần độ ấm kết quả bị đông cứng đến quá sức, như
Edit: Jung Ad
Chiến tích quá khứ của Hi Quý phi quá huy hoàng, khiến trong lòng mẫu thân các vị nương nương vẫn có một chút không xác định, lo lắng nếu quá trực tiếp ngộ nhỡ không thành sẽ gây họa tới cả nhà. Các nàng lựa chọn thủ đoạn vô cùng ôn hòa, lấy việc thổi phồng làm chủ, đại khái chính là đến miếu bái lạy giả vờ lơ đãng nhắc đến Quý phi nương nương trong cung, để tăng nhân vẩy nước quét nhà hoặc là dẫn đường nghe thấy.
Cũng suy tính đến người xuất gia lục căn thanh tịnh, có thể không giống người bình thường có lòng tò mò nặng như vậy.
Nhưng cho dù mọi người lại thanh tâm quả dục, dù sao nghe được chuyện có liên quan đến mình vẫn sẽ để ý.
Cũng biết trong cung có một vị nương nương trâu bò, dựa vào việc giảng kinh cho người ta thu phục hậu cung, lúc trước cùng nàng không hợp bây giờ đối với nàng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, chuyện như vậy, các tăng nhân biết rồi cũng sẽ muốn trò chuyện.
Hơn nữa còn không phải một người nói.
Cách năm ba ngày nghe được một lần, luôn có lần có thể đạt tới kết quả các nàng mong muốn.
Sự thật chứng minh, tuy hiệu quả chiêu này chậm, nhưng mà có tác dụng.
Trụ trì chùa Hoàng gia truyền lời, hỏi Hoàng Thượng có thể để bọn họ gặp mặt Quý phi một chút hay không. Trụ trì nói thẳng, gần đây ông ta nghe nói trong cung xuất hiện một vị đại năng, trông mong tới giao lưu luận bàn.
Bùi Càn thì buồn bực, người nào có bản lĩnh như thế vậy mà truyền việc này đến trong chùa, chẳng lẽ nói sau hoàng cung, chùa Hoàng gia cũng muốn thất thủ?
Thành thật mà nói, Bùi Càn hoàn toàn không nghĩ tới đây là người trong nhà các vị nương nương có ý đồ cứu vãn nữ nhi nhà mình mà triển khai hành động, còn cảm thấy là tín đồ nào đó của Quý phi muốn làm lớn chuyện khiến đại sư Phật pháp đương thời vì xứng danh đó mà tới.
Y hơi do dự, bởi vì rất nhiều lần trước đây xu thế sự việc khác với dự đoán của y, Bùi Càn khó tránh khỏi có hơi bó tay bó chân, trong chốc lát cũng không xác định nên đồng ý hay là từ chối thì tốt hơn.
Dù sao y cũng là một nam nhân kiên quyết và quyết đoán, chẳng mấy chốc liền nghĩ đến cách giải quyết ――
Đi một chuyến đến Trường Hi cung, hỏi Quý phi một chút.
Dù sao liên quan trực tiếp đến nàng, bỏ qua nàng đồng ý hoặc từ chối cũng đều có thể khiến người ta tức giận, nàng vốn là nữ nhân có tính tình không nhỏ, ý nghĩ cũng thường xuyên khiến người ta đoán không ra.
Vì vậy Bùi Càn sang đó.
Thành thật mà nói, nghe nói "Tài năng" của mình dẫn tới sự chú ý của tăng nhân trong chùa Hoàng gia, Phùng Niệm có cảm giác rất không chân thực, nàng quay đầu nhìn Bùi Càn ngồi ở bên cạnh, hỏi: "Người nói tăng nhân trong chùa muốn giao lưu Phật pháp với ta? Nhưng ta không biết Phật pháp, ta chỉ biết tụng kinh."
"Vậy ái phi nguyện ý tụng một đoạn cho bọn họ nghe không?"
Phùng Niệm nghĩ một lát: "Nếu đồng ý, có phải sẽ tương đối dễ dàng đạt được mong đợi trước đây của Hoàng Thượng đối với thần thiếp hay không? Chẳng qua ta đọc kinh văn thật sự có thể ảnh hưởng đến bọn họ sao? Đến lúc đó ta sợ không có tác dụng mất mặt trước mọi người."
Trong group, Vạn Trinh Nhi an ủi nàng, bảo nàng cần phải tin tưởng sản phẩm xuất ra từ hệ thống, kỹ năng treo lên có thể xác định không có vấn đề.
Triệu Phi Yến: "Cũng hơn hai năm, trong group còn có người thành thật như vậy?"
Triệu Hợp Đức: "..."
Tây Thi: "..."
Ðát Kỷ: "Nàng nói cho thứ chó chết kia nghe muội tin một nửa là được, rõ ràng là giả vờ giả vịt."
Lữ Trĩ: "Dù sao ở chỗ Bùi Càn thiết lập nhân vật của Niệm Niệm là tiên nữ, trời xui đất khiến bị người ta xem như sứ giả Phật quốc mà thôi, trong lòng của nàng phải có một chút lo lắng mới đúng, nói như vậy càng thêm chân thật."
...
Quả nhiên Bùi Càn thật sự ăn bộ này, y nói chắc chắn không có vấn đề, trong cung mọi người từng nghe đều chắc chắn tin tưởng nàng, tăng nhân thì có thể ngoại lệ sao? Không thể nào!
"Ái phi chỉ cần cân nhắc đồng ý hoặc là từ chối là được rồi."
Phùng Niệm nghiêm túc suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên hai mắt sáng lấp lánh nhìn Bùi Càn, nói: "Nếu thần thiếp đồng ý, có phải là có thể cùng người đến chùa đi một vòng? Dù sao tăng nhân không tiện tiến vào hậu cung. Nếu có thể xuất cung, 100% ta đồng ý, lần trước đi ra ngoài cũng chưa tận hứng liền bị ép trở về, ta muốn đi ra ngoài giải sầu một chút."
Bùi Càn nhíu mày: "Ngự hoa viên còn chưa đủ cho nàng giải sầu?"
"Luôn luôn là những khung cảnh đó nhìn cũng nhìn ngán. Chẳng phải chùa miếu đều thích xây ở trên núi? Trên đó phong cảnh nhất định tốt, hiện tại chính là lúc phù hợp ra cửa, gần đây trời nắng, lại không quá nóng."
Nói đến chuyện này Phùng Niệm nhớ lại, nàng đưa tay sờ sờ tay Bùi Càn. Bùi Càn cảm thấy không hiểu, hỏi như thế nào?
"Nhìn người mát mà không lạnh, chẳng phải Hoàng Thượng đồng cam cộng khổ cùng ta sao?" Lời mới vừa ra khỏi miệng nàng nhớ tới đêm giao thừa đó Hoàng đế muốn phong độ không cần độ ấm kết quả bị đông cứng đến quá sức, như