Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 118
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Hoàng Ngọc Tử Băng
Beta: Đào Sindy
Nhắc đến Bùi Càn, hai ngày nay y chờ Quý phi báo cáo cho mình, một hồi hai hồi cũng không chờ được người đến. Khi người mang thai, vốn tính tình sẽ nóng nảy một chút, mặc dù Bùi Càn không mang thai... y cũng chẳng khác gì đang mang thai, tóm lại y mất hứng.
Lý Trung Thuận suy nghĩ Hoàng Thượng muốn biết Quý phi nương nương bày trò cái gì thì đơn giản, điều tra một chút là rõ ràng.
Cẩu Hoàng đế khó hầu hạ, không bảo người ta điều tra. Y muốn nghe Quý phi nói.
Phùng Niệm nhận được sự chỉ rõ của Tiểu Triệu Tử, thuận tiện bảo hắn chuyển lời. Tiểu Triệu Tử trở về nói lại với Bùi Càn: "Hôm nay Quý phi nương nương hỏi nô tài, hỏi Hoàng Thượng đang bận cái gì. Nô tài nghe nói như này, nương nương hẳn đang nhớ người."
Người nào đó vừa hờn dỗi xem nửa xấp tấu chương nghe nói thế, hài lòng. Y mượn động tác uống trà che giấu nội tâm vui vẻ, hỏi: "Quý phi thật sự nói vậy? Nói nhớ trẫm?"
"Gần như vậy."
Bùi Càn cảm thấy nghi ngờ: "Ngữ khí không xác định này của ngươi là xảy ra chuyện gì?"
"Nương nương hỏi nô tài rằng gần đây người nhắc tới ai nhiều, còn, còn nói..."
"Còn nói cái gì?"
"Nô tài không dám nói."
Hít vào, thở ra. Lại hít, lại thở.
Bùi Càn hít thở sâu hai lần, cảm giác bình tĩnh, để hắn yên tâm nên to gan nói: "Quý phi có tính tình gì, trẫm còn không hiểu quá rõ sao? Có phải nàng lại đổ bình dấm hay không?"
"...Nương nương nói người đã có tân sủng thì yên tâm, không cần che giấu, tiến cung hai năm ai còn lạ gì người? Nàng nói nàng đã học được từ Mẫn phi, Lệ phi, Tô phi nương nương rất nhiều. Dù tình yêu giữa mình và người tan vỡ, vẫn còn có tình hữu nghị vĩ đại với các vị nương nương cung khác. Ý của Quý phi nương nương là, Hoàng Thượng người cứ từ từ triệu hạnh người mới, nàng không tức giận, nàng nói là hẹn các nương nương khác cầm đuốc soi lời trong đêm, bảo người đừng lo lắng."
Lời này, hình như nghe quen quen.
Bùi Càn nhíu mày lại nghĩ nghĩ, sau đó y nhớ ra! Năm ngoái vào Trung thu, Quý phi bắt y động viên phi tần các cung, nói ai biểu diễn tài nghệ đứng nhất trong cung yến có thể đạt được cơ hội thị tẩm. Lúc ấy, Bùi Càn cực kì không vui, giận nàng lấy chính mình làm quà ban thưởng, bảo Quý phi có bản lĩnh thì ban thưởng mình đi. Nàng nghe xong, coi là thật, suýt chút nữa là làm theo rồi...
Lần đó thiếu chút nữa chọc Bùi Càn tức chết, hiện tại lại tới cầm đuốc soi lời trong đêm???
Không xem tấu chương được nữa, Bùi Càn mang người đánh tới Trường Hi cung, định dạy dỗ Quý phi một trận, tới nơi gặp được Phúc tần ở bên đó, còn ôm Ngũ Công chúa đi cho Quý phi nhìn.
Quý phi cúi đầu nhìn bé gái trong ngực Phúc tần, cười đến xinh đẹp.
Khụ.
Đẹp thì đẹp, nhưng Bùi Càn vẫn nhớ rõ y đến để làm gì, trực tiếp bảo Phúc tần lui ra, mình ngồi đối diện Phùng Niệm. Cực kỳ không mấy vui vẻ khi nhìn thấy y. Phùng Niệm một mực bình tĩnh, nên ăn hoa quả thì ăn hoa quả, nên dùng điểm tâm thì dùng điểm tâm.
Được, Quý phi này tính tình nóng nảy như vậy! Trẫm đến rồi, nàng còn không phản ứng gì! Nàng không phản ứng, trẫm cũng chỉ có thể chủ động phản ứng nàng... "Không phải nàng nhớ trẫm sao? Trẫm tới rồi lại không nói lời nào, nàng đây là mang thai nghén sinh ra chuyện ỷ sủng mà kiêu!"
Phùng Niệm vừa mới cắn một miếng bánh hạch đào, nghe nói thế, thả miếng bánh bị gặm một miếng kia xuống, đứng lên đi đến trước mặt Bùi Càn, cố ý ưỡn cái bụng lớn sáu bảy tháng của mình về phía trước: "Ta ỷ vào mang thai làm trời làm đất, người có ý kiến? Ta mang thai hài tử cho lão Bùi gia người dễ lắm à? Ta chịu bao nhiêu khổ sở chứ? Không thể kiêu ngạo một chút sao? Lại nói, ai bảo ta nhớ người? Trong lòng người nhớ thương cung này cung kia mà ta còn nhớ người, ta tiện hay không tiện đây?"
Nghe lời này một chút! Chẳng phải đang dội giấm sao?
Bùi Càn đưa tay ôm chầm lấy Bùi Niệm, để nàng ngồi trên đùi mình. Phùng Niệm thật sự ngồi xuống không khách sáo. Bùi Càn so sánh cảm giác ôm ái phi trước kia và bây giờ, trọng lượng thực sự nặng lên không ít, nhưng nhìn nàng không béo, chẳng biết thịt trốn đi nơi nào hết rồi. Lời này, y nghĩ trong lòng thì được, tuyệt đối không dám nói ra. Không những không dám, Bùi Càn còn giải thích tại sao gần đây mình không qua bên này: "Một mặt là chuyện trên triều rất nhiều, còn thêm trẫm và ái phi đồng cam cộng khổ, không qua cũng biết thân thể nàng thế nào. Trẫm chịu đựng rất nhiều, không chịu được trêu chọc, tới đây xem, trong lòng lại khó chịu."
Phùng Niệm gắt với y: "Người thực sự dám nói, mấy người mới tuyển đến không giải được ham muốn của người à?"
"Sao trẫm có thể bỏ rơi ái phi để đi sung sướng với các nàng được? Nhớ lại lúc ái phi bị chuột rút xương sống thắt lưng mà trẫm lại cùng người khác... Chuyện này có đúng hay không?"
Tây Thi: "... Suýt chút nữa là ta tin rồi."
Trần Viên Viên: "Thật biết cách nói."
Đát Kỷ: "Cược năm mươi điểm cống hiến là hắn tuyệt đối sợ đang sung sướng giữa chừng, đột nhiên chuột rút, đột
Editor: Hoàng Ngọc Tử Băng
Beta: Đào Sindy
Nhắc đến Bùi Càn, hai ngày nay y chờ Quý phi báo cáo cho mình, một hồi hai hồi cũng không chờ được người đến. Khi người mang thai, vốn tính tình sẽ nóng nảy một chút, mặc dù Bùi Càn không mang thai... y cũng chẳng khác gì đang mang thai, tóm lại y mất hứng.
Lý Trung Thuận suy nghĩ Hoàng Thượng muốn biết Quý phi nương nương bày trò cái gì thì đơn giản, điều tra một chút là rõ ràng.
Cẩu Hoàng đế khó hầu hạ, không bảo người ta điều tra. Y muốn nghe Quý phi nói.
Phùng Niệm nhận được sự chỉ rõ của Tiểu Triệu Tử, thuận tiện bảo hắn chuyển lời. Tiểu Triệu Tử trở về nói lại với Bùi Càn: "Hôm nay Quý phi nương nương hỏi nô tài, hỏi Hoàng Thượng đang bận cái gì. Nô tài nghe nói như này, nương nương hẳn đang nhớ người."
Người nào đó vừa hờn dỗi xem nửa xấp tấu chương nghe nói thế, hài lòng. Y mượn động tác uống trà che giấu nội tâm vui vẻ, hỏi: "Quý phi thật sự nói vậy? Nói nhớ trẫm?"
"Gần như vậy."
Bùi Càn cảm thấy nghi ngờ: "Ngữ khí không xác định này của ngươi là xảy ra chuyện gì?"
"Nương nương hỏi nô tài rằng gần đây người nhắc tới ai nhiều, còn, còn nói..."
"Còn nói cái gì?"
"Nô tài không dám nói."
Hít vào, thở ra. Lại hít, lại thở.
Bùi Càn hít thở sâu hai lần, cảm giác bình tĩnh, để hắn yên tâm nên to gan nói: "Quý phi có tính tình gì, trẫm còn không hiểu quá rõ sao? Có phải nàng lại đổ bình dấm hay không?"
"...Nương nương nói người đã có tân sủng thì yên tâm, không cần che giấu, tiến cung hai năm ai còn lạ gì người? Nàng nói nàng đã học được từ Mẫn phi, Lệ phi, Tô phi nương nương rất nhiều. Dù tình yêu giữa mình và người tan vỡ, vẫn còn có tình hữu nghị vĩ đại với các vị nương nương cung khác. Ý của Quý phi nương nương là, Hoàng Thượng người cứ từ từ triệu hạnh người mới, nàng không tức giận, nàng nói là hẹn các nương nương khác cầm đuốc soi lời trong đêm, bảo người đừng lo lắng."
Lời này, hình như nghe quen quen.
Bùi Càn nhíu mày lại nghĩ nghĩ, sau đó y nhớ ra! Năm ngoái vào Trung thu, Quý phi bắt y động viên phi tần các cung, nói ai biểu diễn tài nghệ đứng nhất trong cung yến có thể đạt được cơ hội thị tẩm. Lúc ấy, Bùi Càn cực kì không vui, giận nàng lấy chính mình làm quà ban thưởng, bảo Quý phi có bản lĩnh thì ban thưởng mình đi. Nàng nghe xong, coi là thật, suýt chút nữa là làm theo rồi...
Lần đó thiếu chút nữa chọc Bùi Càn tức chết, hiện tại lại tới cầm đuốc soi lời trong đêm???
Không xem tấu chương được nữa, Bùi Càn mang người đánh tới Trường Hi cung, định dạy dỗ Quý phi một trận, tới nơi gặp được Phúc tần ở bên đó, còn ôm Ngũ Công chúa đi cho Quý phi nhìn.
Quý phi cúi đầu nhìn bé gái trong ngực Phúc tần, cười đến xinh đẹp.
Khụ.
Đẹp thì đẹp, nhưng Bùi Càn vẫn nhớ rõ y đến để làm gì, trực tiếp bảo Phúc tần lui ra, mình ngồi đối diện Phùng Niệm. Cực kỳ không mấy vui vẻ khi nhìn thấy y. Phùng Niệm một mực bình tĩnh, nên ăn hoa quả thì ăn hoa quả, nên dùng điểm tâm thì dùng điểm tâm.
Được, Quý phi này tính tình nóng nảy như vậy! Trẫm đến rồi, nàng còn không phản ứng gì! Nàng không phản ứng, trẫm cũng chỉ có thể chủ động phản ứng nàng... "Không phải nàng nhớ trẫm sao? Trẫm tới rồi lại không nói lời nào, nàng đây là mang thai nghén sinh ra chuyện ỷ sủng mà kiêu!"
Phùng Niệm vừa mới cắn một miếng bánh hạch đào, nghe nói thế, thả miếng bánh bị gặm một miếng kia xuống, đứng lên đi đến trước mặt Bùi Càn, cố ý ưỡn cái bụng lớn sáu bảy tháng của mình về phía trước: "Ta ỷ vào mang thai làm trời làm đất, người có ý kiến? Ta mang thai hài tử cho lão Bùi gia người dễ lắm à? Ta chịu bao nhiêu khổ sở chứ? Không thể kiêu ngạo một chút sao? Lại nói, ai bảo ta nhớ người? Trong lòng người nhớ thương cung này cung kia mà ta còn nhớ người, ta tiện hay không tiện đây?"
Nghe lời này một chút! Chẳng phải đang dội giấm sao?
Bùi Càn đưa tay ôm chầm lấy Bùi Niệm, để nàng ngồi trên đùi mình. Phùng Niệm thật sự ngồi xuống không khách sáo. Bùi Càn so sánh cảm giác ôm ái phi trước kia và bây giờ, trọng lượng thực sự nặng lên không ít, nhưng nhìn nàng không béo, chẳng biết thịt trốn đi nơi nào hết rồi. Lời này, y nghĩ trong lòng thì được, tuyệt đối không dám nói ra. Không những không dám, Bùi Càn còn giải thích tại sao gần đây mình không qua bên này: "Một mặt là chuyện trên triều rất nhiều, còn thêm trẫm và ái phi đồng cam cộng khổ, không qua cũng biết thân thể nàng thế nào. Trẫm chịu đựng rất nhiều, không chịu được trêu chọc, tới đây xem, trong lòng lại khó chịu."
Phùng Niệm gắt với y: "Người thực sự dám nói, mấy người mới tuyển đến không giải được ham muốn của người à?"
"Sao trẫm có thể bỏ rơi ái phi để đi sung sướng với các nàng được? Nhớ lại lúc ái phi bị chuột rút xương sống thắt lưng mà trẫm lại cùng người khác... Chuyện này có đúng hay không?"
Tây Thi: "... Suýt chút nữa là ta tin rồi."
Trần Viên Viên: "Thật biết cách nói."
Đát Kỷ: "Cược năm mươi điểm cống hiến là hắn tuyệt đối sợ đang sung sướng giữa chừng, đột nhiên chuột rút, đột