Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 89: Trở về
Ngày 18 tháng 5, Ân Túy Mặc thành thân.
Đối tượng kết hôn không phải là hiệp khách giang hồ mà là một thầy dạy chữ.
Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng không hề quan tâm đến chuyện này. Nhắc đến cũng lạ, Cố Thiên Thụ chỉ làm bạn với hai ba người, nhưng hai ba người này cứ hết lần này đến lần khác làm Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng thấy rất chướng mắt.
Mà nữ nhân xuyên qua khi cũng chính là một trong số đó.
Từ đầu đến cuối, Ân Túy Mặc vẫn không biết Cố Thiên Thụ cũng xuyên qua như cô, nhưng cũng không thể làm giảm đi sự nhiệt tình của cô đối với việc ghép đôi Cố Thiên Thụ và Sở Địa Tàng – Đến tận bây giờ cô cũng không hiểu vì sao lại có thêm một kẻ chen ngang là Sở Thiên Hoàng.
Rõ ràng trong manhua, Sở Thiên Hoàng chính là một người qua đường giáp. Vậy thì người đàn ông đang nắm lấy tay tôn thượng nhà cô kia là sinh vật kỳ quái nào đây.
Có lẽ cũng vì thế nên Ân Túy Mặc không thích Sở Thiên Hoàng. Sở Thiên Hoàng là người nhạy cảm nên đương nhiên nhận ra địch ý như có như không của Ân Túy Mặc.
Mới đầu Sở Thiên Hoàng còn cho rằng Ân Túy Mặc thích Cố Thiên Thụ nên mới có thái độ như thế với hắn. Nhưng sau đó hắn phát hiện, mỗi khi Cố Thiên Thụ và Sở Địa Tàng thân mật với nhau thì Ân Túy Mặc liền tản ra bầu không khí màu hường vô cùng đáng sợ cùng với ánh mắt biến thái khiến hắn rùng mình.
Sở Thiên Hoàng đã nghiền ngẫm rất lâu vì sao Ân Túy Mặc lại có địch ý với mình – nhưng hoàn toàn không hề có kết quả.
Dường như từ đầu đến giờ Ân Túy Mặc chính là một người kỳ quái như vậy.
Trong trí nhớ của Ân Túy Mặc, những gì xảy ra ở hiện tại không hề giống với nội dung trong bộ manhua – Sở Thiên Hoàng không phải là boss cuối muốn đi trả thù xã hội, cũng không giết Sở Địa Tàng. Chính vì nguyên nhân đây nên Ân Túy Mặc mới hoài nghi về sự tồn tại của Sở Thiên Hoàng.
Không có boss Sở Thiên Hoàng, Ân gia cũng không bị tai ương giáng xuống. Thế nên ở trên thế giới này, Ân Túy Mặc cũng không ăn phải khổ sở gì.
Ban đầu cô rất hứng thú với giang hồ, nhưng sau đó cô dần dần phát hiện cô không hợp với chốn giang hồ.
Đao quang huyết ảnh, khoái ý ân cừu*, nghe thì rất thú vị nhưng cô không chịu nổi cảnh tượng vào một ngày nào đó bạn bè người thân của mình đột nhiên chết đi. Đây cũng là chính là nguyên nhân khiến cô lựa chọn một người đàn ông bình thường.
* Đao quang huyết ảnh: ánh sáng của đao, bóng máu vấy lên. Khoái ý ân cừu: có ân báo ân, có thù báo thù.
Người đàn ông này chỉ thanh tú, không cùng một đẳng cấp với Cố Thiên Thụ và đôi song sinh Sở gia. Nhưng người đó rất yêu thương Ân Túy Mặc, đối với Ân Túy Mặc mà nói thì điều này đã đủ rồi.
Ngày thành thân, Cố Thiên Thụ đến chung vui.
Dù Sở Thiên Hoàng chưa bao giờ tỏ ra bất mãn với chuyện này nhưng Cố Thiên Thụ biết người nọ không vui. Dù vậy Cố Thiên Thụ vẫn quyết định đến. Nói gì thì nói, Ân Túy Mặc cũng là mối liên kết duy nhất của hắn với thế giới kia.
Người ta thường nói, người phụ nữ đẹp nhất chính là vào khoảnh khăc kết hôn.
Ân Túy Mặc mặc giá y* đỏ thẩm, đầu đội khăn trùm màu đỏ được thêu hoa văn vô cùng tinh tế. Nha hoàn nhanh chóng bước tới đỡ nàng chậm rãi xuống kiệu.
* Giá y: áo cưới thời cổ đại Trung Quốc.
Lúc này, cô nàng từ một nữ hán tử biến thành một tiểu thư thẹn thùng thướt tha. Dù không thấy được gương mặt sau lớp khăn trùm đầu cô dâu nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đổ ửng của cô nàng.
Cố Thiên Thụ là khách quý, bên cạnh chính là Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng.
Ân Túy Mặc và chú rể đang nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, đưa vào động phòng.
Cố Thiên Thụ im lặng ngồi nhìn, đột nhiên nảy lên tâm tình mình vừa mới gả con gái. Lòng hơi chua xót, có lại chua chua, nhưng nhiều hơn chính là vui mừng cùng an ủi.
Ở đây mỗi người hắn biết đều có kết cục hoàn mỹ. Dù là mình hay là bọn họ cũng đã có cuộc sống hạnh phúc của riêng bản thân.
Lúc Ân Túy Mặc sắp đi, cô dừng chân lại, sau đó hướng về phía Cố Thiên Thụ hào phóng hét lớn một tiếng: “Tôn thượng, ngài nhất định phải hạnh phúc đó!”
Khách khứa cả một phòng đưa bàn tán vui vẻ liền yên tĩnh không nháy mắt.
… Nữ hán tử quả nhiên là nữ hán tử, Cố Thiên Thụ thở dài, sau đó trầm giọng nói: “Được.”
Sau đó Ân Túy Mặc khóc nức nở. Lúc cô nàng rời khỏi nhà mẹ đẻ cũng không khóc, xuống kiệu cũng không khóc, bái đường cũng không khóc, nhưng lúc này lại khóc như một đứa bé.
Đột nhiên Cố Thiên Thụ cảm thấy mình hiểu được tâm tình hiện tại của Ân Túy Mặc. Chỉ khi nào tìm thấy được người bạn đời thì thế giới này mới đáng để bọn họ ở lại. Ngày Ân Túy Mặc thành thân cũng chính là ngày cô nàng cắt đứt mọi quan hệ với thế giới kia. Cô cũng đã sắp làm vợ người, cũng nên ở lại thế giới này cùng gia đình nhỏ của mình an bình sống đến hết quãng đời còn lại.
Cố Thiên Thụ nhìn, lộ ra nụ cười hiếm thấy.
Hiện tại tâm tình của Cố Thiên Thụ rất tốt, nhưng không có nghĩa là tâm tình của Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng cũng y như thế. Sở Địa Tàng thì không sao, còn Sở Thiên Hoàng thì dù mặt mày nở nụ cười nho nhã nhưng ý cười lại không hề chạm đến đáy mắt.
Những người thân thiết với hắn đều biết, đây là biểu hiện lúc hắn đang tức giận.
Là một ngày vui nhưng Cố Thiên Thụ chưa ăn được miếng nào đã bị Sở Thiên Hoàng lôi đi. Lúc đầu hắn còn không rõ vì sao Sở Thiên Hoàng lại không vui, cho đến khi Sở Thiên Hoàng hỏi một câu thì Cố Thiên Thụ mới tỉnh ngộ.
Sở Thiên Hoàng hỏi: “Người đàn bà kia rất đặc biệt với ngươi à?”
Cố Thiên Thụ rất sung sướng gật đầu một cái, đối với hắn mà nói Ân Túy Mặc quả thật rất đặc biệt.
“Vậy nếu như cô ta muốn sinh con cho ngươi thì ngươi cũng đồng ý sao?” Nói thẳng ra thì đây chính là nỗi bất an từ sâu trong nội tâm của Sở Thiên Hoàng.
Dù Cố Thiên Thụ là người yêu của bọn họ nhưng gương mặt lại rất ít biểu đạt tâm tình nên khiến cho Sở Thiên Hoàng cảm thấy người nọ luôn ở trong một thế giới khác — Như là nơi này không đáng để người nọ phải lưu luyến vậy.
Cảm giác này càng ngày càng ăn sâu khiến Sở Thiên Hoàng không thể thở nổi.
Từ lúc nghe Sở Thiên Hoàng hỏi câu đó, Cố Thiên Thụ đã biết người yêu của hắn đang bất an. Chẳng qua hắn lại không trả lời ngay, mà im lặng một lát mới nói: “Ta sẽ nói cho ngươi một chuyện, nhưng ngươi… sẽ tin ta chứ?”
Sở Thiên Hoàng nhìn Sở Địa Tàng đang trầm mặc đứng đằng sau Cố Thiên Thụ, không chút do dự gật đầu một cái.
Sau đó Cố Thiên Thụ liền ‘nói’ hết tất cả — dùng bút lông viết lên giấy, viết từng câu từng chữ — nói về thế giới kia, nói về hệ thống đã kéo hắn đến thế giới này, nói về chuyện một ngày chỉ có thể nói được 139 từ, và cũng nói về những chuyện của Ân Túy Mặc…
Cố Thiên Thụ rất ít khi ‘nói’ nhiều, nhưng hôm nay lại là một ngoại lệ. Hắn nói hết tất cả những bí mật trong lòng cho Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng — như là thả xuống bọc hành lý đã đeo lâu ngày trên lưng.
Biểu tình của Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng cũng biến hóa theo từng câu ‘nói’. Ban đầu là kinh ngạc, sau thì bình tĩnh rồi dửng dưng. Lúc này bọn họ mới biết được tại sao Cố Thiên Thụ lại hời hợt với thế giới này rồi — vì người nọ chưa từng thuộc về nơi đây.
Người nọ và Ân Túy Mặc luôn được dung túng đều đến từ một thế giới. Đây là chuyện mà không bao giờ Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng có thể làm được.
Nhưng cái này đã không còn quan trọng nữa. Nếu Cố Thiên Thụ đã nói hết với bọn họ chứng tỏ người nọ đã vứt bỏ tất cả— đây mới là điều quan trọng nhất.
“Ngươi còn muốn trở về sao?” Sở Địa Tàng hỏi. Ánh mắt hắn chăm chú nhìn Cố Thiên Thụ, như là muốn nhìn thấu biểu tình trên gương mặt Cố Thiên Thụ.
“…” Nghe thế, Cố Thiên Thụ trầm mặc. Hắn rất muốn trả lời rằng mình không muốn, nhưng hắn lại không thể nói thành lời.
Đúng vậy, hắn muốn, hắn muốn trở về thế giới cũ, dù chỉ một phút.
“Mẹ của ta đang ở thế giới kia… Bà ấy chỉ còn mỗi ta là người thân.” Cố Thiên Thụ chần chờ nói một câu trên giấy: “Ta không có cha…”
Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng yên lặng lắng nghe.
“Nếu có thể, ta muốn trở về thắp cho mẹ mình nén nhang.” Cố Thiên Thụ nhìn người yêu, cố gắng biểu đạt tâm tình: “Ta… muốn nói cho bà biết, ở thế giới này ta sống rất hạnh phúc.” Không cần mẹ phải lo lắng nữa…
Người phụ nữa đã vất vả cả nửa đời người, không thể cứ để bà ấy vấn vương không thể yên nghỉ được.
Đến đây, Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng đã hiểu những suy nghĩ trong lòng của Cố Thiên Thụ.
“Vậy… ngươi sẽ trở lại chứ?” Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng đều rất quan tâm đến vấn đề này.
“Đương nhiên phải trở lại rồi.” Cố Thiên Thụ tiếp tục viết: “Nếu ta không muốn trở lại thì ta cần gì phải nói hết mọi thứ cho hai ngươi biết. Ta chỉ là muốn trở về một chút… để từ biệt thế giới kia thôi.”
Chỉ đơn giản vậy thôi.
Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng không có lý do nào để từ chối Cố Thiên Thụ. Dù bọn họ cảm thấy rất bất an, nhưng những suy nghĩ của Cố Thiên Thụ đã khiến bọn họ kiềm chế chút xíu do dự.
Đúng thế… nếu Cố Thiên Thụ không muốn trở lại thì sao người nọ phải nói hết tất cả mọi thứ với bọn hắn.
“Ngươi định khi nào thì về?” Bọn họ hỏi.
“Nhanh thôi.” Cố Thiên Thụ đã hỏi hệ thống rồi, cũng biết được câu trả lời. Điều hắn muốn chính là ngắm nhìn thế giới cũ một chút… rồi mau chóng trở về.
Sau khi trở về thì sẽ người hắn yêu trải qua một đời an bình, răng long đầu bạc.
“Vậy ngươi đi đi, nhớ về sớm đó.” Như những gì Cố Thiên Thụ đoán trước, hắn biết người hắn yêu sẽ hiểu hắn mà.
“Chúng ta chờ ngươi trở lại.” Bọn họ nói.
“Ừ, ta nhất định sẽ trở lại.” Được người yêu cho phép, lúc rời đi đương nhiên sẽ không có ràng buộc — Lúc này, bọn họ cũng tin chắc rằng bọn họ có thể gặp nhau lần nữa.
Sự thật, cũng đúng như vậy. Mấy trăm năm sau, bọn họ tiếp tục lời hứa này.
“Ta đã trở lại.” Từ những thế giới khác trở về, Cố Thiên Thụ nói: “Ta sẽ không đi đâu nữa.”
“Ừ.” Hai anh em cười, cười rất đơn thuần — như là chưa từng có chuyện gì xảy ra. Mấy trăm năm kia chỉ là một cơn ác mộng: “Chúc mừng đã trở lại.”
Rốt cuộc cũng trở lại. Qua hồi lâu, Cố Thiên Thụ nhìn thấy người yêu chờ mình về. Mà đôi song sinh Sở gia cũng tuân thủ cam kết chờ Cố Thiên Thụ trở về.
Ở trên cái thế giới này, không có lừa dối, không có hành hạ, tất cả đều đã kết thúc.
| TOÀN VĂN HOÀN <<<
Đối tượng kết hôn không phải là hiệp khách giang hồ mà là một thầy dạy chữ.
Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng không hề quan tâm đến chuyện này. Nhắc đến cũng lạ, Cố Thiên Thụ chỉ làm bạn với hai ba người, nhưng hai ba người này cứ hết lần này đến lần khác làm Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng thấy rất chướng mắt.
Mà nữ nhân xuyên qua khi cũng chính là một trong số đó.
Từ đầu đến cuối, Ân Túy Mặc vẫn không biết Cố Thiên Thụ cũng xuyên qua như cô, nhưng cũng không thể làm giảm đi sự nhiệt tình của cô đối với việc ghép đôi Cố Thiên Thụ và Sở Địa Tàng – Đến tận bây giờ cô cũng không hiểu vì sao lại có thêm một kẻ chen ngang là Sở Thiên Hoàng.
Rõ ràng trong manhua, Sở Thiên Hoàng chính là một người qua đường giáp. Vậy thì người đàn ông đang nắm lấy tay tôn thượng nhà cô kia là sinh vật kỳ quái nào đây.
Có lẽ cũng vì thế nên Ân Túy Mặc không thích Sở Thiên Hoàng. Sở Thiên Hoàng là người nhạy cảm nên đương nhiên nhận ra địch ý như có như không của Ân Túy Mặc.
Mới đầu Sở Thiên Hoàng còn cho rằng Ân Túy Mặc thích Cố Thiên Thụ nên mới có thái độ như thế với hắn. Nhưng sau đó hắn phát hiện, mỗi khi Cố Thiên Thụ và Sở Địa Tàng thân mật với nhau thì Ân Túy Mặc liền tản ra bầu không khí màu hường vô cùng đáng sợ cùng với ánh mắt biến thái khiến hắn rùng mình.
Sở Thiên Hoàng đã nghiền ngẫm rất lâu vì sao Ân Túy Mặc lại có địch ý với mình – nhưng hoàn toàn không hề có kết quả.
Dường như từ đầu đến giờ Ân Túy Mặc chính là một người kỳ quái như vậy.
Trong trí nhớ của Ân Túy Mặc, những gì xảy ra ở hiện tại không hề giống với nội dung trong bộ manhua – Sở Thiên Hoàng không phải là boss cuối muốn đi trả thù xã hội, cũng không giết Sở Địa Tàng. Chính vì nguyên nhân đây nên Ân Túy Mặc mới hoài nghi về sự tồn tại của Sở Thiên Hoàng.
Không có boss Sở Thiên Hoàng, Ân gia cũng không bị tai ương giáng xuống. Thế nên ở trên thế giới này, Ân Túy Mặc cũng không ăn phải khổ sở gì.
Ban đầu cô rất hứng thú với giang hồ, nhưng sau đó cô dần dần phát hiện cô không hợp với chốn giang hồ.
Đao quang huyết ảnh, khoái ý ân cừu*, nghe thì rất thú vị nhưng cô không chịu nổi cảnh tượng vào một ngày nào đó bạn bè người thân của mình đột nhiên chết đi. Đây cũng là chính là nguyên nhân khiến cô lựa chọn một người đàn ông bình thường.
* Đao quang huyết ảnh: ánh sáng của đao, bóng máu vấy lên. Khoái ý ân cừu: có ân báo ân, có thù báo thù.
Người đàn ông này chỉ thanh tú, không cùng một đẳng cấp với Cố Thiên Thụ và đôi song sinh Sở gia. Nhưng người đó rất yêu thương Ân Túy Mặc, đối với Ân Túy Mặc mà nói thì điều này đã đủ rồi.
Ngày thành thân, Cố Thiên Thụ đến chung vui.
Dù Sở Thiên Hoàng chưa bao giờ tỏ ra bất mãn với chuyện này nhưng Cố Thiên Thụ biết người nọ không vui. Dù vậy Cố Thiên Thụ vẫn quyết định đến. Nói gì thì nói, Ân Túy Mặc cũng là mối liên kết duy nhất của hắn với thế giới kia.
Người ta thường nói, người phụ nữ đẹp nhất chính là vào khoảnh khăc kết hôn.
Ân Túy Mặc mặc giá y* đỏ thẩm, đầu đội khăn trùm màu đỏ được thêu hoa văn vô cùng tinh tế. Nha hoàn nhanh chóng bước tới đỡ nàng chậm rãi xuống kiệu.
* Giá y: áo cưới thời cổ đại Trung Quốc.
Lúc này, cô nàng từ một nữ hán tử biến thành một tiểu thư thẹn thùng thướt tha. Dù không thấy được gương mặt sau lớp khăn trùm đầu cô dâu nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đổ ửng của cô nàng.
Cố Thiên Thụ là khách quý, bên cạnh chính là Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng.
Ân Túy Mặc và chú rể đang nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, đưa vào động phòng.
Cố Thiên Thụ im lặng ngồi nhìn, đột nhiên nảy lên tâm tình mình vừa mới gả con gái. Lòng hơi chua xót, có lại chua chua, nhưng nhiều hơn chính là vui mừng cùng an ủi.
Ở đây mỗi người hắn biết đều có kết cục hoàn mỹ. Dù là mình hay là bọn họ cũng đã có cuộc sống hạnh phúc của riêng bản thân.
Lúc Ân Túy Mặc sắp đi, cô dừng chân lại, sau đó hướng về phía Cố Thiên Thụ hào phóng hét lớn một tiếng: “Tôn thượng, ngài nhất định phải hạnh phúc đó!”
Khách khứa cả một phòng đưa bàn tán vui vẻ liền yên tĩnh không nháy mắt.
… Nữ hán tử quả nhiên là nữ hán tử, Cố Thiên Thụ thở dài, sau đó trầm giọng nói: “Được.”
Sau đó Ân Túy Mặc khóc nức nở. Lúc cô nàng rời khỏi nhà mẹ đẻ cũng không khóc, xuống kiệu cũng không khóc, bái đường cũng không khóc, nhưng lúc này lại khóc như một đứa bé.
Đột nhiên Cố Thiên Thụ cảm thấy mình hiểu được tâm tình hiện tại của Ân Túy Mặc. Chỉ khi nào tìm thấy được người bạn đời thì thế giới này mới đáng để bọn họ ở lại. Ngày Ân Túy Mặc thành thân cũng chính là ngày cô nàng cắt đứt mọi quan hệ với thế giới kia. Cô cũng đã sắp làm vợ người, cũng nên ở lại thế giới này cùng gia đình nhỏ của mình an bình sống đến hết quãng đời còn lại.
Cố Thiên Thụ nhìn, lộ ra nụ cười hiếm thấy.
Hiện tại tâm tình của Cố Thiên Thụ rất tốt, nhưng không có nghĩa là tâm tình của Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng cũng y như thế. Sở Địa Tàng thì không sao, còn Sở Thiên Hoàng thì dù mặt mày nở nụ cười nho nhã nhưng ý cười lại không hề chạm đến đáy mắt.
Những người thân thiết với hắn đều biết, đây là biểu hiện lúc hắn đang tức giận.
Là một ngày vui nhưng Cố Thiên Thụ chưa ăn được miếng nào đã bị Sở Thiên Hoàng lôi đi. Lúc đầu hắn còn không rõ vì sao Sở Thiên Hoàng lại không vui, cho đến khi Sở Thiên Hoàng hỏi một câu thì Cố Thiên Thụ mới tỉnh ngộ.
Sở Thiên Hoàng hỏi: “Người đàn bà kia rất đặc biệt với ngươi à?”
Cố Thiên Thụ rất sung sướng gật đầu một cái, đối với hắn mà nói Ân Túy Mặc quả thật rất đặc biệt.
“Vậy nếu như cô ta muốn sinh con cho ngươi thì ngươi cũng đồng ý sao?” Nói thẳng ra thì đây chính là nỗi bất an từ sâu trong nội tâm của Sở Thiên Hoàng.
Dù Cố Thiên Thụ là người yêu của bọn họ nhưng gương mặt lại rất ít biểu đạt tâm tình nên khiến cho Sở Thiên Hoàng cảm thấy người nọ luôn ở trong một thế giới khác — Như là nơi này không đáng để người nọ phải lưu luyến vậy.
Cảm giác này càng ngày càng ăn sâu khiến Sở Thiên Hoàng không thể thở nổi.
Từ lúc nghe Sở Thiên Hoàng hỏi câu đó, Cố Thiên Thụ đã biết người yêu của hắn đang bất an. Chẳng qua hắn lại không trả lời ngay, mà im lặng một lát mới nói: “Ta sẽ nói cho ngươi một chuyện, nhưng ngươi… sẽ tin ta chứ?”
Sở Thiên Hoàng nhìn Sở Địa Tàng đang trầm mặc đứng đằng sau Cố Thiên Thụ, không chút do dự gật đầu một cái.
Sau đó Cố Thiên Thụ liền ‘nói’ hết tất cả — dùng bút lông viết lên giấy, viết từng câu từng chữ — nói về thế giới kia, nói về hệ thống đã kéo hắn đến thế giới này, nói về chuyện một ngày chỉ có thể nói được 139 từ, và cũng nói về những chuyện của Ân Túy Mặc…
Cố Thiên Thụ rất ít khi ‘nói’ nhiều, nhưng hôm nay lại là một ngoại lệ. Hắn nói hết tất cả những bí mật trong lòng cho Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng — như là thả xuống bọc hành lý đã đeo lâu ngày trên lưng.
Biểu tình của Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng cũng biến hóa theo từng câu ‘nói’. Ban đầu là kinh ngạc, sau thì bình tĩnh rồi dửng dưng. Lúc này bọn họ mới biết được tại sao Cố Thiên Thụ lại hời hợt với thế giới này rồi — vì người nọ chưa từng thuộc về nơi đây.
Người nọ và Ân Túy Mặc luôn được dung túng đều đến từ một thế giới. Đây là chuyện mà không bao giờ Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng có thể làm được.
Nhưng cái này đã không còn quan trọng nữa. Nếu Cố Thiên Thụ đã nói hết với bọn họ chứng tỏ người nọ đã vứt bỏ tất cả— đây mới là điều quan trọng nhất.
“Ngươi còn muốn trở về sao?” Sở Địa Tàng hỏi. Ánh mắt hắn chăm chú nhìn Cố Thiên Thụ, như là muốn nhìn thấu biểu tình trên gương mặt Cố Thiên Thụ.
“…” Nghe thế, Cố Thiên Thụ trầm mặc. Hắn rất muốn trả lời rằng mình không muốn, nhưng hắn lại không thể nói thành lời.
Đúng vậy, hắn muốn, hắn muốn trở về thế giới cũ, dù chỉ một phút.
“Mẹ của ta đang ở thế giới kia… Bà ấy chỉ còn mỗi ta là người thân.” Cố Thiên Thụ chần chờ nói một câu trên giấy: “Ta không có cha…”
Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng yên lặng lắng nghe.
“Nếu có thể, ta muốn trở về thắp cho mẹ mình nén nhang.” Cố Thiên Thụ nhìn người yêu, cố gắng biểu đạt tâm tình: “Ta… muốn nói cho bà biết, ở thế giới này ta sống rất hạnh phúc.” Không cần mẹ phải lo lắng nữa…
Người phụ nữa đã vất vả cả nửa đời người, không thể cứ để bà ấy vấn vương không thể yên nghỉ được.
Đến đây, Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng đã hiểu những suy nghĩ trong lòng của Cố Thiên Thụ.
“Vậy… ngươi sẽ trở lại chứ?” Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng đều rất quan tâm đến vấn đề này.
“Đương nhiên phải trở lại rồi.” Cố Thiên Thụ tiếp tục viết: “Nếu ta không muốn trở lại thì ta cần gì phải nói hết mọi thứ cho hai ngươi biết. Ta chỉ là muốn trở về một chút… để từ biệt thế giới kia thôi.”
Chỉ đơn giản vậy thôi.
Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng không có lý do nào để từ chối Cố Thiên Thụ. Dù bọn họ cảm thấy rất bất an, nhưng những suy nghĩ của Cố Thiên Thụ đã khiến bọn họ kiềm chế chút xíu do dự.
Đúng thế… nếu Cố Thiên Thụ không muốn trở lại thì sao người nọ phải nói hết tất cả mọi thứ với bọn hắn.
“Ngươi định khi nào thì về?” Bọn họ hỏi.
“Nhanh thôi.” Cố Thiên Thụ đã hỏi hệ thống rồi, cũng biết được câu trả lời. Điều hắn muốn chính là ngắm nhìn thế giới cũ một chút… rồi mau chóng trở về.
Sau khi trở về thì sẽ người hắn yêu trải qua một đời an bình, răng long đầu bạc.
“Vậy ngươi đi đi, nhớ về sớm đó.” Như những gì Cố Thiên Thụ đoán trước, hắn biết người hắn yêu sẽ hiểu hắn mà.
“Chúng ta chờ ngươi trở lại.” Bọn họ nói.
“Ừ, ta nhất định sẽ trở lại.” Được người yêu cho phép, lúc rời đi đương nhiên sẽ không có ràng buộc — Lúc này, bọn họ cũng tin chắc rằng bọn họ có thể gặp nhau lần nữa.
Sự thật, cũng đúng như vậy. Mấy trăm năm sau, bọn họ tiếp tục lời hứa này.
“Ta đã trở lại.” Từ những thế giới khác trở về, Cố Thiên Thụ nói: “Ta sẽ không đi đâu nữa.”
“Ừ.” Hai anh em cười, cười rất đơn thuần — như là chưa từng có chuyện gì xảy ra. Mấy trăm năm kia chỉ là một cơn ác mộng: “Chúc mừng đã trở lại.”
Rốt cuộc cũng trở lại. Qua hồi lâu, Cố Thiên Thụ nhìn thấy người yêu chờ mình về. Mà đôi song sinh Sở gia cũng tuân thủ cam kết chờ Cố Thiên Thụ trở về.
Ở trên cái thế giới này, không có lừa dối, không có hành hạ, tất cả đều đã kết thúc.
| TOÀN VĂN HOÀN <<<
Bình luận facebook