Lâu thật là lâu, rất rất lâu về trước, Nam Nhan và ba trúc mã của nàng trên đường đi bị lạc.
Đại ca tìm nàng rất lâu, cuối cùng nhìn thấy chiếc giày nhỏ của Nam Nhan, mà Hà Bá lại đang nổi lên trên mặt sông.
Đại ca: "Hà Bá, Hà Bá, xin trả lại muội muội cho ta!"
Hà Bá nói: "Thiếu niên, ngươi đang kiếm muội muội thông minh hay là muội muội xinh đẹp này?"
Đại ca nhìn nhìn, nói: "Cả hai đều không phải muội muội ta. Muội muội ta là móng heo lớn. Thôi, hẹn gặp lại, ta đi tìm muội muội đây!"
Hà Bá: "Muội muội ngươi kỳ thực.. aiii, bỏ đi"
Hà Bá đành lặn xuống.
* * *
Nhị ca tìm thật lâu, thật lâu, cũng đi tới bờ sông này.
Nhị ca: "Hà Bá, Hà Bá, xin trả lại muội muội cho ta!"
Hà Bá nổi lên hỏi hắn: "Thiếu niên, ngươi đang kiếm muội muội thông minh hay là muội muội xinh đẹp này?"
Nhị ca nói: "Muội muội ta là móng heo lớn, hay là không tìm nữa, hai muội muội này thiếu ca ca sao?"
Hà Bá: "Ngươi là một thiếu niên thành thật! Cho hai muội muội này cùng nhau tới đánh ngươi đi!"
Nhị ca tốt!
* * *
Tam ca tìm thật lâu, thật lâu, thật lâu, đi tới bờ sông. Hà Bá vừa chôn Nhị ca xong, hỏi hắn: "Thiếu niên, ngươi đang kiếm muội muội thông minh hay là muội muội xinh đẹp này?"
"Nam Nhan là móng.." Tam ca thấy mộ phần phía sau Hà Bá, lý trí mà nói: "Hai người này đều không phải muội muội ta."
Hà Bá: "Ngươi đúng là thiếu niên thành thật! Vậy, muội muội ngươi chính là cô nàng ăn được uống được này sao?"
Tam ca một phen tiến lên xốc áo choàng của Hà Bá, phía dưới áo choàng đúng là muội muội hắn.