Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 83: Hồi Ức (1)
Cả ba xuất hiện ở nơi khác xa những gì Kiana từng chứng kiến ở Hokage đại lục, trước mặt nàng có rất nhiều cánh cửa màu trắng xen lẫn đen trông rất quỉ dị. " Thân yêu, nơi đây là??" ; " Thế giới tiềm thức của Kaguya......" Hắn nhìn hàng ngàn những cánh cửa đáp. " Có nhiệm vụ mới, chủ nhân mời xem xét...." Trong đầu hắn vang lên tiếng nói ngọt ngào của Ngọc Bích. " Kiểm tra nhiệm vụ, Ngọc Bích." Hắn nghĩ trong đầu. Vài giây sau, thân ảnh Ngọc Bích đã hiện ra, nàng đáp:" Hệ thống kích hoạt thành công nhiệm vụ ẩn: Cứu giúp Hỏa Phượng Hoàng, phần thưởng:????????, thời hạn: Mười ngày......" Hắn nghe xong nhiệm vụ cũng nhận ra hệ thống kích hoạt nhiệm vụ cũng giống y trang điều mà hắn dự định đang làm, ngoài ra hắn cũng muốn gặp lại cô nàng này sau nhiều ngày nàng cứ trốn tránh hắn. " Buông ta ra....Ngươi ôm chặt quá..." Ngọc Bích mặt đỏ bừng nói nhỏ. " Vì sao dạo này ngươi cứ trốn mãi không ra gặp ta??" Hắn hôn lên khuôn mặt đỏ ửng đáng yêu kia nghi hoặc." Người ta có việc bận mà, mãi đến hôm nay mới ra đây gặp lại ngươi...." Nàng cũng đáp lại nụ hôn của hắn bằng nụ hôn nồng nhiệt lên môi. " Đừng giận nữa nha, người ta biết lỗi rồi" Ngọc Bích nắm lấy cánh tay hắn để vào giữa bộ ngực mình nũng nịu. " Được rồi, tạm tha lỗi cho ngươi nhưng ngươi là tinh linh của hệ thống mà cũng có việc bận sao??"; " Vâng, ta cũng có việc cần phải làm, có nhiều việc hệ thống cũng không tự quyết định hết tất cả được, khoan nói về việc của ta thì nhiệm vụ lần này phần thưởng sẽ tương đối đặc biệt dành cho ngươi khi hoàn thành được nhiệm vụ....còn cụ thể thì phải do ngươi làm rồi...Tạm biệt, thân yêu chủ nhân...Thỉnh cố gắng nhiều...." Ngọc Bích tan biến vào khoảng không vô tận để lại ánh mắt kinh ngạc của Kiana và tiểu Sirin. Sau hồi lâu đắn đo xem xét, hắn quyết định mang Kiana và Sirin bước vào cánh cửa màu đen kịt đầu tiên:" Thôi thì liều ăn cả ngã về không, cầu mong nhân phẩm đủ cao...." " Oa, thật xinh đẹp hoa cỏ...." Sirin vui sướng khi nhìn cảnh vật thay đổi trước mắt mình, vô vàn những loài hoa thơm ngát đủ các loại màu sắc sặc sỡ đang đung đưa trong nắng, tất cả làm nên cảnh vật nơi đây như một miền tiên cảnh. " Sirin, cẩn thận trước những bông hoa...." Hắn chưa kịp lên tiếng nhắc nhở xong thì tiểu Sirin đã bị những cây hoa trói lấy toan kéo nàng vào đám cây ăn thịt người khổng lồ ẩn sâu bên dưới. " Bạn phải cẩn thận chút chứ!!" Tiếng nói trong trẻo truyền vào tai Sirin làm nàng mở mắt ra thì thấy nàng đang nằm trong lòng đứa trẻ khác, còn người đã cứu mình thì nằm trong lòng cha nàng. Đến tận giờ nàng mới chú ý hình dạng mình hiện tại, nàng đã biến thành chú mèo con nhỏ bằng bàn tay người bình thường, còn mẹ nàng Kiana thì thành con mèo to hơn nàng nhiều hơn nhưng màu trắng thuần khiết khác với màu hồng trên thân nàng. Ba nàng thì hoá thành dạng hồ ly như ban đầu nàng đã nhìn thấy, hồ ly cũng có kích thước rất to lớn ôm trọn lấy nàng thêm một con động vật nữa. " Ca ca hồ ly, ngươi thả ta xuống nha!!" Bóng màu đỏ đang ôm nàng lúc này mới nhảy khỏi người cha nàng, hiện ra thành động vật mà Sirin chưa từng nhìn thấy bao giờ. " Xin tự giới thiệu, ta là Hoả Phượng Hoàng, công chúa của Phượng Tộc.....Còn các ngươi thì sao?? Kẻ xâm phạm...." Tiểu Phượng Hoàng ngây ngô nhìn vào hắn vì nàng cảm thấy con hồ ly này cứ như có một luồng sáng thu hút ánh nhìn của nàng. " Không cho phép nhìn ba ba ta lâu như vậy...Xấu Phượng Hoàng...." Sirin ôm chầm lấy hắn, hung hăng hôn lên má hắn đánh dấu chủ quyền. " Nào, tiểu Sirin....ra đây để ba ba ngươi nói chuyện với nàng" Kiana đoạt lấy Sirin trên tay hắn nói; " Xin lỗi, tiểu thư, con gái ta có phần hơi thất lễ, mong ngươi bỏ qua.." Kiana vấn đạo. " Không có gì..." Không biết tại sao khi nhìn thấy con hồ ly trắng muốt trước mắt này, tiểu Phượng Hoàng lại có xúc động muốn nhào vào lồng ngực to lớn của hắn như lúc nãy. Nàng cũng không hiểu vì sao khi biết đây là gia đình hắn thì cảm giác hụt hẫng, thất vọng lại trào dâng trong lồng ngực nàng...Mãi đến sau này..." Cảm ơn tiểu thư đã cứu con gái ta... Ngươi có điều gì cần ta làm giúp không, xem như trả ơn vừa nãy" Hắn cười làm tim tiểu Phượng Hoàng càng đập nhanh hơn. " Không....À... Ngươi có thể giúp ta bê đống hoa kia không" Nàng đang định từ chối hắn thì lí trí nàng lại ngăn lại điều này, chẳng phải nhờ hắn chuyện này nàng lại có thêm thời gian ở cạnh bên hắn sao.." Chắc chắn rồi..làm sao ta có thể từ chối lời đề nghị của tiểu thư xinh đẹp được.." Từng lời nói lẫn hành động của hắn làm mặt tiểu Phượng Hoàng đỏ ửng lên. " Ta...nào có xinh đẹp như vậy, lão bà ngươi mới xinh đẹp..." Nàng buồn buồn đáp lại lời khen từ hắn, cũng may tai hắn thính mới nghe được những âm thanh nhỏ như muỗi của nàng. Hắn cũng không nói gì mà chỉ khẽ truyền âm cho Kiana và Sirin đợi mình ở đây, còn hắn thì đem theo nàng về chỗ tộc của nàng. Trên đường đi, nàng luôn miệng hỏi hắn những câu hỏi mà ngay cả chính nàng cũng không biết nàng càng lúc càng hỏi về những chuyện riêng tư của hắn..." Đó là vùng đất có mỗi ta và gia đình sinh sống ở rất xa nơi đây...Chúng ta cũng đã quen nhau từ rất lâu rồi..." Hắn trả lời những câu hỏi nàng đưa ra đồng thời cũng nhận ra cô gái này hình như cũng đã thích mình rồi...Nhiệm vụ hắn giờ phải giúp nàng hoàn thành được tâm nguyện của chính bản thân và giúp nàng giải thoát khỏi chính những hồi ức của chính mình. " Chụt." Hắn đột nhiên thân vào má nàng một cái khiến tiểu Phượng Hoàng giật mình gắt giọng:" Ngươi làm gì nha??..." ; " Món quà ta tặng thêm cho ngươi đó, thích không??" ; " Ai mà thèm.." Nàng tuy nói như vậy nhưng rất vui vẻ nhận lấy nụ hôn này, miệng cũng thân lại hắn mấy cái trên quãng đường trở về." Thân yêu....Cảm ơn ngươi rất nhiều....Mong sớm được gặp lại ngươi ở thế giới thực...Ta đã sớm biết đây là hồi ức mà ta đã cố gắng lưu giữ lại từ rất lâu...Không ngờ, đến tận kiếp này lại có thể lại được nhìn thấy ngươi lần nữa...Lại được sống lại những kí ức đẹp...Ha ha...Hồ Ly ca ca...Ngươi tên gì nhỉ??" ; " Thiên Hồ, Bạch Thiên Hồ....Diễm....Quỳnh..." Hắn sờ khuôn mặt đang tan biến dần lớn tiếng. " Ngươi khác trước rất nhiều...ca ca...Ngươi dường như thay đổi rất lớn ở kiếp này...Nhưng ta thích ngươi hiện tại...Không phải đồ đần ca ca kiếp trước...Rất nghĩ có thể nói chuyện thêm với ngươi...Nhưng thời gian của ta đã kết thúc..Hẹn gặp lại... Người yêu của ta...." Nàng vừa nói hết câu thì hoàn toàn tiêu thất trong hư không, còn hắn thì thức tỉnh thêm một số chuyện nào đó về bản thân mình.