Chương 7: Giận dữ
Editor: Heisall
"Xá — Cơ — Hoa." Thấy cô vẫn đang cười ha hả, một chút ý định giải thích cũng không có, Xá Thanh Hoa đã lo lắng cả đêm nên nhất thời lửa giận đột nhiên tăng nhanh, quát.
Xá Cơ Hoa giật mình sợ hãi, khuôn mặt tươi cười cũng dừng lại, ánh mắt xoay chuyển một cái, vội vàng nhào tới trước người Xá Thanh Hoa, cái miệng nhỏ nhắn cong lên đáng thương, nũng nịu lắc lắc tay bà: "Mẹ, mẹ đừng lớn tiếng như vậy, con sẽ bị dọa sợ đó, tối hôm qua không phải sư huynh đã nói với mẹ rồi sao! Con đi tham gia tiệc họp lớp cùng bạn học mà."
Khóe mắt hung ác âm thầm nháy mắt ra dấu với Phùng Thiên Bảo, uy hiếp trắng trợn, anh ta dám không giải quyết mẹ cô giúp cô một tay, thì anh ta sẽ không xong với cô.
Xá Thanh Hoa giống như nghe được chuyện lạ có thật nào đó, liền hừ lạnh nói: "Hù dọa được con sao? Trên đời này còn có cái gì có thể hù dọa được Xá Cơ Hoa con chứ, con nói mẹ xem con đi tham gia tiệc họp lớp nào? Con đưa số điện thoại của những bạn học kia cho mẹ, mẹ gọi hỏi bọn họ một chút, rốt cuộc là tiệc họp lớp gì mà cả đêm không về."
Sao bà không thể không hiểu tính tình của con gái mình chứ, là do bà quá nuông chiều nó, nên mới có thể khiến cho nó trở thành người không sợ trời không sợ đất như vậy được, nếu nó cứ sống như thế, bà sợ sớm muộn gì cũng có một ngày nó phải chịu thiệt thòi.
Đừng thấy dáng dấp Xá Thanh Hoa xinh xắn lanh lợi, bộ dạng ngọt ngào như mùa hè, tính tình dịu dàng đằm thắm, đối xử với mọi người rất thân thiện ( trừ Xá Cơ Hoa), nhưng bộ dạng đó của bà đến một giới hạn nào đó cũng là người duy nhất có thể áp chế Xá Cơ Hoa.
Nghe được lời của bà, Xá Cơ Hoa lập tức khóc lóc thảm thiết: "Mẹ, mẹ hãy tha cho con đi, tối hôm qua con không cẩn thận nên uống hơi nhiều một chút, nằm ngủ trên ghế ở ven đường một đêm, sợ mẹ lo lắng, cho nên sáng sớm vừa tỉnh dậy con đã lập tức chạy về, thật đó, đến bây giờ đầu của con vẫn còn đau, mẹ để cho con trở về phòng nghỉ ngơi một chút."
"Đúng đó sư phụ, trước hết nên để cho Cơ Hoa đi nghỉ một chút, tối hôm qua Cơ Hoa có thể gặp lại bạn học cũ nên rất vui mừng, vì thế uống hơi nhiều, bây giờ trở về tới nhà là tốt rồi, người cũng đã lo lắng cả đêm mà không ngủ, người cũng mau đi nghỉ ngơi đi, chuyện trong võ quán người cũng không cần lo lắng, con sẽ trông coi." Phùng Thiên Bảo cũng nói thêm vào, trong mắt tràn đầy lo lắng nhìn về phía Xá Cơ Hoa.
Xá Cơ Hoa vội vàng hùa theo: "Đúng, đúng đó mẹ, mẹ cũng đã một đêm không ngủ, mẹ nhanh đi nghỉ ngơi một chút, đầu của con thật sự rất đau, con cũng phải trở về phòng đây, mẹ ngủ ngon . . . . ."
Xá Cơ Hoa nắm bắt cơ hội, không đợi mẹ cô mở miệng, vừa nói vừa bỏ chạy mất dạng về phía phòng của mình nhanh như tia chớp.
Nhìn bóng lưng của Xá Cơ Hoa bỏ chạy thật nhanh, Xá Thanh Hoa thở dài trong lòng, từ nhỏ tính tình của nó đã như vậy, sao bà lại không biết được.
"Thiên Bảo, con quá cưng chiều con bé rồi, nếu như các con kết hôn, con sẽ bị nó ăn hiếp, sao quản được nó đây." Cũng không biết là nên lo lắng cho tương lai của Thiên Bảo về sau, hay là cảm thấy bà thật may mắn khi có thể chọn được cho cô một người chồng tốt như vậy nữa.
Mặc dù trong lòng Phùng Thiên Bảo đã sớm đối xử với Xá Cơ Hoa như vị hôn thê của mình, nhưng nghe Xá Thanh Hoa nói như vậy, thì vẫn đỏ mặt: "Sư phụ, đã nhiều năm như vậy, tâm tư của Thiên Bảo người còn không hiểu sao? Chỉ cần cô ấy vui vẻ, Thiên Bảo cũng sẽ vui vẻ, cho dù có cưng chiều cô ấy đến tận trời, con cũng bằng lòng."
Cho dù có bị cô ăn hiếp, anh cũng nguyện ý, lần đầu tiên Phùng Thiên Bảo nói những lời như vậy trước mặt Xá Thanh Hoa, nói xong, mặt của anh cũng sắp cháy rồi, vội vã nói một câu để cho bà đi nghỉ ngơi, thì xoay người bước như bay vào bên trong võ quán.
Xá Thanh Hoa nhìn về phía hai người vừa biến mất, bất đắc dĩ lắc đầu, Thiên Bảo là do bà nuôi từ nhỏ đến lớn, sao bà có thể không hiểu, nhưng tính cách của con gái, haiz. . . . . . Xem ra đã đến lúc phải tính toán hôn sự cho hai đứa nó rồi.
Xá Cơ Hoa trở về phòng, ném mình lên giường, âm thầm thở phào một cái.
Nếu như bị mẹ của cô phát hiện ra tối hôm qua cô đã làm một chuyện rất hoang đường, thì nhất định cô sẽ bị chỉnh đốn rất thảm, có thể sẽ nửa tháng không xuống giường được, bây giờ nghĩ lại một chút, vẫn cảm thấy rất nguy hiểm, nếu không phải nhờ sư huynh nói giúp một tay, thì không biết. . . . . . Nếu như vậy, thì tha cho anh ấy, không tìm anh ấy tính sổ nữa.
Xá Cơ Hoa ở trên giường trằn trọc mấy vòng, rồi đứng dậy, cầm áo ngủ vào phòng tắm tắm rửa, tối hôm qua cả người đầy mồ hôi vẫn chưa tắm, nên bây giờ cả người cô đều không thoải mái, chỉnh nước đến độ ấm vừa phải, mở vòi hoa sen, Xá Cơ Hoa cởi quần áo trên người ra, nhưng khi cô mới vừa cởi quần xuống, thì liền hít một hơi.
Từ tấm gương lớn ở phòng tắm, cô có thể thấy một vệt máu đỏ thắm đã khô lại trên đùi giữa hai chân mình, đôi mắt của Xá Cơ Hoa nheo lại rất hung ác, trong nháy mắt sắc mặt của cô trắng bệch, giận đến nghiến răng, lập tức trong phòng tắm vang lên một tiếng hét thất thanh.
"Mẹ nó, khốn kiếp. . . . . . Lần sau đừng để tôi gặp lại anh, nếu không tôi nhất định sẽ đánh gãy răng rồi thiến anh. . . . . ."
Âm thanh nghiến răng trèo trẹo giận dữ vang lên trong phòng tắm nhỏ hẹp. . . . . .
Đông Thăng Thần Dương mới vừa xuất hiện trong phòng tổng thống, đã thấy một thân hình đang ngồi trên chiếc ghế sa lon bằng da thật xa hoa đắt tiền ở trước cửa sổ sát đất, đôi chân thon dài hoàn mỹ bắt chéo, khuỷu tay phải cong lên tựa vào tay vịn của sofa chống đỡ đỉnh đầu, còn một tay thì đặt trên đùi như có như không gõ gõ.
Gò má trắng nõn trơn bóng, lộ ra góc cạnh lãnh tuấn (đẹp trai nhưng lạnh lùng) rất rõ ràng, chỉ thấy đôi mắt của anh hơi lim dim, làm cho người ta không nhìn ra biểu cảm gì, cái bộ dạng kia, giống như đang suy nghĩ, lại giống như là đang tự hỏi cái gì, từ chiếc giường lớn xa hoa nhưng lại chỉnh tề không một vết nhăn nào là có thể thấy được, cả đêm người kia chưa từng chợp mắt.
Trên bàn thủy tinh bên cạnh sofa, có một ly rượu cao cấp, còn có một chai rượu đỏ chục năm tuổi rất đắt. . . . . .
Khi ánh mặt trời chói mắt ở ngoài cửa sổ chiếu vào trên người thì ngón tay đang gõ của người đàn ông mới ngừng lại, lông mi rung rung, bỗng nhiên đôi mắt đen nhánh hẹp dài sắc bén mở ra, hai tròng mắt lạnh như băng khiến người ta khiếp sợ, thật sự làm cho người ta không nhìn ra được một chút mệt mỏi nào khi thức uống rượu cả đêm, ngược lại khí thế càng kiêu ngạo lạnh lùng đến bức người, là khí thế của người đứng trên vạn người.
Lấy điện thoại di động ra, bấm gọi cho hai vệ sĩ ngoài cửa, không bao lâu, hai người mặc tây trang màu đen đã đứng nghiêm ở trước cửa căn phòng ‘dành cho tổng thống’, sau khi gõ cửa, mới bình tĩnh bước chân vào.
"Lão đại, xin hỏi có chuyện gì dặn dò." Một trong hai người vệ sĩ vừa đi vào, mặt không biểu cảm cung kính hỏi.
Trong căn phòng sang trọng, trên ghế sa lon gần cửa sổ, lúc này Huyền Vũ Thác Hàn đang bắt chéo hai chân, hai tay dang rộng tựa lên thành ghế, bộ dạng giống như một vị vua cao quý, khuôn mặt tuấn mỹ đã bình tĩnh lại, tròng mắt đen thâm thúy sắc bén đến nỗi khiến người ta không thể đoán được bất kỳ tâm tình gì của anh.
"Cho người đem tất cả video trong camera ở nơi đó tối hôm qua đến đây cho rôi, còn nữa, trong thời gian ngắn nhất, phải điều tra ra thân phận của cô gái đã xuất hiện ở nơi đó tối hôm qua, vóc dáng nhỏ nhắn, ước chừng khoảng mười bảy mười tám tuổi." Lúc ấy trong ngõ rất tối, nên hình dạng gương mặt rất mơ hồ, anh cũng chỉ nhớ được những chi tiết này.
Con nhóc chết tiệt? Không một ai có thể trêu chọc anh xong mà còn có thể sống yên ổn trên thế giới này, nghĩ đến việc cô phách lối nhét vào mặt anh hai mươi tệ, thì đáy mắt lạnh lẽo của anh thoáng qua chút giận dữ.
Chương 8: Rất phách lối đúng không?
Editor: White Silk-Hazye
Nghe vậy, trên mặt của vệ sĩ vừa nói chuyện xuất hiện tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ mặt không hề có cảm xúc như lúc trước, từ lúc anh đi theo bên cạnh ngài ấy đến nay, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy lão đại của bọn họ lại có thể để ý đến một người phụ nữ, có điều, ở bên cạnh ngài ấy lâu ngày, vẫn hiểu một điều là cần phải nhìn sắc mặt mà làm, nên anh hiểu được là phải thức thời dừng lại đúng lúc.
"Vâng, vậy chúng tôi đi làm đây." Mặt không hề có cảm xúc nói xong, hai vệ sĩ lập tức xoay người đi ra ngoài.
Lúc hai người họ định rời khỏi thì chuyện xảy ra vào tối hôm qua đột nhiên lóe lên trong đầu của Huyền Vũ Thác Hàn, chân mày của anh hơi nhíu kêu bọn họ quay lại: "Đơi đã, sau khi lấy được video thì không được cho ai xem hết, còn nữa, xóa video đó đi." Anh cũng không có sở thích ở trước mặt mọi người trình diễn loại xuân cung đồ này, huống chi, vừa nghĩ tới sau khi lão phật gia nhà anh biết việc này, anh liền đau đầu.
Vệ sĩ nghe vậy, sau khi đứng ở cửa chần chờ mấy giấy, có chút khó xử quay qua nói với anh hắn: "Lão đại, nếu như không xem video, thì không có cách nào có thể trong thời gian ngắn nhất điều tra ra cô bé kia được." Chỉ với dáng vẻ nhỏ nhắn xinh xắn khoảng mười sáu, mười bảy tuổi thì ở thành phố A mấy cô bé như vậy có rất nhiều đó nha.
Sắc mắt của Huyền Vũ Thác Hàn nhất thời trở nên âm trầm, con ngươi đen nhánh sắc bén vô cùng ác liệt: "Chút chuyện ấy còn muốn tôi nhắc lại sao? Chẳng lẽ chút chuyện ấy đối với người đã từng trải qua đặc huấn của tập đoàn Huyền Vũ các người rất khó khăn? Còn muốn tôi tự mình đi dạy các người sao?" Vừa nghĩ tới tối hôm qua, tâm tình người nào đó liền trở nên buồn bực.
Sắc mặt của vệ sĩ vừa nãy mới mở miệng trở nên cả kinh, có điều rất nhanh khôi phục lại vừa mặt không cảm xúc cúi đầu nói: "Không dám, chúng tôi sẽ trong thời gian nhanh nhất thời gian tra ra cô bé kia." Ngắn gọn dứt lời nói xong liền lui ra khỏi phòng cùng với một người vệ sĩ khác.
Sau khi thấy cửa phòng được đóng lại, Huyền Vũ Thác Hàn mới chầm chậm từ trên ghế sa lông đứng dậy, xoay người nhìn toàn cảnh thành phố A vào buổi sáng, vừa âm trầm xoay người biến mất không còn bóng dáng.
"Rất phách lối mà đúng không? Để tôi xem đến thời điểm đó cô còn có thể kiêu ngạo như vậy được nữa hay không!" Nghĩ đến vẻ mặt sợ hãi của cô gái nhỏ phách lối tối hôm qua sau khi biết chính mình đã chọc phải người nào, khóe miệng của Huyền Vũ Thác Hàn không khỏi cong lên.
Con ngươi đen nhánh thâm thúy, hiện ra ánh sáng mê người, lông mày rậm, mũi cao thẳng, bờ môi tuyệt mỹ, dưới ánh nắng ấm áp, vào giờ phút này anh không hề có vẻ không đàng hoàng mà trở nên cao quý và tao nhã, khác xa so với nửa tiếng trước, chuyện này đúng là khác một trời một vực, người không biết còn tưởng rằng anh đang diễn kịch, âm tình bất định.
Mà lúc này, một bóng người cao lớn xuất hiện ở trước cửa phòng, không thèm gõ cửa mà mở cửa đi thẳng vào, bước chân thong dong lười nhác đi tới, có thể thấy được người đến có bao nhiêu thảnh thơi nhàn nhã.
"Hàn, sao rồi? Vừa nãy ở cửa tớ thấy vệ sĩ của cậu làm việc vội vã, chẳng lẽ lại là con chó săn (mấy phóng viên ấy mọi người) nào điếc không sợ súng lẩn vào sao?" Long Hàng Húc hai tay đút ở trong túi quần, vừa vào cửa liền cười híp mắt đi về phía người đàn ông đẹp trai nào đó đang đứng ở trước cửa sổ trêu chọc nói.
Dáng người của người mới đến này cũng là một anh chàng đẹp trai, chiều cao ít nhất kà một mét tám lăm trở lên, vẻ mặt tươi cười xấu xa, ngay cả hai hàng lông mày rậm cũng cong lên thành những gợn sóng mềm mại, giống như anh ta vẫn luôn mang theo ý cười, cong lên giống như là trăng lưỡi liềm ở trên bầu trời đêm vậy.
Da thịt trắng nõn tôn lên làn môi màu hồng nhạt, ngũ quan vô cùng tuấn tú, khuôn mặt hoàn mỹ, đặc biệt là bông tai kim cương ở trên tai trái luôn lấp lánh ánh sáng, khiến cho dưới ánh mặt trời vẻ đẹp trai của anh ta lại có thêm một tia ngang ngạnh.
Có điều, anh ta lại có một đôi mắt hoa đào đặc biệt quyến rũ phụ nữ, cái này có thể làm hại không ít phụ nữ vì nó mà điên cuồng.
Huyền Vũ Thác Hàn nghe vậy xoay người liếc mắt nhìn người đến một cái, hàng lông mày đẹp rậm nhếch một cái, trên mặt có chút ý xem thường nhìn quần áo đẹp trên người cậu ta nói: "Chỉ là để cho bọn họ đi xử lý một chút chuyện nhỏ thôi, sao cậu không ở công ty làm việc mà lại chạy tới đây làm gì? Còn mặc cái kiểu như vậy? Lẽ nào đường đường là tổng giám đốc công ty của chúng ta lại phải làm diễn viên để quan hệ xã giao sao?"
Quần áo trên người của cậu ta thật là lố lăng, y hệt playboy (Chắc ai cũng biết nhể ý anh là ám chỉ mấy kẻ ăn chơi ấy mọi người) vậy, ai có thể nghĩ được cậu ta lại là tổng giám đốc của tập đoàn Huyền Vũ.
Mắt đẹp của Long Hàng Húc đột nhiên trợn to, đi đến ghế sô pha lớn ở giữa phòng lười nhác lại không hình tượng mà ngồi xuống, hai chân thon dài gác lên trên bàn trà thủy tinh, cặp mắt hoa đào ai oán nhìn anh nói.
"Mặc kệ tớ mặc gì đi, lão đại, sao cậu không thèm hỏi sao tại sao tớ lại chạy tới đây, nói đến mới nhớ, còn không phải là bởi vì lão phật gia nhà cậu sao, cậu trở về từ nước Anh quốc trở về nói cũng không nói liền chạy tới đây, lão phật gia thì hầu như mỗi ngày đều đến công ty nhắc tới cậu ở bên tai của tớ, nếu như tớ còn không tìm cậu mang về nữa, thì lão phật gia sẽ làm thịt tớ mất, hơn nữa, chuyện mở rộng đầu tư đất đai bên phía Vũ ở Mỹ cũng gần như đã ổn định trở lại, hiện tại chỉ có chờ lão đại cậu tự mình đi một chuyến rồi cho quyết định thôi."
Nói đến vị lão phật gia quá mức uy vũ kia, khóe miệng của Long Hàng Húc cũng không nhịn được mà co rút, thực sự là quá mạnh, ngay cả người luôn luôn tự xưng là đối với phụ nữ con gái đều cực kỳ thân sĩ như anh, cũng sắp sửa không chịu nổi mà muốn phát điên.
Lão phật gia của nhà Huyền Vũ này cũng không đơn thuần chỉ là làm người ta đau đầu đơn giản như vậy đâu, bây giờ hễ ba người bọn họ nghe thấy tiếng của lão phật gia thì lập tức có dấu hiệu muốn chạy trốn mất dạng rồi.
Việc này muốn trách thì trách nhà Huyền Vũ cả năm đời mà mỗi đời đều chỉ sinh duy nhất có một đứa con trai, lão đại trong bốn người bọn họ là Huyền Vũ Thác Hàn, mới có hai mươi tám tuổi, không chỉ dáng dấp vô cùng tuấn mỹ, tác phong nhanh nhẹn, còn là người nắm quyền đương nhiệm của tập đoàn Huyền Vũ có ảnh hưởng lớn nhất trong cả nước, là một con hắc mã (ám chỉ người không thể lường được thực lực ra sao) mạnh mẽ, cũng là nhân vật truyền kỳ nổi tiếng là giàu có về vẻ mặt nhất.
Riêng vấn đề này mà nói, điều này lại có thể khiến rất nhiều thiếu nữ vì vậy mà điên cuồng, trong lòng của rất nhiều thiếu nữ cậu ta chính là Hắc Mã Vương Tử! Lại nói đến con hắc mã này, lại vừa vặn là một người lãnh tình đến cực điểm còn là cực kỳ thanh tâm quả dục, mười năm qua, bên cạnh của cậu ta chưa bao giờ có một động vật giống cái nào có thể lại gần, điều này lại khiến cho vị lão phật gia trông mong muốn làm bà nội kia phải sốt ruột, ở nhà không thấy được người, liền trực tiếp đến công ty bắt người, kẻ đáng thương chính là anh lại ở đóng đô ở trong công ty.
Sớm biết như vậy, anh tình nguyện đi đến Philippines để đi học hỏi mở mang, cũng tốt hơn này bà la sát tập kích, Long Hàng Húc nhớ lại, cũng không nhịn được mà lau mồ hôi lạnh.
"Lão đại, nếu không cậu chuyển tớ đi đi, chỗ nào cũng được hết! Tốt nhất là trong khoảng một năm hay nửa năm nữa cũng đừng để cho tớ về công ty." Trên ghế salông Long Hàng Húc nhìn Huyền Vũ Thác Hàn kéo kéo vạt áo của anh ta có chút dâng trào nói, đối mặt với lão phật gia, thực sự khiến cho anh bó tay chịu thua rồi.
Đứng phía trước cửa sổ, ánh mặt trời chiếu lên bóng lưng cao lớn kia, Huyền Vũ Thác Hàn kéo lại vạt áo, con ngươi đen nhánh khiến cho người ta không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì, hai tay ôm ngực nhíu mày nhìn về phía người đang ngồi ở trên ghế salông: "Được, đây là chính cậu yêu cầu, chuyện cậu muốn đi bao lâu đều được, tớ không có ý kiến."
Nhất thời không nghĩ tới lần này cậu ta lại dễ nói chuyện như vậy, dường như là sợ cậu ta sẽ đổi ý, Long Hàng Húc đột nhiên từ trên sô pha đứng dậy: "Vậy bây giờ tớ đi chuẩn bị đây, chiều hôm nay tớ sẽ bay đến Mỹ đi tụ họp với Vũ, tất cả ở bên đó tớ sẽ làm hết."
Hì hì, vậy là có thể thoát khỏi loại hành hạ gần như là mỗi ngày kia, anh không nhịn được cặp mắt hoa đào cong cong, lão đại thực sự đối tốt với mình quá đi.
Bước chân đi thong thả, rất nhanh đã đi tới trước cửa, bóng người xinh đẹp kia, lúc tiếng nói vừa dứt, người đã đi tới cửa, có thể thấy được tác dụng của lão phật gia lớn đến mức nào.
"Ai nói là để cho cậu đi Mỹ." Dáng người cao lớn khuất sáng chầm chậm đi về phía phòng tắm, tiếng nói đột nhiên vang lên, lại giống như tảng đá ngàn cân đè lên vậy, người đàn ông nào đó đang nhanh chân muốn đi ra khỏi, bước chân chợt ngừng lại, nụ cười ở khóe miệng đột nhiên cứng đờ.
* * *
Bình luận facebook