-
Chương 91
Chương 91: Phương pháp tán gái vụng về (1)
Sắc mặt của bà nội nào đó cũng trở nên nghiêm trọng: "Có cần phái người đi theo hay không?"
Mãi cho đến lúc này người vừa mới đi vào để mật báo kia mới nói là đã có người đi theo rồi. Lúc này sắc mặt bà nội nào đó mới tốt hơn một chút, chỉ có điều, người đàn ông nào đó vừa nghe được cái tên là Minh Hạo Thiên thì sắc mặt liền không có gì là tốt đẹp!
"Minh Hạo Thiên? Có phải đó là thằng cháu nội của lão già họ Minh kia không?" Hồi còn sống ông lão quỷ quái nhà bà cũng thường có chút giao tình với Minh lão gia.
Thấy Huyền Vũ Thác Hàn đang nằm trên giường sắc mặt có chút chuyển biến, ánh mắt của Chu Hữu Mai nhìn Huyền Vũ Thác Hàn có chút hồ nghi. Bà chau mày nhíu mắt lại, không hiểu sao bà thấy biểu cảm trên mặt của thằng nhóc xấu xa của mình như có chút gì đó rất đáng nghi.
Ngoại trừ hắn (Minh Hạo Thiên) ra thì còn có ai chứ! Hắn mới gặp mặt cô có một hai lần thôi mà. Chết tiệt, nhất định là khi gặp mặt hắn đã dùng tiền để lừa gạt cô gái kia rồi. Đây chính là chủ ý của tên đàn ông kia mà, tất cả những người tinh mắt khác đều có thể nhìn ra được, chết tiệt, vậy mà thế nào bây giờ cô gái kia lại còn tự động đưa mình đến nhà hắn chứ.
Cô gái đáng chết này, chẳng lẽ tướng mạo gia cảnh của anh so với người đàn ông khác lại kém hơn sao?
Rất nhanh, nơi đáy mắt anh hiện lên một mảnh âm trầm, chỉ có điều, khi cảm giác thấy có ánh mắt bên cạnh đang nhìn mình có vẻ thăm dò, thì anh liền nhanh chóng nhắm luôn con ngươi đen lại. Trên gương mặt tái nhợt lạnh nhạt không biểu lộ nhiều cảm xúc, trong giọng nói cũng không có một chút gợn sóng, trả lời;"Bà nội, con mệt mỏi rồi."
Mệt mỏi sao? Ánh mắt của Chu Hữu Mai lóe lên một cái, chỉ là khi bà nhìn thấy cái sắc mặt tái nhợt kia thì cũng vội vàng phất tay một cái, ý bảo mọi người đi ra ngoài.
"Được rồi, được rồi! Con cứ nghỉ ngơi cho tốt nhé, bà nội không quấy rầy con nữa." Dĩ nhiên là, thằng cháu nội của lão già kia đã mang cháu dâu của bà đi, thì dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com bà sẽ phải đi tìm lão già kia rồi.
Sau khi đã dặn dò người chú ý chăm sóc cho cháu nội xong, Chu Hữu Mai liền vội vàng rời khỏi phòng bệnh, đi đến nhà nhân vật quan trọng kia.
"Lão đại, xảy ra chuyện gì vậy? Trời ạ, tại sao anh lại ngồi dậy như vậy?" Vừa mới nhận được điện thoại Long Húc Hàng liền chạy luôn tới bệnh viện, khi tiến vào trong phòng bệnh, chỉ thấy người đàn ông buổi tối hôm qua vừa mới bị dao kéo động đến, lúc này trên người đã khoác áo tây trang đứng ở trước giường, quần áo bệnh nhân thay ra bị ném ở một bên. Việc này đã làm cho Long Húc Hàng kinh hoảng, anh kêu lên, vội vàng chạy đến đỡ lấy Huyền Vũ Thác Hàn gương mặt lúc này không có chút máu.
Sửa sang lại vạt áo xong xuôi, cơn đau mơ hồ đã làm cho động tác của Huyền Vũ Thác Hàn hơi chậm lại. Một lát sau anh mới lạnh nhạt quay đầu lại nhìn về phía Long Húc Hàng nói ra một câu: "Hủy Camera trong phòng cho tôi."
"Hả! Lão đại." Người nào đó chột dạ một hồi, tuy anh đã sớm biết lão đại của mình rất mẫn cảm đối những chuyện kia, nhưng lần này anh đã đặc biệt sử dụng loại máy quay mini loại tiên tiến nhất, làm sao lão đại vẫn có thể phát hiện ra được nhỉ?
Cái camera này có từ trước khi sự việc này xảy ra, muốn cho anh không biết cũng không được, chỉ là chắc chắn anh cũng biết rõ năng lực của bà nội mình như thế nào.
"Tôi không muốn chuyện tôi đi ra ngoài sẽ bị bà nội biết rõ, cậu hãy xử lý tốt cho tôi, chìa khóa xe đâu?"
"Lão đại..." Việc này anh muốn xử lý như thế nào đây? Nếu như lão phật gia mà biết được, Long Húc Hàng anh nhất định sẽ bị xử tử lăng trì mất, ô ô...
"Chìa khóa xe!" Huyền Vũ Thác Hàn tức giận, đưa mắt nhìn nét mặt người trợ lý của mình.
"Lão đại..." Long Húc Hàng rưng rưng đưa cái chìa khóa xe cho anh.
Khóe miệng Huyền Vũ Thác Hàn nhếch lên một ý cười nhạt: "Nếu không cậu trước thay tôi đến nằm ở trên giường đi."
"Cái gì?"
"Hãy xử lý chiếc camera giám sát cho ổn thỏa đi, rồi lên nằm trên giường ấy." Nói xong, người đàn ông nào đó sắc mặt còn tái nhợt liền vội vã đi về phía cửa ra vào.
Vạch đen...
Lông mày của Long Húc Hàng run rẩy, ai oán nhìn theo bóng lưng mà bước chân bước đi có chút chậm rãi nhưng vẫn không chịu ngừng lại kia, miệng hô: "Lão đại, anh định đi đâu vậy? Nếu không hãy để tôi đi thay anh có được không? Anh đang mang vết thương trong người, thật sự việc đi đi lại lại thế này không được thuận tiện lắm."
Nhưng trả lời cho anh chỉ là một tiếng đóng cửa “rầm” một cái.
Trong một căn phòng ở vị trí ngay gần bên cửa sổ của một nhà hàng nước Pháp cao cấp, Xá Cơ Hoa nhìn đại Kim Chủ của mình ngồi ở phía đối diện, nghe Minh Hạo Thiên trao đổi tiếng Pháp một cách thông thạo, trong lúc nhất thời hai mắt cô sáng rực. Khi người bán hàng vừa đi khỏi, cô liền liên tục thốt ra những lời thán phục đầy vẻ sùng bái: "Ông chủ à, anh thật là lợi hại, ngay cả những dòng chữ như vết cào của chó con kia mà anh cũng biết." Cô chỉ chỉ tay vào bản thực đơn bằng tiếng Pháp kia.
Chữ như vết cào của chó con sao?
Ánh mắt của Minh Hạo Thiên nhìn theo ngón tay đang chỉ chỉ của cô, vẻ mặt tuấn dật tràn đầy lãnh khốc hơi sững lại một chút, nhưng anh vẫn giữ vẻ mặt như xác ướp kia, đáp lại: "Tôi lớn lên ở nước Pháp, mẹ đẻ của tôi là người Pháp." Tiếng Pháp coi như là một loại tiếng mẹ đẻ của anh.
"Mẹ của anh là người Pháp ư? Vậy chẳng phải anh là con lai hay sao?" Xá Cơ Hoa kinh ngạc, quét mắt nhìn anh, không ngừng quan sát anh từ trên xuống dưới mấy lần, cô cảm thấy có cái gì đó không thích hợp lắm.
Anh có điểm nào giống một người con lai kia chứ? Lừa gạt cái lông nhé!
"Không giống sao?" Cái ánh mắt kia của cô, thật sự đã có chút gây sự “tổn thương” cho người khác...
Tuy rằng từ nhỏ anh đã được ông nội nhận nuôi, nhưng có lẽ anh vẫn có chút ấn tượng nào đó đối với cha mẹ thân sinh của mình.
Xá Cơ Hoa gật đầu mạnh mẽ, cô tuyệt không chút cấm kỵ trực tiếp chỉ vào cái mũi của anh: "Cái mũi của anh quá thẳng, có thể nói bộ dạng hơi cong giống như mũi của chim Ưng ấy, còn có, đôi con ngươi màu đen của anh lại quá mức thuần khiết, ngay đến một chút đặc sắc của người ngoại quốc, anh cũng không hề có... Còn nữa còn nữa, anh nhìn lại màu da của mình một chút mà xem, hoàn toàn đúng với tiêu chuẩn của người da vàng nhé, có chỗ nào giống như là một con lai không nào... Còn nữa..."
Minh Hạo Thiên ngẩn người, từ nhỏ đến lớn, quả thật đúng là chưa có người nào từng nói với anh những điều như vậy. Anh nhìn Xá Cơ Hoa ở trước mắt mình, cô bày ra cái vẻ mặt xinh xắn giống như một cô bé con với đôi mắt to sáng ngời. Đôi mắt cứ chớp chớp không ngừng, ánh lên cái nhìn lóng lánh, dịu dàng ấm áp và tràn ngập niềm vui. Cái mũi xinh xắn đẹp đẽ, cánh mũi hơi vểnh lên, cái miệng nhỏ nhắn với cánh môi mềm mại hồng tươi đang liên tục há ra ngậm lại nói không ngừng. Đột nhiên, anh cảm thấy trong lòng mình thoáng dâng lên một cảm xúc vừa êm ái vừa dịu dàng.
Cảm giác ấm áp, làm cho anh muốn tiến tới gần cô hơn. Anh nhìn cô vẻ vừa quyến luyến, vừa quý trọng, trên gương mặt lãnh khốc không khỏi chợt hiện lên một ý cười yếu ớt.
"Này, ông chủ, anh làm sao vậy?" Hướng về Minh Hạo Thiên lúc này biểu cảm vẫn còn đang thất thần, Xá Cơ Hoa liền vung mạnh tay lên, phất phất bàn tay. Cô lớn giọng kêu gào với đại Kim Chủ của mình, cũng không buồn chú ý tới xung quanh. Do sự ồn ào quá mức kia của cô, mà lúc này từ bốn phía có rất nhiều ánh mắt đều đang đổ dồn tới.
Lúc này Minh Hạo Thiên đột nhiên không nói lời nào chỉ nhìn thẳng vào Xá Cơ Hoa. Chẳng lẽ anh ta không thích người khác nói mình không giống một người ngoại quốc hay sao? Nghĩ đến khả năng này, cô gái nào đó lập tức mồ hôi túa ra thành giọt. Ôi đại Kim Chủ...
Minh Hạo Thiên khôi phục lại trạng thái bình thường, anh còn chưa kịp nói lời nào, người phục vụ đã đẩy chiếc xe đưa các món ăn đã gọi lên.
Mỗ nữ kia len lén như tên trộm ngó chừng vào gương mặt lạnh như băng của soái ca, chờ đến khi người phục vụ vừa đi ra, cô liền vội nói vẻ bất an:"Việc tôi nói lúc nãy... Ông chủ à, nếu như anh không thích, thì cứ coi như vừa mới rồi tôi chưa từng nói gì cả nhé." Nhưng ngàn vạn lần mong anh đừng thu hồi lời mời cô làm công việc vệ sĩ kia, cô vẫn đang chờ được cầm lại cái hợp đồng ngày đó, trực tiếp đi theo đại Kim Chủ đấy.
"Vừa mới rồi, những lời nói kia của tôi có một chút hơi bị thẳng quá, anh có thể...”
"Tôi lại rất thích nó."
"A! Thật sao?"
Minh Hạo Thiên cũng không mở miệng nói gì nữa, chỉ cười nhàn nhạt cầm lấy dao nĩa, bắt đầu ăn uống vẻ rất tao nhã, tựa hồ như đang thưởng thức những món ăn ngon trong bữa cơm vậy.
Thấy đại Kim Chủ thật sự không giống có vẻ đang tức giận, Xá Cơ Hoa liền cười rất thoải mái.
"Ái chà, vậy mà anh không nói sớm một chút, làm tôi sợ muốn chết." Cô thở phào một cái thật to, sau đó cầm lấy dao nĩa, dứt khoát há miệng, bắt đầu ăn.
"Đúng rồi ông chủ, thời gian này tôi còn có một chút công việc chưa giải quyết xong, công việc làm vệ sĩ này anh đừng để cho người khác nhé." Nhớ tới phần công việc béo bở kia, cô gái nào đó rất không yên tâm.
Ăn không nói, ngủ không nói, đạo lý tốt đẹp này dường như mỗ nữ kia cũng không hiểu được thì phải. Thấy vị đại Kim Chủ kia không trả lời ngay, cô ngẫm nghĩ lại vẫn thấy không yên lòng.
"Ông chủ, tôi nói với anh này, nếu như tôi nhận trách nhiệm làm vệ sĩ như lời anh đã nói..., nhất định anh sẽ &*..., ...” Cuối cùng tất cả những lời mưa thuận gió hoà, đại cát đại lợi đều được cô nói ra bằng hết.
Mồ hôi nhỏ giọt...
Mười phút sau!
"Cô có thể tùy thời đến nhận nhiệm vụ, thời gian làm việc của mình thế nào, cô có thể tự mình định đoạt, tiền lương cứ theo đó mà trả." Minh Hạo Thiên để dao nĩa xuống, cầm lấy khăn ăn lau khóe miệng, sau đó mới nói thẳng.
"Tiền lương cứ theo đó mà trả?" Ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt của cô tỏa sáng, Xá Cơ Hoa một tay cầm dĩa một tay cầm dao, vội vui tươi hớn hở, nói: "Được được, ngay ngày hôm nay tôi sẽ đi làm."
Nói xong, cô liền vội cúi xuống bắt đầu ăn uống mãnh liệt, vừa mới rồi cô đã nói luôn miệng, cho nên cô không thể nào ăn được, đồ ăn đắt như vậy, cô không thể lãng phí được.
"Cô cứ ăn từ từ." Nhìn cô kiểu ăn uống của cô, núi băng Minh Hạo Thiên cũng cảm thấy có chút lo lắng, liền đưa cho cô một chén nước.
"Ừ." Vừa nhai ngấu nghiến, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn cô uống một hớp nước, vừa cúi đầu tận lực nuốt xuống.
"Cô ăn chậm một chút, khéo bị nghẹn đấy." Minh Hạo Thiên vừa rót chén nước đưa cho cô.
"Ừ, không biết... Ách! Nấc... Nấc..." Lời nói kia còn chưa dứt, bên này vừa ăn vừa nói, quả thật Xá Cơ Hoa liền đã bị nghẹn.
Con mẹ nó, thật đúng là quạ đen.
Minh Hạo Thiên lập tức thật sự không biết là nên cười hay là nên im lặng nữa. Từ chỗ ngồi của mình, anh đứng dậy sau đó đi đến bên cạnh cô, lần lượt vỗ vỗ lên lưng giúp cô. Vẻ lạnh lẽo trên khuôn mặt tuấn tú tựa như đã bị hòa tan, khi nhìn cô, trong ánh mắt của anh ẩn chứa nét dịu dàng ấm áp.
Trời đã sắp chuyển sang mùa thu, thời tiết luôn hay có nhiều biến đổi xen lẫn với mưa dầm liên miên. Rõ ràng vừa rồi không trung vẫn còn vạn dặm quang đãng, vậy mà chỉ trong nháy mắt, mây đen dày đặc sầm sì đã phủ kín, cảnh báo nguy cơ sắp có giông tố mưa sa ập đến.
Hai người ở trong phòng ăn cũng không hề phát hiện ra, ở phía bên ngoài cửa sổ, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on một chiếc xe ô tô màu đen bóng loáng đến lóa mắt có rèm che, không biết đã dừng ở đó từ lúc nào.
Một ánh mắt đầy nguy hiểm được phóng ra từ đôi con ngươi đen bóng thâm trầm, rơi thẳng vào trên người của hai người đang ở bên cửa sổ đằng kia.
"Đã khỏe chưa?" Minh Hạo Thiên buồn cười nhìn Xá Cơ Hoa đã bị nấc một hồi lâu, hỏi vẻ quan tâm.
"Nấc, tốt, nấc, tốt hơn rồi, cám ơn, nấc!" Không thể khống chế nổi những cái nấc không ngừng, Xá Cơ Hoa nhìn bộ dáng cái vẻ mặt đang cười cười kia, trong nội tâm cảm thấy một hồi buồn bực.
Phía bên ngoài, cả trời đất đã bị bao phủ trong một vùng mờ mịt êm dịu, chỉ chốc lát sau, từ trên không những hạt mưa đã rơi xuống. Mọi người đi lại trên đường đều cố gắng bước nhanh hơn đi tìm chỗ trú mưa, chờ cho trận mưa qua đi.
Mà lúc này, cửa ra vào của nhà hàng mở ra, hai bóng người, một cao một thấp cùng đi ra, vừa đi vừa nói chuyện. Chỉ là rất nhanh, hai người liền vội dừng bước chân lại.
Chỉ thấy một người đàn ông đi giữa những hạt mưa đang bay bay, hướng về phía bọn họ. Người nọ ngũ quan tuấn mỹ, nhưng vẻ tái nhợt lại hiện rõ trên gương mặt làm cho Xá Cơ Hoa giật nảy mình, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn cô cho là mình đã nhìn lầm nhận sai người! Làm sao có thể chứ?
Lúc Minh Hạo Thiên nhìn rõ người đang đi đến, thì biểu cảm trên mặt anh cũng không lộ ra điều gì quá mức. Chỉ là, ngược lại, anh cúi đầu xuống, mắt nhìn vào Xá Cơ Hoa ở bên cạnh, trong ánh mắt hình như có hiện lên cái gì đó.
"Huyền Vũ Thác Hàn?" Chẳng phải là anh đang phải ở bệnh viện đấy sao? Xá Cơ Hoa giật mình, kinh ngạc nhìn thẳng vào người đàn ông đang đi từng bước một hướng về phía cô.
Mưa làm ướt mái tóc của anh, mà ngay cả chiếc áo khoác màu đen cũng đã bị mưa thấm ướt rồi. Nếu như không phải vừa nhìn thấy anh từ trong xe bước xuống, người nào không biết còn tưởng rằng anh đã đứng ngây người ở trong mưa một hồi lâu rồi thì phải. Mà thực ra, sự thật đúng là như vậy.
Huyền Vũ Thác Hàn đi lên trước, cũng không hề chần chờ liền vươn tay ôm lấy Xá Cơ Hoa, xoay người lại, hướng về phía xe đang dừng đi đến.
"Này, này, anh định làm gì thế, bây giờ trời đang mưa mà." Hơi lạnh của nước mưa tạt lên trên làn da, Xá Cơ Hoa liền lập tức giơ chân kêu lên oai oái.
"Ai cho phép cô cái cái quyền tự ý tạm rời vị trí công tác như vậy?" Trong giọng nói mang theo một nỗi lo lắng chết người, tựa như ngọn núi lửa sắp sửa bộc phát.
Lấy tay che lại đỉnh đầu, Xá Cơ Hoa vội vàng kéo anh trở về: "Anh đúng là người có tật xấu, vừa mới động chạm dao kéo phẫu thuật xong, bây giờ lại còn ra ngoài dầm mưa thế này, anh muốn chết hả?" Trên không trung là một vùng mây đen dày đặc, mưa càng lúc càng lớn, nhiệt độ đã giảm xuống một chút.
Bị ngấm vài giọt mưa, Xá Cơ Hoa lập tức đã cảm thấy bị lạnh giá hẳn đi. Vậy mà người đàn ông này ngâm cả người ở trong mưa như thế mà cũng không thấy lạnh hay sao?
Nghe vậy, ánh mắt tràn đầy vẻ lo lắng của Huyền Vũ Thác Hàn cũng đã dịu bớt lại, nhìn sang cô, "Cô quan tâm đến tôi sao?" Nơi đáy lòng đang chất chứa đầy lửa giận liền hiện lên một nét mừng rỡ.
Xá Cơ Hoa trừng mắt nhìn anh, nhưng mà khi nhìn đến cái bộ dạng ướt đẫm kia, trong nội tâm cũng cảm thấy có chút không đành lòng. Ngẫm lại, chuyện anh bị động dao kéo kia cùng là do mình gây nên, lập tức trong cô liền nổi lên lòng từ bi hiếm thấy, cô nói: "Đúng vậy, đúng vậy, nếu như anh mà gặp phải một chuyện gì đó không hay thì ai là người phát tiền lương cho tôi chứ."
Xấu hổ! chẳng qua cô có cảm giác dường như mình có chút gì đó hơi giống như một chiếc bình chữa cháy vậy.
Huyền Vũ Thác Hàn cúi đầu nhìn cô, vừa mới rồi trong anh lửa giận còn bốc lên ngùn ngụt, vậy mà lúc này đã biến mất tăm, không còn thấy bóng dáng đâu nữa, bàn tay anh nắm lấy tay của cô thật chặt.
Người phụ nữ này cũng thiệt là, lo lắng cho anh thì cứ trực tiếp nói thẳng ra, còn ầm ĩ cái nỗi gì chứ, thấy không được tự nhiên sao! Một tên đàn ông nào đó lập tức vui vẻ rạo rực!
"Anh... Hắt xì..." Vừa mới buông tay muốn nói, Xá Cơ Hoa lại bị hắt xì một trận không ngừng.
Huyền Vũ Thác Hàn nhăn nhíu mày, vừa định cởi áo khoác của mình ra.
Nhưng lúc này, vừa vặn có một chiếc áo được khoác lên che phủ ở trên người cô. Xá Cơ Hoa như trong mộng, nhưng lúc quay đầu lại, cô nhận thấy Minh Hạo Thiên đã cởi áo khoác của mình để che cho cô. Trong lúc nhất thời nổi lên sự ngượng ngùng, khó xử: “Ông chủ? Không cần đâu, nếu để cho anh bị cảm lạnh thì tôi biết làm sao bây giờ."
"Tôi không lạnh." Vẻ mặt thì lạnh như băng, nhưng ánh mắt rất thật kia lại đang tràn đầy sự lo lắng không yên (ở trong mắt của một tên con trai nào đó).
"Nhưng... Hắt xì... Được rồi, vậy cám ơn ông chủ, tối nay tôi sẽ trả lại quần áo cho anh." Khép khép hai tà áo lại, Xá Cơ Hoa nhìn Minh Hạo Thiên cười hì hì, không từ chối nữa, dù sao lúc này cô cũng không nên quá bạc đãi chính bản thân mình.
Nhưng cô không biết rằng, nụ cười này của cô lại làm cho một người con trai nào đó bị chọc giận.
"Cái này không cần thiết, trên xe đã có hệ thống sưởi hơi rồi." Áo khoác vừa mới khép lại ở trên người Xá Cơ Hoa, đột nhiên bị một bàn tay giật mạnh ra, trong chớp mắt đã bị ném trả vào trong ngực của Minh Hạo Thiên.
Vẻ mặt của Huyền Vũ Thác Hàn nhìn Minh Hạo Thiên ở trước mặt đầy vẻ âm trầm, trực tiếp lôi vọt người đi vào trong mưa, đi về hướng xe đang dừng đỗ.
"Này, làm cái gì vậy, TM chứ, anh đang bị phát bệnh thần kinh đấy hả?" Bị lôi kéo vọt vào trong mưa, Xá Cơ Hoa không nhịn được quát to đầy phẫn nộ.
"Cô câm miệng lại cho tôi, đi lên xe!" Cửa xe mở ra, người lập tức bị đẩy lên, nhét vào trong.
"Huyền Vũ Thác Hàn, TM chứ, anh đúng là người có tật xấu ..." Còn chưa kịp ngồi vào chỗ của mình, phía sau lưng cô cửa xe đã bị đóng sầm lại, Xá Cơ Hoa vô duyên vô cớ bị kéo tới đẩy đi lập tức nổi giận!
"Mặc vào." Sau khi lên xe, Huyền Vũ Thác Hàn trực tiếp lấy chiếc áo khoác của mình khoác lên trên người cô.
"Đồ vô lại, anh làm cái gì thế, sao lại khoác cái áo ướt sũng này cho tôi chứ?" Vội vàng bỏ chiếc áo khoác ra, Xá Cơ Hoa quay đầu nhìn về phía người đang ngồi ở vị trí lái, nhưng không nghĩ rằng sẽ nhìn thấy một mảng máu đỏ tươi.
"Này! Anh đang bị chảy máu đấy!" Lúc này, vạt áo sơ mi trắng nơi bụng anh đã bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ. Vừa mới rồi cô vẫn không hề chú ý, nhưng lúc này nhìn thấy anh như vậy, Xá Cơ Hoa giật nảy mình lên vì kinh sợ.
Huyền Vũ Thác Hàn quay đầu lại, liếc nhìn cô một cái vẻ âm trầm. Anh cũng không buồn chú ý đến miệng vết thương của mình đã bị nứt vỡ ra, chỉ điều chỉnh máy sưởi cho nhiệt độ ở trong xe cao hơn một chút, sau đó liền giẫm mạnh vào chân ga một cái, chiếc xe phóng nhanh lên phía trước, biến mất vào trong màn mưa đang giăng khắp nơi.
Mà lúc này Minh Hạo Thiên cầm chiếc áo khoác trong tay vẫn đứng ở nơi cửa chính của nhà hàng, dõi mắt nhìn về phía bóng xe đã biến mất, lông mày liền từng chút từng chút nhíu chặt lại. Nhớ đến khuôn mặt tươi cười xinh đẹp lúc trước, đột nhiên trong nội tâm của anh cảm thấy giống như mình vừa bị cướp đi một thứ gì đó, cảm giác rất không thoải mái!
Bệnh viện!
Xe dừng lại ở bãi đỗ xe dưới mặt đất, chỉ thấy Long Húc Hàng dẫn theo rất nhiều bác sĩ y tá đứng chờ ở đó rồi. Khi xe vừa dừng lại, liền vội vàng tiến lên đón người!
Mà Huyền Vũ Thác Hàn, suốt trên đường đi khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh là thế, hoàn toàn làm cho người khác không nhận ra anh là một bệnh nhân. Vậy mà sau khi vứt lại một câu rõ ràng “chăm sóc cho cô ấy hộ tôi”, anh liền trực tiếp té xỉu ở trên chiếc băng ca!
Miệng vết thương lại vỡ ra lần nữa, lần này anh bị đưa thẳng vào trong phòng giải phẫu! Về chuyện này Huyền Vũ Thác Hàn đã làm cho Long Húc Hàng phải chịu khổ rồi, nếu anh không báo cáo cho lão phật gia biết rõ chuyện này, chắc chắn anh sẽ bị gặp phải những chuyện còn khó khăn lớn hơn nữa!
Nhưng cũng may là thủ đoạn này là do người kia nghĩ ra... cuối cùng chuyện này cũng đã trôi qua được một khoảng thời gian!
Chờ lão phật gia giá lâm trở lại, sau khi nhìn thấy Xá Cơ Hoa, bà liền vui tươi hớn hở, cũng không chú ý nhiều đến chuyện khác lắm, mà cô gái nào đó, cũng bắt đầu kiếp sống người hầu của mình rồi.
Từ lúc Huyền Vũ Thác Hàn giải phẫu cho đến khi tỉnh lại, sau đó cũng không biết là do “công báo tư cừu” (lấy việc công để trả thù riêng) hay là như thế nào đó, thực sự đã không cho cô được nhàn rỗi một chút nào, vừa mới làm xong cái này liền làm tiếp cái khác! Nếu như không phải hàng ngày ở trong bệnh viện, mỗi bữa đều có súp ngon mang đến cho cô, và anh còn phải trả lại điện thoại di động cho cô nữa (mỗ nữ kia không hề chú ý kiểu loại máy, mà chỉ nhớ rõ là điện thoại di động có màu hồng nhạt), thì cô sớm đã phản lại anh rồi.
Mà người bà nội nào đó, khi nhìn thấy cháu dâu nhà mình cứ bị hò hét sai bảo đi đi lại lại như vậy, trong lòng rất đau xót. Nếu như không phải có Long Húc Hàng ngăn cản, thiếu chút nữa là bà đã chạy đến căn phòng cách vách, để đánh cho thằng cháu nội bất hiếu kia một trận nhừ đòn.
)
Sáng sớm hôm nay, trận mưa bên ngoài cửa sổ đã có xu thế ngớt dần, không còn nhỏ giọt làm quấy nhiễu giấc ngủ ngon của con người nữa.
Xá Cơ Hoa nằm tựa ở trên ghế sa lon để ngủ, để cằm tì vào mép của chiếc chăn, thoải mái mà khẽ thở dài một hơi, thân thể mở rộng thoải mái ở dưới chăn, cho dù gã con trai ở trên giường kia có kêu gọi, cũng không thể có biện pháp quấy rầy giấc ngủ của cô.
Tối hôm qua, thấy chiếc ghế sô pha lúc đầu được đặt ở sát bên cạnh song song với giường, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn nhưng bây giờ thấy nó đã bị rời khỏi chỗ cũ, cách mép giường một khoảng xa, Huyền Vũ Thác Hàn khó chịu đến mức sắc mặt thối đen. Người phụ nữ kia cứ nhất định phải tránh anh như tránh mãnh hổ hay sao? Ý nghĩ này càng làm cho trong nội tâm của anh thấy không được thoải mái.
"Này cô gái kia, mau thức dậy cho tôi, bản thiếu gia muốn đi vệ sinh rồi..."
"Này, mau thức dậy cho tôi."
"Xá Cơ Hoa..."
Nhìn Xá Cơ Hoa vẫn còn nằm ngủ khò khò ở trên ghế sa lon phía đằng kia, Huyền Vũ Thác Hàn ở trên giường liền vén chăn lên, sau đó thong thả xuống giường, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on trực tiếp đi đến bên cạnh ghế sô pha, đưa tay nhéo mạnh một cái.
Kỳ thật năm ngày qua, vết thương của anh cũng đã lành miệng rồi, việc thong thả đi đi lại lại cũng không gây ảnh hưởng gì. Chẳng qua là, anh lại cứ muốn cô gái kia phải phục vụ mình, cho nên người đàn ông keo kiệt nào đó mới có thể một mực nằm trên giường, bắt đầu nổi lên cái tính đại thiếu gia, cơm đến há miệng.
"A! Đau quá đau quá..."
Xá Cơ Hoa còn trong mộng đẹp bị cảm giác đau đớn làm cho tỉnh dậy. Mỗ nữ bị đau hai mắt đẫm lệ, từ trên sô pha ngồi bật dậy mạnh mẽ, hai tay bụm lấy hai bên mặt đau rát đang nóng rực lên, bắt đầu lời rít gào đầu tiên lúc sáng sớm:" Tên khốn kiếp nào lại dám đánh lén tôi chứ?" Đau chết cô rồi.
Nhưng khi nhìn rõ ràng khuôn mặt tuấn tú đáng giận ở trước mắt mình, thì xem ra sự “tra tấn” suốt mấy ngày qua, cộng với bị quấy rầy trong mộng đẹp, làm cho mỗ nữ kia thật sự không thể nhịn được nữa, liền một quyền đánh tới.
Đây không phải là lần đầu tiên bị đánh thức trong tình trạng như vậy, cho nên tối hôm qua Xá Cơ Hoa đã đợi sau khi anh đã ngủ rồi, cô liền trực tiếp chuyển sô pha rời đi một khoảng rất xa, không nghĩ tới, mẹ nó, vậy mà cô lại còn bị nhéo một cái. Rõ ràng bây giờ đã có thể tự mình rời giường rồi, vậy mà lúc trước vừa nói một câu, lúc sau đã động đến nắm tay rồi.
"Cô đánh tôi sao?" Huyền Vũ Thác Hàn bị một quyền quét qua khóe mắt, mặt mũi có chút không nhịn được, cũng đột ngột quát lên một câu.
"Con mẹ nó, tôi muốn đánh chính anh đấy!" Nói xong, một nắm đấm khác cũng trực tiếp bay đến. Cô đã nhịn nhiều ngày như vậy rồi, anh thật sự coi cô một quả hồng mềm sao, TMD, hôm nay cô liền đánh cho anh để cho ngay cả đến bà nội anh cũng không nhận ra được.
Đúng vào lúc tình hình lửa cháy mạnh mẽ thì cửa phòng đột nhiên bị đá ra, Long Húc Hàng bưng vào một hộp cơm to tướng vọt tới giữa hai bọn họ.
"Ha ha! Chào buổi sáng, lão đại, chào buổi sáng." Trên gương mặt tuấn dật là một nụ cười đến sáng lạn cùng với lời chào hỏi.
Một quyền kia còn chưa kịp vung xuống, Xá Cơ Hoa nhìn sang Long Húc Hàng đang cản trở mình liền nổi giận, "Cút ngay, bằng không đến ngay cả anh, tôi cũng đánh luôn cùng với anh ta." Tức chết cô, cơn tức giận mạnh như bão tố.
“Cái người phụ nữ này, cô..." Huyền Vũ Thác Hàn cũng rất khó chịu, cơn tức giận cũng bốc thẳng lên trên không trung!
"Lão đại, chẳng phải anh đang muốn đến nhà vệ sinh sao? Đi nào, để tôi đỡ anh đi." Hai người này có thể đừng ở đó mà làm mấy cái trò quái quỷ kia được không? Mấy ngày nay, anh đều phải ở thế bị kẹp ở giữa hai người như vậy đến tiều tụy cả người rồi. Quả thực, có đôi khi anh suy nghĩ, ngày ấy anh trở lại Italy thì có thể được may mắn hơn một chút không.
Trước khi đi vào trong nhà vệ sinh, mỗ Hàng vẫn không quên vội vàng đưa vào tay cho Xá Cơ Hoa bình cháo tổ yến đang cầm trong tay.
Nhìn thấy bữa sáng được mang đến, cơn tức giận của Xá Cơ Hoa liền tiêu tan, chỉ là ngược lại, cô lại vượt lên chạy vào toilet trước.
Nhìn cô gái kia đoạt mất nhà vệ sinh, tuy ngoài miệng Huyền Vũ Thác Hàn nói thầm hai câu đầy sự bất mãn, nhưng mà trên mặt anh lại không nhìn thấy có bất kỳ điều gì không được vui. Anh ngồi trở lại ở trên giường, đưa mắt nhìn về phía nhà vệ sinh, sau đó tự mình xoa xoa lên khóe mắt vừa mới bị quét đến.
"Hàng, đi lấy giúp cho tôi một cục đá lạnh đi." Cô gái kia ra tay thật sự cực kỳ hung ác.
Huyền Vũ Thác Hàn quay đầu nhìn về phía Long Húc Hàng nói, nhưng lại thấy ánh mắt kỳ quái của Long Húc Hàng đang nhìn thẳng vào anh. Thấy như vậy, toàn thân của anh cảm thấy không được tự nhiên: "Cậu đang nhìn cái gì?"
Long Húc Hàng nhìn anh, không biết là đang suy nghĩ gì, mãi đến lúc thấy Huyền Vũ Thác Hàn bắt đầu nổi da gà, lúc này anh mới quyết định tiến lên đặt mông ngồi vào bên cạnh Huyền Vũ Thác Hàn, thần thần bí bí ghé lên trước nhỏ giọng nói: "Lão đại à, tán gái không thể chỉ dùng sự cứng ngắc được đâu, có muốn tôi dạy cho anh mấy chiêu hay không? So với cái cách của anh bây giờ sẽ hoàn hảo hơn."
Đã quan sát nhiều ngày như vậy, đến ngày hôm nay cuối cùng cũng nhìn ra được một chút manh mối. Quả thực, Long Húc Hàng có muốn khóc cũng không ra nước mắt... Hiện tại, anh chỉ cần hai người bọn họ đừng ở đó mà “tra tấn” anh là đã là tốt lắm rồi.
"Long Húc Hàng, có phải thời gian gần đây cậu đã quá rảnh rỗi rồi không, ai nói với cậu là tôi muốn “cưa cẩm” cô gái chết tiệt kia chứ?" Nghe vậy, Huyền Vũ Thác Hàn nghiêm mặt lại hùng hổ quát to.
"Lão đại..."
Chẳng lẽ không đúng là như vậy? Anh đã nhìn lầm rồi sao? Long Húc Hàng ngắm nghía Huyền Vũ Thác Hàn một lúc, không ngờ lại nghiêm túc như ậy, trong nội tâm thầm kêu thảm, vội lau mồ hôi: "A, ha ha, anh cứ coi như tôi chưa nói gì hết..."
Lời nói của Long Húc Hàng còn chưa dứt, một giọng nói nhàn nhạt thổi qua ở ngay bên tai: "Đỡ tôi một chút, đi cùng với tôi đến nhà vệ sinh."
Nhà vệ sinh? Quay đầu nhìn sang, bắt gặp trên khuôn mặt tuấn tú của người nào đó đang cố làm ra vẻ nghiêm túc nghiêm chỉnh kia, mơ hồ thoáng hiện ra sắc đỏ phơn phớt nhìn rất khả nghi.
Long Húc Hàng sững sờ, cuối cùng, khóe miệng cứ mấp ma mấp máy, nếu như không phải do ánh mắt của người nào đó quá mức khủng bố, có lẽ lúc này anh đã không nhịn được mà phun ra một tràng cười, bất quá, phải nhịn cười quả thực quá vất vả rồi...
"Lão... lão đại, tôi có một quyển sách rất quý đã cất kỹ, chuyên môn dùng để đối phó với những người như A Hoa này. Hay là để tôi về lấy ngay bây giờ mang đến cho anh nhé?" Long Húc Hàng nhìn Xá Cơ Hoa từ trong toilet đi ra, đột nhiên tiến sát lên trước với vị thiếu gia nào đó đang làm vẻ mặt nghiêm chỉnh nhỏ giọng nói ra một câu, ý cười nơi khóe miệng dù cố nhẫn nhịn nhưng vẫn không thể giấu được cứ thế thoải mái bật ra.
"Khụ khụ! Đi nhanh về nhanh, không được phép để cho người khác biết được, có nghe rõ hay không!" Huyền Vũ Thác Hàn mặt không đổi sắc, lạnh lùng quát lên, nếu như không phải anh nhìn thấy trên vành tai kia đỏ rực lên, Long Húc Hàng thật đúng là bị hù dọa rồi.
"Trời biết đất biết, anh biết tôi biết." Người có tên là Hàng kia liền nhỏ giọng xuống, vừa nói dứt lời, ngay lúc thấy vẻ mặt của người con trai nào đó đầy sự hài lòng, vội hấp tấp vọt ra khỏi phòng.
"Nhìn cái gì vậy, đến lượt anh rồi đấy, chẳng phải anh muốn đi nhà vệ sinh hay sao? Còn không mau đi đi." Bị người khác nhìn như muốn ăn luôn, thật sự đã gây cho cô một cảm giác cực kỳ khó mà nuốt xuống được.
Xá Cơ Hoa vùi người ở trên ghế sa lon để ăn cháo, bắt gặp phải ánh mắt từ trên giường bắn tới, liền vội ôm tô cháo vào trong lòng mình, rụt rụt nói.
Nếu như bình thường, vị thiếu gia nào đó nhất định sẽ cãi lại vài câu, bất quá, hôm nay tâm tình của anh lại rất tốt, cũng không còn hạ mệnh lệnh đến mệnh lệnh đi, đối với cô nữa. Anh trực tiếp tự mình đi vào toilet, sau đó cũng ngoan ngoãn trở lại nằm trên giường, đến ngay cả việc uống nước gì gì đó, anh cũng tự mình rời giường xoay người đến rót nước uống.
Điều này quả thực làm cho người con gái nào đó hết sức vui mừng, trong nội tâm thầm nghĩ, công lao này là do một quyền kia của mình, sớm biết kết quả sẽ như thế này, mấy ngày hôm trước cô đã tặng thưởng cho anh một quyền rồi.