-
Chương 57~59
Chương 57: Hoàng Bộ Tuyết
Edit : Sóc Là Ta
"Hoàng Bộ Tuyết, mấy ngày nay, tôi bảo cô đi theo nhị thiếu vào khách sạn XX để bắt gian, vậy mà cô không đem được tin tức về mà ngược lại cô lại bị người khác qua mặt. Cô nói xem cô còn mặt mũi gì để đến đây đòi tiền thưởng? Cô cũng đừng tưởng rằng cô được lão tổng dẫn vào đây thì cô có quyền kiêu căng như vậy ….."
Một tiếng vỗ mạnh phát ra từ bàn làm việc khiến ống đựng bút cũng rung chuyển chao đảo qua lại. Một người đàn ông trung niên với đầu tóc sáng bóng, thân thể mập mạp tưởng như phát phì, miệng luôn phát ra hơi thở phì phò đang run rẩy vì tức giận. Ông ta chỉ tay về phía cô gái đang ngồi trên ghế salon, hét lớn tiếng khiến nước bọt trong miệng ông bắn ra tung toé trong khoảng mười mấy phút. Ai thấy cảnh này cũng đều kinh hãi.
Hoàng Bộ Tuyết đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế salon, cô dường như không bị ảnh hưởng bởi những lời la hét đến chói tai từ miệng ông ta mà cô cho đó chỉ như điệu nhạc trong bài hát ru con dịu dàng. Đợi đến lúc Tổng biên tập khát nước nên dừng lại uống ngụm nước thì cô mới hếch khuôn mặt nhỏ nhắn của mình nhìn lên ông ta, lành lạnh mở miệng: "Tôi nhớ khi công bố bản thảo trong đợt xếp hạng tuần trước, bài của tôi giữ ngôi vị đầu bảng. Như vậy, theo quy định của công ty, tôi có quyền đòi hỏi được tăng thêm 0.5 % tiền thưởng. Hôm nay tôi đến đây nhận tiền thưởng, vậy xin hỏi việc này có liên quan gì đến tổng biên tập đây?"
Tạp chí về những danh nhân nổi tiếng Tạp Mạc chuyên đề cập đến những vấn đề bát quái ẩn sau thế giới thượng lưu. Những người trong thế giới thượng lưu chính là những người giàu có nên khó ai có thể moi tin tức từ họ. Nếu ai chấp nhận làm nghề này cũng đồng nghĩa với việc phải chịu đựng nhiều mối nguy hiểm đang rình rập. Vì vậy toà soạn đưa ra một quy tắc nhằm khích lệ nhân viên, rằng nếu ai có thể đánh bại ba người để giành vị trí đầu bảng trong một tuần lễ thì công ty sẽ có thưởng.
"Vậy bây giờ cô vì thấy mình được thương yêu mà tỏ ra kiêu ngạo sao? Cô cũng đừng quên rằng phải nộp ít nhất một bài trong một tuần lễ mà hôm nay cũng là thứ sáu rồi, cô cũng chưa nộp được bài nào. Ngày nào cô cũng sử dụng toilet, thế nhưng chỉ một đề tài mà cô cũng không viết được. Còn về tiền thưởng, cô nghĩ cô xứng đáng sao? "
Thật ra Tổng biên tập trung niên này rất coi trọng cô gái này.Trong tuần đầu tiên, cô ấy đã chiếm được vị trí đầu bảng, còn ông thì luôn đứng ở vị trí cuối bảng. Đúng là hậu sinh khả uý, nhưng cô lại luôn tỏ vẻ coi thường mọi thứ, nói bên tai này lại lọt sang tai kia khiến ông lúc nào cũng nổi giận.
"Hậu sinh khả úy" có nghĩa là lớp trẻ có thể vượt xa cha ông của họ, đáng được tôn trọng. Ở đây tác giả muốn khen ngợi lớp người trẻ thông minh, siêng năng, tương lai sáng sủa .
"Còn chưa tới một tuần lễ mà, ông gấp cái gì?" Mấy ngày nay, cô bận rộn suốt ngày, cũng đã hỏi thăm tin tức rồi. Nếu như không phải vì tiền, không có khả năng chi trả thì cô đã nộp bài lâu rồi chứ còn đứng đây nghe ông tụng kinh sao?
"Tôi gấp gáp sao? Đi đi, người này thật làm tôi tức chết. Mau đi tìm đề tài, đừng ở đây làm tôi chướng mắt." Tổng Biên không nhịn được đành phất tay đuổi đi. Người này là do lão tổng dẫn vào nên ông phải suy tính cẩn thận.
"Tiền thưởng của tôi đâu?"
"Cô . . . . ." Tổng biên tập liếc nhìn cô gái đang ngồi trên ghế sô pha kia, hàm răng khẽ cắn lại, tay vừa kéo hộc bàn ra, lấy tiền thưởng đã chuẩn bị từ sáng sớm.Ông ném trên bàn “bịch” một tiếng và nói: "Cầm đi , đừng ở đây khiến tôi chướng mắt."
Hoàng Bộ Tuyết thấy vậy mới từ từ đứng lên rời khỏi ghế salon, cô mở bao thư liếc nhìn vào trong nhìn thấy có vài tờ màu đỏ. Lúc đó khuôn mặt cô mới giãn ra, hài lòng nở nụ cười và nghiêng đầu chuẩn bị rời khỏi nơi đó.
Xã hội bây giờ ai có tiền thì có thể xui khiến ma quỷ. Cô có tiền thì sợ gì không tìm được đề tài để viết? Điều này cũng xem như cô đang cướp đoạt từ tay người khác.
"Cậu thấy chưa, cô ấy vừa bước vào phòng Tổng biên tập kìa, tớ nghĩ bảng xếp hạng lần này nhất định có gian trá."
"Đúng vậy, lỗ mũi cô ta cũng vểnh đến đỉnh đầu rồi. Cô ấy đến đây làm việc đã lâu rồi mà cũng chưa bao giờ chào hỏi ai."
"Tớ cũng nghe nói cô ấy là do lão tổng đưa vào. Vậy nhất định là hai người có gì mờ ám, nếu không như vậy thì sao lần này cô ấy lại được đứng đầu bảng? "
"Cô ấy có gì tốt chứ. Ngày ấy, chính mắt tớ thấy cô ấy bước từ trên xe lão tổng xuống."
"Kỳ thực chuyện này cũng xem như một tin tức nóng,không biết. . . . . ."
"Không phải cậu sợ chứ?"
"Suỵt, đừng nói gì nữa... Cô ấy ra kìa."
Một đám người đang nói chuyện huyên thuyên, vừa nhìn thấy Hoàng Bộ Tuyết bước ra thì giải tán ngay lập tức.
Ánh mắt Hoàng Bộ Tuyết thoáng lướt qua họ, tuy trên mặt thể hiện nét lạnh lùng vốn có nhưng cô cũng không nói gì, dường như đã thành thói quen. Đối với những cuộc trò chuyện như thế này, cô chẳng quan tâm, cô trở về chỗ ngồi cầm túi xách lên và bước ra khỏi toà soạn.
Ai cũng thế, nếu như quá để ý đến suy nghĩ của người khác đối với mình thế nào thì sẽ không bao giờ đứng lên được. . . . . .
Hoàng Bộ Tuyết vừa ra khỏi tòa soạn, thì lập tức mua vé máy bay đến thành phố H vào sáng hôm sau.
☆, Chương 58: Ăn cơm tại nhà của mình, cô lại nói tôi phải đưa tiền ư?
Editor: Heisall
Mà đồng thời, ở biệt thự bên kia, trên bàn ăn, hai người giúp việc ra ra vào vào vội vàng bê món ăn lên, trên cái bàn ăn dài xa hoa, đồ ăn được bày biện từng món rất hấp dẫn, bốn người đàn ông tuấn mỹ, từng người một ngồi ngay ngắn nhìn lên bàn rồi không ngừng gắp thức ăn.
"Rất thơm, xem ra, lần này mùi vị chắc sẽ không rất ‘ quái dị ’?" Thể lực của Long Húc Hàng đã tan hết trong lúc bơi lội, nên sớm đã đói bụng đến nỗi da bụng dán da lưng rồi, nhìn qua những đĩa thức ăn làm cho người ta chảy nước miếng này, tay liền rục rịch chộn rộn, nhưng cũng chỉ là rục rịch chứ không hề hành động.
La Vũ Hiên liếc nhìn hai mươi mấy món ăn trên cái bàn dài kia, cũng không khỏi nuốt ngụm nước miếng: "Ừ, không ngờ, Tiểu Khả đáng yêu lại có thể có loại tuyệt kỹ này."
Nhìn xem, hai mươi mấy món ăn, không có món nào giống nhau, hơn nữa, nhìn hình thức bên ngoài, hình như bên trong cũng không tệ.
Mặc dù Hạ Tuyền Vũ lạnh lùng hà khắc, nhưng cũng có chút giật mình nhìn lên món Gà nấu dừa: "Thật không ngờ, xem ra, mùi vị cũng không tệ."
Không tệ ư? Là vô cùng không tệ thì có, nhiều ngày như vậy rồi, anh còn tưởng rằng cô sẽ lặp đi lặp lại mấy món, không ngờ cô lại có thể làm ra nhiều món đa dạng phong phú như vậy, ngồi ở ghế chủ vị, nhìn từng món ăn một được đưa lên, gương mặt lạnh lùng của Huyền Vũ Thác Hàn trầm xuống.
Lúc này, trong phòng ăn rộng rãi, một bóng dáng nhỏ nhắn đang bê món ăn cuối cùng đi vào.
"Hay quá, món cuối cùng cũng đã xong, mọi người có thể ăn rồi, không cần khách sáo." Đẩy món ăn về phía ba người đang xem kịch vui, Xá Cơ Hoa liền đưa đũa cho bọn họ, khụ khụ. . . . . . Duy chỉ có người ngồi ở vị trí chủ vị là không có.
"Lão đại, tôi thật sự không chịu nổi, tôi ăn trước đây." Không chịu nổi mùi hương uy hiếp, ánh mắt Long Húc Hàng khao khát, cũng không chú ý nhiều, trực tiếp ăn mở màn.
Mà hai người kia, hình như cũng vì tiêu hao không ít thể lực, nên cũng nhận lấy đôi đũa, rồi trực tiếp bắt đầu ăn theo, không chú ý đến sắc mặt quái dị của người đàn ông đang ngồi trên ghế chủ vị kia.
Nhìn đi nhìn đi, sẽ để cho anh nhìn được mà ăn không được, hừ, một tháng tiền lương, anh ta cũng thật là đen tối.
Tâm tình Xá Cơ Hoa vui vẻ, đứng ở một bên, không chỉ như thế, dưới con mắt càng ngày càng lạnh của người kia, thỉnh thoảng còn gắp thức ăn cho bọn họ.
‘ ùng ục. . . . . . ’
Tiếng bụng đánh trống đột nhiên vang lên, Xá Cơ Hoa nghe tiếng thì nhìn qua.
Mặt Huyền Vũ Thác Hàn đen thui, sắc mặt liền đỏ thẫm lên: "A Phong, lấy cho tôi đôi đũa."
A Phong đứng ở bên cạnh, vội vàng lấy một đôi đũa từ trong tủ khử trùng đưa tới, nhưng lại bị một đôi tay cản lại.
"Đói bụng hả? Được, muốn ăn sao? Vậy đưa tiền đây." Tay liền xòe ra, trưng ra bộ mặt muốn ăn thì đưa tiền, không ăn thì dẹp.
"Đưa tiền?" Vỗ lên bàn ăn một cai: "Ăn cơm tại nhà mình, cô lại nói tôi phải đưa tiền ư?"
Chuyện cười, thật là chuyện cười lớn mà, phải trả tiền thì cũng là ba người ăn chực kia trả chứ, mới vừa lớn tiếng như vậy, thế mà bọn họ chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi lại vùi đầu xuống ăn, huống chi, anh còn là chủ nhà, cô gái đáng chết kia lại còn muốn đòi tiền trên đầu anh, thật là muốn làm phản mà.
"Tôi không tính sẽ ở lại nơi này làm lâu dài, tiền lương cũng đã bị anh trừ sạch rồi, tôi đương nhiên cũng muốn kiếm lợi từ món ăn mình tự làm, mỗi món ăn ở đây, trừ tiền nguyên vật liệu anh cung cấp ra, mỗi món ăn sẽ thu của anh 50 tệ, muốn ăn liền ăn, không ăn thì thôi."
Huyền Vũ Thác Hàn nghe vậy, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, không có ý định làm lâu dài?
"Như thế nào? Có muốn ăn hay không?" Quơ quơ đôi đũa trước mặt anh, khuôn mặt nhỏ nhắn cười đến ranh mãnh đến đáng giận.
Sắc mặt của người đàn ông khẽ rét lạnh, nhưng cũng không nói gì, giơ tay ra giật lấy đôi đũa rồi gắp về phía những món ăn ở trên bàn.
"Đợi chút, đợi chút. . . . . ."
"Cô lại muốn làm gì?"
"Giao tiền trước, chỗ này của tôi không cho ký sổ (ý nói là không cho nợ)."
‘ Bộp! ’ Đôi đũa bị đập mạnh xuống, cắn răng chỉ ngón tay về phía ba người kia: "Vậy tiền của bọn họ đâu?"
"Bảng giá thu tiền cũng giống như vậy, nhưng độ tin cậy của anh không cao, cho nên tôi không thể cho anh ghi nợ được."
Hài lòng nhìn thấy ba người kia cúi đầu căng thẳng, sắc mặt Huyền Vũ Thác Hàn mới tốt hơn một chút, tay sờ vào trong túi, trực tiếp ném ví tiền cho cô. . . . . .
☆, Chương 59: Ba người cùng giật mình
"Đến rồi, đến rồi! Đây là mứt Hoa Hồng đó, loại mứt này làm từ cánh Hoa Hồng do chính tay tôi tự ủ lên men làm thành mứt đấy, mọi người hãy ăn thử xem sao nhé, xem hương vị như thế nào?" Vào lúc bữa ăn đã được quá nửa thời gian, Xá Cơ Hoa không biết mang từ đâu ra ba cái đĩa nho nhỏ đựng mứt HoaHồng màu sắc nhìn rất mê người.
"Mứt Hoa Hồng?"
"Đúng vậy đó, đây là sản phẩm mới, không thu tiền của ba người."
Nghe vậy, Huyền Vũ Thác Hàn liền nhìn lại, thấy kia nhóm ba người của Hiên đều có phần, nhưng duy nhất chỉ có một mình anh là không có phần, trên khuôn mặt tuấn tú lập tức liền đen thêm vài phần."Ồ, ồ, mùi vị món ăn này thật ngon quá đi mất! A Hoa, cô thật lợi hại, không nghĩ tới Hoa Hồng cũng có thể làm thành món ăn ngon như vậy đấy! Nhưng chỉ có điều là hơi ít một chút, có còn nữa hay không vậy?" Hai miếng đã ăn hết sạch, Long Húc Hàng cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, khóe mắt mắt liếc qua người đàn ông đang ngồi ở vị trí chủ tọa, cười mủm mỉm, đẩy cái đĩa nhỏ tới.
Hạ Tuyền Vũ cũng cười nhẹ, nói: "Quả thật rất ngon, ăn vào cảm thấy vừa ngon lại vừa mát, mang đậm mùi hương của hoa, hương vị ngọt ngào thật khoái khẩu. Mà mùi vị lẫn màu sắc cũng thật đặc biệt, sau khi ăn xong vẫn cảm thấy trong miệng còn lưu lại mãi mùi vị của món ăn. Đây là lần đầu tiên tôi được ăn một món ăn có hương vị như vậy đấy."
Nhìn từng người một, ai nấy đều cười tủm tỉm đối với cô, trong nội tâm của một mỗ nam nào đó cũng cảm thấy rất khó chịu, lập tức kháng nghị, vỗ mạnh một cái vào trên bàn cơm: "Của tôi đâu?"
Lúc này Xá Cơ Hoa mới thèm nhìn sang, cười tủm tỉm chìa bàn tay về phía anh nói một câu: "Đưa tiền đây, một đĩa giá hai trăm đồng."
"Đừng có trừng mắt lên, vừa mới nhìn qua cái túi tiền kia một chút, còn chưa đủ để trả tiền cơm đâu."
Một chút như vậy mà đến hai trăm đồng? Thật là quá mức độc ác! A Phong, Tiểu Cương đứng ở một bên hầu hạ, vừa nghe vậy, trong nội tâm của hai người mồ hôi nhỏ ra thành giọt, thiếu chút nữa không kiềm chế được mà kêu lên thành tiếng đầy kinh ngạc.
"Không đủ trả tiền cơm ư?" Cho dù tiền mặt của anh mang trong người không có bao nhiêu, nhưng chung quy cũng có đến hơn hai nghìn đồng, vậy mà cô lại nói còn chưa đủ để trả tiền cơm?
"Bằng không anh cho rằng thế nào?" Thật sự tưởng khấu trừ tiền lương của cô dễ dàng như vậy hay sao, hừ, đồ hẹp hòi.
Gân xanh nơi trán mơ hồ nhảy lên trước ánh mắt nhìn đầy kiêu ngạo của mỗ nữ. Biết rõ người phụ nữ này cố tình muốn đối nghịch với anh, nhưng ngọn lửa giận kia anh vẫn phải cố nhẫn nhịn lại, không thể phát tiết ra ngoài được, nhưng cũng không biết phải làm như thế nào, nhìn sang người đang ngồi đối mặt với anh, miệng liền buông ra một câu.
"Cậu... Hiên, trả tiền đi."
"Lão đại..."
Ba người kia giật mình, cùng đồng thời hô lên một tiếng kinh ngạc... Ngày mai, chắc chắn mặt trời sẽ phải mọc từ phía tây mất rồi.
Khuôn mặt rét lạnh đầy lạnh lùng của Huyền Vũ Thác Hàn quay sang nhìn Xá Cơ Hoa, một câu nói nhưng thoát ra khỏi kẽ răng: "Hiện tại có thể mang thức ăn lên cho tôi được chưa?"
. . . . . .
Tối nay, bầu trời đêm giống như được bao phủ bằng tấm màn màu xanh đen, tô điểm thêm cho các ngôi sao đang lấp lánh đầy trời, làm cho người ta không khỏi say mê sâu sắc.
Chỉ là, dưới bầu trời sao kia, tiếng ồn ào của cuộc truy đuổi đã phá hủy hoàn toàn cảnh sắc hoàn mỹ này.
Trong màn đêm, ở kho hàng phỏ hoang nằm ở vùng ngoại thành bên cạnh bờ biển phía tây, có chừng độ ba trăm người, nguyên một đám người trong tay cầm súng ống, từ bốn phương tám hướng bao vây lại.
Mà một người đàn ông trung niên đang ở bên trong vòng vây kia, đang được nguyên một đám thủ hạ bao vây ở bên trong lúc này cũng cách nào giữa được sự trấn tĩnh.
"Tụi bay...tụi bay định làm phản hả, chẳng lẽ không biết tao là ai sao?"
Dưới bóng đêm, có chừng độ ba trăm người, ngoại trừ tiếng hít thở, ngoài ra không có thêm bất cứ tiếng động gì khác nữa, nếu như không phải có một số những nòng súng lạnh như băng, cùng với người đàn ông trung niên lúc này mồ hôi lạnh cũng đã nhỏ giọt kia, có lẽ cả bầu trời đêm sẽ thật hoàn mỹ.
Mà người đàn ông trung niên đang kinh hồn táng đảm ở bên trong kia, chờ giây lát mà cũng không còn thấy những người ở bên ngoài có những hành động gì khác, vốn đã ở thứ bậc cao cấp trong giới hắc đạo đã lâu, không khỏi bắt đầu ra vẻ to gan lớn mật, nói: "Nói cho tụi bay biết, tao đây dù sao cũng ở trong hàng ngũ của các bậc Đại Trưởng lão, những kẻ hạ nhân như tụi bay toàn là một lũ người mắt mù sao? Nhanh chóng tránh ra cho tao đi, bằng không từ nay về sau cũng đừng trách tao không hạ thủ lưu tình."
Đúng lúc này, hơn mười chiếc xe limousine, đột nhiên dừng lại ở bên ngoài. Giữa lúc ấy, người đàn ông trung niên vừa mới ra oai xong, vừa vặn nhìn thấy người ở trong chiếc xe Rolls-Royce, sắc mặt lập tức tái nhợt đi, không còn có một chút huyết sắc, sự kiêu ngạo vừa nổi lên một giây trước đó cũng đã bị sụp đổ hoàn toàn.
Hơn ba mươi người mặc áo đen nhanh chóng xuống xe đứng thành một vòng quanh xe Rolls-Royce kia, một người mặc toàn đồ đen mở cửa xe bước xuống, một thân hình cao lớn lạnh lùng đi ra. Trong nháy mắt, khi người đàn ông kia bước ra ngoài, phảng phất nghe trọn những lời tức giận mà người đàn ông trung niên kia vừa mới nói xong.
“Lộp cộp...Lộp cộp...” tiếng ủng da bước tới của người này vang lên, hình như đã dẫm nát hệ thần kinh của người đàn ông trung niên kia, làm cho người ta cảm nhận thấy hơi thở đầy vẻ âm u của cái chết. Khi thấy đôi ủng da đen bóng loáng kia mới vừa vặn đi tới gần kho hàng bỏ không kia, người đàn ông trung niên kia liền không nhịn được sự sợ hãi, hai chân mềm nhũn, quỳ gối xuống trên mặt đất, trên gương mặt đã tái nhợt đi vì hoảng sợ, toàn thân run rẩy, quần áo đều bị mồ hôi lạnh nhuộm ướt.
"Hội, hội trưởng!" Trong tiếng nói run rẩy mang theo sự sợ hãi đến vô hạn.