-
Phần 2
4
Thái tử vẫn nghỉ ngơi ở đây, chỉ là ngày hôm sau lúc tỉnh lại, phía giường bên cạnh sớm đã lạnh lẽo. Ta cũng không để ý đến nỗi đau nhức cơ thể của lần đầu tiên, đứng dậy đi tới chỗ hoàng đế hoàng hậu thỉnh an, cuối cùng mới bước vào Từ Ninh cung.
Sau khi ta lên năm tuổi, mỗi năm phụ thân đều dẫn ta vào cung thỉnh an thái hậu. Ta hiểu được tâm tư của phụ thân, thái hậu là nữ tử tôn quý nhất thiên hạ, thứ mà phụ thân muốn, không phải chỉ là chỗ dựa vững chắc từ hoàng đế.
Dã tâm của phụ thân, ta đã biết từ lúc mới năm tuổi vào cung.
Thái hậu còn ung dung hoa quý hơn một chút so với tưởng tượng của ta, khuôn mặt được bảo dưỡng tốt kia tràn đầy từ ái. So với phụ thân nghiêm khắc, thái hậu lại mặt đầy ý cười, thân thiết gọi ta một tiếng Hoa nhi.
Đây là danh xưng mà phụ thân ta chưa bao giờ gọi.
Thái hậu không có nữ nhi ruột, tôn nữ cũng không thích thân cận với người. Lúc người nhìn thấy ta, liền cảm thấy trên người ta có bóng dáng năm đó của người, cho nên xem ta như tôn nữ ruột. Mặc dù người khen ta đoan chính khéo léo, nhưng lại thích ta nằm ở trên đầu gối người hơn, ngọt ngào gọi người một tiếng tổ mẫu. Nhưng e ngại lễ nghĩa, ta chỉ dám gọi người là nương nương.
Những chuyện này ngay cả phụ thân cũng không biết, chỉ biết thái hậu yêu thương ta, thường triệu ta vào cung bầu bạn.
Ta đoan trang hiền lương nhiều năm, chỉ có ở bên cạnh thái hậu ta mới dám dỡ bỏ hết vinh quang chất đống trên người.
Bởi vì hôn sự, ta đã hai năm không vào cung gặp thái hậu, hiện giờ thái hậu vẫn từ ái như vậy, chỉ là bên tóc mai đã có không ít sợi bạc. Đợi đến khi người đuổi hết người hầu trong điện ra, ta mới dám xách váy chạy tới trước, nằm trên đầu gối của người như lúc còn nhỏ, danh chính ngôn thuận gọi ra một tiếng tổ mẫu kia.
“Chao ôi, hài tử ngoan.”
Thái hậu nhẹ nhàng vuốt ve nơi trên tóc ta không bị châu ngọc chiếm cứ, trong mắt ngấn ánh nước mà ta không thể nhìn thấy. “Tổ tôn” hai người chúng ta ôn chuyện hồi lâu, cho đến khi xong bữa trưa, cũng đã đến canh giờ nên rời đi.
Nhưng vào lúc này, ta vén váy quỳ rạp xuống mặt đất.
“Tôn tức muốn cầu xin hoàng tổ mẫu một ân điển.”
Đây là đại lễ hiếm hoi của ta khi ta ở một mình với thái hậu.
Thái hậu theo đó mà đưa mắt xuống, nhìn rõ mồn một. Một hồi lâu sau, trên đầu ta truyền đến một tiếng thở dài rất nhẹ.
Ý chỉ của thái hậu rất nhanh được đưa đến phủ thái sư, vào một ngày lành, Tống Duy Nguyệt ngồi một chiếc kiệu nhỏ, đi từ cửa phụ vào Đông cung, làm thị thiếp của thái tử.
Mà ta cũng tặng rất nhiều đồ vật, dù sao cũng là nữ nhi Tống gia, cũng là ta cầu tới.
Có lẽ là cảm thấy mắc nợ, số lần thái tử đến phòng ta cũng ngày một nhiều hơn. Nhưng chỉ cần một câu không khỏe của Tống Duy Nguyệt, hắn sẽ khoác áo vội vàng chạy đi.
Ta ra vẻ như ngủ say mà trở mình, mở hai mắt ra, mắt đầy thanh tỉnh.
Đông cung lần lượt nâng vào một vị trắc phi cùng mấy vị thị thiếp, đều là nữ nhi của quyền thần. Ngoại trừ xử lý chính sự, thái tử chính là ở bên cạnh Tống Duy Nguyệt mỗi ngày.
Mà ta lại phát hiện mình có thai vào đầu hạ.
Thái tử dường như vui mừng không được mấy ngày, liền nghe Tống Duy Nguyệt đập nát mấy bình hoa, vội vàng chạy đi dỗ dành.
Tiết mục như vậy, ta đã sớm quen rồi.
Mặc dù như thế, ta vẫn đi đến Từ Ninh cung hầu hạ mỗi ngày, thái hậu đã tuổi xế chiều, gần đất xa trời, ngày càng suy yếu. Bệnh kéo dài nhiều năm bỗng nhiên có chút chuyển biến tốt đẹp mấy ngày nay, nhưng trong lòng ta và thái hậu đều hiểu rõ, chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi.
Chính miệng thái y nói, bệnh đã ăn sâu vào xương tuỷ, không có thuốc chữa.
Mặc dù ta khẩn cầu thái hậu, khẩn cầu người nhất định phải chống đỡ đợi cho đến khi tằng tôn chào đời, cũng nghe người miệng vàng lời ngọc đáp ứng, nhưng vẫn vô dụng.
Thái hậu vẫn không thể vượt qua mùa đông khắc nghiệt này, cưỡi hạc về trời.
Hoàng cung trải đầy lụa trắng, hoàng hậu dẫn mọi người quỳ gối trước Từ Ninh cung, ta mấy lần bi thương khó nhịn, gần như muốn ngất xỉu. Nước mắt chảy ròng ròng đến lúc c.hết lặng, đột nhiên đau bụng không chịu nổi.
Đang lúc ta ôm bụng bởi vì đau đớn mà nhíu mày, lại vô tình bắt gặp đôi mắt lạnh lùng không có một tia cảm xúc của Tống Duy Nguyệt, khóe miệng nàng ta còn mơ hồ kéo ra ý cười châm chọc.
Giữa đám người bi thương tang tóc, nàng ta có vẻ không ăn khớp.
Đây là bất kính với thái hậu, cũng là khiêu khích ta.
5
Năm Dụ Hòa thứ ba mươi, ngày mười sáu tháng hai, trong thiên điện Phượng Nghi cung, ngày thứ hai sau khi thái hậu cưỡi hạc về trời, ta sinh hạ trưởng tử của thái tử. Mà lúc ta sinh hài tử, thái tử đang bận chăm sóc Tống Duy Nguyệt vì thái hậu cưỡi hạc về trời mà khóc ngất đi, gian ngoài chỉ có hoàng hậu và một đám thị thiếp Đông cung canh giữ.
Dường như người có khuôn mặt lạnh lùng vừa rồi cũng không phải là Tống Duy Nguyệt.
Ngay cả tên của trưởng tử cũng do hoàng đế đặt, Cố Văn Hoằng.
Sau khi ta sinh hạ Văn Hoằng, thái tử lại lấy lí do thân thể của ta suy yếu do sinh non, giao quyền quản gia cho Tống Duy Nguyệt. Mặc dù chỉ là sinh sớm chưa tới mười ngày, cũng bị hắn lấy ra làm cái cớ.
Ta sớm đã lạnh tâm, sao có thể bởi vậy mà thương cảm?
Một ngày sau yến tiệc đầy tháng của Văn Hoằng, ta ôm Văn Hoằng đi đến Phượng Nghi cung thỉnh an hoàng hậu. Tuy nói lúc ta sinh hạ Văn Hoằng bởi vì chuyện của thái hậu mà tâm tình khó kiềm chế, nhưng cũng may Văn Hoằng sinh ra trắng trẻo mập mạp, xem như là niềm an ủi duy nhất của ta sau mấy lần hối hận.
Văn Hoằng không giống như những hài tử mới sinh khác, không thích khóc, ngược lại thấy người liền cười, làm cho hoàng hậu vui vẻ không thôi.
Lúc ôm Văn Hoằng rời khỏi Phượng Nghi cung, ý chỉ của hoàng hậu cũng theo đó mà đi đến Đông cung. Ta ôm Văn Hoằng đứng lặng lẽ trong điện ở Từ Ninh cung một hồi lâu, sau đó mới cất bước rời đi.
“Tuy rằng con không gặp được tằng tổ mẫu của con, nhưng người cũng rất thương con.”
Trên đường trở về Đông cung, ta hạ thấp giọng nói với Văn Hoằng. Văn Hoằng giống như nghe hiểu được, đôi mắt to tròn yên tĩnh chăm chú nhìn ta.
Quyền quản gia một lần nữa đã trở về trong tay ta.
Mà dường như thái tử muốn bồi thường cho Tống Duy Nguyệt, nên đã lấy danh nghĩa có công hầu hạ thăng cho Tống Duy Nguyệt làm trắc phi. Thái tử giữ lại vị trí trắc phi này hồi lâu, chính là vì ngày này.
Hoàng hậu cũng sợ nhúng tay vào quá nhiều sẽ làm tổn thương đến tình cảm mẫu tử, chỉ là nâng một trắc phi, cũng chưa từng để ý nhiều.
Sau khi Văn Hoằng tròn một tuổi, Lục trắc phi sinh hạ thứ tử Cố Văn Lệ, ta lần lượt đưa những thiếp thất xinh đẹp vào Đông cung, nhưng gia thất đều không cao. Vừa có thể phân sủng, cũng không đến mức lay động được địa vị của ta.
Thủ đoạn này xem ra có chút hiệu quả, dù sao thái tử và Tống Duy Nguyệt sớm chiều gặp nhau, có lẽ cũng có chút chán ngán. Tống Duy Nguyệt thừa sủng nhiều nhất, nhưng đến nay vẫn không có thai, địa vị trong lòng thái tử có lẽ cũng không bằng lúc trước.
Một thứ nữ, lại không có nhà ngoại tổ ủng hộ, chẳng qua chỉ dựa vào ân sủng của thái tử mới đạt đến địa vị bây giờ.
Có lẽ là vì có người mới phân sủng, Tống Duy Nguyệt khó có được khi bước vào trong sân viện của ta, trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp tràn đầy hung ác, “Ngươi chỉ là một nữ phụ đỡ đạn, làm những chuyện này đều vô ích. Ta mới là nữ chủ, ngươi không lay động được ta đâu.”
Ta chỉ khẽ nhướng mày, ngữ khí bình thản: “Người đâu, đuổi ra ngoài.”
6
Hai tháng sau, ta có thai lần thứ hai. Lúc này Cố Văn Hoằng đã hơn một tuổi, đã biết nói lưu loát rõ ràng. Hoàng đế khen Văn Hoằng thiên tư thông minh, thậm chí còn đưa Văn Hoằng vào trong Đại Minh cung đích thân dạy dỗ vài ngày.
Mà ta mang thai vất vả, không có thời gian chú ý đến Văn Hoằng, Văn Hoằng ở Đại Minh cung cũng khiến cho ta yên tâm không ít.
Sau khi địa vị bản thân ngày càng vững chắc, Tống gia cũng bởi vậy mà nước lên thì thuyền lên, trong triều có không ít đại thần nịnh nọt thái sư, đều khen ngợi thái sư có phương pháp dạy con, nuôi dạy được một nữ nhi tốt, thậm chí còn muốn dựa vào thái sư.
Lúc phụ thân đến gặp ta, trên mặt tràn đầy gió xuân.
“Con là nữ nhi không chịu thua kém nhất Tống gia, chỉ là...”
Phụ thân xoay người liền chuyển đề tài, ý cười trên mặt cũng vì thế mà thu liễm không ít.
“Muội muội con hiện giờ sống không được tốt, con thân là trưởng tỷ, cũng nên chiếu cố muội muội một chút.”
Có lẽ là lúc phụ thân đến, Tống Duy Nguyệt đã khóc lóc kể lể một hồi, lần này ta không đáp ứng theo lời phụ thân như trước kia nữa, mà ngước mắt nhìn về phía phụ thân.
“Những chuyện này đều là con đường mà tam muội tự mình chọn, là tốt hay xấu, cũng không phải là thứ nữ nhi có thể chi phối. Nữ nhi chưởng quản Đông cung, không có thời gian chú ý đến, mong phụ thân thứ lỗi.”
Sắc mặt phụ thân cứng đờ, tựa hồ có chút không tiếp nhận được nữ nhi từ trước đến nay răm rắp nghe lời lại có thể bác bỏ lời nói của mình. Nhưng bây giờ ta đã là thái tử phi, phụ thân không làm gì được ta.
Có lẽ là do nhìn mặt ta không có sợ hãi, ngay cả hai tròng mắt nhìn thẳng cũng không hề nao núng, phụ thân chỉ để lại một câu “Con đừng hối hận”, sau đó liền tức giận phất ống tay áo rời đi.
Lúc ta ở Đông cung cất bước gian nan, cẩn thận hành sự, Tống Duy Nguyệt lại hưởng thụ ngàn vạn vinh sủng. Khi đó phụ thân lại không hề có một câu quan tâm đến ta.
Bây giờ ân sủng của Tống Duy Nguyệt trở nên ít đi, phụ thân liền vội vàng đến dặn dò trưởng tỷ là ta chiếu cố nàng ta thật tốt.
Nhìn bóng dáng phụ thân rời đi, ta cảm thấy có chút buồn cười.
Năm Dụ Hòa thứ ba mươi hai, ta sinh hạ một cặp long phượng thai. Long phượng trình tường là đại cát, thái tử hiếm khi ghé thăm lại ở trong viện của ta nhiều ngày, sau khi hạ triều muốn gặp nhất chính là đôi nhi tử nữ nhi này, cùng hưởng thụ thiên luân chi lạc. Mấy tháng nay, ngoại trừ viện tử của ta, thái tử chưa từng đặt chân đến viện tử của các phi thiếp khác.
Cố Văn Hoằng dường như bởi vì vậy mà ghen tị, thấy thái tử liền la hét muốn ôm, phụ tử hai người cười đùa hòa hợp.
Nhìn khuôn mặt của hai người giống như được đúc khắc ra từ một khuôn, mặt mày ta liền tràn đầy vẻ dịu dàng.
Tống Duy Nguyệt lại đập nát thêm mấy bình hoa, cả ngày khóc lóc sướt mướt. Nhưng hiện giờ tâm tư thái tử hoàn toàn không đặt trên người nàng ta, đã đi đến thăm nàng ta hai ngày. Có lẽ là chê nàng ta ồn ào, không đến thăm nàng ta nữa.
Nghe được động tĩnh của Tống Duy Nguyệt, ta đi đến, hung hăng t.át vào khuôn mặt lê hoa đái vũ của nàng ta. Ngay lúc nàng ta che mặt kinh ngạc, ta tức giận nói: “Chuyện đại hỉ, ngươi lại khóc lóc xui xẻo như vậy. Nếu để cho người ngoài biết, không biết sẽ chỉ trích gia trạch của thái tử không yên như thế nào.”
Tống Duy Nguyệt chưa từng chịu khuất nhục như vậy, giương nanh múa vuốt muốn nhào đến đ.ánh ta, lại bị hai bà tử thô sử mà ta mang theo hung hăng ấn lại. Ta giơ tay thưởng cho nàng ta một cái t.át, sau đó xoa cổ tay, có lẽ là đ.ánh mạnh quá, cổ tay có chút đau đớn.
Trong mắt Tống Duy Nguyệt tràn đầy vẻ không tin, tóc tai bù xù, ánh mắt dữ tợn, đã không còn dáng vẻ ngày xưa, tay chân cũng giãy giụa muốn thoát khỏi hai bà tử thô sử kia, nhưng người sống an nhàn sung sướng như nàng ta sao có thể là đối thủ của hai bà tử kia, trong miệng hô: “A —— Tiện nhân nhà ngươi! Ngươi dám đ.ánh ta, ta phải nói cho thái tử biết, đồ tiện nhân!”
Giọng nói chói tai và lời lẽ dơ bẩn không chịu nổi ầm ĩ khiến ta có chút đau đầu, lại t.át một cái.
“Nếu ngươi lại ồn ào, ta liền thưởng cho ngươi một cái t.át, cho đến khi nào ngươi câm miệng lại mới thôi.”
Tống Duy Nguyệt thấy ta nghiêm túc, bị kích động sửng sốt tại chỗ, nghe lời ngậm miệng lại.
“Nếu ngươi muốn đem chuyện này ồn ào đến trước mặt phụ hoàng, ngươi cứ việc nói với thái tử.”
Ta khoát tay, hai bà tử thô sử liền buông lỏng tay, Tống Duy Nguyệt lập tức ngã trên mặt đất. Ta không nhìn nàng ta nữa, xoay người rời khỏi đây.
Từ đó về sau, Tống Duy Nguyệt quả nhiên yên tĩnh không ít.