Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-83
Chương 83: CHƯƠNG 71.2
Chương 71.2
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Edit: Ngày Đẹp Tươi
Beta:Minh Lý
Kiếp trước, cho dù Tống Ngưng Quân không hạ độc, dáng vẻ nàng vẫn xinh đẹp đáng yêu, sẽ thành thân với Phương Dương Hoằng, gả vào Phương gia, như vậy thì có gây trở ngại gì cho Tống Ngưng Quân đâu chứ.
Vậy mà Tống Ngưng Quân vẫn cứ hạ độc với nàng.
Nhưng kiếp này Tống Ngưng Quân muốn xuống tay với nàng cũng không có cách, vì hai viện cách nhau quá xa, mà mỗi phòng đều có đầu bếp riêng, Tống Ngưng Quân muốn vào chi thứ hai cũng còn không được thì lại càng không có khả năng đi mua chuộc được người ở phòng bếp, mục tiêu quá lớn như vậy, Tống Ngưng Quân không ngu ngốc.
Hơn nữa Quan Ngôn Quan Hạ lại còn theo dõi sát sao Tống Ngưng Quân, có hành động gì bất thường nàng đều biết hết.
Xu Xu yên tâm hơn chút.
Hôm nay nghỉ cuối tuần, không cần phải đến Thanh Nghiễn Các đọc sách, Xu Xu lại bận rộn trong thư phòng.
Một lát sau, Thôi thị qua tìm nàng, hai mẹ con tất nhiên không cần khách sáo, Thôi thị cũng ngồi ngay trong thư phòng, mặc kệ Xu Xu phối thuốc, bà ngồi bên cạnh hỏi: "Xu Xu, còn có nửa tháng nữa sẽ đến sinh thần con, con định tổ chức thế nào?"
Sinh thần mười bốn tuổi.
Xu Xu nhớ đến kiếp trước, lúc ấy Tống Ngưng Quân vẫn là Nhị cô nương được sủng ái của phủ Định Quốc Công, hai người có cùng ngày sinh thần.
Kiếp trước, hai người cùng nhau làm tiệc sinh thần, Xu Xu không có bạn bè, mời đến chỉ có thân thích trong phủ và bạn bè của Tống Ngưng Quân.
Khi đó Xu Xu đã bị Tống Ngưng Quân hạ độc, khuôn mặt biến đổi, vô cùng tự ti, hơn nữa lại không có bạn bè, cả buổi tiệc sinh thần đều im lặng, còn bị ép so sánh với Tống Ngưng Quân, lúc ấy Tống Ngưng Quân đã được cam lộ điều dưỡng da trắng mặt đẹp, duyên dáng yêu kiều, trong tiệc sinh thần lại càng nổi bật hơn.
Nhớ đến những việc này, Xu Xu bỏ dược liệu trong tay ra, lau sạch hai tay, đi đến ngồi xuống bên cạnh Thôi thị, nói với Thôi thị: "Mẫu thân, tuy là sinh thần của nữ nhi, nhưng cũng là ngày người chịu khổ, nữ nhi không muốn làm lớn, hay là chỉ mời Châu Châu và Khang Bình quận chúa đến, chúng ta cùng nhau ăn bữa tiệc gia đình thôi là được rồi."
Nàng chỉ có Châu Châu và Khang Bình là bạn, những khuê tú thế gia khác cũng không quá thân thuộc nên chỉ muốn mời hai người bạn đến ăn bữa cơm là được rồi.
Thôi thị bị những lời này của Xu Xu làm cho vừa mềm lòng lại vừa đau lòng.
Ngày sinh thần của nữ nhi cũng là ngày bà chịu khổ, nhưng bà lại không bảo vệ tốt cho nữ nhi, để nữ nhi chịu khổ cực mười mấy năm ở bên ngoài.
Bà cũng muốn làm lớn cho nữ nhi, nhưng đúng là không thích hợp, Tống Ngưng Quân vừa mới chuyển đi, nếu chỉ làm lớn cho Xu Xu thì người ngoài sẽ nói ra nói vào.
Hơn nữa, trượng phu là trọng thần trong triều, hoàng đế và triều thần đều đang nghĩ đến biên thành, lúc này tổ chức tiệc sinh thần lớn, sợ là cũng làm khó cho trượng phu.
Vả lại, bây giờ khuôn mặt Xu Xu càng ngày càng xuất chúng, có khi Thôi thị nhìn nữ nhi đều có chút hoảng hốt, hai năm này Xu Xu vẫn chưa đính hôn, vẫn nên ít lộ diện trước mặt nhiều người thì sẽ tốt hơn.
Thôi thị suy nghĩ những điều này nên nhân tiện nói: "Cũng được, sinh thần năm nay liền mời hai bạn tốt của con đến, chuyện còn lại Xu Xu không cần lo lắng, đều để mẫu thân xử lý."
Xu Xu cười nói: "Được, đều dựa vào mẫu thân vậy." Có tổ chức sinh thần hay không nàng cũng không quá để ý, nàng mong chờ đến lễ cập kê nhiều hơn.
Thôi thị hỏi xong nữ nhi, liền ra khỏi thư phòng về viện căn dặn nhóm ma ma ra ngoài chuẩn bị đồ đạc.
... ...
Sinh thần Xu Xu là vào ngày hai tháng sáu, đã bước vào giữa hè.
Thời tiết oi bức, hằng ngày Xu Xu vẫn thay quần áo nam tử đến Đức Thiện Đường chẩn bệnh giúp người, chưa bao giờ ngừng nghỉ.
Mỗi ngày đến giờ Thân mới về Phủ Quốc Công, toàn thân Xu Xu đều đẫm mồ hôi, rửa mặt chải đầu xong nàng mới thay quần áo, qua cùng người trong nhà ăn cơm uống nước.
Đã cuối tháng năm, cách sinh nhật Xu Xu chỉ còn hai ngày, mấy ngày trước nàng đã đưa thiệp mời đến Phương gia và Anh Vương gia rồi.
Ngay cả nữ quyến hai nhà cũng đã mời, Tiết thị vốn thân thiết với Thôi thị, tiệc sinh nhật Xu Xu chắc chắn sẽ mời bà ấy, Anh Vương phi và Thôi thị cũng xem như có quen biết, quan hệ cũng không tệ lắm, nên cũng cùng đến dự sinh thần Xu Xu với Khang Bình.
Lúc đến viện của Thôi thị, Xu Xu mới biết hôm nay bạn bè Nhị ca cũng đến.
Xu Xu hỏi thêm một câu: “Vị kia là bạn của Nhị ca sao?”
Thôi thị nói: "Chính là vị Trạng Nguyên Tần Yến Đường, đứa bé kia cũng rất đáng thương, nghe phụ thân con nói hắn là trưởng tử của huyện lệnh trấn Liên Thiệu, mẫu thân đã mất nhiều năm trước, trong nhà do thị thiếp của huyện lệnh quản việc nhà, tâm địa ả thị thiếp kia độc ác nham hiểm, sinh được hài tử, liền ra sức hành hạ hai hài tử của vợ cả trong nhà, mấy năm trước tỷ tỷ hắn đã bị gả bừa cho một gia đình nông dân, mười ngày trước vậy mà thiếp thị kia dám dẫn một cô nương gia bụng to đến mức không giấu được nữa đến tìm Tần Yến Đường, nói cô nương kia là hôn sự muốn định ra cho hắn, để cho hai người thành thân."
"Bụng to không giấu được sao?" Xu Xu nghe thấy liền trợn tròn mắt.
Kiếp trước nàng cũng có hiểu biết một chút về tình hình trong nhà của Tần Yến Đường, biết cuộc sống của hắn rất vất vả, thị thiếp kia của phụ thân hắn là một người lòng dạ hiểm độc, không chỉ chèn ép hắn, thậm chí còn muốn đưa một cô nương gia mang thai đã thông đồng với bà ta, không đứng đắn để làm thê tử Tần Yến Đường.
Nhưng Xu Xu không biết là sau khi Tần Yến Đường đã thi đậu Trạng Nguyên, vậy mà thị thiếp này còn dám dẫn cô nương kia đến tận kinh thành tìm Tần Yến Đường.
Đúng là điên mất rồi.
Thôi thị nói: "Thị thiếp kia của phụ thân hắn đúng là một ả điên, dám đưa một cô nương bụng đã to đến kinh thành đưa cho Tần Yến Đường, nói là cô nương đã đính hôn với hắn, sao hắn không chịu trách nhiệm với người ta."
Đây đã là chuyện từ mười ngày trước, ngày ấy Hàn Lâm viện mới vừa xong công việc, bên trong quan lớn quan nhỏ đều vừa bước ra khỏi cửa lớn nha môn.
Chỉ thấy một phụ nhân xinh đẹp dẫn theo một cô nương thanh tú đang mang thai, chỉ thẳng vào mặt Tần Yến Đường khóc lóc nói: "Ngươi đứa nhỏ này sao lại có thể nhẫn tâm như vậy chứ, trong nhà đã định hôn sự cho ngươi, vậy mà ngươi thăng quan tiến chức nhanh chóng còn không chấp nhận cô nương người ta sao? Cô nương người ta đều đã vào ở trong nhà chúng ta rồi, khi nào ngươi mới chịu về thành thân với người ta đây."
Lúc ấy, mặt Tần Yến Đường liền xám xịt, đồng liêu xung quanh lại càng dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn, hắn lạnh như băng nói: "Ta chưa bao giờ đính hôn, hơn nữa cũng chưa từng quan hệ bất chính với bất cứ cô nương nào."
Nhưng sự thật bày ra ngay trước mắt, cô nương bụng to kia khóc sướt mướt cầu xin hắn quay về thành thân.
Các đồng liêu ở Hàn Lâm viện đã bắt đầu xì xào bàn tán, cũng có vài người quen biết Tần Yến Đường thì tin tưởng vào nhân phẩm của hắn.
Thị thiếp kia khóc ầm lên, nói: "Ngay cả phụ thân ngươi cũng đã chấp nhận mối hôn sự này, Yến Đường à, ngươi mau trở về thành thân đi cho phụ thân ngươi yên tâm, ngươi làm ra chuyện hạ lưu như vậy khiến cha ngươi thực sự rất tức giận đấy."
Tần Yến Đường cười lạnh, nói: "Ta làm loại chuyện gì mà hạ lưu? Ngay cả mặt mũi nữ nhân này ta cũng chưa từng gặp qua, bà lại nhét một cô nương đã thông đồng từ trước với bà cho ta, có phải cũng lừa gạt cả phụ thân ta hay không, nói hài tử trong bụng nữ nhân này là của ta? Nếu không ta không tin trên đời này, còn có người làm phụ thân mà ép buộc nhi tử mình phải cưới một nữ nhân mang thai con của người khác."
Thị thiếp liền khóc, kiên quyết nói hài tử trong bụng cô nương kia là của Tần Yến Đường.
Tần Yến Đường biết cứ tiếp tục dây dưa với họ cũng không có bất cứ ý nghĩa gì nên hắn liền quay về nhà ở kinh thành.
Thị thiếp liền dẫn theo cô nương mang thai đi theo về tận nhà của Tần Yến Đường, cứ để cô nương kia đứng trước cửa ra vào nhà Tần Yến Đường.
Tần Yến Đường cũng mặc kệ mấy người này, hắn không cho người kia vào nhà, mặc kệ nàng ta ở ngoài cửa cả một đêm.
Sau một đêm, chuyện này liền truyền ra khắp kinh thành, còn có người cố ý chạy đến xem nữ tử bị Tần Yến Đường mặc kệ ở ngoài cửa, nói Tần Yến Đường nhẫn tâm, nữ nhân và hài tử của mình mà lại đối xử như vậy.
Ngày tiếp theo, Tần Yến Đường đến Hàn Lâm viện xin nghỉ, dẫn người về quê nhà một chuyến, điều tra được nam nhân quan hệ bất chính với nữ nhân kia.
Nam nhân này thật lòng thích nữ tử kia, nhưng nhà cửa nghèo khó, người nhà nữ tử này cũng không chấp nhận gả nữ tử cho hắn ta.
Nam nhân biết được nữ tử mang thai, đi đến kinh thành náo loạn một trận, muốn bắt nữ nhân về nhà, nữ nhân lại hoảng hốt không chịu về, nam nhân liền kể rõ ràng mọi chuyện về cái thai trên người nữ tử ra.
Nữ tử không còn cách nào khác, lúc này mới chịu thừa nhận là Uyển Nương tìm đến nàng ta, nói chỉ cần bám chặt lấy Tần Yến Đường không buông thì sau này có thể gả cho Tần Yến Đường lên chức phu nhân.
Tần Yến Đường cũng không tha thứ cho nữ tử này và Uyển Nương, tố cáo hai người lên công đường.
Nói xấu Trạng Nguyên đương triều, đánh cho một trận chạy không thoát.
Ngay cả thị thiếp Uyển Nương của Tần huyện lệnh cũng bị bắt lại, Tần huyện lệnh phải theo đến tận kinh thành, giải thích rõ với Tần Yến Đường, nói là bị Uyển Nương giấu diếm, suýt chút nữa hại hắn, vậy mà không ngờ cuối cùng lại còn cầu xin Tần Yến Đường tha cho Uyển Nương.
Tần Yến Đường liền nghiêm mặt từ chối.
Chương 71.2
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Edit: Ngày Đẹp Tươi
Beta:Minh Lý
Kiếp trước, cho dù Tống Ngưng Quân không hạ độc, dáng vẻ nàng vẫn xinh đẹp đáng yêu, sẽ thành thân với Phương Dương Hoằng, gả vào Phương gia, như vậy thì có gây trở ngại gì cho Tống Ngưng Quân đâu chứ.
Vậy mà Tống Ngưng Quân vẫn cứ hạ độc với nàng.
Nhưng kiếp này Tống Ngưng Quân muốn xuống tay với nàng cũng không có cách, vì hai viện cách nhau quá xa, mà mỗi phòng đều có đầu bếp riêng, Tống Ngưng Quân muốn vào chi thứ hai cũng còn không được thì lại càng không có khả năng đi mua chuộc được người ở phòng bếp, mục tiêu quá lớn như vậy, Tống Ngưng Quân không ngu ngốc.
Hơn nữa Quan Ngôn Quan Hạ lại còn theo dõi sát sao Tống Ngưng Quân, có hành động gì bất thường nàng đều biết hết.
Xu Xu yên tâm hơn chút.
Hôm nay nghỉ cuối tuần, không cần phải đến Thanh Nghiễn Các đọc sách, Xu Xu lại bận rộn trong thư phòng.
Một lát sau, Thôi thị qua tìm nàng, hai mẹ con tất nhiên không cần khách sáo, Thôi thị cũng ngồi ngay trong thư phòng, mặc kệ Xu Xu phối thuốc, bà ngồi bên cạnh hỏi: "Xu Xu, còn có nửa tháng nữa sẽ đến sinh thần con, con định tổ chức thế nào?"
Sinh thần mười bốn tuổi.
Xu Xu nhớ đến kiếp trước, lúc ấy Tống Ngưng Quân vẫn là Nhị cô nương được sủng ái của phủ Định Quốc Công, hai người có cùng ngày sinh thần.
Kiếp trước, hai người cùng nhau làm tiệc sinh thần, Xu Xu không có bạn bè, mời đến chỉ có thân thích trong phủ và bạn bè của Tống Ngưng Quân.
Khi đó Xu Xu đã bị Tống Ngưng Quân hạ độc, khuôn mặt biến đổi, vô cùng tự ti, hơn nữa lại không có bạn bè, cả buổi tiệc sinh thần đều im lặng, còn bị ép so sánh với Tống Ngưng Quân, lúc ấy Tống Ngưng Quân đã được cam lộ điều dưỡng da trắng mặt đẹp, duyên dáng yêu kiều, trong tiệc sinh thần lại càng nổi bật hơn.
Nhớ đến những việc này, Xu Xu bỏ dược liệu trong tay ra, lau sạch hai tay, đi đến ngồi xuống bên cạnh Thôi thị, nói với Thôi thị: "Mẫu thân, tuy là sinh thần của nữ nhi, nhưng cũng là ngày người chịu khổ, nữ nhi không muốn làm lớn, hay là chỉ mời Châu Châu và Khang Bình quận chúa đến, chúng ta cùng nhau ăn bữa tiệc gia đình thôi là được rồi."
Nàng chỉ có Châu Châu và Khang Bình là bạn, những khuê tú thế gia khác cũng không quá thân thuộc nên chỉ muốn mời hai người bạn đến ăn bữa cơm là được rồi.
Thôi thị bị những lời này của Xu Xu làm cho vừa mềm lòng lại vừa đau lòng.
Ngày sinh thần của nữ nhi cũng là ngày bà chịu khổ, nhưng bà lại không bảo vệ tốt cho nữ nhi, để nữ nhi chịu khổ cực mười mấy năm ở bên ngoài.
Bà cũng muốn làm lớn cho nữ nhi, nhưng đúng là không thích hợp, Tống Ngưng Quân vừa mới chuyển đi, nếu chỉ làm lớn cho Xu Xu thì người ngoài sẽ nói ra nói vào.
Hơn nữa, trượng phu là trọng thần trong triều, hoàng đế và triều thần đều đang nghĩ đến biên thành, lúc này tổ chức tiệc sinh thần lớn, sợ là cũng làm khó cho trượng phu.
Vả lại, bây giờ khuôn mặt Xu Xu càng ngày càng xuất chúng, có khi Thôi thị nhìn nữ nhi đều có chút hoảng hốt, hai năm này Xu Xu vẫn chưa đính hôn, vẫn nên ít lộ diện trước mặt nhiều người thì sẽ tốt hơn.
Thôi thị suy nghĩ những điều này nên nhân tiện nói: "Cũng được, sinh thần năm nay liền mời hai bạn tốt của con đến, chuyện còn lại Xu Xu không cần lo lắng, đều để mẫu thân xử lý."
Xu Xu cười nói: "Được, đều dựa vào mẫu thân vậy." Có tổ chức sinh thần hay không nàng cũng không quá để ý, nàng mong chờ đến lễ cập kê nhiều hơn.
Thôi thị hỏi xong nữ nhi, liền ra khỏi thư phòng về viện căn dặn nhóm ma ma ra ngoài chuẩn bị đồ đạc.
... ...
Sinh thần Xu Xu là vào ngày hai tháng sáu, đã bước vào giữa hè.
Thời tiết oi bức, hằng ngày Xu Xu vẫn thay quần áo nam tử đến Đức Thiện Đường chẩn bệnh giúp người, chưa bao giờ ngừng nghỉ.
Mỗi ngày đến giờ Thân mới về Phủ Quốc Công, toàn thân Xu Xu đều đẫm mồ hôi, rửa mặt chải đầu xong nàng mới thay quần áo, qua cùng người trong nhà ăn cơm uống nước.
Đã cuối tháng năm, cách sinh nhật Xu Xu chỉ còn hai ngày, mấy ngày trước nàng đã đưa thiệp mời đến Phương gia và Anh Vương gia rồi.
Ngay cả nữ quyến hai nhà cũng đã mời, Tiết thị vốn thân thiết với Thôi thị, tiệc sinh nhật Xu Xu chắc chắn sẽ mời bà ấy, Anh Vương phi và Thôi thị cũng xem như có quen biết, quan hệ cũng không tệ lắm, nên cũng cùng đến dự sinh thần Xu Xu với Khang Bình.
Lúc đến viện của Thôi thị, Xu Xu mới biết hôm nay bạn bè Nhị ca cũng đến.
Xu Xu hỏi thêm một câu: “Vị kia là bạn của Nhị ca sao?”
Thôi thị nói: "Chính là vị Trạng Nguyên Tần Yến Đường, đứa bé kia cũng rất đáng thương, nghe phụ thân con nói hắn là trưởng tử của huyện lệnh trấn Liên Thiệu, mẫu thân đã mất nhiều năm trước, trong nhà do thị thiếp của huyện lệnh quản việc nhà, tâm địa ả thị thiếp kia độc ác nham hiểm, sinh được hài tử, liền ra sức hành hạ hai hài tử của vợ cả trong nhà, mấy năm trước tỷ tỷ hắn đã bị gả bừa cho một gia đình nông dân, mười ngày trước vậy mà thiếp thị kia dám dẫn một cô nương gia bụng to đến mức không giấu được nữa đến tìm Tần Yến Đường, nói cô nương kia là hôn sự muốn định ra cho hắn, để cho hai người thành thân."
"Bụng to không giấu được sao?" Xu Xu nghe thấy liền trợn tròn mắt.
Kiếp trước nàng cũng có hiểu biết một chút về tình hình trong nhà của Tần Yến Đường, biết cuộc sống của hắn rất vất vả, thị thiếp kia của phụ thân hắn là một người lòng dạ hiểm độc, không chỉ chèn ép hắn, thậm chí còn muốn đưa một cô nương gia mang thai đã thông đồng với bà ta, không đứng đắn để làm thê tử Tần Yến Đường.
Nhưng Xu Xu không biết là sau khi Tần Yến Đường đã thi đậu Trạng Nguyên, vậy mà thị thiếp này còn dám dẫn cô nương kia đến tận kinh thành tìm Tần Yến Đường.
Đúng là điên mất rồi.
Thôi thị nói: "Thị thiếp kia của phụ thân hắn đúng là một ả điên, dám đưa một cô nương bụng đã to đến kinh thành đưa cho Tần Yến Đường, nói là cô nương đã đính hôn với hắn, sao hắn không chịu trách nhiệm với người ta."
Đây đã là chuyện từ mười ngày trước, ngày ấy Hàn Lâm viện mới vừa xong công việc, bên trong quan lớn quan nhỏ đều vừa bước ra khỏi cửa lớn nha môn.
Chỉ thấy một phụ nhân xinh đẹp dẫn theo một cô nương thanh tú đang mang thai, chỉ thẳng vào mặt Tần Yến Đường khóc lóc nói: "Ngươi đứa nhỏ này sao lại có thể nhẫn tâm như vậy chứ, trong nhà đã định hôn sự cho ngươi, vậy mà ngươi thăng quan tiến chức nhanh chóng còn không chấp nhận cô nương người ta sao? Cô nương người ta đều đã vào ở trong nhà chúng ta rồi, khi nào ngươi mới chịu về thành thân với người ta đây."
Lúc ấy, mặt Tần Yến Đường liền xám xịt, đồng liêu xung quanh lại càng dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn, hắn lạnh như băng nói: "Ta chưa bao giờ đính hôn, hơn nữa cũng chưa từng quan hệ bất chính với bất cứ cô nương nào."
Nhưng sự thật bày ra ngay trước mắt, cô nương bụng to kia khóc sướt mướt cầu xin hắn quay về thành thân.
Các đồng liêu ở Hàn Lâm viện đã bắt đầu xì xào bàn tán, cũng có vài người quen biết Tần Yến Đường thì tin tưởng vào nhân phẩm của hắn.
Thị thiếp kia khóc ầm lên, nói: "Ngay cả phụ thân ngươi cũng đã chấp nhận mối hôn sự này, Yến Đường à, ngươi mau trở về thành thân đi cho phụ thân ngươi yên tâm, ngươi làm ra chuyện hạ lưu như vậy khiến cha ngươi thực sự rất tức giận đấy."
Tần Yến Đường cười lạnh, nói: "Ta làm loại chuyện gì mà hạ lưu? Ngay cả mặt mũi nữ nhân này ta cũng chưa từng gặp qua, bà lại nhét một cô nương đã thông đồng từ trước với bà cho ta, có phải cũng lừa gạt cả phụ thân ta hay không, nói hài tử trong bụng nữ nhân này là của ta? Nếu không ta không tin trên đời này, còn có người làm phụ thân mà ép buộc nhi tử mình phải cưới một nữ nhân mang thai con của người khác."
Thị thiếp liền khóc, kiên quyết nói hài tử trong bụng cô nương kia là của Tần Yến Đường.
Tần Yến Đường biết cứ tiếp tục dây dưa với họ cũng không có bất cứ ý nghĩa gì nên hắn liền quay về nhà ở kinh thành.
Thị thiếp liền dẫn theo cô nương mang thai đi theo về tận nhà của Tần Yến Đường, cứ để cô nương kia đứng trước cửa ra vào nhà Tần Yến Đường.
Tần Yến Đường cũng mặc kệ mấy người này, hắn không cho người kia vào nhà, mặc kệ nàng ta ở ngoài cửa cả một đêm.
Sau một đêm, chuyện này liền truyền ra khắp kinh thành, còn có người cố ý chạy đến xem nữ tử bị Tần Yến Đường mặc kệ ở ngoài cửa, nói Tần Yến Đường nhẫn tâm, nữ nhân và hài tử của mình mà lại đối xử như vậy.
Ngày tiếp theo, Tần Yến Đường đến Hàn Lâm viện xin nghỉ, dẫn người về quê nhà một chuyến, điều tra được nam nhân quan hệ bất chính với nữ nhân kia.
Nam nhân này thật lòng thích nữ tử kia, nhưng nhà cửa nghèo khó, người nhà nữ tử này cũng không chấp nhận gả nữ tử cho hắn ta.
Nam nhân biết được nữ tử mang thai, đi đến kinh thành náo loạn một trận, muốn bắt nữ nhân về nhà, nữ nhân lại hoảng hốt không chịu về, nam nhân liền kể rõ ràng mọi chuyện về cái thai trên người nữ tử ra.
Nữ tử không còn cách nào khác, lúc này mới chịu thừa nhận là Uyển Nương tìm đến nàng ta, nói chỉ cần bám chặt lấy Tần Yến Đường không buông thì sau này có thể gả cho Tần Yến Đường lên chức phu nhân.
Tần Yến Đường cũng không tha thứ cho nữ tử này và Uyển Nương, tố cáo hai người lên công đường.
Nói xấu Trạng Nguyên đương triều, đánh cho một trận chạy không thoát.
Ngay cả thị thiếp Uyển Nương của Tần huyện lệnh cũng bị bắt lại, Tần huyện lệnh phải theo đến tận kinh thành, giải thích rõ với Tần Yến Đường, nói là bị Uyển Nương giấu diếm, suýt chút nữa hại hắn, vậy mà không ngờ cuối cùng lại còn cầu xin Tần Yến Đường tha cho Uyển Nương.
Tần Yến Đường liền nghiêm mặt từ chối.