Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-79
Chương 79: CHƯƠNG 68
Chương 68
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Edit: Nhung Vũ
Beta: Minh Lý
Phu nhân Kỷ thị phủ Thuận Quốc Công đau lòng nhi tử, thấy hắn ta không màng cơm nước nên đã gầy đi không ít, bà ta đau lòng không thôi, trở về phòng cẩn thận cân nhắc, Vũ nhi đã gần mười sáu, cũng nên định ra việc hôn nhân... bỏ qua ân oán riêng của bà ta với Thôi Minh Tuyết, Tống gia Tam cô nương cũng sắp mười bốn, nhỏ hơn Vũ nhi hai tuổi, dung mạo xinh đẹp, cũng hiểu biết y thuật, còn có thể điều chế thuốc điều trị dạ dày và thuốc dưỡng nhan, còn được hoàng đế khen ngợi.
Năm đó ôm sai đứa nhỏ mới làm cho Tống gia Tam cô nương bị nông phụ nuôi nấng lớn lên, lo lắng nàng không hiểu quy củ lễ nghi, phẩm hạnh thì phải dành nhiều thời gian rèn dũa.
Nếu Vũ Nhi cưới Tống Tam cô nương, lợi nhiều hơn hại, cô nương lớn lên ở nông gia cũng có chút dễ dàng dạy bảo hơn.
Kì thực, Kỷ thị hiểu rõ để Tống Tam cô nương làm chính thê của Vũ nhi cũng tốt, lúc trước bà ta sai ma ma nói với Thôi Minh Tuyết để Tống Tam cô nương làm thiếp cho Vũ nhi cũng chỉ là muốn chọc Thôi thị tức giận.
Hiện tại cảm thấy có chút hối hận, nhưng vì nhi tử, bà ta nguyện ý sẽ xin lỗi Thôi Minh Tuyết, nhẹ nhàng nói chuyện với Thôi Minh Tuyết.
Kỷ thị biết bà ta vội vàng tới cửa sẽ bị phủ Quốc Công chặn ngoài cửa, nên bà lấy danh nghĩa phu nhân phủ Thuận Quốc Công để tới phủ Định Quốc Công.
Bản thân Kỷ thị cũng muốn xem chính thê của nhi tử.
Bà ta phái người tìm hiểu về nhân phẩm Tống Tam cô nương, lại sai người họa lại một bức tranh của Tống Tam cô nương cho bà ta xem.
Sau khi tìm hiểu tin tức biết, Tống Tam cô nương phẩm hạnh tinh khiết trong sáng, thích làm vui người khác, chăm chỉ hiếu học, trên bức họa Tống Tam cô nương còn xinh đẹp động lòng người.
Kỷ thị nhìn bức họa, thở dài, không nói đứa con động tâm, cô nương như vậy thật sự là không có gì để chê.
Bà ta định thời gian gặp mặt là ba ngày sau.
Thôi thị nhìn thấy thiệp mời trong tay, bà thở dài, dù sao Kỷ thị cũng là phu nhân Thuận Quốc Công có cáo mệnh trên thân, bà không thể cự tuyệt.
Bà nắm chặt thiệp mời trong tay, mặt này nhăn lại, Kỷ thị thật sự chưa từ bỏ ý định.
Được thôi, bà ta muốn mình tới cửa chịu nhục, bà sẽ thanh toàn cho bà ta.
Ba ngày sau Kỷ thị ăn mặc cẩn thận đến của phủ Định Quốc Công, bà ta mặc một thân áo lụa hoa vàng cùng với giày đế vải, đeo trọn bộ trang sức bạch ngọc, ung dung đẹp đẽ quý giá.
Thôi thị biết hôm nay Kỷ thị tới bái phỏng, theo quy tắc đãi khách cáo mệnh phu nhân tới cửa, mời bà ta tới chính sảnh, dâng lên nước trà và trái cây tốt nhất.
Hai người mặt đối mặt ngồi xuống, khuôn mặt đều có chút lạnh, cuối cùng rốt cuộc là Kỷ thị buông lỏng trước, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Lúc trước là ta không tốt, vì một số chuyện cũ mà nhằm vào Nhị phu nhân, ta tới đây xin lỗi Nhị phu nhân, sau này ta chắc chắn sẽ thay đổi, hôm nay tới đây thật ra là vì việc hôn nhân của Vũ nhi và Tống Tam cô nương trong phủ."
Đưa tay không đánh mặt tươi cười, Thôi thị nhẹ nhàng nói: "Lúc trước cũng là do ta nặng nòng quá, nhưng mà việc hôn nhân của nhi tử nhà Phùng phu nhân và Xu Xu nhà ta sao? Sao ta lại nhớ rõ là ta đã từ chối rồi mà, dù sao phu nhân muốn để Xu Xu làm thiếp cho nhi tử, bất luận là người nào cũng sẽ không đồng ý."
Kỷ thị ngượng ngùng, "Chuyện này ta cũng đã mắng ma ma rồi, bà ấy là ma ma bên người của ta, biết được ân oán giữa ta và Nhị phu nhân nên đã tự tiện làm như vậy, ta đã trách phạt bà ta rồi, mong rằng Nhị phu nhân đừng nhắc lại chuyện này, hôm nay ta tới đây thật sự là nghĩ đến mối quan hệ hai nhà, nếu Xu Xu có thể tới nhà ta, ta sẽ yêu thương như khuê nữ thân sinh, còn nữa hai nhà cách nhau cũng không xa, sau này lui tới cũng tiện, Nhị phu nhân, ngươi thấy có đúng không?"
Lời này thật là lừa quỷ mà, đương nhiên Thôi thị không tin.
Nhưng Kỷ thị nhằm vào bà trong mười năm, hiện tại lại vì nhi tử mà cúi đầu trước bà cũng đã hiếm thấy, xem ra là thật sự có tâm tư muốn hai nhà kết thân.
Đương nhiên Thôi thị không thể mắng người như trước kia.
Bà suy nghĩ một lát rồi nói: "Phu nhân có thể nhìn trúng Xu Xu nhà ta thì là phúc khí của nhi nữ, nhưng ta đã thương lượng với lão gia trong phủ, để Xu Xu ở nhà thêm hai năm, phu nhân hẳn là biết được Xu Xu thuở nhỏ không lớn lên bên cạnh ta, hiện tại mới được nhận về, ta cũng không hy vọng nàng gả ra ngoài quá sớm."
Nghe Thôi thị nhắc tới lão gia, vẻ mặt Kỷ thị căng thẳng hơn, bà ta giương mắt nhìn Thôi thị, từng bước ép sát, "Điều này ta có thể hiểu, Nhị phu nhân muốn Xu Xu đợi hai năm nữa là đúng, nhưng cô nương dù sao cũng phải thành thân, không bằng định việc hôn nhân trước, rồi chờ hai ba năm sau thành thân cũng không sao."
Thôi thị thấy bà ta không từ bỏ ý định, trong lòng lại não nề, nhưng trên mặt không thể hiện, bà nói: "Ta đây cũng nói thật với phu nhân vậy, kỳ thật ta không tính toán để Xu Xu tìm một môn hộ quá cao, Xu Xu muốn học y, ta cũng ủng hộ nàng học y, nàng cũng không phải đứa nhỏ thích bỏ dở nửa chừng, sau này nàng thành thân rồi, vẫn có thể tiếp tục chẩn bệnh cho người khác như trước, xuất đầu lộ diện như vậy, xin hỏi phu nhân có đồng ý một người con dâu như vậy không?"
Kỷ thị nhíu mày, "Tuy rằng Đại Ngu khoan dung với nữ tử, nhưng Xu Xu vẫn là tiểu thư khuê các, hiện tại học y sau này giúp đỡ điều trị thân mình thì cũng được,
nhưng khi đã gả cho người khác sao còn có thể xuất đầu lộ diện chẩn bệnh cho người ta, nào có thiên kim phủ Quốc Công nào lại chẩn bệnh cho bần dân chứ?"
Ý này có nghĩa là không cho phép, bọn họ cũng phải nghĩ tới thể diện phủ Thuận Quốc Công, về sau Vũ nhi kế thừa tước vị, Xu Xu trở thành phu nhân Quốc Công, tước vị đích phu nhân nhất đẳng lại ra ngoài chẩn bệnh cho người ta thì thành cái gì?
"Phùng phu nhân đương nhiên không muốn con dâu xuất đầu lộ diện, nhưng đây là lý tưởng khát vọng của Xu Xu, cho nên ta đã thương lượng với nàng rồi, tìm cho nàng môn hộ thấp một chút, sau này nàng có thể tiếp tục học y cứu người, cho nên chỉ có thể từ chối phu nhân ngài, việc hôn nhân của Xu Xu phải tự nàng gật đầu thì mới được."
Kỷ thị hoàn toàn thay đổi sắc mặt.
"Các ngươi cũng quá dung túng đứa nhỏ trong nhà rồi, cô nương phủ Quốc Công như nàng cũng có thể tự mình hiểu lấy, không thể làm bậy, như vậy là tổn hại thể diện phủ Quốc Công!"
Thôi thị mỉm cười, "Xu Xu là đứa nhỏ của chúng ta, không phiền Phùng phu nhân thay ta giáo huấn đứa nhỏ, chúng ta cảm thấy Xu Xu như vậy rất tốt, nàng nguyện ý học y cứu người, chúng ta cũng tôn trọng quyết định của nàng."
Kỷ thị thật sự tức giận, lại không thể làm gì Thôi Minh Tuyết.
Bà ta đè xuống tính tình nói: "Nhị phu nhân, ta là thiệt tình thực lòng đến thay nhi tử xin cưới Tam cô nương."
Thôi thị nói: "Thật có lỗi, Xu Xu quả thực là không phù hợp với phủ Thuận Quốc Công, xin phu nhân chớ cưỡng cầu nữa, thân phận thế tử tôn quý, bộ dạng xuất chúng, muốn kết hôn với cô nương như thế nào đều dễ dàng, thật sự không thích hợp với Xu Xu."
"Được được được, ta nói với ngươi như vậy rồi mà ngươi vẫn cự tuyệt." Kỷ thị đứng dậy, mặt lộ vẻ não nề, liên tiếp nói ra ba từ ‘được’ có thể thấy được tức giận không nhẹ.
Thần sắc Thôi thị không thay đổi, "Ta vẫn nói như vậy, Xu Xu không thích hợp với thế tử, xin phu nhân tìm hiền thê nhà khác."
Kỷ thị đứng dậy phất tay áo, sắc mặt khó coi, "Ta muốn chờ xem, chờ xem Tam cô nương nhà ngươi lấy người người bộ dáng như thế nào!"
Dứt lời, Kỷ thị không phản ứng Thôi thị, phụng phịu rời đi.
Thôi thị không thèm ngăn đón bà ta, nhưng cũng đứng dậy đi theo, tiễn người ra ngoài.
Vừa vặn Xu Xu tới tìm Thôi thi có chút việc lại gặp phải Kỷ thị.
Kỷ thị nhìn thấy nữ hài tử mặc váy mềm, da thịt trắng nõn như tuyết cũng phải ngẩn ngơ một lúc.
Thực tế bà ta vì ân oán với Thôi thị, nếu yến hội có mặt Thôi thị thì bà ta sẽ không đi, bởi vậy cũng chưa gặp Xu Xu.
Lúc này nhìn thấy Tống Tam cô nương, bà ta mới biết được bức họa Tống Tam cô nương kia chỉ mới họa được một nửa vẻ đẹp ấy.
Kỷ thị nhíu mày, vì Thôi thi cự tuyệt bà ta nên bà ta lại không thích Xu Xu hơn.
Xu Xu tới tìm Thôi thị là muốn lấy quyển sách để đây mấy ngày trước, gặp Kỷ thị nhưng nàng không biết bà ta, nhưng người được mẫu thân mời đến chính sảnh, ăn mặc cũng phú quý bức người, hẳn là phủ nhân nhà ai trong kinh thành nên nàng chỉnh đốn trang phục rồi phúc lễ, "Bái kiến phu nhân."
Kỷ thị cười lạnh một tiếng, "Ngươi chính là Tống Tam cô nương đi? Nghe nói ngươi lấy sư tử trắng nhà ta, đây là tính toán muốn chiếm mà không trả lại sao ?"
Bà ta chính là tức giận Thôi thị, lại thấy Xu Xu mỹ mạo như vậy, làm cho nhi tử bà ta không thiết ăn uống, không nhịn được mà muốn chế nhạo Xu Xu hai câu.
Xu Xu sắc mặt lãnh đạm, biết vị trước mắt này chính là Thuận Quốc Công phu nhân.
Xu Xu nói: "Nếu phu nhân nói như thế, không bằng bây giờ ngài tới mang sư tử trắng đi đi?"
Giọng nói của nàng mềm mại, tiếng nói thản nhiên như là hoa nở rộ, giọng mềm mại trong veo.
Kỷ thị tiếp tục cười lạnh, "Như thế nào, nghĩ ta không dám?"
Xu Xu rất bình tĩnh, "Ngày ấy vãn bối thấy sư tử trắng ở bãi rác đầu ngõ, nó chỉ còn một hơi cuối cùng, mọi người nhìn thấy thị vệ trong phủ của vãn bối đưa nó về phủ, nhưng phu nhân ngài nói không phải cố ý vứt bỏ, hiện giờ ta đã chữa khỏi vết thương cho nó, phu nhân cứ việc mang nó trở về."
Thôi thị đi đến bên cạnh Xu Xu, biết Kỷ thị còn đang càn quấy, trong lòng bà cũng không thích, nhàn nhạt nói: "Không bằng hiện tại Phu nhân liền mang sư tử trắng về đi?"
Kỷ thị làm sao dám đi một mình, bà ta vô tình nhắc tới, nhưng nhớ rằng nhi tử rất thích sư tử trắng, nếu có thể mang sư tử trắng về, không chừng tâm tư của nhi tử cũng không còn trên người Tống Ngưng Xu nữa.
Bà ta nói: "Được, ta bắt nó về."
Bà ta không dám đi một mình, may mà khi ra cửa có mang theo nha hoàn, phủ vệ và ma ma.
Kỷ thị phân phó ma ma bên người gọi nha hoàn và phủ vệ đang ở ngoài cửa vào.
Bà ta không tin không thể chế phục một con súc sinh.
Thôi thị thấy Kỷ thị như thế, thì lại càng khinh thường Kỷ thị.
Ma ma bên người Kỷ thị nhanh chóng tới cửa ngách gọi mọi người tới.
Xu Xu dẫn bọn họ tới Thấm Hoa viện, dọc đường đi Kỷ thị cũng bình tĩnh.
Rất nhanh tới Thấm Hoa viện, bọn nha hoàn trong viện thấy Kỷ thị còn có hai thị vệ hữu lực cùng ma ma và hai nha hòn khác.
Lúc này nhóm nha hoàn đều tới bên cạnh Xu Xu, không rõ tình huống trước mắt
Xu Xu nhẹ giọng nói: "Đừng lo lắng, vị này chính là phu nhân Thuận Quốc Công, nói sư tử trắng nhà bà ta bị mất, cố ý đến đưa sư tử trắng về."
Tiểu nha hoàn trong Thấm hoa viện đều biết sư tử trắng tới chỗ cô nương như thế nào, nếu cô nương không thiện tâm thì giờ sư tử trắng kia cũng đã chết rồi.
Nào có chuyện cô nương chữa khỏi cho sư tử trắng đã thuần phục rồi người phủ Thuận Quốc Công chiếm tiện nghi chứ.
Còn phu nhân Thuận Quốc Công thì sao, thật là không biết xấu hổ.
Báo xa-li Xu Xu nuôi cũng chạy từ mái hiên tới bên cạnh Xu Xu, cọ vào tay Xu Xu.
Tuy là vật họ mèo, nhìn cũng giống một con mèo to, nhưng con báo xa-li này của Xu Xu hình thể lớn, hung mãnh uy nghiêm, lúc nhấc bốn chấn đi lại, tứ chi hữu lực, móng vuốt bén nhọn lộ ra ngoài, nhìn bộ dáng rất hung tàn.
Kỷ thị và nô bộc phủ vệ của bà ta nhìn thấy báo xa-li, mặt mũi trắng bệch, chân như nhũn ra.
Mấy người này thấy báo xa-li cao đến đùi Xu Xu, hình thể tráng kiện, nhìn thật sự đáng sợ.
Cũng may báo xa-li chỉ đứng bên chân Xu Xu, đôi mắt màu vàng nhìn bọn hắn chằm chằm, cũng không có động tác khác.
Kỷ thị thở phào nhẹ nhõm, lại thấy nhóm tiểu nha hoàn khinh bỉ rất rõ ràng, bà ta tức giận đến đau tâm can, bà ta lớn tiếng nói với ma ma nha hoàn bên người: "Còn không mau mang sư tử trắng về."
Xu Xu ôn thanh nói: "Phu nhân đừng vội, sư tử trắng ở trong nhĩ phòng của ta, để ta thả nó ra."
Sắc mặt Kỷ thị trắng một chút, "Sao không nhốt trong lồng sắt." Dự định của bà ta là trực tiếp mang lồng sắt đi.
Xu Xu cố nén cười nói: "Nó rất ngoan, cho nên không nhốt trong lồng."
Kỷ thị nhíu mày, sư tử trắng đã phục tùng Tống Tam cô nương ? Ánh mắt bà ta đảo qua báo xa-li bên người Xu Xu, nếu thật sự phục tùng hẳn là cũng sẽ giống báo xa-li không đả thương người, thật ra cũng không có gì đáng sợ.
Đã nhiều ngày sư tử trắng quen với Thấm Hoa viện, nó nhìn thấy bọn nha hoàn trong Thấm Hoa viện nên không mâu thuẫn .
Thỉnh thoảng Xu Xu còn để nó ra khỏi lồng đi bộ một vòng, sư tử trắng rất quấn Xu Xu, dù Xu Xu đi đâu nó cũng muốn đi theo.
Xu Xu nói sợ nó ra ngoài sẽ hung tợn nên lúc Xu Xu rời đi thì sẽ để nó vào trong lồng, nàng tính toán để mấy ngày nữa sư tử trắng thích ứng rồi sẽ để cho nó làm quen với cuộc sống trong vườn, thỉnh thoảng cho báo xa-li qua bên đó.
Lúc này Kỷ thị muốn chơi xấu, Xu Xu liền giáo huấn bà ta một chút.
Xu Xu đi vào nhĩ phòng, đóng cửa phòng, mở lồng sắt ra, sư tử trắng nhìn thấy Xu Xu lập tức nhảy khỏi lồng dùng cái mặt lông xù của mình dùng sức cọ cọ Xu Xu.
Chương 68
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Edit: Nhung Vũ
Beta: Minh Lý
Phu nhân Kỷ thị phủ Thuận Quốc Công đau lòng nhi tử, thấy hắn ta không màng cơm nước nên đã gầy đi không ít, bà ta đau lòng không thôi, trở về phòng cẩn thận cân nhắc, Vũ nhi đã gần mười sáu, cũng nên định ra việc hôn nhân... bỏ qua ân oán riêng của bà ta với Thôi Minh Tuyết, Tống gia Tam cô nương cũng sắp mười bốn, nhỏ hơn Vũ nhi hai tuổi, dung mạo xinh đẹp, cũng hiểu biết y thuật, còn có thể điều chế thuốc điều trị dạ dày và thuốc dưỡng nhan, còn được hoàng đế khen ngợi.
Năm đó ôm sai đứa nhỏ mới làm cho Tống gia Tam cô nương bị nông phụ nuôi nấng lớn lên, lo lắng nàng không hiểu quy củ lễ nghi, phẩm hạnh thì phải dành nhiều thời gian rèn dũa.
Nếu Vũ Nhi cưới Tống Tam cô nương, lợi nhiều hơn hại, cô nương lớn lên ở nông gia cũng có chút dễ dàng dạy bảo hơn.
Kì thực, Kỷ thị hiểu rõ để Tống Tam cô nương làm chính thê của Vũ nhi cũng tốt, lúc trước bà ta sai ma ma nói với Thôi Minh Tuyết để Tống Tam cô nương làm thiếp cho Vũ nhi cũng chỉ là muốn chọc Thôi thị tức giận.
Hiện tại cảm thấy có chút hối hận, nhưng vì nhi tử, bà ta nguyện ý sẽ xin lỗi Thôi Minh Tuyết, nhẹ nhàng nói chuyện với Thôi Minh Tuyết.
Kỷ thị biết bà ta vội vàng tới cửa sẽ bị phủ Quốc Công chặn ngoài cửa, nên bà lấy danh nghĩa phu nhân phủ Thuận Quốc Công để tới phủ Định Quốc Công.
Bản thân Kỷ thị cũng muốn xem chính thê của nhi tử.
Bà ta phái người tìm hiểu về nhân phẩm Tống Tam cô nương, lại sai người họa lại một bức tranh của Tống Tam cô nương cho bà ta xem.
Sau khi tìm hiểu tin tức biết, Tống Tam cô nương phẩm hạnh tinh khiết trong sáng, thích làm vui người khác, chăm chỉ hiếu học, trên bức họa Tống Tam cô nương còn xinh đẹp động lòng người.
Kỷ thị nhìn bức họa, thở dài, không nói đứa con động tâm, cô nương như vậy thật sự là không có gì để chê.
Bà ta định thời gian gặp mặt là ba ngày sau.
Thôi thị nhìn thấy thiệp mời trong tay, bà thở dài, dù sao Kỷ thị cũng là phu nhân Thuận Quốc Công có cáo mệnh trên thân, bà không thể cự tuyệt.
Bà nắm chặt thiệp mời trong tay, mặt này nhăn lại, Kỷ thị thật sự chưa từ bỏ ý định.
Được thôi, bà ta muốn mình tới cửa chịu nhục, bà sẽ thanh toàn cho bà ta.
Ba ngày sau Kỷ thị ăn mặc cẩn thận đến của phủ Định Quốc Công, bà ta mặc một thân áo lụa hoa vàng cùng với giày đế vải, đeo trọn bộ trang sức bạch ngọc, ung dung đẹp đẽ quý giá.
Thôi thị biết hôm nay Kỷ thị tới bái phỏng, theo quy tắc đãi khách cáo mệnh phu nhân tới cửa, mời bà ta tới chính sảnh, dâng lên nước trà và trái cây tốt nhất.
Hai người mặt đối mặt ngồi xuống, khuôn mặt đều có chút lạnh, cuối cùng rốt cuộc là Kỷ thị buông lỏng trước, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Lúc trước là ta không tốt, vì một số chuyện cũ mà nhằm vào Nhị phu nhân, ta tới đây xin lỗi Nhị phu nhân, sau này ta chắc chắn sẽ thay đổi, hôm nay tới đây thật ra là vì việc hôn nhân của Vũ nhi và Tống Tam cô nương trong phủ."
Đưa tay không đánh mặt tươi cười, Thôi thị nhẹ nhàng nói: "Lúc trước cũng là do ta nặng nòng quá, nhưng mà việc hôn nhân của nhi tử nhà Phùng phu nhân và Xu Xu nhà ta sao? Sao ta lại nhớ rõ là ta đã từ chối rồi mà, dù sao phu nhân muốn để Xu Xu làm thiếp cho nhi tử, bất luận là người nào cũng sẽ không đồng ý."
Kỷ thị ngượng ngùng, "Chuyện này ta cũng đã mắng ma ma rồi, bà ấy là ma ma bên người của ta, biết được ân oán giữa ta và Nhị phu nhân nên đã tự tiện làm như vậy, ta đã trách phạt bà ta rồi, mong rằng Nhị phu nhân đừng nhắc lại chuyện này, hôm nay ta tới đây thật sự là nghĩ đến mối quan hệ hai nhà, nếu Xu Xu có thể tới nhà ta, ta sẽ yêu thương như khuê nữ thân sinh, còn nữa hai nhà cách nhau cũng không xa, sau này lui tới cũng tiện, Nhị phu nhân, ngươi thấy có đúng không?"
Lời này thật là lừa quỷ mà, đương nhiên Thôi thị không tin.
Nhưng Kỷ thị nhằm vào bà trong mười năm, hiện tại lại vì nhi tử mà cúi đầu trước bà cũng đã hiếm thấy, xem ra là thật sự có tâm tư muốn hai nhà kết thân.
Đương nhiên Thôi thị không thể mắng người như trước kia.
Bà suy nghĩ một lát rồi nói: "Phu nhân có thể nhìn trúng Xu Xu nhà ta thì là phúc khí của nhi nữ, nhưng ta đã thương lượng với lão gia trong phủ, để Xu Xu ở nhà thêm hai năm, phu nhân hẳn là biết được Xu Xu thuở nhỏ không lớn lên bên cạnh ta, hiện tại mới được nhận về, ta cũng không hy vọng nàng gả ra ngoài quá sớm."
Nghe Thôi thị nhắc tới lão gia, vẻ mặt Kỷ thị căng thẳng hơn, bà ta giương mắt nhìn Thôi thị, từng bước ép sát, "Điều này ta có thể hiểu, Nhị phu nhân muốn Xu Xu đợi hai năm nữa là đúng, nhưng cô nương dù sao cũng phải thành thân, không bằng định việc hôn nhân trước, rồi chờ hai ba năm sau thành thân cũng không sao."
Thôi thị thấy bà ta không từ bỏ ý định, trong lòng lại não nề, nhưng trên mặt không thể hiện, bà nói: "Ta đây cũng nói thật với phu nhân vậy, kỳ thật ta không tính toán để Xu Xu tìm một môn hộ quá cao, Xu Xu muốn học y, ta cũng ủng hộ nàng học y, nàng cũng không phải đứa nhỏ thích bỏ dở nửa chừng, sau này nàng thành thân rồi, vẫn có thể tiếp tục chẩn bệnh cho người khác như trước, xuất đầu lộ diện như vậy, xin hỏi phu nhân có đồng ý một người con dâu như vậy không?"
Kỷ thị nhíu mày, "Tuy rằng Đại Ngu khoan dung với nữ tử, nhưng Xu Xu vẫn là tiểu thư khuê các, hiện tại học y sau này giúp đỡ điều trị thân mình thì cũng được,
nhưng khi đã gả cho người khác sao còn có thể xuất đầu lộ diện chẩn bệnh cho người ta, nào có thiên kim phủ Quốc Công nào lại chẩn bệnh cho bần dân chứ?"
Ý này có nghĩa là không cho phép, bọn họ cũng phải nghĩ tới thể diện phủ Thuận Quốc Công, về sau Vũ nhi kế thừa tước vị, Xu Xu trở thành phu nhân Quốc Công, tước vị đích phu nhân nhất đẳng lại ra ngoài chẩn bệnh cho người ta thì thành cái gì?
"Phùng phu nhân đương nhiên không muốn con dâu xuất đầu lộ diện, nhưng đây là lý tưởng khát vọng của Xu Xu, cho nên ta đã thương lượng với nàng rồi, tìm cho nàng môn hộ thấp một chút, sau này nàng có thể tiếp tục học y cứu người, cho nên chỉ có thể từ chối phu nhân ngài, việc hôn nhân của Xu Xu phải tự nàng gật đầu thì mới được."
Kỷ thị hoàn toàn thay đổi sắc mặt.
"Các ngươi cũng quá dung túng đứa nhỏ trong nhà rồi, cô nương phủ Quốc Công như nàng cũng có thể tự mình hiểu lấy, không thể làm bậy, như vậy là tổn hại thể diện phủ Quốc Công!"
Thôi thị mỉm cười, "Xu Xu là đứa nhỏ của chúng ta, không phiền Phùng phu nhân thay ta giáo huấn đứa nhỏ, chúng ta cảm thấy Xu Xu như vậy rất tốt, nàng nguyện ý học y cứu người, chúng ta cũng tôn trọng quyết định của nàng."
Kỷ thị thật sự tức giận, lại không thể làm gì Thôi Minh Tuyết.
Bà ta đè xuống tính tình nói: "Nhị phu nhân, ta là thiệt tình thực lòng đến thay nhi tử xin cưới Tam cô nương."
Thôi thị nói: "Thật có lỗi, Xu Xu quả thực là không phù hợp với phủ Thuận Quốc Công, xin phu nhân chớ cưỡng cầu nữa, thân phận thế tử tôn quý, bộ dạng xuất chúng, muốn kết hôn với cô nương như thế nào đều dễ dàng, thật sự không thích hợp với Xu Xu."
"Được được được, ta nói với ngươi như vậy rồi mà ngươi vẫn cự tuyệt." Kỷ thị đứng dậy, mặt lộ vẻ não nề, liên tiếp nói ra ba từ ‘được’ có thể thấy được tức giận không nhẹ.
Thần sắc Thôi thị không thay đổi, "Ta vẫn nói như vậy, Xu Xu không thích hợp với thế tử, xin phu nhân tìm hiền thê nhà khác."
Kỷ thị đứng dậy phất tay áo, sắc mặt khó coi, "Ta muốn chờ xem, chờ xem Tam cô nương nhà ngươi lấy người người bộ dáng như thế nào!"
Dứt lời, Kỷ thị không phản ứng Thôi thị, phụng phịu rời đi.
Thôi thị không thèm ngăn đón bà ta, nhưng cũng đứng dậy đi theo, tiễn người ra ngoài.
Vừa vặn Xu Xu tới tìm Thôi thi có chút việc lại gặp phải Kỷ thị.
Kỷ thị nhìn thấy nữ hài tử mặc váy mềm, da thịt trắng nõn như tuyết cũng phải ngẩn ngơ một lúc.
Thực tế bà ta vì ân oán với Thôi thị, nếu yến hội có mặt Thôi thị thì bà ta sẽ không đi, bởi vậy cũng chưa gặp Xu Xu.
Lúc này nhìn thấy Tống Tam cô nương, bà ta mới biết được bức họa Tống Tam cô nương kia chỉ mới họa được một nửa vẻ đẹp ấy.
Kỷ thị nhíu mày, vì Thôi thi cự tuyệt bà ta nên bà ta lại không thích Xu Xu hơn.
Xu Xu tới tìm Thôi thị là muốn lấy quyển sách để đây mấy ngày trước, gặp Kỷ thị nhưng nàng không biết bà ta, nhưng người được mẫu thân mời đến chính sảnh, ăn mặc cũng phú quý bức người, hẳn là phủ nhân nhà ai trong kinh thành nên nàng chỉnh đốn trang phục rồi phúc lễ, "Bái kiến phu nhân."
Kỷ thị cười lạnh một tiếng, "Ngươi chính là Tống Tam cô nương đi? Nghe nói ngươi lấy sư tử trắng nhà ta, đây là tính toán muốn chiếm mà không trả lại sao ?"
Bà ta chính là tức giận Thôi thị, lại thấy Xu Xu mỹ mạo như vậy, làm cho nhi tử bà ta không thiết ăn uống, không nhịn được mà muốn chế nhạo Xu Xu hai câu.
Xu Xu sắc mặt lãnh đạm, biết vị trước mắt này chính là Thuận Quốc Công phu nhân.
Xu Xu nói: "Nếu phu nhân nói như thế, không bằng bây giờ ngài tới mang sư tử trắng đi đi?"
Giọng nói của nàng mềm mại, tiếng nói thản nhiên như là hoa nở rộ, giọng mềm mại trong veo.
Kỷ thị tiếp tục cười lạnh, "Như thế nào, nghĩ ta không dám?"
Xu Xu rất bình tĩnh, "Ngày ấy vãn bối thấy sư tử trắng ở bãi rác đầu ngõ, nó chỉ còn một hơi cuối cùng, mọi người nhìn thấy thị vệ trong phủ của vãn bối đưa nó về phủ, nhưng phu nhân ngài nói không phải cố ý vứt bỏ, hiện giờ ta đã chữa khỏi vết thương cho nó, phu nhân cứ việc mang nó trở về."
Thôi thị đi đến bên cạnh Xu Xu, biết Kỷ thị còn đang càn quấy, trong lòng bà cũng không thích, nhàn nhạt nói: "Không bằng hiện tại Phu nhân liền mang sư tử trắng về đi?"
Kỷ thị làm sao dám đi một mình, bà ta vô tình nhắc tới, nhưng nhớ rằng nhi tử rất thích sư tử trắng, nếu có thể mang sư tử trắng về, không chừng tâm tư của nhi tử cũng không còn trên người Tống Ngưng Xu nữa.
Bà ta nói: "Được, ta bắt nó về."
Bà ta không dám đi một mình, may mà khi ra cửa có mang theo nha hoàn, phủ vệ và ma ma.
Kỷ thị phân phó ma ma bên người gọi nha hoàn và phủ vệ đang ở ngoài cửa vào.
Bà ta không tin không thể chế phục một con súc sinh.
Thôi thị thấy Kỷ thị như thế, thì lại càng khinh thường Kỷ thị.
Ma ma bên người Kỷ thị nhanh chóng tới cửa ngách gọi mọi người tới.
Xu Xu dẫn bọn họ tới Thấm Hoa viện, dọc đường đi Kỷ thị cũng bình tĩnh.
Rất nhanh tới Thấm Hoa viện, bọn nha hoàn trong viện thấy Kỷ thị còn có hai thị vệ hữu lực cùng ma ma và hai nha hòn khác.
Lúc này nhóm nha hoàn đều tới bên cạnh Xu Xu, không rõ tình huống trước mắt
Xu Xu nhẹ giọng nói: "Đừng lo lắng, vị này chính là phu nhân Thuận Quốc Công, nói sư tử trắng nhà bà ta bị mất, cố ý đến đưa sư tử trắng về."
Tiểu nha hoàn trong Thấm hoa viện đều biết sư tử trắng tới chỗ cô nương như thế nào, nếu cô nương không thiện tâm thì giờ sư tử trắng kia cũng đã chết rồi.
Nào có chuyện cô nương chữa khỏi cho sư tử trắng đã thuần phục rồi người phủ Thuận Quốc Công chiếm tiện nghi chứ.
Còn phu nhân Thuận Quốc Công thì sao, thật là không biết xấu hổ.
Báo xa-li Xu Xu nuôi cũng chạy từ mái hiên tới bên cạnh Xu Xu, cọ vào tay Xu Xu.
Tuy là vật họ mèo, nhìn cũng giống một con mèo to, nhưng con báo xa-li này của Xu Xu hình thể lớn, hung mãnh uy nghiêm, lúc nhấc bốn chấn đi lại, tứ chi hữu lực, móng vuốt bén nhọn lộ ra ngoài, nhìn bộ dáng rất hung tàn.
Kỷ thị và nô bộc phủ vệ của bà ta nhìn thấy báo xa-li, mặt mũi trắng bệch, chân như nhũn ra.
Mấy người này thấy báo xa-li cao đến đùi Xu Xu, hình thể tráng kiện, nhìn thật sự đáng sợ.
Cũng may báo xa-li chỉ đứng bên chân Xu Xu, đôi mắt màu vàng nhìn bọn hắn chằm chằm, cũng không có động tác khác.
Kỷ thị thở phào nhẹ nhõm, lại thấy nhóm tiểu nha hoàn khinh bỉ rất rõ ràng, bà ta tức giận đến đau tâm can, bà ta lớn tiếng nói với ma ma nha hoàn bên người: "Còn không mau mang sư tử trắng về."
Xu Xu ôn thanh nói: "Phu nhân đừng vội, sư tử trắng ở trong nhĩ phòng của ta, để ta thả nó ra."
Sắc mặt Kỷ thị trắng một chút, "Sao không nhốt trong lồng sắt." Dự định của bà ta là trực tiếp mang lồng sắt đi.
Xu Xu cố nén cười nói: "Nó rất ngoan, cho nên không nhốt trong lồng."
Kỷ thị nhíu mày, sư tử trắng đã phục tùng Tống Tam cô nương ? Ánh mắt bà ta đảo qua báo xa-li bên người Xu Xu, nếu thật sự phục tùng hẳn là cũng sẽ giống báo xa-li không đả thương người, thật ra cũng không có gì đáng sợ.
Đã nhiều ngày sư tử trắng quen với Thấm Hoa viện, nó nhìn thấy bọn nha hoàn trong Thấm Hoa viện nên không mâu thuẫn .
Thỉnh thoảng Xu Xu còn để nó ra khỏi lồng đi bộ một vòng, sư tử trắng rất quấn Xu Xu, dù Xu Xu đi đâu nó cũng muốn đi theo.
Xu Xu nói sợ nó ra ngoài sẽ hung tợn nên lúc Xu Xu rời đi thì sẽ để nó vào trong lồng, nàng tính toán để mấy ngày nữa sư tử trắng thích ứng rồi sẽ để cho nó làm quen với cuộc sống trong vườn, thỉnh thoảng cho báo xa-li qua bên đó.
Lúc này Kỷ thị muốn chơi xấu, Xu Xu liền giáo huấn bà ta một chút.
Xu Xu đi vào nhĩ phòng, đóng cửa phòng, mở lồng sắt ra, sư tử trắng nhìn thấy Xu Xu lập tức nhảy khỏi lồng dùng cái mặt lông xù của mình dùng sức cọ cọ Xu Xu.