Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-6
Chương 6: CHƯƠNG 6
CHƯƠNG 6:
Edit by team Chieu Anh Các ( Nhung)
Thanh niên này lớn lên vô cùng đẹp mắt, khuôn mặt tuấn mỹ, chân mày dày dặn, mắt phượng hẹp dài.
Diện mạo của hắn thiên hướng hòa nhã lịch sự, dáng người rất cao lớn, khuôn mặt lạnh băng, biểu tình lạnh lùng.
Vết thương trên thân không che đậy, còn có một thanh kiếm nhìn như xuyên qua thắt lưng, trên bàn bên cạnh còn đặt một thanh kiếm dài sắc bén.
Cảm giác áp bách rất mạnh.
Toàn thân Xu Xu cứng ngắc, chân đau tay đau, thân mình bắt đầu run lên, trước mặt thanh niên tuấn mỹ này, nàng bỗng có chút run rẩy.
So với tên cướp bên ngoài, nàng còn e sợ người trước mắt này hơn.
Thực tế, nàng có quen người thanh niên này.
Thậm chí còn có chút bóng ma đối với hắn.
Hắn là Thục Vương.
Hoàng trưởng tử của Hoàng đế Đại Ngu, Phó Lệ Mô.
Năm nay mới mười tám, nhưng đã là chiến thần uy danh truyền xa, mười tuổi hắn đã ra chiến trường, mười bốn tuổi đã dẫn vạn quân lấy đầu lãnh tướng của quân địch, lập nên chiến công hiển hách.
Mười lăm tuổi được phong vương, thiên hạ có ai chưa từng nghe tới danh tiếng của Thục Vương.
Hắn không chỉ là chiến thần, sự tồn tại của hắn còn là nỗi e ngại của mỗi người dân Đại Ngu, tính tình hắn thật sự rất cổ quái, bất cận nhân tình.
Thậm chí còn không gần nữ sắc, có lời đồn đại rằng ngày hắn được phong vương, có một tỳ nữ xinh đẹp có lòng muốn bò lên giường của hắn, sau khi hắn trở về phòng nhìn thấy nữ tử trên giường, trực tiếp rút kiếm đâm vào ngực tỳ nữ kia.
Tỳ nữ đó bị kiếm đâm mất mạng.
Việc này truyền ra ngoài, người ta đều nói hắn có bệnh không tiện nói ra, cho nên tính tình cổ quái bạo ngược.
Nếu không thì vì sao một nữ tử xinh đẹp như vậy trèo lên giường, hắn lại phải giết chết người ta?
Đương nhiên, vì hắn là Thục vương, còn là hoàng trưởng tử mà hoàng đế sủng ái nhất, mọi người cũng chỉ len lén nói.
Chính là không dám nghị luận bên ngoài.
Xu Xu sợ hắn không phải vì tính tình hắn không tốt, mà bởi vì Xu Xu biết hắn còn đáng sợ hơn la sát, gặp đâu đánh đó.
Lúc nàng làm một linh hồn đã chính mắt nhìn thấy bộ dáng hắn giết địch ở trên chiến trường, giống như la sát, máu đen đầy người, lúc hắn chặt đứt đầu quân địch còn lạnh lùng âm trầm tàn nhẫn hơn.
Ngay cả quỷ thần cũng phải tránh đi.
Ý lạnh đó đã như khảm vào xương tủy Xu Xu.
Hơn nữa hắn còn là nam tử đầu tiên mà Tống Ngưng Quân thích.
Sau khi nàng bị Hắc Báo của Tống Ngưng Quân giết chết, rồi lại biến thành linh hồn đi theo Tống Ngưng Quân cả ngày.
Nàng thấy Tống Ngưng Quân phái nha hoàn đi tìm hiểu tin tức của Thục Vương.
Thậm chí khi Tống Ngưng Quân đi dự tiệc ở Thục vương phủ, còn tự đàn một khúc phượng cầu hoàng cho Phó Lệ Mô.
Khi đó Tống Ngưng Quân thanh nhã như tiên, có một nửa công tử thế gia trong kinh thành ái mộ nàng ta.
Nhưng Thục Vương chém một kiếm, kiếm kia đã cắt đứt sợi dây buộc trên tóc Tống Ngưng Quân, làm cho Tống Ngưng Quân sợ đến mặt trắng bệch, sau đó hắn nói ra một từ.
Ngay lúc đang nghĩ đến đây, thanh niên tuấn mỹ trước mắt động động hai mí mắt, lạnh lùng nói. “Mau cút đi.”
Xu Xu rất thức thời cúi gằm đầu nói, “ Được”
Nàng xoay người định rời đi.
Không đợi đến lúc nàng mở cửa, kẻ cướp bên ngoài đã đá một cước vào cửa.
Xu Xu chần chừ một lúc, bây giờ mà đi ra ngoài không thể nghi ngờ là chịu chết.
Nàng lạnh lùng đứng ở một góc sáng, còn khẩn cầu để thanh niên kia đừng chú ý tới sự tồn tại của nàng là được rồi, nàng tận lực lui thân mình gầy yếu ra sau.
Kẻ cướp bên ngoài còn đang chửi bới.
Đoán chắc kẻ bên ngoài kia không phải người lịch sự, đã đạp đến đến mức mấy miếng gỗ trên cửa vỡ ra, cửa phòng mở phịch một tiếng.
Xu Xu lặng lẽ lùi ra sau hai bước, kẻ cướp nhìn thấy Xu Xu, khó thở, giậm chân tại chỗ, sau đó nhanh chóng tiến vào muốn bắt Xu Xu.
Xu Xu lại lui ra sau hai bước, giờ phút này Thục Vương chỉ còn cách nàng năm sáu bước, nàng không dám động đậy nữa.
Kẻ cướp đang chuẩn bị bắt lấy nàng cũng phát hiện ra thanh niên đang ngồi trên tháp.
Thân mình kẻ cướp bất chợt sững lại, không dám tiến lên phía trước, bọn họ tuy là cướp, nhưng cũng từng nghe đến danh tiếng Thục Vương, cũng biết hắn đáng sợ ở chỗ nào.
Đừng có nhìn thấy giờ phút này hắn đang bị thương mà lầm, một khi động tới, bọn họ cũng không phải là đối thủ của Thục Vương, đời này bọn họ chỉ có thể làm chó nhà có tang mà chạy trốn đến chết.
Bọn họ là cướp, mặc dù yêu tiền, nhưng lại không muốn bỏ mạng vì tiền.
Kẻ cướp lập tức cúi đầu chắp tay, “Thục Vương điện hạ, là tiểu nhân có mắt như mù, quấy rầy điện hạ, chúng tiểu nhân liền cút ngay.”
Mặc dù người kia đã hứa cho bọn họ rất nhiều tiền để bọn họ tìm được miếng ngọc có hình chiếc bình trên người tam cô nương, nhưng cũng phải còn mạng thì mới lấy được chứ.
Thục Vương không nói, trong lúc người kia đang nói thì hắn đang đổ thuốc mỡ lên vết thương đã không còn nhìn rõ máu thịt.
Sau đó khoác y bào màu đen lên, nâng mắt nhìn mấy kẻ cướp.
“Cút.”
Kẻ cướp cầm đầu liếc qua Xu Xu một cái rồi lập tức xoay người rời đi.
Xu Xu nhìn thấy mấy kẻ cướp rời khỏi phòng, xuống bậc thang, chen chúc nhau đi qua sân, ra khỏi cửa viện.
Nàng lặng lẽ thở ra, không dám quay đầu lại, chân tay co cóng bước qua cánh cửa, đi đến dưới mái vòm, tránh người bên cạnh, không đi cửa chính, cũng không để cho Thục Vương ở bên trong kia nhìn thấy bóng nàng.
Xu Xu đứng dưới mái vòm nhìn trận mưa bên ngoài không hề có dấu hiệu suy giảm.
Nhất thời lại do dự, bây giờ liền rời khỏi đây? Không rời đi thì nàng lại sợ thanh niên đang ở trong phòng kia.
Nhưng hiện tại mà ra khỏi cửa viện, nàng lo là mấy kẻ cướp kia còn chưa đi xa, mục đích của mấy chục tên cướp kia chính là nàng, cho nên bọn chúng sẽ không thật sự làm khó mẫu thân của nàng, không chừng còn đang ôm cây đợi thỏ để chờ nàng, nếu nàng đi ra ngoài mà bị bắt được, sẽ bị cướp mấy bình ngọc.
Nhớ tới bình ngọc, trong lòng Xu Xu lộp bộp một tiếng.
Nàng hoang mang rối loạn sờ sờ bình ngọc nhét trong vạt áo.
Nhưng khi lấy ra sợi tơ hồng trống trơn, trên đó nào còn có bóng dáng của bình ngọc.
Xu Xu đứng chết lặng, thân mình nổi lên ý lạnh, lạnh đến tận xương tủy.
Bình tĩnh lại, trong lòng Xu Xu dâng lên một cảm giác kỳ dị, nàng không nói rõ được cảm giác này, chậm rãi vươn bàn tay vừa bị mấy mảnh gỗ nhỏ đâm vào.
Mở lòng bàn tay, bàn tay vốn trắng trẻo, trên đó đã chảy đầy máu, lúc này máu đã ngừng chảy, chỉ còn lại miệng vết thương máu thịt không rõ.
Dần dần, trên lòng bàn tay trắng nõn hiện ra một bình ngọc.
Bình ngọc trắng như tuyết, nhẵn nhụi như mỡ, cao chừng bốn năm tấc, thân bình tinh tế, mặt trên có hoa văn điêu khắc.
Hình khắc trên bình ngọc giống như bình ngọc mà Xu Xu vẫn đeo quanh năm, nhưng lớn hơn bình ngọc kia tầm bốn năm lần.
Hô hấp của Xu Xu có chút khựng lại, nàng có chút kích động, đầu óc lại tỉnh táo hơn hẳn.
Bình ngọc này là của nàng, sao lại thấy lớn hơn bốn năm lần? Thậm chí lại còn đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay nàng?
Xu Xu hoảng loạn.
Sao lại lớn như vậy, nàng làm sao có thể che dấu được?
Nhưng trong nháy mắt nàng suy nghĩ, bình ngọc liến biến mất trong lòng bàn tay nàng.
Xu Xu hoảng sợ, dùng bàn tay hoàn hảo không tổn hao gì còn lại sờ sờ lòng bàn tay bị thương.
Mặt trên không có gì hết.
Đồ đi đâu rồi?
Xu Xu vừa nghĩ như vậy, bình ngọc kia liền lộ ra trong lòng bàn tay nàng.
Xu Xu đoán ra được một chút, bình ngọc này chỉ xuất hiện khi nào nàng muốn nó xuất hiện.
Về phần vì sao bình ngọc bỗng lớn như vậy, Xu Xu cũng không hiểu được, nàng nhớ rõ khi Tống Ngưng Quân có bình ngọc thì độ lớn vẫn như vậy, cũng không che dấu được, mỗi lần đều bị Tống Ngưng Quân cất giữ cẩn thận bên trong vạt áo, mỗi ngày đều mang ra sử dụng.
Trái tim Xu Xu kích động đập thình thịch, nàng nghĩ đến chuyện bình ngọc, người của tiền viện chắc chắn đã biết hậu viện xảy ra chuyện, sẽ qua tìm nàng, nàng có thể về nhà cùng mẫu thân, rồi lại nghiên cứu bình ngọc thần kỳ này cẩn thận.
Xu Xu thu lại bình ngọc.
Mưa bên ngoài vẫn tí tách rơi xuống.
Xu Xu có chút vui vẻ.
Bỗng, nàng nghe thấy giọng của Thục Vương ở phòng trong: “Ngươi vào đây một chút.”
Giọng điệu lạnh băng.
Xu Xu chần chừ, Thục vương đang gọi nàng sao?
Nàng đặt chân bước qua cửa chính, thăm dò phía trong phòng, sắc mặt Thục Vương càng thêm tái nhợt.
Ánh mắt của Thục Vương dừng lại trên mặt nàng, hắn nói: “Đi tới phòng bếp lấy giúp ta một chậu than nóng, đun một ấm nước mang lại đây.”
Xu Xu thấy hắn mở thắt lưng trên y bào, miệng vết thương đã có chút đen.
Dường như có dấu hiệu trúng độc, e là dùng thuốc mỡ cũng vô dụng, hiện tại cần phải lấy độc ra rồi giải độc.
Xu Xu do dự.
Cuối cùng vẫn đáp lời rồi qua phòng bếp lấy một chậu than và nước ấm.
Đây cũng không phải là việc khó, lúc nàng còn ở thôn Thủy Hương thường xuyên làm việc nặng, nhanh tay nhanh chân đốt một chậu than nóng rồi lại đun một ấm nước.
Về phần công hiệu của bình cam lộ trong tay nàng, nàng thấy vô dụng, không dám tùy ý đưa Thục Vương dùng.
Huống chi Thục Vương sẽ không chết ở trong này, đời trước hắn chính là người đi đến vị trí cao nhất kia.
Xu Xu mang chậu than và nước ấm qua chính phòng, đặt ở trước mặt Thục Vương.
Thục Vương thoáng nâng mắt: “Ngươi đi ra ngoài đi.”
Nhưng cũng không phải là đuổi nàng cút đi.
Xu Xu cúi đầu trả lời được, cũng không hỏi Thục Vương có cần giúp đỡ gì không, nàng xách váy ướt sũng chạy vội ra ngoài cửa.
Lúc này đã qua không ít thời gian, chắc là mấy cướp ngọc cũng đã rời đi.
Xu Xu đi đến cửa viện, không thấy bất thường, lặng lẽ thở hắt ra.
Nhưng nàng vẫn lo lắng, nhìn chung quanh một lúc, rồi mới thật cẩn đi tới tiền viện.
Nàng đi được hai bước thì đột nhiên dừng lại, cởi sợi dây tơ hồng treo bình ngọc xuống, đặt trong hà bao.
Lại giấu hà bao vào trong người, lúc này Xu Xu mới thở ra một hơi, tiếp tục đi tới tiền viện.
Còn chưa đến tiền viện, Xu Xu đã thấy Thôi thị Tiết thị cùng mấy tăng nhân đi tới bên này, còn có Tống Ngưng Quân và một đám nô bộc.
Xu Xu gọi mẫu thân, hai mắt đẫm lệ mông lung khập khiễng chạy tới chỗ Thôi thị.
Thôi thị xa xa nhìn thấy Xu Xu chật vật, nhưng quần áo sạch sẽ không tổn hao gì lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng nhìn thấy bộ dáng nữ nhi chật vật tiến tới, chân trẹo, lòng bàn tay nhầy nhụa máu me, cuối cùng vẫn rất đau lòng.
Tống Ngưng Quân đi tới, lo lắng nói: “Muội muội, muội không sao chứ? Ta tới tiền viện tìm tăng nhân tới tìm mẫu thân trước, bây giờ mới tới đây tìm muội.”
Thôi thị đau lòng nói: “Xu Xu, lòng bàn tay có đau lắm không? Con chịu đựng một chút, chúng ta xuống núi tìm lang trung đi.”
“Mẫu thân đừng lo lắng, con không sao, mới vừa rồi bị mấy kẻ cướp đuổi theo, con tìm một chỗ bí mật núp vào, đợi thật lâu không thấy động tĩnh mới lại đi ra.”
Tiết thị cũng thở hắt ra, “Người không sao là tốt rồi, trở về dưỡng thương một chút, lần này thật đúng là phật tổ phù hộ, tất cả mọi người đều không sao cả.”
Tăng nhân che chở đoàn người xuống dưới chân núi.
Trên đường còn gặp nhiều khách hành hương khác, đều ướt sũng chật vật xuống núi.
Lúc này Xu Xu mới nói với Thôi thị, kẻ cướp này thật sự không muốn đả thương tính mạng người, thị vệ ở hậu viện cũng chỉ bị đánh ngất xỉu thôi, có hai gã thị vệ bị chém hai đao, nhưng đều còn sống.
Nhóm khách hành hương đến gần hậu viện cũng chỉ bị cướp trang sức tiền bạc trên người.
Mấy kẻ cắp này sau khi lấy được tài vật liền vội vàng rời đi, mưa to đã xóa dấu chân của họ, muốn đuổi theo cũng không kịp.
Tiết thị hừ lạnh một tiếng. “Cũng coi như mấy kẻ này hiểu chuyện, biết người đến đây dâng hương đều là khách quý, không dám đả thương người, nếu không quan nha sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ đâu.”
CHƯƠNG 6:
Edit by team Chieu Anh Các ( Nhung)
Thanh niên này lớn lên vô cùng đẹp mắt, khuôn mặt tuấn mỹ, chân mày dày dặn, mắt phượng hẹp dài.
Diện mạo của hắn thiên hướng hòa nhã lịch sự, dáng người rất cao lớn, khuôn mặt lạnh băng, biểu tình lạnh lùng.
Vết thương trên thân không che đậy, còn có một thanh kiếm nhìn như xuyên qua thắt lưng, trên bàn bên cạnh còn đặt một thanh kiếm dài sắc bén.
Cảm giác áp bách rất mạnh.
Toàn thân Xu Xu cứng ngắc, chân đau tay đau, thân mình bắt đầu run lên, trước mặt thanh niên tuấn mỹ này, nàng bỗng có chút run rẩy.
So với tên cướp bên ngoài, nàng còn e sợ người trước mắt này hơn.
Thực tế, nàng có quen người thanh niên này.
Thậm chí còn có chút bóng ma đối với hắn.
Hắn là Thục Vương.
Hoàng trưởng tử của Hoàng đế Đại Ngu, Phó Lệ Mô.
Năm nay mới mười tám, nhưng đã là chiến thần uy danh truyền xa, mười tuổi hắn đã ra chiến trường, mười bốn tuổi đã dẫn vạn quân lấy đầu lãnh tướng của quân địch, lập nên chiến công hiển hách.
Mười lăm tuổi được phong vương, thiên hạ có ai chưa từng nghe tới danh tiếng của Thục Vương.
Hắn không chỉ là chiến thần, sự tồn tại của hắn còn là nỗi e ngại của mỗi người dân Đại Ngu, tính tình hắn thật sự rất cổ quái, bất cận nhân tình.
Thậm chí còn không gần nữ sắc, có lời đồn đại rằng ngày hắn được phong vương, có một tỳ nữ xinh đẹp có lòng muốn bò lên giường của hắn, sau khi hắn trở về phòng nhìn thấy nữ tử trên giường, trực tiếp rút kiếm đâm vào ngực tỳ nữ kia.
Tỳ nữ đó bị kiếm đâm mất mạng.
Việc này truyền ra ngoài, người ta đều nói hắn có bệnh không tiện nói ra, cho nên tính tình cổ quái bạo ngược.
Nếu không thì vì sao một nữ tử xinh đẹp như vậy trèo lên giường, hắn lại phải giết chết người ta?
Đương nhiên, vì hắn là Thục vương, còn là hoàng trưởng tử mà hoàng đế sủng ái nhất, mọi người cũng chỉ len lén nói.
Chính là không dám nghị luận bên ngoài.
Xu Xu sợ hắn không phải vì tính tình hắn không tốt, mà bởi vì Xu Xu biết hắn còn đáng sợ hơn la sát, gặp đâu đánh đó.
Lúc nàng làm một linh hồn đã chính mắt nhìn thấy bộ dáng hắn giết địch ở trên chiến trường, giống như la sát, máu đen đầy người, lúc hắn chặt đứt đầu quân địch còn lạnh lùng âm trầm tàn nhẫn hơn.
Ngay cả quỷ thần cũng phải tránh đi.
Ý lạnh đó đã như khảm vào xương tủy Xu Xu.
Hơn nữa hắn còn là nam tử đầu tiên mà Tống Ngưng Quân thích.
Sau khi nàng bị Hắc Báo của Tống Ngưng Quân giết chết, rồi lại biến thành linh hồn đi theo Tống Ngưng Quân cả ngày.
Nàng thấy Tống Ngưng Quân phái nha hoàn đi tìm hiểu tin tức của Thục Vương.
Thậm chí khi Tống Ngưng Quân đi dự tiệc ở Thục vương phủ, còn tự đàn một khúc phượng cầu hoàng cho Phó Lệ Mô.
Khi đó Tống Ngưng Quân thanh nhã như tiên, có một nửa công tử thế gia trong kinh thành ái mộ nàng ta.
Nhưng Thục Vương chém một kiếm, kiếm kia đã cắt đứt sợi dây buộc trên tóc Tống Ngưng Quân, làm cho Tống Ngưng Quân sợ đến mặt trắng bệch, sau đó hắn nói ra một từ.
Ngay lúc đang nghĩ đến đây, thanh niên tuấn mỹ trước mắt động động hai mí mắt, lạnh lùng nói. “Mau cút đi.”
Xu Xu rất thức thời cúi gằm đầu nói, “ Được”
Nàng xoay người định rời đi.
Không đợi đến lúc nàng mở cửa, kẻ cướp bên ngoài đã đá một cước vào cửa.
Xu Xu chần chừ một lúc, bây giờ mà đi ra ngoài không thể nghi ngờ là chịu chết.
Nàng lạnh lùng đứng ở một góc sáng, còn khẩn cầu để thanh niên kia đừng chú ý tới sự tồn tại của nàng là được rồi, nàng tận lực lui thân mình gầy yếu ra sau.
Kẻ cướp bên ngoài còn đang chửi bới.
Đoán chắc kẻ bên ngoài kia không phải người lịch sự, đã đạp đến đến mức mấy miếng gỗ trên cửa vỡ ra, cửa phòng mở phịch một tiếng.
Xu Xu lặng lẽ lùi ra sau hai bước, kẻ cướp nhìn thấy Xu Xu, khó thở, giậm chân tại chỗ, sau đó nhanh chóng tiến vào muốn bắt Xu Xu.
Xu Xu lại lui ra sau hai bước, giờ phút này Thục Vương chỉ còn cách nàng năm sáu bước, nàng không dám động đậy nữa.
Kẻ cướp đang chuẩn bị bắt lấy nàng cũng phát hiện ra thanh niên đang ngồi trên tháp.
Thân mình kẻ cướp bất chợt sững lại, không dám tiến lên phía trước, bọn họ tuy là cướp, nhưng cũng từng nghe đến danh tiếng Thục Vương, cũng biết hắn đáng sợ ở chỗ nào.
Đừng có nhìn thấy giờ phút này hắn đang bị thương mà lầm, một khi động tới, bọn họ cũng không phải là đối thủ của Thục Vương, đời này bọn họ chỉ có thể làm chó nhà có tang mà chạy trốn đến chết.
Bọn họ là cướp, mặc dù yêu tiền, nhưng lại không muốn bỏ mạng vì tiền.
Kẻ cướp lập tức cúi đầu chắp tay, “Thục Vương điện hạ, là tiểu nhân có mắt như mù, quấy rầy điện hạ, chúng tiểu nhân liền cút ngay.”
Mặc dù người kia đã hứa cho bọn họ rất nhiều tiền để bọn họ tìm được miếng ngọc có hình chiếc bình trên người tam cô nương, nhưng cũng phải còn mạng thì mới lấy được chứ.
Thục Vương không nói, trong lúc người kia đang nói thì hắn đang đổ thuốc mỡ lên vết thương đã không còn nhìn rõ máu thịt.
Sau đó khoác y bào màu đen lên, nâng mắt nhìn mấy kẻ cướp.
“Cút.”
Kẻ cướp cầm đầu liếc qua Xu Xu một cái rồi lập tức xoay người rời đi.
Xu Xu nhìn thấy mấy kẻ cướp rời khỏi phòng, xuống bậc thang, chen chúc nhau đi qua sân, ra khỏi cửa viện.
Nàng lặng lẽ thở ra, không dám quay đầu lại, chân tay co cóng bước qua cánh cửa, đi đến dưới mái vòm, tránh người bên cạnh, không đi cửa chính, cũng không để cho Thục Vương ở bên trong kia nhìn thấy bóng nàng.
Xu Xu đứng dưới mái vòm nhìn trận mưa bên ngoài không hề có dấu hiệu suy giảm.
Nhất thời lại do dự, bây giờ liền rời khỏi đây? Không rời đi thì nàng lại sợ thanh niên đang ở trong phòng kia.
Nhưng hiện tại mà ra khỏi cửa viện, nàng lo là mấy kẻ cướp kia còn chưa đi xa, mục đích của mấy chục tên cướp kia chính là nàng, cho nên bọn chúng sẽ không thật sự làm khó mẫu thân của nàng, không chừng còn đang ôm cây đợi thỏ để chờ nàng, nếu nàng đi ra ngoài mà bị bắt được, sẽ bị cướp mấy bình ngọc.
Nhớ tới bình ngọc, trong lòng Xu Xu lộp bộp một tiếng.
Nàng hoang mang rối loạn sờ sờ bình ngọc nhét trong vạt áo.
Nhưng khi lấy ra sợi tơ hồng trống trơn, trên đó nào còn có bóng dáng của bình ngọc.
Xu Xu đứng chết lặng, thân mình nổi lên ý lạnh, lạnh đến tận xương tủy.
Bình tĩnh lại, trong lòng Xu Xu dâng lên một cảm giác kỳ dị, nàng không nói rõ được cảm giác này, chậm rãi vươn bàn tay vừa bị mấy mảnh gỗ nhỏ đâm vào.
Mở lòng bàn tay, bàn tay vốn trắng trẻo, trên đó đã chảy đầy máu, lúc này máu đã ngừng chảy, chỉ còn lại miệng vết thương máu thịt không rõ.
Dần dần, trên lòng bàn tay trắng nõn hiện ra một bình ngọc.
Bình ngọc trắng như tuyết, nhẵn nhụi như mỡ, cao chừng bốn năm tấc, thân bình tinh tế, mặt trên có hoa văn điêu khắc.
Hình khắc trên bình ngọc giống như bình ngọc mà Xu Xu vẫn đeo quanh năm, nhưng lớn hơn bình ngọc kia tầm bốn năm lần.
Hô hấp của Xu Xu có chút khựng lại, nàng có chút kích động, đầu óc lại tỉnh táo hơn hẳn.
Bình ngọc này là của nàng, sao lại thấy lớn hơn bốn năm lần? Thậm chí lại còn đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay nàng?
Xu Xu hoảng loạn.
Sao lại lớn như vậy, nàng làm sao có thể che dấu được?
Nhưng trong nháy mắt nàng suy nghĩ, bình ngọc liến biến mất trong lòng bàn tay nàng.
Xu Xu hoảng sợ, dùng bàn tay hoàn hảo không tổn hao gì còn lại sờ sờ lòng bàn tay bị thương.
Mặt trên không có gì hết.
Đồ đi đâu rồi?
Xu Xu vừa nghĩ như vậy, bình ngọc kia liền lộ ra trong lòng bàn tay nàng.
Xu Xu đoán ra được một chút, bình ngọc này chỉ xuất hiện khi nào nàng muốn nó xuất hiện.
Về phần vì sao bình ngọc bỗng lớn như vậy, Xu Xu cũng không hiểu được, nàng nhớ rõ khi Tống Ngưng Quân có bình ngọc thì độ lớn vẫn như vậy, cũng không che dấu được, mỗi lần đều bị Tống Ngưng Quân cất giữ cẩn thận bên trong vạt áo, mỗi ngày đều mang ra sử dụng.
Trái tim Xu Xu kích động đập thình thịch, nàng nghĩ đến chuyện bình ngọc, người của tiền viện chắc chắn đã biết hậu viện xảy ra chuyện, sẽ qua tìm nàng, nàng có thể về nhà cùng mẫu thân, rồi lại nghiên cứu bình ngọc thần kỳ này cẩn thận.
Xu Xu thu lại bình ngọc.
Mưa bên ngoài vẫn tí tách rơi xuống.
Xu Xu có chút vui vẻ.
Bỗng, nàng nghe thấy giọng của Thục Vương ở phòng trong: “Ngươi vào đây một chút.”
Giọng điệu lạnh băng.
Xu Xu chần chừ, Thục vương đang gọi nàng sao?
Nàng đặt chân bước qua cửa chính, thăm dò phía trong phòng, sắc mặt Thục Vương càng thêm tái nhợt.
Ánh mắt của Thục Vương dừng lại trên mặt nàng, hắn nói: “Đi tới phòng bếp lấy giúp ta một chậu than nóng, đun một ấm nước mang lại đây.”
Xu Xu thấy hắn mở thắt lưng trên y bào, miệng vết thương đã có chút đen.
Dường như có dấu hiệu trúng độc, e là dùng thuốc mỡ cũng vô dụng, hiện tại cần phải lấy độc ra rồi giải độc.
Xu Xu do dự.
Cuối cùng vẫn đáp lời rồi qua phòng bếp lấy một chậu than và nước ấm.
Đây cũng không phải là việc khó, lúc nàng còn ở thôn Thủy Hương thường xuyên làm việc nặng, nhanh tay nhanh chân đốt một chậu than nóng rồi lại đun một ấm nước.
Về phần công hiệu của bình cam lộ trong tay nàng, nàng thấy vô dụng, không dám tùy ý đưa Thục Vương dùng.
Huống chi Thục Vương sẽ không chết ở trong này, đời trước hắn chính là người đi đến vị trí cao nhất kia.
Xu Xu mang chậu than và nước ấm qua chính phòng, đặt ở trước mặt Thục Vương.
Thục Vương thoáng nâng mắt: “Ngươi đi ra ngoài đi.”
Nhưng cũng không phải là đuổi nàng cút đi.
Xu Xu cúi đầu trả lời được, cũng không hỏi Thục Vương có cần giúp đỡ gì không, nàng xách váy ướt sũng chạy vội ra ngoài cửa.
Lúc này đã qua không ít thời gian, chắc là mấy cướp ngọc cũng đã rời đi.
Xu Xu đi đến cửa viện, không thấy bất thường, lặng lẽ thở hắt ra.
Nhưng nàng vẫn lo lắng, nhìn chung quanh một lúc, rồi mới thật cẩn đi tới tiền viện.
Nàng đi được hai bước thì đột nhiên dừng lại, cởi sợi dây tơ hồng treo bình ngọc xuống, đặt trong hà bao.
Lại giấu hà bao vào trong người, lúc này Xu Xu mới thở ra một hơi, tiếp tục đi tới tiền viện.
Còn chưa đến tiền viện, Xu Xu đã thấy Thôi thị Tiết thị cùng mấy tăng nhân đi tới bên này, còn có Tống Ngưng Quân và một đám nô bộc.
Xu Xu gọi mẫu thân, hai mắt đẫm lệ mông lung khập khiễng chạy tới chỗ Thôi thị.
Thôi thị xa xa nhìn thấy Xu Xu chật vật, nhưng quần áo sạch sẽ không tổn hao gì lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng nhìn thấy bộ dáng nữ nhi chật vật tiến tới, chân trẹo, lòng bàn tay nhầy nhụa máu me, cuối cùng vẫn rất đau lòng.
Tống Ngưng Quân đi tới, lo lắng nói: “Muội muội, muội không sao chứ? Ta tới tiền viện tìm tăng nhân tới tìm mẫu thân trước, bây giờ mới tới đây tìm muội.”
Thôi thị đau lòng nói: “Xu Xu, lòng bàn tay có đau lắm không? Con chịu đựng một chút, chúng ta xuống núi tìm lang trung đi.”
“Mẫu thân đừng lo lắng, con không sao, mới vừa rồi bị mấy kẻ cướp đuổi theo, con tìm một chỗ bí mật núp vào, đợi thật lâu không thấy động tĩnh mới lại đi ra.”
Tiết thị cũng thở hắt ra, “Người không sao là tốt rồi, trở về dưỡng thương một chút, lần này thật đúng là phật tổ phù hộ, tất cả mọi người đều không sao cả.”
Tăng nhân che chở đoàn người xuống dưới chân núi.
Trên đường còn gặp nhiều khách hành hương khác, đều ướt sũng chật vật xuống núi.
Lúc này Xu Xu mới nói với Thôi thị, kẻ cướp này thật sự không muốn đả thương tính mạng người, thị vệ ở hậu viện cũng chỉ bị đánh ngất xỉu thôi, có hai gã thị vệ bị chém hai đao, nhưng đều còn sống.
Nhóm khách hành hương đến gần hậu viện cũng chỉ bị cướp trang sức tiền bạc trên người.
Mấy kẻ cắp này sau khi lấy được tài vật liền vội vàng rời đi, mưa to đã xóa dấu chân của họ, muốn đuổi theo cũng không kịp.
Tiết thị hừ lạnh một tiếng. “Cũng coi như mấy kẻ này hiểu chuyện, biết người đến đây dâng hương đều là khách quý, không dám đả thương người, nếu không quan nha sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ đâu.”