Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-77
Chương 77: CHƯƠNG 67.1
Chương 67.1
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Edit: Nhung Vũ
Beta: Minh Lý
Quân doanh đóng ở ngoài thành, đại quân dựng lều vây quanh lửa trại nghỉ tạm, trong thành không còn nhiều lương thực, chỉ còn lại chút gạo, mì và mấy đầu dê, lợn.
Lợn và dê do dân chúng trong thành nuôi, Thục Vương chống cự khéo léo, dân chúng trong thành cũng nhiệt tình, tự mình đem dê và lợn cùng nồi niêu tới ngoài thành giết mổ, còn nấu cả một nồi canh thịt to đùng.
Thịt để ăn thì không nhiều lắm, mỗi vị tướng sĩ cũng chỉ ăn được một chút, còn lại toàn là cơm.
Tống Ngọc Bách cũng ở trong đó, đây cũng không phải lần đầu tiên hắn ăn cơm tập thể với các tướng sĩ khác vậy, trên đường đi tới đây đều như vậy.
Lúc này hắn đã đói đến bụng kêu gào, cả một chén to đồ ăn đều vào mồm hắn, cơm là gạo cũ lại còn là cơm tập thể, cơm chưa chín kỹ, nhưng hắn lại ăn như hổ đói.
Đến lúc này, hắn càng nhớ đến món bánh tương thịt mà Tam muội muội đã làm, miệng đầy mùi thịt, ai. . . . . .
Hắn và cơm vào miệng, tướng sĩ bên cạnh lấy tay khửu tay đụng vào hắn một chút, cười ngây ngô nói: "Đến đây, đại huynh đệ, hai ta làm một ly."
Vì sợ quân địch đánh bất ngờ nên đương nhiên không thể uống rượu, đều là lấy nước thay rượu nhưng chỉ uống một chút thì cũng không có trở ngại gì, có chút rượu cũng vui.
Tống Ngọc Bách bất đắc dĩ bưng chén nước dưới chân lên cạn với bị tướng sĩ đối diện một cái, rồi uống một hơi cạn sạch, đây cũng là cách để ăn no hơn.
Một vùng đất rộng lớn ngoài thành đốt một đống lửa trại, Thục Vương ngồi trên chiếu với phó tướng, một con hổ màu trắng nằm sấp bên cạnh chân Liễm Chi, hình dáng nó to lớn hung mãnh, tứ chi rắn chắc hữu lực, da lông bóng như dính nước, đôi mắt màu lam trong suốt nhưng lạnh nhạt, có vẻ rất nghe lời chủ tử nó.
Con hổ trắng này đã theo Thục Vương bốn năm, được Thục Vương nhặt được từ khi còn nhỏ và nuôi bên người, nửa tuổi đã theo Thục Vương đến chiến trường chém giết, có thể cắn chết quân địch.
Nó đi theo Thục Vương được rèn luyện hai năm, mãi đến hai năm trước kẻ dẫn đầu bộ lạc Thiền Vu đầu hàng, hai nước kết giao thì hổ trắng mới đi theo Thục Vương trở về kinh thành.
Thật ra nói cũng không thích cuộc sống ở kinh thành, mỗi ngày đều bị nuôi nhốt, mãi đến ngày hôm nay, khi tân vương không làm theo đúng hiệp ước, đột nhiên xâm chiếm, thì nó mới lại cùng Thục Vương đi tới biên quan.
Phó tướng bên cạnh đang thương thảo chuyện tiếp theo.
Quân y viện sử Vương Ngạn Lâm tới đây lúc Tống Ngọc Bách đang lấy nước thay rượu vui vẻ uống cùng các tướng sĩ dưới ánh lửa hừng hực.
Mãi đến khi có người vỗ vào vai Tống Ngọc Bách, hắn quay đầu lại thì nhìn thấy một lão nhân, ông ấy hỏi.
Vương Ngạn Lâm nói lý do mình đến, "Ngươi chính là Tống tiểu huynh đệ? Mấy thứ thuốc cầm máu và cứu mạng đó, ngươi có thể giao cho quân y không?"
Tống Ngọc Bách gật đầu, chuyện này quân y đã dặn dò hắn nhiều lần, chỉ sợ quân y sẽ giữ đồ vật này lại, nhưng hắn thật sự không phải là lang trung cũng không hiểu thuốc thang trị liệu chữa bệnh như thế nào, hắn chỉ có thể giao thuốc này cho họ, hiện tại xem ra thuốc cầm máu này hắn đều có thể tiếp tục dùng.
Tướng sĩ bên cạnh còn quay lại hỏi một câu, "Các người đang nói cái gì vậy?"
Vương Ngạn Lâm kích động nói: "Xin hỏi tiểu huynh đệ lấy thuốc này ở đâu ra vậy?"
Tống Ngọc Bách không gạt, "Đều là do Tam muội muội đưa trước khi ta đi, nàng học y, đã cố ý phối thuốc cho ta mang theo."
"Vậy, đây. . . . . ." Khuôn mặt già nua của Vương Ngạn Lâm đỏ bừng, "Vậy có thể hỏi hỏi Tam muội muội của Tống tiểu huynh đệ một chút, có thế cho biết cách phối. . . . . ."
Ông ấy nói lắp, thật sự rất là ngượng ngùng, đôi với người học y thì phương thuốc chính là bảo bối gia truyền, hỏi như vậy thì ông ấy thật là không biết xấu hổ, muốn đoạt bảo bối của người khác, ông ấy ngừng lại: "Thuốc cầm máu này Tống tiểu huynh đệ thật sự chính là thần dược, có công hiệu rất lớn với tướng sĩ bị thương nặng, có thể là sẽ cứu được tính mạng rất nhiều tướng sĩ trọng thương, vậy nên lão phu mới mở miệng, lão phu cũng biết yêu cầu này quá vô lý, cho nên muốn hỏi Tống tiểu huynh đệ có còn nhiều thuốc này không?"
Ông ấy đã đích thân mở miệng hỏi phương thuốc, cũng tỏ ra là không còn mặt mũi gì nữa, ông ấy cũng rất ngượng ngùng, lúc này mới đổi cách nói.
Tống Ngọc Bách cũng không chấp nhận, "Tam muội của ta nói, sau này sẽ thường xuyên đưa thuốc cho ta, quân y đại nhân muốn hỏi cách phối thuốc sao? Hôm nào ta sẽ gửi thư cho Tam muội nhà ta hỏi một chút."
Tống Ngọc Bách cũng hiểu rõ ý của Tam muội, thuốc này khẳng định cũng phải chỉ cho một mình hắn dùng, đều là các tướng sĩ bảo vệ biên cương quốc gia, về phần cách phối thuốc thì Tam muội đã nói không phải nguyên liệu quý hiếm gì, chắc là có thể hỏi hỏi Tam muội một chút.
Nhưng mà —— Tống Ngọc Bách nói: "Quân y đại nhân, thật ra cách phối thuốc thì cũng không quan trọng, Tam muội nói thuốc này cũng không lạ gì, hơn nữa ta cũng nói thật với đại nhân, thật ra thuốc Tam muội phối ra từ tay muội ấy cũng sẽ khác so với những người khác, ta cảm thấy có cho ngài phương thuốc này thì ngài cũng không phối ra được dược hiệu như vậy."
Một người trẻ đi theo bên cạnh Vương Ngạn Lâm nhíu mày nói: "Sư phụ ta học y từ nhỏ, hai mươi tuổi đã thành danh vào cung làm thái y, mười năm trước tự nguyện tới biên thành làm quân y, y thuật rất cao, phối dược lai có thế không bằng một tiểu nha đầu sao." Tướng sĩ này nhìn chỉ tầm mười tám, bộ dáng non nớt, Tam muội của hắn khẳng định cũng không lớn, Tiểu cô nương hơn mười tuổi có thể phối dược hơn sư phụ hắn ta sao.
"Ngang Sinh, câm miệng." Vương Ngạn Lâm khiển trách. Ngang Sinh này là đồ nhi của ông ấy, cũng đã đi theo ông ấy học y hơn mười năm, hiện giờ cũng tới biên quan làm quân y.
Tống Ngọc Bách thật sự không muốn nhắc đến chuyện này, không thèm để ý khoát tay, "Không tin thì ta sẽ viết thư hỏi Tam muội ta, nếu nàng nguyện ý nói phương thuốc, ta sẽ đưa phương thuốc cho đại nhân, về phần có còn thuốc không thì ta chỉ còn một lọ thuốc cầm máu và ba viên cứu mạng, không còn gì khác."
Vương Ngạn Lâm vốn đến là vì phương thuốc, thấy Tống tướng sĩ cũng hào phóng, ông ấy chắp tay tạ ơn sau đó mới rời đi.
Không phải ông ấy muốn phương thuốc của Tống gia, kì thực thuốc này có thể cứu rất nhiều người. Nhưng sau khi trở về, Vương Ngạn Lâm vũng vẫn quyết tâm lãng phí một viên thuốc cứu mạng và một ít thuốc cầm máu để thử nghiệm một chút, cũng có rất nhiều dược liệu trong đó ông đều biết, quả thật cũng không phải phương thuốc bí mật gì.
Còn chuyện Tiểu cô nương kia phối được ra công hiệu của thuốc này thì ông ấy cũng không thể nắm rõ.
Cũng giống như một đầu bếp, rõ ràng công thức là giống nhau, nhưng người khác nhau thì sẽ làm ra hương vị khác nhau.
Phối dược cũng tương tự như vậy.
Sau khi Vương viện sử rời đi, tướng sĩ bên cạnh tò mò hỏi.
Tống Ngọc Bách nói lại đơn giản, có người hỏi: "Muội muội ngươi thật sự lợi hại vậy sao? Phối dược tốt hơn so với người khác sao?"
Tống Ngọc Bách mở to mắt nói: "Đương nhiên, Tam muội của ta rất thông minh, không chỉ có y thuật rất giỏi mà nàng còn vô cùng chăm chỉ, liều mạng học tập, ta chưa bao giờ gặp cô nương nào chăm chỉ như nàng, buổi sáng nàng rèn luyện rồi lại theo tiên sinh học tập, buổi chiều tới chỗ thần y học y, buổi tối trở về còn tự khóa cửa phối dược, những chuyện phía trước nàng đều có dự định. . . . . ."
Trong mắt hắn, Tam muội không chỉ là muội muội đáng thương nhất, còn là tấm gương cho hắn học tập, hắn cũng vì Xu Xu khuyên bảo nên mới quyết tâm tới biên quan.
Lời này không chỉ có các tướng sĩ chung quanh lẳng lặng nghe.
Thục Vương cũng nghe, ánh mắt hắn dừng trên đống đồ ăn, sóng mắt không hề động đậy, hắn nhớ tới đêm trước khi rời đi còn tới khuê phòng của nàng làm nàng sợ hãi.
Hắn làm như vậy không đúng, nhưng hắn không muốn cứ như vậy mà buông bỏ nàng rồi rời khỏi kinh thành.
Hắn là hoàng tử của Đại Ngu, chỉ cần hắn nói với phụ hoàng một tiếng thì sẽ được tứ hôn ngay.
Nếu là tứ hôn thì khắp thiên hạ sẽ biết, nàng không thể xuất đầu lộ diện đi theo thần y học y, không thể chữa bệnh cho người bệnh, nàng chỉ có thể ở trong viện học quy củ lễ nghi của hoàng phi, chuẩn bị đồ cưới, sau đó lại bận rộn với những việc trong hoàng thất, những khát vọng lý tưởng của nàng sẽ hóa thành hư không, nàng nhất định sẽ hận hắn.
Cho nên lúc phụ hoàng hỏi đến, hắn cũng trầm mặc, không muốn để phụ hoàng tứ hôn.
Chính là vì muốn để cho nàng hai năm, đợi hắn quay về kinh, hắn sẽ nói rõ với nàng.
Ít nhất đoạn thời gian hắn còn đang ở biên quan này thì nàng sẽ có chút thanh tịnh, cũng không tùy ý gả cho người khác, nàng chỉ có thể lấy hắn.
Về chuyện Xu Xu phối dược cầm máu và giữ mạng không ít tướng sĩ bị trọng thương, hắn sẽ viết mật tín nói lại với phụ hoàng.
Đương nhiên là phải bàn đến phần thưởng.
. . . . . . . . . . . .
Chương 67.1
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Edit: Nhung Vũ
Beta: Minh Lý
Quân doanh đóng ở ngoài thành, đại quân dựng lều vây quanh lửa trại nghỉ tạm, trong thành không còn nhiều lương thực, chỉ còn lại chút gạo, mì và mấy đầu dê, lợn.
Lợn và dê do dân chúng trong thành nuôi, Thục Vương chống cự khéo léo, dân chúng trong thành cũng nhiệt tình, tự mình đem dê và lợn cùng nồi niêu tới ngoài thành giết mổ, còn nấu cả một nồi canh thịt to đùng.
Thịt để ăn thì không nhiều lắm, mỗi vị tướng sĩ cũng chỉ ăn được một chút, còn lại toàn là cơm.
Tống Ngọc Bách cũng ở trong đó, đây cũng không phải lần đầu tiên hắn ăn cơm tập thể với các tướng sĩ khác vậy, trên đường đi tới đây đều như vậy.
Lúc này hắn đã đói đến bụng kêu gào, cả một chén to đồ ăn đều vào mồm hắn, cơm là gạo cũ lại còn là cơm tập thể, cơm chưa chín kỹ, nhưng hắn lại ăn như hổ đói.
Đến lúc này, hắn càng nhớ đến món bánh tương thịt mà Tam muội muội đã làm, miệng đầy mùi thịt, ai. . . . . .
Hắn và cơm vào miệng, tướng sĩ bên cạnh lấy tay khửu tay đụng vào hắn một chút, cười ngây ngô nói: "Đến đây, đại huynh đệ, hai ta làm một ly."
Vì sợ quân địch đánh bất ngờ nên đương nhiên không thể uống rượu, đều là lấy nước thay rượu nhưng chỉ uống một chút thì cũng không có trở ngại gì, có chút rượu cũng vui.
Tống Ngọc Bách bất đắc dĩ bưng chén nước dưới chân lên cạn với bị tướng sĩ đối diện một cái, rồi uống một hơi cạn sạch, đây cũng là cách để ăn no hơn.
Một vùng đất rộng lớn ngoài thành đốt một đống lửa trại, Thục Vương ngồi trên chiếu với phó tướng, một con hổ màu trắng nằm sấp bên cạnh chân Liễm Chi, hình dáng nó to lớn hung mãnh, tứ chi rắn chắc hữu lực, da lông bóng như dính nước, đôi mắt màu lam trong suốt nhưng lạnh nhạt, có vẻ rất nghe lời chủ tử nó.
Con hổ trắng này đã theo Thục Vương bốn năm, được Thục Vương nhặt được từ khi còn nhỏ và nuôi bên người, nửa tuổi đã theo Thục Vương đến chiến trường chém giết, có thể cắn chết quân địch.
Nó đi theo Thục Vương được rèn luyện hai năm, mãi đến hai năm trước kẻ dẫn đầu bộ lạc Thiền Vu đầu hàng, hai nước kết giao thì hổ trắng mới đi theo Thục Vương trở về kinh thành.
Thật ra nói cũng không thích cuộc sống ở kinh thành, mỗi ngày đều bị nuôi nhốt, mãi đến ngày hôm nay, khi tân vương không làm theo đúng hiệp ước, đột nhiên xâm chiếm, thì nó mới lại cùng Thục Vương đi tới biên quan.
Phó tướng bên cạnh đang thương thảo chuyện tiếp theo.
Quân y viện sử Vương Ngạn Lâm tới đây lúc Tống Ngọc Bách đang lấy nước thay rượu vui vẻ uống cùng các tướng sĩ dưới ánh lửa hừng hực.
Mãi đến khi có người vỗ vào vai Tống Ngọc Bách, hắn quay đầu lại thì nhìn thấy một lão nhân, ông ấy hỏi.
Vương Ngạn Lâm nói lý do mình đến, "Ngươi chính là Tống tiểu huynh đệ? Mấy thứ thuốc cầm máu và cứu mạng đó, ngươi có thể giao cho quân y không?"
Tống Ngọc Bách gật đầu, chuyện này quân y đã dặn dò hắn nhiều lần, chỉ sợ quân y sẽ giữ đồ vật này lại, nhưng hắn thật sự không phải là lang trung cũng không hiểu thuốc thang trị liệu chữa bệnh như thế nào, hắn chỉ có thể giao thuốc này cho họ, hiện tại xem ra thuốc cầm máu này hắn đều có thể tiếp tục dùng.
Tướng sĩ bên cạnh còn quay lại hỏi một câu, "Các người đang nói cái gì vậy?"
Vương Ngạn Lâm kích động nói: "Xin hỏi tiểu huynh đệ lấy thuốc này ở đâu ra vậy?"
Tống Ngọc Bách không gạt, "Đều là do Tam muội muội đưa trước khi ta đi, nàng học y, đã cố ý phối thuốc cho ta mang theo."
"Vậy, đây. . . . . ." Khuôn mặt già nua của Vương Ngạn Lâm đỏ bừng, "Vậy có thể hỏi hỏi Tam muội muội của Tống tiểu huynh đệ một chút, có thế cho biết cách phối. . . . . ."
Ông ấy nói lắp, thật sự rất là ngượng ngùng, đôi với người học y thì phương thuốc chính là bảo bối gia truyền, hỏi như vậy thì ông ấy thật là không biết xấu hổ, muốn đoạt bảo bối của người khác, ông ấy ngừng lại: "Thuốc cầm máu này Tống tiểu huynh đệ thật sự chính là thần dược, có công hiệu rất lớn với tướng sĩ bị thương nặng, có thể là sẽ cứu được tính mạng rất nhiều tướng sĩ trọng thương, vậy nên lão phu mới mở miệng, lão phu cũng biết yêu cầu này quá vô lý, cho nên muốn hỏi Tống tiểu huynh đệ có còn nhiều thuốc này không?"
Ông ấy đã đích thân mở miệng hỏi phương thuốc, cũng tỏ ra là không còn mặt mũi gì nữa, ông ấy cũng rất ngượng ngùng, lúc này mới đổi cách nói.
Tống Ngọc Bách cũng không chấp nhận, "Tam muội của ta nói, sau này sẽ thường xuyên đưa thuốc cho ta, quân y đại nhân muốn hỏi cách phối thuốc sao? Hôm nào ta sẽ gửi thư cho Tam muội nhà ta hỏi một chút."
Tống Ngọc Bách cũng hiểu rõ ý của Tam muội, thuốc này khẳng định cũng phải chỉ cho một mình hắn dùng, đều là các tướng sĩ bảo vệ biên cương quốc gia, về phần cách phối thuốc thì Tam muội đã nói không phải nguyên liệu quý hiếm gì, chắc là có thể hỏi hỏi Tam muội một chút.
Nhưng mà —— Tống Ngọc Bách nói: "Quân y đại nhân, thật ra cách phối thuốc thì cũng không quan trọng, Tam muội nói thuốc này cũng không lạ gì, hơn nữa ta cũng nói thật với đại nhân, thật ra thuốc Tam muội phối ra từ tay muội ấy cũng sẽ khác so với những người khác, ta cảm thấy có cho ngài phương thuốc này thì ngài cũng không phối ra được dược hiệu như vậy."
Một người trẻ đi theo bên cạnh Vương Ngạn Lâm nhíu mày nói: "Sư phụ ta học y từ nhỏ, hai mươi tuổi đã thành danh vào cung làm thái y, mười năm trước tự nguyện tới biên thành làm quân y, y thuật rất cao, phối dược lai có thế không bằng một tiểu nha đầu sao." Tướng sĩ này nhìn chỉ tầm mười tám, bộ dáng non nớt, Tam muội của hắn khẳng định cũng không lớn, Tiểu cô nương hơn mười tuổi có thể phối dược hơn sư phụ hắn ta sao.
"Ngang Sinh, câm miệng." Vương Ngạn Lâm khiển trách. Ngang Sinh này là đồ nhi của ông ấy, cũng đã đi theo ông ấy học y hơn mười năm, hiện giờ cũng tới biên quan làm quân y.
Tống Ngọc Bách thật sự không muốn nhắc đến chuyện này, không thèm để ý khoát tay, "Không tin thì ta sẽ viết thư hỏi Tam muội ta, nếu nàng nguyện ý nói phương thuốc, ta sẽ đưa phương thuốc cho đại nhân, về phần có còn thuốc không thì ta chỉ còn một lọ thuốc cầm máu và ba viên cứu mạng, không còn gì khác."
Vương Ngạn Lâm vốn đến là vì phương thuốc, thấy Tống tướng sĩ cũng hào phóng, ông ấy chắp tay tạ ơn sau đó mới rời đi.
Không phải ông ấy muốn phương thuốc của Tống gia, kì thực thuốc này có thể cứu rất nhiều người. Nhưng sau khi trở về, Vương Ngạn Lâm vũng vẫn quyết tâm lãng phí một viên thuốc cứu mạng và một ít thuốc cầm máu để thử nghiệm một chút, cũng có rất nhiều dược liệu trong đó ông đều biết, quả thật cũng không phải phương thuốc bí mật gì.
Còn chuyện Tiểu cô nương kia phối được ra công hiệu của thuốc này thì ông ấy cũng không thể nắm rõ.
Cũng giống như một đầu bếp, rõ ràng công thức là giống nhau, nhưng người khác nhau thì sẽ làm ra hương vị khác nhau.
Phối dược cũng tương tự như vậy.
Sau khi Vương viện sử rời đi, tướng sĩ bên cạnh tò mò hỏi.
Tống Ngọc Bách nói lại đơn giản, có người hỏi: "Muội muội ngươi thật sự lợi hại vậy sao? Phối dược tốt hơn so với người khác sao?"
Tống Ngọc Bách mở to mắt nói: "Đương nhiên, Tam muội của ta rất thông minh, không chỉ có y thuật rất giỏi mà nàng còn vô cùng chăm chỉ, liều mạng học tập, ta chưa bao giờ gặp cô nương nào chăm chỉ như nàng, buổi sáng nàng rèn luyện rồi lại theo tiên sinh học tập, buổi chiều tới chỗ thần y học y, buổi tối trở về còn tự khóa cửa phối dược, những chuyện phía trước nàng đều có dự định. . . . . ."
Trong mắt hắn, Tam muội không chỉ là muội muội đáng thương nhất, còn là tấm gương cho hắn học tập, hắn cũng vì Xu Xu khuyên bảo nên mới quyết tâm tới biên quan.
Lời này không chỉ có các tướng sĩ chung quanh lẳng lặng nghe.
Thục Vương cũng nghe, ánh mắt hắn dừng trên đống đồ ăn, sóng mắt không hề động đậy, hắn nhớ tới đêm trước khi rời đi còn tới khuê phòng của nàng làm nàng sợ hãi.
Hắn làm như vậy không đúng, nhưng hắn không muốn cứ như vậy mà buông bỏ nàng rồi rời khỏi kinh thành.
Hắn là hoàng tử của Đại Ngu, chỉ cần hắn nói với phụ hoàng một tiếng thì sẽ được tứ hôn ngay.
Nếu là tứ hôn thì khắp thiên hạ sẽ biết, nàng không thể xuất đầu lộ diện đi theo thần y học y, không thể chữa bệnh cho người bệnh, nàng chỉ có thể ở trong viện học quy củ lễ nghi của hoàng phi, chuẩn bị đồ cưới, sau đó lại bận rộn với những việc trong hoàng thất, những khát vọng lý tưởng của nàng sẽ hóa thành hư không, nàng nhất định sẽ hận hắn.
Cho nên lúc phụ hoàng hỏi đến, hắn cũng trầm mặc, không muốn để phụ hoàng tứ hôn.
Chính là vì muốn để cho nàng hai năm, đợi hắn quay về kinh, hắn sẽ nói rõ với nàng.
Ít nhất đoạn thời gian hắn còn đang ở biên quan này thì nàng sẽ có chút thanh tịnh, cũng không tùy ý gả cho người khác, nàng chỉ có thể lấy hắn.
Về chuyện Xu Xu phối dược cầm máu và giữ mạng không ít tướng sĩ bị trọng thương, hắn sẽ viết mật tín nói lại với phụ hoàng.
Đương nhiên là phải bàn đến phần thưởng.
. . . . . . . . . . . .