Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-5
Chương 5: CHƯƠNG 5
CHƯƠNG 5:
Edit by Team Chiêu Anh Các ( Ngày Tươi Đẹp)
Thôi thị dẫn theo hai nữ nhi vào Tự Miếu dâng hương bái Phật, đốt tiền vàng xong, khoảng bảy tám phút sau liền đi ra ngoài.
Khách hành hương hôm nay đến dâng hương không nhiều lắm, lác đác vài nhà, đều là nhà Thôi thị quen biết, nhưng chơi khá thân thiết chỉ có Thành Nghị Hầu phu nhân Tiết thị - Tiết Nhàn.
Tiết thị là bạn thân (bạn thân) từ nhỏ cùng nhau lớn lên với Thôi thị, quan hệ vô cùng thân thiết, cho dù đã lập gia đình rồi vẫn luôn qua lại.
Vóc dáng Tiết thị khá cao, ngũ quan có vẻ anh khí, tính tình cực kỳ hào sảng.
Nhìn thấy bạn thân, Tiết thị đi lên chào hỏi, cười vỗ vỗ bả vai Thôi thị: "Minh Tuyết, hôm nay đến dâng hương sao không gọi ta đi cùng."
Thôi thị tên là Minh Tuyết.
Bà bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Tiết thị một cái.
Ánh mắt Tiết thị rơi vào hai nữ nhi đi theo sau lưng Thôi thị, đại khái đã biết nguyên nhân rồi.
Người trong kinh thành ai cũng đều biết Tam cô nương chi thứ hai của phủ Định Quốc Công ở quê dưỡng bệnh được đón về, mấy ngày này có lẽ Minh Tuyết bận rộn bầu bạn cùng nữ nhi rồi.
Tiết thị cười tít mắt gọi Tống Ngưng Quân một tiếng: "Quân Nhi càng lớn lại càng xinh đẹp càng có khí chất, duyên dáng yêu kiều."
Tống Ngưng Quân cúi chào Tiết thị, gọi một tiếng Tiết di.
Thôi thị quay đầu nói với Xu Xu: "Xu Xu, đây là bạn thân chơi từ nhỏ đến lớn của ta, con gọi Tiết di là được rồi."
Tất nhiên Xu Xu nhận ra Tiết thị, là mẫu thân của vị hôn phu của nàng kiếp trước, tính tình rộng lượng sảng khoái.
Xu Xu tiến lên cúi người hành lễ, mềm giọng nói: "Con chào Tiết di."
"Bé ngoan, a di đến dâng hương cũng không mang theo thứ gì, lần sau gặp lại sẽ có quà gặp mặt cho con."
Tiết thị nhìn thấy Xu Xu, ánh mắt sáng lên.
Vừa nhìn đã biết là khuê nữ ruột thịt của bạn thân, dáng dấp rất giống bạn mình, thậm chí còn xinh đẹp động lòng người hơn cả Thôi thị, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, đôi mắt trong veo.
Tiết thị liếc mắt một cái liền nhìn trúng Xu Xu, nhà chồng của bà ấy là Thành Nghị Hầu Phương Gia.
Trượng phu của bà ấy là con cả, hai năm trước vừa mới thừa kế tước vị, bà ấy có hai nhi tử, một nữ nhi, người Phương gia đều tam đại ngũ thô* , dáng dấp hai nhi tử của bà ấy cũng không được xem là tuấn lãng, bà ấy nhìn thấy Xu Xu xinh đẹp yểu điệu thục nữ cũng rất thích, tiểu nhi tử của bà ấy năm nay mười lăm, lớn hơn Xu Xu hai tuổi, nếu có thể lấy được Xu Xu, còn có thể thay đổi huyết mạch Phương gia bọn họ, sau này sinh ra vài đứa bé xinh đẹp, huống chi bà ấy và Thôi thị hiểu rõ nhau, bà ấy cũng không phải người nghiêm khắc, sẽ đối xử tốt với Xu Xu.
*(cao lớn thô kệch)
Trong lòng Tiết thị nghĩ đến chuyện này, đã muốn nói một chút với Thôi thị.
Bà ấy kéo Thôi thị ra bên ngoài Tự Miếu, nói: "Minh Tuyết, hai ta cũng đã lâu ngày không gặp, lúc này cũng không vội về, trước cứ ra hậu viện dùng cơm chay đã chứ?"
Mới vừa nói xong đi ra cửa chính Tự Miếu, bên ngoài lộp bộp rơi xuống những hạt mưa to bằng hạt đậu, Tiết thị nhịn không được cười rộ lên: "Nhìn đi, ông trời cũng muốn chúng ta tụ hội lại ở chỗ này rồi."
Thôi thị bất đắc dĩ, bà cũng không lường trước được hôm nay trời sẽ mưa.
Chỉ có thể quay đầu nói với hai nữ nhi: "Quân Nhi, Xu Xu, chúng ta đi ra hậu viện dùng cơm chay, đợi mưa tạnh sẽ khởi hành về nhà."
Tống Ngưng Quân, Xu Xu đều lên tiếng ‘vâng’ đáp lại.
Lúc Xu Xu đi theo mẫu thân ra hậu viện, ngẩng đầu nhìn trời âm u, vào buổi sáng trời còn rất đẹp, bây giờ đột nhiên lại có mưa.
Có lẽ đã trải qua một kiếp nên Xu Xu có chút nhạy cảm, cảm thấy hôm nay sẽ có chuyện xảy ra.
Một đám người hầu đi theo chủ nhân đến hậu viện.
Hậu viện đều là những tiểu viện riêng lẻ, tạo điều kiện cho nhóm gia quyến dâng hương vào nghỉ tạm.
Tiết thị còn đang mải nói chuyện với Thôi thị: "Thật sự rất ngưỡng mộ Minh Tuyết có hai khuê nữ xinh đẹp lại hiểu biết như thế, Châu Nhi nhà ta dáng dấp giống cha, hệt như con khỉ, làm ta buồn không chịu được, sau này biết nói thế nào với thông gia đây, ài."
Khuê nữ của Tiết thị tên Phương Châu Châu, cùng tuổi với Xu Xu và Tống Ngưng Quân, vốn nên có phong tư của thiếu nữ, nhưng nàng người cũng như tên, nói dễ nghe thì là châu tròn ngọc sáng, nói khó nghe chút thì chính là vóc dáng cao lớn, kia thật sự là vô cùng thê thảm.
Tiết thị thấy con gái mình như vậy thì rất sốt ruột.
Đến phòng khách nghỉ tạm.
Tiết thị muốn nói chuyện thân mật với Thôi thị, huống chi bà ấy biết bạn tốt năm đó lúc chạy nạn đã sinh đứa bé, chỉ sinh có một khuê nữ, cái gì mà song sinh, bà ấy phải hỏi cho rõ ràng.
Mấy người cùng ăn cơm chay, Thôi thị nói với hai đứa trẻ: "Nương và Tiết di trò chuyện, hôm nay dậy sớm, trên đường đi cũng có chút mệt nhọc, các con đi sang phòng bên cạnh có lò sưởi ngủ một lát đi, lúc nào đi nương sẽ gọi các con."
Hai thiếu nữ tất nhiên nghe lời đi qua phòng có lò sưởi.
Tiết thị chờ hai đứa bé vừa đi khỏi nhịn không được hỏi: "Hai đứa bé nhà ngươi là thế nào? Ta biết năm đó ngươi chỉ sinh được một đứa bé gái."
Thôi thị cười khổ một tiếng, bà biết chuyện này không thể gạt được người gần gũi, huống chi bà biết phẩm hạnh của bạn mình sẽ không nói lung tung ra bên ngoài, lúc này mới kể với Tiết thị những chuyện năm đó phu thê Trần gia đã làm, Tiết thị nghe xong, tức giận đập bàn, nói: "Lão súc sinh dơ bẩn đầu trọc kia, làm hại ngươi xa cốt nhục thân sinh 13 năm, lại còn ngược đãi Xu Xu, lão nương phải đi xé xác bọn chúng, Tống gia các ngươi không thể tha tội cho bọn chúng được."
Thôi thị nắm chặt khăn, giọng căm hận nói: "Tất nhiên sẽ không, chỉ là chuyện này phải gạt Quân Nhi, dù sao đó cũng là phụ mẫu thân sinh của con bé."
"Vậy ngươi có gì lo lắng, Quân Nhi phẩm hạnh thế nào chẳng lẽ các người còn không biết? Hơn nữa ơn dưỡng dục còn lớn hơn ơn sinh thành, nó và bên kia không có nửa phần tình cảm, ngươi cứ yên tâm." Tiết thị cầm ống tay áo Thôi thị hạ giọng nói: "Minh Tuyết, thực ra ta có chuyện khác muốn thương lượng với ngươi, ta rất thích Xu Xu nhà ngươi, sao lại có thể xinh đẹp đáng yêu đến vậy chứ, ngươi cũng biết hai tiểu tử nhà ta, lớn hơn Xu Xu hai tuổi, thích múa đao chơi giáo, sinh ra đã người cao ngựa lớn, nhưng rất biết chăm sóc người khác, hay là ngươi hứa gả Xu Xu cho tiểu tử thứ hai nhà ta đi, ngươi cũng biết tính ta mà, chắc chắn sẽ đối xử với Xu Xu như ruột thịt."
Thôi thị thật sự rất động tâm.
Xu Xu đã mười ba, con gái mười lăm mười sáu đã phải thành thân, Xu Xu ở vùng nông thôn mấy năm nay, cho dù hiện tại được dạy bảo, nhưng vẫn còn có chút khác biệt.
Nếu đến nhà người ta làm con dâu thì bà cũng sợ mẹ chồng gây khó dễ cho nữ nhi, bạn thân có thể hiểu rõ thì tốt, bà ấy chắc chắn sẽ không gây khó dễ cho Xu Xu.
Nhưng Thôi thị vẫn suy nghĩ một hồi rồi nói: "A Nhàn ngươi để cho ta suy nghĩ cân nhắc đã."
Bà muốn về hỏi ý kiến Xu Xu, tóm lại muốn Xu Xu bằng lòng mới thành.
Tiết thị cười nói: "Được, ngươi trở về cứ việc suy nghĩ, bảo đảm ngươi tìm không thấy bà bà nào tốt như ta đâu."
... ...
Bên này hai bạn thân nói chuyện thân mật xong, bên kia trong phòng có lò sưởi Xu Xu nhắm mắt giả vờ ngủ.
Nàng không muốn nói chuyện với Tống Ngưng Quân, trong lòng sẽ nhớ lại chuyện cũ.
Nàng biết Tiết thị muốn nói gì với mẫu thân, là muốn làm mai nàng cho nhi tử thứ hai nhà bà ấy - Phương Dương Hoằng, muốn Xu Xu làm con dâu bà.
Kiếp trước, Thôi thị từng hỏi qua ý kiến nàng, nhưng nàng nói dựa theo quyết định của mẫu thân.
Cho nên mẫu thân đồng ý mối hôn sự này, sau khi định ra việc hôn nhân, hai người quen biết, Thôi thị dẫn Xu Xu đến Phương gia chơi, Phương Dương Hoằng rất xuề xòa, đối xử với nàng rất tốt.
Xem như ngoài Tống gia ra còn có người đối xử tốt với nàng, nàng dùng phần tình cảm này báo đáp cho Phương Dương Hoằng.
Ai ngờ dần dần sau khi lớn lên, nàng bắt đầu trở nên xấu hơn, Phương Dương Hoằng đột nhiên chạy đến Tống gia nói cho đến bây giờ hắn ta đối với nàng chỉ là tình huynh muội, người trong lòng hắn là Tống Ngưng Quân.
Hắn ta muốn cầu hôn Tống Ngưng Quân.
Xu Xu thở dài, kiếp trước nàng đối với Phương Dương Hoằng cũng không coi là tình cảm nam nữ, chỉ là không cam lòng thôi.
Không cam lòng cái gì cũng bị Tống Ngưng Quân cướp đi.
Kiếp này nàng sẽ không để cho mẫu thân đồng ý mối hôn sự này, nàng và Phương Dương Hoằng là người xa lạ.
Đang nghĩ ngợi, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào lớn, tranh cãi ầm ĩ, còn kèm theo một hai tiếng thét chói tai của nữ tử.
Xu Xu mở mắt ra, ngày này kiếp trước nàng cũng cùng mẫu thân đến Bạch Cư Tự dâng hương, cũng gặp Tiết thị, trời cũng mưa, cũng đến phòng khách nghỉ tạm, nhưng bên ngoài không có chuyện gì xảy ra, không có những tiếng tranh cãi ầm ĩ và thét chói tai của nữ tử này.
Bên ngoài chắc chắn đã xảy ra chuyện.
Tống Ngưng Quân đã ngước mắt đứng lên: "Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì? Xuân Đào, ngươi ra ngoài xem sao."
Xuân Đào là nha hoàn bên cạnh Tống Ngưng Quân.
Sắc mặt Xuân Đào nghiêm túc đẩy cửa ra ngoài.
Tống Ngưng Quân quay đầu lại nói với Xu Xu: "Muội muội, bên ngoài chắc chắn xảy ra chuyện gì đó, chúng ta đi qua bên chỗ mẫu thân đi, ta sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Xu Xu nhìn về phía Tống Ngưng Quân, ánh mắt thẳng tắp.
Tống Ngưng Quân run rẩy bỏ tay xuống, rũ mắt.
May mà Xu Xu nhanh chóng ngồi xổm người xuống đi giày thêu vào, sau đó không nói lời nào đi thẳng ra ngoài, Tống Ngưng Quân đuổi kịp.
Bên cạnh là phòng Thôi thị và Tiết thị cùng nhau nói chuyện, hai người nghe thấy động tĩnh cũng đều ra khỏi phòng đứng dưới mái hiên mưa rơi, Thôi thị thấy hai nữ nhi ra khỏi cửa, lo lắng vẫy hai người: "Xu Xu, Quân Nhi, mau qua đây."
Lúc này mưa đã rơi được một canh giờ, mưa vẫn chưa nhỏ bớt đi, trong sân lầy lội, ngay cả dấu chân Xuân Đào đi ra ngoài cũng không thấy rõ nữa.
Hai nàng xách mép váy bước nhanh qua, mới vừa đứng cạnh Thôi thị, Xuân Đào liền hớt ha hớt hải đẩy cửa sân chạy vào: "Phu nhân, nhị cô nương, không xong rồi, Tự Miếu bị cướp tấn công, bọn chúng đang cướp bóc mọi thứ ở phía trước, sắp qua đến đây rồi."
Nghe nói là có cướp, người ở đây đều biến sắc.
Thôi thị Tiết thị biết rất rõ Bạch Cư Tự tuy có hoàng đế phái thị vệ trông coi.
Nhưng mấy năm nay Bạch Cư Tự cũng chưa từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đám cướp càng muốn đến hơn, những thủ vệ kia đã sớm phân tán, không được bằng thủ vệ trong thành.
Huống chi hiện tại mưa rơi khá lớn, tiếng lộp bộp lấn át tiếng thét chói tai của nhóm khách hành hương ở hậu viện bên này.
Có lẽ các tăng nhân ở tiền viện không thể nào nghe được tiếng động phát ra từ bên này.
Hơn nữa, kẻ cướp có thể đi vào được bên này, chứng tỏ thị vệ của hậu viện đã bị giải quyết hết.
Khách hành hương đến dâng hương đa phần là nữ, chỉ mang theo vú già hoặc nha hoàn, căn bản không dẫn theo thị vệ trong phủ.
Ngay cả Thôi thị cũng như vậy.
Thôi thị không hề lưỡng lự, lập tức nói với Xu Xu và Tống Ngưng Quân: "Các con lập tức trở lại phòng trốn đi, các con dáng người nhỏ xinh, tìm vị trí kín đáo đóng chặt lại trốn, mọi thứ đã có ta và Tiết di các con lo, đừng hoảng hốt."
"Mẫu thân, con lo lắng cho người và Tiết di..." Sắc mặt Tống Ngưng Quân tái nhợt, có chút sợ hãi.
Xu Xu cũng đứng lại, không muốn đi, chỉ là nàng lại liếc mắt nhìn Tống Ngưng Quân một cái.
Tiết thị lo lắng nói: "Hai đứa con mau đi vào trong đi, đừng nên đứng ở chỗ này thêm..."
Bà ấy còn chưa nói xong, cửa sân ầm một tiếng bị đá văng, chỉ thấy bảy tám nam nhân che mặt, trong tay còn cầm đao, trên đao loang lổ vết máu, bị nước mưa rơi vào, nước mưa hòa với vết máu loang lổ nhỏ giọt rơi trên mặt đất, tóe lên vũng bùn nho nhỏ.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt Thôi thị Tiết thị đều trắng bệch.
Tống Ngưng Quân lại càng trắng hơn, lần đầu tiên nàng ta gặp tình huống như vậy.
Ngược lại Xu Xu lại bình tĩnh nhất, thực tế nàng làm hồn ma hai mươi năm qua, chém giết trên chiến trường cũng đã được thấy qua, máu chảy thành sông, chân tay cắt cụt, núi thây biển máu, đó mới là Tu La Địa Ngục thực sự.
Thôi thị kinh hãi, xoay người đẩy hai nữ nhi vào trong phòng, vội vã dặn dò: "Mau lên, các con mau từ cửa sổ trong phòng chạy đi, chạy trốn về phía Tự Miếu, có tăng nhân sẽ bảo vệ các con."
Nam nhân cầm đầu che mặt lớn tiếng quát nạt: "Tất cả đều đứng lại cho lão tử, lão tử tuy là cướp, nhưng chỉ cướp tiền tài, chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn móc hết tiền bạc trên người mình giao ra, lão tử sẽ tha cho các ngươi." Giọng nói ồm ồm khó nghe.
Thôi thị làm sao có thể tin lời những người này, hai nữ nhi của bà như hoa như ngọc, đặc biệt là Xu Xu, còn tuổi nhỏ đã có dung nhan chói mắt.
Nếu những tên cướp xấu xa này thấy dung nhan của nàng nổi lên tính xấu thì làm sao?
Xu Xu và Tống Ngưng Quân bị nhét vào trong phòng, Thôi thị lập tức đóng cửa phòng, cả đám nô bộc thủ trước cửa.
Xu Xu và Tống Ngưng Quân nhìn cửa phòng đóng chặt, đều thấy bối rối.
Xu Xu lo lắng cho Thôi thị.
Xu Xu đã đi đến chỗ cửa sổ.
Nàng có dự cảm sự việc lần này muốn nhắm vào nàng, nàng không thể kết luận việc này có liên quan đến Tống Ngưng Quân hay không.
Nhưng chiếc bình ngọc nhỏ nhất định không thể rơi vào tay người ngoài.
Tống Ngưng Quân thấy Xu Xu muốn nhảy ra ngoài cửa sổ, vội vàng kéo lấy Xu Xu nói: "Muội muội, muội không lo lắng cho mẫu thân sao? Chúng ta cứ như vậy chạy trốn à?"
Xu Xu quay đầu, nói: "Chúng ta không phải chạy trốn, mà là đi tìm tăng nhân ở tiền viện đến cứu mẫu thân, bọn chúng có công phu lại mang theo binh khí, chúng ta ra ngoài cũng chỉ khiến bọn chúng bắt được mà thôi."
Xu Xu nói xong, không muốn tiếp tục dây dưa với Tống Ngưng Quân nữa, nàng muốn khẩn trương đi tìm người cứu mẫu thân.
Xu Xu tìm ghế lót dưới chân, trèo lên cửa sổ, nhảy xuống.
Mặt đất ngoài cửa sổ trơ trọi lầy lội, có hơi dốc, lại thêm mưa to, mặt đất quá trơn.
Xu Xu nhảy xuống liền trật chân, cổ chân đau đớn.
Thậm chí nàng còn cảm thấy bàn tay cũng vô cùng đau đớn, giơ tay lên nhìn, lòng bàn tay máu chảy đầm đìa, toác ra một vết thương, hẳn là lúc nãy nhảy xuống cửa sổ, bị một miếng dằm gỗ đâm bị thương.
Tay chân Xu Xu đều đau, nhưng lúc này nàng chẳng còn quan tâm gì khác nữa.
Nhấc chân muốn chạy đến tiền viện gọi người cứu.
Lại nghe thấy cửa phòng phịch một tiếng bị đá văng.
Bọn cướp vào nhà rất nhanh, thậm chí nam nhân cầm đầu thấy nàng liền hô: "Bắt lấy hai con nha đầu kia."
Xu Xu biến sắc.
Những người này nói là làm vì tiền, nhưng châu báu trang sức trên người mẫu thân và Tiết di mới nhiều nhất, nàng chỉ có cây trâm vàng trên búi tóc, sao lại phải đuổi vào đến đây.
Chỉ sợ mục tiêu chính là nàng đi.
Trong lòng Xu Xu cảm thấy mình đoán được tám chín phần mười rồi.
Không thể để chiếc bình ngọc nhỏ rơi vào trong tay Tống Ngưng Quân được.
Tống Ngưng Quân thấy cướp phía sau, cũng bối rối trèo lên cửa sổ, nhảy xuống theo.
Hai người bị mưa to làm cho ướt sũng.
Tống Ngưng Quân thấy Xu Xu bị thương, vội vàng nói: "Muội muội, muội bị thương rồi, muội mau tìm chỗ nào đó trốn đi, đừng để những người này bắt được, ta đi ra tiền viện gọi người đến cứu."
Dứt lời nàng ta liền chạy về phía tiền viện.
Tên cướp kia đuổi theo Xu Xu.
Xu Xu biết chân nàng bị thương, muốn né tránh sự truy bắt của những người này để đến tiền viện là không thể.
Chỉ có thể trốn trước đã.
Trên người nàng ướt sũng, bị mưa to xối vào, mắt cũng không mở ra nổi.
Khập khiễng đi về phía trước.
Trong lòng bàn tay nàng máu chảy đầm đìa, bị mưa rơi vào, vết máu nhỏ giọt tan ra trên mặt đất.
Xu Xu có chút sợ hãi, trong lòng nàng bối rối, nhịn không được kéo dây tơ hồng ở trên cô xuống, cầm chiếc bình ngọc nhỏ kia lên, máu đầy tay cũng dính lên trên chiếc bình ngọc nhỏ.
Xu Xu nắm chặt chiếc bình ngọc nhỏ đi về phía trước, người phía sau đuổi theo càng lúc càng gần.
Trước mặt lại là một tòa tiểu viện khác.
Không còn đường lui.
Xu Xu bất chấp mọi thứ, đẩy cửa sân ra, chạy về phía mái hiên mưa rơi, bọn cướp theo sao hùng hùng hổ hổ.
Chân Xu Xu vô cùng đau đớn.
Nhưng nàng không thể dừng lại, nàng chạy đến mái hiên đẩy mạnh cửa phòng ra đi vào, không nhìn rõ tình huống trong phòng đã xoay người cài chốt cửa phòng lại.
Chờ nàng thở hổn hển xoay người dựa vào trên ván cửa, thấy được tình huống trong phòng lập tức cứng đờ người.
Trên giường nhỏ trong phòng có một thanh niên với thân hình cao lớn đang ngồi.
Sắc mặt hắn tái nhợt, diện mạo tuấn mỹ.
Để trần nửa người trên.
CHƯƠNG 5:
Edit by Team Chiêu Anh Các ( Ngày Tươi Đẹp)
Thôi thị dẫn theo hai nữ nhi vào Tự Miếu dâng hương bái Phật, đốt tiền vàng xong, khoảng bảy tám phút sau liền đi ra ngoài.
Khách hành hương hôm nay đến dâng hương không nhiều lắm, lác đác vài nhà, đều là nhà Thôi thị quen biết, nhưng chơi khá thân thiết chỉ có Thành Nghị Hầu phu nhân Tiết thị - Tiết Nhàn.
Tiết thị là bạn thân (bạn thân) từ nhỏ cùng nhau lớn lên với Thôi thị, quan hệ vô cùng thân thiết, cho dù đã lập gia đình rồi vẫn luôn qua lại.
Vóc dáng Tiết thị khá cao, ngũ quan có vẻ anh khí, tính tình cực kỳ hào sảng.
Nhìn thấy bạn thân, Tiết thị đi lên chào hỏi, cười vỗ vỗ bả vai Thôi thị: "Minh Tuyết, hôm nay đến dâng hương sao không gọi ta đi cùng."
Thôi thị tên là Minh Tuyết.
Bà bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Tiết thị một cái.
Ánh mắt Tiết thị rơi vào hai nữ nhi đi theo sau lưng Thôi thị, đại khái đã biết nguyên nhân rồi.
Người trong kinh thành ai cũng đều biết Tam cô nương chi thứ hai của phủ Định Quốc Công ở quê dưỡng bệnh được đón về, mấy ngày này có lẽ Minh Tuyết bận rộn bầu bạn cùng nữ nhi rồi.
Tiết thị cười tít mắt gọi Tống Ngưng Quân một tiếng: "Quân Nhi càng lớn lại càng xinh đẹp càng có khí chất, duyên dáng yêu kiều."
Tống Ngưng Quân cúi chào Tiết thị, gọi một tiếng Tiết di.
Thôi thị quay đầu nói với Xu Xu: "Xu Xu, đây là bạn thân chơi từ nhỏ đến lớn của ta, con gọi Tiết di là được rồi."
Tất nhiên Xu Xu nhận ra Tiết thị, là mẫu thân của vị hôn phu của nàng kiếp trước, tính tình rộng lượng sảng khoái.
Xu Xu tiến lên cúi người hành lễ, mềm giọng nói: "Con chào Tiết di."
"Bé ngoan, a di đến dâng hương cũng không mang theo thứ gì, lần sau gặp lại sẽ có quà gặp mặt cho con."
Tiết thị nhìn thấy Xu Xu, ánh mắt sáng lên.
Vừa nhìn đã biết là khuê nữ ruột thịt của bạn thân, dáng dấp rất giống bạn mình, thậm chí còn xinh đẹp động lòng người hơn cả Thôi thị, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, đôi mắt trong veo.
Tiết thị liếc mắt một cái liền nhìn trúng Xu Xu, nhà chồng của bà ấy là Thành Nghị Hầu Phương Gia.
Trượng phu của bà ấy là con cả, hai năm trước vừa mới thừa kế tước vị, bà ấy có hai nhi tử, một nữ nhi, người Phương gia đều tam đại ngũ thô* , dáng dấp hai nhi tử của bà ấy cũng không được xem là tuấn lãng, bà ấy nhìn thấy Xu Xu xinh đẹp yểu điệu thục nữ cũng rất thích, tiểu nhi tử của bà ấy năm nay mười lăm, lớn hơn Xu Xu hai tuổi, nếu có thể lấy được Xu Xu, còn có thể thay đổi huyết mạch Phương gia bọn họ, sau này sinh ra vài đứa bé xinh đẹp, huống chi bà ấy và Thôi thị hiểu rõ nhau, bà ấy cũng không phải người nghiêm khắc, sẽ đối xử tốt với Xu Xu.
*(cao lớn thô kệch)
Trong lòng Tiết thị nghĩ đến chuyện này, đã muốn nói một chút với Thôi thị.
Bà ấy kéo Thôi thị ra bên ngoài Tự Miếu, nói: "Minh Tuyết, hai ta cũng đã lâu ngày không gặp, lúc này cũng không vội về, trước cứ ra hậu viện dùng cơm chay đã chứ?"
Mới vừa nói xong đi ra cửa chính Tự Miếu, bên ngoài lộp bộp rơi xuống những hạt mưa to bằng hạt đậu, Tiết thị nhịn không được cười rộ lên: "Nhìn đi, ông trời cũng muốn chúng ta tụ hội lại ở chỗ này rồi."
Thôi thị bất đắc dĩ, bà cũng không lường trước được hôm nay trời sẽ mưa.
Chỉ có thể quay đầu nói với hai nữ nhi: "Quân Nhi, Xu Xu, chúng ta đi ra hậu viện dùng cơm chay, đợi mưa tạnh sẽ khởi hành về nhà."
Tống Ngưng Quân, Xu Xu đều lên tiếng ‘vâng’ đáp lại.
Lúc Xu Xu đi theo mẫu thân ra hậu viện, ngẩng đầu nhìn trời âm u, vào buổi sáng trời còn rất đẹp, bây giờ đột nhiên lại có mưa.
Có lẽ đã trải qua một kiếp nên Xu Xu có chút nhạy cảm, cảm thấy hôm nay sẽ có chuyện xảy ra.
Một đám người hầu đi theo chủ nhân đến hậu viện.
Hậu viện đều là những tiểu viện riêng lẻ, tạo điều kiện cho nhóm gia quyến dâng hương vào nghỉ tạm.
Tiết thị còn đang mải nói chuyện với Thôi thị: "Thật sự rất ngưỡng mộ Minh Tuyết có hai khuê nữ xinh đẹp lại hiểu biết như thế, Châu Nhi nhà ta dáng dấp giống cha, hệt như con khỉ, làm ta buồn không chịu được, sau này biết nói thế nào với thông gia đây, ài."
Khuê nữ của Tiết thị tên Phương Châu Châu, cùng tuổi với Xu Xu và Tống Ngưng Quân, vốn nên có phong tư của thiếu nữ, nhưng nàng người cũng như tên, nói dễ nghe thì là châu tròn ngọc sáng, nói khó nghe chút thì chính là vóc dáng cao lớn, kia thật sự là vô cùng thê thảm.
Tiết thị thấy con gái mình như vậy thì rất sốt ruột.
Đến phòng khách nghỉ tạm.
Tiết thị muốn nói chuyện thân mật với Thôi thị, huống chi bà ấy biết bạn tốt năm đó lúc chạy nạn đã sinh đứa bé, chỉ sinh có một khuê nữ, cái gì mà song sinh, bà ấy phải hỏi cho rõ ràng.
Mấy người cùng ăn cơm chay, Thôi thị nói với hai đứa trẻ: "Nương và Tiết di trò chuyện, hôm nay dậy sớm, trên đường đi cũng có chút mệt nhọc, các con đi sang phòng bên cạnh có lò sưởi ngủ một lát đi, lúc nào đi nương sẽ gọi các con."
Hai thiếu nữ tất nhiên nghe lời đi qua phòng có lò sưởi.
Tiết thị chờ hai đứa bé vừa đi khỏi nhịn không được hỏi: "Hai đứa bé nhà ngươi là thế nào? Ta biết năm đó ngươi chỉ sinh được một đứa bé gái."
Thôi thị cười khổ một tiếng, bà biết chuyện này không thể gạt được người gần gũi, huống chi bà biết phẩm hạnh của bạn mình sẽ không nói lung tung ra bên ngoài, lúc này mới kể với Tiết thị những chuyện năm đó phu thê Trần gia đã làm, Tiết thị nghe xong, tức giận đập bàn, nói: "Lão súc sinh dơ bẩn đầu trọc kia, làm hại ngươi xa cốt nhục thân sinh 13 năm, lại còn ngược đãi Xu Xu, lão nương phải đi xé xác bọn chúng, Tống gia các ngươi không thể tha tội cho bọn chúng được."
Thôi thị nắm chặt khăn, giọng căm hận nói: "Tất nhiên sẽ không, chỉ là chuyện này phải gạt Quân Nhi, dù sao đó cũng là phụ mẫu thân sinh của con bé."
"Vậy ngươi có gì lo lắng, Quân Nhi phẩm hạnh thế nào chẳng lẽ các người còn không biết? Hơn nữa ơn dưỡng dục còn lớn hơn ơn sinh thành, nó và bên kia không có nửa phần tình cảm, ngươi cứ yên tâm." Tiết thị cầm ống tay áo Thôi thị hạ giọng nói: "Minh Tuyết, thực ra ta có chuyện khác muốn thương lượng với ngươi, ta rất thích Xu Xu nhà ngươi, sao lại có thể xinh đẹp đáng yêu đến vậy chứ, ngươi cũng biết hai tiểu tử nhà ta, lớn hơn Xu Xu hai tuổi, thích múa đao chơi giáo, sinh ra đã người cao ngựa lớn, nhưng rất biết chăm sóc người khác, hay là ngươi hứa gả Xu Xu cho tiểu tử thứ hai nhà ta đi, ngươi cũng biết tính ta mà, chắc chắn sẽ đối xử với Xu Xu như ruột thịt."
Thôi thị thật sự rất động tâm.
Xu Xu đã mười ba, con gái mười lăm mười sáu đã phải thành thân, Xu Xu ở vùng nông thôn mấy năm nay, cho dù hiện tại được dạy bảo, nhưng vẫn còn có chút khác biệt.
Nếu đến nhà người ta làm con dâu thì bà cũng sợ mẹ chồng gây khó dễ cho nữ nhi, bạn thân có thể hiểu rõ thì tốt, bà ấy chắc chắn sẽ không gây khó dễ cho Xu Xu.
Nhưng Thôi thị vẫn suy nghĩ một hồi rồi nói: "A Nhàn ngươi để cho ta suy nghĩ cân nhắc đã."
Bà muốn về hỏi ý kiến Xu Xu, tóm lại muốn Xu Xu bằng lòng mới thành.
Tiết thị cười nói: "Được, ngươi trở về cứ việc suy nghĩ, bảo đảm ngươi tìm không thấy bà bà nào tốt như ta đâu."
... ...
Bên này hai bạn thân nói chuyện thân mật xong, bên kia trong phòng có lò sưởi Xu Xu nhắm mắt giả vờ ngủ.
Nàng không muốn nói chuyện với Tống Ngưng Quân, trong lòng sẽ nhớ lại chuyện cũ.
Nàng biết Tiết thị muốn nói gì với mẫu thân, là muốn làm mai nàng cho nhi tử thứ hai nhà bà ấy - Phương Dương Hoằng, muốn Xu Xu làm con dâu bà.
Kiếp trước, Thôi thị từng hỏi qua ý kiến nàng, nhưng nàng nói dựa theo quyết định của mẫu thân.
Cho nên mẫu thân đồng ý mối hôn sự này, sau khi định ra việc hôn nhân, hai người quen biết, Thôi thị dẫn Xu Xu đến Phương gia chơi, Phương Dương Hoằng rất xuề xòa, đối xử với nàng rất tốt.
Xem như ngoài Tống gia ra còn có người đối xử tốt với nàng, nàng dùng phần tình cảm này báo đáp cho Phương Dương Hoằng.
Ai ngờ dần dần sau khi lớn lên, nàng bắt đầu trở nên xấu hơn, Phương Dương Hoằng đột nhiên chạy đến Tống gia nói cho đến bây giờ hắn ta đối với nàng chỉ là tình huynh muội, người trong lòng hắn là Tống Ngưng Quân.
Hắn ta muốn cầu hôn Tống Ngưng Quân.
Xu Xu thở dài, kiếp trước nàng đối với Phương Dương Hoằng cũng không coi là tình cảm nam nữ, chỉ là không cam lòng thôi.
Không cam lòng cái gì cũng bị Tống Ngưng Quân cướp đi.
Kiếp này nàng sẽ không để cho mẫu thân đồng ý mối hôn sự này, nàng và Phương Dương Hoằng là người xa lạ.
Đang nghĩ ngợi, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào lớn, tranh cãi ầm ĩ, còn kèm theo một hai tiếng thét chói tai của nữ tử.
Xu Xu mở mắt ra, ngày này kiếp trước nàng cũng cùng mẫu thân đến Bạch Cư Tự dâng hương, cũng gặp Tiết thị, trời cũng mưa, cũng đến phòng khách nghỉ tạm, nhưng bên ngoài không có chuyện gì xảy ra, không có những tiếng tranh cãi ầm ĩ và thét chói tai của nữ tử này.
Bên ngoài chắc chắn đã xảy ra chuyện.
Tống Ngưng Quân đã ngước mắt đứng lên: "Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì? Xuân Đào, ngươi ra ngoài xem sao."
Xuân Đào là nha hoàn bên cạnh Tống Ngưng Quân.
Sắc mặt Xuân Đào nghiêm túc đẩy cửa ra ngoài.
Tống Ngưng Quân quay đầu lại nói với Xu Xu: "Muội muội, bên ngoài chắc chắn xảy ra chuyện gì đó, chúng ta đi qua bên chỗ mẫu thân đi, ta sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Xu Xu nhìn về phía Tống Ngưng Quân, ánh mắt thẳng tắp.
Tống Ngưng Quân run rẩy bỏ tay xuống, rũ mắt.
May mà Xu Xu nhanh chóng ngồi xổm người xuống đi giày thêu vào, sau đó không nói lời nào đi thẳng ra ngoài, Tống Ngưng Quân đuổi kịp.
Bên cạnh là phòng Thôi thị và Tiết thị cùng nhau nói chuyện, hai người nghe thấy động tĩnh cũng đều ra khỏi phòng đứng dưới mái hiên mưa rơi, Thôi thị thấy hai nữ nhi ra khỏi cửa, lo lắng vẫy hai người: "Xu Xu, Quân Nhi, mau qua đây."
Lúc này mưa đã rơi được một canh giờ, mưa vẫn chưa nhỏ bớt đi, trong sân lầy lội, ngay cả dấu chân Xuân Đào đi ra ngoài cũng không thấy rõ nữa.
Hai nàng xách mép váy bước nhanh qua, mới vừa đứng cạnh Thôi thị, Xuân Đào liền hớt ha hớt hải đẩy cửa sân chạy vào: "Phu nhân, nhị cô nương, không xong rồi, Tự Miếu bị cướp tấn công, bọn chúng đang cướp bóc mọi thứ ở phía trước, sắp qua đến đây rồi."
Nghe nói là có cướp, người ở đây đều biến sắc.
Thôi thị Tiết thị biết rất rõ Bạch Cư Tự tuy có hoàng đế phái thị vệ trông coi.
Nhưng mấy năm nay Bạch Cư Tự cũng chưa từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đám cướp càng muốn đến hơn, những thủ vệ kia đã sớm phân tán, không được bằng thủ vệ trong thành.
Huống chi hiện tại mưa rơi khá lớn, tiếng lộp bộp lấn át tiếng thét chói tai của nhóm khách hành hương ở hậu viện bên này.
Có lẽ các tăng nhân ở tiền viện không thể nào nghe được tiếng động phát ra từ bên này.
Hơn nữa, kẻ cướp có thể đi vào được bên này, chứng tỏ thị vệ của hậu viện đã bị giải quyết hết.
Khách hành hương đến dâng hương đa phần là nữ, chỉ mang theo vú già hoặc nha hoàn, căn bản không dẫn theo thị vệ trong phủ.
Ngay cả Thôi thị cũng như vậy.
Thôi thị không hề lưỡng lự, lập tức nói với Xu Xu và Tống Ngưng Quân: "Các con lập tức trở lại phòng trốn đi, các con dáng người nhỏ xinh, tìm vị trí kín đáo đóng chặt lại trốn, mọi thứ đã có ta và Tiết di các con lo, đừng hoảng hốt."
"Mẫu thân, con lo lắng cho người và Tiết di..." Sắc mặt Tống Ngưng Quân tái nhợt, có chút sợ hãi.
Xu Xu cũng đứng lại, không muốn đi, chỉ là nàng lại liếc mắt nhìn Tống Ngưng Quân một cái.
Tiết thị lo lắng nói: "Hai đứa con mau đi vào trong đi, đừng nên đứng ở chỗ này thêm..."
Bà ấy còn chưa nói xong, cửa sân ầm một tiếng bị đá văng, chỉ thấy bảy tám nam nhân che mặt, trong tay còn cầm đao, trên đao loang lổ vết máu, bị nước mưa rơi vào, nước mưa hòa với vết máu loang lổ nhỏ giọt rơi trên mặt đất, tóe lên vũng bùn nho nhỏ.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt Thôi thị Tiết thị đều trắng bệch.
Tống Ngưng Quân lại càng trắng hơn, lần đầu tiên nàng ta gặp tình huống như vậy.
Ngược lại Xu Xu lại bình tĩnh nhất, thực tế nàng làm hồn ma hai mươi năm qua, chém giết trên chiến trường cũng đã được thấy qua, máu chảy thành sông, chân tay cắt cụt, núi thây biển máu, đó mới là Tu La Địa Ngục thực sự.
Thôi thị kinh hãi, xoay người đẩy hai nữ nhi vào trong phòng, vội vã dặn dò: "Mau lên, các con mau từ cửa sổ trong phòng chạy đi, chạy trốn về phía Tự Miếu, có tăng nhân sẽ bảo vệ các con."
Nam nhân cầm đầu che mặt lớn tiếng quát nạt: "Tất cả đều đứng lại cho lão tử, lão tử tuy là cướp, nhưng chỉ cướp tiền tài, chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn móc hết tiền bạc trên người mình giao ra, lão tử sẽ tha cho các ngươi." Giọng nói ồm ồm khó nghe.
Thôi thị làm sao có thể tin lời những người này, hai nữ nhi của bà như hoa như ngọc, đặc biệt là Xu Xu, còn tuổi nhỏ đã có dung nhan chói mắt.
Nếu những tên cướp xấu xa này thấy dung nhan của nàng nổi lên tính xấu thì làm sao?
Xu Xu và Tống Ngưng Quân bị nhét vào trong phòng, Thôi thị lập tức đóng cửa phòng, cả đám nô bộc thủ trước cửa.
Xu Xu và Tống Ngưng Quân nhìn cửa phòng đóng chặt, đều thấy bối rối.
Xu Xu lo lắng cho Thôi thị.
Xu Xu đã đi đến chỗ cửa sổ.
Nàng có dự cảm sự việc lần này muốn nhắm vào nàng, nàng không thể kết luận việc này có liên quan đến Tống Ngưng Quân hay không.
Nhưng chiếc bình ngọc nhỏ nhất định không thể rơi vào tay người ngoài.
Tống Ngưng Quân thấy Xu Xu muốn nhảy ra ngoài cửa sổ, vội vàng kéo lấy Xu Xu nói: "Muội muội, muội không lo lắng cho mẫu thân sao? Chúng ta cứ như vậy chạy trốn à?"
Xu Xu quay đầu, nói: "Chúng ta không phải chạy trốn, mà là đi tìm tăng nhân ở tiền viện đến cứu mẫu thân, bọn chúng có công phu lại mang theo binh khí, chúng ta ra ngoài cũng chỉ khiến bọn chúng bắt được mà thôi."
Xu Xu nói xong, không muốn tiếp tục dây dưa với Tống Ngưng Quân nữa, nàng muốn khẩn trương đi tìm người cứu mẫu thân.
Xu Xu tìm ghế lót dưới chân, trèo lên cửa sổ, nhảy xuống.
Mặt đất ngoài cửa sổ trơ trọi lầy lội, có hơi dốc, lại thêm mưa to, mặt đất quá trơn.
Xu Xu nhảy xuống liền trật chân, cổ chân đau đớn.
Thậm chí nàng còn cảm thấy bàn tay cũng vô cùng đau đớn, giơ tay lên nhìn, lòng bàn tay máu chảy đầm đìa, toác ra một vết thương, hẳn là lúc nãy nhảy xuống cửa sổ, bị một miếng dằm gỗ đâm bị thương.
Tay chân Xu Xu đều đau, nhưng lúc này nàng chẳng còn quan tâm gì khác nữa.
Nhấc chân muốn chạy đến tiền viện gọi người cứu.
Lại nghe thấy cửa phòng phịch một tiếng bị đá văng.
Bọn cướp vào nhà rất nhanh, thậm chí nam nhân cầm đầu thấy nàng liền hô: "Bắt lấy hai con nha đầu kia."
Xu Xu biến sắc.
Những người này nói là làm vì tiền, nhưng châu báu trang sức trên người mẫu thân và Tiết di mới nhiều nhất, nàng chỉ có cây trâm vàng trên búi tóc, sao lại phải đuổi vào đến đây.
Chỉ sợ mục tiêu chính là nàng đi.
Trong lòng Xu Xu cảm thấy mình đoán được tám chín phần mười rồi.
Không thể để chiếc bình ngọc nhỏ rơi vào trong tay Tống Ngưng Quân được.
Tống Ngưng Quân thấy cướp phía sau, cũng bối rối trèo lên cửa sổ, nhảy xuống theo.
Hai người bị mưa to làm cho ướt sũng.
Tống Ngưng Quân thấy Xu Xu bị thương, vội vàng nói: "Muội muội, muội bị thương rồi, muội mau tìm chỗ nào đó trốn đi, đừng để những người này bắt được, ta đi ra tiền viện gọi người đến cứu."
Dứt lời nàng ta liền chạy về phía tiền viện.
Tên cướp kia đuổi theo Xu Xu.
Xu Xu biết chân nàng bị thương, muốn né tránh sự truy bắt của những người này để đến tiền viện là không thể.
Chỉ có thể trốn trước đã.
Trên người nàng ướt sũng, bị mưa to xối vào, mắt cũng không mở ra nổi.
Khập khiễng đi về phía trước.
Trong lòng bàn tay nàng máu chảy đầm đìa, bị mưa rơi vào, vết máu nhỏ giọt tan ra trên mặt đất.
Xu Xu có chút sợ hãi, trong lòng nàng bối rối, nhịn không được kéo dây tơ hồng ở trên cô xuống, cầm chiếc bình ngọc nhỏ kia lên, máu đầy tay cũng dính lên trên chiếc bình ngọc nhỏ.
Xu Xu nắm chặt chiếc bình ngọc nhỏ đi về phía trước, người phía sau đuổi theo càng lúc càng gần.
Trước mặt lại là một tòa tiểu viện khác.
Không còn đường lui.
Xu Xu bất chấp mọi thứ, đẩy cửa sân ra, chạy về phía mái hiên mưa rơi, bọn cướp theo sao hùng hùng hổ hổ.
Chân Xu Xu vô cùng đau đớn.
Nhưng nàng không thể dừng lại, nàng chạy đến mái hiên đẩy mạnh cửa phòng ra đi vào, không nhìn rõ tình huống trong phòng đã xoay người cài chốt cửa phòng lại.
Chờ nàng thở hổn hển xoay người dựa vào trên ván cửa, thấy được tình huống trong phòng lập tức cứng đờ người.
Trên giường nhỏ trong phòng có một thanh niên với thân hình cao lớn đang ngồi.
Sắc mặt hắn tái nhợt, diện mạo tuấn mỹ.
Để trần nửa người trên.