Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-49
Chương 49: CHƯƠNG 42
Chương 42:
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Edit: Nhung Vũ
Beta: Minh Lý
"Hoa viên này thật là đẹp." Khắp nơi đều là tiếng khen ngợi không ngớt.
Hoa viên đẹp như vậy có thể thấy được là Công Chúa đã hao phí bao nhiêu tâm tư, nghe nói hoa viên này là đích thân Công Chúa sắp xếp, cũng không để cho mấy người thợ đụng vào.
Đời trước Xu Xu đã tới hoa viên của Vinh Xương Công Chúa, nhưng ngày ấy nàng chỉ là một người làm nền, toàn bộ hành trình đều đi theo Tống Ngưng Quân xã giao với nhóm quý nữ, mấy quý nữ đó cũng không phản ứng lại nàng.
Lúc ấy, Phương Châu Châu cũng không được mời đến phủ công chúa, khi đó việc hôn nhân của nàng ấy mới được định ra.....
Hơn nữa khi ngắm hoa còn xảy ra chuyện này là có liên quan đến Tống Ngưng Quân, khi đó Tống Ngưng Quân đã lừa lấy được bình ngọc của nàng, mỗi ngày đề dùng nửa giọt, nửa năm qua đi cũng không hề uổng phí, khi tới tham gia lễ cập kê của Vinh Xương Công Chúa, lúc tới trong hoa viên phủ Công Chúa.
Tống Ngưng Quân cố ý làm vỡ một chậu hoa của Vinh Xương công chúa.
Nhưng quan trọng bồn hoa này là hoa mẫu đơn hiếm, hoa bị gãy, tính tình Vinh Xương công chúa cũng không dễ dãi, Tống Ngưng Quân nước mắt lã chã giải thích, cuối cùng tỏ vẻ có thể cứu sống được bồn mẫu đơn này.
Vinh Xương công chúa không tin, nhưng cũng chỉ có thể để cho Tống Ngưng Quân mang bồn mẫu đơn kia về.
Tống Ngưng Quân mang mẫu đơn hiếm đó về phủ Quốc Công.
Mỗi ngày đều nhỏ vào nửa giọt cam lộ, một tháng như vậy đã cứu sống được bồn mẫu đơn.
Khi đó đương nhiên Xu Xu biết Tống Ngưng Quân dùng cam lộ để cứu sống mẫu đơn, còn thấy mỗi ngày nàng ta cẩn thật nhỏ cho bồn mẫu đơn một ít nước.
Hiện tại ngẫm lại, còn cái gì có thể cứu sống mẫu đơn, chắc chắn chỉ có thể dùng cam lộ.
Chờ đến khi Tống Ngưng Quân mang bồn mẫu đơn trả lại Vinh Xương công chúa, hoa lại đẹp giống như trước kia, Vinh Xương công chúa rất thích, cũng bởi vậy mà kết bạn với Tống Ngưng Quân, ngày thường nếu có mấy cây hoa có chút không tươi liền mang tới phủ Quốc Công nhờ Tống Ngưng Quân chăm sóc, lúc Xu Xu làm linh hồn chỉ thấy Tống Ngưng Quân dùng nước cam lộ tưới cho mấy cây hoa của công chúa.
Đời này Tống Ngưng Quân không có cam lộ, đương nhiên không thể lấy được hảo cảm của công chúa.
Về phần Xu Xu, tuy nàng có cam lộ, nhưng lại không muốn làm ra chuyện ngu xuẩn như Tống Ngưng Quân tìm mọi cách kết thân với công chúa.
Xu Xu nghĩ như vậy, nên cũng đã tránh xa mấy bồn hoa một chút.
Nàng cũng không biết nhiều về mấy cây hoa quý này, nhưng nhớ rõ được bồn mẫu đơn trước đó được đặt ở chỗ nào.
Xu Xu nói với Phương Châu Châu: "Chúng ta sang chỗ khác ngắm hoa." Mấy bông hoa này cũng thật sự rất đẹp, nhìn thôi cũng làm tâm tình sung sướng.
Hai cô nương đi vào một chỗ khác, bên này cũng bày không ít mẫu đơn.
Trong đó có hai bồn gây chú ý nhất, một chậu màu mận chín, hoa nở lớn dày dặn, tầng tầng lớp lớp, còn có một chậu vàng nhạt, những nụ hoa khẽ nở, nhìn thật duyên dáng yêu kiều.
Hai bồn hoa còn chưa nở rộ hoàn toàn, mấy ngày nữa sẽ nở rộ, nhưng như thế thôi cũng đủ làm cho người ta kinh diễm.
Hai bồn hoa xinh đẹp đến đáng sợ, ngay cả một người không biết về hoa như Xu Xu và Phương Châu Châu cũng nhịn không được mà nín thở nhìn ngắm.
Cũng có hai ba người nữa đi qua hai bồn hoa, Xu Xu chợt nghe người ta nói. "Đây chính là Ngụy Tử và Diêu Hoàng phải không? Rất đẹp, công chúa thật lợi hại, ngay cả Diêu Hoàng Ngụy Tử cũng có."
Xu Xu không biết nhiều về hoa mẫu đơn, nhưng thấy mấy người đó đều đang nhìn ngắm hai bồn hoa này thì tránh xa, hiển nhiên là sợ hai bồn hoa này.
Xu Xu tự tránh xa vài bước.
Quả là giống quý hiếm, đóa hoa rực rỡ, duyên dáng yêu kiều.
Nàng tránh ra, lại nghe thấy động tĩnh ở phía sau, đúng là Hà Tư Dư và Lâm Thi Thục, hai vị khuê hữu của Tống Ngưng Quân.
Nhưng Tống Ngưng Quân không đi theo, không biết nàng ta đã đi đâu rồi.
Xu Xu nhìn về phía hai người.
Phương Châu Châu nhíu mày nói: "Các ngươi lại đây làm gì?"
Hà Tư Dư cúi người nói: "Tống muội muội, Phương muội muội, ta tới đây chính là muốn xin lỗi các ngươi, lúc trước ở phủ Thành Nghị hầu ta không nên làm ra vẻ ta đây, sau này không bao giờ .... như thế nữa, mong rằng hai vị cô nương tha thứ cho ta một lần."
Xu Xu nhịn không được nhíu mày.
Phương Châu Châu đang muốn nói hai câu, đột nhiên có tiếng thứ muội Phương San San cách đó không xa gọi: "Đại tỷ, tỷ lại đây đi."
Vẻ mặt Phương San San lo lắng, trốn ở sau núi giả không dám đi ra, Phương Châu Châu nhíu mày, chuẩn bị lôi kéo Xu Xu rời đi, Hà Tư Dư tay mắt lanh lẹ giữ Xu Xu lại, cười tủm tỉm nói với Phương Châu Châu, "Muội muội của ngươi tìm ngươi, Phương cô nương nhanh chóng qua xem có chuyện gì đi, ta còn có chuyện nói với Tống muội muội."
Phương San San ở bên kia lại gọi nàng ấy, "Tỷ, đại tỷ....."
Tiếng gọi đã làm cho không ít người trong hoa viên nhìn về phía nàng ấy.
"Châu Châu, ngươi tới xem muội muội ngươi làm sao đi." Xu Xu nói vậy.
"Ta tới đó xem trước." Phương Châu Châu vội vàng xách váy đi tới hướng núi giả.
Chờ Phương Châu Châu rời đi, Xu Xu nói với Hà Tư Dư. "Các ngươi có chuyện gì?" Nhìn thấy Hà Tư Dư cười với nàng một cách quái dị, sắc mặt Xu Xu khẽ biến, đang muốn rời đi, Hà Tư Tư lại đột nhiên đẩy nàng một cái, hiển nhiên là dùng toàn bộ khí lực, trong lòng Xu Xu đã có phòng bị, thêm chuyện nàng dùng cam lộ, tai thính mắt tinh, tay mắt lanh lẹ, động tác của Hà Tư Dư chậm như vậy, nàng cũng dễ dàng tránh né, ngược lại Hà Tư Dư đẩy không được nên đã ngã thẳng lên chậu mẫu đơn màu mận chín.
Choang một tiếng, chậu hoa rơi trên mặt đất, bông hoa diễm lệ bên trong đã rơi tan nát trên đất, đóa hoa cô độc nằm trên đất, bùn đất trong chậu hoa rơi đầy xung quanh, cả rễ cây cũng bị bật ra.
Phương Châu Châu đi tới sau núi giả, thấy xiêm y của thứ muội ướt một mảng, còn là ở trước ngực, nàng ấy đau đầu nói: "Trên người muội xảy ra chuyện gì vậy?"
Hai mắt Phương San San lệ đẫm lưng tròng nhìn tỷ tỷ: "Vừa rồi Hà Tư Dư cầm chén trà đi qua, bỗng nhiên đụng phải muội, cả chén trà nhỏ đổ vào người muội, tỷ tỷ, muội phải làm sao đây, nơi này phủ công chúa, nếu cứ như vậy đi ra ngoài chẳng phải là mất hết thể diện sao." Nàng ta tìm một vòng không thấy Tiết thị, chỉ nhìn thấy tỷ tỷ để cầu cứu, trong đầu nàng ta còn đang âm thầm mắng chửi Hà Tư Dư cẩu huyết ngập đầu, cũng không biết là mắt mũi để đi đâu mà lăng xăng chạy lại chỗ nàng ta, sau đó còn thản nhiên bước đi.
Nghe nói đến Hà Tư Dư, Phương Châu Châu cảm thấy quái dị, bỗng nhiên nhớ tới Xu Xu, sắc mặt nàng ta thay đổi, đang định xoay người đi tìm Xu Xu, lại chợt nghe thấy tiếng đồ sứ vỡ loảng choảng ở bên kia.
Phương Châu Châu quay đầu lại, thấy Hà Tư Dư chật vật ngã xuống đất, bồn hoa kia cũng bị nàng ta đè nát.
"Muội, muội trốn ở chỗ này trước đã, ta qua đó xem có chuyện gì không rồi quay lại." Phương Châu Châu bất chấp thứ muội, xoay người qua bên Xu Xu. Hóa ra là Hà Tư Dư này có chủ ý, nàng ta làm sao có thể thật sự xin lỗi các nàng, Xu Xu không có việc gì chứ?
Xu Xu đứng tại chỗ trấn định nhìn Hà Tư Dư.
Hà Tư Dư nằm trên mặt ấy, bàn tay khuỷa tay đều đau, nàng ta nhìn bồn mẫu đơn ngụy tử bên cạnh, đầu óc ong ong, sắc mặt có chút trắng bệch.
Hà Tư Dư nhanh chóng phản ứng lại, nàng ta khóc đến hỏng mất, "Tống Ngưng Xu, ta với ngươi có cừu oán gì, ngươi lại muốn đẩy ta như vậy, ngươi chính là cố ý, ngươi đây là cố ý hại chết ta!"
Nhóm quý nhân bên cạnh nghe thấy tiếng bồn hoa vỡ đều quay đầu nhìn lại đây.
Lúc này nhìn thấy một đống hỗn độn trên mặt đất, rồi nghe thấy tiếng Hà Tư Dư nói nên sắc mặt đều thay đổi.
Tất cả mọi người đều biết công chúa thích bồn hoa này như thế nào, hoa mẫu đơn như 'hoàng hậu', chỉ sợ là kinh thành này cũng chưa có mấy bồn, phủ công chúa còn sót lại đúng một chậu, rất khó trồng.
Lại vừa thấy, Tam cô nương Tống gia đẩy người, người còn ngã lên bồn ngụy tử kia, buổi sáng vừa mới khen nàng lợi hại mà bây giờ đã lỗ mãng như vậy.
Phương Châu Châu đi tới bên cạnh Xu Xu, nàng ấy nhìn Hà Tư Dư trên mặt đất, lo lắng hỏi Xu Xu, "Xu Xu, ngươi không sao chứ."
Xu Xu lắc đầu, nàng không sao, nhưng bồn ngụy tử này thì có chút đáng tiếc.
"Tống Tam cô nương này sao lại thế? Đây chính là Ngụy Tử, trời ạ, như thế này sợ là công chúa sẽ...."
"Cũng không phải là, tan vỡ hết rồi, ai . . . . ."
"Đều đã tan nát hết rồi, thật đáng tiếc. . . . . ."
"Thật sự là Tống Tam cô nương đẩy người sao? Có chút quá phận rồi."
Mấy người chung quanh đều bàn tán, Phương Châu Châu che chở Xu Xu lớn tiếng nói: "Xu Xu không đẩy nàng ta." Nàng ấy tin tưởng Xu Xu.
Xu Xu cũng ngẩng đầu nói: "Là nàng ta muốn hãm hại ta, ta né được, còn nàng ta không kịp phản ứng mới ngã lên bồn hoa."
Hà Tư Dư khóc lớn, lạnh run, "Chính là ngươi đẩy ra, ta chỉ muốn xin lỗi ngươi, lúc trước ở phủ Thành Nghị hầu là ta không tốt, không nên cười ngươi, nhưng ngươi không chỉ không tha thứ ta, còn hãm hại ta như vậy . . . . " Đầu óc nàng ta cũng lợi hại, nhưng vẫn có sợ hãi, đây chính là hoa công chúa thích nhất, cho dù nàng ta đến chết cũng không thừa nhận, nhưng rốt cuộc vẫn là nàng ta ngã lên.
Mọi người nhất thời không biết nên tin tưởng ai.
"Không tin các người hỏi Thi Thục. . . ." Hà Tư Dư khóc nói.
Lâm Thi Thục cũng sợ tới phát run, vành mắt đỏ lên nói, "Chính là Tam cô nương Tống gia đột nhiên đẩy Hà Tư Dư, là Tam cô nương Tống gia muốn hại người . . . . ."
"Thật hay là giả đây, có chút hơi quá đáng rồi."
"Không biết được, ai biết được người nào nói thật người nào nói dối."
"Các ngươi đừng quá đáng!" Phương Châu Châu tức giận, cũng oán chính mình không nhìn rõ bộ mặt thật của hai người này, còn hãm hãi Xu Xu như vậy, kết quả là tự hại mình, cuối cùng còn không chịu thừa nhận, không nên đổ lên đầu Xu Xu.
Xu Xu cầm tay Phương Châu Châu, nàng cũng tức giận đến phát run, những người này cố ý gây tội, lại không có người ngoài nhìn thấy, bây giờ nói ra, trắng đen khó định, căn bản không thể kết luận.
Tiết thị và Thôi thị ở bên kia nghe thấy động tĩnh đều tới đây, khi thấy tình huống như vậy, lại thấy sắc mặt Xu Xu trắng bệch, Thôi thị tiến lên ôm Xu Xu vào lòng, "Bảo bối của ta, không sao hết, nương tin tưởng con, nhất định không phải con đẩy người." Lại là hai khuê hữu của Tống Ngưng Quân, quả nhiên là tiện nhân!
Tiết thị cũng nhịn không được nhỏ giọng hỏi nữ nhi, "Làm sao vậy?"
Phương Châu Châu trừng mắt liếc Hà Tư Dư trên mặt đất, không hé răng.
Vinh Xương công chúa ở xa xa nghe thấy động tĩnh nên chạy tới đây, nghe thấy người chung quanh nói bồn hoa Ngụy Tử bị rơi xuống, sắc mặt cũng xanh mét.
Đợi đến khi nhìn thấy một mảnh hỗn độn trên sân, sắc mặt Vinh Xương công chúa trắng bệch, bà ta nhìn chung quanh một vòng, lớn tiếng hỏi: "Sao lại thế này?"
Ngày thường Vinh Xương công chúa coi như ôn hòa, lúc này đã thể hiện toàn bộ khí thế, Hà Tư Dư và Lâm Thi Thục có chút không chịu nổi, Hà Tư Dư khóc lớn, còn Lâm Thi Thục nhỏ giọng nói: "Là, là Tống gia Tam cô nương đẩy Hà Tư Dư, làm hại Tư Dư ngã lên hoa của công chúa."
Vinh Xương công chúa quay đầu nhìn Xu Xu, lạnh giọng hỏi: "Là ngươi đẩy người?"
Tay Xu Xu cũng run, vừa đau vừa tức, nàng vẫn tự làm mình tỉnh táo lại, quay lại nói với Vinh Xương công chúa, "Bẩm công chúa, không phải thần nữ, thần nữ ở đây ngắm hoa, là các nàng tới tìm ta nói chuyện, đột nhiên đưa tay đẩy ta, ta né được, là nàng ta tự ngã."
"Công chúa điện hạ, ta không có." Hà Tư Dư khóc kêu oan, "Chính là Tống Tam cô nương cố ý đẩy ta."
Nàng ta nhất định phải cắn chết Tống Ngưng Xu, nếu không nàng ta căn bản không thể thoát được cơn giận của công chúa.
Phương Châu Châu khó thở nói: "Rõ ràng là các ngươi cố ý hại người! Vừa rồi ta ngắm hoa cùng Xu Xu, các ngươi lại đây nói là muốn xin lỗi chuyện lần trước khắc khẩu ở hầu phủ. Sau đó San San gọi ta, ta rời đi trước, sau khi ta vừa mới qua đó nghe San San nói ngươi cầm chén trà có ý đổ vào con bé, bây giờ vạt áo của con bé ướt hết, lại không tìm được mẫu thân ta, chỉ có thể gọi ta qua hỗ trợ, các ngươi là cố ý muốn tách ta ra. Lúc ấy Xu Xu muốn theo ta qua đó, là các ngươi lôi kéo nàng, nói có việc tìm nàng, kết quả trộm gà không được còn mất nắm gạo, không hại được Xu Xu, còn tự mình gây chuyện nên đã đổ tội sang Xu Xu."
Hà Tư Dư còn nằm trên mặt đất khóc, "Công chúa điện hạ, thật sự là Tống Tam cô nương đẩy ta, xin công chúa làm chủ cho thần nữ."
Vinh Xương công chúa chán ghét nhìn nàng ta nói. "Đứng lên rồi nói!"
Hà Tư Dư chống cánh tay chậm rãi đứng lên, thân mình còn có chút run rẩy.
Triệu quý phi cũng đi tới bên cạnh Vinh Xương công chúa, nhíu mày nói: "Mặc kệ các ngươi tranh chấp như thế nào, ai đẩy ai ta không biết, hiện tại là các ngươi đụng vào hoa của Vinh Xương công chúa, không biết hối lỗi còn tranh cãi ầm ĩ còn ra thể thống gì!"
Vinh Xương công chúa nhíu mày phiền lòng, mấy người này tranh chấp gì không liên quan đến bà ta, cho dù là cô nương nhà ai có ý xấu hay gì, bây giờ bồn hoa ngụy tử quý nhất mà bà ta yêu thích đã bị như vậy, bà ta lạnh giọng nói, "Các ngươi tính toán thế nào?" Cả kinh thành chỉ có bốn bồn, hoa này rất khó lấy được, ba bồn khác cũng là của những người vô cùng yêu hoa, căn bản sẽ rất khó lấy được.
Xu Xu nín thở không nói.
Hà Tư Dư lại bắt đầu khóc, nước mắt đầy mặt, "Xin công chúa điện hạ làm chủ cho thần nữ . . . ." Nhưng nàng ta còn chưa nói xong, Vinh Xương công chúa đã không nhịn được, nâng tay tát Hà Tư Dư một cái, quát lớn: "Ta không quan tâm ngươi tranh chấp cái gì, bây giờ là ngươi ngã vào hoa của bản cung! Còn có mặt mũi mà gào khóc thảm thiết, khóc đến mức bản cung đau đầu, ngươi câm miệng cho ta!"
Vinh Xương công chúa cũng là người có rèn luyện, một cái tát đã làm mặt Hà Tư Dư sưng lên, vết máu cũng chảy ra từ khóe miệng.
Hà Tư Dư cuống quýt quỳ xuống, cúi gằm mặt nói: "Đều là thần, lỗi của thần nữ, là thần nữ đụng phải hoa của công chúa.. . ." Nàng ta không dám khóc tiếp, nhưng nước mắt vẫn cứ ào ào chảy ra.
Vinh Xương công chúa nhìn mấy người, lạnh lùng nói: "Bản cung hỏi các ngươi, các ngươi tính bồi thường hoa của bản cung như thế nào!" Bà ta hao phí bao nhiêu tâm tư mới lấy được hoa này, hiện tại lại bị mấy người này tranh cãi ầm ĩ rồi phá hỏng!
Chương 42:
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Edit: Nhung Vũ
Beta: Minh Lý
"Hoa viên này thật là đẹp." Khắp nơi đều là tiếng khen ngợi không ngớt.
Hoa viên đẹp như vậy có thể thấy được là Công Chúa đã hao phí bao nhiêu tâm tư, nghe nói hoa viên này là đích thân Công Chúa sắp xếp, cũng không để cho mấy người thợ đụng vào.
Đời trước Xu Xu đã tới hoa viên của Vinh Xương Công Chúa, nhưng ngày ấy nàng chỉ là một người làm nền, toàn bộ hành trình đều đi theo Tống Ngưng Quân xã giao với nhóm quý nữ, mấy quý nữ đó cũng không phản ứng lại nàng.
Lúc ấy, Phương Châu Châu cũng không được mời đến phủ công chúa, khi đó việc hôn nhân của nàng ấy mới được định ra.....
Hơn nữa khi ngắm hoa còn xảy ra chuyện này là có liên quan đến Tống Ngưng Quân, khi đó Tống Ngưng Quân đã lừa lấy được bình ngọc của nàng, mỗi ngày đề dùng nửa giọt, nửa năm qua đi cũng không hề uổng phí, khi tới tham gia lễ cập kê của Vinh Xương Công Chúa, lúc tới trong hoa viên phủ Công Chúa.
Tống Ngưng Quân cố ý làm vỡ một chậu hoa của Vinh Xương công chúa.
Nhưng quan trọng bồn hoa này là hoa mẫu đơn hiếm, hoa bị gãy, tính tình Vinh Xương công chúa cũng không dễ dãi, Tống Ngưng Quân nước mắt lã chã giải thích, cuối cùng tỏ vẻ có thể cứu sống được bồn mẫu đơn này.
Vinh Xương công chúa không tin, nhưng cũng chỉ có thể để cho Tống Ngưng Quân mang bồn mẫu đơn kia về.
Tống Ngưng Quân mang mẫu đơn hiếm đó về phủ Quốc Công.
Mỗi ngày đều nhỏ vào nửa giọt cam lộ, một tháng như vậy đã cứu sống được bồn mẫu đơn.
Khi đó đương nhiên Xu Xu biết Tống Ngưng Quân dùng cam lộ để cứu sống mẫu đơn, còn thấy mỗi ngày nàng ta cẩn thật nhỏ cho bồn mẫu đơn một ít nước.
Hiện tại ngẫm lại, còn cái gì có thể cứu sống mẫu đơn, chắc chắn chỉ có thể dùng cam lộ.
Chờ đến khi Tống Ngưng Quân mang bồn mẫu đơn trả lại Vinh Xương công chúa, hoa lại đẹp giống như trước kia, Vinh Xương công chúa rất thích, cũng bởi vậy mà kết bạn với Tống Ngưng Quân, ngày thường nếu có mấy cây hoa có chút không tươi liền mang tới phủ Quốc Công nhờ Tống Ngưng Quân chăm sóc, lúc Xu Xu làm linh hồn chỉ thấy Tống Ngưng Quân dùng nước cam lộ tưới cho mấy cây hoa của công chúa.
Đời này Tống Ngưng Quân không có cam lộ, đương nhiên không thể lấy được hảo cảm của công chúa.
Về phần Xu Xu, tuy nàng có cam lộ, nhưng lại không muốn làm ra chuyện ngu xuẩn như Tống Ngưng Quân tìm mọi cách kết thân với công chúa.
Xu Xu nghĩ như vậy, nên cũng đã tránh xa mấy bồn hoa một chút.
Nàng cũng không biết nhiều về mấy cây hoa quý này, nhưng nhớ rõ được bồn mẫu đơn trước đó được đặt ở chỗ nào.
Xu Xu nói với Phương Châu Châu: "Chúng ta sang chỗ khác ngắm hoa." Mấy bông hoa này cũng thật sự rất đẹp, nhìn thôi cũng làm tâm tình sung sướng.
Hai cô nương đi vào một chỗ khác, bên này cũng bày không ít mẫu đơn.
Trong đó có hai bồn gây chú ý nhất, một chậu màu mận chín, hoa nở lớn dày dặn, tầng tầng lớp lớp, còn có một chậu vàng nhạt, những nụ hoa khẽ nở, nhìn thật duyên dáng yêu kiều.
Hai bồn hoa còn chưa nở rộ hoàn toàn, mấy ngày nữa sẽ nở rộ, nhưng như thế thôi cũng đủ làm cho người ta kinh diễm.
Hai bồn hoa xinh đẹp đến đáng sợ, ngay cả một người không biết về hoa như Xu Xu và Phương Châu Châu cũng nhịn không được mà nín thở nhìn ngắm.
Cũng có hai ba người nữa đi qua hai bồn hoa, Xu Xu chợt nghe người ta nói. "Đây chính là Ngụy Tử và Diêu Hoàng phải không? Rất đẹp, công chúa thật lợi hại, ngay cả Diêu Hoàng Ngụy Tử cũng có."
Xu Xu không biết nhiều về hoa mẫu đơn, nhưng thấy mấy người đó đều đang nhìn ngắm hai bồn hoa này thì tránh xa, hiển nhiên là sợ hai bồn hoa này.
Xu Xu tự tránh xa vài bước.
Quả là giống quý hiếm, đóa hoa rực rỡ, duyên dáng yêu kiều.
Nàng tránh ra, lại nghe thấy động tĩnh ở phía sau, đúng là Hà Tư Dư và Lâm Thi Thục, hai vị khuê hữu của Tống Ngưng Quân.
Nhưng Tống Ngưng Quân không đi theo, không biết nàng ta đã đi đâu rồi.
Xu Xu nhìn về phía hai người.
Phương Châu Châu nhíu mày nói: "Các ngươi lại đây làm gì?"
Hà Tư Dư cúi người nói: "Tống muội muội, Phương muội muội, ta tới đây chính là muốn xin lỗi các ngươi, lúc trước ở phủ Thành Nghị hầu ta không nên làm ra vẻ ta đây, sau này không bao giờ .... như thế nữa, mong rằng hai vị cô nương tha thứ cho ta một lần."
Xu Xu nhịn không được nhíu mày.
Phương Châu Châu đang muốn nói hai câu, đột nhiên có tiếng thứ muội Phương San San cách đó không xa gọi: "Đại tỷ, tỷ lại đây đi."
Vẻ mặt Phương San San lo lắng, trốn ở sau núi giả không dám đi ra, Phương Châu Châu nhíu mày, chuẩn bị lôi kéo Xu Xu rời đi, Hà Tư Dư tay mắt lanh lẹ giữ Xu Xu lại, cười tủm tỉm nói với Phương Châu Châu, "Muội muội của ngươi tìm ngươi, Phương cô nương nhanh chóng qua xem có chuyện gì đi, ta còn có chuyện nói với Tống muội muội."
Phương San San ở bên kia lại gọi nàng ấy, "Tỷ, đại tỷ....."
Tiếng gọi đã làm cho không ít người trong hoa viên nhìn về phía nàng ấy.
"Châu Châu, ngươi tới xem muội muội ngươi làm sao đi." Xu Xu nói vậy.
"Ta tới đó xem trước." Phương Châu Châu vội vàng xách váy đi tới hướng núi giả.
Chờ Phương Châu Châu rời đi, Xu Xu nói với Hà Tư Dư. "Các ngươi có chuyện gì?" Nhìn thấy Hà Tư Dư cười với nàng một cách quái dị, sắc mặt Xu Xu khẽ biến, đang muốn rời đi, Hà Tư Tư lại đột nhiên đẩy nàng một cái, hiển nhiên là dùng toàn bộ khí lực, trong lòng Xu Xu đã có phòng bị, thêm chuyện nàng dùng cam lộ, tai thính mắt tinh, tay mắt lanh lẹ, động tác của Hà Tư Dư chậm như vậy, nàng cũng dễ dàng tránh né, ngược lại Hà Tư Dư đẩy không được nên đã ngã thẳng lên chậu mẫu đơn màu mận chín.
Choang một tiếng, chậu hoa rơi trên mặt đất, bông hoa diễm lệ bên trong đã rơi tan nát trên đất, đóa hoa cô độc nằm trên đất, bùn đất trong chậu hoa rơi đầy xung quanh, cả rễ cây cũng bị bật ra.
Phương Châu Châu đi tới sau núi giả, thấy xiêm y của thứ muội ướt một mảng, còn là ở trước ngực, nàng ấy đau đầu nói: "Trên người muội xảy ra chuyện gì vậy?"
Hai mắt Phương San San lệ đẫm lưng tròng nhìn tỷ tỷ: "Vừa rồi Hà Tư Dư cầm chén trà đi qua, bỗng nhiên đụng phải muội, cả chén trà nhỏ đổ vào người muội, tỷ tỷ, muội phải làm sao đây, nơi này phủ công chúa, nếu cứ như vậy đi ra ngoài chẳng phải là mất hết thể diện sao." Nàng ta tìm một vòng không thấy Tiết thị, chỉ nhìn thấy tỷ tỷ để cầu cứu, trong đầu nàng ta còn đang âm thầm mắng chửi Hà Tư Dư cẩu huyết ngập đầu, cũng không biết là mắt mũi để đi đâu mà lăng xăng chạy lại chỗ nàng ta, sau đó còn thản nhiên bước đi.
Nghe nói đến Hà Tư Dư, Phương Châu Châu cảm thấy quái dị, bỗng nhiên nhớ tới Xu Xu, sắc mặt nàng ta thay đổi, đang định xoay người đi tìm Xu Xu, lại chợt nghe thấy tiếng đồ sứ vỡ loảng choảng ở bên kia.
Phương Châu Châu quay đầu lại, thấy Hà Tư Dư chật vật ngã xuống đất, bồn hoa kia cũng bị nàng ta đè nát.
"Muội, muội trốn ở chỗ này trước đã, ta qua đó xem có chuyện gì không rồi quay lại." Phương Châu Châu bất chấp thứ muội, xoay người qua bên Xu Xu. Hóa ra là Hà Tư Dư này có chủ ý, nàng ta làm sao có thể thật sự xin lỗi các nàng, Xu Xu không có việc gì chứ?
Xu Xu đứng tại chỗ trấn định nhìn Hà Tư Dư.
Hà Tư Dư nằm trên mặt ấy, bàn tay khuỷa tay đều đau, nàng ta nhìn bồn mẫu đơn ngụy tử bên cạnh, đầu óc ong ong, sắc mặt có chút trắng bệch.
Hà Tư Dư nhanh chóng phản ứng lại, nàng ta khóc đến hỏng mất, "Tống Ngưng Xu, ta với ngươi có cừu oán gì, ngươi lại muốn đẩy ta như vậy, ngươi chính là cố ý, ngươi đây là cố ý hại chết ta!"
Nhóm quý nhân bên cạnh nghe thấy tiếng bồn hoa vỡ đều quay đầu nhìn lại đây.
Lúc này nhìn thấy một đống hỗn độn trên mặt đất, rồi nghe thấy tiếng Hà Tư Dư nói nên sắc mặt đều thay đổi.
Tất cả mọi người đều biết công chúa thích bồn hoa này như thế nào, hoa mẫu đơn như 'hoàng hậu', chỉ sợ là kinh thành này cũng chưa có mấy bồn, phủ công chúa còn sót lại đúng một chậu, rất khó trồng.
Lại vừa thấy, Tam cô nương Tống gia đẩy người, người còn ngã lên bồn ngụy tử kia, buổi sáng vừa mới khen nàng lợi hại mà bây giờ đã lỗ mãng như vậy.
Phương Châu Châu đi tới bên cạnh Xu Xu, nàng ấy nhìn Hà Tư Dư trên mặt đất, lo lắng hỏi Xu Xu, "Xu Xu, ngươi không sao chứ."
Xu Xu lắc đầu, nàng không sao, nhưng bồn ngụy tử này thì có chút đáng tiếc.
"Tống Tam cô nương này sao lại thế? Đây chính là Ngụy Tử, trời ạ, như thế này sợ là công chúa sẽ...."
"Cũng không phải là, tan vỡ hết rồi, ai . . . . ."
"Đều đã tan nát hết rồi, thật đáng tiếc. . . . . ."
"Thật sự là Tống Tam cô nương đẩy người sao? Có chút quá phận rồi."
Mấy người chung quanh đều bàn tán, Phương Châu Châu che chở Xu Xu lớn tiếng nói: "Xu Xu không đẩy nàng ta." Nàng ấy tin tưởng Xu Xu.
Xu Xu cũng ngẩng đầu nói: "Là nàng ta muốn hãm hại ta, ta né được, còn nàng ta không kịp phản ứng mới ngã lên bồn hoa."
Hà Tư Dư khóc lớn, lạnh run, "Chính là ngươi đẩy ra, ta chỉ muốn xin lỗi ngươi, lúc trước ở phủ Thành Nghị hầu là ta không tốt, không nên cười ngươi, nhưng ngươi không chỉ không tha thứ ta, còn hãm hại ta như vậy . . . . " Đầu óc nàng ta cũng lợi hại, nhưng vẫn có sợ hãi, đây chính là hoa công chúa thích nhất, cho dù nàng ta đến chết cũng không thừa nhận, nhưng rốt cuộc vẫn là nàng ta ngã lên.
Mọi người nhất thời không biết nên tin tưởng ai.
"Không tin các người hỏi Thi Thục. . . ." Hà Tư Dư khóc nói.
Lâm Thi Thục cũng sợ tới phát run, vành mắt đỏ lên nói, "Chính là Tam cô nương Tống gia đột nhiên đẩy Hà Tư Dư, là Tam cô nương Tống gia muốn hại người . . . . ."
"Thật hay là giả đây, có chút hơi quá đáng rồi."
"Không biết được, ai biết được người nào nói thật người nào nói dối."
"Các ngươi đừng quá đáng!" Phương Châu Châu tức giận, cũng oán chính mình không nhìn rõ bộ mặt thật của hai người này, còn hãm hãi Xu Xu như vậy, kết quả là tự hại mình, cuối cùng còn không chịu thừa nhận, không nên đổ lên đầu Xu Xu.
Xu Xu cầm tay Phương Châu Châu, nàng cũng tức giận đến phát run, những người này cố ý gây tội, lại không có người ngoài nhìn thấy, bây giờ nói ra, trắng đen khó định, căn bản không thể kết luận.
Tiết thị và Thôi thị ở bên kia nghe thấy động tĩnh đều tới đây, khi thấy tình huống như vậy, lại thấy sắc mặt Xu Xu trắng bệch, Thôi thị tiến lên ôm Xu Xu vào lòng, "Bảo bối của ta, không sao hết, nương tin tưởng con, nhất định không phải con đẩy người." Lại là hai khuê hữu của Tống Ngưng Quân, quả nhiên là tiện nhân!
Tiết thị cũng nhịn không được nhỏ giọng hỏi nữ nhi, "Làm sao vậy?"
Phương Châu Châu trừng mắt liếc Hà Tư Dư trên mặt đất, không hé răng.
Vinh Xương công chúa ở xa xa nghe thấy động tĩnh nên chạy tới đây, nghe thấy người chung quanh nói bồn hoa Ngụy Tử bị rơi xuống, sắc mặt cũng xanh mét.
Đợi đến khi nhìn thấy một mảnh hỗn độn trên sân, sắc mặt Vinh Xương công chúa trắng bệch, bà ta nhìn chung quanh một vòng, lớn tiếng hỏi: "Sao lại thế này?"
Ngày thường Vinh Xương công chúa coi như ôn hòa, lúc này đã thể hiện toàn bộ khí thế, Hà Tư Dư và Lâm Thi Thục có chút không chịu nổi, Hà Tư Dư khóc lớn, còn Lâm Thi Thục nhỏ giọng nói: "Là, là Tống gia Tam cô nương đẩy Hà Tư Dư, làm hại Tư Dư ngã lên hoa của công chúa."
Vinh Xương công chúa quay đầu nhìn Xu Xu, lạnh giọng hỏi: "Là ngươi đẩy người?"
Tay Xu Xu cũng run, vừa đau vừa tức, nàng vẫn tự làm mình tỉnh táo lại, quay lại nói với Vinh Xương công chúa, "Bẩm công chúa, không phải thần nữ, thần nữ ở đây ngắm hoa, là các nàng tới tìm ta nói chuyện, đột nhiên đưa tay đẩy ta, ta né được, là nàng ta tự ngã."
"Công chúa điện hạ, ta không có." Hà Tư Dư khóc kêu oan, "Chính là Tống Tam cô nương cố ý đẩy ta."
Nàng ta nhất định phải cắn chết Tống Ngưng Xu, nếu không nàng ta căn bản không thể thoát được cơn giận của công chúa.
Phương Châu Châu khó thở nói: "Rõ ràng là các ngươi cố ý hại người! Vừa rồi ta ngắm hoa cùng Xu Xu, các ngươi lại đây nói là muốn xin lỗi chuyện lần trước khắc khẩu ở hầu phủ. Sau đó San San gọi ta, ta rời đi trước, sau khi ta vừa mới qua đó nghe San San nói ngươi cầm chén trà có ý đổ vào con bé, bây giờ vạt áo của con bé ướt hết, lại không tìm được mẫu thân ta, chỉ có thể gọi ta qua hỗ trợ, các ngươi là cố ý muốn tách ta ra. Lúc ấy Xu Xu muốn theo ta qua đó, là các ngươi lôi kéo nàng, nói có việc tìm nàng, kết quả trộm gà không được còn mất nắm gạo, không hại được Xu Xu, còn tự mình gây chuyện nên đã đổ tội sang Xu Xu."
Hà Tư Dư còn nằm trên mặt đất khóc, "Công chúa điện hạ, thật sự là Tống Tam cô nương đẩy ta, xin công chúa làm chủ cho thần nữ."
Vinh Xương công chúa chán ghét nhìn nàng ta nói. "Đứng lên rồi nói!"
Hà Tư Dư chống cánh tay chậm rãi đứng lên, thân mình còn có chút run rẩy.
Triệu quý phi cũng đi tới bên cạnh Vinh Xương công chúa, nhíu mày nói: "Mặc kệ các ngươi tranh chấp như thế nào, ai đẩy ai ta không biết, hiện tại là các ngươi đụng vào hoa của Vinh Xương công chúa, không biết hối lỗi còn tranh cãi ầm ĩ còn ra thể thống gì!"
Vinh Xương công chúa nhíu mày phiền lòng, mấy người này tranh chấp gì không liên quan đến bà ta, cho dù là cô nương nhà ai có ý xấu hay gì, bây giờ bồn hoa ngụy tử quý nhất mà bà ta yêu thích đã bị như vậy, bà ta lạnh giọng nói, "Các ngươi tính toán thế nào?" Cả kinh thành chỉ có bốn bồn, hoa này rất khó lấy được, ba bồn khác cũng là của những người vô cùng yêu hoa, căn bản sẽ rất khó lấy được.
Xu Xu nín thở không nói.
Hà Tư Dư lại bắt đầu khóc, nước mắt đầy mặt, "Xin công chúa điện hạ làm chủ cho thần nữ . . . ." Nhưng nàng ta còn chưa nói xong, Vinh Xương công chúa đã không nhịn được, nâng tay tát Hà Tư Dư một cái, quát lớn: "Ta không quan tâm ngươi tranh chấp cái gì, bây giờ là ngươi ngã vào hoa của bản cung! Còn có mặt mũi mà gào khóc thảm thiết, khóc đến mức bản cung đau đầu, ngươi câm miệng cho ta!"
Vinh Xương công chúa cũng là người có rèn luyện, một cái tát đã làm mặt Hà Tư Dư sưng lên, vết máu cũng chảy ra từ khóe miệng.
Hà Tư Dư cuống quýt quỳ xuống, cúi gằm mặt nói: "Đều là thần, lỗi của thần nữ, là thần nữ đụng phải hoa của công chúa.. . ." Nàng ta không dám khóc tiếp, nhưng nước mắt vẫn cứ ào ào chảy ra.
Vinh Xương công chúa nhìn mấy người, lạnh lùng nói: "Bản cung hỏi các ngươi, các ngươi tính bồi thường hoa của bản cung như thế nào!" Bà ta hao phí bao nhiêu tâm tư mới lấy được hoa này, hiện tại lại bị mấy người này tranh cãi ầm ĩ rồi phá hỏng!