Trước khi tiệc thưởng lãm bảo vật bắt đầu, mấy ngày rồi Hách Liên Ngọc Thư cũng không có đến tìm Đường Ngọc Phỉ. Tuy Đường Ngọc Phỉ rất hưởng thụ khoảng thời gian riêng tư khó có được này, nhưng nhớ tới nhiệm vụ của mình thì vẫn cất công đi nhìn hắn một cái. Không ngoài ý muốn, mỗi khi tìm được hắn thì hắn đều ở bên cạnh Tiểu Long Nữ, biểu cảm trên gương mặt kia phải nói là ôn nhu như nước, đến cả đôi mắt cũng không nỡ rời khỏi.
Đường Ngọc Phỉ lại thử chọt hắn vài lần, kết quả là lần nào cũng bị Hách Liên Ngọc Thư coi nhẹ gạt qua một bên. Nói nhiều quá còn bị hăm dọa phế luôn cái chân thỏ, làm Đường Ngọc Phỉ tức đến thiếu chút đứt gánh giữa đường không thèm làm nữa.
Đồ hồ ly thúi không biết tốt xấu! Có khuyên thế nào cũng không chịu nghe, vậy thì tự chơi một mình đi! Đường Ngọc Phỉ đã nghĩ như vậy rất nhiều lần. Diễn đàn Vietwriter.vn
Càng nhìn hai người họ thì càng thấy chướng mắt. Cuối cùng thì tiệc thưởng lãm của Đông Hải cũng bắt đầu rồi.
Thần tiên ở khắp nơi đều tụ tập ở Long Cung. Khuôn viên phòng ngủ dành cho khách cũng càng ngày càng náo nhiệt. Đường Ngọc Phỉ cũng không tùy tiện ra ngoài nữa, cô sợ sẽ gặp phải vị thần tiên nào đó không nói lý lẽ thì cái mạng thỏ này khó giữ. Mãi cho đến ngày thưởng lãm thì Hách Liên Ngọc Thư cuối cùng cũng nhớ tới người hầu là cô đây. Ôm theo cô rồi cùng người hầu của Long Cung đi đến Tàng Bảo Các của lão Long Vương.
“Tiên gia, mời ngài ở trước cửa Tàng Bảo Các đợi một lát. Sau khi Long Vương đến thì Tàng Bảo Các sẽ mở ra.” Sau khi dẫn họ đến trước cửa Tàng Bảo Các, người hầu của Long Cung cúi người với thái độ cung kính nói.
Tàng Bảo Các là một tòa tháp cao, có 38 tầng. Mỗi tầng có tám mặt, mỗi một mặt đều có một ô cửa sổ nhỏ, ở những góc của mái nhà đều uống cong lên tựa như cánh chim giương lên tung cánh bay cao. Trên đỉnh tháp cũng được đặt một viên dạ minh châu, dưới sự chiếu rọi của dạ minh châu mà cả tòa tháp được làm bằng bạch ngọc phản xạ ra những ánh sáng đầy màu sắc. Nghe nói là cả tòa bạch ngọc này đã dùng nhiều loại vỏ sò quý hiếm và ngọc trai để xây thành.
Tòa tháp cao nhìn không đến đỉnh, làm Đường Ngọc Phỉ cảm thấy bản thân giống như một con kiến đang nhìn vào một con vật khổng lồ. Sự tầm thường của mình khiến cô phải thở dài tán thưởng. Có lẽ Tàng Bảo Các này chính là món đầu tiên lão Long Vương chiêu đãi họ.
Bây giờ cô đang dùng hình dạng một con thỏ nằm ở trong lòng của Hách Liên Ngọc Thư để đánh giá các tiên nhân. Ở đây nam nữ già trẻ, cao thấp mập ốm đều có. Có vài người gương mặt xấu xí, vài người thì nhan sắc xuất trần, kỳ lạ một chút thì có người trên trán có sừng hoặc sau lưng mọc cánh. Đường Ngọc Phỉ nhìn một vòng phát hiện, trong đám thần tiên này không một ai có dung mạo tuyệt thế giống như Hách Liên Ngọc Thư, cho nên dù hắn chỉ đứng yên một chỗ cũng đã nhận được vô số ánh mắt dòm ngó rồi.
Cũng không biết là Hách Liên Ngọc Thư có phải lại đoán được suy nghĩ của cô hay không, dùng thuật truyền âm chỉ có hai người nghe thấy, lười biếng nói: “Như thế nào? Có phải đang cảm thấy chỉ có đại nhân ta là phong lưu hào phóng, anh tuấn tiêu sái hay không?”
Nghĩ đến thái độ lạnh nhạt và tồi tệ gần đây của thằng nhóc này, Đường Ngọc Phỉ cũng lười nói chuyện với hắn, chỉ ‘hừ’ một tiếng cho có lệ.
Hắn híp mắt cười, cũng không so đo. Đúng lúc này binh tôm tướng cua cũng xếp hàng ngay ngắn mở đường, có người cao giọng nhắc nhở: “Long Vương đến ——”
Mấy vị tiên nhân lập tức chia thành hai hàng, chừa ra một khoảng lớn ở giữa. Những con cá đầy màu sắc cũng nằm đầy ở dưới đất để mở đường, mấy chiếc xe thú bằng vỏ sò trắng tinh được rùa khổng lồ chở tới, hai bên còn có mấy nàng tiên cá xinh đẹp đang giơ cao quạt ba tiêu, cực kỳ khí phái. Chiếc xe thú bằng vỏ sò dừng lại ở trước Tàng Bảo Các, một người đàn ông bước xuống, trên người mặc một bộ đồ lộng lẫy, đầu đội cổn miện, mành châu rũ xuống, lập tức có vô số con cá bơi đến nâng tà áo kéo dài ở phía sau.
Từ trên những chiếc xe vỏ sò theo sát ở phía sau cũng bước xuống vài nam nữ trẻ tuổi, người nào cũng mặc một chiếc áo vảy cá, tư chất xuất sắc, có lẽ chính là con trai và con gái của Long Vương. Đường Ngọc Phỉ liếc mắt đã thấy Tiểu Long Nữ Thanh Bích được Hắc Thủy đỡ lấy từ từ xuống xe, đôi mắt xanh biết kia bình tĩnh đánh giá những người ở trước mặt, rồi dừng lại, nhìn thẳng về phía cô.
Nói đúng ra là nhìn người đang ôm mình trong lòng, Hách Liên Ngọc Thư.
Lão Long Vương thật ra rất hiền hòa và thân thiết, đã có không ít tiên gia lần lượt chào hỏi ông. Sau khi đáp lại từng người một, Long Vương mới dời bước đi đến trước cửa Tàng Bảo Các, cười nói: “Các vị tiên nhân không ngại đường xa mà đến đây tham gia tiệc thưởng lãm lần này, Long Vương ta vô cùng cảm kích. Nay ta có cơ duyên may mắn sở hữu được một món bảo vật quý hiếm, chỉ là còn chưa hiểu hết huyền cơ bên trong, mong rằng có thể gặp được người am hiểu sâu rộng giám định được giá trị của nó.”
Nói xong, trong tay ông ta hiện lên một chùm ánh sáng màu lam, bay thẳng về phía Tàng Bảo Các. Cả tòa tháp vang lên một tiếng vang lớn, sau đó dưới ánh mắt tò mò và mong đợi của mọi người thì của lớn chậm rãi mở ra, trong chốc lát từ bên trong tháp có rất nhiều bọt nước bay ra. Hách Liên Ngọc Thư phất nhẹ tay áo làm cho những bọt nước kia rẽ sang nơi khác.
Sau khi người của Long tộc dẫn đầu đi vào, mấy tiên nhân khác mới lần lượt đi theo. Hách Liên Ngọc Thư không có hứng thú lắm với cái gọi là bảo vật quý hiếm, đợi đến khi mọi người đều đi vào gần hết mới ôm Đường Ngọc Phỉ chậm rãi bước vào. Diễn đàn Vietwriter.vn
Bên trong tháp, nơi nào cũng có dạ minh châu chiếu sáng khắp nơi, cảnh sắc bên trong vô cùng xinh đẹp, một tầng lầu nhỏ cũng có thể chứa hết tất cả mọi người. Những món bảo bối mà lão Long Vương sưu tầm trong mấy ngàn năm này, một là đặt trên đất, hai là treo trên tường. Mỗi một món đều tinh xảo đẹp đẽ, rực rỡ lung linh, vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường —— Nói tóm lại, mọi món đồ đều sáng lấp lánh.
Nghe nói Long tộc đều đặc biệt thích những thứ lấp lánh, xem ra đây không phải là lời đồn.
Nói về bảo bối của mình, lão Long Vương liền vô cùng hứng thú. Hai mắt ông sáng long lanh, tỉ mỉ giới thiệu với mọi người bức họa Xuân Thu có thể để người ta bước vào thế giới khác, tinh bảng có thể đoán được thời vận của nhân gian, tiên thảo có thể giúp người ta trẻ mãi không già, vân vân. Từ tầng thứ nhất đến tầng ở trên cùng, số lượng bảo vật được bày ra cũng giảm dần, độ quý giá cũng dần tăng lên.
Bộ sưu tập của lão Long Vương đúng thật là không tầm thường. Mấy vị tiên nhân cũng rất nể mặt thỉnh thoảng còn tán thưởng một câu, làm cho lòng khoe khoang của lão Long Vương được thỏa mãn, tâm trạng đã cởi mở lại càng cởi mở hơn.
Đường Ngọc Phỉ vừa hứng thú lắng nghe, vừa lặng lẽ quan sát Hách Liên Ngọc Thư. Cô không biết khi nào Hắc Thủy sẽ trộm viên hồn đan kia, lại không thấy Tiểu Long Nữ đâu, manh mối duy nhất cô có lúc này chính là Hách Liên Ngọc Thư. Đáng tiếc là tài diễn xuất của thằng nhóc Hách Liên Ngọc Thư cao siêu quá, cả quá trình cũng không lộ ra một chút sơ hở nào, ôm cô ở trong lòng mà bình thản đi theo mọi người, tựa như là đã hoàn toàn quên đi chuyện lần đó, chuyện này khiến cho Đường Ngọc Phỉ có chút lo lắng.
Bọn họ rốt cuộc đã bày ra kế gì? Muốn biết quá! Nếu như cô có thể đạp một chân vào trực tiếp để Hắc Thủy bị xử tử ở Đông Hải vậy thì Hách Liên Ngọc Thư sẽ không bị lấy đi nội đan rồi.
Các vị tiên nhân vừa đi vừa xem, cuối cùng đi tới tầng cao nhất của Tàng Bảo Các. Không gian ở tầng này cũng nhỏ hơn, mọi người chen nhau có chút chật chội. Đường Ngọc Phỉ không quan sát được tình hình xung quanh, đành phải nhảy lên vai của Hách Liên Ngọc Thư để nhìn rõ hơn. May mắn dáng người của Hách Liên Ngọc Thư đủ cao, nếu không thì cô sẽ không khống chế được leo luôn lên đầu hắn rồi.
Bức tường bạch ngọc chầm chậm dâng lên, lộ ra một gian phòng nhỏ yên tĩnh ở phía sau, cả bốn mặt đều được khảm dạ minh châu chiếu sáng chiếc hộp gấm màu đỏ ở giữa căn phòng.
Lão Long Vương chậm rãi đi vào, cầm cái hộp gấm kia lên, sau đó xoay người lại mỉm cười nói: “ Bảo vật hiếm có mà ta có được lần này nằm ở bên trong hộp, mời các vị tiên nhân cùng chiêm ngưỡng.”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều im lặng nín thở, tỉ mỉ nhìn qua, cả Đường Ngọc Phỉ cũng không dám chớp mắt. Nhìn lão Long Vương cố ý chậm rãi mở cái hộp ra, để lộ một thanh kiếm nhỏ bằng đồng đã bị rỉ sét ở bên trong, nhìn qua đúng là tầm thường, không có gì xuất sắc.
Đây mà cũng có thể nói là bảo vật quý hiếm? Sắc mặt của tất cả mọi người đều rất kỳ quái, muốn nói lại thôi, cảm thấy lão Long Vương đã nhìn nhầm rồi.
“Các vị, mời xem.”
Đương nhiên là Lão Long Vương đã tính được tình huống này, một chút cũng không lúng túng ra lệnh cho bọn người hầu khiêng một khối kim cương thật lớn đến, đè lên trên hộp gấm kia. Lão Long Vương nhẹ nhàng đặt thanh kiếm nhỏ bằng đồng đứng thẳng trên khối đá, mọi người đều trừng to đôi mắt nhìn thanh kiếm này không một tiếng động đâm xuyên qua khối kim cương to lớn, trở về bên trong hộp gấm.
Thanh kiếm thật là sắc bén, Đường Ngọc Phỉ xem náo nhiệt cũng tặc lưỡi tán thưởng, sau đó liền nghe thấy lão Long Vương rất là đắc ý nói: “Ngoại trừ chiếc bảo hộp này, ta chưa từng thấy qua thứ nào có thể giữ được nó.”
Các vị tiên nhân vô cùng hứng thú, bắt đầu tụ họp lại cùng nhau bàn luận. Lão Long Vương cũng không có gấp gáp, lẳng lặng chờ bọn họ bàn bạc. Diễn đàn Vietwriter.vn
Nhưng vào ngay lúc này, đột nhiên trong đầu Đường Ngọc Phỉ trong lại vang lên giọng nói của Hách Liên Ngọc Thư, hắn dùng thuật truyền âm nói.
“Thỏ tinh, che miệng và mũi lại.”
Đường Ngọc Phỉ sửng sốt, vẻ mặt của Hách Liên Ngọc Thư vẫn bình thản như cũ, nhưng Đường Ngọc Phỉ phát giác được bàn tay hắn đang giấu trong ống tay giật giật, một mùi hương nhàn nhạt từ từ bay đến chóp mũi, mùi hương này rất quen thuộc.
Đây không phải là… Mê dược đặc biệt của Hồ tộc Hách Liên sao! Đường Ngọc Phỉ kinh hãi, ngay sau đó đã có một bàn tay to lớn bịt lại cái mặt thỏ của cô.
Không biết mùi hương đã phát tán được bao lâu, đột nhiên bên trong Tàng Bảo Các phát ra một tiếng rung nhẹ. Nhưng Đường Ngọc Phỉ nhìn qua một vòng, phát hiện trên mặt của mọi người đều có chút sững sờ, có lẽ là trong khoảng thời ngắn vẫn chưa chú ý đến.
Thực lực của những người ở đây đều không tầm thường vì vậy rất nhanh đã khôi phục lại tinh thần. Đặc biệt là lão Long Vương, sắc mặt của ông ta rất phức tạp.
Rất nhanh đã có người vội vã chạy đến báo tin, nói là có một món bảo vật trong Tàng Bảo Các đã bị trộm!
Sau một chuỗi sự việc diễn ra liên tiếp thì cuối cùng Đường Ngọc Phỉ cũng hiểu ra. Khó trách Hách Liên Ngọc Thư vẫn luôn đi theo mọi người, nhiệm vụ của hắn chính là dùng mê dược để giữ chân những người này à? Tuy rằng chỉ là một khoảng thời gian ít ỏi, nhưng đối với Hắc Thủy và Tiểu Long Nữ thì cũng đủ lắm rồi. Chỉ có điều, Hách Liên Ngọc Thư vì một Tiểu Long Nữ mới gặp có vài lần, ngay cả mê dược đặc biệt của Hồ tộc, Hách Liên cũng dám lấy ra xài, hắn thật sự không sợ sự việc bị phát hiện sẽ liên lụy đến toàn tộc sao?
Đường Ngọc Phỉ nghĩ như vậy, trong lòng có chút lạnh lẽo, theo bản năng nhìn về phía Hách Liên Ngọc Thư.
Biểu cảm của hắn nhàn hạ, cũng quay lại liếc cô một cái.
Vẻ giận dữ hiện rõ trên gương mặt của lão Long Vương, không còn có hứng thú để tiếp tục bữa tiệc thưởng lãm này, giọng nói lạnh lùng: “Trong Tàng Bảo Các xuất hiện trộm, đã có một món bảo vật cực kỳ quan trọng của Long tộc bị đánh cắp. Ta nghĩ kẻ trộm vẫn chưa chạy thoát, nên đã sai người phong tỏa cả tòa Tàng Bảo Các. Một lát bắt buộc phải tiến hành soát người của các vị tiên nhân đây ở đây, nếu có chỗ thất kính, xin hãy bỏ qua cho.”
Nghe vậy, sắc mặt của mỗi người ở đây đều khác nhau. Sau khi nhìn nhau thì mọi người đều thể hiện sẽ nguyện ý trợ giúp Long Vương bắt trộm và tìm lại bảo vật đã bị đánh cắp. Nếu như lúc này có chút không phối hợp, rất có thể sẽ trở thành người bị tình nghi đầu tiên.
Rất nhanh, những binh tôm tướng cua dũng mãnh đã đi vào, bắt đầu tiến hành soát người. Tuy rằng có người vẫn không nguyện ý cho lắm, nhưng dù sao cũng đang ở dưới mái hiên người ta, nên cũng đành phải miễn cưỡng chấp nhận.
Đường Ngọc Phỉ khó tránh khỏi có chút khẩn trương, sợ bọn họ tìm được mê dược trên người của Hách Liên Ngọc Thư. Nếu để người của Đông Hải chạy đến, thì việc cứu hắn còn khó hơn việc ngăn cản hắn bị Tiểu Long Nữ lấy đi nội đan. Diễn đàn Vietwriter.vn
Nhưng vẻ mặt của Hách Liên Ngọc Thư rất bình tĩnh, thoải mái để người ta soát người, người kia sờ soạng một lúc, sau đó nói một câu “Đắc tội” liền đổi qua người kế tiếp, nghe vậy làm Đường Ngọc Phỉ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đồng thời cũng không ai chú ý tới cô, cô cùng lắm cũng chỉ là một tiểu yêu tinh có pháp lực thấp kém. Không có khả năng trộm đồ dưới mí mắt của mấy vị tiên nhân ở đây, vì vậy hai người đều thoát khỏi hoài nghi.
Bình luận facebook