-
[THẾ GIỚI 7: TÂM NGUYỆN CỦA QUỶ HỒN] Chương 140
Lúc cô tỉnh dậy từ thế giới nhiệm vụ kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ, là vào đúng giữa trưa. Tấm màn cửa trong văn phòng nhỏ bị gió thổi khẽ bay, một tia nắng chói chang chiếu vào, có thể thấy rõ cả những hạt bụi mịn lơ lửng trong không khí.
Đường Ngọc Phỉ hơi tham lam và hoài niệm, cô ngắm một hồi lâu, rồi mới chậm rãi vươn tay ra thử chạm vào ánh mặt trời, lần này làn da của cô không hề bị tan chảy do ánh nắng thiêu đốt.
Kí ức vẫn còn đây, đã gần 1500 năm rồi cô không được tiếp xúc với ánh mặt trời, khoảnh khắc này không khỏi khiến chóp mũi Đường Ngọc Phỉ chua xót, trong lòng cô hơi xúc động.
Nhưng xúc động cũng chỉ trong chốc lát, thế rồi tất cả cảm xúc đều biến mất. Ngay sau đó, Đường Ngọc Phỉ không chút lưu luyến tháo bện tỏi đeo trên cổ xuống, cô cố chịu đựng mùi hôi trên cơ thể, duỗi thẳng cả cánh tay và hai chân để thả lỏng toàn thân.
“Chị Đường, em đã đăng ký phòng nghỉ rồi, đồ ăn sẽ được đưa tới ngay thôi. Chị đi ăn chút gì đó trước, sau đó tắm rửa nghỉ ngơi đi.” Cô thư ký nhỏ rất thấu hiểu, nói với cô.
“Ừm.” Nhiệm vụ trong thời gian dài như vậy cũng không có thường xuyên, nên thực sự lúc này toàn thân Đường Ngọc Phỉ đều đau nhức hết cả, vì vậy cô gật đầu đồng ý.
Phúc lợi của nhân viên ở Huyễn Thế rất tốt. Để đảm bảo sức khỏe thể chất lẫn tinh thần của người thi hành công vụ, ở đây đã có phòng tập thể dục đặc biệt, phòng trò chơi, phòng tâm lý và những nơi khác để thư giãn, cũng sẽ có phòng nghỉ dành riêng cho nhân viên. Tất nhiên, để kích thích sự tận tâm của nhân viên đối với công việc, những quyền này cũng được sắp xếp theo cấp bậc thứ hạng.
Ví dụ, khi Đường Ngọc Phỉ vẫn còn là Giám đốc điều hành của Huyễn Thế, phòng chờ của cô ở phía sau văn phòng và chỉ thuộc về một mình cô.
Tuy nhiên, Đường Ngọc Phỉ cũng không cảm thấy chênh lệch lắm. Cô vui vẻ tắm rửa, sau đó ăn một phần cháo gà, cảm nhận cái bụng trống rỗng dần dần được lấp đầy, cả người cô đều viết hai chữ “thoải mái”. Sau đó, cô lấy trong tủ lạnh ra một chai rượu vang đỏ, vừa nhâm nhi vừa xem vài tập phim truyền hình hiện đang nổi tiếng của Hàn Quốc, lúc này cô mới thực sự cảm thấy mỹ mãn.
Thời gian rảnh luôn trôi qua rất nhanh, đến lúc Đường Ngọc Phỉ tươi tỉnh trở lại văn phòng, cô thư ký nhỏ đã ôm rất nhiều tài liệu trong tay chờ sẵn.
“Chị Đường, tin tốt là hệ thống của công ty đã được sửa chữa xong, BUG ‘Trùng động’ thỉnh thoảng mất liên lạc đã giải quyết rồi.” Cô thư ký nhỏ nói: “Tuy nhiên, tỷ lệ thành công giữa các công ty sẽ được sắp xếp lại trong năm nay, Kính Nguyệt đang đuổi theo sát sao. Lần này, vị trí số một của chúng ta đang bị đe dọa đó.”
Lại một năm nữa đã trôi qua rồi, nhanh như vậy sao? Đường Ngọc Phỉ sững sờ.
“Cho nên bây giờ, Lục An An đang rất áp lực, cô ta xin nghỉ sớm để hồi phục sức khỏe, bắt đầu đề cao thành tích, chị Đường cũng phải cố gắng lên!” Thư ký nhỏ làm ra một động tác fighting* với cô, giọng cô ấy dõng dạc và sục sôi: “Cô ta đã thất bại trong nhiệm vụ đầu tiên, đây là một dấu hiệu tốt. Em tin rằng chị Đường nhất định có thể lật đổ cô ta và trở lại vinh quang một lần nữa, đưa em đi lên đỉnh cao của cuộc sống!”
*fighting: đây là câu nói thường được sử dụng để cổ vũ, động viên, khích lệ tinh thần ai đó với ý nghĩa “cố lên”
“…Đôi lúc chị nghi ngờ em là do Kính Nguyệt cử tới làm gián điệp đấy.”
Lục An An làm hỏng nhiệm vụ, đó là một cú sốc không nhỏ đối với Huyễn Thế, cô thư ký nhỏ quả thực không có chút tinh thần tập thể nào mà.
Nhưng nghĩ lại lúc ấy, dường như cô cũng đang chạy khắp nơi trong các thế giới nhiệm vụ, bận rộn lập công vì Huyễn Thế, vì dù sao để trở thành người đứng đầu cũng không dễ như vậy. Sau khi tất cả áp lực trong năm nay đều dồn lên vai Lục An An, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Nhiệm vụ tiếp theo của chị là gì?” Đường Ngọc Phỉ hỏi.
Cô thư ký nhỏ nở một nụ cười thần bí, giơ lên tập tài liệu dày cộp trong tay: “Đây, đây là em cẩn thận chọn kịch bản vì chị Đường, tuyệt đối không giống nhau, đảm bảo chị sẽ hài lòng!”
“…”
“Vì tỷ lệ thành công, chính là vì tỷ lệ thành công đó, cho nên đương nhiên phải chọn kịch bản thật cẩn thận rồi.” Cô thư ký nhỏ lẩm bẩm lầm bầm, lấy ra một tờ đưa cho Đường Ngọc Phỉ.
“Đúng rồi, chị Đường, các cấp cao phía Kính Nguyệt đưa ra ý kiến, nói là vì đảm bảo tính công bằng của nhiệm vụ, từ nay đến khi công bố kết quả xếp hạng, tất cả nhiệm vụ sẽ không được sử dụng đặc quyền nữa.”
“Không sao đâu, dù gì có hay không có cũng giống nhau cả thôi.” Đường Ngọc Phỉ nhận kịch bản, cũng không ngẩng đầu lên.
Đặc quyền của người chấp hành không thể trực tiếp sử dụng lên bản thân hoặc đối tượng nhiệm vụ, theo cách nói của những quản lý cấp cao đó: Không thể dựa vào đặc quyền để điều chỉnh phương hướng của nhiệm vụ, nó chỉ có thể tồn tại như một công cụ phụ trợ. Bởi vậy, Đường Ngọc Phỉ cũng không sử dụng nhiều trong kiếp sống người chấp hành của mình.
“Dù sao chúng ta đã bị đánh tụt xuống đáy rồi, chị Đường, chị chỉ còn lại một đặc quyền cuối cùng, cái này đối với chúng ta lại là chuyện tốt!” Mặt cô thư ký nhỏ tươi tắn, không chút xấu hổ mà nói luyên thuyên không ngừng.
Đường Ngọc Phỉ thấy hơi đau đầu, cô không muốn nghe cô thư ký nhỏ khua môi múa mép nữa. Vì vậy cô nhanh chóng quyết định, nắm chặt “Trùng động” trong tay trực tiếp tiến vào thế giới nhiệm vụ.
Thư ký nhỏ: “…”
Fine.
Sau khi cảm giác rơi xuống quen thuộc qua đi, Đường Ngọc Phỉ mở mắt ra, cô thấy mình đang mặc một bộ đồng phục học sinh màu trắng xanh. Bây giờ cô đang ở trong một không gian nhỏ hẹp và chật chội, xung quanh là những vách ngăn cao cao, quay đầu nhìn lại, quả nhiên cô nhìn thấy bồn cầu.
Trong nhà vệ sinh yên tĩnh, Đường Ngọc Phỉ đẩy cánh cửa, lại nhận ra rằng cánh cửa này không hề di chuyển chút nào. Nhưng cô cũng không vội, quay qua ngồi xuống bồn cầu, chờ “Trùng động” truyền tư liệu về kịch bản cho cô.
Rất nhiều thông tin nhanh chóng hiện lên trong đầu, Đường Ngọc Phỉ nhắm mắt lại cẩn thận tiêu hóa thông tin, khuôn mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Đối tượng nhiệm vụ lần này hơi đặc biệt đây.
Cô ấy hiện đang là học sinh khối 10 của trường Trung học phổ thông Số Một. Cô ấy có dáng vẻ xinh đẹp và học giỏi, là một học sinh ngoan. Theo logic mà nói, với điều kiện như vậy, đáng lý ra cô ấy sẽ trở thành đối tượng được vô số người trong trường yêu thích mới đúng. Nhưng hoàn toàn ngược lại, cuộc sống nguyên chủ không hề dễ chịu.
Nguyên chủ từ nhỏ mồ côi mẹ, được cha nuôi nấng, cha cô là thương nhân bận rộn, nên ít có thời gian làm bạn với con gái và thường xuyên để con gái một mình trong căn phòng rộng lớn. Nguyên chủ sống trong cô độc, dần dần trở nên xa cách khó gần, bên người cô ấy không có một người bạn, cả đời cô ấy chỉ có học tập.
Đến khi cha cô nhận ra trạng thái tinh thần của con gái mình đáng lo ngại, ông muốn thay đổi thì đã quá muộn rồi, nguyên chủ đã sớm không còn hôn ông nữa. Ngoài ra, cách thể hiện tình yêu thương của đàn ông vốn vụng về, nên mối quan hệ giữa cha và con gái không được tốt cho lắm.
Mà ở trường, vì ngoại hình nổi bật nên thực sự nguyên chủ rất được chú ý. Ban đầu có rất nhiều người tỏ ra tốt bụng với cô, nhưng cô không giỏi giao tiếp, lời nói khó tránh khỏi sẽ làm mất lòng người khác. Thêm vào đó, nhìn mặt cô lúc nào cũng giống như cô đang tỏ ra khó chịu, tựa như muốn viết lên trán câu “Mọi người ở đây đều là rác rưởi”. Vì vậy, danh tiếng của cô ngày càng xấu đi và trở thành người không được yêu thích nhất trường.
Dù như vậy, nhưng vẫn có một số người lại nhất quyết không tin vào cái ác, còn cố gắng hết sức để đến gần nguyên chủ.
Người này chính là nam chính Trình Hạo.
Theo cách nói hiện tại, Trình Hạo là một tên mê gái chính hiệu, cái mũi này, đôi mắt này của nguyên chủ tình cờ lại đúng gu thẩm mỹ của anh ta. Vì vậy, cô ấy được Trình Hạo coi như ánh trăng sáng trong lòng anh ta, anh ta nồng nhiệt theo đuổi cô suốt một năm. Nam chính gia cảnh tốt, ngoại hình đẹp, lại rất được các nữ sinh yêu thích. Vì vậy, việc anh ta theo đuổi nguyên chủ bị một đám nữ sinh ghen ghét, lan truyền rằng nguyên chủ bám theo Trình Hạo không buông, danh tiếng của cô chuyển từ thấp xuống âm.
Xui xẻo hơn là nữ chính Thôi Tân Nguyệt lại thích nam chính Trình Hạo. Cô ta cho rằng người mình thích đang bị trêu chọc, cô ta xem nguyên chủ như cái đinh trong mắt cái gia trong thịt, hận không thể diệt trừ cô cho sảng khoái, tình cảnh hiện tại của cô là do nữ chính tạo ra.
Chỉ có Đường Ngọc Phỉ, người tiếp nhận thông tin biết rằng quả thật nguyên chủ đã sớm có người trong lòng, giống như hầu hết các nữ sinh trong trường, cô ấy đã yêu thầm một người từng làm mưa làm gió ở trường Trung học phổ thông Số Một, Tần Quyện.
Mọi người ở trường Trung học phổ thông Số Một đều biết đến Tần Quyện, học sinh khối 12, vì có thành tích xuất sắc, anh ấy đã giữ vững vị trí thứ nhất suốt ba năm liền và mỗi lần số điểm của anh đều vượt xa vị trí thứ hai hai con số.
Vì vẻ ngoài đẹp trai, anh ấy là người tình trong mộng của tất cả các nữ sinh trong trường, không hổ là người có giá trị nhan sắc cao nhất ở trường Trung học phổ thông Số Một. Các cuộc thi mà anh ấy tham gia ở trường trung học nhiều đến mức không thể đếm hết, giải thưởng và danh hiệu mà anh ấy giành được cầm đến mỏi tay. Anh là học trò cưng của các giáo viên và là tấm gương cho các học sinh, anh ấy là một học sinh ưu tú đến mức có thể khiến một ngôi trường xuất sắc như trường Trung học phổ thông Số Một ghi tên vào lịch sử của trường nhiều năm liền.
Thế nhưng, một người tuyệt vời như vậy lại không thể đợi được đến sau khi hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học để tiếp tục tỏa sáng, bởi vì anh đã chết.
Hai tháng trước, Tần Quyện trượt chân ngã xuống từ tầng cao nhất của thư viện, tử vong tại chỗ, nguyên nhân là do hàng rào chắn tầng trên tầng thượng đã lâu không được tu sửa nên bất ngờ xảy ra tai nạn.
Cái chết của Tần Quyện chắc chắn đã gây ra cú sốc lớn với mọi người ở trường, tất cả mọi thứ về người này đều trở thành truyền thuyết và điều cấm kỵ.
Dĩ nhiên, nguyên chủ cũng đã đau buồn rất lâu. Cô ấy bí mật chạy lên tầng cao nhất của thư viện – lúc bấy giờ đã là khu vực cấm, để nhặt một cây bút đã bị đánh rơi trong góc. Đây là cây bút của Tần Quyện, nguyên chủ cất giữ nó rất cẩn thận, ngày đêm mang theo bên mình. Nhưng điều cô không biết chính là linh hồn của Tần Quyện đã bám vào cây bút này.
Tần Quyện là đối tượng mục tiêu của Đường Ngọc Phỉ lần này, không sai, một con quỷ.
Cô cần giúp Tần Quyện hoàn thành tâm nguyện của anh ở nhân gian, để anh yên tâm đi đầu thai.
Sau khi đọc xong tư liệu, Đường Ngọc Phỉ thở nhẹ, cau mày theo bản năng, bởi vì trong tư liệu không nói cụ thể mong muốn của Tần Quyện là gì, vậy muốn cô đi làm thế nào đây? Chàng trai đang tuổi xuân sắc bỗng điêu tàn, hẳn điều cậu ấy tiếc nuối sẽ rất nhiều, chẳng lẽ muốn cô phải thay người ta hoàn thành từng cái sao?
Vì vậy, lần đầu tiên Đường Ngọc Phỉ liên lạc với cô thư ký nhỏ bị ghẻ lạnh cách đây không lâu.
“Trùng động” hơi nóng lên, Đường Ngọc Phỉ dùng ý thức hỏi: “Tại sao trong tư liệu không nói rõ, rốt cuộc nguyện vọng của Tần Quyên là gì? Chẳng lẽ cậu ấy muốn chị thay cậu ấy thi đậu vào trường đại học tốt nhất sao?”
“Em nghĩ không hẳn vậy, chị Đường phải dựa vào thông tin suy đoán xem. Có lẽ trước khi chết cậu ấy chỉ muốn ăn một bữa gà rán thật ngon.” Cô thư ký nhỏ trầm ngâm nói.
“…Không hẳn?”
“Hệ thống cũng không phán đoán được cậu ấy muốn gì, bởi vì không cần phải đoán tâm tư thiếu niên đang suy nghĩ gì đâu, vì có đoán tới đoán lui cũng đoán không ra!”
Thư ký nhỏ vừa dứt lời: “Trùng Động” đã vang lên âm thanh bị cắt ngang, Đường Ngọc Phỉ tỏ vẻ cô không muốn nghe những điều vô nghĩa.
Nói tóm lại, Tần Quyện đã ở bên cạnh cô, vậy thì cô chỉ cần đến hỏi cậu ấy là được.
Sau khi hạ quyết tâm, Đường Ngọc Phỉ đứng dậy, nhìn lên khoảng trống giữa hai ngăn. Sau đó cô cởi giày và tất ra, buộc chặt dây giày và treo trên cổ. Do vách ngăn của buồng vệ sinh tương đối nhẵn nên lực ma sát của chân trần càng nhiều hơn.
Hít một hơi thật sâu, Đường Ngọc Phỉ đạp một chân lên bồn cầu để mượn lực, chân kia đạp lên vách ngăn, hai tay dễ dàng nắm lấy đỉnh vách ngăn. Nhưng sau đó cô hơi chật vật, lực cánh tay của cô không đủ, vách ngăn lại trơn nhẵn, cô đạp vài cái mới trèo lên được, cả người bị vách ngăn và trần nhà giữ chặt.
Cô đang định kéo dây giày quanh cổ ra thì ngước mắt lên liền nhìn thấy một nam sinh tóc đen ngồi trên bồn rửa tay cách đó không xa đang trợn mắt há mồm nhìn cô, vẻ mặt cậu ấy cực kỳ đặc sắc.