-
Chương 138
Sau khi biết được “sự thật” dường như Eric đã thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó anh ta lại cau mày và lạnh lùng nói: “Cô là con người phải không? Có phải mọi việc cô làm đều là theo lệnh của Ma cà rồng không? Nếu bây giờ cô đã biết mình đi sai đường và quay lại giúp chúng tôi giết anh ta, Tòa Thánh sẽ xem xét công lao này để giảm nhẹ hình phạt đối với cô.”
“Tôi không làm theo lời của anh ấy, tất cả đều là do tôi tự nguyện.”
Đường Ngọc Phỉ mỉm cười không chút dao động đáp lại.
Ngay lúc này, những người khác lại đồng loạt hét lên: “Ngài Eric, cô ta đang muốn kéo dài thời gian đấy, đừng nói chuyện với cô ta nữa!”
“Cô ta ở chung với ma cà rồng, đã sớm bị lầm đường lạc lối rồi.” Thân là người, Chúa nhất định sẽ không tha thứ cho cô ta đâu.” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Mau ra tay đi! Ngài Eric, nhanh lên!”
Những giọng nói này dần đồng thanh, sau đó biến thành tiếng hò hét đầy phẫn nộ. Ánh mắt mọi người nhìn Đường Ngọc Phỉ và Lexus đầy vẻ căm ghét, hận không thể tự tay đâm chết hai người.
Eric lập tức phản ứng lại, ánh trăng trên đỉnh đầu đã bị bóng tối che khuất gần một nửa, thật sự anh ta đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi!
Vì thế, anh ta không nhiều lời vô ích nữa, vụt roi vào người Lexus, nhưng lại bị Đường Ngọc Phỉ dễ dàng giơ tay bắt được.
Dù sao thì roi da này cũng không gây thương tổn lớn cho loài người, cùng lắm là hơi đau xíu thôi.
Hiểu rõ điều này nên Eric bình tĩnh thu roi da lại, anh ta rút dao ngắn bên hông ra: “Tuy rằng Eric tôi không bao giờ dùng vũ lực với phụ nữ, nhưng nếu cô nhất quyết muốn giúp gã ma cà rồng này, thì tôi phải diệt trừ cô.” Mà những người khác cũng một tay cầm dao ngắn, một tay cầm cọc gỗ, bao vây bốn phía quanh họ, ánh mắt đầy vẻ hận thù.
Khuôn mặt Đường Ngọc Phỉ tỏ ra bình tĩnh, nhưng thật ra bàn tay cầm “Trùng động” của cô sớm đã ướt đẫm mồ hôi.
Quá nhiều người, mặc dù bọn họ kém xa người sói, nhưng đối phó với họ sẽ rắc rối và khó giải quyết hơn nhiều.
“Lexus, vẫn là câu nói đó.” Đường Ngọc Phỉ cảnh giác với những người xung quanh, vội nói: “Em sẽ chắn đường cho anh, nếu có thể chạy thì chạy, phải chạy càng xa càng tốt.”
Eric hừ lạnh một tiếng, mũi dao ngắn trong tay anh ta chém tới vừa nhanh vừa mạnh: “Đừng hòng!”
Đường Ngọc Phỉ giữ chặt dao găm, cô lập tức dùng nó đỡ lưỡi kiếm của Eric, tiếng kim loại va chạm phát ra chói tai, kẽ giữa ngón tay cái và ngón trỏ của cô bị chấn động đến tê dại.
Tuy nhiên, Đường Ngọc Phỉ cũng không cảm thấy quá cố sức, dù Eric có mạnh mẽ và nhanh nhẹn đến đâu đi nữa, thì anh ta cũng sẽ không thể mạnh và nhanh hơn một người sói được.
Chỉ là vào lúc này, những người còn lại trong Tòa Thánh đều vung dao về phía họ, Đường Ngọc Phỉ vừa phải chống lại Eric vừa phải phân tâm để tránh những nhát dao này, cứ như vậy, cô có vẻ vô cùng chật vật. Chỉ cần cô để lộ sơ hở, thì những nhát dao đó đều đâm sẽ lên người Lexus.
Lexus giờ đây đã mất đi khả năng chữa bệnh đáng kinh ngạc của một ma cà rồng. Lưỡi kiếm sắc bén có thể dễ dàng cắt qua da khiến anh rỉ máu, trên người anh xuất hiện từng vết dao đủ để khiến một người bình thường bỏ mạng, khiến Đường Ngọc Phỉ vô cùng sợ hãi.
Không lẽ anh ấy sẽ chết vì mất máu quá nhiều?
“Anh sẽ không để cho một cô gái phải che chắn cho anh lần nữa đâu.” Lexus nhẹ giọng nói, anh chật vật đứng lên, bảo vệ Đường Ngọc Phỉ sau lưng.
Giống như lúc hai người kề vai chiến đấu với người sói, cả hai đều đem điểm yếu nhất giao cho người mình tin tưởng.
Anh đã mất đi sức chiến đấu. Giờ đây, anh giống như một tấm lá chắn để đỡ cho Đường Ngọc Phỉ những đòn tấn công mà cô không phản xạ kịp.
Chiếc áo sơ mi đẹp đẽ thủng lỗ chỗ, máu đỏ sẫm bao phủ làn da tái nhợt của anh.
Sau vài đòn tấn công, Eric đã biết được Đường Ngọc Phỉ khó giải quyết, anh ta thoáng nhìn lên mặt trăng sắp bị che khuất trên đỉnh đầu, hô lớn: “Dùng cọc gỗ để giết ma cà rồng.”
Những người đàn ông đang dồn sức dùng dao chém, nghe thế liền lập tức thay nó bằng cọc gỗ và đâm về phía Lexus. Diễn đàn Vietwriter.vn
Đường Ngọc Phỉ nghiêng người, đá về phía cổ tay gần nhất, đá cái cọc trên tay anh ta ra xa. Nhưng Eric đã kịp thời bắt được kẽ hở của cô, anh ta liền ra đòn.
Tiếng vải bị xé toạc vang lên, Đường Ngọc Phỉ kêu lên một tiếng, cô nghiến chặt răng rồi xoay người trả lại cho anh ta một dao.
Eric khéo léo né được, đòn tấn công dữ dội này chỉ có thể làm xước mu bàn tay anh ta.
Vô số dao găm và cọc gỗ tấn công như mưa, Đường Ngọc Phỉ dường như dùng cả tay lẫn chân chống đỡ thay Lexus, nhưng họ vẫn bị đâm trúng không ít. Bây giờ thì không chỉ Lexus, mà ngay cả cơ thể Đường Ngọc Phỉ cũng đầy vết thương, máu tươi chảy đầm đìa, đau không chịu nổi.
Điều quan trọng nhất là thể lực của cô đã sắp cạn kiệt, ngay cả phản ứng của cô cũng chậm chạp hơn rất nhiều.
“Lexus, bảo vệ trái tim của anh, cố gắng đừng để bị giết.”
Đường Ngọc Phỉ cảm thấy nhất định cô là đang buồn quá hóa vui, lúc này vậy mà vẫn còn cười được. Một bên mắt của cô bị che bởi một màn máu, tất cả những gì cô nhìn thấy đều đỏ rực, tay cô run rẩy, đôi chân yếu ớt, lợi bị cô cắn đến chảy máu nhưng cô vẫn cố gắng đứng vững.
“Đương nhiên, họ không có quyền quyết định sự sống hay cái chết của anh.” Giọng nói khàn khàn trầm thấp của Lexus vang lên sau lưng cô, cho dù đang rất đau đớn, anh vẫn có thể giữ phong thái cao quý khi đối mặt với vòng vây công kích.
Đây là những lời mà anh đã nói với người cha từng truy đuổi anh suốt quãng đường dài.
Không phải là anh, thì không ai có thể.
Người của Tòa Thánh đã chém đến đỏ mặt tía tai, khuôn mặt họ gần như vặn vẹo vì phấn khích và mong đợi. Sự căm ghét và sợ hãi ma cà rồng trong quá khứ đang trào dâng trong họ chỉ vì vẻ ngoài nhuốm máu của cô và anh, bọn họ vô cùng muốn giết hai người để chứng minh năng lực của mình.
“Giết chúng đi! Chúng đã sức cùng lực kiệt!”
“Ta sẽ là người hùng!”
Người đàn ông cầm cọc gỗ bằng cả hai tay, hét lên và lao về phía trước. Lexus tránh đi vị trí trái tim, cọc đâm vào ngực phải của anh, trong khi anh vặn gãy cổ đối phương. Nhưng ngay sau đó lại có người thứ hai, thứ ba lao tới.
Âm thanh của cọc gỗ đâm vào da thịt vang lên, Lexus không thể chịu nổi mà khuỵu một gối xuống, đôi mi anh rũ xuống che gần hết đôi mắt đỏ tươi.
Sức mạnh của ma cà rồng và phù thủy đánh mạnh vào khiến anh đau đớn đến mức, thậm chí anh không còn cảm nhận được nỗi đau của vết thương trên da thịt nữa.
Đường Ngọc Phỉ vội vàng xoay người không chút do dự thay anh chắn lại. Nhưng sau lưng cô lại có một tia sáng lạnh lóe lên, sau đó là một trận đau nhói ở ngực. Khi Đường Ngọc Phỉ cúi đầu nhìn xuống, cô thấy mũi dao dính máu đã xuyên qua ngực mình.
Con dao găm của Eric đã xuyên qua trái tim cô.
“Em có thể chống đỡ được đến bây giờ đã rất cừ rồi.” Giọng nói lạnh như băng của Eric vang lên từ sau lưng cô, ngay sau đó con dao ngắn bị rút ra một cách không thương tiếc, mang theo một dòng máu tươi, sinh mạng của Đường Ngọc Phỉ dường như cũng theo đó mà bị rút đi.
Đầu óc cô thoáng chốc trở nên trống rỗng, bên tai cô không thể nghe thấy một âm thanh nào nữa.
Cô sắp chết rồi sao?
“Trùng động” trong tay cô rơi xuống đất, Đường Ngọc Phỉ lảo đảo hai bước khuỵu gối xuống trước người Lexus. Cô ôm chặt lấy thân thể lạnh như băng của anh rồi đẩy anh xuống đất, mái tóc dài rối bời của cô xõa tung che mặt anh lại.
“Lexus, thật xin lỗi, em không làm được.”
Đường Ngọc Phỉ hít một hơi khí lạnh, cô dùng hết sức ghé vào lỗ tai anh nói.
“Uống máu của em, có lẽ sẽ giúp anh hồi phục một chút.”
Trong lồng ngực tựa như bị mở ra một cái lỗ lớn, cô cảm thấy cơ thể mình đang vô cùng lạnh lẽo, có thứ ấm áp nào đó đang nhanh chóng rút đi. Cô đang dùng thân mình để bảo vệ Lexus, làm lớp bảo vệ cuối cùng của anh, sau khi mất đi sự phản kháng, vô số mũi dao sắc nhọn đều lần lượt đâm vào người cô không thương tiếc.
Đường Ngọc Phỉ dần dần không cảm nhận được nỗi đau đớn nữa, cô không thể nói ra trong lòng mình là cảm giác gì, buồn bực, hối hận, thở dài, hay là cả hai.
Sức người quá yếu, cô cố gắng chịu đựng lâu như vậy, cuối cùng vẫn không cứu được Lexus.
Không cam lòng, cô thật sự không cam lòng.
“Đường Ngọc Phỉ, mở mắt ra.” Lexus hoảng hốt nói, lần thứ hai anh gọi đầy đủ tên của cô, nỗi đau trong lòng gần như lấn áp cả đau đớn trên cơ thể. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Thực sự xin lỗi.”
Giọng nói của Đường Ngọc Phỉ yếu đến mức gần như không nghe được, ánh mắt cô dần mất đi ánh sáng.
Eric ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên đỉnh đầu, ánh trăng đã lộ ra hơn một nửa, vì vậy anh ta lạnh lùng nói: “Ma cà rồng có thể vẫn chưa chết, tách bọn họ ra.”
Nhưng những kẻ đâm đến đỏ mắt vẫn chưa dừng lại, những lưỡi dao xuyên qua cơ thể Đường Ngọc Phỉ đâm vào người Lexus. Cơ thể cả hai người đều bị đâm, máu tươi chảy đầm đìa. Hai mắt Lexus đầy tơ máu, không biết là máu của con ngươi anh hay là do máu tươi thấm đẫm, anh dùng hai tay ôm chặt lấy cơ thể Đường Ngọc Phỉ, cúi đầu cắn vào cổ cô, hàm răng sắc nhọn của anh xuyên qua động mạch cô.
“Tất cả dừng lại! Mau tách họ ra!” Eric cau mày, lớn giọng nói.
Sau đó tất cả mới hoàn hồn, những kẻ đó vứt con dao trên tay, bước tới tách hai người trên mặt đất ra, nhưng họ ôm chặt lấy nhau, như thể đã gắn bó máu thịt, không thể tách rời.
Một nhóm người xúm lại, như một đám hỗn loạn.
Eric cảm thấy lông mày của mình giật giật, trong lòng anh ta trào lên một cảm giác khó chịu. Anh ta mạnh mẽ đẩy người trước mặt ra, ngồi xổm xuống kéo lấy thân thể vốn đã đẫm máu của cô gái, nhưng cho dù đối phương đã chết rồi, hai tay vẫn chặt chẽ bảo vệ ma cà rồng dưới thân mình, vững chắc như hàn sắt.
“Khốn kiếp!”
Nhất thời trong lúc không ai để ý, vầng trăng trên đầu dần dần lộ ra toàn bộ, màn đêm đã tan đi.
Lexus nâng con ngươi màu máu lên. Vết thương trên người anh lành lại với tốc độ cực nhanh, làn da cũng nhanh chóng khôi phục như cũ, tái nhợt, lạnh lẽo, hoàn mỹ. Giữ lấy xác của Đường Ngọc Phỉ, anh đứng dậy, dịch chuyển với tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường, và đứng cách Eric hơn mười mét, mà đám người vây quanh bọn họ đã bị một lực mạnh mẽ đánh ngã ra, ngất xỉu trên đất.
“Không xong rồi! Nguyệt thực đã qua!” Sắc mặt Eric tái nhợt, đồng tử anh ta đột nhiên co rút lại, cực kỳ kinh ngạc nhìn thẳng về phía ma cà rồng đang ở cách đó không xa.
Nhưng cho dù anh ta tức đến nghiến răng, cũng lập tức hét lớn: “Chạy! Mau chạy đi!”
Những người sợ hãi bởi tiếng la hét này lập tức bỏ con dao găm trên tay, bỏ chạy tán loạn.
Lexus nhẹ nhàng đặt người phụ nữ trong lòng mình xuống, anh cắn cổ tay mình, nhỏ hết máu vào miệng cô, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Anh âu yếm vén mái tóc bị vón cục bởi máu đông trên mặt cô ra sau tai, nhìn cơ thể cô đang nhanh chóng nổi lên phản ứng. Làn da bị co rút vì mất máu dần trở nên sáng bóng, và vết thương bắt đầu lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, anh nhẹ nhàng nói: “Đến khi anh quay lại, em phải thức dậy đó.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Sau đó, anh nhìn lên những người đang liều mạng chạy trốn kia, ánh mắt lạnh thấu xương.
Lexus di chuyển, ngay sau đó anh đã biến mất tại chỗ.
Từng tiếng hét thảm thiết vang lên, xuyên thủng bầu trời đêm, tiếng vỗ cánh trong rừng, một đàn quạ bị quấy nhiễu bay lên loạn xạ, in bóng đen trên mặt trăng nghiêng.