-
Chương 135
Theo lời người bạn bảo vệ cổng thành của Eric nói, thì sáng sớm hôm nay có một bà lão mặc áo choàng đen muốn rời khỏi thành phố. Thoạt nhìn dáng vẻ bà ta rất già, làn da già nua như vỏ cây sắp bóc, lúc nói chuyện cũng run run, giống như ngay giây sau thôi bà ta sẽ tắt thở vậy.
Bọn họ không yên tâm khi để một bà lão già như thế đi ra khỏi thành phố một mình, vả lại bọn họ nghĩ đến lời dặn dò của Eric. Vì vậy, họ gửi bà lão đến một nhà trọ để ở tạm, và để lại một người âm thầm theo dõi.
Sera là một bà phù thủy, chỉ dựa vào sức của một người bình thường làm sao có thể giữ chân bà ta được? Đường Ngọc Phỉ sợ xảy ra biến cố, cô cũng không thể đợi thêm nữa, nên cô tỏ ý muốn đi gặp người được xem là Sera này ngay lập tức. Diễn đàn Vietwriter.vn
Cô siết chặt cánh tay Eric và im lặng bày tỏ suy nghĩ của mình với anh ta.
Eric quay đầu lại, anh ta nhìn thấy vẻ lo lắng, khẩn trương, và nôn nóng trong mắt cô, sau khi thở dài bất đắc dĩ anh ta miễn cưỡng đồng ý đưa cô đến đó. Vì vậy anh ta cõng Đường Ngọc Phỉ đổi sang hướng khác.
Nhà trọ này nằm ở cuối một con hẻm nhỏ, là một căn nhà lớn có hai tầng, cửa gỗ cũ kỹ, vách tường đã tróc ra. Có vẻ như vì công việc kinh doanh không tốt lắm, nên trước cửa chỉ thắp một ngọn đèn, có ý là đón khách 24/24.
Ngay lúc Eric cõng Đường Ngọc Phỉ đi vào, người đàn ông béo đang ngủ gà ngủ gật trước quầy tỉnh táo lại, hỏi họ với vẻ mặt đáng khinh: “Ở trọ sao?”
“Tôi đến đây để tìm người.” Eric cau mày, khuôn mặt của anh ta có vẻ hơi khó chịu.
“Tìm ai? Nếu không phải người ở trong nhà trọ thì anh không thể đi lên.” Người đàn ông lạnh mặt, rõ ràng là ông ta muốn lấy thêm tiền.
Eric muốn nổi giận, nhưng anh ta lại cố gắng kiềm chế cơn tức giận của mình, lấy tiền trong túi ra đập lên quầy, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi mới cõng Đường Ngọc Phi đi lên.
Mặt mày người đàn ông lập tức hớn hở, ông ta nhanh tay chộp lấy túi tiền cất đi.
Khi bước lên cầu thang gỗ, nó vang lên tiếng cót két, như thể ngay giây sau chúng sẽ sập xuống, khiến người ta sợ hãi. Ngoài hành lang chỉ có một ngọn đèn dầu nhỏ lờ mờ, cuối cùng Eric dừng lại trước một cánh cửa gỗ cuối lầu hai. Anh ta đang định đẩy cửa đi vào, nhưng lại bị Đường Ngọc Phỉ ngăn lại.
Đường Ngọc Phỉ kéo tay Eric, ý bảo anh ta đặt mình xuống, đồng thời cô giơ tay ra hiệu anh ta im lặng.
Cô định tự mình đi vào, cô không thể để Eric vào cùng được, nếu không anh ta sẽ nghe ra điều gì đó từ miệng của Sera mất.
Eric không rõ tại sao, nhưng anh ta vẫn thuận theo và đặt cô xuống.
Đường Ngọc Phỉ cố chịu đựng cơn đau ở lòng bàn chân, cô nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Eric, rút con dao găm từ thắt lưng của anh ta ra.
Lưỡi kiếm của chính nghĩa tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, Eric vươn tay muốn giật nó lại.
Nhưng Đường Ngọc Phỉ lại nắm chặt chuôi dao, dùng ánh mắt lạnh lùng và sắc bén hơn cả lưỡi dao nhìn về phía anh ta, cảnh cáo anh ta đừng lộn xộn, cũng không được lên tiếng.
Bị ánh mắt của cô khóa chặt, nên Eric đứng bất động.
Đường Ngọc Phỉ chỉ xuống đất, ý bảo anh ta ở đây chờ cô, sau đó cực kỳ thận trọng đẩy cửa đi vào.
Trong phòng không có ánh đèn, chỉ có ánh sáng mỏng manh từ ngọn đèn dầu nhỏ ngoài hành lang chiếu vào.
Đôi mắt Đường Ngọc Phỉ vốn đã quen thuộc với ánh sáng tối tăm ở đây, nên cô có thể nhìn thấy trên chiếc giường chật hẹp có một bóng đen đang phập phồng, ở đó có một người đang nằm.
Ngay khi cô đóng cửa lại, người trên giường cũng có động tĩnh, một giọng nói khàn khàn già nua, khó phân biệt được nam hay nữ vang lên: “Ai đó?”
Vì vậy, Đường Ngọc Phỉ vội vàng bước nhanh nhào lên giường, chuẩn xác kề lưỡi dao lên cổ bà ta.
“Cô là ai, muốn làm gì?” Diễn đàn Vietwriter.vn
Lúc này Đường Ngọc Phỉ đã nghe ra được, quả nhiên là giọng của Sera, nhưng so với giọng nói lần trước mà cô nghe ở dưới tầng hầm càng khó nghe hơn.
Đường Ngọc Phỉ không nói được, cô vẫn giữ nguyên tư thế như cũ.
“Tôi chỉ là một kẻ già yếu sắp chết, cũng không thể kháng cự được nữa.” Sera ho khan hai tiếng, rồi bà ta nói một cách bình tĩnh: “Ngọn đèn ở phía bên phải của cô, phiền cô hãy thắp nó lên.”
Người sắp chết? Đường Ngọc Phỉ hơi nhíu mày, không tin vào lời nói của bà ta, cô cũng không dám để mụ phù thủy này có cơ hội niệm chú.
Nhưng nếu Sera không thể nhìn thấy dáng vẻ của cô thì cũng không thể biết được mục đích của cô. Vì vậy, Đường Ngọc Phỉ nới lỏng con dao ngắn trên cổ bà ta, cho Sera một ít không gian để thắp sáng ngọn đèn dầu.
Ngọn nến to bằng hạt đậu thắp sáng cả căn phòng tối tăm, Sera có vẻ hơi kinh ngạc khi nhìn thấy bộ dạng của Đường Ngọc Phỉ: “Là cô? Cô vậy mà vẫn chưa chết ư?”
Không thể ngờ được mạng bà đây lại lớn như vậy chứ gì. Khóe môi Đường Ngọc Phỉ cong lên vẻ châm chọc, như thể trên mặt cô đều viết những lời này.
Cô lại giơ lưỡi dao kề vào cổ Sera, ánh mắt lộ vẻ uy hiếp, im lặng cảnh cáo nếu bà ta dám niệm chú, cô sẽ không chút do dự mà cắt cổ bà ta ngay lập tức, trước cả khi câu thần chú kịp phát ra.
Sau đó, Đường Ngọc Phỉ chỉ vào cổ họng của mình, ý bảo bà ta lập tức khôi phục giọng nói cho cô.
Nhưng đôi mắt mờ đục của Sera liếc nhìn cô và nói: “Tôi không thể khôi phục lại giọng nói của cô.”
Đùa à? Trong mắt Đường Ngọc Phỉ lóe lên vẻ tức giận, cô không chút nể tình mà tăng thêm lực áp chặt lưỡi dao vào cổ bà ta, da thịt chảy xệ của Sera lập tức bị cắt đứt, nhưng lại không còn chút máu nào chảy ra.
“Lời tôi nói đều là thật, sức mạnh ma thuật của tôi đang dần bị biến mất. Bây giờ, tôi chỉ là một bà già đang chờ chết, cuối cùng tôi không thể sử dụng thêm bất kỳ phép thuật nào nữa.”
Sera nói rồi nâng đôi tay của bà ta lên, như thể nhớ ra điều gì đó, trong mắt bà ta hiện lên một tia không cam lòng và oán hận, bà ta lẩm bẩm: “Tôi không nên tham lam, không nên cướp đi sức mạnh phù thủy của ma cà rồng, đây là trừng phạt dành cho tôi. Tôi có dự cảm rằng tuổi thọ của mình sắp kết thúc rồi.”
Ngọn đèn dầu nhảy nhót, vẻ mặt bà ta nhất thời có chút dữ tợn, dáng vẻ lầm bầm lầu bầu hơi đáng sợ, sau đó thế nhưng bà ta lại bỏ mũ áo choàng xuống.
Đường Ngọc Phỉ không khỏi cau mày, lúc này cô mới nhận ra mái tóc hoa râm của Sera tóc đều đã khô xơ, dáng vẻ cũng ngày càng già nua.
Mặc dù ngày hôm đó ở tầng hầm cô không thể nhìn rõ, nhưng Đường Ngọc Phỉ chắc chắn bộ dạng Sera lúc đó tuyệt đối không phải là dáng vẻ trông giống quỷ như thế này.
“Hẳn là cô đang thắc mắc chuyện gì đã xảy ra với cô đúng không?”
Sera ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Đường Ngọc Phỉ và nói: “Con nhóc kia đã dùng sức mạnh của phù thủy trong cơ thể ma cà rồng để dụ dỗ ta. Và cái giá là tôi giúp cô ta đổi cơ thể của cô ta với cô, phá bỏ giọng nói của cô. Chỉ là, tôi cũng không ngờ đến cuối cùng cô ta vẫn muốn hành hạ cô đến chết.”
“Nhưng năng lực của ma cà rồng mạnh hơn tôi nghĩ. Trong quá trình đoạt lấy sức mạnh của anh ta, tôi lại bị phản phệ. Trái lại, anh ta đã lấy đi tất cả sức mạnh của tôi!”
Sera nói tới đây, khuôn mặt bà ta lại lộ ra vẻ hận thù, đôi mắt đục ngầu đầy căm phẫn, bà ta đột nhiên rống lên: “Anh ta sẽ không khá hơn đâu, sức mạnh của phù thủy và sức mạnh của ma cà rồng bên trong anh ta sẽ đối chọi với nhau, sau đó sẽ khiến anh ta sống không bằng chết! Có lẽ chờ đến đêm nguyệt thực, anh ta sẽ phải chôn cùng tôi thôi!”
Dứt lời, Sera trầm giọng cười, tiếng cười này thật sự rất ghê rợn.
Đường Ngọc Phỉ nghe được thì khiếp vía, hóa ra mọi chuyện là như vậy.
Nhưng năm nay còn có một đêm nguyệt thực thứ hai, hơn nữa là vào ba ngày sau!
Lexus ra tay hại người cũng liên quan đến sức mạnh phù thủy mới trong anh ư? Hiện giờ Tòa Thánh đã để ý đến anh, có lẽ rất nhanh bọn họ sẽ tra ra danh tính của anh thôi, kết cục Lexus sẽ chết trong đêm nguyệt thực chẳng lẽ vẫn lặp lại lần nữa sao? Diễn đàn Vietwriter.vn
Lúc này trong lòng Đường Ngọc Phỉ tức giận đến mức muốn chửi tục một trận, mặc dù biết Sera sắp chết rồi, nhưng quả thực cô vẫn muốn một dao cắt cổ bà ta ngay lập tức.
Không chỉ mình bà ta, mà còn cả Lillian nữa. Đây quả thật là nhân vật nữ chính đáng hận nhất mà cô từng gặp!
Khó khăn lớn nhất của kịch bản về sinh vật siêu nhiên chính là ở điểm này. Nếu cô nhận được năng lực của các nhân vật: ma cà rồng, người sói hoặc phù thủy, được cái nào cũng tốt cả, thì đã không phải rơi vào thế bị động như bây giờ rồi. Chỉ bằng sức người của cô thật sự quá yếu ớt, vốn dĩ cô chẳng có cách nào chống lại được.
Chưa nói đến, đặc quyền rác rưởi mà công ty ban cho quả thật là vô dụng!
Sera thấy biểu cảm thoáng qua trên khuôn mặt Đường Ngọc Phỉ, bà ta còn tưởng là cô tức giận vì chuyện cơ thể và giọng nói của cô, nên nhỏ giọng nói: “Vào đêm nguyệt thực hôm đó, toàn bộ pháp lực của tôi cũng sẽ biến mất, câu chú do tôi đặt ra cũng sẽ không còn hiệu lực.”
Tóm lại, bà ta sắp chết rồi, chuyện này đối với bà ta mà nói không còn quan trọng, vì vậy bà ta cũng không ngại nói ra nữa.
Nói xong, Sera nhắm mắt lại không nói nữa, tựa như không hề sợ lúc này Đường Ngọc Phỉ sẽ giết bà ta.
Đường Ngọc Phỉ nhìn khuôn mặt già nua của bà ta, rồi chậm rãi cất con dao ngắn đi.
Không phải cô không muốn giết Sera, chỉ là cô không thể chắc chắn những gì Sera nói có phải là sự thật hay không. Nếu ngày nguyệt thực đó cơ thể của cô không trở lại thì cô lại tới tìm bà ta một chuyến.
Hy vọng bà ta có thể sống đến lúc đó, trước đó, bà ta có thể yên tâm ở lại đây.
Không nhìn bà ta nữa, trái lại Đường Ngọc Phỉ quay người đẩy cửa đi ra ngoài. Lúc này, Eric đã gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, anh ta đã sẵn sàng xông vào bất cứ lúc nào.
“Thế nào rồi? Bà ta có phải là phù thủy mà cô đang tìm không?” Sau khi nhìn thấy Đường Ngọc Phỉ ra ngoài an toàn, Eric thở dài một hơi rồi vội vàng hỏi.
Đường Ngọc Phỉ gật đầu, trả lại con dao ngắn cho anh ta.
“Cô vẫn không thể nói chuyện sao? Bà ta không chịu giúp cô hả?” Eric cau mày thất vọng.
Đường Ngọc Phỉ lại lắc đầu, viết vào trong lòng bàn tay anh ta một câu: Tiếp tục quan sát bà ta, cảm ơn.
Cô không muốn giải thích thêm, Eric không còn cách nào khác đành phải gật đầu đồng ý.
Hai người rời khỏi nhà trọ nhỏ và lại quay về Tòa Thánh.
Eric đưa Đường Ngọc Phỉ về phòng, anh ta vốn dĩ muốn an ủi cô thêm vài câu, nhưng thấy dáng vẻ nhíu mày trầm tư của cô, nên anh ta không còn cách nào khác đành phải im lặng, đóng cửa rồi ra ngoài.
Lúc này, trời đã gần sáng, Tòa Thánh rất yên tĩnh, ngọn nến trên hành lang lặng lẽ cháy. Mọi người đều đã mệt nhoài vì hành động kiệt sức lúc nửa đêm, nên cũng sớm nghỉ ngơi rồi.
Trong không gian vắng lặng và yên ắng, chỉ có tiếng bước chân của Eric đều đặn vang lên, anh cũng cảm thấy mệt mỏi, không khỏi ngáp một cái.
Nhưng vào lúc này, anh ta nhìn thấy cách đó không xa có một bóng đen thon dài, giống như một người.
Anh ta giật mình, vô thức chạm vào con dao găm ở thắt lưng, trầm giọng hỏi: “Kẻ nào?”
“Anh Eric, là tôi.” Một người phụ nữ mặc váy dài bước ra khỏi bóng tối. Đôi mắt đỏ hoe và sưng tấy, dường như cô ta vừa khóc xong, trong đôi mắt nâu hiện lên ánh sáng của ngọn lửa đang cháy, điều khiến người ta chú ý nhất là vết sẹo trên mặt cô ta.
“Bella, muộn như vậy rồi mà cô vẫn chưa nghỉ ngơi à, tình trạng của Abel không tốt sao?” Eric yên tâm, sau khi cởi bỏ tư thế phòng thủ thì lo lắng hỏi. Diễn đàn Vietwriter.vn
Bella lắc đầu, giọng điệu hơi lạnh lùng: “Vết thương của Abel rất nghiêm trọng, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Tôi đang đợi ngài Eric ở đây vì tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”
“Chuyện gì?”
“Về gã ma cà rồng đó, tôi biết anh ta đến từ đâu. Hơn nữa, quan hệ giữa Lillian và anh ta cũng không hề đơn giản, ngài Eric, anh đã bị cô ta lừa rồi.” Trên mặt Bella xẹt qua vẻ lạnh lùng, cô ta chậm rãi nói.