Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8: Không đủ thân mật
Bầu không khí bên trong xe đột nhiên có sự thay đổi nhỏ.
Tô Lân phụ trách lái xe ở phía trước đã cười đến co rúm lại rồi, cả bờ vai cứ rung từng hồi, rõ ràng đã nhịn không nổi nữa rồi.
Nếu như Lục Triều Dương không trừng mắt cảnh cáo anh ta qua gương chiếu hậu thì sợ là anh ta còn trắng trợn hơn nữa mất.
Hai má Đường Ngọc Sở đỏ rực, đến cả cần cổ xinh đẹp cũng nhuộm cả một màu hồng nhạt.
Ánh mắt Lục Triều Dương bỗng nhiên trở nên thâm trầm vài phút: “Phu nhân không phải lo, tôi hoàn toàn không phải kẻ cơ hội. Trước khi cô có sự chuẩn bị kỹ càng, tôi nhất định sẽ không động đến cô.”
Câu nói này là để hóa giải sự ngại ngùng của cô, đồng thời cũng là một lời hứa.
Đường Ngọc Sở nghe xong lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Cô cảm động nhìn Lục Triều Dương, trong một lúc còn cảm thấy rằng mình lựa chọn kết hôn với người đàn ông này là một quyết định không hề sai.
Anh thật sự là một người quân tử, đã nói không động đến cô là thật sự không động đến!
Kiểu tín nhiệm này vốn xuất phát từ tính cách của Lục Triều Dương.
Anh khác với Bùi Hằng Phúc.
Bùi Hằng Phúc là kiểu người nói được mà không làm được. Rõ ràng đã đồng ý kết hôn xong mới đụng cô, vậy mà trước khi kết hôn, anh ta nhiều lần ám chỉ gạ gẫm cô lên giường cùng anh ta.
Lục Triều Dương vừa hay ngược lại, anh vốn dĩ có thể sử dụng quyền lợi của mình, thế mà lại nói sẽ không ép buộc cô, thậm chí còn đồng ý cho cô thời gian chuẩn bị.
Đường Ngọc Sở thầm thấy vui mừng, thật may vì đã kết hôn với anh.
“Cảm ơn anh Lục!”
“Không cần khách khí.”
Trong lúc hai người nói chuyện, chiếc xe cũng từ từ dừng lại, Lục Triều Dương nhìn ra ngoài cửa xe: “Tới rồi.”
Đường Ngọc Sở cũng nhìn ra theo, không khỏi sửng sốt.
Xe đã ngừng trước cửa một nhà hàng tên là “Dải Ngân Hà”.
Nơi này nằm ở ngoại thành, nhà hàng xây tựa vào núi, chiếm diện tích lớn, xung quanh có rất nhiều khu du lịch và khách sạn, tầm nhìn thoáng đãng, bên trong nhà hàng được thiết kế tinh tế, sang trọng cao cấp. Đằng sau còn đặc biệt xây một đài thiên văn để thực khách trong lúc dùng bữa không chỉ vừa có thể phóng tầm mắt thưởng thức cảnh đêm thành phố mà còn có thể nhìn ngắm cảnh bầu trời đầy sao bao la.
Vì điều này mà nhà hàng “Dải Ngân Hà” đã rất nổi tiếng ở thành phố Bắc Ninh. Bình thường khách muốn đến đây dùng bữa đều phải đặt chỗ trước cả tháng trời, là nơi mà nhiều người giàu thích lui tới.
“Đi thôi.”
Lục Triều Dương không biết đã xuống xe tự lúc nào, còn đi vòng sang để mở cửa cho cô.
Đường Ngọc Sở cúi đầu bước xuống, không kìm được mà nói: “Anh mà nói sớm với tôi là chúng ta đến đây thì tôi đã thay bộ đồ khác rồi.”
Lục Triều Dương nhìn một lượt trên người cô đánh giá, bình tĩnh nói: “Cô vốn đã rất xinh đẹp nên mặc gì cũng đều đẹp cả, như thế này là đủ rồi.”
Những lời này của anh không hề giả chút nào.
Đường Ngọc Sở vốn là một người đẹp tiêu chuẩn, trên người cô có khí chất của một người trí thức, dung mạo trang nhã, tươi mới không nhiễm bụi trần, cộng thêm dáng người cân đối, rất có gu ăn mặc, dù có mặc đồng phục đi làm thì cả người cũng sẽ vẫn sáng rực lay động lòng người.
Đường Ngọc Sở ngẩn ra, rồi bỗng bật cười: “Không ngờ anh Lục cũng biết khen người khác đấy nhỉ.”
Đây là lần đầu tiên cô cười sau khi trải qua một chuỗi biến cố.
Lục Triều Dương cũng có chút bất ngờ, bất ngờ là sau khi kết hôn, tự nhiên khám phá ra bản thân còn có tiềm năng đi khen ngợi người khác nữa.
Cũng tốt, vừa nãy chỉ có hai người họ, nếu mà chuyện này đến tai đám bạn xấu xa của anh, sợ là kinh ngạc đến há hốc mồm mất.
Hai người sóng vai bước vào nhà hàng, Lục Triều Dương đã đặt sẵn một bàn gần với khu đài thiên văn, hơn nữa còn trang trí rất tinh tế.
Ngồi vào bàn chưa lâu thì bếp trưởng nhà hàng đẩy xe thức ăn tới và bày đồ ăn lên bàn. Mấy nghệ sĩ vĩ cầm mặc lễ phục đứng xếp hàng cạnh nhau, kéo đàn những giai điệu đẹp đẽ.
Hoa tươi, ánh nến, rượu ngon, âm nhạc và còn nhiều nữa, ngập đầy tình ý.
Dưới bầu không khí như vậy, Đường Ngọc Sở vô cùng ngạc nhiên nhận ra rằng, những thiệt thòi, đau khổ và bi thương cô đã chịu đựng ngày hôm nay bất giác cứ thế mà tan biến hết cả.
“Đồ ăn ở đây có hợp khẩu vị cô không?”
Đang lúc dùng bữa, Lục Triều Dương đột nhiên hỏi Đường Ngọc Sở một câu.
Đường Ngọc Sở trong miệng còn đang nhai dở miếng thịt bò, gật gật đầu: “Rất hợp khẩu vị của tôi, sốt gan ngỗng, súp borsch, bít tết hun khói kiểu châu Âu, món tráng miệng hương vani đều là những món tôi thích ăn..." Ngừng một chút, cô ngạc nhiên liếc nhìn anh: “Đây... đều là anh món anh chọn?”
Lục Triều Dương đón ánh mắt của cô, thong thả nói: “Muốn biết những điều này không hề khó.”
Đường Ngọc Sở nghẹn lời, không nói được gì nữa.
Sao cô lại chưa từng nghĩ đến việc người đàn ông mới nhìn tưởng cao cao tại thượng, khó lòng tiếp cận này lại có thể tinh tế tỉ mỉ đến thế. Đến cả việc cô thích ăn món gì, anh cũng có thể suy nghĩ thật chu đáo.
Điểm này, Bùi Hằng Phúc tuyệt đối không làm được. Anh ta vĩnh viễn không thể nhớ được cô thích ăn gì, mặc gì hay thích xem phim gì cả.
Thế mà Lục Triều Dương lại làm được!
Đường Ngọc Sở không thốt lên nổi những cảm xúc trong lòng mình lúc này.
Một người là người đàn ông mà cô toàn tâm toàn ý dành tình cảm cho, nhưng lại nhẫn tâm chà đạp lên tấm lòng chân tình đó, coi nó như bùn đất.
Còn một người là chồng mới cưới còn chưa quen được một ngày, thế mà lại làm được điều mà Bùi Hằng Phúc cả đời ngày không bao giờ làm nổi.
Đường Ngọc Sở nhìn Lục Triều Dương, đột nhiên như có một nhận thức khác.
Người đàn ông này có lẽ không hề lạnh lùng giống như vẻ bề ngoài mà ngược lại còn rất là chu đáo. Điều này có thể nhìn thấy được từ việc anh nói sẽ không đụng vào cô, cho đến việc tự mình chọn những món ăn mà cô thích.
Đường Ngọc Sở thậm chí còn hoài nghi rằng việc anh xuất hiện đúng lúc chiều hôm nay cũng chính là vì để giải vây cho cô.
Nghĩ đến đây, Đường Ngọc Sở bất giác bỗng thấy ấm lòng: “Anh Lục, cảm ơn anh!”
Lục Triều Dương khẽ nhíu mày, không hài lòng lắm với cách xưng hô xa cách của cô: “Cảm ơn thì được, nhưng mà nếu không ngại, cô có thể đổi cách xưng hô được không?”
“Hả… đổi thế nào?”
Đường Ngọc Sở không hiểu lắm.
Lúc nãy ở trên xe, Lục Triều Dương gọi cô là phu nhân, cô còn nghĩ không biết nên xưng hô với anh thế nào. Sau đó cũng không nghĩ là có thích hợp hay không, cứ vậy đổi từ tổng giám đốc Lục sang Lục tiên sinh mà gọi thôi.
Rốt cuộc còn chưa đến một giờ đồng hồ, Lục Triều Dương đã chủ động đề nghị rồi.
“Tên, cô có thể thử gọi xem.” Anh tốt bụng đưa ra ý kiến.
Đường Ngọc Sở chớp chớp mắt, suy nghĩ một lúc: “Triều Dương?”
“Không đủ thân mật, có điều tôi cho phép cô từ từ thích nghi.”
Lục Triều Dương tỏ vẻ khá là hài lòng.
Tô Lân phụ trách lái xe ở phía trước đã cười đến co rúm lại rồi, cả bờ vai cứ rung từng hồi, rõ ràng đã nhịn không nổi nữa rồi.
Nếu như Lục Triều Dương không trừng mắt cảnh cáo anh ta qua gương chiếu hậu thì sợ là anh ta còn trắng trợn hơn nữa mất.
Hai má Đường Ngọc Sở đỏ rực, đến cả cần cổ xinh đẹp cũng nhuộm cả một màu hồng nhạt.
Ánh mắt Lục Triều Dương bỗng nhiên trở nên thâm trầm vài phút: “Phu nhân không phải lo, tôi hoàn toàn không phải kẻ cơ hội. Trước khi cô có sự chuẩn bị kỹ càng, tôi nhất định sẽ không động đến cô.”
Câu nói này là để hóa giải sự ngại ngùng của cô, đồng thời cũng là một lời hứa.
Đường Ngọc Sở nghe xong lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Cô cảm động nhìn Lục Triều Dương, trong một lúc còn cảm thấy rằng mình lựa chọn kết hôn với người đàn ông này là một quyết định không hề sai.
Anh thật sự là một người quân tử, đã nói không động đến cô là thật sự không động đến!
Kiểu tín nhiệm này vốn xuất phát từ tính cách của Lục Triều Dương.
Anh khác với Bùi Hằng Phúc.
Bùi Hằng Phúc là kiểu người nói được mà không làm được. Rõ ràng đã đồng ý kết hôn xong mới đụng cô, vậy mà trước khi kết hôn, anh ta nhiều lần ám chỉ gạ gẫm cô lên giường cùng anh ta.
Lục Triều Dương vừa hay ngược lại, anh vốn dĩ có thể sử dụng quyền lợi của mình, thế mà lại nói sẽ không ép buộc cô, thậm chí còn đồng ý cho cô thời gian chuẩn bị.
Đường Ngọc Sở thầm thấy vui mừng, thật may vì đã kết hôn với anh.
“Cảm ơn anh Lục!”
“Không cần khách khí.”
Trong lúc hai người nói chuyện, chiếc xe cũng từ từ dừng lại, Lục Triều Dương nhìn ra ngoài cửa xe: “Tới rồi.”
Đường Ngọc Sở cũng nhìn ra theo, không khỏi sửng sốt.
Xe đã ngừng trước cửa một nhà hàng tên là “Dải Ngân Hà”.
Nơi này nằm ở ngoại thành, nhà hàng xây tựa vào núi, chiếm diện tích lớn, xung quanh có rất nhiều khu du lịch và khách sạn, tầm nhìn thoáng đãng, bên trong nhà hàng được thiết kế tinh tế, sang trọng cao cấp. Đằng sau còn đặc biệt xây một đài thiên văn để thực khách trong lúc dùng bữa không chỉ vừa có thể phóng tầm mắt thưởng thức cảnh đêm thành phố mà còn có thể nhìn ngắm cảnh bầu trời đầy sao bao la.
Vì điều này mà nhà hàng “Dải Ngân Hà” đã rất nổi tiếng ở thành phố Bắc Ninh. Bình thường khách muốn đến đây dùng bữa đều phải đặt chỗ trước cả tháng trời, là nơi mà nhiều người giàu thích lui tới.
“Đi thôi.”
Lục Triều Dương không biết đã xuống xe tự lúc nào, còn đi vòng sang để mở cửa cho cô.
Đường Ngọc Sở cúi đầu bước xuống, không kìm được mà nói: “Anh mà nói sớm với tôi là chúng ta đến đây thì tôi đã thay bộ đồ khác rồi.”
Lục Triều Dương nhìn một lượt trên người cô đánh giá, bình tĩnh nói: “Cô vốn đã rất xinh đẹp nên mặc gì cũng đều đẹp cả, như thế này là đủ rồi.”
Những lời này của anh không hề giả chút nào.
Đường Ngọc Sở vốn là một người đẹp tiêu chuẩn, trên người cô có khí chất của một người trí thức, dung mạo trang nhã, tươi mới không nhiễm bụi trần, cộng thêm dáng người cân đối, rất có gu ăn mặc, dù có mặc đồng phục đi làm thì cả người cũng sẽ vẫn sáng rực lay động lòng người.
Đường Ngọc Sở ngẩn ra, rồi bỗng bật cười: “Không ngờ anh Lục cũng biết khen người khác đấy nhỉ.”
Đây là lần đầu tiên cô cười sau khi trải qua một chuỗi biến cố.
Lục Triều Dương cũng có chút bất ngờ, bất ngờ là sau khi kết hôn, tự nhiên khám phá ra bản thân còn có tiềm năng đi khen ngợi người khác nữa.
Cũng tốt, vừa nãy chỉ có hai người họ, nếu mà chuyện này đến tai đám bạn xấu xa của anh, sợ là kinh ngạc đến há hốc mồm mất.
Hai người sóng vai bước vào nhà hàng, Lục Triều Dương đã đặt sẵn một bàn gần với khu đài thiên văn, hơn nữa còn trang trí rất tinh tế.
Ngồi vào bàn chưa lâu thì bếp trưởng nhà hàng đẩy xe thức ăn tới và bày đồ ăn lên bàn. Mấy nghệ sĩ vĩ cầm mặc lễ phục đứng xếp hàng cạnh nhau, kéo đàn những giai điệu đẹp đẽ.
Hoa tươi, ánh nến, rượu ngon, âm nhạc và còn nhiều nữa, ngập đầy tình ý.
Dưới bầu không khí như vậy, Đường Ngọc Sở vô cùng ngạc nhiên nhận ra rằng, những thiệt thòi, đau khổ và bi thương cô đã chịu đựng ngày hôm nay bất giác cứ thế mà tan biến hết cả.
“Đồ ăn ở đây có hợp khẩu vị cô không?”
Đang lúc dùng bữa, Lục Triều Dương đột nhiên hỏi Đường Ngọc Sở một câu.
Đường Ngọc Sở trong miệng còn đang nhai dở miếng thịt bò, gật gật đầu: “Rất hợp khẩu vị của tôi, sốt gan ngỗng, súp borsch, bít tết hun khói kiểu châu Âu, món tráng miệng hương vani đều là những món tôi thích ăn..." Ngừng một chút, cô ngạc nhiên liếc nhìn anh: “Đây... đều là anh món anh chọn?”
Lục Triều Dương đón ánh mắt của cô, thong thả nói: “Muốn biết những điều này không hề khó.”
Đường Ngọc Sở nghẹn lời, không nói được gì nữa.
Sao cô lại chưa từng nghĩ đến việc người đàn ông mới nhìn tưởng cao cao tại thượng, khó lòng tiếp cận này lại có thể tinh tế tỉ mỉ đến thế. Đến cả việc cô thích ăn món gì, anh cũng có thể suy nghĩ thật chu đáo.
Điểm này, Bùi Hằng Phúc tuyệt đối không làm được. Anh ta vĩnh viễn không thể nhớ được cô thích ăn gì, mặc gì hay thích xem phim gì cả.
Thế mà Lục Triều Dương lại làm được!
Đường Ngọc Sở không thốt lên nổi những cảm xúc trong lòng mình lúc này.
Một người là người đàn ông mà cô toàn tâm toàn ý dành tình cảm cho, nhưng lại nhẫn tâm chà đạp lên tấm lòng chân tình đó, coi nó như bùn đất.
Còn một người là chồng mới cưới còn chưa quen được một ngày, thế mà lại làm được điều mà Bùi Hằng Phúc cả đời ngày không bao giờ làm nổi.
Đường Ngọc Sở nhìn Lục Triều Dương, đột nhiên như có một nhận thức khác.
Người đàn ông này có lẽ không hề lạnh lùng giống như vẻ bề ngoài mà ngược lại còn rất là chu đáo. Điều này có thể nhìn thấy được từ việc anh nói sẽ không đụng vào cô, cho đến việc tự mình chọn những món ăn mà cô thích.
Đường Ngọc Sở thậm chí còn hoài nghi rằng việc anh xuất hiện đúng lúc chiều hôm nay cũng chính là vì để giải vây cho cô.
Nghĩ đến đây, Đường Ngọc Sở bất giác bỗng thấy ấm lòng: “Anh Lục, cảm ơn anh!”
Lục Triều Dương khẽ nhíu mày, không hài lòng lắm với cách xưng hô xa cách của cô: “Cảm ơn thì được, nhưng mà nếu không ngại, cô có thể đổi cách xưng hô được không?”
“Hả… đổi thế nào?”
Đường Ngọc Sở không hiểu lắm.
Lúc nãy ở trên xe, Lục Triều Dương gọi cô là phu nhân, cô còn nghĩ không biết nên xưng hô với anh thế nào. Sau đó cũng không nghĩ là có thích hợp hay không, cứ vậy đổi từ tổng giám đốc Lục sang Lục tiên sinh mà gọi thôi.
Rốt cuộc còn chưa đến một giờ đồng hồ, Lục Triều Dương đã chủ động đề nghị rồi.
“Tên, cô có thể thử gọi xem.” Anh tốt bụng đưa ra ý kiến.
Đường Ngọc Sở chớp chớp mắt, suy nghĩ một lúc: “Triều Dương?”
“Không đủ thân mật, có điều tôi cho phép cô từ từ thích nghi.”
Lục Triều Dương tỏ vẻ khá là hài lòng.