Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58: Anh đã chẳng là gì từ lâu rồi
Khi khách đã đến gần đông đủ, cuối cùng Đường Tùng cũng lên sân khấu phát biểu, nói mấy lời cảm ơn, sau đó, là thời gian hoạt động của khách.
Sau khi Đường Ngọc Sở trò truyện với khách thay Đường Tùng khoảng một tiếng đồng hồ, cô đã có chút mệt, bèn đi lên tầng, trở về phòng nghỉ ngơi.
Cô uống một chút sâm banh, đầu óc có chút mơ màng, quản gia đưa cho cô một cốc trà giải rượu, cô uống vài hớp, đang định gọi điện thoại cho Lục Triều Dương, ai biết được, lúc này cửa phòng lại bị người ta mở ra.
Đường Ngọc Sở bị dọa một trận, quay đầu lại nhìn, thì thấy Bùi Hằng Phúc đang bước vào.
Cửa phòng rất nhanh đã bị đóng lại, Đường Ngọc Sở nhíu mày nhìn anh ta: “Bùi Hằng Phúc, anh làm gì? Đây là phòng của tôi, mời anh ra ngoài.”
Bùi Hằng Phúc nhìn chằm chằm Đường Ngọc Sở, hoàn toàn không có ý định ra ngoài: “Ngọc Sở, anh muốn nói chuyện với em.”
“Tôi nhớ là lần trước tôi đã nói rất rõ ràng với anh rồi, giữa tôi và anh, không có gì để nói cả.”
Gương mặt Đường Ngọc Sở lạnh lùng, nhưng trong lòng lại có chút cảnh giác.
Bùi Hằng Phúc đột nhiên vào phòng cô, chắc chắn sẽ chẳng có chuyện gì tốt lành.
“Em không có, nhưng anh có! Anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em.”
Bùi Hằng Phúc nhìn chằm chằm cô, đột nhiên trở nên kích động.
Bùi Hằng Phúc biết, đó là tình cảm mà anh ta còn sót lại với Đường Ngọc Sở.
“Bùi Hằng Phúc, anh đến tìm tôi Cố Ngọc Lam có biết không? Anh như vậy, có phải là không được thích hợp hay không?”
Đường Ngọc Sở lùi về phía sau hai bước.
Bùi Hằng Phúc lúc này khiến cô cảm thấy nguy hiểm, nhất là biểu cảm trên gương mặt anh ta, Đường Ngọc Sở chợt cảm thấy căng thẳng, gương mặt phòng bị.
“Không sao cả, anh đến tìm em, Cố Ngọc Lam sẽ không biết. Ngọc Sở, trở về bên anh đi, trước kia tổn thương em là anh không đúng, em nên biết, thật ra anh vẫn luôn thích em hơn.”
Khi Bùi Hằng Phúc nói ra câu này, Đường Ngọc Sở suýt chút nữa tưởng bản thân đã nghe nhầm.
Cô không hiểu nổi trừng mắt nhìn Bùi Hằng Phúc, một lúc sau, mới hít sâu một hơi, tức giận nói: “Bùi Hằng Phúc, anh đang đùa sao? Anh có biết lời nói này của anh, nói ra rồi sẽ có hậu quả gì không? Nếu như ban nãy tôi không nhìn lầm, anh còn ở cùng với người vợ mới cưới của anh đấy!”
“Anh không đùa, Ngọc Sở, anh biết, chỉ là em không chịu đựng nổi việc bị anh phản bội, anh không tin là em đã không còn tình cảm với anh nữa, trở về bên anh đi, Ngọc Sở, anh sẽ trân trọng em mà!”
Bùi Hằng Phúc nhắc lại một lần nữa, suy nghĩ muốn níu kéo Đường Ngọc Sở trong đầu anh ta càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Đường Ngọc Sở đột nhiên trở nên yên tĩnh, lần đầu tiên cô cảm thấy Bùi Hằng Phúc thật xa lạ.
“Bùi Hằng Phúc, anh bảo tôi trở về bên cạnh anh, vậy Cố Ngọc Lam phải làm sao? Đứa bé trong bụng chị ta phải làm sao?”
“Cô ấy và đứa trẻ anh sẽ dành một sự chăm sóc tốt hơn, em muốn gì, anh đều có thể làm được.”
Ánh mắt Bùi Hằng Phúc kiên định, gương mặt chân thành.
Sự đánh gái của Đường Ngọc Sở với người đàn ông này, rơi xuống hẳn ba cấp.
Cô cảm thấy khó mà tin nổi: “Bùi Hằng Phúc, tôi thật sự không biết anh lấy đâu ra mặt mũi mà nói với tôi những lời này. Anh cảm thấy, sau khi bị anh tổn thương như vậy, tôi còn có thể trở về bên cạnh anh sao? Đừng nói đến còn có sự tồn tại của Cố Ngọc Lam, cho dù không có, hôm nay tôi cũng không trở về bên cạnh anh. Chứ đừng nhắc đến việc anh muốn một chân đạp hai thuyền, đúng là si tâm vọng tưởng!”
“Tại sao chứ?”
Thấy bản thân đã nói nhiều như vậy, nhưng Đường Ngọc Sở vẫn luôn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta, ánh mắt Bùi Hằng Phúc có chút ửng đỏ: “Mới bao lâu chứ, vậy mà em đã quên anh rồi sao? Ngọc Sở, chỉ cần em bằng lòng, chúng ta vẫn còn có thể bắt đầu lại từ đầu, vẫn sẽ tốt đẹp như trước kia.”
“Chỉ cần em muốn, cái gì anh cũng có thể cho em.”
“Không thể nào!”
Nghe xong những lời này của Bùi Hằng Phúc, Đường Ngọc Sở vẫn không chút thay đổi biểu cảm, lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách: “Bùi Hằng Phúc, tôi đã sớm nói với anh là không có khả năng rồi, mời anh ra ngoài, đừng để tôi gọi người khác đến, nếu để Cố Ngọc Lam phát hiện, anh sẽ rất khó coi đấy.”
Bộ dáng phòng bị từng chút một của Đường Ngọc Sở cuối cùng cũng đã khiến Bùi Hằng Phúc tức giận: “Đường Ngọc Sở, em từ chối tôi, là vì người đàn ông kia sao? Em yêu anh ta rồi?”
“Liên quan gì đến anh? Bùi Hằng Phúc, bây giờ anh cảm thấy anh còn có tư cách gì mà dùng giọng điệu này để nói chuyện với tôi?”
Đường Ngọc Sở cũng có chút khó chịu vì giọng điệu đó của anh ta, cô không khách khí lạnh lùng nói.
Bùi Hằng Phúc phẫn nộ, từng bước từng bước đi về phía cô: “Người đàn ông kia rốt cuộc là ai? Hai người sao lại quen nhau? Em và anh ta có quan hệ như thế nào?”
“Tôi đã nói rồi, không liên quan đến anh, cút ra ngoài.”
Đường Ngọc Sở chán ghét trừng mắt nhìn anh ta.
Bùi Hằng Phúc bị ánh mắt này của cô kích thích đến mức vô cùng tức giận.
Anh ta hít sâu một hơi, nhìn cô nói: “Đường Ngọc Sở mà anh quen biết, vẫn luôn yêu thương tôi, cô ấy là một cô gái rất dịu dàng, không giống với dáng vẻ tuyệt tình, lạnh lùng của em lúc này.”
Đường Ngọc Sở cười lạnh: “Vậy thì sao chứ? Khi tôi yêu một người, có thể cho anh ấy cả thế giới, nhưng khi không còn yêu nữa, trong mắt tôi anh ta còn chẳng bằng không khí. Bùi Hằng Phúc, anh trong mắt tôi, đã không còn là gì từ lâu rồi.”
Khi nói ra những lời này, Đường Ngọc Sở cảm thấy vui vẻ trong lòng.
Đúng vậy!
Người đàn ông tệ bạc này đã bị đuổi ra khỏi trái tim cô từ lâu, trong lòng cô, sớm đã không còn vị trí cho anh ta nữa rồi!
Gương mặt Bùi Hằng Phúc cuối cùng cũng trở nên dữ tợn.
Anh bước nhanh về phía Đường Ngọc Sở, dường như phát điên giữ lấy vai cô, muốn hôn cô.
Sau khi Đường Ngọc Sở trò truyện với khách thay Đường Tùng khoảng một tiếng đồng hồ, cô đã có chút mệt, bèn đi lên tầng, trở về phòng nghỉ ngơi.
Cô uống một chút sâm banh, đầu óc có chút mơ màng, quản gia đưa cho cô một cốc trà giải rượu, cô uống vài hớp, đang định gọi điện thoại cho Lục Triều Dương, ai biết được, lúc này cửa phòng lại bị người ta mở ra.
Đường Ngọc Sở bị dọa một trận, quay đầu lại nhìn, thì thấy Bùi Hằng Phúc đang bước vào.
Cửa phòng rất nhanh đã bị đóng lại, Đường Ngọc Sở nhíu mày nhìn anh ta: “Bùi Hằng Phúc, anh làm gì? Đây là phòng của tôi, mời anh ra ngoài.”
Bùi Hằng Phúc nhìn chằm chằm Đường Ngọc Sở, hoàn toàn không có ý định ra ngoài: “Ngọc Sở, anh muốn nói chuyện với em.”
“Tôi nhớ là lần trước tôi đã nói rất rõ ràng với anh rồi, giữa tôi và anh, không có gì để nói cả.”
Gương mặt Đường Ngọc Sở lạnh lùng, nhưng trong lòng lại có chút cảnh giác.
Bùi Hằng Phúc đột nhiên vào phòng cô, chắc chắn sẽ chẳng có chuyện gì tốt lành.
“Em không có, nhưng anh có! Anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em.”
Bùi Hằng Phúc nhìn chằm chằm cô, đột nhiên trở nên kích động.
Bùi Hằng Phúc biết, đó là tình cảm mà anh ta còn sót lại với Đường Ngọc Sở.
“Bùi Hằng Phúc, anh đến tìm tôi Cố Ngọc Lam có biết không? Anh như vậy, có phải là không được thích hợp hay không?”
Đường Ngọc Sở lùi về phía sau hai bước.
Bùi Hằng Phúc lúc này khiến cô cảm thấy nguy hiểm, nhất là biểu cảm trên gương mặt anh ta, Đường Ngọc Sở chợt cảm thấy căng thẳng, gương mặt phòng bị.
“Không sao cả, anh đến tìm em, Cố Ngọc Lam sẽ không biết. Ngọc Sở, trở về bên anh đi, trước kia tổn thương em là anh không đúng, em nên biết, thật ra anh vẫn luôn thích em hơn.”
Khi Bùi Hằng Phúc nói ra câu này, Đường Ngọc Sở suýt chút nữa tưởng bản thân đã nghe nhầm.
Cô không hiểu nổi trừng mắt nhìn Bùi Hằng Phúc, một lúc sau, mới hít sâu một hơi, tức giận nói: “Bùi Hằng Phúc, anh đang đùa sao? Anh có biết lời nói này của anh, nói ra rồi sẽ có hậu quả gì không? Nếu như ban nãy tôi không nhìn lầm, anh còn ở cùng với người vợ mới cưới của anh đấy!”
“Anh không đùa, Ngọc Sở, anh biết, chỉ là em không chịu đựng nổi việc bị anh phản bội, anh không tin là em đã không còn tình cảm với anh nữa, trở về bên anh đi, Ngọc Sở, anh sẽ trân trọng em mà!”
Bùi Hằng Phúc nhắc lại một lần nữa, suy nghĩ muốn níu kéo Đường Ngọc Sở trong đầu anh ta càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Đường Ngọc Sở đột nhiên trở nên yên tĩnh, lần đầu tiên cô cảm thấy Bùi Hằng Phúc thật xa lạ.
“Bùi Hằng Phúc, anh bảo tôi trở về bên cạnh anh, vậy Cố Ngọc Lam phải làm sao? Đứa bé trong bụng chị ta phải làm sao?”
“Cô ấy và đứa trẻ anh sẽ dành một sự chăm sóc tốt hơn, em muốn gì, anh đều có thể làm được.”
Ánh mắt Bùi Hằng Phúc kiên định, gương mặt chân thành.
Sự đánh gái của Đường Ngọc Sở với người đàn ông này, rơi xuống hẳn ba cấp.
Cô cảm thấy khó mà tin nổi: “Bùi Hằng Phúc, tôi thật sự không biết anh lấy đâu ra mặt mũi mà nói với tôi những lời này. Anh cảm thấy, sau khi bị anh tổn thương như vậy, tôi còn có thể trở về bên cạnh anh sao? Đừng nói đến còn có sự tồn tại của Cố Ngọc Lam, cho dù không có, hôm nay tôi cũng không trở về bên cạnh anh. Chứ đừng nhắc đến việc anh muốn một chân đạp hai thuyền, đúng là si tâm vọng tưởng!”
“Tại sao chứ?”
Thấy bản thân đã nói nhiều như vậy, nhưng Đường Ngọc Sở vẫn luôn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta, ánh mắt Bùi Hằng Phúc có chút ửng đỏ: “Mới bao lâu chứ, vậy mà em đã quên anh rồi sao? Ngọc Sở, chỉ cần em bằng lòng, chúng ta vẫn còn có thể bắt đầu lại từ đầu, vẫn sẽ tốt đẹp như trước kia.”
“Chỉ cần em muốn, cái gì anh cũng có thể cho em.”
“Không thể nào!”
Nghe xong những lời này của Bùi Hằng Phúc, Đường Ngọc Sở vẫn không chút thay đổi biểu cảm, lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách: “Bùi Hằng Phúc, tôi đã sớm nói với anh là không có khả năng rồi, mời anh ra ngoài, đừng để tôi gọi người khác đến, nếu để Cố Ngọc Lam phát hiện, anh sẽ rất khó coi đấy.”
Bộ dáng phòng bị từng chút một của Đường Ngọc Sở cuối cùng cũng đã khiến Bùi Hằng Phúc tức giận: “Đường Ngọc Sở, em từ chối tôi, là vì người đàn ông kia sao? Em yêu anh ta rồi?”
“Liên quan gì đến anh? Bùi Hằng Phúc, bây giờ anh cảm thấy anh còn có tư cách gì mà dùng giọng điệu này để nói chuyện với tôi?”
Đường Ngọc Sở cũng có chút khó chịu vì giọng điệu đó của anh ta, cô không khách khí lạnh lùng nói.
Bùi Hằng Phúc phẫn nộ, từng bước từng bước đi về phía cô: “Người đàn ông kia rốt cuộc là ai? Hai người sao lại quen nhau? Em và anh ta có quan hệ như thế nào?”
“Tôi đã nói rồi, không liên quan đến anh, cút ra ngoài.”
Đường Ngọc Sở chán ghét trừng mắt nhìn anh ta.
Bùi Hằng Phúc bị ánh mắt này của cô kích thích đến mức vô cùng tức giận.
Anh ta hít sâu một hơi, nhìn cô nói: “Đường Ngọc Sở mà anh quen biết, vẫn luôn yêu thương tôi, cô ấy là một cô gái rất dịu dàng, không giống với dáng vẻ tuyệt tình, lạnh lùng của em lúc này.”
Đường Ngọc Sở cười lạnh: “Vậy thì sao chứ? Khi tôi yêu một người, có thể cho anh ấy cả thế giới, nhưng khi không còn yêu nữa, trong mắt tôi anh ta còn chẳng bằng không khí. Bùi Hằng Phúc, anh trong mắt tôi, đã không còn là gì từ lâu rồi.”
Khi nói ra những lời này, Đường Ngọc Sở cảm thấy vui vẻ trong lòng.
Đúng vậy!
Người đàn ông tệ bạc này đã bị đuổi ra khỏi trái tim cô từ lâu, trong lòng cô, sớm đã không còn vị trí cho anh ta nữa rồi!
Gương mặt Bùi Hằng Phúc cuối cùng cũng trở nên dữ tợn.
Anh bước nhanh về phía Đường Ngọc Sở, dường như phát điên giữ lấy vai cô, muốn hôn cô.