Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3: Khiến cho đôi nam nữ chó má kia hối hận
Sau khi chào tạm biệt Lục Triều Dương, Đường Ngọc Sở về thẳng nhà.
Cô vừa vào cửa đã thấy Cố Ngọc Lam và mẹ của cô ta là Triệu Uyển Nhan đang cùng với ba Đường cười cười nói nói trong phòng khách, cảnh tượng “một nhà ba người” vô cùng hòa thuận.
Trong nháy mắt Đường Ngọc Sở không khỏi có ảo giác dường như bản thân cô là người ngoài không cẩn thận đi nhầm chỗ, vô cùng lạc lõng.
Đường Ngọc Sở lạnh lùng đóng cửa lại, cô cũng không chào hỏi ai và định đi lên lầu nhưng Đường Tùng đã nhìn thấy, ông ta đột nhiên lớn tiếng quát: "Đứng lại đó!"
"Ba có việc gì sao?"
Đường Ngọc Sở dừng bước, giọng điệu lành lạnh, hỏi.
"Còn biết trở về sao? Con gái con đứa suốt đêm không về nhà, thậm chí trở về rồi cũng không biết chào hỏi ai, trong mắt còn có ba mẹ nữa không?"
Đường Tùng nghiêm mặt nổi giận, vẻ mặt cực kỳ không hài lòng.
Đường Ngọc Sở nghe vậy thì phì cười một tiếng, giọng điệu mỉa mai nói: "Mẹ tôi chết lâu rồi, còn ba tôi tuy còn sống nhưng cũng không khác gì đã chết."
"Đồ láo xược, đồ thứ con gái bất hiếu!"
Đường Tùng giận dữ đập bàn quát.
"Ba à, xin ba đừng nóng giận, đừng vì lời lẽ của Ngọc Sở mà tổn hại đến sưc khỏe."
Cố Ngọc Lam ngồi bên cạnh vuốt lưng cho Đường Tùng, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn, quan tâm.
Triệu Uyển Nhan cũng sắm vai mẹ hiền lên tiếng khuyên nhủ: "Ngọc Sở, con đừng nói chuyện như vậy với ba con, dù gì ông ấy cũng là bề trên của con."
"Tự nhìn lại bản thân rồi nhìn chị của mình đi, khi nào thì mày mới học theo được chị mày hả?"
Đường Tùng vẫn chưa hết tức giận, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trách cứ.
Đường Ngọc Sở cười khẩy một cái, cô không nhịn được nữa liền mỉa mai lại: "Học cái gì? Học cô ta dụ dỗ chồng chưa cưới của người khác lên giường hay là học theo thói không biết xấu hổ của cô ta?"
"Đường Ngọc Sở, em..."
Cố Ngọc Lam liền biến sắc, khi cô ta sắp nổi giận thì Triệu Uyển Nhan đã giận dữ chất vấn: "Ngọc Sở, sao con có thể nói chị mình như thế chứ?"
"Mẹ tôi chỉ sinh một mình tôi, ở đâu ra một người chị nữa vậy? Hừ, đúng là nhà dột từ nóc xuống, mẹ nào thì con nấy, chuyên môn lấy chuyện cướp giật đàn ông của người khác làm vui, đúng là cực phẩm hết chỗ nói." Lời này của Đường Ngọc Sở hoàn toàn không chút nể nang khiến cho sắc mặt của hai mẹ con Cố Ngọc Lam và Triệu Uyển Nhan thoạt xanh thoạt trắng.
"Đường Ngọc Sở, con nói như vậy là quá đáng rồi đó!"
Triệu Uyển Nhan tức giận đến mức cả người run rẩy: "Bao năm qua mẹ đã cố gắng hết sức vì cái nhà này, không có công lao cũng có khổ lao, dù thế nào đi nữa thì mẹ cũng là trưởng bối của con, sao con có thể ăn nói kiểu đó chứ?"
"Là bề trên thì không phải là kẻ thứ ba à? Làm đĩ mà còn muốn lập bàn thờ trinh tiết, bà không cảm thấy nực cười sao?" Đường Ngọc Sở khinh thường hừ lạnh nói.
"Con..." Triệu Uyển Nhan tức đến mức mặt mày cau rúm lại, bình thường bà ta ghét nhất người khác nói mình là kẻ thứ ba chiếm chỗ của người khác. Năm đó mẹ của Đường Ngọc Sở vẫn còn sống nên bà ta đã phải chịu khổ trăm bề, khó khăn lắm mẹ ruột của Đường Ngọc Sở mới chết đi và bà ta mới củng cố được vị trí chủ gia đình của mình, nhiều năm nay không còn ai dám nói bà ta là kẻ thứ ba nữa rồi. Trước đây Đường Ngọc Sở cũng rất ít khi đề cập đến chuyện này vậy mà lần này lại nói thẳng ra như thế khiến bà ta cực kỳ lúng túng.
"Mẹ, mẹ đừng giận." Cố Ngọc Lam thấy Triệu Uyển Nhan tức đến mức nổi trận lôi đình, không thể lên tiếng an ủi mẹ mình, đồng thời trong mắt lóe lên một tia sắc lạnh, bước về phía Đường Ngọc Sở.
Đường Ngọc Sở lạnh lùng nhìn cô ta, sắc mặt lạnh như băng.
"Ha ha, Đường Ngọc Sở cô luôn miệng nói người khác là kẻ thứ ba, nhưng theo tôi thấy là do cô quá vô dụng ngay cả người đàn ông của mình cũng giữ không được nên không thể trách người khác cướp mất được. Tôi biết cô không cam lòng, thôi thì cứ để tôi nói cho cô biết tại sao Bùi Hằng Phúc lại chọn tôi..."
Cố Ngọc Lam nói rất nhỏ, giọng chỉ đủ cho một mình Đường Ngọc Sở nghe được nên rõ ràng là cô ta không có ý tốt: "Bởi vì, tôi đã mang thai con của anh ta, thật đáng tiếc khi tình cảm bấy lâu của hai người vẫn không thắng nổi một lần dụ dỗ của tôi."
Đùng đoàng...
Khoảnh khắc đó Đường Ngọc Sở cảm thấy như sấm sét giữa trời quang, nổ tung trong đầu mình. Cô thật sự không thể tin vào tai mình nữa.
Mang thai?
Cố Ngọc Lam mang thai con của Bùi Hằng Phúc?
Thì ra cô ta và Bùi Hằng Phúc đã ở bên nhau không chỉ là ngày một ngày hai, chỉ có cô là chẳng hay biết gì.
Bọn họ... đúng là đã làm cô bẽ mặt mà!
"Tôi sẽ nhanh chóng nói cho ba biết chuyện này, tin rằng ông ấy cũng sẽ không phản đối. Tôi và Bùi Hằng Phúc sẽ nhanh chóng đính hôn cho nên cô đã bị knock-out!" Cố Ngọc Lam càng cười càng khoái trá, gióng như thú vui lớn nhất của cô ta chính là được nhìn thấy Đường Ngọc Sở đau khổ chính vậy.
"Cố Ngọc Lam, cô đúng là đồ vô liêm sỉ!" Đường Ngọc Sở tức run người, cô cảm thấy trong lòng ngập tràn đau thương. Cô cũng không thể tiếp tục ở nhà được nữa nên lên lầu thay quần áo đi làm.
Công ty giải trí Thời Thụy chính là cái nôi scandal của làng giải trí trong nước, chuyên bới móc những chuyện xấu xa của các ngôi sao đưa lên mặt báo và là nơi cạnh tranh vô cùng khốc liệt, hai năm trước Đường Ngọc Sở vừa mới tốt nghiệp đại học đã vào làm phóng viên cho công ty này, trong khoảng thời gian đó cũng từng đưa lên không ít những tin hot nên cô cũng được xem như có chút tiếng tăm trong nghề.
Trong cuộc họp sáng nay bởi vì trạng thái của Đường Ngọc Sở không tốt nên bị quản lí trách cứ một trận khiến cho cô trông càng thêm mệt mỏi, tiều tụy vô cùng.
Cô bạn thân Tống An Kỳ thấy trạng thái tinh thần của cô thực sự rất kém bèn lấy cớ đi săn tin để kéo cô vào quán cà phê, ân cần hỏi han: "Ngọc Sở, không phải hôm qua cậu đi thử áo cưới với cậu Bùi ư? Sao sắc mặt của cậu kém thế kia, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Thấy vẻ mặt quan tâm của bạn thân, mũi của Đường Ngọc Sở liền cay cay, nước mắt cũng rơi theo, bao nhiêu đau thương khổ sở tích tụ trong lòng dường như rốt cuộc cũng tìm được chỗ phát tiết nên tuôn xối xả.
"Ngọc Sở, sao cậu lại khóc? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Cậu mau nói cho tớ biết đi!" Tống An Kỳ hoảng hốt đến độ không biết làm gì.
Tống An Kỳ quen biết Đường Ngọc Sở nhiều năm như vậy, ấn tượng về Đường Ngọc Sở trong cô ấy luôn là một người vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong lại rất dịu dàng, là người nâng lên được thì cũng bỏ xuống được, từ trước đến nay Tống An Kỳ chưa từng thấy Đường Ngọc Sở khóc thảm thương như vậy.
Đường Ngọc Sở vừa khóc vừa kể ra hết mọi oan ức, đau thương tích tụ trong lòng. Sau khi Tống An Kỳ nghe xong thì giận dữ đập bàn quát lên: "Vô liêm sỉ! Hạ lưu! Cố Ngọc Lam đúng là cái thứ không biết xấu hổ! Còn tên Bùi Hằng Phúc kia nữa, uổng cho tớ vẫn luôn xem anh ta là nam thần, không ngờ anh ta lại là một tên cặn bã chính cống!"
"Tại sao anh ta lại dan díu với Cố Ngọc Lam chứ? Rõ ràng anh ta biết tớ hận cô ta thế nào mà..." Tuy rằng Đường Ngọc Sở luôn tỏ ra rất kiên cường nhưng thực chất cô đang đau lòng muốn chết, giống như một con thú nhỏ bị tổn thương đầy mình.
Tống An Kỳ đau lòng. Cô quen Đường Ngọc Sở đã lâu cho nên rất hiểu chuyện trong nhà Đường Ngọc Sở. Năm đó khi mẹ ruột Đường Ngọc Sở còn sống ba Đường đã có người phụ nữ khác ở bên ngoài, người đó chính là Triệu Uyển Nhan.
Bởi vì chuyện này mà mẹ của Đường Ngọc Sở vẫn luôn sầu lo.
Về sau, mẹ Đường mất chưa được bao lâu thì Triệu Uyển Nhan dẫn theo Cố Ngọc Lam gả vào nhà họ Đường trở thành tu hú chiếm tổ chim khách.
Lòng dạ của hai mẹ con kia thâm sâu khó lường, trước mặt ba Đường thì đối xử với Đường Ngọc Sở cực kỳ tốt, nhưng sau lưng lại châm chích Đường Ngọc Sở mọi lúc mọi nơi.
Đầu tiên là cướp đi sự quan tâm của ba Đường sau đó lại giựt giây ba Đường chia quyền thừa kế một nửa tài sản của nhà họ Đường cho Cố Ngọc Lam. Địa vị của Đường Ngọc Sở ở nhà họ Đường tuột dốc không phanh bây giờ còn bị Cố Ngọc Lam cướp mất người chồng chưa cưới thanh mai trúc mã nữa chứ.
Trong lòng Đường Ngọc Sở kỳ thực rất đau khổ. Tống An Kỳ hiểu rõ Đường Ngọc Sở hơn bất kỳ ai. Đường Ngọc Sở chỉ có vẻ bề ngoài kiên cương nhưng thực chất từ lâu trong lòng cô đã có trăm ngàn vết thương, vô cùng yếu đuối.
"Ngọc Sở ngoan, cậu đừng đau khổ nữa, cậu sớm nhận rõ bản chất cặn bã anh ta so ra cũng là chuyện tốt, tránh cho sau này phải chịu khổ."
Tống An Kỳ dang tay ôm Đường Ngọc Sở khẽ an ủi, muốn truyền cho cô chút hơi ấm.
Đường Ngọc Sở lau nước mắt, gật đầu: "An Di, cảm ơn cậu. Cậu yên tâm đi, tớ sẽ không sao đâu. Sớm muộn gì cũng có một ngày tớ sẽ khiến cho Cố Ngọc Lam và Bùi Hằng Phúc hối hận vì đã đối xử với tớ như vậy."
Cô vừa vào cửa đã thấy Cố Ngọc Lam và mẹ của cô ta là Triệu Uyển Nhan đang cùng với ba Đường cười cười nói nói trong phòng khách, cảnh tượng “một nhà ba người” vô cùng hòa thuận.
Trong nháy mắt Đường Ngọc Sở không khỏi có ảo giác dường như bản thân cô là người ngoài không cẩn thận đi nhầm chỗ, vô cùng lạc lõng.
Đường Ngọc Sở lạnh lùng đóng cửa lại, cô cũng không chào hỏi ai và định đi lên lầu nhưng Đường Tùng đã nhìn thấy, ông ta đột nhiên lớn tiếng quát: "Đứng lại đó!"
"Ba có việc gì sao?"
Đường Ngọc Sở dừng bước, giọng điệu lành lạnh, hỏi.
"Còn biết trở về sao? Con gái con đứa suốt đêm không về nhà, thậm chí trở về rồi cũng không biết chào hỏi ai, trong mắt còn có ba mẹ nữa không?"
Đường Tùng nghiêm mặt nổi giận, vẻ mặt cực kỳ không hài lòng.
Đường Ngọc Sở nghe vậy thì phì cười một tiếng, giọng điệu mỉa mai nói: "Mẹ tôi chết lâu rồi, còn ba tôi tuy còn sống nhưng cũng không khác gì đã chết."
"Đồ láo xược, đồ thứ con gái bất hiếu!"
Đường Tùng giận dữ đập bàn quát.
"Ba à, xin ba đừng nóng giận, đừng vì lời lẽ của Ngọc Sở mà tổn hại đến sưc khỏe."
Cố Ngọc Lam ngồi bên cạnh vuốt lưng cho Đường Tùng, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn, quan tâm.
Triệu Uyển Nhan cũng sắm vai mẹ hiền lên tiếng khuyên nhủ: "Ngọc Sở, con đừng nói chuyện như vậy với ba con, dù gì ông ấy cũng là bề trên của con."
"Tự nhìn lại bản thân rồi nhìn chị của mình đi, khi nào thì mày mới học theo được chị mày hả?"
Đường Tùng vẫn chưa hết tức giận, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trách cứ.
Đường Ngọc Sở cười khẩy một cái, cô không nhịn được nữa liền mỉa mai lại: "Học cái gì? Học cô ta dụ dỗ chồng chưa cưới của người khác lên giường hay là học theo thói không biết xấu hổ của cô ta?"
"Đường Ngọc Sở, em..."
Cố Ngọc Lam liền biến sắc, khi cô ta sắp nổi giận thì Triệu Uyển Nhan đã giận dữ chất vấn: "Ngọc Sở, sao con có thể nói chị mình như thế chứ?"
"Mẹ tôi chỉ sinh một mình tôi, ở đâu ra một người chị nữa vậy? Hừ, đúng là nhà dột từ nóc xuống, mẹ nào thì con nấy, chuyên môn lấy chuyện cướp giật đàn ông của người khác làm vui, đúng là cực phẩm hết chỗ nói." Lời này của Đường Ngọc Sở hoàn toàn không chút nể nang khiến cho sắc mặt của hai mẹ con Cố Ngọc Lam và Triệu Uyển Nhan thoạt xanh thoạt trắng.
"Đường Ngọc Sở, con nói như vậy là quá đáng rồi đó!"
Triệu Uyển Nhan tức giận đến mức cả người run rẩy: "Bao năm qua mẹ đã cố gắng hết sức vì cái nhà này, không có công lao cũng có khổ lao, dù thế nào đi nữa thì mẹ cũng là trưởng bối của con, sao con có thể ăn nói kiểu đó chứ?"
"Là bề trên thì không phải là kẻ thứ ba à? Làm đĩ mà còn muốn lập bàn thờ trinh tiết, bà không cảm thấy nực cười sao?" Đường Ngọc Sở khinh thường hừ lạnh nói.
"Con..." Triệu Uyển Nhan tức đến mức mặt mày cau rúm lại, bình thường bà ta ghét nhất người khác nói mình là kẻ thứ ba chiếm chỗ của người khác. Năm đó mẹ của Đường Ngọc Sở vẫn còn sống nên bà ta đã phải chịu khổ trăm bề, khó khăn lắm mẹ ruột của Đường Ngọc Sở mới chết đi và bà ta mới củng cố được vị trí chủ gia đình của mình, nhiều năm nay không còn ai dám nói bà ta là kẻ thứ ba nữa rồi. Trước đây Đường Ngọc Sở cũng rất ít khi đề cập đến chuyện này vậy mà lần này lại nói thẳng ra như thế khiến bà ta cực kỳ lúng túng.
"Mẹ, mẹ đừng giận." Cố Ngọc Lam thấy Triệu Uyển Nhan tức đến mức nổi trận lôi đình, không thể lên tiếng an ủi mẹ mình, đồng thời trong mắt lóe lên một tia sắc lạnh, bước về phía Đường Ngọc Sở.
Đường Ngọc Sở lạnh lùng nhìn cô ta, sắc mặt lạnh như băng.
"Ha ha, Đường Ngọc Sở cô luôn miệng nói người khác là kẻ thứ ba, nhưng theo tôi thấy là do cô quá vô dụng ngay cả người đàn ông của mình cũng giữ không được nên không thể trách người khác cướp mất được. Tôi biết cô không cam lòng, thôi thì cứ để tôi nói cho cô biết tại sao Bùi Hằng Phúc lại chọn tôi..."
Cố Ngọc Lam nói rất nhỏ, giọng chỉ đủ cho một mình Đường Ngọc Sở nghe được nên rõ ràng là cô ta không có ý tốt: "Bởi vì, tôi đã mang thai con của anh ta, thật đáng tiếc khi tình cảm bấy lâu của hai người vẫn không thắng nổi một lần dụ dỗ của tôi."
Đùng đoàng...
Khoảnh khắc đó Đường Ngọc Sở cảm thấy như sấm sét giữa trời quang, nổ tung trong đầu mình. Cô thật sự không thể tin vào tai mình nữa.
Mang thai?
Cố Ngọc Lam mang thai con của Bùi Hằng Phúc?
Thì ra cô ta và Bùi Hằng Phúc đã ở bên nhau không chỉ là ngày một ngày hai, chỉ có cô là chẳng hay biết gì.
Bọn họ... đúng là đã làm cô bẽ mặt mà!
"Tôi sẽ nhanh chóng nói cho ba biết chuyện này, tin rằng ông ấy cũng sẽ không phản đối. Tôi và Bùi Hằng Phúc sẽ nhanh chóng đính hôn cho nên cô đã bị knock-out!" Cố Ngọc Lam càng cười càng khoái trá, gióng như thú vui lớn nhất của cô ta chính là được nhìn thấy Đường Ngọc Sở đau khổ chính vậy.
"Cố Ngọc Lam, cô đúng là đồ vô liêm sỉ!" Đường Ngọc Sở tức run người, cô cảm thấy trong lòng ngập tràn đau thương. Cô cũng không thể tiếp tục ở nhà được nữa nên lên lầu thay quần áo đi làm.
Công ty giải trí Thời Thụy chính là cái nôi scandal của làng giải trí trong nước, chuyên bới móc những chuyện xấu xa của các ngôi sao đưa lên mặt báo và là nơi cạnh tranh vô cùng khốc liệt, hai năm trước Đường Ngọc Sở vừa mới tốt nghiệp đại học đã vào làm phóng viên cho công ty này, trong khoảng thời gian đó cũng từng đưa lên không ít những tin hot nên cô cũng được xem như có chút tiếng tăm trong nghề.
Trong cuộc họp sáng nay bởi vì trạng thái của Đường Ngọc Sở không tốt nên bị quản lí trách cứ một trận khiến cho cô trông càng thêm mệt mỏi, tiều tụy vô cùng.
Cô bạn thân Tống An Kỳ thấy trạng thái tinh thần của cô thực sự rất kém bèn lấy cớ đi săn tin để kéo cô vào quán cà phê, ân cần hỏi han: "Ngọc Sở, không phải hôm qua cậu đi thử áo cưới với cậu Bùi ư? Sao sắc mặt của cậu kém thế kia, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Thấy vẻ mặt quan tâm của bạn thân, mũi của Đường Ngọc Sở liền cay cay, nước mắt cũng rơi theo, bao nhiêu đau thương khổ sở tích tụ trong lòng dường như rốt cuộc cũng tìm được chỗ phát tiết nên tuôn xối xả.
"Ngọc Sở, sao cậu lại khóc? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Cậu mau nói cho tớ biết đi!" Tống An Kỳ hoảng hốt đến độ không biết làm gì.
Tống An Kỳ quen biết Đường Ngọc Sở nhiều năm như vậy, ấn tượng về Đường Ngọc Sở trong cô ấy luôn là một người vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong lại rất dịu dàng, là người nâng lên được thì cũng bỏ xuống được, từ trước đến nay Tống An Kỳ chưa từng thấy Đường Ngọc Sở khóc thảm thương như vậy.
Đường Ngọc Sở vừa khóc vừa kể ra hết mọi oan ức, đau thương tích tụ trong lòng. Sau khi Tống An Kỳ nghe xong thì giận dữ đập bàn quát lên: "Vô liêm sỉ! Hạ lưu! Cố Ngọc Lam đúng là cái thứ không biết xấu hổ! Còn tên Bùi Hằng Phúc kia nữa, uổng cho tớ vẫn luôn xem anh ta là nam thần, không ngờ anh ta lại là một tên cặn bã chính cống!"
"Tại sao anh ta lại dan díu với Cố Ngọc Lam chứ? Rõ ràng anh ta biết tớ hận cô ta thế nào mà..." Tuy rằng Đường Ngọc Sở luôn tỏ ra rất kiên cường nhưng thực chất cô đang đau lòng muốn chết, giống như một con thú nhỏ bị tổn thương đầy mình.
Tống An Kỳ đau lòng. Cô quen Đường Ngọc Sở đã lâu cho nên rất hiểu chuyện trong nhà Đường Ngọc Sở. Năm đó khi mẹ ruột Đường Ngọc Sở còn sống ba Đường đã có người phụ nữ khác ở bên ngoài, người đó chính là Triệu Uyển Nhan.
Bởi vì chuyện này mà mẹ của Đường Ngọc Sở vẫn luôn sầu lo.
Về sau, mẹ Đường mất chưa được bao lâu thì Triệu Uyển Nhan dẫn theo Cố Ngọc Lam gả vào nhà họ Đường trở thành tu hú chiếm tổ chim khách.
Lòng dạ của hai mẹ con kia thâm sâu khó lường, trước mặt ba Đường thì đối xử với Đường Ngọc Sở cực kỳ tốt, nhưng sau lưng lại châm chích Đường Ngọc Sở mọi lúc mọi nơi.
Đầu tiên là cướp đi sự quan tâm của ba Đường sau đó lại giựt giây ba Đường chia quyền thừa kế một nửa tài sản của nhà họ Đường cho Cố Ngọc Lam. Địa vị của Đường Ngọc Sở ở nhà họ Đường tuột dốc không phanh bây giờ còn bị Cố Ngọc Lam cướp mất người chồng chưa cưới thanh mai trúc mã nữa chứ.
Trong lòng Đường Ngọc Sở kỳ thực rất đau khổ. Tống An Kỳ hiểu rõ Đường Ngọc Sở hơn bất kỳ ai. Đường Ngọc Sở chỉ có vẻ bề ngoài kiên cương nhưng thực chất từ lâu trong lòng cô đã có trăm ngàn vết thương, vô cùng yếu đuối.
"Ngọc Sở ngoan, cậu đừng đau khổ nữa, cậu sớm nhận rõ bản chất cặn bã anh ta so ra cũng là chuyện tốt, tránh cho sau này phải chịu khổ."
Tống An Kỳ dang tay ôm Đường Ngọc Sở khẽ an ủi, muốn truyền cho cô chút hơi ấm.
Đường Ngọc Sở lau nước mắt, gật đầu: "An Di, cảm ơn cậu. Cậu yên tâm đi, tớ sẽ không sao đâu. Sớm muộn gì cũng có một ngày tớ sẽ khiến cho Cố Ngọc Lam và Bùi Hằng Phúc hối hận vì đã đối xử với tớ như vậy."