Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47: Có cá tính, tôi thích
Theo tài liệu của Lina đưa, Đường Ngọc Sở hiểu rõ lần này Thời Thụy muốn đầu tư hợp tác một bộ phim với Hoàng Đình. Sở dĩ bàn không được là vì bên Hoàng Đình cảm thấy phương diện này không có giá trị đầu tư.
Đường Ngọc Sở đại khái hiểu ra một chút là do kịch bản của bộ phim kia tuy có điểm nhấn, nhưng lại tương đối bảo thủ, mời diễn viên đều thuộc hàng sao, ngay cả biên kịch cũng là hàng gạo cội, sản xuất và đầu tư đều thuộc hàng khủng.
Cảm giác giống như là chỉ có cái mã ngoài, còn nội dung không đủ phong phú nên không đáng quăng quá nhiều tiền vào.
Đường Ngọc Sở nghe xong thì không tự chủ được mà nhíu mày lại.
Cô là phóng viên, đối với những cái này không có am hiểu, muốn hoàn thành thì không hề dễ, là một thử thách rất lớn.
Tống An Kỳ thấy thế không khỏi nói: "Tìm tổng giám đốc Lục nhà cậu. Cậu nói một câu còn sợ không giải quyết được à?"
Đường Ngọc Sở lắc đầu: "Anh ấy bề bộn nhiều việc, tớ không muốn chuyện gì cũng dựa vào anh ấy.Với cả, chuyện này tớ có thể tự giải quyết được."
Tống An Kỳ có chút khó tin, nói: "Đường Ngọc Sở, trong ngành giải trí này cậu đúng là một dòng nước trong. Có chỗ cho cậu dựa mà cậu không cần, có cá tính, tớ thích."
...
Lúc Đường Ngọc Sở còn đang loay hoay đến sứt đầu mẻ chán, Cố Ngọc Lam bên kia thì đang cười trên nỗi đau của kẻ khác.
"Tiểu Lan, lần này cô làm tốt lắm. Tiện nhân Đường Ngọc Sở kia là phải cho cô ta chút dạy dỗ. Bây giờ tôi không có cách nào ra tay với cô ta, cho nên, cô nhất định phải giúp tôi mạnh mẽ chèn ép vào."
Trong điện thoại, giọng cười của Cố Ngọc Lam tràn đầy ác độc.
"Yên tâm đi, cô ta bây giờ đã không lo nổi bản thân rồi. Thỉnh thoảng, đạo diễn Lâm Thành cũng tạo áp lực. Nhanh thôi, cô ta sẽ bị đuổi đi, còn nếu cô ta muốn đi Hoàng Đình thì cũng là chuyện không thể nào, coi như là thật thì chỉ sợ cũng không đến ba ngày cũng sẽ bị sa thải."
Vẻ mặt của Lại Tiểu Lan tràn đầy thâm độc mà cười, trong lời nói tràn đầy tự tin.
Có điều, Cố Ngọc Lam lại không đồng tình: "Trước đừng để cô ta bị sa thải, nếu không chờ lúc tôi trở lại ngành giải trí thì không có gì vui nữa rồi. Tôi có ý định sẽ hung hăng giẫm đạp cô ta dưới chân."
"Được, vậy tôi sẽ giúp cô giữ chân cô ta lại, không để cho cô ta quá dễ chịu được." Lại Tiểu Lan gật đầu, chợt hỏi lại: "Vậy cô bên đó chuẩn bị thế nào rồi? Tin tức trước đó có ảnh hưởng rất lớn đối với cô, muốn trở lại hẳn là không dễ như trong tưởng tượng đâu."
"Không sao, bây giờ công ty Hằng Phúc đã ổn định, cũng đang chuẩn bị để tôi trở lại một lần nữa rồi. Trước hết tôi sẽ làm chút việc thiện để tuyên truyền một chút, cứu vãn lại hình tượng trước đó. Trong làng giải trí cũng có minh tinh khác đồng ý giúp tôi, nếu cô có thể giúp tôi được thì công lao đương nhiên không thể thiếu phần của cô rồi."
Nghe Cố Ngọc Lam nói vậy, ánh mắt Lại Tiểu Lan cũng sáng lên, đáy mắt hiện lên vẻ tham lam: "Ngọc Lam, cô là chị em tốt của tôi, làm gì mà phải khách khí vậy. Chỉ cần nói một tiếng, tôi nhất định sẽ dốc hết sức lực mà giúp cô."
Những năm này, Lại Tiểu Lan lấy được không ít lợi ích từ phía Cố Ngọc Lam.
Sở dĩ cô ta nịnh bợ Cố Ngọc Lam như vậy cũng bởi vì bây giờ Cố Ngọc Lam là vợ của ông chủ của tập đoàn Bùi Thị, thân phận vô cùng cao quý.
Nếu như có thể nhờ Cố Ngọc Lam mà gả vào nhà giàu thì có thể chân chính tiến vào giới thượng lưu. Như vậy, Lại Tiểu Lan cũng coi như có thể đổi đời.
"Vậy thì tốt, không có việc gì nữa thì tôi cúp máy trước đây. Còn về phần Cố Ngọc Sở, nếu có tin gì khác thì cho tôi biết."
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Cố Ngọc Lam trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Đường Ngọc Sở, muốn đấu với tôi thì phải xem thủ đoạn của ai nhiều hơn!
"Con gái, con tiện nhân Đường Ngọc Sở kia lần này ngã ngựa, liệu có gây bất lợi gì cho con không?"
Triệu Uyển Nhan có chút lo lắng đứng sau lưng Cố Ngọc Lam hỏi.
Đối với kẻ lắm mưu nhiều kế như Đường Ngọc Sở, cô ta cũng sợ.
"Sẽ không đâu, lần này còn nhờ Lại Tiểu Lan trợ giúp. Cô ta vừa phải đối phó với Lại Tiểu Lan, vừa phải chịu áp lực từ giải trí Thanh Hải, bản thân đã tự lo không xong thì làm gì có sức mà đối phó với con?"
Cố Ngọc Lam đắc ý cười, cứ như đã thấy được tình cảnh thảm hại của Đường Ngọc Sở.
Triệu Uyển Nhan nghe vậy cũng thở phào một hơi, lập tức cười theo: "Vậy thì tốt rồi. Con tiện nhân đó nếm chút đau khổ, mẹ cũng muốn xem xem nó có thể tác quái gì được nữa."
"Đừng nói về cô ta nữa mẹ, con còn muốn hỏi mẹ, Đường Tùng kia rốt cuộc đến bao giờ mới chịu đưa hai mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Đường thị cho con? Lúc trước ông ta cũng đồng ý với mẹ là sẽ dùng hai mươi phần trăm đó là của hồi môn cho con mà."
"Việc này..."
Cố Ngọc Lam đột nhiên nói tới chuyện này làm cho Triệu Uyển Nhan nhất thời không thể trả lời được.
Bà ta thở dài, nói: "Mẹ có nói với ông ấy, chỉ là ông ấy vẫn chưa đồng ý ngay. Lần này con và tiện nhân kia làm xôn xao dư luận cũng khiến ông ấy thất vọng. Dù sao con tiện nhân đó cũng là do ông ấy đẻ ra, thấy nó bị bắt nạt vậy chắc hẳn trong lòng cũng không vui. Có điều, con cứ yên tâm, mẹ nhất định sẽ bảo ông ấy chia cổ phần cho con.
"Mấy năm nay, con đã tốn không ít công sức cho nhà họ Đường. Nếu ông ta dám thiếu thì sẽ không xong với con đâu."
Nói xong lời cuối, sắc mặt Triệu Uyển Nhan cũng lạnh đi, hiện rõ vẻ cay nghiệt.
"Hừ, ông già đó, uổng công mấy năm nay con dốc sức làm vui lòng ông ta, có hết sức làm một đứa con gái tốt. Kết quả vẫn là hướng về con tiện nhân Đường Ngọc Sở kia. Ông ta vốn dĩ không coi con là con gái, nói không chừng, cưới mẹ chỉ là muốn tìm một bảo mẫu miễn phí chăm sóc cho Đường Ngọc Sở mà thôi."
Cố Ngọc Lam nghiến răng nghiến lợi, trong mặt toàn là phẫn hận và không cam lòng.
Triệu Uyển Nhan nghe xong thì sắc mặt cũng khó coi: "Nhịn thêm đi, con gái. Ông ấy có lẽ cũng có chút tình cảm với mẹ. Nếu như quả thật giống con nói vậy mẹ cũng sẽ vì con mà trở mặt với ông ấy."
"Hừ, tốt nhất là thế. Nếu không thì đừng trách lòng dạ con ác độc!"
Nói xong, trong mắt Cố Ngọc Lam lại dâng lên một cỗ thâm độc.
Đường Ngọc Sở đại khái hiểu ra một chút là do kịch bản của bộ phim kia tuy có điểm nhấn, nhưng lại tương đối bảo thủ, mời diễn viên đều thuộc hàng sao, ngay cả biên kịch cũng là hàng gạo cội, sản xuất và đầu tư đều thuộc hàng khủng.
Cảm giác giống như là chỉ có cái mã ngoài, còn nội dung không đủ phong phú nên không đáng quăng quá nhiều tiền vào.
Đường Ngọc Sở nghe xong thì không tự chủ được mà nhíu mày lại.
Cô là phóng viên, đối với những cái này không có am hiểu, muốn hoàn thành thì không hề dễ, là một thử thách rất lớn.
Tống An Kỳ thấy thế không khỏi nói: "Tìm tổng giám đốc Lục nhà cậu. Cậu nói một câu còn sợ không giải quyết được à?"
Đường Ngọc Sở lắc đầu: "Anh ấy bề bộn nhiều việc, tớ không muốn chuyện gì cũng dựa vào anh ấy.Với cả, chuyện này tớ có thể tự giải quyết được."
Tống An Kỳ có chút khó tin, nói: "Đường Ngọc Sở, trong ngành giải trí này cậu đúng là một dòng nước trong. Có chỗ cho cậu dựa mà cậu không cần, có cá tính, tớ thích."
...
Lúc Đường Ngọc Sở còn đang loay hoay đến sứt đầu mẻ chán, Cố Ngọc Lam bên kia thì đang cười trên nỗi đau của kẻ khác.
"Tiểu Lan, lần này cô làm tốt lắm. Tiện nhân Đường Ngọc Sở kia là phải cho cô ta chút dạy dỗ. Bây giờ tôi không có cách nào ra tay với cô ta, cho nên, cô nhất định phải giúp tôi mạnh mẽ chèn ép vào."
Trong điện thoại, giọng cười của Cố Ngọc Lam tràn đầy ác độc.
"Yên tâm đi, cô ta bây giờ đã không lo nổi bản thân rồi. Thỉnh thoảng, đạo diễn Lâm Thành cũng tạo áp lực. Nhanh thôi, cô ta sẽ bị đuổi đi, còn nếu cô ta muốn đi Hoàng Đình thì cũng là chuyện không thể nào, coi như là thật thì chỉ sợ cũng không đến ba ngày cũng sẽ bị sa thải."
Vẻ mặt của Lại Tiểu Lan tràn đầy thâm độc mà cười, trong lời nói tràn đầy tự tin.
Có điều, Cố Ngọc Lam lại không đồng tình: "Trước đừng để cô ta bị sa thải, nếu không chờ lúc tôi trở lại ngành giải trí thì không có gì vui nữa rồi. Tôi có ý định sẽ hung hăng giẫm đạp cô ta dưới chân."
"Được, vậy tôi sẽ giúp cô giữ chân cô ta lại, không để cho cô ta quá dễ chịu được." Lại Tiểu Lan gật đầu, chợt hỏi lại: "Vậy cô bên đó chuẩn bị thế nào rồi? Tin tức trước đó có ảnh hưởng rất lớn đối với cô, muốn trở lại hẳn là không dễ như trong tưởng tượng đâu."
"Không sao, bây giờ công ty Hằng Phúc đã ổn định, cũng đang chuẩn bị để tôi trở lại một lần nữa rồi. Trước hết tôi sẽ làm chút việc thiện để tuyên truyền một chút, cứu vãn lại hình tượng trước đó. Trong làng giải trí cũng có minh tinh khác đồng ý giúp tôi, nếu cô có thể giúp tôi được thì công lao đương nhiên không thể thiếu phần của cô rồi."
Nghe Cố Ngọc Lam nói vậy, ánh mắt Lại Tiểu Lan cũng sáng lên, đáy mắt hiện lên vẻ tham lam: "Ngọc Lam, cô là chị em tốt của tôi, làm gì mà phải khách khí vậy. Chỉ cần nói một tiếng, tôi nhất định sẽ dốc hết sức lực mà giúp cô."
Những năm này, Lại Tiểu Lan lấy được không ít lợi ích từ phía Cố Ngọc Lam.
Sở dĩ cô ta nịnh bợ Cố Ngọc Lam như vậy cũng bởi vì bây giờ Cố Ngọc Lam là vợ của ông chủ của tập đoàn Bùi Thị, thân phận vô cùng cao quý.
Nếu như có thể nhờ Cố Ngọc Lam mà gả vào nhà giàu thì có thể chân chính tiến vào giới thượng lưu. Như vậy, Lại Tiểu Lan cũng coi như có thể đổi đời.
"Vậy thì tốt, không có việc gì nữa thì tôi cúp máy trước đây. Còn về phần Cố Ngọc Sở, nếu có tin gì khác thì cho tôi biết."
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Cố Ngọc Lam trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Đường Ngọc Sở, muốn đấu với tôi thì phải xem thủ đoạn của ai nhiều hơn!
"Con gái, con tiện nhân Đường Ngọc Sở kia lần này ngã ngựa, liệu có gây bất lợi gì cho con không?"
Triệu Uyển Nhan có chút lo lắng đứng sau lưng Cố Ngọc Lam hỏi.
Đối với kẻ lắm mưu nhiều kế như Đường Ngọc Sở, cô ta cũng sợ.
"Sẽ không đâu, lần này còn nhờ Lại Tiểu Lan trợ giúp. Cô ta vừa phải đối phó với Lại Tiểu Lan, vừa phải chịu áp lực từ giải trí Thanh Hải, bản thân đã tự lo không xong thì làm gì có sức mà đối phó với con?"
Cố Ngọc Lam đắc ý cười, cứ như đã thấy được tình cảnh thảm hại của Đường Ngọc Sở.
Triệu Uyển Nhan nghe vậy cũng thở phào một hơi, lập tức cười theo: "Vậy thì tốt rồi. Con tiện nhân đó nếm chút đau khổ, mẹ cũng muốn xem xem nó có thể tác quái gì được nữa."
"Đừng nói về cô ta nữa mẹ, con còn muốn hỏi mẹ, Đường Tùng kia rốt cuộc đến bao giờ mới chịu đưa hai mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Đường thị cho con? Lúc trước ông ta cũng đồng ý với mẹ là sẽ dùng hai mươi phần trăm đó là của hồi môn cho con mà."
"Việc này..."
Cố Ngọc Lam đột nhiên nói tới chuyện này làm cho Triệu Uyển Nhan nhất thời không thể trả lời được.
Bà ta thở dài, nói: "Mẹ có nói với ông ấy, chỉ là ông ấy vẫn chưa đồng ý ngay. Lần này con và tiện nhân kia làm xôn xao dư luận cũng khiến ông ấy thất vọng. Dù sao con tiện nhân đó cũng là do ông ấy đẻ ra, thấy nó bị bắt nạt vậy chắc hẳn trong lòng cũng không vui. Có điều, con cứ yên tâm, mẹ nhất định sẽ bảo ông ấy chia cổ phần cho con.
"Mấy năm nay, con đã tốn không ít công sức cho nhà họ Đường. Nếu ông ta dám thiếu thì sẽ không xong với con đâu."
Nói xong lời cuối, sắc mặt Triệu Uyển Nhan cũng lạnh đi, hiện rõ vẻ cay nghiệt.
"Hừ, ông già đó, uổng công mấy năm nay con dốc sức làm vui lòng ông ta, có hết sức làm một đứa con gái tốt. Kết quả vẫn là hướng về con tiện nhân Đường Ngọc Sở kia. Ông ta vốn dĩ không coi con là con gái, nói không chừng, cưới mẹ chỉ là muốn tìm một bảo mẫu miễn phí chăm sóc cho Đường Ngọc Sở mà thôi."
Cố Ngọc Lam nghiến răng nghiến lợi, trong mặt toàn là phẫn hận và không cam lòng.
Triệu Uyển Nhan nghe xong thì sắc mặt cũng khó coi: "Nhịn thêm đi, con gái. Ông ấy có lẽ cũng có chút tình cảm với mẹ. Nếu như quả thật giống con nói vậy mẹ cũng sẽ vì con mà trở mặt với ông ấy."
"Hừ, tốt nhất là thế. Nếu không thì đừng trách lòng dạ con ác độc!"
Nói xong, trong mắt Cố Ngọc Lam lại dâng lên một cỗ thâm độc.