Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 352
Bị Dương Thiên Thiên gây chuyện như thế, chuyện yêu đương của Tống An Kỳ với ông chủ cũng đã bị truyền khắp công ty, mọi người đều biết hết.
Chẳng mấy chốc Tống An Kỳ liền nổi tiếng ở công ty.
Những người ở bộ phận khác đều lấy cớ có việc mà đi tới bộ phận truyền thông, chính là muốn xem bạn gái của ông chủ có bộ dạng dài ngắn như thế nào.
Bộ phận truyền thông vui như hội, cực kỳ náo nhiệt.
Tống An Kỳ cảm thấy mình giống như là một con khỉ ở trong sở thú, bị người khác nhìn tới nhìn lui, cực kỳ không thoải mái.
Cuối cùng vẫn là Lina không thể nhịn được nữa mà đuổi những người nhiều chuyện ra khỏi bộ phận truyền thông, sau đó gọi Tống An Kỳ vào trong phòng làm việc.
Nhìn cánh cửa phòng làm việc của giám đốc bộ phận đóng chặt lại, mi tâm của Đường Ngọc Sở cau lại trong mắt có lo lắng.
Chuyện hẹn hò của An Kỳ và Tử Dục bị lộ ra ánh sáng, sợ rằng sau đó An Kỳ sẽ phải đối mặt với mưa to gió lớn.
Lần đầu Tử Dục đến Thời Thụy, cô là người đã thực hiện phỏng vấn, cũng làm chuyện Tử Dục có vị hôn thê lộ ra ngoài ánh sáng, người nào có ý đồ thì chắc chắn sẽ lấy chuyện này ra viết báo. Đến lúc đó, An Kỳ sẽ bị đẩy vào vòng xoáy của dư luận.
Nghĩ đến đây, Đường Ngọc Sở thật sự rất ảo não, rất hối hận vì lúc trước tại sao mình lại thực hiện cuộc phỏng vấn đó, lần này nó đã hoàn toàn trở thành vũ khí gây tổn thương cho An Kỳ.
Từ Sinh thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào phòng làm việc của quản lý bộ phận, vẻ mặt đông cứng, cậu ta không khỏi tò mò, thế là bu lại, cũng nhìn về một hướng giống như cô, sau đó ân cần hỏi han: “Chị Ngọc Sở, chị đang nhìn cái gì vậy?”
Bên tai đột nhiên vang lên âm thanh làm cho Đường Ngọc Sở giật cả mình, cô quay đầu lại trừng mắt nhìn Từ Sinh rồi mắng: “Từ Sinh à, cậu đây là đang muốn hù chết tôi hả?”
Từ Sinh không nghĩ tới sẽ dọa cô, có chút xấu hổ le lưỡi: “Xin lỗi chị nha, chị Ngọc Sở.”
Đường Ngọc Sở trừng mắt liếc nhìn cậu ta, sau đó tức giận nói: “Sau này đừng có làm như vậy nữa nha, nếu như người nào nhát gan thì sẽ bị cậu doạ sợ thiệt đó.”
Nghiêm trọng đến vậy luôn hả? Từ Sinh xấu hổ sờ lên mũi của mình, ngoan ngoãn lui về vị trí của mình rồi ngồi xuống.
Vốn dĩ còn muốn quan tâm chị Ngọc Sở, ai ngờ biến khéo thành vụng, thật là lúng túng.
...
Chuyện mà Đường Ngọc Sở lo lắng vẫn xảy ra.
Mối quan hệ giữa Tống An Kỳ và Thẩm Tử Dục đã bị một kênh truyền thông phanh phui ở trên internet, chuyện tổng giám đốc yêu nhân viên của mình cũng chỉ có thể được nhìn thấy ở trong tiểu thuyết, bây giờ lại trở thành sự thật, lập tức ở trên mạng liền sôi trào, mối quan hệ tình cảm yêu đương không phù hợp với thân phận đã leo lên vị trí đầu tiên của danh sách tìm kiếm.
Mà bây giờ tất cả mọi người đều đắm chìm trong hoang tưởng tổng giám đốc bá đạo yêu tôi, một tin tức khác lại xuất hiện, là tin tức lúc trước Thẩm Tử Dục đã thực hiện một cuộc phỏng vấn.
Điều khác biệt chính là trên tin tức đều có nơi được kí hiệu đặc biệt.
“Xin hỏi là hiện tại anh vẫn còn độc thân chứ?”
“Ừm... xem như là độc thân mà cũng không tính là độc thân, bởi vì trong nhà đã sắp xếp đối tượng rồi, hơn nữa cũng đã đính hôn.”
Đây là đáp án lúc ấy Thẩm Tử Dục trả lời với phóng viên.
Trên mạng lập tức vỡ toang, Tống An Kỳ vốn dĩ đang được không ít các cô gái ghen tị nói chim sẻ bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng, lần này lại trở thành mục tiêu công kích.
“Người thứ ba cả đời đều ghét! Người thứ ba cả đời đều ghét!”
“Tôi đau lòng cho người vợ sắp cưới đó ba giây, bị cắm sừng rồi mà còn không biết.”
“Thẩm Tử Dục chính là một người đàn ông khốn nạn, rõ ràng là có vợ sắp cưới rồi, vậy mà còn tìm bạn gái! Đàn ông khốn nạn cả đời đều đen!”
...
Từ ngữ như thế nào ở trên mạng đều có, mà lúc điện thoại của bộ phận công chúng của công ty Thời Thụy sắp bị gọi nổ, cửa công ty cũng có một nhóm phóng viên đang chặn đó, quả thật loạn trong giặc ngoài.
Ngay sau khi nhìn thấy tin tức ở trên mạng, Đường Ngọc Sở liền lôi kéo Tống An Kỳ đi thẳng lên trên phòng của tổng giám đốc.
Lục Thanh Chiêu và Ứng Tiêu Tiêu cũng đang ở đó.
Bầu không khí ở trong phòng làm việc bị kiềm chế nghiêm trọng.
Thật lâu sau, Đường Ngọc Sở mở miệng nói trước: “Bây giờ nên làm như thế nào mới tốt đây?”
Mặc dù đã nghĩ là sẽ xảy ra chuyện như thế này, nhưng mà không ngờ đến chuyện này lại bùng phát đến tình trạng như hiện tại.
Các từ ngữ công kích Tử Dục và An Kỳ ở trên mạng càng ngày càng khó nghe, thậm chí còn bắt đầu công kích tới người thân, nếu như cứ tiếp tục như thế nữa, cô sợ là người thân của An Kỳ sẽ gặp nguy hiểm.
“Tử Dục, cậu ra mặt nói rõ tình huống đi.” Lục Thanh Chiêu nâng mắt lên nhìn về phía Thẩm Tử Dục.
Người kia nhíu mày, nhìn có vẻ như là đối với việc ra mặt nói rõ tình huống hình như là rất khó khăn.
Thấy thế, Ứng Tiêu Tiêu cũng có chút bất mãn: “Thẩm Tử Dục, không phải là anh đang do dự đó chứ? An Kỳ là bởi vì anh cho nên mới lâm vào tình cảnh như thế này, đừng nói là anh sợ nha!”
Thẩm Tử Dục cười khổ: “Tôi chỉ là đang nghĩ cách phải giải quyết như thế nào là tốt nhất.”
“Tốt nhất à?” Ứng Tiêu Tiêu cười nhạo một tiếng, trong ánh mắt nhìn về phía anh ta tràn đầy mỉa mai: “Chờ đến lúc anh nghĩ ra được rồi, An Kỳ cũng bị nước bọt che mất! Nghe lời Thanh Chiêu đi, ra mặt nói rõ tình huống này.”
Lúc này Đường Ngọc Sở cũng phụ họa nói theo: “Tôi cũng đồng ý với Thanh Chiêu. Tử Dục, trước mắt cậu nên ra mặt nói rõ tình huống, chuyện kế tiếp thì chúng ta từ từ giải quyết.”
Trong lòng của mọi người đang ở đây đều rất rõ ràng, điều khiến cho người lo lắng nhất cũng không phải là lời chửi rủa trên mạng, mà là thái độ của nhà họ Thẩm.
Thẩm Tử Dục suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
Nói xong, anh ta nắm chặt lấy tay của Tống An Kỳ ở bên cạnh, quay đầu lại, hai người đối mặt với nhau, trong mắt cả hai đều có nỗi bất an.
...
Nhà dột cũng có lúc gặp mưa.
Ở bên đây, An Kỳ và Tử Dục đang trải qua một lần nguy cơ nhất trong chuyện tình cảm của mình, mà Lục Triều Dương ở bên kia thì lại nhận được điện thoại của ba, kêu anh về nhà họ Lục.
Lúc Đường Ngọc Sở biết được tin tức này, cô trầm mặc thật lâu mới chậm rãi mở miệng hỏi: “Triều Dương, anh định trở về hả?”
Lục Triều Dương nhìn cô chăm chú: “Chúng ta cùng nhau trở về.”
“Về cùng nhau?” Mi tâm của Đường Ngọc Sở nhíu lại, cô từ chối theo bản năng: “Cái này không được đâu, ba của anh kêu anh trở về một mình, cũng không có kêu anh dẫn em về theo.”
Hơn nữa nếu như cô đến nhà họ Lục, chắc chắn sẽ làm cho mâu thuẫn giữa hai ba con bọn họ trở nên sâu sắc hơn.
Cho nên cô không muốn đi, cô cũng sợ hãi.
“Ngọc Sở, anh muốn ông ấy phải chặt đứt suy nghĩ thông gia thương nghiệp, cũng muốn để cho ông ấy biết rằng anh không phải là con rối để cho ông ấy có thể điều khiển.”
Đường Ngọc Sở vẫn còn đang do dự: “Nhưng... nhưng mà em không muốn để cho anh phải khó xử.”
Lục Triều Dương cười nói: “Em là vợ của anh, có cái gì mà khó xử chứ, có đi nữa thì cũng là anh làm em khó xử.”
“Anh là chồng của em, có thể có cái gì khó xử.” Cô mỉm cười, học theo cách nói chuyện của anh.
“Vậy em đồng ý trở về nhà họ Lục với anh sao? Đồng ý đi cùng với anh để đối mặt hết tất cả những chuyện sắp phải đối mặt?” Ánh mắt của Lục Triều Dương nhìn cô thắm thiết.
Đường Ngọc Sở nở nụ cười xinh đẹp: “Đương nhiên là em đồng ý rồi, nhưng mà...” Dừng lại một chút: “Chờ chuyện của An Kỳ và Tử Dục giải quyết xong, chúng ta lại trở về nhà họ Lục, nếu không thì em không yên tâm được đâu.”
Lục Triều Dương từ chối cho ý kiến, anh gật đầu nói: “Được, anh nghĩ là ông ngoại sẽ kêu Tử Dục dẫn An Kỳ về nhà họ Thẩm rất nhanh thôi.”
“Dẫn về nhà họ Thẩm hả?” Đường Ngọc Sở nhíu mày, giọng điệu rất là lo lắng mà hỏi: “Ông ngoại là muốn chấp nhận An Kỳ hay là gây khó xử cho An Kỳ vậy anh?”
Lục Triều Dương trầm mặc một lát, sau đó mới trả lời: “Có lẽ là... sẽ có chút phiền phức.”
Chân mày càng níu chặt hơn: “Anh nói là ông ngoại muốn làm khó An Kỳ hả?”
Lục Triều Dương không trực tiếp trả lời cô, mà là nói: “Nghe nói vợ sắp cưới của Tử Dục sắp về nước rồi, đó mới là cháu dâu mà ông ngoại đã chấp nhận, cho nên... em hiểu rồi chứ.”
Hiểu rồi, quả thật cô đã hiểu rồi.
Đường Ngọc Sở cắn môi suy nghĩ một chút, sau đó thăm dò hỏi tiếp: “Anh không thể giúp bọn họ được hả?”
Lục Triều Dương bất đắc dĩ cười cười: “Anh có thể giúp bọn họ, nhưng mà kết quả không nhất định giống như em suy nghĩ.”
Về phương diện tình nghĩa, ông ngoại rất cố chấp, đã muốn để cho Tử Dục kết hôn với cháu gái chiến hữu cũ của ông ấy, vậy thì rất khó thay đổi suy nghĩ của ông ấy.
“Vậy thì phải làm sao bây giờ?” Đường Ngọc Sở rất là lo lắng.
Lục Triều Dương ôm vai của cô, bình thản nói một câu: “Cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Hiện tại dưới tình huống này cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi.
Chẳng mấy chốc Tống An Kỳ liền nổi tiếng ở công ty.
Những người ở bộ phận khác đều lấy cớ có việc mà đi tới bộ phận truyền thông, chính là muốn xem bạn gái của ông chủ có bộ dạng dài ngắn như thế nào.
Bộ phận truyền thông vui như hội, cực kỳ náo nhiệt.
Tống An Kỳ cảm thấy mình giống như là một con khỉ ở trong sở thú, bị người khác nhìn tới nhìn lui, cực kỳ không thoải mái.
Cuối cùng vẫn là Lina không thể nhịn được nữa mà đuổi những người nhiều chuyện ra khỏi bộ phận truyền thông, sau đó gọi Tống An Kỳ vào trong phòng làm việc.
Nhìn cánh cửa phòng làm việc của giám đốc bộ phận đóng chặt lại, mi tâm của Đường Ngọc Sở cau lại trong mắt có lo lắng.
Chuyện hẹn hò của An Kỳ và Tử Dục bị lộ ra ánh sáng, sợ rằng sau đó An Kỳ sẽ phải đối mặt với mưa to gió lớn.
Lần đầu Tử Dục đến Thời Thụy, cô là người đã thực hiện phỏng vấn, cũng làm chuyện Tử Dục có vị hôn thê lộ ra ngoài ánh sáng, người nào có ý đồ thì chắc chắn sẽ lấy chuyện này ra viết báo. Đến lúc đó, An Kỳ sẽ bị đẩy vào vòng xoáy của dư luận.
Nghĩ đến đây, Đường Ngọc Sở thật sự rất ảo não, rất hối hận vì lúc trước tại sao mình lại thực hiện cuộc phỏng vấn đó, lần này nó đã hoàn toàn trở thành vũ khí gây tổn thương cho An Kỳ.
Từ Sinh thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào phòng làm việc của quản lý bộ phận, vẻ mặt đông cứng, cậu ta không khỏi tò mò, thế là bu lại, cũng nhìn về một hướng giống như cô, sau đó ân cần hỏi han: “Chị Ngọc Sở, chị đang nhìn cái gì vậy?”
Bên tai đột nhiên vang lên âm thanh làm cho Đường Ngọc Sở giật cả mình, cô quay đầu lại trừng mắt nhìn Từ Sinh rồi mắng: “Từ Sinh à, cậu đây là đang muốn hù chết tôi hả?”
Từ Sinh không nghĩ tới sẽ dọa cô, có chút xấu hổ le lưỡi: “Xin lỗi chị nha, chị Ngọc Sở.”
Đường Ngọc Sở trừng mắt liếc nhìn cậu ta, sau đó tức giận nói: “Sau này đừng có làm như vậy nữa nha, nếu như người nào nhát gan thì sẽ bị cậu doạ sợ thiệt đó.”
Nghiêm trọng đến vậy luôn hả? Từ Sinh xấu hổ sờ lên mũi của mình, ngoan ngoãn lui về vị trí của mình rồi ngồi xuống.
Vốn dĩ còn muốn quan tâm chị Ngọc Sở, ai ngờ biến khéo thành vụng, thật là lúng túng.
...
Chuyện mà Đường Ngọc Sở lo lắng vẫn xảy ra.
Mối quan hệ giữa Tống An Kỳ và Thẩm Tử Dục đã bị một kênh truyền thông phanh phui ở trên internet, chuyện tổng giám đốc yêu nhân viên của mình cũng chỉ có thể được nhìn thấy ở trong tiểu thuyết, bây giờ lại trở thành sự thật, lập tức ở trên mạng liền sôi trào, mối quan hệ tình cảm yêu đương không phù hợp với thân phận đã leo lên vị trí đầu tiên của danh sách tìm kiếm.
Mà bây giờ tất cả mọi người đều đắm chìm trong hoang tưởng tổng giám đốc bá đạo yêu tôi, một tin tức khác lại xuất hiện, là tin tức lúc trước Thẩm Tử Dục đã thực hiện một cuộc phỏng vấn.
Điều khác biệt chính là trên tin tức đều có nơi được kí hiệu đặc biệt.
“Xin hỏi là hiện tại anh vẫn còn độc thân chứ?”
“Ừm... xem như là độc thân mà cũng không tính là độc thân, bởi vì trong nhà đã sắp xếp đối tượng rồi, hơn nữa cũng đã đính hôn.”
Đây là đáp án lúc ấy Thẩm Tử Dục trả lời với phóng viên.
Trên mạng lập tức vỡ toang, Tống An Kỳ vốn dĩ đang được không ít các cô gái ghen tị nói chim sẻ bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng, lần này lại trở thành mục tiêu công kích.
“Người thứ ba cả đời đều ghét! Người thứ ba cả đời đều ghét!”
“Tôi đau lòng cho người vợ sắp cưới đó ba giây, bị cắm sừng rồi mà còn không biết.”
“Thẩm Tử Dục chính là một người đàn ông khốn nạn, rõ ràng là có vợ sắp cưới rồi, vậy mà còn tìm bạn gái! Đàn ông khốn nạn cả đời đều đen!”
...
Từ ngữ như thế nào ở trên mạng đều có, mà lúc điện thoại của bộ phận công chúng của công ty Thời Thụy sắp bị gọi nổ, cửa công ty cũng có một nhóm phóng viên đang chặn đó, quả thật loạn trong giặc ngoài.
Ngay sau khi nhìn thấy tin tức ở trên mạng, Đường Ngọc Sở liền lôi kéo Tống An Kỳ đi thẳng lên trên phòng của tổng giám đốc.
Lục Thanh Chiêu và Ứng Tiêu Tiêu cũng đang ở đó.
Bầu không khí ở trong phòng làm việc bị kiềm chế nghiêm trọng.
Thật lâu sau, Đường Ngọc Sở mở miệng nói trước: “Bây giờ nên làm như thế nào mới tốt đây?”
Mặc dù đã nghĩ là sẽ xảy ra chuyện như thế này, nhưng mà không ngờ đến chuyện này lại bùng phát đến tình trạng như hiện tại.
Các từ ngữ công kích Tử Dục và An Kỳ ở trên mạng càng ngày càng khó nghe, thậm chí còn bắt đầu công kích tới người thân, nếu như cứ tiếp tục như thế nữa, cô sợ là người thân của An Kỳ sẽ gặp nguy hiểm.
“Tử Dục, cậu ra mặt nói rõ tình huống đi.” Lục Thanh Chiêu nâng mắt lên nhìn về phía Thẩm Tử Dục.
Người kia nhíu mày, nhìn có vẻ như là đối với việc ra mặt nói rõ tình huống hình như là rất khó khăn.
Thấy thế, Ứng Tiêu Tiêu cũng có chút bất mãn: “Thẩm Tử Dục, không phải là anh đang do dự đó chứ? An Kỳ là bởi vì anh cho nên mới lâm vào tình cảnh như thế này, đừng nói là anh sợ nha!”
Thẩm Tử Dục cười khổ: “Tôi chỉ là đang nghĩ cách phải giải quyết như thế nào là tốt nhất.”
“Tốt nhất à?” Ứng Tiêu Tiêu cười nhạo một tiếng, trong ánh mắt nhìn về phía anh ta tràn đầy mỉa mai: “Chờ đến lúc anh nghĩ ra được rồi, An Kỳ cũng bị nước bọt che mất! Nghe lời Thanh Chiêu đi, ra mặt nói rõ tình huống này.”
Lúc này Đường Ngọc Sở cũng phụ họa nói theo: “Tôi cũng đồng ý với Thanh Chiêu. Tử Dục, trước mắt cậu nên ra mặt nói rõ tình huống, chuyện kế tiếp thì chúng ta từ từ giải quyết.”
Trong lòng của mọi người đang ở đây đều rất rõ ràng, điều khiến cho người lo lắng nhất cũng không phải là lời chửi rủa trên mạng, mà là thái độ của nhà họ Thẩm.
Thẩm Tử Dục suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
Nói xong, anh ta nắm chặt lấy tay của Tống An Kỳ ở bên cạnh, quay đầu lại, hai người đối mặt với nhau, trong mắt cả hai đều có nỗi bất an.
...
Nhà dột cũng có lúc gặp mưa.
Ở bên đây, An Kỳ và Tử Dục đang trải qua một lần nguy cơ nhất trong chuyện tình cảm của mình, mà Lục Triều Dương ở bên kia thì lại nhận được điện thoại của ba, kêu anh về nhà họ Lục.
Lúc Đường Ngọc Sở biết được tin tức này, cô trầm mặc thật lâu mới chậm rãi mở miệng hỏi: “Triều Dương, anh định trở về hả?”
Lục Triều Dương nhìn cô chăm chú: “Chúng ta cùng nhau trở về.”
“Về cùng nhau?” Mi tâm của Đường Ngọc Sở nhíu lại, cô từ chối theo bản năng: “Cái này không được đâu, ba của anh kêu anh trở về một mình, cũng không có kêu anh dẫn em về theo.”
Hơn nữa nếu như cô đến nhà họ Lục, chắc chắn sẽ làm cho mâu thuẫn giữa hai ba con bọn họ trở nên sâu sắc hơn.
Cho nên cô không muốn đi, cô cũng sợ hãi.
“Ngọc Sở, anh muốn ông ấy phải chặt đứt suy nghĩ thông gia thương nghiệp, cũng muốn để cho ông ấy biết rằng anh không phải là con rối để cho ông ấy có thể điều khiển.”
Đường Ngọc Sở vẫn còn đang do dự: “Nhưng... nhưng mà em không muốn để cho anh phải khó xử.”
Lục Triều Dương cười nói: “Em là vợ của anh, có cái gì mà khó xử chứ, có đi nữa thì cũng là anh làm em khó xử.”
“Anh là chồng của em, có thể có cái gì khó xử.” Cô mỉm cười, học theo cách nói chuyện của anh.
“Vậy em đồng ý trở về nhà họ Lục với anh sao? Đồng ý đi cùng với anh để đối mặt hết tất cả những chuyện sắp phải đối mặt?” Ánh mắt của Lục Triều Dương nhìn cô thắm thiết.
Đường Ngọc Sở nở nụ cười xinh đẹp: “Đương nhiên là em đồng ý rồi, nhưng mà...” Dừng lại một chút: “Chờ chuyện của An Kỳ và Tử Dục giải quyết xong, chúng ta lại trở về nhà họ Lục, nếu không thì em không yên tâm được đâu.”
Lục Triều Dương từ chối cho ý kiến, anh gật đầu nói: “Được, anh nghĩ là ông ngoại sẽ kêu Tử Dục dẫn An Kỳ về nhà họ Thẩm rất nhanh thôi.”
“Dẫn về nhà họ Thẩm hả?” Đường Ngọc Sở nhíu mày, giọng điệu rất là lo lắng mà hỏi: “Ông ngoại là muốn chấp nhận An Kỳ hay là gây khó xử cho An Kỳ vậy anh?”
Lục Triều Dương trầm mặc một lát, sau đó mới trả lời: “Có lẽ là... sẽ có chút phiền phức.”
Chân mày càng níu chặt hơn: “Anh nói là ông ngoại muốn làm khó An Kỳ hả?”
Lục Triều Dương không trực tiếp trả lời cô, mà là nói: “Nghe nói vợ sắp cưới của Tử Dục sắp về nước rồi, đó mới là cháu dâu mà ông ngoại đã chấp nhận, cho nên... em hiểu rồi chứ.”
Hiểu rồi, quả thật cô đã hiểu rồi.
Đường Ngọc Sở cắn môi suy nghĩ một chút, sau đó thăm dò hỏi tiếp: “Anh không thể giúp bọn họ được hả?”
Lục Triều Dương bất đắc dĩ cười cười: “Anh có thể giúp bọn họ, nhưng mà kết quả không nhất định giống như em suy nghĩ.”
Về phương diện tình nghĩa, ông ngoại rất cố chấp, đã muốn để cho Tử Dục kết hôn với cháu gái chiến hữu cũ của ông ấy, vậy thì rất khó thay đổi suy nghĩ của ông ấy.
“Vậy thì phải làm sao bây giờ?” Đường Ngọc Sở rất là lo lắng.
Lục Triều Dương ôm vai của cô, bình thản nói một câu: “Cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Hiện tại dưới tình huống này cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi.