Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24: Vô cùng ngượng ngùng
Bữa tối này, hai người ăn rất vui vẻ, Đường Ngọc Sở uống chút rượu nên đã hơi say, lúc rời đi người đã lâng lâng rồi.
Sau khi về nhà, Lục Triều Dương vừa cởi áo khoác vừa nói với cô: “Em đi tắm trước đi.”
“Được.”
Hai má Đường Ngọc Sở đỏ bừng, bước chân hơi loạng choạng bước vào phòng tắm.
Khoảng bốn mươi phút sau, cô tắm rửa xong bước ra, nói với Lục Triều Dương đang ngồi trên sofa: “Em tắm xong rồi, anh đi tắm đi.”
Lục Triều Dương ngẩng đầu nhịn cô, thấy mái tóc dài của cô vẫn chưa khô, còn ướp nhẹp rối tung xõa trên vai, nhíu mày nói: “Lại đây ngồi.”
“Ừ.”
Đường Ngọc Sở do dự một lúc, ngồi xuống cạnh anh.
Lục Triều Dương không nói gì, đứng dậy đi tìm máy sấy, giúp cô sấy tóc
Đường Ngọc Sở được anh giúp đỡ có hơi hoảng sợ: “Tự em làm là được.”
“Đừng nhúc nhích.”
Giọng nói của anh trầm thấp, ngón tay thon dài xoa tóc cô, mặt mày vô cùng nghiêm túc.
Đường Ngọc Sở ngơ ngẩn ngồi đó, cảm thấy như trong mơ.
Nam thần quốc dân Lục Triều Dương quyền thế ngập trời cao cao tại thượng, đang sấy tóc giúp cô đó!!!
Tự nhiên không muốn gội đầu một năm thì phải làm sao đây...
Không biết bao lâu sau, Lục Triều Dương cuối cùng cũng tắt máy sấy, nhẹ giọng nói: “Được rồi.”
“Cảm ơn!”
Đường Ngọc Sở hồi phục tinh thần, vén tóc ra phía sau, nhìn anh cười.
Mắt Lục Triều Dương ngưng lại, giống như bị trúng bùa, ánh mắt đột nhiên không thể nào dời khỏi gương mặt của cô được.
Dưới ánh đèn sáng ngời, cô tóc đen như mực, gương mặt xinh đẹp, hai má tươi đẹp, giữa mày mềm mại như nước; đôi mắt lại sáng như sao trời, cười đến tươi sáng; bộ áo ngủ bằng lụa mỏng bao lấy cơ thể mềm mại của cô, phong tình không nói nên lời.
Có lẽ là vẫn chưa hết say, làn da cô có màu hồng phấn mê người, ửng hồng từ mặt đến cổ, mê hoặc đến mức tinh thần chấn động.
Trái tim luôn cứng răn, đột nhiên lại rung động lên, Lục Triều Dương nhịn không được ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn.
Đường Ngọc Sở hoảng sợ, vốn định giãy dụa, nhưng mà nụ hôn của anh đầy tính xâm lược, không bao lâu sau, đã thành công xâm chiếm lý trí của cô.
Lý trí của cô hỗn loạn, hoàn toàn bị anh dẫn dắt, thậm chí còn không kiềm lòng được mà có hành động thuận theo.
Lại thêm một nụ hôn sâu triền miên, hai người cũng hơi động tình, mãi đến khi tay của Lục Triều Dương sờ vào phía trong quần áo cô, Đường Ngọc Sở mới giống như bị sét đánh mà hồi phục tinh thần lại.
Người đàn ông cũng khôi phục lại chút lý trí, thong thả thu tay về, cũng đè nén nỗi xao động trong cơ thể xuống, khó khăn lắm mới dừng lại không tiếp tục nữa.
“Anh đi tắm, em ngủ trước đi.”
Giọng nói của anh trầm thấp, trong đó còn lộ ra cảm xúc áp lực và chịu đựng.
“Ừ.”
Đường Ngọc Sở đỏ bừng cả mặt, vô cùng ngượng ngùng, không dám nhìn anh dù chỉ một lần.
Lục Triều Dương cong khóe môi, vuốt ve mái tóc dài của cô, không nói nữa, nhanh chóng xoay người đi.
Anh vừa đi, sức lực trong người Đường Ngọc Sở giống như cũng biến mất sạch, cơ thể mềm mại ngã ngồi xuống ghế sofa.
Cô che ngực, tim đập nhanh, những chỗ từng được anh vuốt ve lúc nãy vô cùng nóng bỏng, giống như bị lửa đốt, một lúc lâu sau vẫn chưa trở về bình thường.
Ngay hôm sau, những bình luận có liên quan đến câu chuyện máu chó của Đường Ngọc Sở, Cố Ngọc Lam và Bùi Hằng Phúc đã dần dần có xu hướng đi xuống.
Dù sao cũng là tin tức giải trí, kiểu lăng xê máu chó thế này, tới nhanh mà đi cũng đi, huống chi, bản thân Đường Ngọc Sở cũng không phải là siêu sao trong giới giải trí, Cố Ngọc Lam cũng chỉ là một diễn viên hạng ba, tin này bị đưa lên hot search làm lớn lên, cũng chỉ vì ảnh hưởng của sự kiện này quá mức ác liệt mà thôi.
Cái từ “tiểu tam” này chính là từ cấm kỵ của chị em phụ nữ, là thứ mà tất cả phụ nữ đều khinh thường, hơn nữa trong chuyện này còn có một cậu chủ nhà giàu là Bùi Hằng Phúc dính vào, cho nên tin tức vừa ra đã làm cho cư dân mạng ồ lên, lại thêm truyền thông quạt gió thêm củi, lập tức làm tin tức này trở nên hot.
Nhưng mà, nhiệt tình qua rồi, các cư dân mạng cũng sẽ yên lặng đi, chỉ còn một số ít người còn chú ý.
Sau sự kiện này, Bùi Hằng Phúc và Cố Ngọc Lam đã mất sạch danh dự, có không ít người đang kêu gào đòi Cố Ngọc Lam biến khỏi giới giải trí, mong cô ta đừng tiếp tục làm ô nhiễm bầu không khí của giới giải trí nữa.
Sau khi Cố Ngọc Lam nhìn thấy những bình luận này, lập tức bị kích thích mắt nhắm nghiền, vậy mà lại tức giận đến mức hôn mê.
Đường Ngọc Sở cũng không biết chuyện này, sáng sớm, cô và Tống An Kỳ ra ngoài lấy tin, trở về thì vùi đầu viết bản thảo, bận rộn vui vẻ vô cùng, không hề chịu chút ảnh hưởng nào cả.
Tới giữa trưa, cô gọi điện thoại cho Lục Triều Dương, báo cáo hành trình của cô rồi thì đi ra ngoài ăn cơm trưa cùng Tống An Kỳ.
Trong lúc ăn cơm, Tống An Kỳ hỏi Đường Ngọc Sở: “Hôm nay bên chỗ Cố Ngọc Lam và Bùi Hằng Phúc hình như không có động tĩnh gì hết thì phải?”
“Vậy không phải rất tốt sao? Tập đoàn Bùi Thị đã đưa thông báo ra rồi, chuyện tai tiếng này chẳng có tốt lành gì với họ cả, nếu như cứ truy cứu mãi thì có vẻ hơi ngu ngốc, dựa theo sự khôn khéo của Bùi Hằng Phúc chắc là sẽ hiểu được điều này.”
Đường Ngọc Sở ưu nhã nhai thức ăn trong miệng, từ trước đến giờ cô luôn chẳng có hứng thú với chuyện này.
Sau khi về nhà, Lục Triều Dương vừa cởi áo khoác vừa nói với cô: “Em đi tắm trước đi.”
“Được.”
Hai má Đường Ngọc Sở đỏ bừng, bước chân hơi loạng choạng bước vào phòng tắm.
Khoảng bốn mươi phút sau, cô tắm rửa xong bước ra, nói với Lục Triều Dương đang ngồi trên sofa: “Em tắm xong rồi, anh đi tắm đi.”
Lục Triều Dương ngẩng đầu nhịn cô, thấy mái tóc dài của cô vẫn chưa khô, còn ướp nhẹp rối tung xõa trên vai, nhíu mày nói: “Lại đây ngồi.”
“Ừ.”
Đường Ngọc Sở do dự một lúc, ngồi xuống cạnh anh.
Lục Triều Dương không nói gì, đứng dậy đi tìm máy sấy, giúp cô sấy tóc
Đường Ngọc Sở được anh giúp đỡ có hơi hoảng sợ: “Tự em làm là được.”
“Đừng nhúc nhích.”
Giọng nói của anh trầm thấp, ngón tay thon dài xoa tóc cô, mặt mày vô cùng nghiêm túc.
Đường Ngọc Sở ngơ ngẩn ngồi đó, cảm thấy như trong mơ.
Nam thần quốc dân Lục Triều Dương quyền thế ngập trời cao cao tại thượng, đang sấy tóc giúp cô đó!!!
Tự nhiên không muốn gội đầu một năm thì phải làm sao đây...
Không biết bao lâu sau, Lục Triều Dương cuối cùng cũng tắt máy sấy, nhẹ giọng nói: “Được rồi.”
“Cảm ơn!”
Đường Ngọc Sở hồi phục tinh thần, vén tóc ra phía sau, nhìn anh cười.
Mắt Lục Triều Dương ngưng lại, giống như bị trúng bùa, ánh mắt đột nhiên không thể nào dời khỏi gương mặt của cô được.
Dưới ánh đèn sáng ngời, cô tóc đen như mực, gương mặt xinh đẹp, hai má tươi đẹp, giữa mày mềm mại như nước; đôi mắt lại sáng như sao trời, cười đến tươi sáng; bộ áo ngủ bằng lụa mỏng bao lấy cơ thể mềm mại của cô, phong tình không nói nên lời.
Có lẽ là vẫn chưa hết say, làn da cô có màu hồng phấn mê người, ửng hồng từ mặt đến cổ, mê hoặc đến mức tinh thần chấn động.
Trái tim luôn cứng răn, đột nhiên lại rung động lên, Lục Triều Dương nhịn không được ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn.
Đường Ngọc Sở hoảng sợ, vốn định giãy dụa, nhưng mà nụ hôn của anh đầy tính xâm lược, không bao lâu sau, đã thành công xâm chiếm lý trí của cô.
Lý trí của cô hỗn loạn, hoàn toàn bị anh dẫn dắt, thậm chí còn không kiềm lòng được mà có hành động thuận theo.
Lại thêm một nụ hôn sâu triền miên, hai người cũng hơi động tình, mãi đến khi tay của Lục Triều Dương sờ vào phía trong quần áo cô, Đường Ngọc Sở mới giống như bị sét đánh mà hồi phục tinh thần lại.
Người đàn ông cũng khôi phục lại chút lý trí, thong thả thu tay về, cũng đè nén nỗi xao động trong cơ thể xuống, khó khăn lắm mới dừng lại không tiếp tục nữa.
“Anh đi tắm, em ngủ trước đi.”
Giọng nói của anh trầm thấp, trong đó còn lộ ra cảm xúc áp lực và chịu đựng.
“Ừ.”
Đường Ngọc Sở đỏ bừng cả mặt, vô cùng ngượng ngùng, không dám nhìn anh dù chỉ một lần.
Lục Triều Dương cong khóe môi, vuốt ve mái tóc dài của cô, không nói nữa, nhanh chóng xoay người đi.
Anh vừa đi, sức lực trong người Đường Ngọc Sở giống như cũng biến mất sạch, cơ thể mềm mại ngã ngồi xuống ghế sofa.
Cô che ngực, tim đập nhanh, những chỗ từng được anh vuốt ve lúc nãy vô cùng nóng bỏng, giống như bị lửa đốt, một lúc lâu sau vẫn chưa trở về bình thường.
Ngay hôm sau, những bình luận có liên quan đến câu chuyện máu chó của Đường Ngọc Sở, Cố Ngọc Lam và Bùi Hằng Phúc đã dần dần có xu hướng đi xuống.
Dù sao cũng là tin tức giải trí, kiểu lăng xê máu chó thế này, tới nhanh mà đi cũng đi, huống chi, bản thân Đường Ngọc Sở cũng không phải là siêu sao trong giới giải trí, Cố Ngọc Lam cũng chỉ là một diễn viên hạng ba, tin này bị đưa lên hot search làm lớn lên, cũng chỉ vì ảnh hưởng của sự kiện này quá mức ác liệt mà thôi.
Cái từ “tiểu tam” này chính là từ cấm kỵ của chị em phụ nữ, là thứ mà tất cả phụ nữ đều khinh thường, hơn nữa trong chuyện này còn có một cậu chủ nhà giàu là Bùi Hằng Phúc dính vào, cho nên tin tức vừa ra đã làm cho cư dân mạng ồ lên, lại thêm truyền thông quạt gió thêm củi, lập tức làm tin tức này trở nên hot.
Nhưng mà, nhiệt tình qua rồi, các cư dân mạng cũng sẽ yên lặng đi, chỉ còn một số ít người còn chú ý.
Sau sự kiện này, Bùi Hằng Phúc và Cố Ngọc Lam đã mất sạch danh dự, có không ít người đang kêu gào đòi Cố Ngọc Lam biến khỏi giới giải trí, mong cô ta đừng tiếp tục làm ô nhiễm bầu không khí của giới giải trí nữa.
Sau khi Cố Ngọc Lam nhìn thấy những bình luận này, lập tức bị kích thích mắt nhắm nghiền, vậy mà lại tức giận đến mức hôn mê.
Đường Ngọc Sở cũng không biết chuyện này, sáng sớm, cô và Tống An Kỳ ra ngoài lấy tin, trở về thì vùi đầu viết bản thảo, bận rộn vui vẻ vô cùng, không hề chịu chút ảnh hưởng nào cả.
Tới giữa trưa, cô gọi điện thoại cho Lục Triều Dương, báo cáo hành trình của cô rồi thì đi ra ngoài ăn cơm trưa cùng Tống An Kỳ.
Trong lúc ăn cơm, Tống An Kỳ hỏi Đường Ngọc Sở: “Hôm nay bên chỗ Cố Ngọc Lam và Bùi Hằng Phúc hình như không có động tĩnh gì hết thì phải?”
“Vậy không phải rất tốt sao? Tập đoàn Bùi Thị đã đưa thông báo ra rồi, chuyện tai tiếng này chẳng có tốt lành gì với họ cả, nếu như cứ truy cứu mãi thì có vẻ hơi ngu ngốc, dựa theo sự khôn khéo của Bùi Hằng Phúc chắc là sẽ hiểu được điều này.”
Đường Ngọc Sở ưu nhã nhai thức ăn trong miệng, từ trước đến giờ cô luôn chẳng có hứng thú với chuyện này.