Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 108
Editor: Masha
Cố Hành Giản nắm tay nàng nói: “Lam Lam, Hoàn Nhan Tông Bật là nhân vật rất lợi hại, phụ tử Anh quốc công đều suýt nữa thua dưới tay hắn. Ta không muốn nàng gặp nguy hiểm.”
Hạ Sơ Lam cầm lại tay hắn nói: “Ta càng không muốn ngài gặp nguy hiểm. Ngài ngẫm lại xem, biết rõ chuyến đi này nguy hiểm, ta sao có thể yên tâm để ngài đi một mình? Cách nhau thiên sơn vạn thủy, như vậy qua ngày quá gian nan. Ta nhất định sẽ không thêm phiền toái, chỉ cần để ta bồi bên cạnh ngài, được không?”
Cố Hành Giản nhìn ánh mắt khẩn thiết của nàng, ôm nàng vào trong lòng, vuốt ve mặt nàng: “Để ta nghĩ lại.” Nếu không thể bảo đảm an toàn của nàng, hắn sẽ không tùy tiện đáp ứng. Hắn người này nhất quán suy nghĩ cẩn thận, huống chi là quan hệ đến nàng. Hưng Nguyên phủ rốt cuộc vẫn thuộc lãnh thổ Đại Tống, Hoàn Nhan Tông Bật nếu dám ở Tống thổ gây chuyện, Cố Hành Giản chắc chắn làm hắn hối hận!
Hạ Sơ Lam cũng không từng bước ép sát, thay đổi đề tài: “Kỳ thật ngài không cần quá lo lắng cho ta. Khi còn nhỏ cha thường mang ta và Diễn Nhi ra biển, trên biển gió to sóng lớn, sự cố thuyền hủy người vong cũng không ít. Cha nói ra biển chính là luyện lá gan, thêm kiến thức, còn như mệnh số đều là do ông trời quyết định.”
“Cha nàng là người khó lường.” Cố Hành Giản tự đáy lòng nói. Xem Hạ Bách Thịnh dưỡng ra một đôi nhi nữ này, liền biết ông không phải phụ thân bình thường.
Hạ Sơ Lam cười nói: “Ông cực kì cưng chiều ta, đối với Diễn Nhi lại rất nghiêm khắc.” Hiện tại ngẫm lại, đối đãi khác biệt như vậy không hẳn chỉ vì nàng là nữ nhi, còn bởi vì nàng không phải nữ nhi Hạ gia. Cho nên tính tình nguyên chủ như vậy, Hạ Bách Thịnh và Đỗ thị vẫn luôn dung túng, không có quản giáo nghiêm khắc hơn.
“Cưng chiều như thế nào, có giống ta không?” Cố Hành Giản nâng cằm nàng lên, nhìn đôi mắt nàng. Mắt nàng sạch sẽ trong suốt, như nước chảy qua núi cao.
Hạ Sơ Lam bị hắn nhìn đến ngượng ngùng, rũ mắt xuống. Lời này nói, bọn họ không giống như là phu thê bình thường…… Hắn đối với nàng còn không phải là cưng chiều sao? Mỗi ngày ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh, chuyện gì cũng không cần nàng nhọc lòng. Kể từ khi gả cho hắn, nàng chỉ cần lo ăn lo ngủ, rất nhiều năm chưa từng thanh nhàn như thế. Kỳ thật nàng là người không chịu ngồi yên, cho nên cũng nghĩ đi ra ngoài giải sầu.
“Ngài đừng nhìn ta như vậy ……” Ánh mắt hắn chuyên chú, nàng bị hắn nhìn đến mức mặt đỏ bừng, hô hấp rối loạn.
Cố Hành Giản nhìn đến hàng lông mi dày đậm của nàng, không khỏi cúi đầu hôn. Hạ Sơ Lam cảm thấy thực ngứa, liền nhắm hai mắt lại. Hắn hôn một đường dừng ở chóp mũi nàng, trên môi, trên cằm, trên cổ, phảng phất như mưa sa ôn nhu tỉ mỉ.
Hắn ôm nàng vào trong ngực, duỗi tay cởi xiêm y của nàng, cả người bao phủ nàng. Đây là tư thái bảo hộ cực đoan, cũng vô cùng cường thế. Bởi vì tuổi tác và quyền thế của hắn, nàng ở trước mặt hắn vẫn luôn thần phục, nhỏ yếu. Nhưng nàng trong xương cốt cũng không phải nữ nhân ngoan ngoãn, nguyện ý phục thấp. Nàng phản công đẩy hắn ngã trên giường, ôm đầu của hắn hôn môi hắn.
Hắn bị nàng hôn, hàm hồ hỏi: “Nha đầu, nàng muốn ở phía trên?”
Tư thế này, hình như sẽ vào được càng sâu. Hắn vuốt ve lưng nàng trơn bóng, duỗi tay xem xét, chỗ kia đã đủ dung nạp hắn.
Nhưng Hạ Sơ Lam không chú tâm nghe hắn nói, còn ở trên mặt hắn lung tung hôn môi. Thẳng đến khi hai tay hắn vịn eo nàng nhấn xuống một cái, nàng nhẹ kêu một tiếng, cả người xụi lơ ở trên người hắn.
Khoái cảm như cuồng phong sóng lớn chụp lấy nàng, nàng cố hết sức mà bám vào cánh tay hắn, nhìn gương mặt hắn, mồ hôi rơi như mưa. Cuối cùng trong đầu dường như chỉ còn lại pháo hoa xem qua tối nay, từng viên nổ tung.
Sau khi xong việc, Cố Hành Giản ôm nàng đi tịnh phòng. Lúc này nàng lại rất thành thật, tùy ý hắn lau rửa. Sau đó hắn ôm nàng về lại giường, sau đó tự mình đi lại rương y phục tìm bộ trung y vải bông và áo ngực màu đỏ tươi ra. Hắn mang y phục đến bên giường, đỡ nàng dậy, giúp nàng mặc từng cái vào.
Hạ Sơ Lam mệt đến không muốn nói chuyện, dựa vào lòng hắn. Xiêm y của nàng hắn thường xuyên mặc vào cởi ra, đã sớm vô cùng thuần thục. Lúc hắn giúp nàng mặc áo ngực, nhìn đến trên ngực nàng trắng nõn có mấy dấu hôn, không khỏi duỗi tay sờ sờ. Vừa rồi cái tư thế kia, hai người đều có chút hưng phấn. Hơn nữa nàng ở phía trên, vừa vặn đưa một đôi mật đào đến bên miệng hắn.
Người trong lòng lập tức co lại một chút, tay nhỏ bắt lấy vạt áo hắn.
Hắn không phải còn muốn nữa đi?
“Phu quân……” Hạ Sơ Lam bất lực kêu một tiếng, “Vừa rồi chàng rõ ràng đáp ứng ta……”
Cố Hành Giản không nhịn được cười, bàn tay to vuốt đỉnh đầu nàng, trấn an nói: “Yên tâm, ta không làm gì cả. Vừa rồi còn như sói nhỏ đẩy ngã ta, còn tưởng rằng nàng có tiến bộ, kết quả……” Kết quả mới hai lần đã bại trận.
Hạ Sơ Lam bị hắn nói làm gương mặt nóng lên, duỗi tay che lại miệng hắn, không cho hắn nói nữa. Nàng cũng không biết vừa rồi tại sao lại đẩy ngã hắn, thật sự có chút không ra thể thống gì. Thời điểm quên hết tất cả, mới dễ dàng lộ ra bản chất.
Cố Hành Giản cười ra tiếng, kéo tay nàng xuống: “Được, không nói nữa. Ngủ đi.”
Hắn thật ra để nàng tùy ý. Lạc thú khuê phòng mà thôi, không có người ngoài, cũng không chú ý lấy phu vi tôn gì.
Cố Hành Giản ôm ấp thực yên ổn, Hạ Sơ Lam đi vào giấc ngủ rất nhanh, bất quá trong chốc lát, liền buông lỏng người thả cánh tay trên cổ hắn. Cố Hành Giản đem tay nàng bỏ vào trong chăn, lại ôm nàng nằm thẳng một chút, giống như làm vậy trong lòng mới kiên định. Hôm nay khi trong cung mở tiệc, hắn có thể cảm nhận được Lục Ngạn Viễn ngồi sau lưng vẫn luôn nhìn hắn. Hắn biết Lục Ngạn Viễn suy nghĩ gì. Chẳng qua muốn đoạt người ở trong tay hắn, để xem Lục Ngạn Viễn có bản lĩnh này hay không.
Hắn giơ tay sờ sờ gương mặt người trong lòng, làn da tinh tế bóng loáng, cảm xúc vô cùng mềm mại. Nàng thật quá xinh đẹp, dáng vẻ khi ngủ, hắn có thể si mê nhìn thật lâu. Hắn người này kỳ thật không có cảm giác an toàn. Trước kia cũng không cầu cái gì, bởi vì không hiếm lạ những gì có được, có được cũng không trông cậy sẽ lâu dài. Nhưng duy độc nha đầu này, gần như bá đạo mà chiếm cứ toàn bộ tình cảm ký thác của hắn. Hắn tuyệt không thể để mất đi.
So với việc để nàng lưu lại đô thành, cả ngày lo lắng đề phòng, còn không bằng mang theo bên người tự mình nhìn, hắn mới có thể yên tâm.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới trước kia từng đeo lục lạc trên cổ mèo con. Nó đi đến nơi nào, lục lạc đều vang vang, hắn lập tức có thể tìm được…… Hắn nắm cổ tay mảnh khảnh của nàng nhìn nhìn, ngay sau đó lại từ bỏ ý niệm này. Quá mức trẻ con, vẫn là về sau làm một đôi vòng tay cho hài tử bọn họ đi.
Ăn tết đã nhiều ngày, tướng phủ có rất nhiều người tới chúc tết, mỗi ngày trước cửa ngựa xe như nước. Còn có rất nhiều phu nhân tặng lễ cho Hạ Sơ Lam, Hạ Sơ Lam thấy Nam bá đã vội đến xoay quanh, liền tự mình sửa sang lại danh mục quà tặng. Trước kia ở Hạ gia, ngày lễ ngày tết người quen lui tới, cũng đều là nàng xử lý.
Chẳng qua thương nhân lui tới, đưa đều là sinh ý, hoặc là ưu đãi, tương đối tục khí. Nhà hiển quý không giống vậy, đưa tranh chữ, đưa đồ cổ, đưa vàng bạc ngọc khí, mỗi một kiện lấy ra, đều rất vang danh. Thời điểm Hạ Sơ Lam làm buôn bán, gặp qua thứ tốt không ít, nhưng đến lúc này mới biết được, vài thứ dân gian đó so sánh với những thứ quyền quý trong tay, vẫn là quá bình thường.
Tư An và Lục Bình đang đem bái thiếp và lễ vật nhất nhất nhập sổ sách, Tư An “Ồ” một tiếng, nhìn về phía Hạ Sơ Lam: “Chỗ này có cái hộp hình như là phủ Ân Bình Quận Vương đưa tới.”
Ân Bình Quận Vương sẽ không tặng lễ cho nàng, hẳn là Hạ Sơ Thiền đưa. Nàng ta đã lặng yên không một tiếng động mà vào phủ, nghe nói Hoàng Hậu nương nương còn cố ý từ trong cung chọn hai ma ma có kinh nghiệm chiếu cố nàng. Kỳ thật phủ đệ mới của Ân Bình Quận Vương cách tướng phủ cũng không xa, nhưng Hạ Sơ Lam cũng không muốn đi xem nàng ta. Nàng ta tuy rằng được như ý nguyện mà ở bên cạnh Ân Bình Quận Vương, nhưng chuyện này nói đến cùng cũng không vẻ vang cho lắm.
Hạ Sơ Lam kêu Tư An mở hộp ra, bên trong là một pho tượng Ngọc Quan Âm, trong lòng ôm một đứa trẻ sơ sinh. Hóa ra là Tống Tử Quan Âm. Phía dưới còn một trang giấy: “Nhập phủ nhiều ngày, thật tưởng niệm Tam tỷ, khi nào nhàn rỗi không ngại qua phủ, tỷ muội tụ họp. Sơ Thiền.”
Tống Tử Quan Âm kỳ thật cũng là ngụ ý tốt, hy vọng nàng có thể sớm sinh quý tử. Hạ Sơ Lam nhìn Quan Âm, suy đoán Hạ Sơ Thiền ở vương phủ qua ngày chỉ sợ không dễ chịu. Nếu không lấy lòng dạ ngũ muội này của nàng, sao có thể chủ động thỉnh nàng đi quý phủ thăm đâu? Nhưng con đường này là Hạ Sơ Thiền tự mình chọn, lúc trước mang tâm tư muốn trèo cao, hẳn phải biết sẽ gánh vác kết quả như thế nào.
Những thứ đó gấm vóc rực rỡ, nhà cao cửa rộng vô hạn phong quang, cái nào sau lưng không có một đống chuyện xưa chua xót.
“Cô nương, chúng ta nên đưa gì đáp lễ?” Tư An thử hỏi.
“Để ta ngẫm lại.” Hạ Sơ Lam đem Tống Tử Quan Âm thả lại hộp gấm.
Phòng cách vách, mấy quan viên Hộ Bộ tặng lễ chúc tết Cố Hành Giản. Cố Hành Giản bảo Nam bá nhất nhất nhận lấy lễ vật, cảm tạ bọn họ. Trên quan trường lui tới này nọ, vẫn là cần thiết. Nếu hắn không thu nhận, ngược lại sẽ làm bọn quan viên thấp thỏm lo âu, cho rằng mình đã làm sai cái gì. Những quan viên này vốn dĩ đến trước mặt Tể tướng để Tể tướng quen mặt, sau khi tặng lễ liền cáo từ. Chỉ còn lại một quan viên đứng ở trong phòng không đi, tựa hồ có chuyện muốn nói.
Cố Hành Giản ngước mắt, nhàn nhạt hỏi: “Trần đại nhân còn có việc?”
Quan viên họ Trần kia đi vài bước đến trước án thư của Cố Hành Giản, thấp giọng nói: “Hạ quan còn có một lễ vật ở ngoài cửa, vừa rồi người nhiều, không tiện đưa vào.”
“Trần đại nhân mới vừa rồi không phải đã đưa lễ? Quy củ nơi này của ta ngươi biết, không thu lễ trọng.” Cố Hành Giản nói.
Trần đại nhân ghé sát vào nói: “Tướng gia, không phải là lễ trọng. Chính là tiểu quan mới vào Thanh Phong Viện, sạch sẽ thật sự, chưa từng hầu hạ người nào, hạ quan nghĩ đưa cho ngài vui đùa một chút. Nếu không, ngài xem trước?”
Tiểu quan? Mày Cố Hành Giản hơi hơi nhăn lại. Hắn đã cưới vợ, những quan viên này sao vẫn còn nghĩ muốn nhét nam sủng cho hắn? Đây là loại suy nghĩ gì. Hắn cho tới bây giờ chưa từng đặt chân đến những địa phương như Thanh Phong Viện.
Trần đại nhân cho rằng Tể tướng ngượng ngùng thu nhận, thấp giọng nói: “Lần trước hồi phủ cùng ngài, nhìn thấy trong phủ ngài có một tiểu lang quân tuấn tú. Quan viên dưỡng một hai người ở trong phủ, coi như đồng dạng với cơ thiếp, cũng không có gì. Diện mạo người này vô cùng thanh tú, ngài không bằng đổi tới chơi đùa, cũng có cảm giác mới mẻ ……”
Cố Hành Giản nghĩ ra, lần trước Hạ Sơ Lam ngủ quên trong phòng hắn, hắn làm trò trước mặt chúng quan viên ôm nàng về phòng, làm cho bọn họ hiểu lầm hắn hảo nam phong. Hắn sờ sờ trán, nói với Trần đại nhân: “Ngươi hiểu lầm. Tiểu lang quân kia chính là nội tử, bất quá mặc nam trang thôi. Cố mỗ không có đoạn tụ chi phích, từ đầu đến cuối đều chỉ thích nữ tử. Còn thỉnh Trần đại nhân mang người về đi.”
Trần đại nhân sửng sốt, nhất thời có chút không phản ứng kịp. Nói như vậy, trên triều đình truyền đã lâu Cố tướng hảo nam phong, hóa ra chỉ là hiểu lầm? Hiểu lầm nhưng nháo lớn.
Nam bá đưa vị Trần đại nhân còn đang ngơ ngẩn đi ra ngoài. Cố Hành Giản lắc đầu, nghiêng đầu nói với Sùng Minh: “Ngươi đi chỗ Trung Nghĩa Bá phu nhân truyền lời mấy câu.”
Sùng Minh tưởng việc gì quan trọng, vội vàng cúi đầu nghe. Chờ sau khi nghe xong, khóe miệng hắn giật giật. Đại khái đây là nhiệm vụ kỳ quái nhất hắn từng phải thi hành.
Mấy ngày sau, bọn quan viên đều nghe phu nhân nhà mình miệng mang vị chua nói, Cố tướng sủng ái tân phu nhân đến mức nào, cảm tình phu thê tốt như thế nào, còn bảo phu quân nhà mình nên học nhiều ở Cố tướng ôn nhu săn sóc. Gió bên gối vừa thổi qua, không có ai truyền tin Cố Hành Giản hảo nam phong nữa.
Sùng Nghĩa công phủ, Ngô thị nghe phụ nhân trong tộc chúc tết nói đến Cố Hành Giản, cũng là miệng đầy hâm mộ: “Ngài nói Hạ gia tỷ muội này, có phải mệnh tốt quá hay không? Tướng gia xa xôi bên kia không nói, chồng già vợ trẻ, tất nhiên phá lệ sủng ái, nghe nói sủng như nữ nhi, muốn gì được đó. Gần thì nói Ngô Quân, xem như xuất sắc nhất trong thế hệ này của Ngô gia chúng ta, sang năm kỳ thi mùa xuân nói không chừng có thể đạt Trạng Nguyên, lại bị tam phòng Hạ gia sớm định ra hôn sự, hại nữ nhi nhà ta đều không có cơ hội.”
Ngô thị uống trà cười nhạt nói: “Đây đều là tạo hóa của Hạ gia, chúng ta hâm mộ không đến.” Trong đầu bà lại hiện lên bộ dáng Hạ Sơ Lam. Tướng mạo khí chất đó, không khác gì với Thiến Nương năm đó. Nữ nhân như vậy, trời sinh có thể hàng phục nam nhân ưu tú nhất, không có gì là kỳ quái.
Phụ nhân kia lại ghé sát vào nói: “Phu nhân, công tử tuổi cũng không còn nhỏ, sao vẫn chưa nghĩ đến chuyện cưới vợ? Nơi này của ta thật ra có người rất tốt ……”
Chuyện của Tiêu Dục, Ngô thị từ trước đến nay không quản nhiều. Bà không thể sinh dục, sau khi Tiêu Dục sinh ra, liền ghi tạc dưới danh nghĩa bà nuôi nấng, nhưng vẫn luôn do ma ma và nhũ mẫu chăm sóc, quan hệ mẫu tử rất nhạt. Chuyện này chỉ có một vài người biết, người ngoài đều cho rằng Tiêu Dục do bà thân sinh.
“Tự nó có chủ ý, ta làm mẫu thân, cũng không tiện can thiệp chuyện của nó.” Ngô thị cười nói. Kỳ thật bà căn bản không làm chủ được chuyện của Tiêu Dục.
Phụ nhân kia tiếc hận nói: “Đều nói ngài và lệnh công anh minh, hôn sự con cái đều do chính bọn họ làm chủ. Lấy điều kiện của Thanh Nguyên huyện chủ, gả cho Phượng gia lụi bại ở Thục Trung, thật ủy khuất.”
Ngô thị không để tâm. Tiêu Bích Linh bất quá là sau khi Tiêu Kiệm say rượu, sủng hạnh một tỳ nữ sinh hạ nàng. Sau lại giúp nàng thỉnh danh hào huyện chủ, giá trị con người nàng mới tăng gấp bội.
Lúc này, thị nữ tới gặp Ngô thị, nói là Tiêu Kiệm thỉnh nàng đi thư phòng.
Ngô thị có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng trước mặt phụ nhân trong tộc này không dám biểu lộ ra. Tại nhân gia bình thường, trượng phu gọi thê tử là việc thiên kinh địa nghĩa. Ở chỗ của bà, lại quá khó có được.
Nửa canh giờ trước, Tiêu Kiệm thu được công văn từ Tuyền Châu truyền về. Người của hắn dò hỏi hàng xóm trước kia của Hạ gia, không có người nào gặp qua Lý Thiến. Nhưng mặt khác có một manh mối quan trọng, đó là mười mấy năm trước, Hạ Bách Thịnh làm buôn bán ở nơi khác, sau lại tiếp Đỗ thị qua đó. Chờ đến khi hai người trở về lại Tuyền Châu, Đỗ thị đã ôm bé Hạ Sơ Lam.
Nói cách khác, không có người tận mắt nhìn thấy Đỗ thị sinh hạ hài tử. Trên người hài tử lại có kỳ lân ngọc bội…… Nhất định có quan hệ với Thiến Nhi. Ông dạo bước trong thư phòng, nỗi lòng lên xuống không chừng. Một năm kia, bọn họ theo hoàng đế đi thuyền trốn về phía Nam, ông rõ ràng tận mắt nhìn thấy nàng nhảy vào trong biển, hay là lúc ấy nàng không chết? Hoặc là được người cứu, hoặc ở một thôn trang nào đó mai danh ẩn tích sinh hoạt. Vậy nàng như thế nào nhận thức phu thê Hạ Bách Thịnh?
Đứa trẻ Hạ Sơ Lam này chẳng lẽ là cốt nhục của ông? Nếu không Thiến Nhi vì sao để lại kỳ lân ngọc bội cho nàng? Nếu để lại ngọc bội, vì sao lại không cho người Hạ gia trực tiếp tới tìm ông? Liên tiếp những bí ẩn tra tấn ông, ông hận không thể lập tức tìm được dưỡng mẫu Hạ Sơ Lam, hỏi bà rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì.
Ngô thị ở ngoài cửa gọi một tiếng, Tiêu Kiệm để bà tiến vào, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Ngươi đi qua tướng phủ, nhìn thấy Cố tướng phu nhân, cảm thấy nàng như thế nào?”
Mí mắt Ngô thị nhảy một cái, không biết Tiêu Kiệm sao lại đột nhiên hỏi về Hạ Sơ Lam. Chẳng lẽ ông ta phát hiện chuyện gì? Người bà phái đi Tuyền Châu không tra được manh mối hữu dụng, càng không có người nào từng gặp qua Thiến Nương. Bà cho rằng đây là sự trùng hợp. Hơn nữa trong tư tâm, bà cũng không hy vọng Tiêu Kiệm biết trên đời này có người lớn lên rất giống Thiến Nương.
Rốt cuộc phu thê nhiều năm, Tiêu Kiệm liếc mắt một cái đã nhìn ra Ngô thị khác lạ, lạnh lùng nói: “Ngươi quả nhiên biết cái gì, lại gạt ta. Ngô Thục Mẫn, ngươi vẫn là bộ dáng cũ, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.”
______________________
Chú thích:
Đoạn tụ chi phích: câu này xuất phát từ “mối tình cắt tay áo” giữa Hán Ai Đế và Đổng Hiền.
Theo sử sách còn ghi chép lại,Đổng Hiềnkhông chỉ có khuôn mặt của một mỹ nhân mà từ ngôn ngữ cử chỉ đều giống phụ nữ, “tính tình dịu dàng”, “giỏi quyến rũ”. Cũng vì thếAi Đếrất cưng chiềuĐổng Hiền.
Có một lần ngủ trưa,Đổng Hiềngối lên cánh tay áo củaAi Đếmà ngủ.Ai Đế muốn quay người nhưng cũng không muốn làm Đổng Hiền tỉnh giấcnên lấy kiếm cắt đứt cánh tay áo của mình.
Thế nên người đời sau mới gọi mối tình củaAi ĐếvàĐổng Hiềnlà “Đoạn tụ chi phích”, nghĩ là “mối tình cắt tay áo”.
Cố Hành Giản nắm tay nàng nói: “Lam Lam, Hoàn Nhan Tông Bật là nhân vật rất lợi hại, phụ tử Anh quốc công đều suýt nữa thua dưới tay hắn. Ta không muốn nàng gặp nguy hiểm.”
Hạ Sơ Lam cầm lại tay hắn nói: “Ta càng không muốn ngài gặp nguy hiểm. Ngài ngẫm lại xem, biết rõ chuyến đi này nguy hiểm, ta sao có thể yên tâm để ngài đi một mình? Cách nhau thiên sơn vạn thủy, như vậy qua ngày quá gian nan. Ta nhất định sẽ không thêm phiền toái, chỉ cần để ta bồi bên cạnh ngài, được không?”
Cố Hành Giản nhìn ánh mắt khẩn thiết của nàng, ôm nàng vào trong lòng, vuốt ve mặt nàng: “Để ta nghĩ lại.” Nếu không thể bảo đảm an toàn của nàng, hắn sẽ không tùy tiện đáp ứng. Hắn người này nhất quán suy nghĩ cẩn thận, huống chi là quan hệ đến nàng. Hưng Nguyên phủ rốt cuộc vẫn thuộc lãnh thổ Đại Tống, Hoàn Nhan Tông Bật nếu dám ở Tống thổ gây chuyện, Cố Hành Giản chắc chắn làm hắn hối hận!
Hạ Sơ Lam cũng không từng bước ép sát, thay đổi đề tài: “Kỳ thật ngài không cần quá lo lắng cho ta. Khi còn nhỏ cha thường mang ta và Diễn Nhi ra biển, trên biển gió to sóng lớn, sự cố thuyền hủy người vong cũng không ít. Cha nói ra biển chính là luyện lá gan, thêm kiến thức, còn như mệnh số đều là do ông trời quyết định.”
“Cha nàng là người khó lường.” Cố Hành Giản tự đáy lòng nói. Xem Hạ Bách Thịnh dưỡng ra một đôi nhi nữ này, liền biết ông không phải phụ thân bình thường.
Hạ Sơ Lam cười nói: “Ông cực kì cưng chiều ta, đối với Diễn Nhi lại rất nghiêm khắc.” Hiện tại ngẫm lại, đối đãi khác biệt như vậy không hẳn chỉ vì nàng là nữ nhi, còn bởi vì nàng không phải nữ nhi Hạ gia. Cho nên tính tình nguyên chủ như vậy, Hạ Bách Thịnh và Đỗ thị vẫn luôn dung túng, không có quản giáo nghiêm khắc hơn.
“Cưng chiều như thế nào, có giống ta không?” Cố Hành Giản nâng cằm nàng lên, nhìn đôi mắt nàng. Mắt nàng sạch sẽ trong suốt, như nước chảy qua núi cao.
Hạ Sơ Lam bị hắn nhìn đến ngượng ngùng, rũ mắt xuống. Lời này nói, bọn họ không giống như là phu thê bình thường…… Hắn đối với nàng còn không phải là cưng chiều sao? Mỗi ngày ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh, chuyện gì cũng không cần nàng nhọc lòng. Kể từ khi gả cho hắn, nàng chỉ cần lo ăn lo ngủ, rất nhiều năm chưa từng thanh nhàn như thế. Kỳ thật nàng là người không chịu ngồi yên, cho nên cũng nghĩ đi ra ngoài giải sầu.
“Ngài đừng nhìn ta như vậy ……” Ánh mắt hắn chuyên chú, nàng bị hắn nhìn đến mức mặt đỏ bừng, hô hấp rối loạn.
Cố Hành Giản nhìn đến hàng lông mi dày đậm của nàng, không khỏi cúi đầu hôn. Hạ Sơ Lam cảm thấy thực ngứa, liền nhắm hai mắt lại. Hắn hôn một đường dừng ở chóp mũi nàng, trên môi, trên cằm, trên cổ, phảng phất như mưa sa ôn nhu tỉ mỉ.
Hắn ôm nàng vào trong ngực, duỗi tay cởi xiêm y của nàng, cả người bao phủ nàng. Đây là tư thái bảo hộ cực đoan, cũng vô cùng cường thế. Bởi vì tuổi tác và quyền thế của hắn, nàng ở trước mặt hắn vẫn luôn thần phục, nhỏ yếu. Nhưng nàng trong xương cốt cũng không phải nữ nhân ngoan ngoãn, nguyện ý phục thấp. Nàng phản công đẩy hắn ngã trên giường, ôm đầu của hắn hôn môi hắn.
Hắn bị nàng hôn, hàm hồ hỏi: “Nha đầu, nàng muốn ở phía trên?”
Tư thế này, hình như sẽ vào được càng sâu. Hắn vuốt ve lưng nàng trơn bóng, duỗi tay xem xét, chỗ kia đã đủ dung nạp hắn.
Nhưng Hạ Sơ Lam không chú tâm nghe hắn nói, còn ở trên mặt hắn lung tung hôn môi. Thẳng đến khi hai tay hắn vịn eo nàng nhấn xuống một cái, nàng nhẹ kêu một tiếng, cả người xụi lơ ở trên người hắn.
Khoái cảm như cuồng phong sóng lớn chụp lấy nàng, nàng cố hết sức mà bám vào cánh tay hắn, nhìn gương mặt hắn, mồ hôi rơi như mưa. Cuối cùng trong đầu dường như chỉ còn lại pháo hoa xem qua tối nay, từng viên nổ tung.
Sau khi xong việc, Cố Hành Giản ôm nàng đi tịnh phòng. Lúc này nàng lại rất thành thật, tùy ý hắn lau rửa. Sau đó hắn ôm nàng về lại giường, sau đó tự mình đi lại rương y phục tìm bộ trung y vải bông và áo ngực màu đỏ tươi ra. Hắn mang y phục đến bên giường, đỡ nàng dậy, giúp nàng mặc từng cái vào.
Hạ Sơ Lam mệt đến không muốn nói chuyện, dựa vào lòng hắn. Xiêm y của nàng hắn thường xuyên mặc vào cởi ra, đã sớm vô cùng thuần thục. Lúc hắn giúp nàng mặc áo ngực, nhìn đến trên ngực nàng trắng nõn có mấy dấu hôn, không khỏi duỗi tay sờ sờ. Vừa rồi cái tư thế kia, hai người đều có chút hưng phấn. Hơn nữa nàng ở phía trên, vừa vặn đưa một đôi mật đào đến bên miệng hắn.
Người trong lòng lập tức co lại một chút, tay nhỏ bắt lấy vạt áo hắn.
Hắn không phải còn muốn nữa đi?
“Phu quân……” Hạ Sơ Lam bất lực kêu một tiếng, “Vừa rồi chàng rõ ràng đáp ứng ta……”
Cố Hành Giản không nhịn được cười, bàn tay to vuốt đỉnh đầu nàng, trấn an nói: “Yên tâm, ta không làm gì cả. Vừa rồi còn như sói nhỏ đẩy ngã ta, còn tưởng rằng nàng có tiến bộ, kết quả……” Kết quả mới hai lần đã bại trận.
Hạ Sơ Lam bị hắn nói làm gương mặt nóng lên, duỗi tay che lại miệng hắn, không cho hắn nói nữa. Nàng cũng không biết vừa rồi tại sao lại đẩy ngã hắn, thật sự có chút không ra thể thống gì. Thời điểm quên hết tất cả, mới dễ dàng lộ ra bản chất.
Cố Hành Giản cười ra tiếng, kéo tay nàng xuống: “Được, không nói nữa. Ngủ đi.”
Hắn thật ra để nàng tùy ý. Lạc thú khuê phòng mà thôi, không có người ngoài, cũng không chú ý lấy phu vi tôn gì.
Cố Hành Giản ôm ấp thực yên ổn, Hạ Sơ Lam đi vào giấc ngủ rất nhanh, bất quá trong chốc lát, liền buông lỏng người thả cánh tay trên cổ hắn. Cố Hành Giản đem tay nàng bỏ vào trong chăn, lại ôm nàng nằm thẳng một chút, giống như làm vậy trong lòng mới kiên định. Hôm nay khi trong cung mở tiệc, hắn có thể cảm nhận được Lục Ngạn Viễn ngồi sau lưng vẫn luôn nhìn hắn. Hắn biết Lục Ngạn Viễn suy nghĩ gì. Chẳng qua muốn đoạt người ở trong tay hắn, để xem Lục Ngạn Viễn có bản lĩnh này hay không.
Hắn giơ tay sờ sờ gương mặt người trong lòng, làn da tinh tế bóng loáng, cảm xúc vô cùng mềm mại. Nàng thật quá xinh đẹp, dáng vẻ khi ngủ, hắn có thể si mê nhìn thật lâu. Hắn người này kỳ thật không có cảm giác an toàn. Trước kia cũng không cầu cái gì, bởi vì không hiếm lạ những gì có được, có được cũng không trông cậy sẽ lâu dài. Nhưng duy độc nha đầu này, gần như bá đạo mà chiếm cứ toàn bộ tình cảm ký thác của hắn. Hắn tuyệt không thể để mất đi.
So với việc để nàng lưu lại đô thành, cả ngày lo lắng đề phòng, còn không bằng mang theo bên người tự mình nhìn, hắn mới có thể yên tâm.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới trước kia từng đeo lục lạc trên cổ mèo con. Nó đi đến nơi nào, lục lạc đều vang vang, hắn lập tức có thể tìm được…… Hắn nắm cổ tay mảnh khảnh của nàng nhìn nhìn, ngay sau đó lại từ bỏ ý niệm này. Quá mức trẻ con, vẫn là về sau làm một đôi vòng tay cho hài tử bọn họ đi.
Ăn tết đã nhiều ngày, tướng phủ có rất nhiều người tới chúc tết, mỗi ngày trước cửa ngựa xe như nước. Còn có rất nhiều phu nhân tặng lễ cho Hạ Sơ Lam, Hạ Sơ Lam thấy Nam bá đã vội đến xoay quanh, liền tự mình sửa sang lại danh mục quà tặng. Trước kia ở Hạ gia, ngày lễ ngày tết người quen lui tới, cũng đều là nàng xử lý.
Chẳng qua thương nhân lui tới, đưa đều là sinh ý, hoặc là ưu đãi, tương đối tục khí. Nhà hiển quý không giống vậy, đưa tranh chữ, đưa đồ cổ, đưa vàng bạc ngọc khí, mỗi một kiện lấy ra, đều rất vang danh. Thời điểm Hạ Sơ Lam làm buôn bán, gặp qua thứ tốt không ít, nhưng đến lúc này mới biết được, vài thứ dân gian đó so sánh với những thứ quyền quý trong tay, vẫn là quá bình thường.
Tư An và Lục Bình đang đem bái thiếp và lễ vật nhất nhất nhập sổ sách, Tư An “Ồ” một tiếng, nhìn về phía Hạ Sơ Lam: “Chỗ này có cái hộp hình như là phủ Ân Bình Quận Vương đưa tới.”
Ân Bình Quận Vương sẽ không tặng lễ cho nàng, hẳn là Hạ Sơ Thiền đưa. Nàng ta đã lặng yên không một tiếng động mà vào phủ, nghe nói Hoàng Hậu nương nương còn cố ý từ trong cung chọn hai ma ma có kinh nghiệm chiếu cố nàng. Kỳ thật phủ đệ mới của Ân Bình Quận Vương cách tướng phủ cũng không xa, nhưng Hạ Sơ Lam cũng không muốn đi xem nàng ta. Nàng ta tuy rằng được như ý nguyện mà ở bên cạnh Ân Bình Quận Vương, nhưng chuyện này nói đến cùng cũng không vẻ vang cho lắm.
Hạ Sơ Lam kêu Tư An mở hộp ra, bên trong là một pho tượng Ngọc Quan Âm, trong lòng ôm một đứa trẻ sơ sinh. Hóa ra là Tống Tử Quan Âm. Phía dưới còn một trang giấy: “Nhập phủ nhiều ngày, thật tưởng niệm Tam tỷ, khi nào nhàn rỗi không ngại qua phủ, tỷ muội tụ họp. Sơ Thiền.”
Tống Tử Quan Âm kỳ thật cũng là ngụ ý tốt, hy vọng nàng có thể sớm sinh quý tử. Hạ Sơ Lam nhìn Quan Âm, suy đoán Hạ Sơ Thiền ở vương phủ qua ngày chỉ sợ không dễ chịu. Nếu không lấy lòng dạ ngũ muội này của nàng, sao có thể chủ động thỉnh nàng đi quý phủ thăm đâu? Nhưng con đường này là Hạ Sơ Thiền tự mình chọn, lúc trước mang tâm tư muốn trèo cao, hẳn phải biết sẽ gánh vác kết quả như thế nào.
Những thứ đó gấm vóc rực rỡ, nhà cao cửa rộng vô hạn phong quang, cái nào sau lưng không có một đống chuyện xưa chua xót.
“Cô nương, chúng ta nên đưa gì đáp lễ?” Tư An thử hỏi.
“Để ta ngẫm lại.” Hạ Sơ Lam đem Tống Tử Quan Âm thả lại hộp gấm.
Phòng cách vách, mấy quan viên Hộ Bộ tặng lễ chúc tết Cố Hành Giản. Cố Hành Giản bảo Nam bá nhất nhất nhận lấy lễ vật, cảm tạ bọn họ. Trên quan trường lui tới này nọ, vẫn là cần thiết. Nếu hắn không thu nhận, ngược lại sẽ làm bọn quan viên thấp thỏm lo âu, cho rằng mình đã làm sai cái gì. Những quan viên này vốn dĩ đến trước mặt Tể tướng để Tể tướng quen mặt, sau khi tặng lễ liền cáo từ. Chỉ còn lại một quan viên đứng ở trong phòng không đi, tựa hồ có chuyện muốn nói.
Cố Hành Giản ngước mắt, nhàn nhạt hỏi: “Trần đại nhân còn có việc?”
Quan viên họ Trần kia đi vài bước đến trước án thư của Cố Hành Giản, thấp giọng nói: “Hạ quan còn có một lễ vật ở ngoài cửa, vừa rồi người nhiều, không tiện đưa vào.”
“Trần đại nhân mới vừa rồi không phải đã đưa lễ? Quy củ nơi này của ta ngươi biết, không thu lễ trọng.” Cố Hành Giản nói.
Trần đại nhân ghé sát vào nói: “Tướng gia, không phải là lễ trọng. Chính là tiểu quan mới vào Thanh Phong Viện, sạch sẽ thật sự, chưa từng hầu hạ người nào, hạ quan nghĩ đưa cho ngài vui đùa một chút. Nếu không, ngài xem trước?”
Tiểu quan? Mày Cố Hành Giản hơi hơi nhăn lại. Hắn đã cưới vợ, những quan viên này sao vẫn còn nghĩ muốn nhét nam sủng cho hắn? Đây là loại suy nghĩ gì. Hắn cho tới bây giờ chưa từng đặt chân đến những địa phương như Thanh Phong Viện.
Trần đại nhân cho rằng Tể tướng ngượng ngùng thu nhận, thấp giọng nói: “Lần trước hồi phủ cùng ngài, nhìn thấy trong phủ ngài có một tiểu lang quân tuấn tú. Quan viên dưỡng một hai người ở trong phủ, coi như đồng dạng với cơ thiếp, cũng không có gì. Diện mạo người này vô cùng thanh tú, ngài không bằng đổi tới chơi đùa, cũng có cảm giác mới mẻ ……”
Cố Hành Giản nghĩ ra, lần trước Hạ Sơ Lam ngủ quên trong phòng hắn, hắn làm trò trước mặt chúng quan viên ôm nàng về phòng, làm cho bọn họ hiểu lầm hắn hảo nam phong. Hắn sờ sờ trán, nói với Trần đại nhân: “Ngươi hiểu lầm. Tiểu lang quân kia chính là nội tử, bất quá mặc nam trang thôi. Cố mỗ không có đoạn tụ chi phích, từ đầu đến cuối đều chỉ thích nữ tử. Còn thỉnh Trần đại nhân mang người về đi.”
Trần đại nhân sửng sốt, nhất thời có chút không phản ứng kịp. Nói như vậy, trên triều đình truyền đã lâu Cố tướng hảo nam phong, hóa ra chỉ là hiểu lầm? Hiểu lầm nhưng nháo lớn.
Nam bá đưa vị Trần đại nhân còn đang ngơ ngẩn đi ra ngoài. Cố Hành Giản lắc đầu, nghiêng đầu nói với Sùng Minh: “Ngươi đi chỗ Trung Nghĩa Bá phu nhân truyền lời mấy câu.”
Sùng Minh tưởng việc gì quan trọng, vội vàng cúi đầu nghe. Chờ sau khi nghe xong, khóe miệng hắn giật giật. Đại khái đây là nhiệm vụ kỳ quái nhất hắn từng phải thi hành.
Mấy ngày sau, bọn quan viên đều nghe phu nhân nhà mình miệng mang vị chua nói, Cố tướng sủng ái tân phu nhân đến mức nào, cảm tình phu thê tốt như thế nào, còn bảo phu quân nhà mình nên học nhiều ở Cố tướng ôn nhu săn sóc. Gió bên gối vừa thổi qua, không có ai truyền tin Cố Hành Giản hảo nam phong nữa.
Sùng Nghĩa công phủ, Ngô thị nghe phụ nhân trong tộc chúc tết nói đến Cố Hành Giản, cũng là miệng đầy hâm mộ: “Ngài nói Hạ gia tỷ muội này, có phải mệnh tốt quá hay không? Tướng gia xa xôi bên kia không nói, chồng già vợ trẻ, tất nhiên phá lệ sủng ái, nghe nói sủng như nữ nhi, muốn gì được đó. Gần thì nói Ngô Quân, xem như xuất sắc nhất trong thế hệ này của Ngô gia chúng ta, sang năm kỳ thi mùa xuân nói không chừng có thể đạt Trạng Nguyên, lại bị tam phòng Hạ gia sớm định ra hôn sự, hại nữ nhi nhà ta đều không có cơ hội.”
Ngô thị uống trà cười nhạt nói: “Đây đều là tạo hóa của Hạ gia, chúng ta hâm mộ không đến.” Trong đầu bà lại hiện lên bộ dáng Hạ Sơ Lam. Tướng mạo khí chất đó, không khác gì với Thiến Nương năm đó. Nữ nhân như vậy, trời sinh có thể hàng phục nam nhân ưu tú nhất, không có gì là kỳ quái.
Phụ nhân kia lại ghé sát vào nói: “Phu nhân, công tử tuổi cũng không còn nhỏ, sao vẫn chưa nghĩ đến chuyện cưới vợ? Nơi này của ta thật ra có người rất tốt ……”
Chuyện của Tiêu Dục, Ngô thị từ trước đến nay không quản nhiều. Bà không thể sinh dục, sau khi Tiêu Dục sinh ra, liền ghi tạc dưới danh nghĩa bà nuôi nấng, nhưng vẫn luôn do ma ma và nhũ mẫu chăm sóc, quan hệ mẫu tử rất nhạt. Chuyện này chỉ có một vài người biết, người ngoài đều cho rằng Tiêu Dục do bà thân sinh.
“Tự nó có chủ ý, ta làm mẫu thân, cũng không tiện can thiệp chuyện của nó.” Ngô thị cười nói. Kỳ thật bà căn bản không làm chủ được chuyện của Tiêu Dục.
Phụ nhân kia tiếc hận nói: “Đều nói ngài và lệnh công anh minh, hôn sự con cái đều do chính bọn họ làm chủ. Lấy điều kiện của Thanh Nguyên huyện chủ, gả cho Phượng gia lụi bại ở Thục Trung, thật ủy khuất.”
Ngô thị không để tâm. Tiêu Bích Linh bất quá là sau khi Tiêu Kiệm say rượu, sủng hạnh một tỳ nữ sinh hạ nàng. Sau lại giúp nàng thỉnh danh hào huyện chủ, giá trị con người nàng mới tăng gấp bội.
Lúc này, thị nữ tới gặp Ngô thị, nói là Tiêu Kiệm thỉnh nàng đi thư phòng.
Ngô thị có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng trước mặt phụ nhân trong tộc này không dám biểu lộ ra. Tại nhân gia bình thường, trượng phu gọi thê tử là việc thiên kinh địa nghĩa. Ở chỗ của bà, lại quá khó có được.
Nửa canh giờ trước, Tiêu Kiệm thu được công văn từ Tuyền Châu truyền về. Người của hắn dò hỏi hàng xóm trước kia của Hạ gia, không có người nào gặp qua Lý Thiến. Nhưng mặt khác có một manh mối quan trọng, đó là mười mấy năm trước, Hạ Bách Thịnh làm buôn bán ở nơi khác, sau lại tiếp Đỗ thị qua đó. Chờ đến khi hai người trở về lại Tuyền Châu, Đỗ thị đã ôm bé Hạ Sơ Lam.
Nói cách khác, không có người tận mắt nhìn thấy Đỗ thị sinh hạ hài tử. Trên người hài tử lại có kỳ lân ngọc bội…… Nhất định có quan hệ với Thiến Nhi. Ông dạo bước trong thư phòng, nỗi lòng lên xuống không chừng. Một năm kia, bọn họ theo hoàng đế đi thuyền trốn về phía Nam, ông rõ ràng tận mắt nhìn thấy nàng nhảy vào trong biển, hay là lúc ấy nàng không chết? Hoặc là được người cứu, hoặc ở một thôn trang nào đó mai danh ẩn tích sinh hoạt. Vậy nàng như thế nào nhận thức phu thê Hạ Bách Thịnh?
Đứa trẻ Hạ Sơ Lam này chẳng lẽ là cốt nhục của ông? Nếu không Thiến Nhi vì sao để lại kỳ lân ngọc bội cho nàng? Nếu để lại ngọc bội, vì sao lại không cho người Hạ gia trực tiếp tới tìm ông? Liên tiếp những bí ẩn tra tấn ông, ông hận không thể lập tức tìm được dưỡng mẫu Hạ Sơ Lam, hỏi bà rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì.
Ngô thị ở ngoài cửa gọi một tiếng, Tiêu Kiệm để bà tiến vào, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Ngươi đi qua tướng phủ, nhìn thấy Cố tướng phu nhân, cảm thấy nàng như thế nào?”
Mí mắt Ngô thị nhảy một cái, không biết Tiêu Kiệm sao lại đột nhiên hỏi về Hạ Sơ Lam. Chẳng lẽ ông ta phát hiện chuyện gì? Người bà phái đi Tuyền Châu không tra được manh mối hữu dụng, càng không có người nào từng gặp qua Thiến Nương. Bà cho rằng đây là sự trùng hợp. Hơn nữa trong tư tâm, bà cũng không hy vọng Tiêu Kiệm biết trên đời này có người lớn lên rất giống Thiến Nương.
Rốt cuộc phu thê nhiều năm, Tiêu Kiệm liếc mắt một cái đã nhìn ra Ngô thị khác lạ, lạnh lùng nói: “Ngươi quả nhiên biết cái gì, lại gạt ta. Ngô Thục Mẫn, ngươi vẫn là bộ dáng cũ, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.”
______________________
Chú thích:
Đoạn tụ chi phích: câu này xuất phát từ “mối tình cắt tay áo” giữa Hán Ai Đế và Đổng Hiền.
Theo sử sách còn ghi chép lại,Đổng Hiềnkhông chỉ có khuôn mặt của một mỹ nhân mà từ ngôn ngữ cử chỉ đều giống phụ nữ, “tính tình dịu dàng”, “giỏi quyến rũ”. Cũng vì thếAi Đếrất cưng chiềuĐổng Hiền.
Có một lần ngủ trưa,Đổng Hiềngối lên cánh tay áo củaAi Đếmà ngủ.Ai Đế muốn quay người nhưng cũng không muốn làm Đổng Hiền tỉnh giấcnên lấy kiếm cắt đứt cánh tay áo của mình.
Thế nên người đời sau mới gọi mối tình củaAi ĐếvàĐổng Hiềnlà “Đoạn tụ chi phích”, nghĩ là “mối tình cắt tay áo”.