-
Chương 34
Mộc Phỉ thu ngân châm trong tay lại, dây thần kinh đang căng thẳng dần buông lỏng, cầm khăn lụa lau mồ hôi trên trán Viêm Dục, nàng cười khanh khách giải thích: "Phụ thân, tuần này là bắt đầu đợt trị liệu thứ ba rồi, theo tính toán của con, sau bốn đợt trị liệu là người đã có thể nhớ được đại khái mọi chuyện, trừ chuyện trong lòng người không muốn biết, những chuyện khác đều có thể."
Ánh mắt Viêm Dục hơi lóe, theo bản năng nâng trán của mình, trong thời gian gần đây, rất nhiều hình ảnh vừa xa lạ lại vừa quen thuộc thoắt ẩn thoắt hiện trong đầu hắn, tựa như quá khứ khiến hắn chẳng thể bắt lại được, nhưng ở trong đầu, hắn đã có thể nhớ lại cuộc sống hồi bé của mình, bao gồm cả thế lực do một tay hắn sáng lập.
Cuối cùng là hình ảnh một người nam tử khí tức cao quí sóng vai cùng hắn, giữa hai người là một cô gái đáng yêu mặc hồng quần, bộ dáng ước chừng khoảng bảy tám tuổi.
Đó là Nghiên Nghiên?
Chẳng biết tại sao, Nghiên Nghiên lại đến ngó nghiêng dưới vách đá, sau đó, thân thể của nàng chao đảo một cái, Viêm Dục không chút nghĩ ngợi nhào tới, hắn và nữ hài tử kia lơ lửng bên vách núi, thân thể trong không trung lung lay không chỗ rơi.
Tiếng khóc và tiếng thét hoảng loạn của nữ hài tử đập vào màng nhĩ, Viêm Dục muốn biết chuyện xảy ra tiếp theo, lại phát hiện nam tử kia và nữ hài tử hắn đang nắm tay đã biến mất không thấy đâu. Hắn tìm khắp đầu cũng không tìm thấy được dấu vết của bọn họ.
Đầu rất đau, những hình ảnh lẻ tẻ kia, khâu thành một bức họa hoàn chỉnh trong đầu hắn, đôi mắt đen nhánh xẹt qua tia sáng khác thường, đôi lông mi dài cong vút khép chặt lại, cái trán nhăn tít như rất khổ sở.
Nữ nhi nói cũng không hoàn toàn đúng, bỗng nhiên hắn biết càng nhiều chuyện hơn.
Trong thời điểm nữ nhi không có ở đây, hắn và Liễu Thiên Sở sau mấy lần nói chuyện cũng biết nhiều ngọn nguồn, hơn nữa, hắn cũng đón nhận người hầu Liễu Thiên Sở phái tới, dùng cách lợi dụng bọn họ thật tốt.
Giống như hiện tại, phía sau cây đại thụ nào đó ở bên ngoài, chính là ẩn vệ Liễu Thiên Sở phái tới bảo vệ hắn.
Mộc Phỉ thả lỏng nhìn chằm chằm vẻ mặt của Viêm Dục, nhìn hắn thi thoảng cau mày lại mím môi, gương mặt vốn đỏ sẫm cho vừa được chữa bệnh giờ đây trắng bệch yếu ớt như tờ giấy, sau một khắc, ngón tay của hắn hơi cong, đầu ngón tay đội lên trên đầu, gân xanh trên mu bàn tay như ẩn như hiện.
Hắn rất khổ sở.
Phải kêu tỉnh hắn, trong lòng Mộc Phỉ căng thẳng, nắm quyền hít sâu một hơi, âm thanh mềm mại, như âm thanh cổ tranh nhún nhảy nhẹ nhàng vang lên: "Phụ thân, nhớ lại chuyện gì kỳ thú sao, có thể kể cho con nghe với không?"
Viêm Dục đột nhiên mở mắt, đôi mắt đen sắc bén lóe lên một ngọn sáng rồi nhanh chóng biến mất, đối diện với ánh mắt nhẹ nhàng tinh xảo của Mộc Phỉ, trở nên vững vàng, hắn giơ tay Vuốt đầu Mộc Phỉ, nhếch môi nhàn nhạt cười: "Ta thấy được một cảnh đẹp nhất ở Tương Sơn."
Mộc Phỉ trước mắt hắn, bóng dánh mảnh khảnh đơn bạc thẳng tắp, đôi môi anh đào cười ngọt ngào xinh đẹp, rõ ràng là phải lệ thuộc vào người lớn, nhưng lại lộ ra vẻ thành thục hơn so với tuổi, nàng còn cố tình dùng vẻ ngoài ngốc nghếch để che giấu, nhưng vẫn không thể che nổi hào quang của nàng.
Chính là một phong cảnh đẹp nhất trong thôn Tương Sơn này.
Một diệu nhân như vậy, lại để cho hắn gặp được. Nhớ lại Liễu Thiên Sở thử dò xét lời hắn, dòng họ Mộc Phỉ, tại triều Hoàng đế quốc, thật có một gia tộc gọi như vậy, thật hy vọng Mộc Phỉ không có liên quan gì đến gia tộc kia.
"A, thật sao? Con sống ở thôn Tương Sơn lâu như vậy, cũng không biết nơi nào được, ngày mai phụ thân mang con ra ngoài nhé?" Mộc Phỉ gối đầu lên đầu gối Viêm Dục, cố ý buông lỏng đổi đề tài, ngẩng đầu đầy nhìn hắn mong đợi: "Phụ nữ khác, cứ cách một khoảng thời gian sẽ du ngạo một lần, nhưng chúng ta một lần cũng chưa."
Mộc Phỉ vừa nói chuyện, vừa nghĩ tới cuộc sống không nơi nương tựa của mình ở hiện tại, khi đó nàng hy vọng lúc nào đó cha nuôi sẽ mang nàng đến khu vui chơi, đến công viên dưới đáy biển, nhưng nàng biết cha rất bận, nàng rất nghe lời cha mẹ, theo tâm ý của họ làm một đứa trẻ ngona ngoãn, ở trong thành làm một cô công chúa hạnh phúc.
Câu phụ nữ khác như đánh vào lòng của Viêm Dục, khiến Viêm Dục không đành lòng nhất chính là đôi thủy mâu trong suốt kia đang lấp lánh ngập tràn mong đợi, nhẹ nhàng chạm vào đáy lòng hắn. Hắn phát hiện, nơi hấp dẫn nhất trên người nàng, chính là đôi mắt sáng ngời như lưu ly, trong như nước, bóng loáng sáng rỡ, lại tăm tối không thấy đáy, ánh sáng cơ trí và dí dỏm thay nhau hiện lên, hoàn toàn có cảm giác hài hòa.
“Được." Viêm Dục cười gật đầu đồng ý, sau đó tốt bụng nhắc nhở: "Liễu Thiên Sở lúc đi nói rõ ngày cùng con quan sát cửa hàng rồi tham thảo hạng mục công việc, con chắc chắn ngày mai còn thời gian rảnh mà du ngoạn sao?"
"À há, con lại quên béng mất." Vẻ mặt Mộc Phỉ như đưa đám, nàng lại quên mất chuyện quan trọng như vậy, vỗ ót một cái, đôi mày đẹp nhíu lại, chu môi đỏ mọng làm nũng: "Ngày mai sau khi làm xong hết những việc này, chúng ta tới nơi người vừa nói du ngoạn, được chứ?"
Viêm dục mỉm cười gật đầu, trong lòng rất vui vẻ, còn có vị ngọt, chảy xuôi trong máu quanh người. Nữ nhi của hắn, là tiểu nha đầu mà hắn sủng ái, còn dùng âm thanh ngọt ngào làm nũng, loại u mê này chỉ thuộc về duy nhất ở lứa tuổi nàng, khiến hắn cảm thấy rất vui, một tia mê say dần bay lên, đun nóng nhiệt độ quanh thân hắn.
Hắn hơi mở mắt, dừng mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Mộc Phỉ, đột nhiên hắn có cảm giác muốn vuốt lên đôi lông mày của nàng, đúng là điên.
Không khí rất ấm áp, không vì hai người trầm mặc mà lúng túng, giữa hai người vô cùng ăn ý, ngay cả hô hấp cũng muốn hòa thành một thể.
Mộc Phỉ đắm chìm trong lời hứa của Viêm Dục mà thầm vui mừng, mà Viêm Dục thì lại đang nghĩ tới chuyện khác, hắn kéo Mộc Phỉ, nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng hỏi "Con nói ta nghe, hôm qua trong thôn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Đầu Mộc Phỉ vẫn chưa theo được ý của Viêm Dục, nàng mờ mịt nhìn dung nhan mê người phóng đại trước mắt, mỗi ngày đều cúi đầu nhìn như vậy, đều nói thấy nhiều rồi thì thị giác sẽ sinh chán, sao nàng nhìn nhiều như vậy, vẫn cảm thấy phụ thân xinh đạp bất phàm, khiến nàng có ảo giác cứ như đang ở tiên cảnh.
"Hồi hồn!" Viêm Dục buồn cười gõ ót Mộc Phỉ, hắn tự nhận gó mà của hắn là mê người nhất, quả nhiên, nữ nhi vừa liếc nhìn cái đã ngây người, đối với việc thẩm vấn sau này rất có hiệu quả: "Nói đi, ngày hôm qua tới khe suối đã làm gì, con thành thực khai báo cho ta."
Phi, tiên nhân đâu chứ, rõ ràng là mỹ yêu tinh giảo hoạt, yêu nghiệt cả người toắt ra sự cám dỗ!
Mộc Phỉ che ót, tức giận thầm nói: "Làm gì có, Xảo Nương đánh nhau với Liễu nương, con chỉ đi khuyên can thôi."
Viêm Dục nhíu mày: "Khuyên can mà lại khuyên tới nỗi Xảo Nương phải ở trên giường ăn ngủ vệ sinh? Còn không mau nói thật à!"
Ánh mắt Viêm Dục hơi lóe, theo bản năng nâng trán của mình, trong thời gian gần đây, rất nhiều hình ảnh vừa xa lạ lại vừa quen thuộc thoắt ẩn thoắt hiện trong đầu hắn, tựa như quá khứ khiến hắn chẳng thể bắt lại được, nhưng ở trong đầu, hắn đã có thể nhớ lại cuộc sống hồi bé của mình, bao gồm cả thế lực do một tay hắn sáng lập.
Cuối cùng là hình ảnh một người nam tử khí tức cao quí sóng vai cùng hắn, giữa hai người là một cô gái đáng yêu mặc hồng quần, bộ dáng ước chừng khoảng bảy tám tuổi.
Đó là Nghiên Nghiên?
Chẳng biết tại sao, Nghiên Nghiên lại đến ngó nghiêng dưới vách đá, sau đó, thân thể của nàng chao đảo một cái, Viêm Dục không chút nghĩ ngợi nhào tới, hắn và nữ hài tử kia lơ lửng bên vách núi, thân thể trong không trung lung lay không chỗ rơi.
Tiếng khóc và tiếng thét hoảng loạn của nữ hài tử đập vào màng nhĩ, Viêm Dục muốn biết chuyện xảy ra tiếp theo, lại phát hiện nam tử kia và nữ hài tử hắn đang nắm tay đã biến mất không thấy đâu. Hắn tìm khắp đầu cũng không tìm thấy được dấu vết của bọn họ.
Đầu rất đau, những hình ảnh lẻ tẻ kia, khâu thành một bức họa hoàn chỉnh trong đầu hắn, đôi mắt đen nhánh xẹt qua tia sáng khác thường, đôi lông mi dài cong vút khép chặt lại, cái trán nhăn tít như rất khổ sở.
Nữ nhi nói cũng không hoàn toàn đúng, bỗng nhiên hắn biết càng nhiều chuyện hơn.
Trong thời điểm nữ nhi không có ở đây, hắn và Liễu Thiên Sở sau mấy lần nói chuyện cũng biết nhiều ngọn nguồn, hơn nữa, hắn cũng đón nhận người hầu Liễu Thiên Sở phái tới, dùng cách lợi dụng bọn họ thật tốt.
Giống như hiện tại, phía sau cây đại thụ nào đó ở bên ngoài, chính là ẩn vệ Liễu Thiên Sở phái tới bảo vệ hắn.
Mộc Phỉ thả lỏng nhìn chằm chằm vẻ mặt của Viêm Dục, nhìn hắn thi thoảng cau mày lại mím môi, gương mặt vốn đỏ sẫm cho vừa được chữa bệnh giờ đây trắng bệch yếu ớt như tờ giấy, sau một khắc, ngón tay của hắn hơi cong, đầu ngón tay đội lên trên đầu, gân xanh trên mu bàn tay như ẩn như hiện.
Hắn rất khổ sở.
Phải kêu tỉnh hắn, trong lòng Mộc Phỉ căng thẳng, nắm quyền hít sâu một hơi, âm thanh mềm mại, như âm thanh cổ tranh nhún nhảy nhẹ nhàng vang lên: "Phụ thân, nhớ lại chuyện gì kỳ thú sao, có thể kể cho con nghe với không?"
Viêm Dục đột nhiên mở mắt, đôi mắt đen sắc bén lóe lên một ngọn sáng rồi nhanh chóng biến mất, đối diện với ánh mắt nhẹ nhàng tinh xảo của Mộc Phỉ, trở nên vững vàng, hắn giơ tay Vuốt đầu Mộc Phỉ, nhếch môi nhàn nhạt cười: "Ta thấy được một cảnh đẹp nhất ở Tương Sơn."
Mộc Phỉ trước mắt hắn, bóng dánh mảnh khảnh đơn bạc thẳng tắp, đôi môi anh đào cười ngọt ngào xinh đẹp, rõ ràng là phải lệ thuộc vào người lớn, nhưng lại lộ ra vẻ thành thục hơn so với tuổi, nàng còn cố tình dùng vẻ ngoài ngốc nghếch để che giấu, nhưng vẫn không thể che nổi hào quang của nàng.
Chính là một phong cảnh đẹp nhất trong thôn Tương Sơn này.
Một diệu nhân như vậy, lại để cho hắn gặp được. Nhớ lại Liễu Thiên Sở thử dò xét lời hắn, dòng họ Mộc Phỉ, tại triều Hoàng đế quốc, thật có một gia tộc gọi như vậy, thật hy vọng Mộc Phỉ không có liên quan gì đến gia tộc kia.
"A, thật sao? Con sống ở thôn Tương Sơn lâu như vậy, cũng không biết nơi nào được, ngày mai phụ thân mang con ra ngoài nhé?" Mộc Phỉ gối đầu lên đầu gối Viêm Dục, cố ý buông lỏng đổi đề tài, ngẩng đầu đầy nhìn hắn mong đợi: "Phụ nữ khác, cứ cách một khoảng thời gian sẽ du ngạo một lần, nhưng chúng ta một lần cũng chưa."
Mộc Phỉ vừa nói chuyện, vừa nghĩ tới cuộc sống không nơi nương tựa của mình ở hiện tại, khi đó nàng hy vọng lúc nào đó cha nuôi sẽ mang nàng đến khu vui chơi, đến công viên dưới đáy biển, nhưng nàng biết cha rất bận, nàng rất nghe lời cha mẹ, theo tâm ý của họ làm một đứa trẻ ngona ngoãn, ở trong thành làm một cô công chúa hạnh phúc.
Câu phụ nữ khác như đánh vào lòng của Viêm Dục, khiến Viêm Dục không đành lòng nhất chính là đôi thủy mâu trong suốt kia đang lấp lánh ngập tràn mong đợi, nhẹ nhàng chạm vào đáy lòng hắn. Hắn phát hiện, nơi hấp dẫn nhất trên người nàng, chính là đôi mắt sáng ngời như lưu ly, trong như nước, bóng loáng sáng rỡ, lại tăm tối không thấy đáy, ánh sáng cơ trí và dí dỏm thay nhau hiện lên, hoàn toàn có cảm giác hài hòa.
“Được." Viêm Dục cười gật đầu đồng ý, sau đó tốt bụng nhắc nhở: "Liễu Thiên Sở lúc đi nói rõ ngày cùng con quan sát cửa hàng rồi tham thảo hạng mục công việc, con chắc chắn ngày mai còn thời gian rảnh mà du ngoạn sao?"
"À há, con lại quên béng mất." Vẻ mặt Mộc Phỉ như đưa đám, nàng lại quên mất chuyện quan trọng như vậy, vỗ ót một cái, đôi mày đẹp nhíu lại, chu môi đỏ mọng làm nũng: "Ngày mai sau khi làm xong hết những việc này, chúng ta tới nơi người vừa nói du ngoạn, được chứ?"
Viêm dục mỉm cười gật đầu, trong lòng rất vui vẻ, còn có vị ngọt, chảy xuôi trong máu quanh người. Nữ nhi của hắn, là tiểu nha đầu mà hắn sủng ái, còn dùng âm thanh ngọt ngào làm nũng, loại u mê này chỉ thuộc về duy nhất ở lứa tuổi nàng, khiến hắn cảm thấy rất vui, một tia mê say dần bay lên, đun nóng nhiệt độ quanh thân hắn.
Hắn hơi mở mắt, dừng mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Mộc Phỉ, đột nhiên hắn có cảm giác muốn vuốt lên đôi lông mày của nàng, đúng là điên.
Không khí rất ấm áp, không vì hai người trầm mặc mà lúng túng, giữa hai người vô cùng ăn ý, ngay cả hô hấp cũng muốn hòa thành một thể.
Mộc Phỉ đắm chìm trong lời hứa của Viêm Dục mà thầm vui mừng, mà Viêm Dục thì lại đang nghĩ tới chuyện khác, hắn kéo Mộc Phỉ, nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng hỏi "Con nói ta nghe, hôm qua trong thôn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Đầu Mộc Phỉ vẫn chưa theo được ý của Viêm Dục, nàng mờ mịt nhìn dung nhan mê người phóng đại trước mắt, mỗi ngày đều cúi đầu nhìn như vậy, đều nói thấy nhiều rồi thì thị giác sẽ sinh chán, sao nàng nhìn nhiều như vậy, vẫn cảm thấy phụ thân xinh đạp bất phàm, khiến nàng có ảo giác cứ như đang ở tiên cảnh.
"Hồi hồn!" Viêm Dục buồn cười gõ ót Mộc Phỉ, hắn tự nhận gó mà của hắn là mê người nhất, quả nhiên, nữ nhi vừa liếc nhìn cái đã ngây người, đối với việc thẩm vấn sau này rất có hiệu quả: "Nói đi, ngày hôm qua tới khe suối đã làm gì, con thành thực khai báo cho ta."
Phi, tiên nhân đâu chứ, rõ ràng là mỹ yêu tinh giảo hoạt, yêu nghiệt cả người toắt ra sự cám dỗ!
Mộc Phỉ che ót, tức giận thầm nói: "Làm gì có, Xảo Nương đánh nhau với Liễu nương, con chỉ đi khuyên can thôi."
Viêm Dục nhíu mày: "Khuyên can mà lại khuyên tới nỗi Xảo Nương phải ở trên giường ăn ngủ vệ sinh? Còn không mau nói thật à!"