-
Chương 24
Edit: An Bi Nhi
Sau khi trở về, Mộc Phỉ đặt giỏ trúc trên lưng xuống bên chân, ngồi lên cái đôn dựa vào hàng rào gỗ nghỉ ngơi, trong sân chỉ trồng ít cây thuốc, nhưng đó đều là bảo bối của nàng.
Mấy ngày mưa phùn qua đi, đất trồng phủ một lớp nước, trên phiến lá xanh biếc có vài giọt nước trong suốt như viên trân châu, liếc qua thấy rất tươi sáng, vui tai vui mắt.
Hôm trước cùng Viêm Dục đến Tương Sơn, không chỉ tìm được ít rau hẹ, còn may mắn tìm được rất nhiều Hoàng Tinh, ngay lập tức nàng phấn khích bảo Viêm Dục tìm một mảnh đất xốp, đi chiết cành trồng cây.
Haha, không những có rau hẹ ăn, còn có dược liệu để dùng, một công đôi việc.
Thỉnh thoảng nàng và dfienddn lieqiudoon Viêm Dục sẽ vào rừng cây bắt thỏ rừng, hươu bào để cải thiện bữa ăn bằng các món ăn dân dã, lúc đẹp trời sẽ xuống hồ phía sau núi câu cá, ngày vừa thoải mái lại nhàn nhã.
Lấy một quả đào lông trong giỏ trúc bên chân ra, Mộc Phỉ nghĩ một lúc rồi mang giỏ trúc vào nhà, Viêm Dục đang bận rộn trong phòng bếp.
Mỗi ngày đều châm cứu một lần, ánh mắt Viêm Dục càng ngày càng sáng, mặc dù hắn không nói gì, nhưng Mộc Phỉ biết, chắc chắn hắn đã nhớ ra điều gì rồi, nên tiếp tục chữa cho hắn sẽ tốt hơn.
Nàng có suy nghĩ riêng, nếu Viêm Dục khỏe lại, hi vọng Viêm Dục đưa nàng rời khỏi đây, hiện tại nàng quá nhỏ bé, kể cả có mở y quán thì cuối cùng cũng sẽ đóng cửa.
Thử nghĩ xem, ai lại tìm một tiểu cô nương mười tuổi nhờ xem bệnh? Cái này không phải nói bậy sao?
Cho nên, nàng cần chỗ dựa.
Viêm Dục cạo lông thỏ rồi cho vào nồi hầm, là Mộc Phỉ giao cho hắn, hầm xương rồi lấy nước nấu mì nấu cháo rất ngon, bọn họ đã dùng nồi hầm xương hươu bào, cộng thêm gia vị của Mộc Phỉ, đúng là hương vị thơm ngát khiến bọn họ cảm nhận cái gì là mỹ vị.
Bây giờ nếu bắt hắn ăn cháo rau dại, chắc chắn hắn sẽ ghét bỏ.
"Đây là cái gì?" Viêm Dục mắt tinh, nhanh chóng cướp lấy quả đào lông trong tay Mộc Phỉ, sau khi nhận ra là quả đào, đôi mắt liền lóe sáng, tùy tiện dùng tay áo lau qua, trước khi Mộc Phỉ kịp ngăn cản đã cắn một miếng lớn.
Đôi mắt đen tròn của Mộc Phỉ mở to, bình tĩnh nhìn Viêm Dục, bắt đầu thầm đếm: Một, hai, ba!
"Phi phi phi! Sao quả đào này khó ăn thế?" Viêm Dục ghét bỏ phun ra, lông mày nhăn tít lại, giơ tay muốn ném quả đào đi.
Mộc Phỉ nhanh tay lẹ mắt đoạt lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ngây thơ đều là vẻ tiếc hận, đau lòng nói: "Không biết gì cả, đây không phải đào bình thường, là đào lông, hột có thể làm thuốc, là con đặc biệt hái cho người để sắc thuốc, đáng tiếc bị người gặm nát rồi, ai, tiếc quá."
Thả lỏng cơ thể, chậc miệng rồi cầm giỏ trúc lên mang ra chỗ bếp nhỏ ở bên ngoài.
Haha, chua lắm đó, chát không trời, không gãy răng chứ?
Viêm Dục rót một chén nước trắng để xua tan vị chát trong miệng, dán mắt vào bóng lưng Mộc Phỉ ở phía xa, trong lòng cảm thấy kì lạ: Sao hắn cảm thấy nữ nhi đang cố ý chỉnh hắn nhỉ?
Lều cỏ ở bên tay trái ngoài phòng đã sửa một lần, cần làm để sắc thuốc cho Viêm Dục. Sân nhỏ lộn xộn bụi bẩn trở nên sạch sẽ rộng rãi, cỏ dại bị cắt đi, chia ra thành những mảnh đất tơi xốp, một để trồng cây thuốc, một để trồng ngô và khoai lang.
Diện tích trồng trọt không lớn, hai mảnh đất bên trái và bên phải cũng chỉ được 2m vuông, họ cũng chỉ có hai người, không ăn hết nhiều. Ở giữa có một lối đi rộng gần hai thước, cho người đi lại.
Lúc này Mộc Phỉ đang nhóm bếp lò, cho dược liệu đã phơi khô vào trong nồi đun, nàng tìm loại dược liệu bổ dưỡng nhẹ, giúp cải thiện giấc ngủ, phục hồi trí nhớ và chữa bệnh hay quên.
Kết hợp với cách châm cứu của nàng, khí sắc và tình trạng cơ thể của Viêm Dục được cải thiện không ít.
Rõ ràng nhất là có lần ban đêm nàng bị nhiệt độ khác thường bên cạnh đánh thức, cảm nhận được Viêm Dục ở bên cạnh rất nóng, phản ứng đầu tiên của nàng là sốt rồi, nhưng lúc bắt mạch mới biết, cơ thể hắn đang thừa dục vọng, cần phải phát tiết.
Thừa dịp ban đêm lờ mờ, khóe mắt nàng liếc xuống chỗ hạ thể của người nào đó, quả nhiên bộ phận kia đang dựng thẳng lên, to lớn, sau đó nàng liền quay mặt sang chỗ khác, nhắm mắt ngủ tiếp.
Quang minh chính đại rình trộm.
Hắn sẽ làm thế nào, không đẩy ngã nàng chứ? Chắc không đâu, nàng vẫn nhớ mình là tiểu cô nương 10 tuổi.
Không khỏi có chút tiếc nuối, cơ hội có thể die,n; da.nlze.qu;ydo/nn đẩy ngã mỹ nam như thế, vì thân thể không được, chỉ có thể vụng trộm ngắm nhìn, chẳng thú vị chút nào.
Bên tai vang lên tiếng hít thở ngày càng nặng, vì không khí ngày càng khô nóng nên đôi má Mộc Phỉ đỏ lên, trong đêm tối yên tĩnh, nàng nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập thình thịch như con thỏ nhảy tới nhảy lui trên mặt đất, bàn tay nhỏ bé vô thức nắm lấy khăn trải giường mỏng dưới thân, chờ con sói đói phía sau lưng áp vào, nàng sẽ đè hắn xuống.
Âm thanh y phục rơi xuống ván giường vang lên, thân thể Mộc Phỉ cứng ngắc, không dám cử động, thoáng nhìn sang thân thể tràn đầy dục vọng đang di chuyển về phía nàng, chậm rãi đi tới trước mặt, càng ngày càng gần lại, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt.
Mộc Phỉ vừa nhắm mắt, đến rồi!
Viêm Dục cẩn thận leo qua người nàng, xuống giường, đi giày, đẩy cửa ra ngoài.
Cửa đẩy ra lại đóng vào, gió lạnh thổi vào cuốn đi nhiệt độ cao trong phòng, không khí lạnh trở lại trong phút chốc.
Mộc Phỉ "a" một tiếng, quấn chăn xoay người ngủ tiếp.
Không tệ không tệ, sắc đẹp trước mặt mà không bị hấp dẫn, là thanh niên tốt, không cần lo lắng ra ngoài làm loạn rồi cho nàng một bà mẹ.
Không đúng không đúng, hơn nửa đêm rồi hắn còn đi đâu? Chẳng lẽ đi tìm Tưởng Nhứ Nhi nói chuyện nũng nịu nhu nhược, nhấn mạnh từng từ cũng không rõ?
Không được không được, nàng không muốn nữ nhân giả bộ Tưởng Nhứ Nhi kia làm nương của mình!
Mộc Phỉ "a" một tiếng, vén chăn ra ngồi dậy, bĩu môi, căng tai, mở to hai mắt dán vào cửa sổ tìm bóng dáng của Viêm Dục.
Nhìn đi nhìn lại, vẫn là một màu đen tối, không có bóng dáng ai hết.
Mộc Phỉ thở dài một tiếng, đắp chăn lên người, ngủ! Quản hắn làm cái gì chứ?
Ngày hôm sau. giường nhỏ chỉ có Mộc Phỉ nằm, ở trên giường lớn đối diện, lá liễu rủ xuống tấm gỗ để trang trí, một bức bình phong thô ráp chia phòng ngủ nhỏ ra làm hai bên.
Mộc Phỉ lấy lại tinh thần, ai, tự mình làm bậy thì không thể sống mà, nhất định Viêm Dục phát hiện nàng nhìn trộm, nên mới cả đêm làm bình phong với giường nhỏ, chặt đứt ý niệm của nàng.
Cửa sổ nhà bếp đã sửa lại nên không còn lung lay như sắp rơi xuống nữa, nàng cúi đầu ngồi nghịch quả đào lông trong tay bên cạnh cửa sổ, cũng không phải lo khung cửa sổ có rơi xuống đập vào đầu nàng không.
Thật sự không biết trước kia Viêm Dục làm gì, vô cùng khéo tay, đôi khi nàng muốn miêu tả một vật cần tìm, chỉ cần có thể làm được, Viêm Dục đều làm cho nàng, trong nhà cái bàn, cái ghế, ngăn tủ, cửa đều là đồ mới hết, tay của hắn cũng không bị chai vì làm việc nặng, khiến Mộc Phỉ vừa hâm mộ lại vừa đố kỵ.
Mộc Phỉ mở một bình sứ kín ra, lấy hai quả đen sì bên trong ra, lại cắt đào lông thành từng miếng lớn nhỏ cho vào trong đó, đậy kín nắp vào, thả vào trong lều cỏ.
Đào lông ăn liền vừa chua vừa chát, nàng nghĩ cách tốt nhất, là ướp gia vị cho đào lông, chua chua ngọt ngọt, giống như vị của ô mai ngày xưa.
Mỗi lần Viêm Dục uống thuốc xong đều kêu đắng, nàng liền ướp những thứ này để hắn xua tan vị đắng trong miệng.
Sau khi trở về, Mộc Phỉ đặt giỏ trúc trên lưng xuống bên chân, ngồi lên cái đôn dựa vào hàng rào gỗ nghỉ ngơi, trong sân chỉ trồng ít cây thuốc, nhưng đó đều là bảo bối của nàng.
Mấy ngày mưa phùn qua đi, đất trồng phủ một lớp nước, trên phiến lá xanh biếc có vài giọt nước trong suốt như viên trân châu, liếc qua thấy rất tươi sáng, vui tai vui mắt.
Hôm trước cùng Viêm Dục đến Tương Sơn, không chỉ tìm được ít rau hẹ, còn may mắn tìm được rất nhiều Hoàng Tinh, ngay lập tức nàng phấn khích bảo Viêm Dục tìm một mảnh đất xốp, đi chiết cành trồng cây.
Haha, không những có rau hẹ ăn, còn có dược liệu để dùng, một công đôi việc.
Thỉnh thoảng nàng và dfienddn lieqiudoon Viêm Dục sẽ vào rừng cây bắt thỏ rừng, hươu bào để cải thiện bữa ăn bằng các món ăn dân dã, lúc đẹp trời sẽ xuống hồ phía sau núi câu cá, ngày vừa thoải mái lại nhàn nhã.
Lấy một quả đào lông trong giỏ trúc bên chân ra, Mộc Phỉ nghĩ một lúc rồi mang giỏ trúc vào nhà, Viêm Dục đang bận rộn trong phòng bếp.
Mỗi ngày đều châm cứu một lần, ánh mắt Viêm Dục càng ngày càng sáng, mặc dù hắn không nói gì, nhưng Mộc Phỉ biết, chắc chắn hắn đã nhớ ra điều gì rồi, nên tiếp tục chữa cho hắn sẽ tốt hơn.
Nàng có suy nghĩ riêng, nếu Viêm Dục khỏe lại, hi vọng Viêm Dục đưa nàng rời khỏi đây, hiện tại nàng quá nhỏ bé, kể cả có mở y quán thì cuối cùng cũng sẽ đóng cửa.
Thử nghĩ xem, ai lại tìm một tiểu cô nương mười tuổi nhờ xem bệnh? Cái này không phải nói bậy sao?
Cho nên, nàng cần chỗ dựa.
Viêm Dục cạo lông thỏ rồi cho vào nồi hầm, là Mộc Phỉ giao cho hắn, hầm xương rồi lấy nước nấu mì nấu cháo rất ngon, bọn họ đã dùng nồi hầm xương hươu bào, cộng thêm gia vị của Mộc Phỉ, đúng là hương vị thơm ngát khiến bọn họ cảm nhận cái gì là mỹ vị.
Bây giờ nếu bắt hắn ăn cháo rau dại, chắc chắn hắn sẽ ghét bỏ.
"Đây là cái gì?" Viêm Dục mắt tinh, nhanh chóng cướp lấy quả đào lông trong tay Mộc Phỉ, sau khi nhận ra là quả đào, đôi mắt liền lóe sáng, tùy tiện dùng tay áo lau qua, trước khi Mộc Phỉ kịp ngăn cản đã cắn một miếng lớn.
Đôi mắt đen tròn của Mộc Phỉ mở to, bình tĩnh nhìn Viêm Dục, bắt đầu thầm đếm: Một, hai, ba!
"Phi phi phi! Sao quả đào này khó ăn thế?" Viêm Dục ghét bỏ phun ra, lông mày nhăn tít lại, giơ tay muốn ném quả đào đi.
Mộc Phỉ nhanh tay lẹ mắt đoạt lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ngây thơ đều là vẻ tiếc hận, đau lòng nói: "Không biết gì cả, đây không phải đào bình thường, là đào lông, hột có thể làm thuốc, là con đặc biệt hái cho người để sắc thuốc, đáng tiếc bị người gặm nát rồi, ai, tiếc quá."
Thả lỏng cơ thể, chậc miệng rồi cầm giỏ trúc lên mang ra chỗ bếp nhỏ ở bên ngoài.
Haha, chua lắm đó, chát không trời, không gãy răng chứ?
Viêm Dục rót một chén nước trắng để xua tan vị chát trong miệng, dán mắt vào bóng lưng Mộc Phỉ ở phía xa, trong lòng cảm thấy kì lạ: Sao hắn cảm thấy nữ nhi đang cố ý chỉnh hắn nhỉ?
Lều cỏ ở bên tay trái ngoài phòng đã sửa một lần, cần làm để sắc thuốc cho Viêm Dục. Sân nhỏ lộn xộn bụi bẩn trở nên sạch sẽ rộng rãi, cỏ dại bị cắt đi, chia ra thành những mảnh đất tơi xốp, một để trồng cây thuốc, một để trồng ngô và khoai lang.
Diện tích trồng trọt không lớn, hai mảnh đất bên trái và bên phải cũng chỉ được 2m vuông, họ cũng chỉ có hai người, không ăn hết nhiều. Ở giữa có một lối đi rộng gần hai thước, cho người đi lại.
Lúc này Mộc Phỉ đang nhóm bếp lò, cho dược liệu đã phơi khô vào trong nồi đun, nàng tìm loại dược liệu bổ dưỡng nhẹ, giúp cải thiện giấc ngủ, phục hồi trí nhớ và chữa bệnh hay quên.
Kết hợp với cách châm cứu của nàng, khí sắc và tình trạng cơ thể của Viêm Dục được cải thiện không ít.
Rõ ràng nhất là có lần ban đêm nàng bị nhiệt độ khác thường bên cạnh đánh thức, cảm nhận được Viêm Dục ở bên cạnh rất nóng, phản ứng đầu tiên của nàng là sốt rồi, nhưng lúc bắt mạch mới biết, cơ thể hắn đang thừa dục vọng, cần phải phát tiết.
Thừa dịp ban đêm lờ mờ, khóe mắt nàng liếc xuống chỗ hạ thể của người nào đó, quả nhiên bộ phận kia đang dựng thẳng lên, to lớn, sau đó nàng liền quay mặt sang chỗ khác, nhắm mắt ngủ tiếp.
Quang minh chính đại rình trộm.
Hắn sẽ làm thế nào, không đẩy ngã nàng chứ? Chắc không đâu, nàng vẫn nhớ mình là tiểu cô nương 10 tuổi.
Không khỏi có chút tiếc nuối, cơ hội có thể die,n; da.nlze.qu;ydo/nn đẩy ngã mỹ nam như thế, vì thân thể không được, chỉ có thể vụng trộm ngắm nhìn, chẳng thú vị chút nào.
Bên tai vang lên tiếng hít thở ngày càng nặng, vì không khí ngày càng khô nóng nên đôi má Mộc Phỉ đỏ lên, trong đêm tối yên tĩnh, nàng nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập thình thịch như con thỏ nhảy tới nhảy lui trên mặt đất, bàn tay nhỏ bé vô thức nắm lấy khăn trải giường mỏng dưới thân, chờ con sói đói phía sau lưng áp vào, nàng sẽ đè hắn xuống.
Âm thanh y phục rơi xuống ván giường vang lên, thân thể Mộc Phỉ cứng ngắc, không dám cử động, thoáng nhìn sang thân thể tràn đầy dục vọng đang di chuyển về phía nàng, chậm rãi đi tới trước mặt, càng ngày càng gần lại, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt.
Mộc Phỉ vừa nhắm mắt, đến rồi!
Viêm Dục cẩn thận leo qua người nàng, xuống giường, đi giày, đẩy cửa ra ngoài.
Cửa đẩy ra lại đóng vào, gió lạnh thổi vào cuốn đi nhiệt độ cao trong phòng, không khí lạnh trở lại trong phút chốc.
Mộc Phỉ "a" một tiếng, quấn chăn xoay người ngủ tiếp.
Không tệ không tệ, sắc đẹp trước mặt mà không bị hấp dẫn, là thanh niên tốt, không cần lo lắng ra ngoài làm loạn rồi cho nàng một bà mẹ.
Không đúng không đúng, hơn nửa đêm rồi hắn còn đi đâu? Chẳng lẽ đi tìm Tưởng Nhứ Nhi nói chuyện nũng nịu nhu nhược, nhấn mạnh từng từ cũng không rõ?
Không được không được, nàng không muốn nữ nhân giả bộ Tưởng Nhứ Nhi kia làm nương của mình!
Mộc Phỉ "a" một tiếng, vén chăn ra ngồi dậy, bĩu môi, căng tai, mở to hai mắt dán vào cửa sổ tìm bóng dáng của Viêm Dục.
Nhìn đi nhìn lại, vẫn là một màu đen tối, không có bóng dáng ai hết.
Mộc Phỉ thở dài một tiếng, đắp chăn lên người, ngủ! Quản hắn làm cái gì chứ?
Ngày hôm sau. giường nhỏ chỉ có Mộc Phỉ nằm, ở trên giường lớn đối diện, lá liễu rủ xuống tấm gỗ để trang trí, một bức bình phong thô ráp chia phòng ngủ nhỏ ra làm hai bên.
Mộc Phỉ lấy lại tinh thần, ai, tự mình làm bậy thì không thể sống mà, nhất định Viêm Dục phát hiện nàng nhìn trộm, nên mới cả đêm làm bình phong với giường nhỏ, chặt đứt ý niệm của nàng.
Cửa sổ nhà bếp đã sửa lại nên không còn lung lay như sắp rơi xuống nữa, nàng cúi đầu ngồi nghịch quả đào lông trong tay bên cạnh cửa sổ, cũng không phải lo khung cửa sổ có rơi xuống đập vào đầu nàng không.
Thật sự không biết trước kia Viêm Dục làm gì, vô cùng khéo tay, đôi khi nàng muốn miêu tả một vật cần tìm, chỉ cần có thể làm được, Viêm Dục đều làm cho nàng, trong nhà cái bàn, cái ghế, ngăn tủ, cửa đều là đồ mới hết, tay của hắn cũng không bị chai vì làm việc nặng, khiến Mộc Phỉ vừa hâm mộ lại vừa đố kỵ.
Mộc Phỉ mở một bình sứ kín ra, lấy hai quả đen sì bên trong ra, lại cắt đào lông thành từng miếng lớn nhỏ cho vào trong đó, đậy kín nắp vào, thả vào trong lều cỏ.
Đào lông ăn liền vừa chua vừa chát, nàng nghĩ cách tốt nhất, là ướp gia vị cho đào lông, chua chua ngọt ngọt, giống như vị của ô mai ngày xưa.
Mỗi lần Viêm Dục uống thuốc xong đều kêu đắng, nàng liền ướp những thứ này để hắn xua tan vị đắng trong miệng.