Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Cũng không phải Chân Bảo Lộ có thành kiến gì đối với võ tướng, chỉ là Đại Chu trọng văn khinh võ, mà tiểu cô nương tuổi còn trẻ, phần lớn thưởng thức phong lưu phóng khoáng, Quý công tử học phú ngũ xa. Nàng cũng là như thế.
Bất quá đây là chuyện đời trước rồi.
Đời này, ở phương diện kia, thật ra nàng có chút đổi mới.
Nam nhân lịch sự, cả ngày ngâm thơ đối câu có ích lợi gì? Trên trời có thể rơi xuống bạc hay sao? Còn không bằng ngày thường khỏe mạnh chút, có thể gánh vác, có thể che chở người nhà chu toàn. Quan trọng nhất là, thành thật lo việc nhà một chút, đừng cả ngày lêu lổng ở bên ngoài.
Chân Bảo Lộ cảm thấy bản thân nghĩ tới có chút xa. Tuy nói bên trong tâm trí nàng đã là đại cô nương, nhưng chính bản thân vẫn còn là một bé gái tám tuổi, chuyện phu quân này, còn rất sớm.
Chân Bảo Lộ lấy lại tinh thần, hướng về phía Chân Bảo Quỳnh cười cười, nói: "Muội chọn cái gì cũng được sao?"
Ngày thường Chân Bảo Lộ vốn trắng nõn đáng yêu, chỉ là tính tình trong ngày thường có hơi không tốt, ít khi lộ ra nụ cười thân thiện như vậy. Hiện nay Chân Bảo Quỳnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, gò má phấn nộn của muội muội nhà mình, thật sự có chút không kiềm chế nổi, muốn đưa tay xoa bóp khuôn mặt khiến người yêu thích này, nhìn xem có phải hay không có thể bóp ra nước.
Bất quá lúc này Chân Bảo Quỳnh cũng không dám làm cử chỉ này đó, đối xử muội muội thật cẩn thận, chỉ thành khẩn gật đầu nói: "Ừ, cứ tự nhiên."
Chân Bảo Lộ nhìn ra được tỷ tỷ đang cẩn trọng, cũng hiểu được ấn tượng bản thân trong lòng nàng ta không được tốt. Nàng cúi đầu nhìn ngó, những thứ lặt vặt này, đích xác rất tinh xảo, nếu nàng quả thật là bé gái tám tuổi, nhất định rất thích. Nhưng thời khắc này mà nói, thật ra có vẻ hơi ấu trĩ, kém xa xiêm y xinh đẹp và trang sức tinh xảo.
Chẳng qua có qua có lại, quan hệ giữa nàng và tỷ tỷ mới có thể dần dần tốt lên. Lần tới nàng muốn tặng lễ cho tỷ tỷ, cũng có cách nói rồi.
Giấy và bút mực nàng không có hứng thú, chỉ tùy ý chọn hai bao giấy dầu đồ ăn vặt, hướng về phía Chân Bảo Quỳnh nói: "Hai thứ này đi."
Chân Bảo Quỳnh mỉm cười, chỉ cảm thấy muội muội như vậy làm nàng cảm thấy gần gũi hơn rất nhiều.
Sau đó Chân Bảo Quỳnh dạy muội muội ôn bài tập.
Chân Bảo Lộ không thích học chữ, ngày thường được cái thông minh, trong số những tiểu thư ở phủ Tề Quốc Công, trình độ coi như là trung bình. Mà Chân Bảo Quỳnh thích học bài, trời cho tính chịu khó, nhưng thật ra những năm gần đây đường tỷ Chân Bảo Quân xuất sắc hơn nhiều lắm, nếu muốn so sánh, chỉ có Nhị phòng, Tam tiểu thư Chân Bảo Chương có thể cùng nàng đánh đồng. Tam đường tỷ Chân Bảo Chương tài mạo song toàn, xưa nay luôn xem Chân Bảo Quỳnh là đối thủ, sáng suốt mà đánh giá, tiểu cô nương Chân Bảo Lộ không thích học chữ thật ra là không thể hiểu nổi.
Đời trước nói như thế nào Chân Bảo Lộ cũng sống đến mười bảy tuổi, làm sao có thể lãng phí việc học, tóm lại so với thời điểm tám tuổi thực sự tốt hơn nhiều.
Chân Bảo Quỳnh tỉ mỉ chỉ dạy, thấy muội muội một chút liền hiểu, thật rất thông minh. Có thể tưởng tượng biểu hiện của muội muội ở trước mặt Tạ phu tử, cảm thấy quá mức đáng tiếc, mới không nhịn được nói: "Muội muội đem bài tập nộp lên có thể có nhiều điểm tâm hơn, lão tổ tông nhất định sẽ thực vui mừng."
Dạy đến giữa trưa, Chân Bảo Quỳnh cũng không còn cẩn trọng như vừa mới bắt đầu nữa, thấy muội muội không có tâm tư khác, chính là đơn thuần muốn nàng dạy bài tập, nàng tự nhiên sẽ dốc sức dạy dỗ, thường xuyên qua lại, trong lời nói cũng tùy ý hơn.
Chân Bảo Lộ nghe xong lời của tỷ tỷ nhà mình, nhíu mày lại, nhịn không được cắn cán bút.
Lão tổ tông thích cô nương có tài hoa, cho nên tiểu thư trong phủ đều dốc hết sức học tập, đó là vị tỷ tỷ này của nàng, cũng đứng trong hàng ngũ đó. Nhưng nàng không thích, nhìn đống chữ trên sách, liền cảm thấy buồn tẻ vô vị. Cũng giống với nàng, còn có Tam phòng, Ngũ đường tỷ Chân Bảo Nguyệt, Chân Bảo Nguyệt là đồ dốt đặc cán mai thấy chữ liền choáng váng đầu. Cho nên lão tổ tông đối với nàng và Chân Bảo Nguyệt đều là không thế nào yêu thích.
Đại Chu coi trọng văn, Hoàng thành thiết lập trường học nữ, cuộc thi nhập học tương đối khắc nghiệt, phủ Tề Quốc Công đã có ba vị tiểu thư thông qua cuộc thi đầu tiên, trong đó có tỷ tỷ Chân Bảo Quỳnh của nàng. Chính là đời trước, sau khi phụ mẫu gặp chuyện không may, tỷ tỷ liền không có tiếp tục tham gia học ở trường nữa, mà là hồi phủ chăm sóc cho nàng và hai đệ đệ. Mặc dù nàng không quan tâm tỷ tỷ này, nhưng chỗ ở của hai người gần nhau, nhìn thấy bộ dáng tỷ tỷ ở trong sân đọc sách.
... Mặc dù không thể tiếp tục đến trường nữ học, tỷ tỷ nàng chưa từng buông tha việc học.
Chân Bảo Lộ ngước mắt nhìn tỷ tỷ ngồi bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Tỷ tỷ muốn vào trường nữ học sao?
Thật ra Chân Bảo Quỳnh không nghĩ tới muội muội đột nhiên sẽ hỏi việc này, dừng một chút, mới mỉm cười gật đầu nói: "Ừ, có nghĩ tới." Nói xong thì nhìn Chân Bảo Lộ, "Tạ phu tử nói, chỉ có vào trường nữ học, mới có thể nâng cao một bước. Nữ tử không nên chỉ nuôi dưỡng ở bên trong khuê phòng, mà cũng nên được thêm kiến thức."
Ngược lại thật sự là một con mọt sách đáng yêu.
Trong lòng Chân Bảo Lộ buồn cười, nhìn vị tỷ tỷ xưa nay ổn trọng, nói lên chuyện này, lại tràn đầy phấn khởi, tràn đầy tính trẻ con. Đời này chỉ cần phụ mẫu bình an, tỷ tỷ có thể như ý nguyện tiếp tục tham gia trường nữ học.
Chân Bảo Quỳnh nghĩ tới điều gì, con ngươi sáng ngời hỏi: "Muội muội thì sao?" Chân Bảo Quỳnh cảm thấy, bỗng nhiên muội muội muốn nàng dạy bài tập, lại đột nhiên nhắc tới trường nữ học, có lẽ có chút ý kiến. Nàng làm tỷ tỷ, phải cảm thấy vui vẻ.
Mình a...
Chân Bảo Lộ nhíu mày, tuy nói nàng không lòng cầu tiến gì, có thể thấy đời trước tỷ tỷ thuận lợi thi vào trường nữ học, bộ dáng phụ thân và nương vui mừng không thôi, nói thật trong lòng nàng vẫn rất hâm mộ.
Chân Bảo Lộ rũ mắt thản nhiên nói: "Muội không được..."
Chân Bảo Quỳnh rất nhanh nhân tiện nói: "Như thế nào? Muội muội so với ta rất thông minh, nếu như có thể chăm chỉ một chút, khẳng định so với Tam đường tỷ càng xuất sắc hơn."
Vẻ mặt Chân Bảo Lộ bất đắc dĩ nhìn tỷ tỷ. Tính tình tỷ tỷ xác thực có chút giống phụ thân, một mặt bao che khuyết điểm, xem trọng nàng như vậy.
Chân Bảo Lộ thoáng mỉm cười, trên gương mặt phấn nộn non mềm lộ vẻ tươi cười, giọng nói trẻ con lại nghiêm túc nói: "Tốt, muội và tỷ tỷ cùng nhau cố gắng."
Chân Bảo Quỳnh gật đầu lia lịa.
Tỷ muội hai người đang nói chuyện, Cát ma ma bưng tới một dĩa điểm tâm, hướng về phía Chân Bảo Quỳnh nói: "Tiểu thư nghỉ một lát đi."
Chân Bảo Quỳnh gật đầu, lại nói với Chân Bảo Lộ, "Chúng ta ăn một chút gì trước đã." Nói xong liền đẩy dĩa bánh quế hoa Cát ma ma bưng tới đến trước mặt Chân Bảo Lộ, lại cầm lấy cái chén men trắng nhỏ trên khay mạ vàng vẽ hoa hải đường đỏ, trong chén là chè bột củ sen đường phèn còn nóng, đưa cho Chân Bảo Lộ, nói: "Cẩn thận phỏng miệng."
Cát ma ma không thích Chân Bảo Lộ, hiện nay thấy tiểu thư nhà mình đối với nàng tốt như vậy, khó tránh khỏi cảm thấy có chút không được tự nhiên, luôn cảm thấy tiểu cô nương này không có lương tâm, dù cho tiểu thư đối tốt với nàng ta, cũng sẽ không cảm kích.
Chân Bảo Lộ cẩn thận tiếp nhận, hướng về phía Chân Bảo Quỳnh nói tiếng cám ơn. Tay trái nàng cầm một khối bánh quế hoa, tay phải múc một muỗng bột củ sen đường phèn. Bánh quế hoa vàng bạc rõ ràng, trong suốt long lanh, bột củ sen sạch như băng tuyết, hình dáng giống như lông ngỗng.
Chân Bảo Lộ nếm xong, cặp mắt sáng ngời, bật thốt lên: "Ăn ngon thật."
Chân Bảo Quỳnh cảm thấy muội muội quá đáng yêu, nói: "Bánh quế hoa và chè bột củ sen là Cát ma ma tự mình làm."
Lúc này Chân Bảo Lộ cũng không phải keo kiệt lời khen, tuy nàng biết Cát ma ma không thích mình, nhưng cũng có thể thông cảm được, nhìn về phía Cát ma ma, giọng nói điềm nhiên: ""Cảm ơn Cát ma ma."
Y hệt như một tiểu cô nương rất có học thức.
Dù là Cát ma ma bất mãn vị Lục tiểu thư này như thế nào, lúc này đối mặt với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần, cũng không tiện tiếp tục nghiêm mặt, chỉ mỉm cười nói: "Lục tiểu thư thích là tốt rồi, đây đều là tiểu thư cố ý phân phó."
Nghĩ vừa giữa trưa tỷ muội hai người ở chung, Cát ma ma cảm thấy bản thân rất là lòng dạ hẹp hòi, ---- Lục tiểu thư là thật lòng muốn thân cận cùng tiểu thư.
Tóm lại cũng là hai tỷ muội, nếu có thể vui vẻ chung đụng, trong lòng bà cũng nên thấy vui lây. Ngược lại là bà, một người hầu thôi, nhưng lại không có quy củ, dám để sắc mặt nhìn chủ tử.
Bất quá đây là chuyện đời trước rồi.
Đời này, ở phương diện kia, thật ra nàng có chút đổi mới.
Nam nhân lịch sự, cả ngày ngâm thơ đối câu có ích lợi gì? Trên trời có thể rơi xuống bạc hay sao? Còn không bằng ngày thường khỏe mạnh chút, có thể gánh vác, có thể che chở người nhà chu toàn. Quan trọng nhất là, thành thật lo việc nhà một chút, đừng cả ngày lêu lổng ở bên ngoài.
Chân Bảo Lộ cảm thấy bản thân nghĩ tới có chút xa. Tuy nói bên trong tâm trí nàng đã là đại cô nương, nhưng chính bản thân vẫn còn là một bé gái tám tuổi, chuyện phu quân này, còn rất sớm.
Chân Bảo Lộ lấy lại tinh thần, hướng về phía Chân Bảo Quỳnh cười cười, nói: "Muội chọn cái gì cũng được sao?"
Ngày thường Chân Bảo Lộ vốn trắng nõn đáng yêu, chỉ là tính tình trong ngày thường có hơi không tốt, ít khi lộ ra nụ cười thân thiện như vậy. Hiện nay Chân Bảo Quỳnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, gò má phấn nộn của muội muội nhà mình, thật sự có chút không kiềm chế nổi, muốn đưa tay xoa bóp khuôn mặt khiến người yêu thích này, nhìn xem có phải hay không có thể bóp ra nước.
Bất quá lúc này Chân Bảo Quỳnh cũng không dám làm cử chỉ này đó, đối xử muội muội thật cẩn thận, chỉ thành khẩn gật đầu nói: "Ừ, cứ tự nhiên."
Chân Bảo Lộ nhìn ra được tỷ tỷ đang cẩn trọng, cũng hiểu được ấn tượng bản thân trong lòng nàng ta không được tốt. Nàng cúi đầu nhìn ngó, những thứ lặt vặt này, đích xác rất tinh xảo, nếu nàng quả thật là bé gái tám tuổi, nhất định rất thích. Nhưng thời khắc này mà nói, thật ra có vẻ hơi ấu trĩ, kém xa xiêm y xinh đẹp và trang sức tinh xảo.
Chẳng qua có qua có lại, quan hệ giữa nàng và tỷ tỷ mới có thể dần dần tốt lên. Lần tới nàng muốn tặng lễ cho tỷ tỷ, cũng có cách nói rồi.
Giấy và bút mực nàng không có hứng thú, chỉ tùy ý chọn hai bao giấy dầu đồ ăn vặt, hướng về phía Chân Bảo Quỳnh nói: "Hai thứ này đi."
Chân Bảo Quỳnh mỉm cười, chỉ cảm thấy muội muội như vậy làm nàng cảm thấy gần gũi hơn rất nhiều.
Sau đó Chân Bảo Quỳnh dạy muội muội ôn bài tập.
Chân Bảo Lộ không thích học chữ, ngày thường được cái thông minh, trong số những tiểu thư ở phủ Tề Quốc Công, trình độ coi như là trung bình. Mà Chân Bảo Quỳnh thích học bài, trời cho tính chịu khó, nhưng thật ra những năm gần đây đường tỷ Chân Bảo Quân xuất sắc hơn nhiều lắm, nếu muốn so sánh, chỉ có Nhị phòng, Tam tiểu thư Chân Bảo Chương có thể cùng nàng đánh đồng. Tam đường tỷ Chân Bảo Chương tài mạo song toàn, xưa nay luôn xem Chân Bảo Quỳnh là đối thủ, sáng suốt mà đánh giá, tiểu cô nương Chân Bảo Lộ không thích học chữ thật ra là không thể hiểu nổi.
Đời trước nói như thế nào Chân Bảo Lộ cũng sống đến mười bảy tuổi, làm sao có thể lãng phí việc học, tóm lại so với thời điểm tám tuổi thực sự tốt hơn nhiều.
Chân Bảo Quỳnh tỉ mỉ chỉ dạy, thấy muội muội một chút liền hiểu, thật rất thông minh. Có thể tưởng tượng biểu hiện của muội muội ở trước mặt Tạ phu tử, cảm thấy quá mức đáng tiếc, mới không nhịn được nói: "Muội muội đem bài tập nộp lên có thể có nhiều điểm tâm hơn, lão tổ tông nhất định sẽ thực vui mừng."
Dạy đến giữa trưa, Chân Bảo Quỳnh cũng không còn cẩn trọng như vừa mới bắt đầu nữa, thấy muội muội không có tâm tư khác, chính là đơn thuần muốn nàng dạy bài tập, nàng tự nhiên sẽ dốc sức dạy dỗ, thường xuyên qua lại, trong lời nói cũng tùy ý hơn.
Chân Bảo Lộ nghe xong lời của tỷ tỷ nhà mình, nhíu mày lại, nhịn không được cắn cán bút.
Lão tổ tông thích cô nương có tài hoa, cho nên tiểu thư trong phủ đều dốc hết sức học tập, đó là vị tỷ tỷ này của nàng, cũng đứng trong hàng ngũ đó. Nhưng nàng không thích, nhìn đống chữ trên sách, liền cảm thấy buồn tẻ vô vị. Cũng giống với nàng, còn có Tam phòng, Ngũ đường tỷ Chân Bảo Nguyệt, Chân Bảo Nguyệt là đồ dốt đặc cán mai thấy chữ liền choáng váng đầu. Cho nên lão tổ tông đối với nàng và Chân Bảo Nguyệt đều là không thế nào yêu thích.
Đại Chu coi trọng văn, Hoàng thành thiết lập trường học nữ, cuộc thi nhập học tương đối khắc nghiệt, phủ Tề Quốc Công đã có ba vị tiểu thư thông qua cuộc thi đầu tiên, trong đó có tỷ tỷ Chân Bảo Quỳnh của nàng. Chính là đời trước, sau khi phụ mẫu gặp chuyện không may, tỷ tỷ liền không có tiếp tục tham gia học ở trường nữa, mà là hồi phủ chăm sóc cho nàng và hai đệ đệ. Mặc dù nàng không quan tâm tỷ tỷ này, nhưng chỗ ở của hai người gần nhau, nhìn thấy bộ dáng tỷ tỷ ở trong sân đọc sách.
... Mặc dù không thể tiếp tục đến trường nữ học, tỷ tỷ nàng chưa từng buông tha việc học.
Chân Bảo Lộ ngước mắt nhìn tỷ tỷ ngồi bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Tỷ tỷ muốn vào trường nữ học sao?
Thật ra Chân Bảo Quỳnh không nghĩ tới muội muội đột nhiên sẽ hỏi việc này, dừng một chút, mới mỉm cười gật đầu nói: "Ừ, có nghĩ tới." Nói xong thì nhìn Chân Bảo Lộ, "Tạ phu tử nói, chỉ có vào trường nữ học, mới có thể nâng cao một bước. Nữ tử không nên chỉ nuôi dưỡng ở bên trong khuê phòng, mà cũng nên được thêm kiến thức."
Ngược lại thật sự là một con mọt sách đáng yêu.
Trong lòng Chân Bảo Lộ buồn cười, nhìn vị tỷ tỷ xưa nay ổn trọng, nói lên chuyện này, lại tràn đầy phấn khởi, tràn đầy tính trẻ con. Đời này chỉ cần phụ mẫu bình an, tỷ tỷ có thể như ý nguyện tiếp tục tham gia trường nữ học.
Chân Bảo Quỳnh nghĩ tới điều gì, con ngươi sáng ngời hỏi: "Muội muội thì sao?" Chân Bảo Quỳnh cảm thấy, bỗng nhiên muội muội muốn nàng dạy bài tập, lại đột nhiên nhắc tới trường nữ học, có lẽ có chút ý kiến. Nàng làm tỷ tỷ, phải cảm thấy vui vẻ.
Mình a...
Chân Bảo Lộ nhíu mày, tuy nói nàng không lòng cầu tiến gì, có thể thấy đời trước tỷ tỷ thuận lợi thi vào trường nữ học, bộ dáng phụ thân và nương vui mừng không thôi, nói thật trong lòng nàng vẫn rất hâm mộ.
Chân Bảo Lộ rũ mắt thản nhiên nói: "Muội không được..."
Chân Bảo Quỳnh rất nhanh nhân tiện nói: "Như thế nào? Muội muội so với ta rất thông minh, nếu như có thể chăm chỉ một chút, khẳng định so với Tam đường tỷ càng xuất sắc hơn."
Vẻ mặt Chân Bảo Lộ bất đắc dĩ nhìn tỷ tỷ. Tính tình tỷ tỷ xác thực có chút giống phụ thân, một mặt bao che khuyết điểm, xem trọng nàng như vậy.
Chân Bảo Lộ thoáng mỉm cười, trên gương mặt phấn nộn non mềm lộ vẻ tươi cười, giọng nói trẻ con lại nghiêm túc nói: "Tốt, muội và tỷ tỷ cùng nhau cố gắng."
Chân Bảo Quỳnh gật đầu lia lịa.
Tỷ muội hai người đang nói chuyện, Cát ma ma bưng tới một dĩa điểm tâm, hướng về phía Chân Bảo Quỳnh nói: "Tiểu thư nghỉ một lát đi."
Chân Bảo Quỳnh gật đầu, lại nói với Chân Bảo Lộ, "Chúng ta ăn một chút gì trước đã." Nói xong liền đẩy dĩa bánh quế hoa Cát ma ma bưng tới đến trước mặt Chân Bảo Lộ, lại cầm lấy cái chén men trắng nhỏ trên khay mạ vàng vẽ hoa hải đường đỏ, trong chén là chè bột củ sen đường phèn còn nóng, đưa cho Chân Bảo Lộ, nói: "Cẩn thận phỏng miệng."
Cát ma ma không thích Chân Bảo Lộ, hiện nay thấy tiểu thư nhà mình đối với nàng tốt như vậy, khó tránh khỏi cảm thấy có chút không được tự nhiên, luôn cảm thấy tiểu cô nương này không có lương tâm, dù cho tiểu thư đối tốt với nàng ta, cũng sẽ không cảm kích.
Chân Bảo Lộ cẩn thận tiếp nhận, hướng về phía Chân Bảo Quỳnh nói tiếng cám ơn. Tay trái nàng cầm một khối bánh quế hoa, tay phải múc một muỗng bột củ sen đường phèn. Bánh quế hoa vàng bạc rõ ràng, trong suốt long lanh, bột củ sen sạch như băng tuyết, hình dáng giống như lông ngỗng.
Chân Bảo Lộ nếm xong, cặp mắt sáng ngời, bật thốt lên: "Ăn ngon thật."
Chân Bảo Quỳnh cảm thấy muội muội quá đáng yêu, nói: "Bánh quế hoa và chè bột củ sen là Cát ma ma tự mình làm."
Lúc này Chân Bảo Lộ cũng không phải keo kiệt lời khen, tuy nàng biết Cát ma ma không thích mình, nhưng cũng có thể thông cảm được, nhìn về phía Cát ma ma, giọng nói điềm nhiên: ""Cảm ơn Cát ma ma."
Y hệt như một tiểu cô nương rất có học thức.
Dù là Cát ma ma bất mãn vị Lục tiểu thư này như thế nào, lúc này đối mặt với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần, cũng không tiện tiếp tục nghiêm mặt, chỉ mỉm cười nói: "Lục tiểu thư thích là tốt rồi, đây đều là tiểu thư cố ý phân phó."
Nghĩ vừa giữa trưa tỷ muội hai người ở chung, Cát ma ma cảm thấy bản thân rất là lòng dạ hẹp hòi, ---- Lục tiểu thư là thật lòng muốn thân cận cùng tiểu thư.
Tóm lại cũng là hai tỷ muội, nếu có thể vui vẻ chung đụng, trong lòng bà cũng nên thấy vui lây. Ngược lại là bà, một người hầu thôi, nhưng lại không có quy củ, dám để sắc mặt nhìn chủ tử.